[BHTT][Edit] Sau Khi Đào Hôn - Huyền Tiên

Chương 65



Úc Thanh Đường lập tức quay đầu nhìn về phía màn hình máy tính sau lưng Trình Trạm Hề. Trình Trạm Hề cũng không giấu được vẻ kinh ngạc trên gương mặt.

Cát Tĩnh lần theo ánh mắt của Úc Thanh Đường, nhìn sang, nhận ra cô ấy vừa bỏ lỡ sự hiện diện của Trình Trạm Hề.

Trời quơi... Đây chính là cảm giác khi gặm cp trước mặt chính chủ sao?

Úc Thanh Đường vặn chặt nắp ly, mặt không đổi sắc hỏi: "Cát lão sư nghe tin này từ đâu vậy?"

Cát Tĩnh nói: "Tôi nghe từ lớp của mình."

Dù sắc diện bình thường, Cát Tĩnh là một lão sư tính cách đặc biệt hiền hòa. Tuổi còn trẻ, cô ấy khá được học sinh yêu mến. Hôm nay cô ấy đến lớp sớm trước khi chuông reo, trò chuyện phiếm với học sinh từ tiết trước.

Tiết học của cô ấy thường xuyên do lớp trưởng lên văn phòng Cát Tĩnh, biết rõ cô ấy và Trình Trạm Hề cùng làm việc ở một chỗ, liền nói đến tin đồn bát quái: "Cát lão sư, nghe nói Trình lão sư muốn cùng Úc lão sư lớp 10-7 kết hôn phải không ạ?"

Cát Tĩnh: "!!!"

Khi cô ấy hỏi lớp trưởng biết chuyện này từ đâu, lớp trưởng chỉ nói mọi người đều đồn thế.

Cát Tĩnh nói bổ sung: "Khá nhiều học sinh trong khối đều biết chuyện này."

Úc Thanh Đường lặng im một lúc sau khi nghe xong, chỉ khẽ "ừ" một tiếng không rõ ý tứ, rồi quay lại chỗ ngồi.

Cát Tĩnh: "?"

Nhận ra ánh mắt dò hỏi của Cát Tĩnh, Úc Thanh Đường dừng bước chân, khẽ vuốt cằm đáp: "Tôi biết rồi."

Cát Tĩnh: "..."

Cảm giác giống như một tiểu thái giám đang hấp tấp tâu chuyện với Hoàng đế vậy!

Úc Thanh Đường ngồi xuống ghế làm việc, một tay nắm chuột, tiếp tục công việc của mình.

Cát Tĩnh trở về với vẻ mặt hoang mang.

Không chỉ Cát Tĩnh, Trình Trạm Hề cũng có biểu cảm tương tự.

Hôm nay trong giờ thể dục, cô đã nghe Đồng Phỉ Phỉ nhắc đến chuyện này, nên không quá ngạc nhiên. Điều khiến cô kinh ngạc là tin đồn lan truyền nhanh đến vậy. Sau khi Cát Tĩnh hỏi, cô cũng rất muốn nghe câu trả lời của Úc Thanh Đường.

Sẽ là xấu hổ sao? Hay là tức giận? Hay nghiêm túc phủ nhận đây chỉ là tin đồn nhảm, không đáng tin?

Phản ứng của Úc Thanh Đường ngoài dự đoán, nhưng nghĩ kỹ lại thì cũng hợp lý. Tính cách của nàng vốn không quan tâm đến những chuyện bên ngoài, người khác nói gì nàng cũng không để tâm. Thậm chí bản thân nàng ra sao cũng không quan trọng. Trịnh trọng giải thích với Cát Tĩnh chuyện đó là tin đồn ngược lại sẽ khiến Trình Trạm Hề cảm thấy kỳ lạ.

Nhưng Trình Trạm Hề lại không kiểm soát được dòng suy nghĩ của mình: Nàng không bình luận gì, phải chăng là đang ngầm thừa nhận? Ít nhất việc không giải thích đã bao hàm một tầng ý nghĩa như vậy.

Trong lúc suy nghĩ xoay vần, chuông báo tiết học thứ ba vang lên.

Úc Thanh Đường ngồi thẳng lưng, nắm chặt chuột lật sang trang tiếp theo trên máy tính. Ánh sáng nhạt từ màn hình chiếu lên gương mặt tập trung của nàng. Trình Trạm Hề thu hồi ánh mắt.

