[BHTT][Edit] Thương Mang Truyền Kỳ - Khúc Lạc Vô Ngân

Chương 36



Liễu Tâm Tuyền mỉm cười, khoanh tay ôm ngực, lẳng lặng nhìn Yến Phiêu Linh, chợt phát hiện, khí chất tao nhã của nàng ấy là chói mắt như vậy, nàng cảm thán, nhưng cũng không hối hận lựa chọn của bản thân, lúc này đây, càng thêm may mắn.

Hai tròng mắt Minh Thành sáng ngời, cũng kinh ngạc vì đao pháp của nàng, trên dưới nhìn nữ tử này, một thân áo đen phổ thông lại xuyên ra vận ý tao nhã sâu xa, dung nhan tuyệt mỹ, đuôi lông mày phi dương, tiếu ý nhạt nhẽo khiến hắn đọc ra tự tin hào hiệp.

Mỹ nhân tao nhã bậc này đích xác là có tư bản, Minh Thành cười to một tiếng: "Hảo! Người đâu, dọn sạch bàn đi. Một lần nữa thay hai cái bàn khác và mấy dụng cụ mới, ta muốn tỷ thí với vị cô nương này một phen!"

Huyền Phong Nguyệt híp mắt cười, nhàn nhã quay về chỗ cũ, sợ rằng sắp có trò hay để nhìn, kẻ có thể khiến Minh Thành cam tâm tình nguyện tỷ thí, tất nhiên trù nghệ không tầm thường, phải nhìn nàng rốt cuộc có bản lĩnh đó hay không!

Hai cái bàn khác đã được đem lên, mặt đối mặt bãi phóng hoàn tất, dụng cụ, nguyên liệu đầy đủ mọi thứ.

Yến Phiêu Linh nhìn lướt qua những dụng cụ cao cấp kia, cười thầm, tất cả đều chưa có ai chạm qua, Phong Nguyệt Lâu này quả nhiên tài đại khí thô, nhìn nguyên liệu ở trên bàn, nhàn nhạt nói: "Bắt đầu đi."

Dứt lời, mọi người còn chưa kịp kinh ngạc, đã thấy hai người song song giơ tay lên, thái đao loé tinh quang, lấy tốc độ không gì sánh kịp bay thẳng ra ngoài, đao hạ, là hành gừng được xắt tỉ mỉ, bỏ vào bát, đặt ở một bên.

Yến Phiêu Linh mím môi cười, xắn tay áo, đưa tay vói vào hồ nước, một con cá vược đang giãy giụa bị đặt lên thớt, giơ tay chém xuống, không cần quá lâu.

Yến Phiêu Linh thở dài, hoành đao vừa chuyển, bắt đầu lóc vảy và rửa nội tạng, xẹt qua lưng cá, đao pháp cẩn thận mau lẹ, làm xong tất cả, liền đem cá đặt lên bàn, thêm gia vị, cho vào nồi hấp.

Minh Thành đối diện nhìn nàng một cái, vừa kinh ngạc với tốc độ cùng thủ pháp điều phối gia vị của nàng, vừa đem cánh gà đã chuẩn bị tốt cho vào chảo, sau đó đổ nước chấm, xì dầu, chế thêm chút nước, đậy nắp.

Điểm tương đồng duy nhất giữa món ăn của hai người, là cần nắm giữ thời gian, Yến Phiêu Linh câu khoé môi, chuyển mắt, nhìn về phía Liễu Tâm Tuyền, thấy nàng ấy đang mỉm cười nhìn bản thân, trong lòng tràn ngập tự tin, món cá vược hấp này, nàng chỉ cho Liễu Tâm Tuyền một người thưởng thức.

Huyền Phong Nguyệt bĩu môi, liếc nhìn bốn vị lão bản đang vây quanh nghị luận, cùng thần tình xoắn xuýt của mọi người, hắn cũng vô cùng kinh ngạc, nữ tử áo đen này, cư nhiên hấp cá ở trước mặt hắn? Biết rõ ràng ngư yến của hắn là tuyệt thế mỹ thực, còn dám múa búa trước cửa Lỗ Ban, hắn ngược lại muốn nhìn một chút, nàng có bản lĩnh gì, có thể làm ra món cá vược hấp đỉnh cấp!

Một lát sau, hai người đồng thời nhấc nắp, hương vị nồng đậm phiêu tán ra, mọi người hoàn toàn chìm đắm vào hai cỗ vị đạo khác nhau, khó có thể kiềm chế, tuyệt thế, thật sự là mỹ vị tuyệt thế!

