[BHTT][EDIT] TÌNH NHÂN CUỐI TUẦN PHẦN III
Chương 22
Cúp điện thoại, Đồng Hàm theo quản gia vào phòng máy tính. Cô không khỏi cảm thán, phòng máy tính trong Quan Trạch thật sự rất xa xỉ. Bên trong có đến vài kệ tín hiệu, cô kiểm tra kỹ lưỡng đường dây để đề phòng nguy cơ an toàn. Tuy nhiên, các loại dây cáp bên trong đều là loại cao cấp, không đến mức xảy ra chập điện gây hỏa hoạn.
Xoay người lại, Cô tiếp tục loay hoay với máy tính trên bàn điều khiển, kiểm tra từng camera trong nhà. Không có vấn đề gì đáng ngại, chỉ là số lượng camera quá nhiều, phải mất hơn một giờ mới kiểm tra xong toàn bộ.Thấy Đồng Hàm chăm chú nhìn máy tính, quản gia liền sai người pha cà phê: "Cô Đồng vất vả rồi, mời cô uống chút cà phê nghỉ ngơi đi.""Không sao đâu, đây là công việc của tôi mà."Quản gia đang định đưa ly cà phê thì từ hành lang bên ngoài truyền đến tiếng giày cao gót. Nghe nhịp điệu có thể thấy người đến đang đi rất nhanh. Chẳng mấy chốc, cửa phòng máy tính bị đẩy ra, Quan Thư Quân đã thay đổi một bộ trang phục công sở xinh đẹp, có lẽ là vừa về công ty gặp khách hàng nên thay tạm thời. "Kiểm tra thế nào rồi?""Không thành vấn đề, đều khá tốt.""Xong rồi à?"Đồng Hàm ngạc nhiên nhìn người phụ nữ xinh đẹp trước mặt: "Chứ còn gì nữa, cô còn muốn thiết bị nhà mình bị hỏng à? Phòng máy tính lớn thế này mà thật sự có vấn đề thì phiền phức lắm đấy... Nhưng mà..."Quan Thư Quân thấy cô nàng này cứ úi úp mở mở, liền vội giục: "Đừng dề dà, nói nhanh đi."Đồng Hàm đi đến cạnh cửa chỉ vào góc tường: "Phòng máy tính hoạt động 24/24, nhiệt độ trong phòng cần điều chỉnh thấp xuống, đặc biệt là vào mùa hè như bây giờ. Ngoài ra, nên đặt hai ba bình chữa cháy ở đây để đảm bảo an toàn phòng cháy chữa cháy.Còn nữa, nhà cô lớn cũng phiền phức. Camera quá nhiều, video lưu trữ dù có dọn dẹp định kỳ thì dung lượng bộ nhớ vẫn rất lớn. Lần sau tôi sẽ tìm thời gian nâng cấp bộ nhớ một lần nữa, nếu không máy chủ điều khiển sẽ ngày càng giật lag. Chỉ có vậy thôi, thật sự không có lỗi nào khác."Quan Thư Quân hơi nghiêng đầu dặn dò quản gia: "Những gì cô ấy nói, ghi nhớ hết.""Vâng, thưa cô chủ.."Quản gia cung kính lui ra khỏi phòng máy tính. Quan Thư Quân khoanh tay trước ngực, không định dễ dàng buông tha Đồng Hàm: "Đừng lần sau tìm thời gian, mấy ngày này cô tới nâng cấp luôn đi.""Làm ơn, tôi không đi làm à, lương làm thêm ngoài giờ có được nhân đôi không?""Đừng nghĩ nhiều quá, đây là công việc tôi sắp xếp cho cô.""Mệt chết, không có việc gì thì tôi đi đây.""