Chiều tan học, Trình Trạm Hề về nhà ăn cơm. Úc Thanh Đường hỏi cô tên khách sạn lần trước, rồi đặt một phần cơm hấp hải sản giao tận nơi.

Tối tan ca, Úc Thanh Đường bước ra từ thang máy tầng 21, kết thúc một ngày làm việc với vai trò chủ nhiệm lớp, không giấu được vẻ mệt mỏi. Nàng gặp Trình Trạm Hề đang đứng trước cửa căn hộ 2102, cố gắng nở nụ cười chào hỏi. Nàng nhận từ tay Trình Trạm Hề nửa ly nước ấm và một ly sữa, ngoan ngoãn uống.

Trình Trạm Hề ôm lấy nàng, rồi buông ra. Hai người chúc nhau ngủ ngon rồi ai về nhà nấy.

Sáng hôm sau, Trình Trạm Hề ra ngoài chạy bộ sớm nên hai người không gặp nhau.

Buổi sáng Úc Thanh Đường có tiết dạy, không phải soạn giáo án, nên dành giờ giải lao để trả lời thắc mắc của học sinh.

Hướng Thiên Du ghé qua văn phòng, lần này không vi phạm kỷ luật, chỉ muốn báo với Trình Trạm Hề rằng cậu sẵn sàng tham gia đi hoạt động ngoại khóa. Cậu cũng hỏi cụ thể ngày sinh nhật của Trình Trạm Hề vì muốn chuẩn bị quà, nhưng Trình Trạm Hề đưa ra yêu cầu: Không được tặng quà mua bằng tiền.

Đây vừa là đạo đức nghề nghiệp, vừa là sự quan tâm riêng của Trình Trạm Hề dành cho cậu học trò.

Hướng Thiên Du gãi gãi gáy, vẻ mặt khó xử.

Trình Trạm Hề trêu chọc: "Hối hận khi đã hỏi rồi à?"

Hướng Thiên Du kiên quyết nói: "Không có!"

Đã là đấng nam nhi, dù hối hận cũng phải chống đỡ tiếp tục.

"DIY có được không ạ?" Hướng Thiên Du hỏi.

Trình Trạm Hề nhướn mày: "Em còn biết DIY cơ à?"

Hướng Thiên Du đương nhiên nói: "Không biết thì em học được mà."

Trình Trạm Hề nghiêm giọng giáo dục: "Đừng làm ảnh hưởng đến việc học."

Hướng Thiên Du khẽ cười: "Nói như thể em học hành chăm chỉ lắm ấy."

Trình Trạm Hề nhìn cậu không hài lòng.

Hướng Thiên Du vội điều chỉnh thái độ: "Vâng, Trình lão sư, em chắc chắn không bỏ bê việc học."

"Xét trên phân tình sắp tới là sinh nhật của cô, hai chúng ta thương lượng một chút." Trình Trạm Hề hướng cậu ngoắc ngoắc tay. Hướng Thiên Du cúi người, khuỷu tay chống lên bàn làm việc, giữ nguyên tư thế nhìn thẳng với Trình Trạm Hề, lắng nghe lão sư dạy bảo.

Tư thế này mang một cảm giác thân cận khó tả. Hướng Thiên Du rất thích khi lão sư nói riêng với mình, nhìn thẳng vào mắt cậu, khiến cậu cảm thấy được quan tâm đặc biệt.

Trình Trạm Hề nói: "Trong tuần này, em không được đi học muộn, cũng không được ngủ trong lớp."

Hướng Thiên Du: "..."

Trình Trạm Hề nói: "Hôm nay là thứ Ba rồi, chỉ có bốn ngày thôi mà em không kiên trì được sao?"

Hướng Thiên Du thỏa hiệp nói: "Được rồi, em sẽ cố gắng."

Trình Trạm Hề nói: "Đó tính là món quà sinh nhật em tặng cho cô."

Hướng Thiên Du đổi giọng: "Vâng, em chắc chắn sẽ làm được!" Không phải chỉ là bốn ngày thôi sao? Cậu bớt lang thang hai vòng trên đường là được.

Trình Trạm Hề vỗ vỗ vai cậu: "Đi học đi, từ giờ không được phép ngủ trong lớp nữa."

