[BHTT][Edit] Sau Khi Đào Hôn - Huyền Tiên

Phiên ngoại 2 - Sau hôn nhân



Trình Uyên Hề, trong quá trình nỗ lực cho sự nghiệp và gia đình này, cũng gặp được chân mệnh thiên tử của đời mình — người ấy là một nhà quay phim từng đoạt nhiều giải thưởng quốc tế. Hai người quen nhau trong một buổi triển lãm nhiếp ảnh, Trình Uyên Hề vừa gặp đã hợp ý, rồi đem lòng yêu nhau. Sau khi kết hôn hai năm, họ nhận nuôi một bé gái.

Khi Trình Trạm Hề ba mươi lăm tuổi, cô và Úc Thanh Đường từng bàn đến chuyện có con. Nhưng theo thời gian trôi qua, Trình Trạm Hề dần nhận ra bản thân không thể chấp nhận việc có một đứa trẻ chen vào giữa cô và Úc Thanh Đường, cho dù đứa bé đó mang chung huyết mạch của hai người. Úc Thanh Đường từng vì cái chết khi sinh nở của Úc Từ mà mang nỗi ám ảnh suốt mười năm, hơn nữa, suy nghĩ của nàng và Trình Trạm Hề lại trùng hợp, nàng không cần con, chỉ cần tình yêu giữa hai người là đủ. Tình cảm của nàng dành cho Trình Trạm Hề vừa sâu vừa trọn, nàng không muốn chia sẻ với bất kỳ ai khác.

Vừa khéo Trình Uyên Hề đã có con, nên họ vẫn có một "chất nữ" (cháu gái) để yêu thương, để cùng chơi đùa.

Con gái của Trình Uyên Hề tên là Trình Quân — "Quân" mang ý nghĩa ánh sáng mặt trời, hy vọng cô bé sau này có thể rực rỡ, tỏa sáng như nắng mai.

Tiểu Trình Quân rất dính cô cô của mình, thường xuyên kéo cô cô và cô phụ lại thì thầm nhỏ to.

Có lần Trình Trạm Hề đi công tác xa trở về, mang theo quà cho cô bé. Trình Quân không vội ôm quà chạy đi, mà trèo lên ngồi trong lòng cô cô, ghé tai nói nhỏ: "Ba ba tối qua lại khóc, daddy dỗ rất lâu mới nín."

Trình Trạm Hề bạo cười ra tiếng: "Ha ha ha ha."

Tiểu Trình Quân liếc nhìn Úc Thanh Đường bên cạnh, rồi lại hỏi nhỏ: "Cô cô có hay khóc không ạ? Ba ba nói họ Trình đều vậy cả."

Trình Trạm Hề xua tay ba lần phủ nhận: "Không phải đâu, không có đâu, đừng nghe ba ba con nói bậy."

Tiểu Trình Quân nhìn về phía cô phụ Úc Thanh Đường với vẻ mặt không tin.

Úc Thanh Đường mặt không đổi sắc phối hợp diễn kịch với Trình Trạm Hề, nói: "Cô cô xưa nay chưa bao giờ khóc."

Tiểu Trình Quân nói: "Vậy cô cô lợi hại hơn ba ba rồi."

Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo tới. Trình Uyên Hề bước vào cửa, vừa cởi áo khoác vừa nói: "Đang nói gì mà vui vẻ thế?"

Tiểu Trình Quân quay đầu lại, mặt rạng rỡ niềm vui, trong trẻo gọi: "Ba ba!"

Trình Uyên Hề đặt áo khoác sang một bên, ngồi xuống giả vờ phàn nàn: "Khi cô cô không ở nhà, con luôn chạy ra đón ba ba, vậy mà cô cô vừa về là con ôm cô cô không buông, không thèm để ý tới ba ba nữa."

Tiểu Trình Quân ngọt ngào nói: "Cô cô lâu lắm mới về một lần, con đương nhiên phải chăm sóc cô thật tốt."

Trình Trạm Hề hôn hôn lên khuôn mặt mềm mịn của cô bé.

Trình Uyên Hề bóc một quả quýt, chia làm ba phần cho em gái, em dâu và con gái mình, nói: "Em khó khăn lắm mới về nhà một chuyến, ba mẹ lại đi ra ngoài mất rồi."

Từ sau khi Trình Di nghỉ hưu, Tống Thanh Nhu bắt đầu tận hưởng cuộc sống du lịch khắp thế giới cùng chồng. Hai người thích thì đi, mệt thì dừng lại, có khi ở lại một nơi một hai tháng. Không chỉ thế, Tống nữ sĩ còn khôi phục đam mê sáng tác, hễ gặp "đất lành, mưa thuận gió hòa", cảm hứng liền đâm chồi nảy lộc.

Tống nữ sĩ giờ đây ở bên ngoài vui quên cả trời đất, đến nỗi quên luôn hai đứa con và một đứa cháu gái ở nhà.

