[BHTT][Edit] Thương Mang Truyền Kỳ - Khúc Lạc Vô Ngân
Chương 31
"Suỵt, ta ở chỗ này." Liễu Tâm Tuyền đặt ngón trỏ lên môi nàng, ý bảo nàng đừng nói.Yến Phiêu Linh vô cùng kinh ngạc, nghe lời nàng, an tĩnh lại, tinh tế nghe, trận thân ngâm kia rất nhỏ, giống như đã đạt được đỉnh cao, kế tiếp, rơi vào yên lặng.Yến Phiêu Linh đột nhiên hí mắt cười khẽ, trêu chọc nói: "Xem ra không chỉ có chúng ta tinh lực tràn đầy nha. Buổi tối, thích hợp nhất một khắc xuân tiêu.""Ngoại trừ mấy thứ này... Nàng còn có thể nói cái gì?" Liễu Tâm Tuyền trách cứ nàng một chút, trong lòng tuy rằng ngượng ngùng, trên mặt cũng không hiện ra, cụp mắt trầm giọng nói: "Thanh âm kia, nàng nghe không hiểu sao?""Sao lại nghe không hiểu, kia không phải thiên kim tiểu thư của Viên minh chủ sao?" Yến Phiêu Linh xoay người, rúc vào lòng Liễu Tâm Tuyền, thở dài một tiếng: "Thật không ngờ a, Viên tiểu thư này luôn miệng nói muốn gả cho người khác, lại ngầm có tư tình với hộ vệ đỉnh cấp của phụ thân. Con người, không thể chỉ xem tướng mạo.""Nàng ta, xác thực là không thể chỉ xem tướng mạo, gương mặt bình phàm kia cũng không thuộc về nàng ta." Liễu Tâm Tuyền híp mắt, nhẹ nhàng ôm lấy nàng, ngón tay thon dài im lặng vuốt ve mái tóc mềm nhẵn của nàng, suy nghĩ một phen, châm chước nói: "Ta mơ hồ nghĩ, lần này, nàng ta trốn đi, tất nhiên sẽ khiến cho giang hồ gợi lên không ít phong ba.""Đừng quan tâm, chúng ta tiêu diêu tự tại, không nên để ý chuyện của nàng ấy." Yến Phiêu Linh ngẩng đầu hôn lên cổ nàng, tay cũng không thành thật sờ lưng nàng, xúc cảm trơn trợt kia, khiến nàng lưu luyến vong phản, khép hờ đôi mắt đẹp, ngón tay chậm rãi trượt xuống bắp đùi, sắp sửa đụng tới địa phương đó, lại bị Liễu Tâm Tuyền ngăn chặn."Muốn làm gì?" Liễu Tâm Tuyền hí mắt nhìn nàng, khoé miệng có tiếu ý nghiền ngẫm, nữ nhân này rất dằn vặt người, không thể tiếp tục để nàng chạm vào, mím môi sẵng giọng: "Trời sáng thì chúng ta sẽ rời khỏi, nàng hãy yên tĩnh chút cho ta, ngủ.""Ngủ cái gì nữa a, nàng quá không hiểu phong tình đi." Yến Phiêu Linh bĩu môi, thấy Liễu Tâm Tuyền thần tình bất duyệt, trái lại thu hồi cánh tay, nằm ngửa lên, nhẹ nhàng hỏi: "Nàng nói thử xem, chúng ta đi đâu trước đây?"Thân thể Liễu Tâm Tuyền khẽ động, cũng nằm ngửa theo, híp mắt, vươn ra một cánh tay chống đầu, ánh mắt nhìn xa xăm: "Ta nghe nói Đông nhạc Thái sơn được xưng là thiên hạ đệ nhất sơn, nguy nga hiểm trở, khí thế bàng bạc. Leo lên ngọn núi, sẽ có tâm tình lãnh hội trời cao đất rộng. Lần này, ta muốn cùng nàng lên đó. Sau đó, du ngoạn hồ Động Đình.""Hảo, nàng làm chủ, đều nghe lời nàng." Yến Phiêu Linh mỉm cười, quay đầu tinh tế nhìn nàng, Liễu Tâm Tuyền liếc nàng, mím môi cười nói: "Sao thế, sao lại nhìn ta như vậy?""Không có việc gì, ta chỉ là muốn nhìn nàng thôi." Thanh âm Yến Phiêu Linh mềm nhẹ, dựa sát vào nàng, khẽ hôn môi nàng, đưa tay ôm eo nàng: "Chúng ta ngủ đi.""