"Em biết rồi, Trình lão sư, tạm biệt." Thiếu niên ngoan ngoãn đáp, nụ cười sạch sẽ.

Hướng Thiên Du xoay người lại, ánh mắt lướt qua vẻ mặt của Úc Thanh Đường. Ánh mắt trầm tĩnh của Úc Thanh Đường đang nhìn thẳng về phía này, khiến sau lưng cậu dâng lên cảm giác như có kiến bò, thứ cảm giác không tự nhiên ấy như giòi trong xương ngóc đầu trở lại, gần như khiến cậu muốn đưa tay ra vồ một cái.

Hướng Thiên Du tự không hiểu nổi mình. Cậu biết Úc Thanh Đường là lão sư tốt, không có ác ý gì với cậu, nhưng... cứ thấy không thoải mái. Có lẽ vì nàng quá lạnh lùng, tạo nên sự tương phản quá lớn?

Hướng Thiên Du thầm tự thôi miên: Hai người họ là một cặp, người một nhà, đều giống nhau, đừng hoảng hốt.

Sau đó, Hướng Thiên Du trở về lớp học.

Chủ nhiệm lớp 10-6 đứng bên cạnh theo dõi cả quá trình, trêu chọc: "Trình lão sư thực sự có phong thái chủ nhiệm lớp đấy, đối phó học sinh quá tài. Có muốn xem xét gia nhập đội ngũ chủ nhiệm của chúng tôi không?"

Trình Trạm Hề khoát tay cười: "Không được, không được."

Cô quay đầu nhìn về phía Úc Thanh Đường. Úc Thanh Đường từ khi cô nói chuyện với Hướng Thiên Du đã không rời mắt khỏi cô, không biết đang nghĩ gì.

Ngay khi bắt gặp ánh mắt của cô, Úc Thanh Đường thu hồi ánh nhìn như thể không có gì xảy ra.

Vị trí làm việc của Úc Thanh Đường nằm tại góc yên tĩnh nhất văn phòng. Chỉ có nàng mới biết, dù có vẻ đang chăm chú nhìn vào màn hình máy tính, nhưng nàng đã mở công cụ tìm kiếm và gõ: "Quà tặng cho bạn tốt, nữ."

Trang web hiện lên gợi ý ân cần: "Bạn muốn tìm quà tặng cho bạn gái phải không?" hoặc "Tiếp tục tìm kiếm câu hỏi ban đầu: Quà tặng cho bạn tốt, nữ."

Úc Thanh Đường nhấp vào lựa chọn đầu tiên: "Quà tặng cho bạn gái." Sau đó, nàng thay từ "bạn gái" thành "bạn nữ".

Dân mạng A: Tặng túi xách

Dân mạng B: Tặng nước hoa

Dân mạng C: Tặng son môi, XX mới ra phiên bản giới hạn balabala...

Úc Thanh Đường lướt qua nhanh chóng. Những thứ này nàng đều không rành, hơn nữa Trình Trạm Hề hiểu biết về lĩnh vực này hơn nàng nhiều, bản thân đã mua rất nhiều. Vạn nhất tặng những thứ cô đã có, Úc Thanh Đường sẽ không còn mặt mũi gặp cô nữa.

Dân mạng F: Sinh nhật bạn thân trước đây, tôi đã tự làm cho cô ấy một chiếc bánh sinh nhật, sô-cô-la việt quất [hình ảnh]

Hai mắt Úc Thanh Đường sáng lên.

Vừa nãy nàng nghe Trình Trạm Hề trò chuyện phiếm với Hướng Thiên Du, mê mẩn như vậy chính là muốn xem liệu có thể từ đó mà nắm được một tia linh cảm hay không. Khi nghe đến lúc Hướng Thiên Du chuẩn bị DIY, trong đầu nàng lập tức nảy ra cùng một loại ý nghĩ, nhưng lại lo sẽ trùng ý tưởng với Hướng Thiên Du.

Nhưng Hướng Thiên Du là con trai, chắc sẽ không chọn làm bánh sinh nhật chứ?

Úc Thanh Đường ghi "làm bánh sinh nhật" vào ghi chú nhắc nhở trong điện thoại, đặt thời gian chín giờ tối... không, mười giờ tối.

