[BHTT][EDIT] Sau khi quyến rũ ta, trưởng công chúa lạnh lùng mang thai.
Chương 21: Mãi mãi ở bên nàng
“Nào! Cụng ly!”Lâm Cảnh Du nói xong liền sảng khoái nốc sạch rượu trong ly.Nguyệt Minh do dự nếm một ngụm thì bị sặc ho khan liên tục, nàng đặt ly rượu sang một bên.Thấy Lâm Cảnh Du lại uống hết một ly đầy, trong con ngươi xanh nhạt lộ ra một chút khó hiểu. Mặt biển yên ả phản chiếu vầng trăng bạc trên trời, dưới đáy biển có rất nhiều cành cây, Lâm Cảnh Du có thể cảm ứng thông qua những cành cây đó một cách mỏng manh. Hai người đang chờ đợi Ngôn Tương xuất hiện lần nữa. Lâm Cảnh Du cẩn thận quan sát người cá trước mặt, phát hiện yêu quái này không quá giống với những gì tổ tiên cô kể.Nguyệt Minh quay đầu lại đối diện với Lâm Cảnh Du, nàng rất có hảo cảm với người này, cũng rất hứng thú với câu chuyện của nàng ta.Vì thế nàng hào hứng lên, dò hỏi đối phương: “Con người thế nhưng tình nguyện tiếp nhận ngươi?”Đây là một chuyện làm cho Nguyệt Minh khó mà hiểu nổi.Lâm Cảnh Du nghe xong thì lắc đầu, cô lại uống một ly nữa, không quá để ý mà đáp: “Đương nhiên không tình nguyện, nhà ta vẫn luôn ẩn cư, muốn chờ đến khi dòng máu yêu tộc có thể xem như không đáng kể rồi mới xuất thế.”Nói tới đây, Lâm Cảnh Du cười ha hả, khóe mắt đuôi mày đều là đắc ý.“Nhưng cuộc sống ẩn cư quá nhàm chán, ta bèn gạt cha mẹ xuất thế, làm chút chuyện cướp của người giàu chia cho người nghèo.”Đôi tai vây cá của Nguyệt Minh thoáng run rẩy, đôi mắt hiện lên sự khao khát.Cướp của người giàu chia cho người nghèo dường như chơi rất vui.Nàng yên lặng sử dụng ưu thế giọng nói của mình để thu thập nhiều tin tức hơn. Giọng nói không thể khống chế Phương Dĩnh, nhưng đối phó một Lâm Cảnh Du vẫn dư dả.Lâm Cảnh Du bắt đầu lải nhải, Nguyệt Minh còn chưa hỏi cô đã nói toạc ra hết. “Ngài biết không? Hoàn cảnh của nửa yêu thật sự gian nan, con người coi bọn ta là yêu quái, yêu quái coi bọn ta là con người, dần dần, chúng nửa yêu tụ tập lại.”“Cha mẹ ta đều là nửa yêu, cha mẹ mong ta tìm một bạn đời nửa yêu như những nửa yêu khác, sau đó chết già trong núi sâu.”“Cuộc sống như thế không phải rất nhàm chán ư.”Nguyệt Minh: “…”Nàng còn có thể nói gì đây? Sau khi tộc người cá chỉ còn mỗi nàng, sinh hoạt hằng ngày của nàng rất khô khan, ngủ say thức tỉnh rồi lặp lại.Nếu so sánh, cuộc sống của nửa yêu vẫn thú vị hơn nhiều.Nguyệt Minh ra vẻ thâm trầm, dưới ánh trăng cũng rất ra dáng cao nhân.Lâm Cảnh Du bị nàng hù, thức thời không hỏi tới cùng, tiếp tục lải nhải nói về cảm xúc của mình.