[BHTT][Edit] Sau Khi Đào Hôn - Huyền Tiên

Chương 69



Sau bữa trưa, nhóm ba người đến cổng nhà ma.

Nhà ma này chiếm diện tích rộng rãi nằm trong khu Hoan Nhạc Cốc, có thể sánh ngang với những nhà ma lớn khác. Được thiết kế theo phong cách kinh dị Nhật Bản, nơi này nổi tiếng trong vùng, thu hút không ít người hâm mộ nhà ma đến tham quan. Hàng người xếp dài trước cổng vào.

Biển hiệu nhà ma rỉ sét loang lổ, đầy vết máu, méo mó vặn vẹo không đối xứng, tạo cảm giác rùng rợn chân thực.

Bàn tay Úc Thanh Đường cảm thấy có lực kéo ngược về phía sau, quay đầu nhìn Trình Trạm Hề đã đột ngột dừng lại, ánh mắt đầy vẻ nghi hoặc.

Trình Trạm Hề thậm chí không dám liếc mắt nhìn về phía nhà ma ở đằng xa, ánh mắt chỉ tập trung vào gương mặt Úc Thanh Đường. Cô bất động thanh sắc thở ra nhẹ nhõm, nặn ra một nụ cười: "Không sao."

Hướng Thiên Du hưng phấn cực độ, đã đứng vào hàng trước, vẫy tay gọi hai người đang rớt lại phía sau mấy chục bước.

Trình Trạm Hề cố gắng giữ vững nét mặt, nắm tay Úc Thanh Đường chủ động tiến lên, nói: "Chúng ta đi thôi."

... Hy vọng nhà ma này không đáng sợ quá.

Trình Trạm Hề yên lặng cầu nguyện.

Xếp hàng gần nửa tiếng, từng tốp người phía trước nối tiếp nhau đi vào, mấy người Trình Trạm Hề rốt cuộc cũng đến gần đầu hàng. Từ đầu đến cuối, ánh mắt Trình Trạm Hề đều không dám nhìn về phía nhà ma, chỉ giả vờ ngắm phong cảnh. Thỉnh thoảng quay đầu lại cũng chỉ là đảo nhanh qua phần nóc tòa kiến trúc. Nhưng bất chợt, ánh mắt cô khựng lại —— bởi vì trên sân thượng bày một con búp bê. Con búp bê kia cực kỳ chân thực, tóc tai rối bù, ánh mắt thâm trầm nhìn chằm chằm xuống đám người đang xếp hàng phía dưới.

May mắn là giữa ban ngày, Trình Trạm Hề chỉ cứng người vài giây rồi từ từ chuyển ánh mắt đi nơi khác.

Úc Thanh Đường kéo tay áo Trình Trạm Hề, tò mò nhìn xung quanh. Nàng tự nhiên cũng nhìn thấy con búp bê đó, bình tĩnh nhìn thẳng vào mắt nó vài giây, nhận ra đó chỉ là đồ giả nên thu hồi ánh mắt, tiếp tục xem những nơi khác.

Một nhóm người nữa vào trong, đội ngũ di chuyển về phía trước, ba người đã đến cổng.

Trình Trạm Hề lấy điện thoại ra nghịch, kiên quyết không nhìn vào bất cứ nơi nào khác.

Úc Thanh Đường nhìn thấy ngay bên cạnh có một người hóa trang kỳ quái. Người đó mặc váy trắng dài, tà váy buông xuống tận mắt cá chân, mái tóc đen dài xõa phủ, che khuất nửa bên mặt.

Trình Trạm Hề đang mải chơi điện thoại, bỗng nhiên cảm giác tay bị vỗ một cái. Thần kinh vốn đã căng thẳng của cô khiến cô giật mình nhẹ, quay lại mới phát hiện người vỗ cô là Úc Thanh Đường, nên hơi mỉm cười, ôn nhu hỏi: "Làm sao vậy"

Úc Thanh Đường chỉ chỉ người phụ nữ mặc váy trắng kỳ lạ kia: "Đó là gì vậy?"

Trình Trạm Hề thuận theo phương hướng nàng chỉ nhìn sang, ngay tại khoảng cách chỉ một cánh tay, đứng đó là một Trinh Tử.

Trình Trạm Hề: "!!!"

Trình Trạm Hề nhắm mắt lại, rồi thu ánh nhìn từ gương mặt bị mái tóc dài che khuất của Trinh Tử, bình tĩnh dịu dàng giới thiệu: "Đây là Trinh Tử. Có một bộ điện ảnh tên là 'Ngọ Dạ Hung Linh', đây chính là một hình tượng kinh điển trong phim kinh dị ấy."

Úc Thanh Đường ngạc nhiên.

Nàng đã từng nghe qua bộ phim điện ảnh "Ngọ Dạ Hung Linh", cái tên Trinh Tử cũng giống như đã từng lọt vào tai, chỉ là từ trước đến nay vẫn không biết hình dạng ra sao. Thì ra là thế, cũng không đến mức khủng bố lắm nhỉ, chẳng lẽ phía sau mái tóc kia mới khủng bố một chút?

Trình Trạm Hề nhìn vẻ mặt trầm tư của nàng, muốn thể hiện sự can đảm trước bạn gái mình nên ôn nhu nói: "Không sao đâu, chắc đó chỉ là một con búp bê."

Giống như con búp bê trên sân thượng nhà ma kia, tất cả đều là để dựng nên bầu không khí khủng bố. Nhân viên nhà ma nào mà chuyên nghiệp đến mức ngay tại cửa ra vào cũng đóng vai Trinh Tử chứ.

"Búp bê?" Úc Thanh Đường nghi hoặc hỏi lại. Nhưng mà vừa rồi khi nàng nhìn thấy lồng ngực "Trinh Tử" quả thật có chút chập trùng — rõ ràng nàng ta có hô hấp.

"Đúng vậy, búp bê mà," Trình Trạm Hề mỉm cười quay sang, nhìn về phía "Trinh Tử" giả tại cổng, thậm chí còn đưa tay vỗ vỗ nhẹ vào vai nó.