Tối nay nàng sẽ đến nhà Trình Trạm Hề ăn cơm xem tivi, chắc phải muộn mới về được.

...

Tin đồn Trình Trạm Hề và Úc Thanh Đường sắp kết hôn như chim cắp cánh, nhanh chóng lan từ học sinh lớp 10-7 đến các lớp khác khối 10, rồi từ miệng học sinh truyền vào tai lão sư.

Chỉ trong hai ngày ngắn ngủi, tất cả lão sư khối 10 đều biết trong số lão sư mới năm nay có một cặp đôi.

Chiều thứ Ba, một lão sư hóa học hơn 50 tuổi vừa tan học trở về văn phòng, thậm chí chưa kịp đặt sách giáo khoa xuống, đã vội vã đi tới góc phòng, nơi hai người Trình Úc ngồi, hỏi ngay: "Trình lão sư, cô và Úc lão sư định sinh hai đứa à?"

Trình Trạm Hề đang uống nước, nghe câu hỏi mắt trợn tròn, suýt phun nước lên màn hình máy tính trước mặt.

Tin đồn đã biến tướng đến mức này rồi sao?!

Úc Thanh Đường đang cầm bút máy, ngòi bút khẽ run.

Trình Trạm Hề khó khăn nuốt nước xuống, giải thích: "Không có ạ."

Lão sư hóa học hỏi tiếp: "Vậy chỉ một đứa thôi hả?"

"Cũng không có." Trình Trạm Hề nhanh chóng đính chính, "Chúng tôi không hề kết hôn, đều là đám trẻ lớp 10-7 đồn bậy, nghe gió thành mưa ấy mà."

Lão sư hóa học thầm nghĩ: Ý là đang hẹn hò thôi à.

Ông xin lỗi, cười cười : "Tại tôi già rồi còn ham hóng chuyện, đi theo lan truyền tin đồn, lỗi tại tôi, Tiểu Trình lão sư."

Trình Trạm Hề cười nhẹ: "Không sao ạ." Dù sao sớm muộn gì cũng phải công khai.

Lão sư hóa học nói: "Vậy để tôi nói lại với mấy đồng nghiệp, kẻo mọi người cứ tin thật."

Trình Trạm Hề: "Vâng ạ, cảm ơn Vương lão sư."

"Không có gì." Lão sư hóa học cười cười trở về chỗ làm việc.

Trình Trạm Hề nghiêng đầu nhìn sang Úc Thanh Đường, thấy nàng vận bút trôi chảy, cây bút máy trong tay đang viết từng hàng chữ ngay ngắn vào giáo án.

Rốt cuộc nàng đang nghĩ gì vậy?

...

Thứ ba tan học, Trình Trạm Hề và Úc Thanh Đường cùng nhau đi siêu thị.

Trên đường đi, Trình Trạm Hề không nhịn được hỏi bóng gió: "Úc lão sư, cô có nghe tin đồn đang lan truyền trong khối không?"

Úc Thanh Đường nói: "Tôi biết rồi."

Giọng nàng bình thản, bước chân không nhanh không chậm, có thể thấy nội tâm không dao động.

Trình Trạm Hề: "?"

Phản ứng này khác hẳn với tất cả dự đoán của cô.

Có lẽ nhìn thấy ánh mắt nghi ngờ lẫn oán trách của Trình Trạm Hề, Úc Thanh Đường khẽ nói thêm: "Đùa thôi, ở nước ta đồng giới vẫn chưa được phép kết hôn mà phải không?"

Trình Trạm Hề: "!!!"

Trình Trạm Hề lập tức lấy điện thoại ra, mở lịch để xem năm nay là 2018 hay 2015.

Không lẽ cô đã xuyên không đến năm 2015, hay Úc Thanh Đường của năm 2015 đã xuyên không về đây?

Điện thoại hiển thị: Năm 2018 ngày 27 tháng 11.

Trình Trạm Hề thở phào, lên mạng tra tin tức.

Úc Thanh Đường đứng yên tại chỗ, không hiểu tại sao cô lại cầm điện thoại chăm chú nhấn đi nhấn lại, thỉnh thoảng ngẩng đầu liếc nhìn nàng một cái, ánh mắt tràn ngập vẻ khó tin, như thể nàng là cổ nhân từ thời xa xưa xuyên không đến vậy?