Đôi mắt màu xanh sẫm kia chứa đầy ánh sao trời, làm người ta không thể rời mắt. Bầu rượu đã cạn, Lâm Cảnh Du hình như có chút tiếc nuối. Cô thở dài một tiếng, ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm, dường như đang nhớ lại trước kia. “Biết một chút yêu thuật thật sự giúp ta rất nhiều, trên đời này có quá nhiều đau khổ, ta đã thấy rất nhiều người chết đói.”Giọng nói của Lâm Cảnh Du trầm xuống, “Ta không quên được ánh mắt tuyệt vọng của những người đó, ta trộm của cải của người giàu, tiếp tế cho những người nghèo khổ.”Khẽ cười một tiếng, “Ngài biết không? Bọn họ không sợ ta, ta giống như tìm được một chút lòng cảm mến.”Như là nói mệt rồi, Lâm Cảnh Du nằm trên bờ cát, lại trở nên mê mang.Lúc Nguyệt Minh cho rằng cô ngủ rồi, giọng nói của Lâm Cảnh Du lại khẽ vang lên giữa tiếng gió biển: “Có đôi khi ta không rõ, ta không nỡ nhìn bọn họ chịu khổ mới đi cướp của phân phát, hay là vì muốn thấy sự cảm kích và chấp nhận trong mắt bọn họ mới làm chuyện như thế.”“Tiền bối, ngài có thể giải đáp không?”Nguyệt Minh: “…”Nàng không khỏi phàn nàn trong lòng: Ngươi nói nhiều như vậy, ta cũng chẳng hiểu. Nguyệt Minh không muốn thừa nhận mình không hiểu, chỉ có thể tiếp tục ra vẻ cao nhân, duy trì sự thần bí bảo vệ khí chất cao quý lạnh nhạt của mình.Trầm mặc là gam màu chủ đạo của đêm nay, Lâm Cảnh Du lật người, che giấu sự mê mang trong đáy mắt.Cô tự giễu: “Chẳng qua việc cướp của người giàu chia cho người nghèo cũng chẳng làm được bao lâu, rất nhanh đã bị trưởng công chúa bắt, suýt chút đầu lìa khỏi cổ.”Câu chuyện rốt cuộc trở nên hơi thú vị, Nguyệt Minh rất hứng thú với trưởng công chúa này, nàng hỏi: “Trưởng công chúa là con người?”“Đúng vậy.”Nguyệt Minh càng thêm hứng thú, nàng hỏi một cách tò mò: “Sao ngươi lại đánh không lại con người?”Lâm Cảnh Du cũng không rõ, mới đầu cô tưởng là do chiếc đàn kia, sau mới biết không phải, trưởng công chúa đổi đàn khác vẫn có thể đập cô ngất xỉu.Nhưng dù gì cũng là nửa yêu, bị nhân tộc lấy đàn đập ngất vẫn là quá mất mặt.Lâm Cảnh Du trực tiếp bóp méo câu chuyện.Trình độ kể chuyện của cô không thể nghi ngờ, Nguyệt Minh nghe mà sửng sốt, đến đoạn cao trào còn không nhịn được nắm chặt lòng bàn tay, lo lắng cho Lâm Cảnh Du trong câu chuyện. “Trận chiến cuối cùng diễn ra trong bảy ngày bảy đêm, nàng ta dùng quân đội bao vây tiễu trừ ta, lại đánh lén ta trong địa hình ta không quen, thế nên ta mới bại trận.”Nguyệt Minh khó thở, không khỏi nắm tay lại đấm đùi một cái vang dội: “Trưởng công chúa này thật là âm hiểm xảo quyệt, đừng để ta gặp phải nàng ta, ta chắc chắn không để cho nàng ta đắc ý!”Nghe Nguyệt Minh nói, trong lòng Lâm Cảnh Du phải gọi là thoải mái vô cùng. Cô không hề lo lắng người cá sẽ có quan hệ gì với trưởng công chúa, biển thì rộng, thế giới thì lớn, cơ hội hai người