Trình Trạm Hề nói: "Không sao, lần này tụi em sẽ ở lại lâu hơn một chút, họ hẳn sẽ về thôi."

Trình Uyên Hề hỏi: "Có việc gì cần làm à?"

Trình Trạm Hề đáp: "Úc Thanh Đường sắp đến hạn nộp bản thảo, cô ấy muốn bế quan viết sách, nộp bản thảo xong tụi em lại đi tiếp." Cô cũng hỏi lại, "Tề Sâm ca đâu rồi?"

Tề Sâm là chồng của Trình Uyên Hề.

Trình Uyên Hề thở dài: "Anh ấy đi ra ngoài đổi gió."

Trình Trạm Hề lộ vẻ mặt thấu hiểu, vậy là tối qua ca ca cô đã khóc sao?

Trình Uyên Hề: "?"

Trình Trạm Hề vội nhìn đi chỗ khác, tiếp tục chơi với đứa cháu gái trong lòng.

Trình Uyên Hề nói: "Ở lại ăn tối nhé? Để anh trổ tài cho."

Trình Trạm Hề nhíu mày.

"Với tài nấu nướng của anh sao?"

"Cam đoan làm cho các em phải kinh ngạc." Trình Uyên Hề tự tin nói.

Nếu anh tuấn, giàu có, hoàn hảo như Trình Uyên Hề mà có khuyết điểm gì, thì đó chính là tài nấu nướng kém cỏi. Trình Di và Trình Trạm Hề nấu ăn đều khá ngon, riêng anh như bị đột biến gen, cùng phòng bếp trời sinh không hợp nhau. Khi còn độc thân thì chẳng sao, nhưng giờ đã kết hôn, từ chuyện phòng the đến bếp núc, anh đều phải dốc sức học hỏi.

Trình Uyên Hề xắn tay áo sơ mi đắt tiền, buộc tạp dề, tự tin tràn đầy bước vào bếp.

Tiểu Trình Quân vẻ mặt sụp đổ: "Ba ba lại nấu cơm rồi."

Trình Trạm Hề lắng tai nghe, nhỏ giọng hỏi: "Ba ba nấu cơm không ngon sao?"

Tiểu Trình Quân muốn nói lại thôi.

Một lúc sau, cô bé uyển chuyển nói: "Daddy quá cưng chiều ba ba."

Trình Trạm Hề và Úc Thanh Đường liếc nhìn nhau, cùng bật cười ra tiếng.

Úc Thanh Đường giơ hai tay về phía Tiểu Trình Quân, cô bé hôn lên má Trình Trạm Hề một cái rồi mới leo xuống khỏi đùi cô, nhào vào lòng Úc Thanh Đường, rồi cũng hôn nàng một cái.

Ba ba từng nói với cô bé cô cô và cô phụ không có con cái, nên cô bé cũng là con gái của họ. Mặc dù không gọi ra miệng, nhưng Tiểu Trình Quân từ nhỏ đã biết mình có hai người ba và hai người mẹ, cô bé là đứa trẻ hạnh phúc nhất trên đời.

Đến giờ ăn tối, Trình Uyên Hề bưng bốn món mặn một món canh lên bàn, vén vạt áo gọi: "Ăn cơm ——"

Tiểu Trình Quân lộ vẻ sầu khổ.

Vì gia đình này, cô bé phải chịu đựng quá nhiều.

Trình Trạm Hề và Úc Thanh Đường ngồi xuống, lần đầu nhìn đồ ăn Trình Uyên Hề làm, bề ngoài trông có vẻ đạt chuẩn: sườn xào chua ngọt nước màu bóng loáng, rau xanh xào lên xanh mướt đẫm nước. Trình Trạm Hề và Úc Thanh Đường trao đổi ánh mắt, tự nguyện làm chuột bạch thử món ăn. Cô gắp một ít rau xanh, nhai nhai hai lần, sắc mặt đông cứng.

Trình Uyên Hề nhìn cô, háo hức hỏi: "Thế nào, muội muội?"

Trình Trạm Hề liếc mắt ra hiệu, Úc Thanh Đường hiểu ý đưa thùng rác tới, Trình Trạm Hề nghiêng đầu nhổ ra, thành thật nói: "Lạ miệng quá."

Trình Uyên Hề bưng đĩa rau xanh lên, nói: "Vậy để anh đi nấu lại."

Trình Trạm Hề giơ tay ngăn lại, nói: "Em thử món khác." Cô gắp một miếng sườn xào chua ngọt, "Dấm nhiều quá, chua lè."

Trình Uyên Hề gật đầu: "Anh đi thêm chút nước, cho thêm đường nấu lại, trung hòa một chút."

Năm phút sau, Trình Uyên Hề buồn bã mang tất cả đồ ăn trở lại bếp, buộc tạp dề, tiếng máy hút mùi lại vang lên.

Một lát sau, tiếng máy hút mùi tắt, Trình Uyên Hề đi ra nói: "Chúng ta ra ngoài ăn đi, anh đi thay quần áo khác, toàn mùi khói dầu."