Úc Thanh Đường khẽ cau đôi mày thanh tú, bắt đầu nghĩ lại xem mình có nói điều gì không thỏa đáng không.

Trình Trạm Hề hít sâu một hơi, đưa màn hình điện thoại cho nàng xem.

Trên màn hình hiện lên một tin tức cũ: "Ngày 1 tháng 1 năm 2016, luật hôn nhân đồng giới chính thức được thi hành".

Úc Thanh Đường đọc từng chữ, biểu cảm không mảy may thay đổi: "Tôi quên mất."

Trình Trạm Hề: "..."

Cô suýt nữa không thể khống chế lại nét mặt của mình.

Trình Trạm Hề từ từ bình phục cơn chấn động trong lòng, tiếp tục bước tới phía trước, tiện miệng hỏi: "Úc lão sư bình thường có phải không mấy quan tâm đến tin tức này không? Trên đường không phải thường thấy người ta cầm cờ cầu vồng sao?"

Nhất là nửa cuối năm 2015, khi phong trào hợp pháp hóa hôn nhân đồng giới lên cao trào, khắp nơi trong nước đều tổ chức các hoạt động cầu vồng, lên tiếng ủng hộ việc thông qua dự luật.

Khi đó nàng hẳn đang học thạc sĩ nhỉ? Đang ở trong môi trường tư tưởng cấp tiến là trường đại học, chẳng phải càng phải hiểu rõ tin tức về mặt này sao?

Úc Thanh Đường cẩn thận hồi tưởng một lúc, đáp: "Hình như có gặp."

Trình Trạm Hề khẽ giật khóe miệng.

Bây giờ cô hoài nghi trong đầu Úc Thanh Đường căn bản không hề có khái niệm về đồng tính luyến ái, cho nên mới chậm chạp như vậy, hoàn toàn không có cảm giác gì. Nàng đối với thế giới này, bao gồm cả chính bản thân mình, lại coi thường đến mức khiến Trình Trạm Hề khó mà tưởng tượng nổi.

Trình Trạm Hề suy nghĩ một lúc, rồi tốt bụng nhắc đến tình địch hoàn toàn không có sức cạnh tranh của mình: "Ôn lão sư không nói với cô sao?"

Ôn Tri Hàn đeo đuổi nàng lâu như vậy, một tin tức quan trọng như thế không có khả năng không nói với nàng.

Nghe cô hỏi vậy, Úc Thanh Đường mới nhớ ra.

"Có nói qua."

"Vậy..."

"Nhưng tôi quên mất." Úc Thanh Đường thản nhiên đáp, gương mặt bình thản.

Không thể không thừa nhận, Trình Trạm Hề cảm thấy hơi được lấy lòng, cô cong cong khóe môi, hỏi: "Vậy bây giờ tôi nói cho cô biết, cô sẽ nhớ phải không?"

"Sẽ nhớ."

"Nhớ cái gì?"

"Hôn nhân đồng giới đã hợp pháp."

Dù Úc Thanh Đường trả lời thẳng thắn, không nghe ra chút cảm xúc nào, nhưng Trình Trạm Hề đã thấy hài lòng, "ăn một miếng cũng không thể béo ngay được", cô nói thêm: "Phụ nữ và phụ nữ cũng có thể kết hôn. Bất kể có thể kết hôn hay không, họ đều có thể ở bên nhau, chỉ cần họ yêu nhau."

Nói trước cho nàng hiểu rõ, nhắc lại thêm lần nữa.

Úc Thanh Đường: "Ừm."

Nàng chậm rãi hiểu ra lời đồn trong trường, chủ động nói với Trình Trạm Hề: "Cát lão sư họ đồn về chuyện tôi và cô kết hôn, cô đừng để tâm."

Trình Trạm Hề: "Hả?"

Úc Thanh Đường nghiêm túc nói: "Lời đồn dừng ở người trí, thời gian dài, họ sẽ biết chúng ta chỉ là bạn tốt."

Trình Trạm Hề: "..."

Úc Thanh Đường: "?"

Trình Trạm Hề cố gượng cười, nói: "Không có gì, buổi tối cô muốn ăn gì?"

"Sườn xào chua ngọt, tôm rang, rau xanh xào sơ, canh cà chua trứng." Úc Thanh Đường lưu loát báo ra một chuỗi tên món ăn.