chạm mặt nhau thật sự là quá ít.Hơn nữa lần này hình như trưởng công chúa bệnh thật sự nặng, khoảng thời gian này chắc chắn không động đậy được. Lâm Cảnh Du kỳ thật không hận trưởng công chúa, chỉ là lúc trước thua quá thảm, cho nên trong lòng không buông bỏ được.Lúc bình thường hay hay mắng thầm trong lòng nhưng chưa bao giờ dám biểu hiện ra ngoài, hiện tại vất vả lắm mới tóm được một yêu quái kể lể, cứ cảm thấy trong lòng vui sướng hơn không ít.Nhưng mà vui sướng thì vui sướng, trong lòng cô lại có chút áy náy, vì thế lại móc ra khối ngọc bích trong tay áo, chắp tay trước ngực thành tâm cầu nguyện cho trưởng công chúa.Nguyệt Minh vô cùng tò mò về hành vi của cô, đưa tay cướp đi ngọc bích trong tay cô, dưới ánh trăng cẩn thận ngắm nghía.Lâm Cảnh Du thấy Nguyệt Minh quan sát nghiêm túc, cô vô cùng hào phóng mà đưa ra ngọc bích.“Ngài thích thì lấy đi, ấy! Nhưng điêu khắc trên đây là thần nữ, nếu thích ngọc thạch thì ta đưa ngài khối khác.”Đối với yêu quái, này cũng không phải thần nữ gì. Nguyệt Minh không trả lời, chỉ là lại nhớ tới đôi mắt ở trên đám mây giông.Nàng không thấy rõ khuôn mặt thần nữ, nhưng đôi mắt kia từng làm nàng gặp bóng đè.Đôi mắt trong hồi ức chất chứa sát ý dày nặng, đâu hiền từ giống gương mặt này. Kỳ thật tất cả đều đã lệch khỏi quỹ đạo vốn có, Nguyệt Minh nhìn thấy vấn đề nàng không thể không đối mặt từ câu chuyện của Lâm Cảnh Du. Phương Dĩnh sẽ chết đi sớm hơn nàng.Điều này Sứa đã sớm báo cho nàng, nhưng lúc ấy nàng cảm thấy mình sẽ không khóc lóc thảm thiết vì một món đồ chơi xinh đẹp. Nhưng bây giờ thì sao?Nàng phát hiện mình không thể dửng dưng như lúc trước nữa.Vậy nên, khi ngày đó đến, liệu nàng có trở nên giống Sứa, đau khổ chờ đợi Phương Dĩnh chuyển thế không?Nguyệt Minh không tài nào cho bản thân một câu trả lời.Mới vừa rồi Lâm Cảnh Du mê mang hỏi nàng, mà hiện tại người mê mang biến thành Nguyệt Minh.Nàng cũng muốn tìm được một đáp án, cho nên lại nhìn ngọc trong tay.Thần nữ, xin trả lời ta.Ta có yêu nàng không?Nếu ta thật sự yêu nàng, ta và Phương Dĩnh có thể mãi mãi, mãi mãi ở bên nhau không?Dưới biển sâu, Phương Dĩnh mở mắt ra.Nàng chống thân thể suy yếu bước đến ngoại đường.Ngoại đường thờ tượng thần nữ, hôm nay Phương Niệm thắp hương cho người. Nàng không tới để quỳ lạy, chỉ là đứng trước tượng thần nhíu mày không nói.Thật lâu sau, nàng cắm ba nén hương vào lư hương, khẽ đáp trong khói nhẹ lượn lờ.“Có thể.”Tiếng vang rất nhỏ làm Sứa bừng tỉnh, nàng thấy Phương Dĩnh dâng hương, thuận miệng hỏi: “Không ngủ được sao?”Phương Dĩnh đứng lên, nàng không quay đầu lại, lời nói ra lại làm người ta hoảng sợ.“Người có thể biến thành yêu không?”