Ủa? Sao ấm vậy?

Rồi cô thấy Trinh Tử trước mặt đang chậm rãi ngẩng đầu lên.

Nụ cười của Trình Trạm Hề đông cứng trên mặt.

Mái tóc thật dài của Trinh Tử tách ra, trong khe hở lộ ra gương mặt trắng bệch như xác chết, khóe mắt khóe miệng đều chảy hai hàng máu đỏ tươi, con ngươi trắng dã sâu kín dần dần tiếp cận cô.

Hai người cứ như vậy lẳng lặng nhìn nhau trong vài giây.

Toàn thân lông tơ Trình Trạm Hề dựng đứng lên, đồng tử kịch liệt co rút, sợ hãi khó mà khống chế khiến cô há miệng, tiếng hét chói tai vừa mới thoát ra thành một âm tiết ngắn ngủi, thì ở phía sau, một nữ sinh xếp hàng liền hét lên trước: "A a a a a!!"

Trinh Tử quay về phía cô gái đó.

Những người đứng sau nhìn thấy Trinh Tử cũng hét lên: "A a a a a! ! !"

Những tiếng thét chói tai liên tiếp vang vọng trên không trung trước cổng nhà ma.

Kẻ nhát gan trực tiếp từ trong hàng ngũ chạy ra phía sau, mấy người giữ lấy cũng không ngăn được, vừa khóc vừa kêu: "Mẹ ơi! Cứu mạng!"

Trình Trạm Hề lặng lẽ khẽ mở nửa miệng, nghiêng người nhích lại gần Úc Thanh Đường bên cạnh.

Tiếng thét chói tai dần dần bình ổn lại, nhân viên công tác đóng vai Trinh Tử hù dọa xong ba vị du khách kia, vén mái tóc rối bù lên, gương mặt trắng bệch lộ ra nụ cười hướng về Trình Trạm Hề, người ngay từ đầu bị nàng ta dọa, rồi nói:

"Sorry, nhân viên bọn em chính là phải chuyên nghiệp như vậy đó."

Trình Trạm Hề miễn cưỡng nặn ra một nụ cười, lịch sự nói: "Vất vả rồi."

Trinh Tử lại buông tóc dài xuống, tiếp tục đứng yên bất động ngay cửa ra vào, chờ đợi "người bị hại" kế tiếp tự mình tìm đường chết.

Úc Thanh Đường nhìn Trình Trạm Hề vô thức dính sát vào người mình, thần sắc như có điều suy nghĩ.

Cuối cùng họ cũng đến cửa vào nhà ma.

Mỗi lần cho tám người tiến vào, theo tổ hợp 3+3+2 mà đi, sau khi vào trong cảnh liền tách nhau ra thăm dò.

Ngay ở cửa vào, trên tường dán những hạng mục chú ý, phần lớn không cần nhắc đến, trong đó có một điều được viết đậm, phóng to: Cấm chỉ bạo lực / ẩu đả nhân viên công tác.

Nhân viên công tác trong nhà ma, nói một cách thông tục chính là những người ẩn nấp trong các cảnh trí, chuyên phụ trách việc hù dọa du khách, thường xuất hiện ở những chỗ bất ngờ. Nghe nói còn có nhân viên công tác sẽ đuổi theo du khách chạy, tạo ra một màn trải nghiệm rượt đuổi kích thích, khiến adrenalin tăng vọt suốt cả hành trình, dọa cho hồn phi phách tán.

Thông thường, nhà ma có nhân viên công tác đáng sợ hơn nhiều so với nhà ma thuần chỉ dùng đạo cụ và người giả.

Trình Trạm Hề nhìn dòng cấm chỉ này tự nhiên rơi vào trầm tư.

Cùng bọn họ đi vào còn có một đôi tình nhân, hai người đều là nữ, còn tổ ba người kia thoạt nhìn như bạn bè hẹn nhau tới chơi, hai nữ một nam.

Mọi người chỉ khẽ gật đầu nhìn nhau, thân thiện cười một cái, dù sao cũng sắp tách nhóm, nên cũng không tự giới thiệu.

Nhà ma lần này lấy chủ đề "vườn trường". Trong căn phòng học đầu tiên tối tăm, ánh đèn huỳnh quang chớp tắt liên hồi, quạt trần két két phát ra tiếng mục nát cũ kỹ. Bọn họ run lẩy bẩy nhìn bảng chỉ dẫn nội dung: Đầu tiên là một nữ sinh trung học chết oan chết uổng, tiếp đó toàn bộ cả lớp học sinh lần lượt chết đi, ngay cả nam lão sư, chủ nhiệm lớp, hiệu trưởng cũng không thể may mắn thoát nạn. Lời nguyền lan truyền, học sinh còn lại nhao nhao chuyển trường, ngôi trường này từ đó bỏ hoang, trở thành một "Trường ma".

Mà mục đích của bọn họ là tìm ra chân tướng sự thật về cái chết của nữ sinh trung học đó.

Có một chút yếu tố kiểu "mật thất thoát hiểm" cần tìm manh mối giải đố, nhưng lại không có giới hạn thời gian nghiêm ngặt; nếu không tìm ra chân tướng cũng không sao, quan trọng nhất vẫn là trải nghiệm không khí kinh dị. Thật sự sợ đến không chịu nổi thì có thể tìm nhân viên công tác dẫn ra ngoài. Kết cấu bên trong công trình rất hoàn thiện, bất cứ lúc nào cũng có thể cầu cứu.

Tám người từ phòng học đi ra, nhân viên công tác giải thích cho bọn họ, mỗi nhóm được phát một chiếc đèn pin. Ánh sáng đèn cực kỳ yếu, chiếu ra thứ ánh không phải màu trắng bình thường. Không biết mở đèn lên thì càng khủng bố, hay tắt đi thì càng khủng bố hơn.

Ba nhóm tách ra, cuộc thám hiểm nhà ma chính thức bắt đầu.

Trình Trạm Hề không còn vẻ tự tin ban đầu. Cô để Hướng Thiên Du cầm đèn đi trước dẫn đường. Trình Trạm Hề và Úc Thanh Đường theo sau.