Minh Thành mỉm cười, xúc cánh gà ra, đặt lên bàn, tương trấp thơm nức mũi chảy xuôi trên cánh gà hương tô, sắc vị câu toàn, dẫn tới việc mọi người khó dằn nổi, nước bọt giàn giụa.

Yến Phiêu Linh gắp cá ra, đặt lên bàn, rắc gừng hành, chất lỏng kiêu thượng mà thơm ngát mang theo mùi cá, mọi người quên hết tất cả, há to miệng, nếu như được ăn một ngụm, quả thật là sánh với thiên đường!

"Hảo một món cá vược hấp." Huyền Phong Nguyệt vỗ tay, trầm trồ khen ngợi, ưu nhã mỉm cười, nói tiếp: "Món này của cô nương, quả thật siêu việt ngư yến của ta. Không ngờ rằng trù nghệ của cô nương giỏi như vậy, để cho ta mở rộng nhãn giới."

Cao thủ so chiêu, không cần thủ pháp quá mức xinh đẹp, quan trọng là vị đạo cuối cùng.

"Thủ pháp của cô nương, có thể nói là nhất tuyệt, Minh Thành bội phục." Minh Thành cười nhạt, càng thêm kinh hãi, mặc kệ thủ pháp làm cá hay điều phối gia vị, nữ nhân này đều thắng hắn một bậc, cánh gà của hắn tuy mỹ vị, nhưng trước đó đã ướp xong rồi, trong khoảng thời gian ngắn thì hắn không thể làm ra vị đạo hoàn mỹ như vậy, nếu tính đúng hạn, nàng thắng.

"Trù nghệ của Minh công tử cũng phi thường trác tuyệt, hôm nay nương dụng cụ của quý tửu lâu nấu một món mà ta vẫn luôn muốn nấu, rất cảm tạ các ngươi không cố kỵ, giúp ta triển khai thân thủ." Yến Phiêu Linh mím môi cười, nhẹ nhàng nâng đĩa, mắt hàm nhu ý, nhìn Liễu Tâm Tuyền, cười nói: "Món cá vược hấp này, ta muốn tặng cho tướng công của ta thưởng thức."

Lời vừa rơi xuống, tất cả mọi người kinh hô, theo đường nhìn của nữ tử quay đầu nhìn nam tử áo xanh kia, nhãn thần đố kị ước ao, đem Liễu Tâm Tuyền từ trong ra ngoài bắn bỏ vô số lần, ngoài ý muốn a, nàng không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

"Hahaha, thật sự là một đôi giai lữ hiếm thấy." Huyền Phong Nguyệt đột nhiên đứng lên, làm tư thế mời, mỉm cười nói: "Xin dời gót, ta vô cùng hân hạnh được đón tiếp hai vị quang lâm Phong Nguyệt Lâu. Ta đã sai người chuẩn bị nhã gian, món cá vược hấp này, nếu không lập tức thưởng thức, chẳng phải đáng tiếc lắm sao?"

"Ý tốt của Huyền lão bản, sao chúng ta có thể cự tuyệt? Cung kính không bằng tuân mệnh, dùng tạm dụng cụ của Tụ Bảo Lâu phẩm thường món cá này." Yến Phiêu Linh bưng đĩa tới bên người Liễu Tâm Tuyền, hai người nhìn nhau cười, song song đi vào Phong Nguyệt Lâu.

Lầu ba, nhã gian.

Phong cảnh xa xa vẫn tú lệ như cũ, núi non to lớn đồ sộ, phóng nhãn liền bao quát hết thảy.

Liễu Tâm Tuyền nhàn nhạt thu hồi tầm mắt, gắp chút thịt cá, bỏ vào trong miệng, mím môi cười: "Thủ nghệ của nàng, thực tại khiến ta mở rộng nhãn giới. Món cá này, cũng là mỹ vị nhất đẳng!"

"Không nên khích lệ ta quá, ta sẽ lâng lâng." Yến Phiêu Linh nâng chén nhấp một ngụm trà, mỉm cười đầy mặt, tâm tình tốt, nghĩ không ra lần đầu tiên đại triển thân thủ đã được Tâm Tuyền khen ngợi, thật là quá đáng giá.

Liễu Tâm Tuyền nhìn biểu tình của nàng, trong lòng buồn cười, cúi đầu, ưu nhã ăn cơm. Lão bản Phong Nguyệt Lâu đích xác là chuyên nghiệp, không chỉ thiết đãi ngư yến, mà còn có cả món sở trường của bổn lâu, là một người đáng giá kết giao.