Trình Trạm Hề nghe thấy quen tai, nhớ ra đây chính là thực đơn mà lần đầu tiên cô đăng lên vòng bạn bè để dụ hoặc Úc Thanh Đường, tối hôm đó cô còn bóc vỏ tôm đút cho Úc Thanh Đường, thì ra ký ức của nàng lại khắc sâu đến vậy.

Trình Trạm Hề nét mặt vui vẻ.

Đèn xanh đã bật, Trình Trạm Hề nắm tay Úc Thanh Đường đi sang bên kia ngã tư đường.

Bên cạnh siêu thị, trên bậc thang cao thấp có một quán nhỏ của ông lão bà lão bán củ mã thầy. Bà lão tóc bạc trắng, mặc một chiếc áo bông cũ, đội mũ lông, bên cạnh đặt một chiếc giỏ đan tre viền nẹp, trong giỏ nghiêng tựa một cái cân thủ công, bên trong còn hơn nửa giỏ củ mã thầy.

Ông lão mũi đỏ bừng vì lạnh, đôi bàn tay cũng bị đông đến ửng đỏ, cúi đầu dùng một con dao nhỏ gọt vỏ. Trước quầy, ngay trước cửa còn giăng một tấm lưới có thể dùng để bẫy chim.

Úc Thanh Đường nhìn không chớp mắt, đi về phía cửa siêu thị, nhưng tay lại bị Trình Trạm Hề nhẹ nhàng buông ra, kéo về một bên.

Dừng lại trước mặt bà lão, Trình Trạm Hề dắt Úc Thanh Đường cùng ngồi xuống, đưa tay lấy từ trong giỏ một miếng đã gọt vỏ, đưa lên bên môi Úc Thanh Đường.

Úc Thanh Đường cẩn thận tránh những ngón tay thon dài của Trình Trạm Hề, khẽ cắn một miếng.

Vị ngọt mọng nước, giòn tan ngon miệng.

Úc Thanh Đường ngẩng đầu lên, khóe mắt hơi cong: "Ngon."

Trình Trạm Hề tự nhiên đưa nửa còn lại vào miệng mình, hỏi bà lão: "Bao nhiêu tiền một cân ạ?"

Bà lão dùng giọng pha trộn giữa tiếng địa phương và tiếng phổ thông: "Không gọt vỏ tám tệ, gọt vỏ mười lăm."

Trình Trạm Hề dịu dàng nói: "Bà ơi, giờ tụi con vào siêu thị, lát nữa ra còn bao nhiêu tụi con cũng mua hết." Cô nhìn quanh một lúc, tìm thấy mã QR thanh toán treo trên cổ bà lão, chuyển trước 100 tệ đặt cọc.

"Đây là tiền đặt cọc." Cô đưa điện thoại sáng màn hình cho đối phương xem.

Bà lão kinh ngạc nhìn cô, một lúc sau mới ừ một tiếng, tăng tốc động tác gọt vỏ trên tay.

Trình Trạm Hề đứng dậy, kéo Úc Thanh Đường đang kinh ngạc lên theo, cười nói: "Đi thôi."

Úc Thanh Đường quay đầu nhìn hai giỏ củ mã thầy của bà lão, nghi hoặc nói: "Cô mua nhiều vậy làm gì? Hai chúng ta đâu ăn hết được."

Trình Trạm Hề vì câu "hai chúng ta" của nàng mà khẽ cong môi, rồi quay đầu nhìn mặt trời lặn nơi chân trời, ánh mắt như có chút thở dài, không trực tiếp trả lời câu hỏi của nàng, chỉ nói: "Trời sắp tối rồi."

Úc Thanh Đường khẽ giật mình, cẩn thận suy ngẫm ý tứ trong lời nói của cô.

Hai người đi vào siêu thị, gửi túi xách vào tủ ở cổng, lấy số, Úc Thanh Đường mới hiểu được ý Trình Trạm Hề.

Trời sắp tối, bà lão bán sớm là có thể về nhà sớm, không phải chịu rét trong gió lạnh mùa đông.

Cần mua khá nhiều thứ, Trình Trạm Hề đẩy xe tới, nhẹ nhàng gọi Úc Thanh Đường đang đứng nguyên tại chỗ: "Úc lão sư?"