Tiếng động "đùng đùng đùng " vọng xuống từ trần nhà, như thể có người đang nhảy ở trên đó.

Trong hành lang gió âm từng trận, một mảnh tối đen, ánh sáng đèn pin yếu ớt đến mức không thể yếu hơn nữa, khiến bọn họ mỗi một bước đi đều vô cùng cẩn thận. Trình Trạm Hề cao 1m74 lại co rút người đến chỉ còn như 1m6, so với Úc Thanh Đường ngược lại thấp hơn nửa cái đầu.

Ánh mắt Úc Thanh Đường lộ vẻ buồn cười.

Trình Trạm Hề phát giác được tầm mắt của nàng, vừa định vãn hồi một chút hình tượng của mình, lại thấy trong ánh mắt nàng, bức tường đối diện đang rỉ máu ra bên ngoài. Trình Trạm Hề nặng nề nuốt một ngụm nước bọt, đem đầu mình chậm rãi rụt trở về.

Ba người bọn họ, hai vị lão sư cùng một học sinh, đi dạo trong ngôi trường ma quái này đại nhập cảm mười phần, chỉ số khủng bố đường thẳng lên cao. Ừm, không biết Úc Thanh Đường cùng Hướng Thiên Du cảm thấy thế nào, dù sao Trình Trạm Hề lại cảm thấy như vậy. Nếu như là nhà ma bình thường, mức độ sợ hãi của cô hẳn sẽ thấp hơn một chút.

Tí tách —— tí tách ——

Tựa hồ như có cái gì đó phát ra thanh âm tung tóe trên mặt đất, trong hành lang trống trải nghe rõ ràng. Hướng Thiên Du dừng lại, ánh sáng đèn pin chiếu lên trần nhà.

Ngay từ khi cậu có động tác này, Trình Trạm Hề đã vội vàng nhắm chặt chẽ hai mắt.

Tí tách —— tí tách ——

Hướng Thiên Du nhìn rõ màu đỏ tươi, nói: "Là máu giả, nhưng trông khá thật." Cậu cười nhẹ, "Không phải nước sốt cà chua đâu."

Úc Thanh Đường "ừm" một tiếng.

Trình Trạm Hề cảm thấy có hơi ấm thoảng qua tới gần lỗ tai của mình, cô nắm chặt ngón tay, kiềm chế xúc động muốn chạm vào. Rồi cô nghe thấy Úc Thanh Đường nói nhỏ, chỉ đủ hai người nghe thấy: "Không sao rồi, có thể mở mắt ra."

Úc Thanh Đường có uy tín tuyệt đối trong lòng cô. Trình Trạm Hề ngoan ngoãn mở mắt. Hướng Thiên Du đã hướng đèn pin về phía trước, như đang cẩn thận quan sát điều gì đó trên mặt đất.

Chỉ cần cô không nhìn, sẽ không có gì làm tổn thương cô được.

Trình Trạm Hề thở phào nhẹ nhõm, tập trung ánh mắt vào khuôn mặt Úc Thanh Đường trước mặt. Dù chỉ thấy được hình dáng mờ ảo, cô vẫn cảm thấy vô cùng an tâm. Nếu cô có thể biến thành chiếc túi treo trên người Úc Thanh Đường thì tốt biết mấy, tốt nhất là được áp vào ngực, dùng quần áo che kín hai con mắt, vừa an toàn lại chẳng phải nhìn thấy gì.

Úc Thanh Đường buông xuôi tay ở bên người, ngón tay kia khẽ nhúc nhích, bỗng nhiên nảy ra ý nghĩ muốn đóng vai một cái mặt quỷ đi hù dọa người phụ nữ trước mặt. Ý nghĩ này chỉ là một thoáng mà qua, rất nhanh liền bị trấn áp xuống, không làm nữa.

Đúng lúc đó, Hướng Thiên Du ở phía trước đột ngột quay lại, đặt đèn pin dưới cằm, ánh sáng chiếu từ dưới lên, soi sáng khuôn mặt tái nhợt. Cậu nhìn họ cười một tiếng thê lương.

Hướng Thiên Du không biết từ chỗ nào làm ra huyết tương, đoán chừng là thừa dịp hai người nói chuyện phiếm đã bôi vào mặt, để chảy xuống hai hàng huyết lệ.

Dưới ánh đèn yếu ớt, với hành lang tối đen phía sau, cậu như một oan hồn vừa leo ra từ bóng tối.

Nhà ma mà không chịu nhận cậu làm nhân viên công tác, đúng là nhân tài không được trọng dụng.

Úc Thanh Đường: "..."

Tim Trình Trạm Hề đột ngột khựng lại, suýt nữa thì nhảy dựng ngay tại chỗ.

Không tìm đường chết thì đã không phải chết.

Hướng Thiên Du bị Trình lão sư nổi giận đè xuống đánh một trận.

"Dọa người có gì hay ho? Có bản lĩnh thì đi dọa ma đi! Sao em lại là đứa trẻ như vậy chứ?"

Úc Thanh Đường ngăn cản Trình Trạm Hề đang vừa giận vừa sợ: "Trẻ con mà, dùng giáo dục là được rồi, đừng động thủ."

Trình Trạm Hề ra tay không nặng, chỉ đánh vào cánh tay. Nam sinh da dày thịt béo, chẳng đáng là gì. Hướng Thiên Du không những không giận mà còn ngoác miệng cười, dĩ nhiên, trong lòng cậu cũng có chút hối hận và áy náy. Ai biết Trình lão sư lại sợ ma đến thế? Lúc nãy ở ngoài cô chẳng nói mình không sao sao?

Đúng là miệng người lớn, toàn gạt người.

Hướng Thiên Du: "Em sai rồi, Trình lão sư."

Trình Trạm Hề vì cảm xúc kích động mà toàn thân run rẩy, Úc Thanh Đường ôm lấy cô, vỗ nhè nhẹ lưng cô trấn an, quay đầu trừng mắt nhìn Hướng Thiên Du.