"Yến cô nương, nghĩ không ra, ngươi còn có trù nghệ tuyệt vời như vậy, một màn vừa rồi, ta đều nhìn trong mắt nha." Trong nhã gian có hai người đi ra, nữ tử áo trắng như tuyết, gương mặt bình thường, nhưng khí chất thanh nhã đã ngạnh sinh sinh áp chế dung mạo của nàng, nàng mỉm cười, nói đùa: "Ngươi có thể tiếp tục cố sự của ngươi, cái gì khiếm tiền nhân gia, cái gì đi vay nặng lãi, hoặc là nói, ngươi là một con bạc siêu cấp. Tóm lại, ta nửa phần cũng không tin. Lúc này, mới là ngươi chân thực nhất."

"Viên tiểu thư!" Yến Phiêu Linh và Liễu Tâm Tuyền kinh ngạc, thầm nghĩ, sao nàng ta lại ở chỗ này? Lập tức đem ánh mắt định trên người nam tử, một thân áo tím, song tấn hoa râm, tràn ngập mị lực khí khái, ánh mắt của hắn, ngược lại có chút thân mật.

"Không cần kinh ngạc, ngày đó tại khách điếm, ta thấy các ngươi. Thế nhưng bởi vì Phàm Đông đi theo, ta mới không tiến lên cùng các ngươi bắt chuyện." Viên Phong Huyền thần tình mịt mờ, cảm kích nhìn các nàng, nói nhỏ: "Việc tối hôm qua, Phàm Đông đã kể rõ ràng, ta rất cảm tạ các ngươi ra tay giúp chàng. Bằng không, hậu quả khó có thể tưởng tượng."

Liễu Tâm Tuyền và Yến Phiêu Linh liếc nhau, cũng không nói gì, chỉ bảo hai người ngồi xuống, Yến Phiêu Linh đứng dậy, đóng cửa phòng lại, rồi quay về bên cạnh Liễu Tâm Tuyền.

"Việc tối hôm qua đã triệt để bại lộ. Minh chủ giận dữ, liền phát lệnh truy nã." Lãnh Phàm Đông thần sắc lạnh lùng, rót một chén trà, đưa cho Viên Phong Huyền, bỗng quay đầu nhìn về phía hai người: "Kiếm khí của Thương Kiếm Thất Thương phi thường đặc biệt, rất dễ bị người ta nhận ra. Có người nói, triều đình cũng âm thầm phái ra một đội ngũ, đang bí mật truy tìm ai đó. Ba người Phong Thiên Dịch đều tự xuất thủ, rất nhanh sẽ truy đến đây. Tại hạ thật sự băn khoăn, khiến các vị bị liên luỵ."

"Ý của ngươi là lệnh truy sát của Minh chủ, cũng bao gồm chúng ta?" Yến Phiêu Linh nhíu mày trừng mắt, không biết nói gì luôn, khối băng chết tiệt này chọc ai không chọc, hết lần này tới lần khác chọc minh chủ võ lâm, giờ thì tốt rồi, các nàng cũng bị liên luỵ, ai...

"Chúng ta đi nhanh lên!" Hai mắt Liễu Tâm Tuyền co giật, đột nhiên cảm giác bốn phía một trận u lãnh, lập tức túm Yến Phiêu Linh nhảy khỏi cửa sổ, hai chân rơi xuống đất, Yến Phiêu Linh lập tức trừng mắt kinh hô, cừ thật, cư nhiên chờ sẵn ở đây!

Rất nhiều cấm vệ quân bao vây Phong Nguyệt Lâu, chật như nêm cối, vị nam tử áo vàng thủ lĩnh nhìn Liễu Tâm Tuyền, nhãn thần như mang theo hiếu kỳ cùng bất đắc dĩ.

Lãnh Phàm Đông cũng ôm Viên Phong Huyền nhảy xuống, nhíu mày, nhìn cả đám cấm vệ quân, chăm chú ôm eo nữ tử, tay cầm trường đao, khuôn mặt lãnh khốc.

"Hàn Khiếu, là Vương gia mệnh lệnh gì sao? Hay là triều đình xảy ra biến cố?" Liễu Tâm Tuyền nhăn mày, lẳng lặng nhìn nam tử, trong lòng có dự cảm bất tường!

Nhãn thần Yến Phiêu Linh giấu giếm sắc bén, nàng nhìn chằm chằm nam nhân này, ánh mắt vừa rồi của hắn, rốt cuộc biểu thị cái gì?

Bắt đầu công cuộc đại chỉnh sửa bên Tà Minh Chi Giới ~

Chương trước Chương tiếp
Loading...