Đi đâu?""Về nhà chứ, Tách Trà Có Nắp vẫn đang chờ tôi cho ăn đấy.""Còn có lý do nào qua loa hơn nữa không? Cái lão Potter thần kỳ của cô chẳng phải cái gì cũng biết sao?"Xem ra Quan Thư Quân không định để cô đi, đành tới đâu hay tới đó. Đồng Hàm hai tay đút túi áo: "Nói đi, cô còn muốn tôi làm gì nữa?""Hôm qua cô dẫn tôi tham quan nhà cô, hôm nay đến lượt tôi dẫn cô đi dạo tòa nhà này.""Tôi thấy cô đang khoe giàu thì có.""Biết chơi mạt chược không?""Hả?""Lát nữa có mấy người bạn đến nhà chơi, hẹn đánh mấy ván mạt chược. Nếu cô biết chơi thì đánh với tôi vài ván đi.""Mạt chược cái loại trò chơi xác suất này đương nhiên là tôi biết, chỉ là ngưỡng cược của mấy người giàu có cao quá. Cái gọi là cược nhỏ thì vui, cược lớn hại thân. Tôi sợ chơi đến tán gia bại sản."Quan Thư Quân rất tự nhiên khoác tay Đồng Hàm, dẫn cô rời khỏi phòng máy tính: "Dù sao cũng là chơi làm quen, cô thua tôi bù cho cô, còn thắng thì cô lấy.""Tự nhiên ngang tàng thế, trông giống như cô đang trêu tôi thế.""Tin hay không tùy cô."Hai người đi vào thang máy thẳng tới tầng cao nhất. Bước ra khỏi thang máy, Đồng Hàm nhìn về phía hành lang dài thẳng tắp, trên hành lang bày rất nhiều cửa phòng. Cô lại bắt đầu lẩm bẩm: "Này, cô nói xem một mình cô ở một mình trong căn nhà lớn thế này không sợ ma à? Nhiều phòng thế này có phải muốn ở phòng nào thì ở không?""Bảo cô ngày nào cũng đổi phòng ngủ, cô có ngủ ngon được không? Cũng không sợ lăn lộn..."Trên hành lang, mỗi khoảng cách đều có đồ trang trí hoặc vật trưng bày. Đồng Hàm nhìn thấy bức tranh sơn dầu lớn treo giữa tường, liền cẩn thận giơ tay sờ sờ: "Đây là tác phẩm gốc sao?""Đương nhiên, thỉnh thoảng tôi sẽ đến các buổi đấu giá, sưu tầm tranh nổi tiếng, đồ cổ cũng là một kiểu đầu tư.""Ra tay thật rộng rãi!"Đi dạo từ trên xuống dưới hết lượt, Đồng Hàm liên tục kêu đi mỏi chân vì nhà quá lớn. Trở lại phòng khách, cô vừa nằm bẹp dí trên ghế sofa nghỉ ngơi một lát, lập tức phát hiện một cây đàn piano cổ điển được đặt cạnh cửa sổ: "Cô còn biết chơi piano à? Đa tài đa nghệ thật đấy.""Ừm.""Chơi một bản đi?""Mơ tưởng hão huyền.""Đừng ngại mà, nhà có khách, chủ nhà thường sẽ trổ tài.""Cô mà tính là khách gì chứ, tôi là sếp của cô đấy.""Thôi được rồi, tôi cũng không làm khó người, để tôi chơi một bản cho cô nghe."Nói rồi, Đồng Hàm vui vẻ nhảy chân sáo đến ngồi vào ghế trước đàn piano. Quan Thư Quân rất bất ngờ, cô nàng này còn có gì là không biết nữa.Đồng Hàm nghiêm trang thẳng lưng, rất hài hước báo tên bài hát: "Tiếp theo, cô Đồng Hàm xin dâng tặng bà chủ của mình một bản... "Mẹ hai con hổ"."Nói xong, cô liền cúi đầu tìm đúng phím đàn và biểu diễn đầy cảm xúc: "Hai con hổ con, hai con hổ con, chạy thật nhanh, chạy thật nhanh..."Quan Thư Quân bị sự mặt dày và hài hước của cô nàng này thuyết phục. Từ lần trước Thu Kỳ và Du Phi Phàm làm náo loạn căn nhà đến mức gà chó không yên, nơi đây đã lâu không có được sự náo nhiệt như thế. Cô đứng dậy đi đến sau lưng Đồng Hàm, giơ tay đặt lên vai Cô: "Tuổi trẻ thật tốt, đầy sức sống mà lại đơn thuần."