Trình Trạm Hề bình tĩnh lại, xin lỗi Hướng Thiên Du vì lỡ đánh cậu. Hướng Thiên Du hào phóng bảo không sao, sau đó thành thật không dám nghịch ngợm nữa.

Hướng Thiên Du sau khi chịu đòn giáo dục xã hội chủ nghĩa: "Trình lão sư, em muốn kiểm tra tường. Cô nhắm mắt lại trước đi."

Trình Trạm Hề nhắm mắt, nắm chặt tay Úc Thanh Đường.

Úc Thanh Đường dùng cả hai tay giữ lấy cô, một tay đặt lên mu bàn tay cô. Nàng há to miệng, nhưng cổ họng nghẹn lại, chỉ khẽ thốt ra một chữ: "Ngoan."

Hướng Thiên Du tìm thấy trên vách tường một dòng chữ nho nhỏ viết bằng máu và một mũi tên máu.

Trình Trạm Hề nhắm mắt lắng nghe gió lùa trong hành lang, cảm thấy mình không nên biểu hiện quá sợ hãi. Cô lấy hết can đảm mở mắt, đưa mắt nhìn Úc Thanh Đường đang tỉnh táo bên cạnh, mưu đồ tìm về một chút hình tượng.

Ba người đến trước một cánh cửa phòng học khép hờ.

Một nơi ẩn nấp tốt như vậy, đằng sau cửa không có gì thì đúng là có lỗi.

Hướng Thiên Du: "Hừm." Cậu quay đầu nhìn hai vị lão sư, nháy mắt ra hiệu.

Trình Trạm Hề im lặng không nói chuyện, Úc Thanh Đường thản nhiên nói: "Em đi mở cửa đi."

Hướng Thiên Du: "Vâng."

Úc Thanh Đường kéo Trình Trạm Hề lùi về sau hai bước, thấy cô đang mở to mắt liền dùng tay che mắt cô lại.

"Trời trong mưa tạnh" Trình Trạm Hề quyết định nhẹ nhàng gạt tay Úc Thanh Đường xuống, trấn định tự nhiên nói: "Tôi không sao."

Úc Thanh Đường cảm giác rõ mồ hôi trong lòng bàn tay đang đan xen cùng Trình Trạm Hề, chỉ khẽ nhíu mày, không tỏ thái độ gì.

"Em mở cửa nha." Hướng Thiên Du nói lớn, không biết là nói với hai vị lão sư phía sau hay với con ma ẩn náu bên trong, giọng cao vút như sợ đối phương không nghe thấy.

Trình Trạm Hề kiềm chế xung động nhắm mắt, trợn tròn mắt trừng lên, thực ra trong đầu đã muốn chạy trốn.

Kẹt kẹt ——

Cửa phòng học từ từ mở ra. Góc phòng có chút ánh sáng mờ ảo, nhưng chỉ đủ thấy hình dáng lờ mờ. Những chiếc bàn học xếp ngay ngắn, không một bóng người. Dưới ánh đèn pin, không gian ngược lại càng làm người ta sợ hãi.

Hướng Thiên Du bước vào, sờ sờ da gà nổi trên cánh tay. Cậu không phải bị dọa mà vì trong này quá lạnh, lạnh đến nỗi nổi da gà.

Hướng Thiên Du kiểm tra sau cửa, dùng đèn pin chiếu lên trần nhà, quay lại nói: "Vào đi, trên trần nhà treo một người, ngoài ra không có gì."

Úc Thanh Đường nắm tay Trình Trạm Hề đi vào, ba người vừa mới bước vào, cửa phòng học bỗng dưng không gió mà khép, "phịch" một tiếng vang nặng nề, đóng sập lại.

Cùng lúc đó, tiếng cười của ma nữ vang lên trong phòng, kết hợp với rèm cửa lay động, âm u đáng sợ.

Tiếng động đột ngột khiến cả ba người hét lên một tiếng.

Sau khi ma nữ cười xong, âm thanh chuyển thành nhạc nền kinh dị thuần túy, tạo nên bầu không khí căng thẳng.

Hướng Thiên Du nhanh chóng trấn tĩnh lại, phàn nàn: "Cái này quá sơ đẳng rồi." Nói xong cậu tiếp tục dùng đèn pin khám phá những chiếc bàn học và bục giảng loang lổ vết máu.

Úc Thanh Đường không nói gì, nhưng trong lòng nghĩ giống Hướng Thiên Du.

Trái tim Trình Trạm Hề như nhảy vọt lên tận yết hầu, rồi lại rơi xuống bụng, cô nặng nề nuốt một ngụm nước bọt, cảm giác như bệnh tim của mình sắp tái phát.

Trước kia cô từng bị bạn bè lôi kéo đi xem phim kinh dị, bạn bè nói phim thì chẳng đáng sợ, nhưng mỗi lần cô hoảng hốt sợ hãi mà đưa tay bóp chặt lấy cánh tay người ta mới thật sự khiến người ta sợ hãi hơn.

Ba người cố gắng tụ lại một chỗ, không tách ra, lấy Hướng Thiên Du làm trung tâm mà cùng nhau di chuyển. Vừa rời khỏi dãy bàn học, đi đến bục giảng, Hướng Thiên Du dựa theo kinh nghiệm từng tra trên mạng, giơ tay ra hiệu dừng lại, nói: "Phía dưới bục giảng có khả năng có ma."

Trình Trạm Hề và Úc Thanh Đường liền đứng nguyên tại chỗ, để cậu một mình đi thám thính trước.

Trình Trạm Hề nhìn quanh căn phòng học trống rỗng, rèm cửa màu trắng tung bay theo gió, khiến cô có ảo giác như bóng dáng mơ hồ đang lắc lư, tùy lúc sẽ có thứ gì đó chui ra. Cô vừa định thu ánh mắt lại, thì ngay lúc ấy, trơ mắt nhìn thấy từ trên trần nhà có một người rơi thẳng xuống, máu tươi văng tung tóe khắp nơi.

Trình Trạm Hề tê cứng từ đỉnh đầu xuống ngón chân, hoàn toàn mất cảm giác.

Tiếp theo, cả người cô bắt đầu run rẩy, thậm chí có chút muốn khóc.