Ân." Liễu Tâm Tuyền dang tay, chăm chú ôm nàng vào lòng, môi bạc đột nhiên ghé vào lỗ tai nàng, nhỏ nhẹ nói gì đó, Yến Phiêu Linh nhắm mắt lại, trong lòng được tình cảm ấm áp vô hạn vây quanh, các nàng ôm nhau, dần dần ngủ say.Ngày kế, Thương Vương Phủ.Bọn thị vệ tận chức trách canh giữ ở cửa, nhuyễn kiệu hoa lệ ngừng trước cửa phủ.Thiên thính, trong phòng.Một mỹ phụ trung niên quần áo hoa lệ tĩnh toạ bên giường, đôi mắt đẹp thuỷ chung nhìn nữ tử ở trên giường, đáy mắt tràn đầy đau tiếc, chỉ chốc lát ngoài cửa truyền tới tiếng bước chân trầm ổn, cửa bị đẩy ra."Phương Nhu, sao nàng đột nhiên đến đây? Sao không phái người báo cho ta biết?" Cận Thương Hải đi đến, ánh mắt nhìn nàng tràn ngập ôn nhu, khinh thủ khinh cước đến gần, vươn tay ôm đầu vai nàng, thở dài một tiếng: "Thái y đã xem qua, tâm mạch Tuyết Phi chấn động quá lớn dẫn đến tạm thời hôn mê, rất nhanh sẽ tỉnh lại, đừng lo lắng.""Ai, thiếp làm sao sẽ không lo lắng, nó thuỷ chung là nữ nhi của chúng ta." Tần Phương Nhu nhẹ nhàng thở dài, lập tức trừng hai mắt, quay đầu không vui nhìn chằm chằm nam tử: "Chàng là cha nó, chàng chiếu cố nó thế nào? Để nữ nhi bị thương nặng như vậy! Chàng còn ở đây thở dài sao? Nếu không phải lúc trước chàng khuyên giải an ủi, thiếp sao có thể để cho nữ nhi đi theo chàng!""Thiên thác vạn thác, đều là lỗi của ta, nàng nghìn vạn lần đừng nổi giận a." Cận Thương Hải vỗ nhẹ lưng nàng, trong mắt hiện lên một tia yêu thương, đường đường là một Vương gia, lại ăn nói khép nép với một nữ nhân, nhưng hắn cam tâm tình nguyện, bởi vì, hắn thuỷ chung thiếu hai mẹ con nàng.Tất cả mọi người không biết một bí mật, Tần Tuyết Phi, chấp chưởng Hồng Kiếm trong Thương Kiếm Thất Thương, là nữ nhi của Thương vương.Mà bí mật này, Thương vương phải bảo hộ tốt, nếu Hoàng đế biết, nhất định sẽ nắm nhược điểm trí mạng nàng, buộc hắn giao ra binh quyền."Được rồi. Tức giận cỡ nào, cũng vô ích thôi. Chờ Tuyết Phi tỉnh lại, thiếp muốn nói sự thật cho con bé, thiếp muốn dẫn nó đi!" Tần Phương Nhu làm việc, mạnh mẽ vang dội, nàng chỉ biết, lúc trước tất cả đều là lệch lạc, nếu như có thể quay về quá khứ, nàng tình nguyện bọn họ chưa từng quen biết, hiện tại nàng, nữ nhi của bản thân cũng không bảo hộ được!"Phương Nhu, chúng ta đi ra ngoài nói." Cận Thương Hải cẩn cẩn dực dực quan sát sắc mặt Tần Tuyết Phi, thầm thở dài một hơi, chuyện này vẫn là nên bảo mật, nghìn vạn lần không thể để cho Tuyết Phi biết, đối với con bé mà nói, đả kích sẽ vô cùng lớn.Nắm tay Tần Phương Nhu ra ngoại thất, một lần nữa đóng cửa lại.Tần Tuyết Phi nhẹ nhàng mở mắt, ánh mắt ngốc lăng nhìn đầu giường, trong lòng như bị tảng đá lớn đè nặng, khiến nàng khó thở, Vương gia mà mình thuần phục nhiều năm trời, cư nhiên là phụ thân? Nàng không thể tin được!Ngoại thất, quét tước sạch sẽ không nhiễm một hạt bụi."Nghe nói chàng chiếm được Huyết Ngọc rồi?" Tần Phương Nhu nâng chén trà, nhấp một ngụm, mâu quang ẩn hàm thâm ý nhìn chằm chằm Cận Thương Hải, tiếp tục nói: "Vậy thì kế hoạch của chàng, có phải cũng muốn chấp hành?""Không sai, Huyết Ngọc đang ở trong tay ta. Tin tức của nàng, ngược lại cũng rất linh thông đó." Cận Thương Hải ngồi gần nàng, nhãn thần ôn hoà nhìn nàng, nhàn nhạt nói: "Tuyết Phi là nữ nhi của chúng ta, ta đương nhiên vì con bé mà suy tính lâu dài. Chỉ cần chiếm được bí quyết Thương Mang, nó có thể tập luyện kiếm pháp đỉnh cấp trong đó. Thương Mang hùng bá, ta có