Đồng Hàm ngẩng đầu nhìn Quan Thư Quân, sau một khoảnh khắc đối mặt yên tĩnh, cô vỗ vỗ mu bàn tay của Quan Thư Quân, có chút vụng về an ủi: "Cô cũng đừng nghĩ nhiều, tôi gọi cô là dì chẳng qua là đùa thôi, cô xinh đẹp thế này, có khí chất, có tiền, có quyền thế, cùng lắm thì sau này tôi không gọi nữa là được mà."Chỉ là đột nhiên, Quan Thư Quân khom lưng, hai tay vòng lấy vai Đồng Hàm, áp mặt vào tai cô, nhắm mắt lại không nói gì, cứ thế bất động. Hành động thân mật bất ngờ này khiến Đồng Hàm giật mình trên ghế, không biết phải làm sao.Đồng Hàm không chọn cách né tránh, mà nghiêng đầu lặng lẽ cảm nhận hơi ấm cơ thể, mùi nước hoa dễ chịu, cảm giác mềm mại khi mặt cô ấy dán vào. Cô luyến tiếc không muốn tránh ra, nhưng vẫn cười nói một câu trêu ghẹo: "Đừng yêu tôi, không có kết quả đâu.""Sao cô không nói tôi đang mưu đồ gây rối với cô đi?""Cái câu nói này cô định nhớ cả đời sao?""Thưa cô chủ, các vị khách đã đậu xe rồi."Quản gia xuất hiện không đúng lúc nhưng không khiến Quan Thư Quân sốt ruột. Cô rất tự nhiên buông tay, vỗ vỗ vai Đồng Hàm: "Tôi muốn giới thiệu bạn bè của tôi cho cô biết."Dù không rõ vì sao Quan Thư Quân lại muốn rút ngắn khoảng cách giữa hai người, nhưng Đồng Hàm chỉ chớp mắt gật đầu. Nhìn Quan Thư Quân quay người đi về phía cửa, vẻ mặt cô lộ ra sự khó chịu. Giới thiệu bạn bè thì cũng là ai chứ, chẳng phải mấy người đó sao? Đồng Hàm bắt đầu nghi ngờ chính mình, việc tham gia quá nhiều vào chuyện này liệu có làm xáo trộn kế hoạch và cuộc sống bất biến của cô không."Hoan nghênh mọi người."Quan Thư Quân dang hai tay ôm Soso một cái. Phía sau, Hà Tiểu Tráng nắm tay Khuynh Phàm chạy chậm vào. Sau khi chào hỏi lễ phép, hai đứa lại chạy đi chỗ khác chơi.Phoebe kéo tay Vưu Phi Phàm cũng đi đến, Vưu Phi Phàm bông đùa: "Người bận rộn hôm nay rủ chúng ta chơi mạt chược, là đã chuẩn bị tinh thần để thua tiền rồi sao?"Quan Thư Quân giận dỗi: "Chỉ có miệng em là độc nhất! Hôm qua bão lớn sao không cuốn em đi luôn hả? Phoebe, quản em ấy nhiều vào, chứ với cái miệng tiện thế này thả ra ngoài không sợ người ta đánh sao?"Phoebe cười mà không nói, nhưng ánh mắt lại đặt lên người Đồng Hàm: "Vị này là?"Không đợi Quan Thư Quân giới thiệu, Đồng Hàm rất hào phóng chào hỏi: "Chào mọi người, tôi tên là Đồng Hàm."Vưu Phi Phàm ra vẻ "thì ra là thế", hiểu rõ gật đầu, ngay sau đó tự nhiên bắt chuyện với Đồng Hàm: "Chúng ta hình như đã gặp nhau ở đâu rồi thì phải?"Đồng Hàm biết Vưu Phi Phàm nói đến lần vô tình chạm mặt ở khu nhà hôm đó, nhưng vẫn giả ngây hỏi lại: "Vậy sao?"Nhìn chằm chằm ánh mắt đầy tò mò của Vưu Phi Phàm, Quan Thư Quân vội vàng đẩy tay cô ra: "Có thể đừng động tay động chân như vậy được không?"Soso đâu thèm quan tâm nhiều như vậy, vội vàng tổ chức ván bài: "Chị em ơi, nhanh nhanh nhanh, lại xoa mạt chược nào!"Cả nhóm đi đến phòng giải trí ở tầng hầm thứ nhất. Đồng Hàm thầm cảm thán cuộc sống xa hoa của người giàu có đúng là không cần ra khỏi nhà mà vẫn có thể chơi đủ thứ thỏa thích. Quan Thư Quân nắm tay cô, nhỏ giọng nói: "Chọn một vị trí tốt, cho họ thấy tài nghệ tiểu thiên tài của cô đi."