Hướng Thiên Du nghe tiếng liền nhìn sang, đèn pin theo đó chiếu thẳng lên người đầy máu thịt be bét kia, nói: "Là người giả thôi, nhưng mà... hóa trang thật sự rất giống." Ánh sáng đèn pin rọi lên gương mặt người giả, cậu cẩn thận ngắm nghía vài giây, cảm giác có chút giống loại búp bê Nhật Bản — gương mặt vô cảm, con ngươi đen nhánh, không có tròng trắng. Lập tức, một luồng tê dại chạy dọc da đầu, cậu vội vàng thu ánh mắt về, cố giữ vẻ bình thản mà thở ra một hơi.

Trình Trạm Hề nằm trên vai Úc Thanh Đường, khẽ khàng hít thở từng chút một.

Úc Thanh Đường dịu dàng vỗ lưng cô, trầm thấp thì thầm bên tai trấn an nói: "Đừng sợ."

Trình Trạm Hề khẽ rên rỉ hu hu hai câu, nửa sợ hãi nửa làm nũng.

Trái tim Úc Thanh Đường mềm nhũn, tay lùa vào mái tóc dài của cô, khuôn mặt cũng chạm vào mặt cô.

Dưới bục giảng quả nhiên có người, nhưng chỉ là một con búp bê giả, mặc đồng phục nữ sinh cấp ba kiểu Nhật. Từ thắt lưng trở xuống, váy cùng tất đều bị máu tươi nhuộm đỏ. Hướng Thiên Du nhận ra con búp bê này có chỗ kỳ lạ, liền cúi xuống soi kỹ, mới phát hiện nó không hề có hai chân.

Vì Trình Trạm Hề vùi mặt vào cổ Úc Thanh Đường, hoàn toàn không nhìn thấy gì, nên Hướng Thiên Du lôi con búp bê ra nói: "Nó không có chân."

Úc Thanh Đường nói: "Chắc là một manh mối."

Trình Trạm Hề bỗng nhiên rùng mình một trận, vẫn giữ nguyên tư thế như vậy, khàn giọng nói: "Tôi biết một bài đồng dao Nhật Bản."

Hướng Thiên Du nhét con búp bê trở lại.

Úc Thanh Đường nói: "Cô có thể nhìn chúng ta nói chuyện."

Trình Trạm Hề chỉ dám nhìn khuôn mặt hai người họ, nói: "Bài đồng dao đó có tên là 'Tá Tử', được chuyển thể từ một truyền thuyết dân gian Nhật Bản."

Tá Tử lúc ở trường học bị bạn bè bắt nạt, trong một ngày giữa trời tuyết lớn, trên đường đi tàu điện về nhà, nàng lỡ bước giẫm xuống nắp cống bị tuyết phủ kín, ngay lúc đó trơ mắt nhìn tàu điện chạy ngang qua nghiền nát nửa người dưới của mình đến máu thịt be bét. Tá Tử chỉ còn nửa người trên, dùng hơi thở cuối gắng gượng bò ra mép đường ray, rồi tắt thở. Sau khi nàng chết, có kẻ ác ý đã chế nhạo viết thành một khúc đồng dao.

Lời bài đồng dao là:

"Tá Tử từ nhỏ đã gọi mình là Tá Tử, thật nực cười a.

Nàng rất thích ăn chuối, nhưng mỗi lần chỉ được ăn nửa trái, thật đáng thương a.

Tá Tử đi xa rồi, hẳn là sẽ quên ta thôi, thật cô độc a.

Tá Tử..."

Tổng cộng bốn câu, nhưng Trình Trạm Hề chỉ nói đến câu thứ ba rồi im lặng.

Úc Thanh Đường & Hướng Thiên Du: "?"

Trình Trạm Hề: "Sau khi ra khỏi đây tôi sẽ nói cho các người biết, dù sao biết manh mối này là được rồi."

Câu thứ tư là: Tá Tử không còn chân, đêm nay nàng ấy sẽ đến lấy chân của ngươi.

Nhưng câu thứ tư không thể đọc ra, chỉ cần đọc thành lời thì sẽ thành sự thật, Tá Tử sẽ đến lấy chân người đó.

Thà tin là có còn hơn tin là không, nhất là trong nhà ma.

Trình Trạm Hề lại rụt rụt người đến gần Úc Thanh Đường hơn.

Úc Thanh Đường trầm ngâm nói: "Vậy cô ấy chết vì bị bắt nạt ở trường? Thủ phạm chính là bạn học của cô ấy?"

Trình Trạm Hề lắc đầu: "Không nhất định, câu chuyện này có thể được chuyển thể thành nhiều phiên bản khác nhau. Chúng ta cứ tiếp tục thu thập manh mối đi. Hơn nữa, mới vào phòng học đã tìm ra chân tướng thì quá đơn giản, rất có thể là cái bẫy, hẳn là có kịch bản khác."

Trong lúc hai người nói chuyện, Hướng Thiên Du đã kiểm tra kỹ bục giảng một lượt, tìm thấy một giáo án bị vấy máu.

Dường như trong phòng học không còn yếu tố kinh dị nào khác, Trình Trạm Hề khôi phục bình thường, giọng thoải mái cười nói: "Lão sư Nhật Bản cũng phải viết giáo án sao?"

Úc Thanh Đường & Hướng Thiên Du: "..."

Bộ dạng thản nhiên như vậy, chờ lát nữa xem thử ai sẽ là người bị dọa thét lên trước.

Hướng Thiên Du vừa lật giáo án vừa thuận miệng đáp: "Em xem trong phim Nhật, lão sư cũng cầm giáo án, chắc là vẫn phải viết thôi."

Trình Trạm Hề nhân cơ hội giáo dục cậu: "Giờ biết lão sư vất vả thế nào rồi chứ? Vậy mà lên lớp còn nghịch."

Hướng Thiên Du: "Ha ha ha ha."

Họ ghi nhớ những manh mối trong giáo án, chuẩn bị rời khỏi phòng học để thăm dò địa điểm tiếp theo.