thể nào để cho tên tiểu tử Cận Hạo Thiên kia nhanh chân đến trước!""Thương Kiếm Thất Thương là tâm huyết nhiều năm của chàng đó, chàng thật sự muốn làm như vậy?" Tần Phương Nhu dùng ánh mắt săm soi lẳng lặng nhìn hắn, đặt chén trà lên bàn, nói: "Lấy thực lực hiện nay của chàng, Hoàng đế tất nhiên không phải đối thủ của chàng. Nếu chàng muốn đạt được mục đích cuối cùng, thì hiện nay chính là thời cơ tốt nhất a. Thế nhưng, chỉ vì một kiếm quyết, chàng thật sự buông bỏ tất cả sao? Có phải là quá mức vô tình rồi không? Những thuộc hạ sớm chiều ở chung với chàng, đối với chàng một lòng trung thành, chàng thật sự muốn bỏ qua tất cả bọn họ?""Phương Nhu, nàng là mẫu thân của Tuyết Phi, hẳn là nên lo lắng cho nó." Cận Thương Hải nhìn phương xa, tiếu ý trên mặt trở nên khó nắm bắt, thở dài một tiếng: "Nàng cho rằng mấy hài tử đó thật sự trung thành với ta? Dưỡng dục nhiều năm, một đứa trở thành tâm phúc của Hoàng đế, nội ngoại cấu kết, một đứa cư nhiên nói muốn rời khỏi Thương Kiếm Thất Thương. Mà ta bồi dưỡng bọn chúng, chẳng lẽ, là để bọn chúng từng bước từng bước phản bội ta sao? Hừ, ta thà phụ người trong thiên hạ, cũng không cho phép người trong thiên hạ phụ ta!"Tần Phương Nhu yên lặng nhìn hắn, tâm đã có chút đau đớn, thở dài nói: "Chàng thay đổi rồi, vì quyền thế, vì thiên hạ đệ nhất, chàng trở nên không từ thủ đoạn nào.""Vì nữ nhi của chúng ta, ta đương nhiên phải gánh lấy trách nhiệm này. Ta muốn sở hữu bí quyết Thương Mang, ta muốn sáng tạo một thời đại kiếm thủ đỉnh cao." Cận Thương Hải cụp mắt, mâu quang thâm trầm, thứ bản thân tự tay sáng lập, tự nhiên cũng phải tự tay huỷ diệt, cuối cùng hoàn thành kế hoạch, mưu lược thống trị vĩ đại.Chính ngọ sắp tới, nổi lên một tầng quang hoa, ánh vàng rực rỡ, khói bay lượn lờ, xa xa trông lại, hệt như một con rồng khổng lồ đang cắn nuốt làn khói hoàng kim, đoá mây trắng nhuộm đẫm sắc vàng, hoà lẫn với núi non hùng vĩ, toát ra cảm giác mê say ảo mộng.Nhàn nhạt thu hồi ánh mắt, Liễu Tâm Tuyền hít một hơi thật sâu, không khí thiên nhiên tươi mát, thần thái hưởng thụ, híp mắt cười nói: "Thái sơn gần trong gang tấc, so với leo nó, ta càng hưởng thụ việc ngắm nhìn từ xa, tuyệt không thể tả.""Nàng nói không sai, leo núi tất nhiên là tâm tình hưng trí. Mà quan vọng, lại có thể lĩnh hội toàn diện cảm giác kỳ lạ khi thiên địa cao sơn tương liên." Ánh mắt Yến Phiêu Linh thản nhiên, khoái chí ôm ngực, cùng Liễu Tâm Tuyền sóng vai, nói: "Nếu không, chúng ta ở đây xem được rồi, hà tất phải cố sức leo lên.""Ân." Liễu Tâm Tuyền nhếch môi, nhắm mắt, ngửa đầu, mặc cho gió mát nhu hoà thổi tới, thanh bào bay lượn, dáng người ưu nhã, ngạo nghễ sừng sững, giờ khắc này, lòng nàng rất tĩnh, vô trần tục, vô tạp niệm, cũng vô tranh phong giết chóc, cứ như vậy mà tĩnh dật sống, du sơn ngoạn thuỷ lĩnh hội phong tình, nhưng hết thảy, chỉ có thể hoá thành một tràng thở dài mà thôi."Hửm, nàng xem dưới chân núi kìa." Yến Phiêu Linh bỗng nhiên kinh ngạc, đưa tay chỉ vào một đám người ở gần đó, không biết đang làm cái gì, nhưng trông có vẻ rất thú vị.Ngày 23 là lễ Tạ Ơn (Thanksgiving), cả nhà tui qua Ohio chơi, cho nên không có chương mới...