Đồng Hàm chọn vị trí đối diện cửa, nghiêng đầu thì thầm rất khẽ vào tai Quan Thư Quân: "Nhớ nhé, chọn vị trí là phải chọn đối diện, cái này gọi là đi thẳng vào vấn đề, tài lộc tám phương."Quan Thư Quân gộp tiền của mình và Đồng Hàm lại, bỏ vào ngăn kéo nhỏ: "Nói lý lẽ thì rõ ràng, mà càng nói lại càng mê tín.""Đợi mà xem, lát nữa tôi sẽ biểu diễn cho cô thấy thế nào là 'Quan tam gia'.""Cô không thể khiêm tốn chút nào à?""Vô sòng thì không có nhận thân thích gì ở đây hết chỉ có nhận tiền."Hai người lại bắt đầu đối đáp qua lại, Vưu Phi Phàm ngồi đối diện Đồng Hàm, hắng giọng: "Khụ khụ, thật sự coi ở đây không có ai sao? Bớt thả thính nhau đi."Phoebe ngồi phía trên Đồng Hàm vẫn không lộ vẻ gì, chỉ thong thả cảm thán: "Mùa xuân của ai đó đến thật bất ngờ."Quan Thư Quân tỏ vẻ như không có chuyện gì: "Mấy người đừng có nói bậy."Đồng Hàm vội vàng theo sau xua tay giải thích: "Đúng đúng đúng, tôi với Quan tổng thanh bạch rõ ràng mà."Vưu Phi Phàm nhìn chằm chằm hai người đang ngồi sát vào nhau, vội vàng ồn ào: "Quan Thư Quân, chị chỉ được xem bài của Đồng Hàm thôi, đừng có phát ngôn lung tung bên ngoài nhé!""Ai dà, đừng lãng phí thời gian nữa, mau bắt đầu đi!"Soso đúng là ngứa tay rồi, trong đầu toàn là chuyện chơi mạt chược, cô trực tiếp gieo xúc xắc làm nhà cái đầu tiên. Bốn người bốc bài xong, Quan Thư Quân liền bắt đầu nói quy tắc: "Thành ma đổi ba lá, chúng ta chơi 50, ù tròn là 450. Không tính là lớn đúng không?"Đồng Hàm thầm đổ mồ hôi lạnh, cái này mà còn chưa tính là lớn? Một ván bài tính xuống thắng thua không chênh lệch lắm cũng phải hơn vạn!Vưu Phi Phàm nhướng mày với Phoebe: Vợ yêu đừng sợ, lần trước em chơi mạt chược ở đây, cái đó mới gọi là dũng mãnh phi thường."Phoebe rất tự tin trộn bài: "Chị có gì mà sợ chứ, chỉ sợ em đừng có thua hết tiền tiêu vặt rồi khóc lóc than vãn với chị thôi.""Thôi đi, xưa đâu bằng nay, Vưu Phi Phàm, cẩn thận hôm nay thua đến quần lót cũng không còn đấy!"Quan Thư Quân châm chọc. Đồng Hàm nhìn chằm chằm lá bài của mình, khóe miệng nở nụ cười chắc thắng.Soso: "Yêu gà." Vưu Phi Phàm: "Chạm, Nhị Điều."Đồng Hàm: "Cống. Tôi gọi bài nhé... Cẩn thận cống thượng hoa đấy."Soso kinh hô: "Mới đánh hai lá đã gọi bài, vận may của cô không phải là tốt quá rồi sao?"Đồng Hàm nghiêng đầu nhìn Quan Thư Quân, thì thầm rất khẽ: "Mau giúp tôi sờ một lá bài, cô sờ một cái là ván này chúng ta thắng ngay."Quan Thư Quân nửa tin nửa ngờ đưa lá bài cho Đồng Hàm. Chỉ thấy cô rất thành thạo dùng ngón tay xem xét bài, sau đó "bốp" một tiếng đặt xuống bàn: "Người đối diện điểm cống, thuần nhất sắc cống thượng hoa,tự bốc bài thắngba nhà còn lại, ù tròn."Vưu Phi Phàm và Soso đều ngơ ngác, Phoebe cong môi cười rất thản nhiên, ngay cả Quan Thư Quân cũng sững sờ: "Cô... sao cô biết sẽ tự sờ được vậy?"Đồng Hàm vui vẻ lật úp bài của mình xuống, không quên ca ngợi: "Tôi đoán mò thôi mà, nhờ vận may của cô tốt quá đấy, sờ một cái là chốt hạ luôn."Một vòng đánh xong, Đồng Hàm đã tính rõ mình thắng bao nhiêu tiền trong ván này: "1450, 29 tiền cược."