Ba người quay người lại, ở ngoài cửa sổ kính của phòng học, có một khuôn mặt thối rữa đang lặng lẽ dán sát nhìn chằm chằm vào họ, không biết đã đứng đó bao lâu.

"A a a a a! ! ! !"

Một tiếng thét thảm thiết đau đớn xé toạc sự tĩnh lặng của nhà ma.

Trái tim Úc Thanh Đường lập tức co thắt một nhịp, không rõ là bị ma hù hay bị tiếng hét của người bên cạnh làm giật mình. Tiếp theo, Trình Trạm Hề như một con bạch tuộc ôm chặt lấy, muốn dính chặt toàn bộ cơ thể cô vào nàng, còn không ngừng trèo lên, miệng lẩm bẩm những lời nghe không rõ.

Đồng thời, cánh tay kia của Úc Thanh Đường cũng bị nắm lấy, là Hướng Thiên Du.

Cậu học sinh cấp ba vừa mới đóng vai ma dọa người, bây giờ đồng tử giãn ra, hơi thở nặng nề, trong nháy mắt thân hình 1m8 co rúm lại còn 1m5, không kém gì Trình Trạm Hề lúc mới vào.

Hướng Thiên Du hứng chịu đòn tấn công kép: Con ma thối rữa cộng với ánh mắt của chủ nhiệm lớp nhìn chăm chú!

Làm sao cậu có thể không sợ?

Úc Thanh Đường trên người treo một người, tay giữ chặt một người khác, khó khăn giơ tay trống không kia lên, vẫy về phía nhân viên đóng giả ma đứng ở cửa, ra hiệu anh ta rời đi.

Nhân viên công tác đóng vai ma phát ra một tiếng cười trầm, nửa khuôn mặt thối rữa dần rơi xuống.

Úc Thanh Đường mặt không đổi sắc nhìn thẳng vào mắt anh ta, thậm chí còn hơi thiếu kiên nhẫn.

Ma: "..."

Một lúc sau, Úc Thanh Đường vỗ vỗ người phụ nữ trong lòng mình, giọng nói nhu hòa nói: "Không sao đâu, anh ta đi rồi."

Trình Trạm Hề vụng trộm mở ti hí mắt nhìn quanh, nhanh chóng liếc qua, lúc này mới nới lỏng tay ra khỏi gáy Úc Thanh Đường, chân vòng quanh người nàng cũng buông xuống, như gấu túi rơi xuống đất.

Hướng Thiên Du vịn bục giảng thở mạnh.

Hai người sợ ma nghỉ ngơi một lát rồi theo Úc Thanh Đường dẫn đầu ra khỏi phòng học.

Vừa quay lại hành lang, từ xa vọng đến một tiếng thét sợ hãi.

Trình Trạm Hề bất giác run lên theo.

Úc Thanh Đường lắng nghe, nói: "Chắc là cặp tình nhân kia, các nàng ở phía bên kia."

Nói xong, nàng lắc nhẹ tay cầm đèn pin, hỏi: "Đi đến văn phòng lão sư không?" Dựa theo manh mối trên giáo án, bước tiếp theo chính là văn phòng chủ nhiệm lớp. Không biết có gặp lại con ma ở cổng lúc nãy hay không, nhưng vị trí đó Úc Thanh Đường tương đối quen thuộc với chủ nhiệm lớp.

Dựa theo quy luật thông thường thì càng về sau càng kinh dị, sau trải nghiệm kinh hoàng vừa rồi, Hướng Thiên Du không dám xung phong nữa.

Úc Thanh Đường đi đầu, cầm đèn pin mở đường.

Trình Trạm Hề ôm cánh tay trái nàng, Hướng Thiên Du níu góc áo khoác nàng, cô trò hai người liếc nhìn nhau, lặng lẽ né tránh ánh mắt đối phương.

Úc Thanh Đường để Trình Trạm Hề và Hướng Thiên Du lưu lại phía sau, còn mình tiến lên dò xét cửa phòng làm việc của chủ nhiệm lớp.

Kẹt kẹt—

Bỗng nhiên trong hành lang vang lên tiếng mở cửa.

Nhưng rõ ràng không ai trong số họ mở cửa cả.

Trình Trạm Hề cảm thấy có ai đó đang thổi hơi lạnh lẽo vào tai mình, mặc dù Úc Thanh Đường đang ở phía trước cô.

Cổ Trình Trạm Hề cứng đờ. Cô nhớ rõ... Phía sau lưng cô... Hình như... Giống như... Cũng có... Một cái... cửa...

Hướng Thiên Du nhìn về phía Trình Trạm Hề, vượt qua bờ vai cô, thấy được "người" ẩn trong bóng tối sau lưng cô, cơ bắp gương mặt hơi vặn vẹo không tự nhiên, ánh mắt lộ rõ sự sợ hãi.

Cậu nặng nề nuốt một ngụm nước bọt, rồi quay mặt đi.

Trình Trạm Hề liền chà đạp tâm tư Hướng Thiên Du. Lúc nãy còn tỏ ra uy phong đầy mình dọa cô, giờ thật sự khi gặp "ma" thì cả nắm đấm cũng không dám đưa ra. Còn nói gì đến "tứ mỹ" nữa, bọn học sinh cấp ba thời nay có tài nghệ gì chứ? Trung Quốc năm ngàn năm truyền thống đạo đức, tôn sư trọng đạo, kính già yêu trẻ, mà thực tế chẳng còn dấu vết nào. Hướng Thiên Du, lão sư thật sự rất thất vọng về em!

(*) Tứ mỹ: tài, dung, lễ, trí (hoặc theo một số phiên bản khác là: nhan sắc, tư chất, đạo đức, tài năng).

Trình Trạm Hề cố gắng bình tĩnh lại bằng cách nội tâm điên cuồng phun tào.

Làn khí lạnh từ phía "ma" đã thổi lên mặt Trình Trạm Hề, cô đoán chừng chẳng còn bao lâu, sớm muộn gì cũng sẽ phải đối mặt với con ma ấy với đôi mắt trợn trừng, nên cô chọn một mực nhắm chặt hai mắt lại.