Úc Thanh Đường bừng tỉnh: "Sao vậy?"

Trình Trạm Hề cười nói: "Không có gì, chúng ta vào thôi, cô muốn mua gì thì lát nữa mua chung, để vào xe."

Úc Thanh Đường ừm một tiếng, nhưng có vẻ như nàng chẳng có gì muốn mua, bánh mì sao? Hay sữa bò?

Trong siêu thị người không quá đông, nhưng cũng không ít, trong đó không thiếu những cặp đôi đẩy xe mua sắm như họ.

Hai người phụ nữ trẻ đi tới, cả hai đều trang điểm kiểu công sở, có lẽ là nhân viên văn phòng gần đó vừa tan ca. Một cao một thấp, người thấp hơn thân mật khoác tay người cao, người cao thỉnh thoảng cúi đầu nhìn cô ấy, ánh mắt dịu dàng mà cưng chiều.

Trình Trạm Hề khẽ nhếch môi, nghiêng đầu nhìn Úc Thanh Đường đang đi bên cạnh, hỏi bằng giọng chỉ hai người có thể nghe thấy: "Úc lão sư, cô nói xem hai người họ là quan hệ gì?"

"Ai cơ?" Úc Thanh Đường thoát khỏi thế giới của riêng mình, ngơ ngác ngẩng đầu tìm kiếm.

"Cô nhìn thẳng phía trước, cách cô khoảng bốn mét, hiện tại họ đang dừng lại ở kệ bán Coca-cola, người tóc dài mặc váy ôm sát, chiều cao không quá 160, còn người tóc ngắn ngang tai mặc váy màu bút chì xám, cao khoảng 170, cô thấy chưa?"

Úc Thanh Đường theo hướng dẫn của cô từng bước khóa chặt mục tiêu.

Trình Trạm Hề lặp lại câu hỏi: "Cô đoán hai người họ có quan hệ gì?"

Úc Thanh Đường trầm ngâm một lát, nói: "Bạn thân?"

Trình Trạm Hề không mấy ngạc nhiên, khẽ cười nói: "Đoán lại đi."

Ngay khi cô nói xong, người thấp hơn đã hôn lên má người cao.

Úc Thanh Đường ngẩn người vài giây, lộ vẻ ngạc nhiên, hỏi lại Trình Trạm Hề: "Cô cảm thấy họ là quan hệ gì?"

Trình Trạm Hề rất tự nhiên đáp: "Người yêu chứ gì."

Úc Thanh Đường lắc đầu.

Trình Trạm Hề: "..."

Không thể nào? Úc Thanh Đường đã không nhìn ra đồng tính luyến ái đến mức này sao? Ngay cả sự thật bày trước mắt cũng không thừa nhận?

Úc Thanh Đường đáy mắt lướt qua một tia cười khó phát hiện, nói: "Họ đã kết hôn rồi."

Trình Trạm Hề: "Hả?"

Úc Thanh Đường nghiêm túc giải thích: "Họ đeo nhẫn cưới trên ngón áp út." Thị lực của nàng vượt xa người thường, nên có thể nhìn rõ từ khoảng cách này, còn Trình Trạm Hề thì kém hơn một chút.

Trình Trạm Hề bật cười: "Thì ra là vậy."

Cô lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, Úc Thanh Đường không phủ nhận đồng tính luyến ái, điều đó có nghĩa vẫn còn cơ hội rất lớn.

Úc Thanh Đường thấy cô cười, khóe môi theo bản năng muốn nhếch lên, nhưng chỉ một giây sau, liền đông cứng lại.

Khóe môi nàng vẫn hơi nhếch lên một chút, nhưng lại hóa thành một đường cong tự giễu.

Không biết ngày cưới mà nhà họ Vệ sắp xếp cho nàng là ngày nào, liệu có thể đợi đến sau khi Trình Trạm Hề rời đi không?

Trình Trạm Hề nhìn đôi vợ vợ hợp pháp chị chị em em không xa kia, gương mặt lộ vẻ ao ước. Cô quay đầu nhìn Úc Thanh Đường, thấy vẻ mặt lạnh lùng thờ ơ, trong mắt như có chút chán ghét và xa lánh, cô chớp mắt, Úc Thanh Đường đã khôi phục vẻ bình thường, nhanh đến mức tựa như một ảo giác vừa lóe lên trong tâm trí cô.