Xoay người lại, Cô tiếp tục loay hoay với máy tính trên bàn điều khiển, kiểm tra từng camera trong nhà. Không có vấn đề gì đáng ngại, chỉ là số lượng camera quá nhiều, phải mất hơn một giờ mới kiểm tra xong toàn bộ.Thấy Đồng Hàm chăm chú nhìn máy tính, quản gia liền sai người pha cà phê: "Cô Đồng vất vả rồi, mời cô uống chút cà phê nghỉ ngơi đi.""Không sao đâu, đây là công việc của tôi mà."Quản gia đang định đưa ly cà phê thì từ hành lang bên ngoài truyền đến tiếng giày cao gót. Nghe nhịp điệu có thể thấy người đến đang đi rất nhanh. Chẳng mấy chốc, cửa phòng máy tính bị đẩy ra, Quan Thư Quân đã thay đổi một bộ trang phục công sở xinh đẹp, có lẽ là vừa về công ty gặp khách hàng nên thay tạm thời. "Kiểm tra thế nào rồi?""Không thành vấn đề, đều khá tốt.""Xong rồi à?"Đồng Hàm ngạc nhiên nhìn người phụ nữ xinh đẹp trước mặt: "Chứ còn gì nữa, cô còn muốn thiết bị nhà mình bị hỏng à? Phòng máy tính lớn thế này mà thật sự có vấn đề thì phiền phức lắm đấy... Nhưng mà..."Quan Thư Quân thấy cô nàng này cứ úi úp mở mở, liền vội giục: "Đừng dề dà, nói nhanh đi."Đồng Hàm đi đến cạnh cửa chỉ vào góc tường: "Phòng máy tính hoạt động 24/24, nhiệt độ trong phòng cần điều chỉnh thấp xuống, đặc biệt là vào mùa hè như bây giờ. Ngoài ra, nên đặt hai ba bình chữa cháy ở đây để đảm bảo an toàn phòng cháy chữa cháy.Còn nữa, nhà cô lớn cũng phiền phức. Camera quá nhiều, video lưu trữ dù có dọn dẹp định kỳ thì dung lượng bộ nhớ vẫn rất lớn. Lần sau tôi sẽ tìm thời gian nâng cấp bộ nhớ một lần nữa, nếu không máy chủ điều khiển sẽ ngày càng giật lag. Chỉ có vậy thôi, thật sự không có lỗi nào khác."Quan Thư Quân hơi nghiêng đầu dặn dò quản gia: "Những gì cô ấy nói, ghi nhớ hết.""Vâng, thưa cô chủ.."Quản gia cung kính lui ra khỏi phòng máy tính. Quan Thư Quân khoanh tay trước ngực, không định dễ dàng buông tha Đồng Hàm: "Đừng lần sau tìm thời gian, mấy ngày này cô tới nâng cấp luôn đi.""Làm ơn, tôi không đi làm à, lương làm thêm ngoài giờ có được nhân đôi không?""Đừng nghĩ nhiều quá, đây là công việc tôi sắp xếp cho cô.""Mệt chết, không có việc gì thì tôi đi đây.""Đi đâu?""Về nhà chứ, Tách Trà Có Nắp vẫn đang chờ tôi cho ăn đấy.""Còn có lý do nào qua loa hơn nữa không? Cái lão Potter thần kỳ của cô chẳng phải cái gì cũng biết sao?"Xem ra Quan Thư Quân không định để cô đi, đành tới đâu hay tới đó. Đồng Hàm hai tay đút túi áo: "Nói đi, cô còn muốn tôi làm gì nữa?""Hôm qua cô dẫn tôi tham quan nhà cô, hôm nay đến lượt tôi dẫn cô đi dạo tòa nhà này.""Tôi thấy cô đang khoe giàu thì có.""Biết chơi mạt chược không?""Hả?""Lát nữa có mấy người bạn đến nhà chơi, hẹn đánh mấy ván mạt chược. Nếu cô biết chơi thì đánh với tôi