Không thấy tôi, không thấy tôi, đi tìm Hướng Thiên Du đi.

Hướng Thiên Du thực ra không phải là người không có nghĩa khí, cậu lặng lẽ tiến một bước về phía trước, chọc chọc vào cánh tay Úc Thanh Đường, không dám lên tiếng, chẳng qua là khẽ đưa tay chỉ chỉ về phía bên trái.

Úc Thanh Đường nhìn thấy ma nữ đứng bên cạnh Trình Trạm Hề: "..."

Trình Trạm Hề từ từ nhắm hai mắt, run lẩy bẩy vì sợ hãi.

Tại sao ma quỷ luôn thích tìm Trình Trạm Hề? chẳng lẽ vì dung mạo xinh đẹp của cô?

Úc Thanh Đường bỗng nhiên dâng lên một cảm giác vừa khó tả vừa không rõ ràng, ngay sau đó liền nhìn con ma nữ với ánh mắt sắc lạnh. Ma nữ phát hiện, quay mặt nhìn về phía Úc Thanh Đường, còn Úc Thanh Đường lạnh lùng chằm chằm vào ma nữ, người che kín máu ứ đọng cùng vết thương đáng sợ trên khuôn mặt.

Ma nữ: "!!!"

Sao nàng còn đáng sợ hơn cả ma?!

Mình có nên tiếp tục hù dọa cô gái gan nhỏ bé này không a?

Lúc này, Úc Thanh Đường lên tiếng với giọng thanh lãnh: "Trình lão sư, bước sang phải một bước, mở mắt ra, bước đến vòng tay tôi."

Nghe thấy giọng nói quen thuộc khiến người ta an tâm, Trình Trạm Hề gần như không do dự làm theo, lao tới trước khi ma nữ kịp phản ứng, nhào thẳng vào trong ngực Úc Thanh Đường.

Úc Thanh Đường dang tay đón lấy cô, lưng chống vào cửa phòng làm việc của chủ nhiệm lớp.

Trình Trạm Hề quá sợ hãi nên không kiểm soát được lực đạo, phịch một tiếng, cửa phòng làm việc bị đẩy tung ra.

Con ma trốn ở cạnh cửa văn phòng chủ nhiệm nhảy ra ngoài, bất ngờ xuất hiện ngay trước mặt Trình Trạm Hề, nửa khuôn mặt da thịt thối rữa lung lay sắp đổ.

Hai bên bốn mắt nhìn nhau.

Trình Trạm Hề hét lên thảm thiết: "A a a a a a! ! !"

Ma nữ ở cổng cũng giật nảy mình, ngậm miệng nuốt nửa tiếng kêu còn lại, nhìn về phía học sinh cấp ba duy nhất còn lại trong hành lang, đưa tay vỗ vỗ vai cậu ta.

Hướng Thiên Du quay người lại, đối mặt với ma nữ, lập tức cất lên tiếng thét chói tai: "A a a a a a! ! !"

Hướng Thiên Du chạy thục mạng lao vào phòng học, đóng sầm cửa lại.

Con ma nam chủ nhiệm lớp nhìn về phía Hướng Thiên Du, tạch tạch, một mảng da mặt rơi xuống, lộ ra những sợi gân máu đỏ bên trong.

Hướng Thiên Du sợ vỡ mật: "A a a a a a a! ! !"

Tiếng thét chói tai của hai người nối tiếp nhau, người này vừa dứt thì người kia lại cất lên, như muốn làm sập nóc phòng học.

Úc Thanh Đường và ma nam quen thuộc kia nhìn nhau bình tĩnh. Một tay nàng ấn đầu Trình Trạm Hề vào cổ mình, tay kia giúp Hướng Thiên Du xoay người để lưng về phía ma nam.

Ánh mắt Úc Thanh Đường thúc giục đuổi con ma nam rời đi.

Nhưng con ma nam chủ nhiệm lớp không chịu đi, khiến Úc Thanh Đường đành phải kéo hai người không dám mở mắt đến bàn làm việc.

Nàng dùng ánh sáng yếu ớt từ đèn pin tìm kiếm manh mối, trong khi hai người kia nắm chặt góc áo nàng.

Không biết từ lúc nào, văn phòng đã không còn bóng dáng ma nam chủ nhiệm lớp, có lẽ đã lặng lẽ rời đi qua con đường bí mật nào đó.

Úc Thanh Đường nói: "Đi thôi."

Khi mở mắt ra hai người vẫn chưa hết sợ hãi, nghe thấy tiếng tim đập dồn dập của chính mình. Úc Thanh Đường để Trình Trạm Hề ngồi xuống ghế làm việc đã kiểm tra để nghỉ ngơi, còn Hướng Thiên Du đứng bên cạnh Úc Thanh Đường.

Hai người nhìn vào mắt nhau, trong ánh mắt đối phương vẫn còn sót lại chút sợ hãi: dường như lúc này, họ khẩn thiết mong mỏi có một đôi mắt không nhìn thấy ma quỷ.

Tiếp theo là phòng chủ nhiệm, rồi phòng hiệu trưởng.

Cuộc thám hiểm nhà ma dần đi đến cao trào, đồng thời câu đố về nữ sinh trung học bị hại cũng dần được giải mã. Các học sinh, lão sư, chủ nhiệm, hiệu trưởng đã chết đều là thủ phạm, và tương ứng với điều đó, mọi thứ ngày càng trở nên kinh hoàng hơn.

Trình Trạm Hề và Hướng Thiên Du triệt để buông thả bản thân, lúc nào cần hét thì hét hết mình, vì không cách nào kìm nén được nữa. Cùng lúc đó, năm người khác cũng đến, tiếng thét chói tai vang lên trong nhà ma từng đợt một, phủ lên nỗi sợ hãi không ngừng lan rộng.

Trình Trạm Hề sắc mặt trắng bệch, hồn xiêu phách lạc, chỉ còn cách thăng thiên một chút nữa thôi. Hướng Thiên Du lau nước mắt ở khóe mắt, không còn nhớ đã gọi "Mẹ" bao nhiêu lần.

"Sắp đến cửa ra chưa?"