"Úc lão sư."

"Hả?" Úc Thanh Đường nhanh chóng điều chỉnh tâm trạng, biểu cảm bình tĩnh, không nghe ra chút dao động nào.

"Không có gì." Trình Trạm Hề đè nén nỗi bất an trong lòng, sắc mặt không đổi, với tay lấy một lọ kẹo cao su vị dưa hấu từ kệ gần nhất, tiện miệng hỏi: "Úc lão sư thích vị gì?"

"Vị bạc hà."

Trình Trạm Hề cầm cho nàng một lọ bạc hà, lại hỏi: "Vị dưa hấu đã thử chưa?"

Úc Thanh Đường lắc đầu.

Trình Trạm Hề lại cầm thêm một lọ vị dưa hấu, Úc Thanh Đường định từ chối, nhưng Trình Trạm Hề đã nhanh chóng chặn lại: "Nếu không thích thì để tôi ăn."

"... Ừm."

Đôi tình nhân kia đã chọn xong Coca-cola, cùng đi tới.

Đến gần hơn, Trình Trạm Hề thấy rõ nhẫn cưới trên ngón áp út của họ.

Hai người phát hiện cô, ném cho cô ánh mắt thân thiện, rồi lại thấy Úc Thanh Đường bên cạnh cô, trong mắt lập tức hiện lên nụ cười chúc phúc chân thành.

Trình Trạm Hề cũng mỉm cười với họ.

Úc Thanh Đường vẫn đang nhìn kệ hàng, ánh mắt không có tiêu điểm.

"Mua thức ăn trước nhé? Đồ ăn vặt có thể quay lại chọn sau." Trình Trạm Hề đề nghị.

Úc Thanh Đường thu hồi ánh mắt, hai tay đút vào túi áo khoác, không phản đối.

Đi dọc khu thịt tươi, Úc Thanh Đường dị thường im lặng, Trình Trạm Hề không chủ động gợi chuyện. Cô để Úc Thanh Đường kéo một bên tay áo mình, tránh cho nàng lo lắng hai người đi tản ra.

Sườn heo, tôm tươi sống, Trình Trạm Hề còn mua cả thịt bò hầm, đùi gà, thịt ba chỉ. Úc Thanh Đường nhìn cô thuần thục chọn lựa các loại thịt, suy nghĩ trong đầu dần dần trôi đi, ánh mắt cũng như sống lại.

Khi Trình Trạm Hề bỏ một hộp thịt ba chỉ vào xe đẩy, rồi lại kéo một cái túi đi đựng chân gà, nàng không nhịn được lên tiếng: "Trình Trạm Hề."

Lại một lần gọi đủ cả họ tên, Trình Trạm Hề có lý do để nghi ngờ nàng thích tên của mình.

Đã thích tên của cô, liệu còn bao xa nữa mới thích bản thân cô?

Trình Trạm Hề biết rõ nàng muốn nói gì, vẫn không ngừng động tác dùng kẹp gắp hai cái cánh gà vào túi, nói: "Còn có đồ ăn ngày mai nữa."

Úc Thanh Đường: "Như vậy cũng đủ rồi, lần sau mua tiếp."

Trình Trạm Hề: "Cô sẽ đi mua cùng tôi chứ?"

Úc Thanh Đường gật đầu.

Trình Trạm Hề dứt khoát đổ hết chân gà trở lại.

Úc Thanh Đường buồn cười.

Trình Trạm Hề khóe môi mỉm cười, hai tay trống không, bước tới ôm lấy nàng.

Úc Thanh Đường tự nhiên vòng tay quanh eo cô, ngước mặt nhìn cô bỗng nhớ lại đôi tình nhân vừa thấy lúc nãy.

Úc Thanh Đường đốt ngón tay nắm thật chặt, rồi từ từ buông tay ra, lùi về sau.

-----o0o-----

P/S: Trong trí nhớ của Úc Thanh Đường, đối tượng kết hôn vẫn là vị hôn phu, nhà họ Trình đổi thành muội muội và sau đó nhà họ Vệ bàn bạc gì nàng đều không nghe, vì căn bản chẳng quan tâm. Chi tiết ở chương sáu.

Chương trước Chương tiếp
Loading...