vài ván đi.""Mạt chược cái loại trò chơi xác suất này đương nhiên là tôi biết, chỉ là ngưỡng cược của mấy người giàu có cao quá. Cái gọi là cược nhỏ thì vui, cược lớn hại thân. Tôi sợ chơi đến tán gia bại sản."Quan Thư Quân rất tự nhiên khoác tay Đồng Hàm, dẫn cô rời khỏi phòng máy tính: "Dù sao cũng là chơi làm quen, cô thua tôi bù cho cô, còn thắng thì cô lấy.""Tự nhiên ngang tàng thế, trông giống như cô đang trêu tôi thế.""Tin hay không tùy cô."Hai người đi vào thang máy thẳng tới tầng cao nhất. Bước ra khỏi thang máy, Đồng Hàm nhìn về phía hành lang dài thẳng tắp, trên hành lang bày rất nhiều cửa phòng. Cô lại bắt đầu lẩm bẩm: "Này, cô nói xem một mình cô ở một mình trong căn nhà lớn thế này không sợ ma à? Nhiều phòng thế này có phải muốn ở phòng nào thì ở không?""Bảo cô ngày nào cũng đổi phòng ngủ, cô có ngủ ngon được không? Cũng không sợ lăn lộn..."Trên hành lang, mỗi khoảng cách đều có đồ trang trí hoặc vật trưng bày. Đồng Hàm nhìn thấy bức tranh sơn dầu lớn treo giữa tường, liền cẩn thận giơ tay sờ sờ: "Đây là tác phẩm gốc sao?""Đương nhiên, thỉnh thoảng tôi sẽ đến các buổi đấu giá, sưu tầm tranh nổi tiếng, đồ cổ cũng là một kiểu đầu tư.""Ra tay thật rộng rãi!"Đi dạo từ trên xuống dưới hết lượt, Đồng Hàm liên tục kêu đi mỏi chân vì nhà quá lớn. Trở lại phòng khách, cô vừa nằm bẹp dí trên ghế sofa nghỉ ngơi một lát, lập tức phát hiện một cây đàn piano cổ điển được đặt cạnh cửa sổ: "Cô còn biết chơi piano à? Đa tài đa nghệ thật đấy.""Ừm.""Chơi một bản đi?""Mơ tưởng hão huyền.""Đừng ngại mà, nhà có khách, chủ nhà thường sẽ trổ tài.""Cô mà tính là khách gì chứ, tôi là sếp của cô đấy.""Thôi được rồi, tôi cũng không làm khó người, để tôi chơi một bản cho cô nghe."Nói rồi, Đồng Hàm vui vẻ nhảy chân sáo đến ngồi vào ghế trước đàn piano. Quan Thư Quân rất bất ngờ, cô nàng này còn có gì là không biết nữa.Đồng Hàm nghiêm trang thẳng lưng, rất hài hước báo tên bài hát: "Tiếp theo, cô Đồng Hàm xin dâng tặng bà chủ của mình một bản... "Mẹ hai con hổ"."Nói xong, cô liền cúi đầu tìm đúng phím đàn và biểu diễn đầy cảm xúc: "Hai con hổ con, hai con hổ con, chạy thật nhanh, chạy thật nhanh..."Quan Thư Quân bị sự mặt dày và hài hước của cô nàng này thuyết phục. Từ lần trước Thu Kỳ và Du Phi Phàm làm náo loạn căn nhà đến mức gà chó không yên, nơi đây đã lâu không có được sự náo nhiệt như thế. Cô đứng dậy đi đến sau lưng Đồng Hàm, giơ tay đặt lên vai Cô: "Tuổi trẻ thật tốt, đầy sức sống mà lại đơn thuần."Đồng Hàm ngẩng đầu nhìn Quan Thư Quân, sau một khoảnh khắc đối mặt yên tĩnh, cô vỗ vỗ mu bàn tay của Quan Thư Quân, có chút vụng về an ủi: "Cô cũng đừng nghĩ nhiều, tôi gọi cô là dì chẳng qua là đùa thôi, cô xinh đẹp thế này, có khí chất, có tiền, có quyền thế, cùng lắm thì sau này tôi không gọi nữa là được mà."Chỉ là đột nhiên, Quan Thư Quân khom lưng, hai tay vòng lấy vai Đồng Hàm, áp mặt vào tai cô, nhắm mắt lại không nói gì, cứ thế bất động. Hành động thân mật bất ngờ này khiến Đồng Hàm giật mình trên ghế, không biết phải làm sao.