Úc Thanh Đường bỏ tờ giấy trong tay xuống, nhẹ nhàng nói: "Cũng sắp rồi."

Ba người đến con đường cuối cùng, một hành lang u ám rất dài.

Úc Thanh Đường nhìn hành lang này lâm vào trầm mặc.

Không khác thường chút nào, hai bên hành lang này đều là ma, có nhiều lão sư, nhiều học sinh, người người đẫm máu. Tất nhiên, trong đó chắc chắn ẩn giấu nhân viên thật, sẽ đợi khi bạn đi qua sẽ xuất kỳ bất ý chạm vào bạn, vỗ vai bạn.

Trình Trạm Hề nhìn hành lang lít nha lít nhít ma quỷ, đầu gối mềm nhũn, suýt quỳ xuống.

Cô ngước nhìn trần nhà, suy nghĩ xem có khả năng đi qua từ trên đó không.

Rồi ngay sau đó tuyệt vọng nghĩ: Giờ tôi biến thành ma còn kịp không?

Hướng Thiên Du người đứng ngẩn ra, vẻ mặt hoảng hốt muốn tìm đường quay lại, lẩm bẩm: "Em không muốn đi qua đây, em muốn về nhà... Hu hu hu mẹ ơi..."

Cuối cùng vẫn là Úc Thanh Đường dẫn hai người họ nhanh chóng chạy một mạch qua hành lang.

Đến phòng cuối cùng trước cửa ra, một đám đông ma quỷ đang chờ đợi tại đó.

"A a a a a! ! ! !"

Kèm theo tiếng hét thê lương điên cuồng, ba người cuối cùng cũng thấy được ánh mặt trời.

Trình Trạm Hề và Hướng Thiên Du co quắp như cá vàng trên ghế dài, ăn ly kem Úc Thanh Đường mua cho, một chút khí lực cuối cùng cũng không còn.

Úc Thanh Đường hỏi: "Còn muốn chơi nữa không?"

Hai người lắc đầu như trống lắc.

Úc Thanh Đường nói: "Tôi đang nói về các trò khác." Nàng nghĩ đến một trò nhẹ nhàng hơn, "Ví dụ như đu quay ngựa?"

Hai người tiếp tục dùng sức lắc đầu.

Thấy cả hai vẫn còn bị nhà ma dọa đến mức hồn phách chưa hợp thể, Úc Thanh Đường nói: "Vậy các người nghỉ một lát, lát nữa đi ăn tối được không?"

Trình Trạm Hề gật gật đầu, Hướng Thiên Du cũng gật gật đầu.

Sau khoảng mười phút nghỉ ngơi, Trình Trạm Hề đã hồi phục đầy bình máu, ít nhất nhìn bên ngoài là vậy. Còn Hướng Thiên Du thì trì hoãn phải đến bữa tối mới hoàn toàn hồi phục, rồi bữa chính kéo dài đến bữa khuya. Sau khi ăn xong, Trình Trạm Hề lái xe đưa cậu về nhà trước, trên xe hai người họ lại phát bài "Tiêu Sầu" để cùng hát, Úc Thanh Đường ngồi bên cạnh khẽ ngâm nga, khóe môi nở nụ cười thanh thiển.

Một ly kính cố hương, một ly kính phương xa

Trông coi thiện lương tôi, thúc giục tôi trưởng thành

Cho nên đường nam bắc, từ đây không còn dài

Linh hồn không còn nơi không thể sắp đặt

...

Chín giờ tối, Trình Úc hai người trở lại Danh Môn Công Quán.

Hai người chia tay tại cửa thang máy, Trình Trạm Hề một mình đi vào căn hộ 2102, loay hoay một hồi với ổ khóa trên tường, rồi vội vàng bật đèn phòng khách.

Trình Trạm Hề thở dài thườn thượt.

Thật đáng sợ quá, thật đáng sợ, sau này không dám phô trương tỏ ra gan dạ nữa.

Cô ngồi trên ghế sofa, nhìn phòng ngủ u ám, rồi đi bật đèn phòng ngủ.

Sau đó cô bật tivi lên, mở phim "Võ Lâm Ngoại Truyện", đảo mắt một vòng quanh phòng khách đầy nghi ngờ, rồi ngồi xuống sofa, ôm gối, hít sâu.

Úc Thanh Đường về nhà, đặt đồ xuống, kiểm tra nguyên liệu và dụng cụ làm bánh sinh nhật cho ngày mai, cất chúng về chỗ cũ, rồi cầm đồ ngủ vào phòng tắm.

Nàng bước ra khỏi phòng tắm, đi ngang qua tấm gương trên bồn rửa mặt, phát hiện khóe môi mình phác họa một nụ cười nhạt. Úc Thanh Đường giật mình, lặng lẽ nhìn người trong gương một lúc, rồi tiếp tục mỉm cười quay về phòng ngủ.

Úc Thanh Đường không có thói quen thức khuya, chỉ cần không có việc là sẽ đi ngủ sớm. Nàng nằm trên giường, từ từ nhắm mắt lại, thả hồn vào chuyến đi công viên giải trí hôm nay, hai tay đặt ngay ngắn bên hông, dọn sạch suy nghĩ chuẩn bị chìm vào giấc ngủ.

Nhưng điện thoại đặt ở đầu giường bỗng rung lên.

Úc Thanh Đường nghiêng đầu nhìn, ánh mắt lộ vẻ nghi hoặc, đưa tay cầm lấy.

Trình Trạm Hề: [Ngủ chưa?]

Úc Thanh Đường: [Chưa]

Úc Thanh Đường nghe tiếng chuông cửa, đứng dậy đi mở.

Trình Trạm Hề mặc áo ngủ tay dài màu hồng, ôm gối đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, đứng trước mặt nàng, trông như bị hù đến sợ xanh mặt.

"Úc Thanh Đường, tôi sợ..."

-----o0o-----

Trình Trình Tử: Em sợ quá, em muốn chị ôm em ngủ QAQ

Ngày mai Trình Trình Tử có thể như nguyện được cùng giường chung gối không?

Chương trước Chương tiếp
Loading...