Đồng Hàm không chọn cách né tránh, mà nghiêng đầu lặng lẽ cảm nhận hơi ấm cơ thể, mùi nước hoa dễ chịu, cảm giác mềm mại khi mặt cô ấy dán vào. Cô luyến tiếc không muốn tránh ra, nhưng vẫn cười nói một câu trêu ghẹo: "Đừng yêu tôi, không có kết quả đâu.""Sao cô không nói tôi đang mưu đồ gây rối với cô đi?""Cái câu nói này cô định nhớ cả đời sao?""Thưa cô chủ, các vị khách đã đậu xe rồi."Quản gia xuất hiện không đúng lúc nhưng không khiến Quan Thư Quân sốt ruột. Cô rất tự nhiên buông tay, vỗ vỗ vai Đồng Hàm: "Tôi muốn giới thiệu bạn bè của tôi cho cô biết."Dù không rõ vì sao Quan Thư Quân lại muốn rút ngắn khoảng cách giữa hai người, nhưng Đồng Hàm chỉ chớp mắt gật đầu. Nhìn Quan Thư Quân quay người đi về phía cửa, vẻ mặt cô lộ ra sự khó chịu. Giới thiệu bạn bè thì cũng là ai chứ, chẳng phải mấy người đó sao? Đồng Hàm bắt đầu nghi ngờ chính mình, việc tham gia quá nhiều vào chuyện này liệu có làm xáo trộn kế hoạch và cuộc sống bất biến của cô không."Hoan nghênh mọi người."Quan Thư Quân dang hai tay ôm Soso một cái. Phía sau, Hà Tiểu Tráng nắm tay Khuynh Phàm chạy chậm vào. Sau khi chào hỏi lễ phép, hai đứa lại chạy đi chỗ khác chơi.Phoebe kéo tay Vưu Phi Phàm cũng đi đến, Vưu Phi Phàm bông đùa: "Người bận rộn hôm nay rủ chúng ta chơi mạt chược, là đã chuẩn bị tinh thần để thua tiền rồi sao?"Quan Thư Quân giận dỗi: "Chỉ có miệng em là độc nhất! Hôm qua bão lớn sao không cuốn em đi luôn hả? Phoebe, quản em ấy nhiều vào, chứ với cái miệng tiện thế này thả ra ngoài không sợ người ta đánh sao?"Phoebe cười mà không nói, nhưng ánh mắt lại đặt lên người Đồng Hàm: "Vị này là?"Không đợi Quan Thư Quân giới thiệu, Đồng Hàm rất hào phóng chào hỏi: "Chào mọi người, tôi tên là Đồng Hàm."Vưu Phi Phàm ra vẻ "thì ra là thế", hiểu rõ gật đầu, ngay sau đó tự nhiên bắt chuyện với Đồng Hàm: "Chúng ta hình như đã gặp nhau ở đâu rồi thì phải?"Đồng Hàm biết Vưu Phi Phàm nói đến lần vô tình chạm mặt ở khu nhà hôm đó, nhưng vẫn giả ngây hỏi lại: "Vậy sao?"Nhìn chằm chằm ánh mắt đầy tò mò của Vưu Phi Phàm, Quan Thư Quân vội vàng đẩy tay cô ra: "Có thể đừng động tay động chân như vậy được không?"Soso đâu thèm quan tâm nhiều như vậy, vội vàng tổ chức ván bài: "Chị em ơi, nhanh nhanh nhanh, lại xoa mạt chược nào!"Cả nhóm đi đến phòng giải trí ở tầng hầm thứ nhất. Đồng Hàm thầm cảm thán cuộc sống xa hoa của người giàu có đúng là không cần ra khỏi nhà mà vẫn có thể chơi đủ thứ thỏa thích. Quan Thư Quân nắm tay cô, nhỏ giọng nói: "Chọn một vị trí tốt, cho họ thấy tài nghệ tiểu thiên tài của cô đi."Đồng Hàm chọn vị trí đối diện cửa, nghiêng đầu thì thầm rất khẽ vào tai Quan Thư Quân: "Nhớ nhé, chọn vị trí là phải chọn đối diện, cái này gọi là đi thẳng vào vấn đề, tài lộc tám phương."Quan Thư Quân gộp tiền của mình và Đồng Hàm lại, bỏ vào ngăn kéo nhỏ: "Nói lý lẽ thì rõ ràng, mà càng nói lại càng mê tín.""Đợi mà xem, lát nữa tôi sẽ biểu diễn cho cô thấy thế nào là 'Quan tam gia'.""Cô không thể khiêm tốn chút nào à?""Vô sòng thì không có nhận thân thích gì ở đây hết chỉ có nhận tiền."Hai người lại bắt đầu đối đáp qua lại, Vưu Phi Phàm ngồi đối diện Đồng Hàm, hắng giọng: "Khụ khụ, thật sự coi ở đây không có ai sao? Bớt thả thính nhau đi."Phoebe ngồi phía trên Đồng Hàm vẫn không lộ vẻ gì, chỉ thong thả cảm thán: "Mùa xuân của ai đó đến thật bất ngờ."Quan Thư Quân tỏ vẻ như không có chuyện gì: "Mấy người đừng có nói bậy."Đồng Hàm vội vàng theo sau xua tay giải thích: "Đúng đúng đúng, tôi với Quan tổng thanh bạch rõ ràng mà."Vưu Phi Phàm nhìn chằm chằm hai người đang ngồi sát vào nhau, vội vàng ồn ào: "Quan Thư Quân, chị chỉ được xem bài của Đồng Hàm thôi, đừng có phát ngôn lung tung bên ngoài nhé!""Ai dà, đừng lãng phí thời gian nữa, mau bắt đầu đi!"Soso đúng là ngứa tay rồi, trong đầu toàn là chuyện chơi mạt chược, cô trực tiếp gieo xúc xắc làm nhà cái đầu tiên. Bốn người bốc bài xong, Quan Thư Quân liền bắt đầu nói quy tắc: "Thành ma đổi ba lá, chúng ta chơi 50, ù tròn là 450. Không tính là lớn đúng không?"Đồng Hàm thầm đổ mồ hôi lạnh, cái này mà còn chưa tính là lớn? Một ván bài tính xuống thắng thua không chênh lệch lắm cũng phải hơn vạn!Vưu Phi Phàm nhướng mày với Phoebe: Vợ yêu đừng sợ, lần trước em chơi mạt chược ở đây, cái đó mới gọi là dũng mãnh phi thường."Phoebe rất tự tin trộn bài: "Chị có gì mà sợ chứ, chỉ sợ em đừng có thua hết tiền tiêu vặt rồi khóc lóc than vãn với chị thôi.""Thôi đi, xưa đâu bằng nay, Vưu Phi Phàm, cẩn thận hôm nay thua đến quần lót cũng không còn đấy!"Quan Thư Quân châm chọc. Đồng Hàm nhìn chằm chằm lá bài của mình, khóe miệng nở nụ cười chắc thắng.Soso: "Yêu gà." Vưu Phi Phàm: "Chạm, Nhị Điều."Đồng Hàm: "Cống. Tôi gọi bài nhé... Cẩn thận cống thượng hoa đấy."Soso kinh hô: "Mới đánh hai lá đã gọi bài, vận may của cô không phải là tốt quá rồi sao?"Đồng Hàm nghiêng đầu nhìn Quan Thư Quân, thì thầm rất khẽ: "Mau giúp tôi sờ một lá bài, cô sờ một cái là ván này chúng ta thắng ngay."Quan Thư Quân nửa tin nửa ngờ đưa lá bài cho Đồng Hàm. Chỉ thấy cô rất thành thạo dùng ngón tay xem xét bài, sau đó "bốp" một tiếng đặt xuống bàn: "Người đối diện điểm cống, thuần nhất sắc cống thượng hoa,tự bốc bài thắngba nhà còn lại, ù tròn."Vưu Phi Phàm và Soso đều ngơ ngác, Phoebe cong môi cười rất thản nhiên, ngay cả Quan Thư Quân cũng sững sờ: "Cô... sao cô biết sẽ tự sờ được vậy?"Đồng Hàm vui vẻ lật úp bài của mình xuống, không quên ca ngợi: "Tôi đoán mò thôi mà, nhờ vận may của cô tốt quá đấy, sờ một cái là chốt hạ luôn."Một vòng đánh xong, Đồng Hàm đã tính rõ mình thắng bao nhiêu tiền trong ván này: "1450, 29 tiền cược."