Trong phòng khách, Tiểu Trình Quân ôm cổ Trình Trạm Hề hôn mạnh một cái, nhảy cẫng lên: "Cảm ơn cô cô!"

Sau bữa tiệc lớn bên ngoài, Tiểu Trình Quân theo Trình Trạm Hề và Úc Thanh Đường về nhà họ, ở lại vài ngày rồi được Trình Trạm Hề đưa về. Sau khi tạm thời thoát khỏi trách nhiệm, Úc Thanh Đường chính thức bế quan viết bản thảo.

Buổi tối, mười hai giờ, Trình Trạm Hề rời phòng vẽ, ngáp một cái, đẩy cửa phòng làm việc.

Úc Thanh Đường đang ngồi sau bàn đọc sách, tinh thần sáng láng, ánh mắt còn rực rỡ hơn cả ánh đèn trong phòng. So với dáng vẻ ngái ngủ suốt ban ngày, quả thật như hai người khác hẳn nhau.

Trình Trạm Hề bước nhẹ đến gần, không làm kinh động đến Úc Thanh Đường đang chăm chú, cúi đầu nhìn chiếc ly không trong tay nàng, liền khẽ lấy đi, thay bằng một ly sữa nóng.

Ngón tay Úc Thanh Đường bay nhanh trên bàn phím, tựa hồ như hồ điệp phất cánh, dòng chữ trên màn hình liền nối liền như nước chảy mây trôi. Viết xong một đoạn, nàng theo thói quen đưa tay sang phải cầm ly cà phê, sờ vào ly thủy tinh thì mới phát hiện xúc cảm không đúng, quay đầu nhìn sang bên cạnh, Trình Trạm Hề không biết đứng bên cạnh mình từ khi nào.

Úc Thanh Đường bưng ly sữa nóng uống một ngụm, dịu dàng hỏi: "Sao vẫn chưa ngủ?"

Trình Trạm Hề nói: "Em muốn ngủ cùng chị."

Lời còn chưa dứt, cô đã ngáp một cái, khóe mắt hơi ươn ướt.

Úc Thanh Đường nói: "Đi ngủ đi."

Trình Trạm Hề thần sắc còn đang do dự, Úc Thanh Đường đứng dậy, nửa ôm nửa đẩy cô về phòng ngủ, đặt cô vào chăn, vỗ nhè nhẹ chăn mền, dịu dàng nói: "Ngủ đi."

Trình Trạm Hề đồng hồ sinh học cố định, đến giờ là mí mắt tự đánh nhau, chỉ kịp nói một câu "Chị cũng nghỉ sớm chút", liền chìm vào mộng đẹp.

Úc Thanh Đường cúi xuống hôn lên trán cô, rón rén ra ngoài, đóng cửa lại.

Sáu giờ sáng hôm sau, Trình Trạm Hề tỉnh dậy. Bên gối lạnh băng, không có dấu vết ai từng nằm. Cô khoác thêm áo, lại đi về phía phòng làm việc. Úc Thanh Đường vẫn giữ nguyên tư thế tối qua, dường như suốt đêm không hề động đậy. Nếu phải nói có gì khác, thì chỉ là mùi cà phê trong phòng nay càng nồng hơn.

Úc Thanh Đường thấy cô, cúi đầu nhìn thời gian góc phải màn hình, nói: "Ồ? Đã sáu giờ rồi sao?"

Nàng đóng máy tính, duỗi lưng thật dài: "Buồn ngủ quá."

Trình Trạm Hề: "..."

Cuộc sống đôi khi cũng có những lúc bất lực... ví dụ như bây giờ.

Úc Thanh Đường luôn viết bản thảo vào ban đêm, đặc biệt là khi sắp đến hạn giao bản thảo. Ban ngày ngủ, ban đêm thức, cà phê hết ly này đến ly khác. Mỗi lần Trình Trạm Hề vừa tỉnh dậy, Úc Thanh Đường mới vừa tắt máy tính, chuẩn bị ngả người ngủ. Là người làm nghề sáng tác, Trình Trạm Hề hiểu rõ cảm hứng là thứ không thể cưỡng cầu. Đa số tác giả đều cảm thấy linh cảm mạnh mẽ nhất vào lúc đêm khuya tĩnh lặng.

Trình Trạm Hề chặn Úc Thanh Đường đang buồn ngủ đến hai mắt đẫm lệ trên đường về phòng ngủ, ấn nàng ngồi xuống bàn ăn, nói: "Ăn điểm tâm trước đã."

Cô đã chuẩn bị cháo từ tối qua trước khi ngủ, giờ chỉ cần làm thêm vài món nhỏ ăn kèm. Chưa đầy mười phút, Trình Trạm Hề từ bếp đi ra, Úc Thanh Đường đã gục trên bàn ăn, mặt chôn trong cánh tay, hơi thở đều đặn. Vì ngủ trên bàn không thoải mái nên hơi thở có chút nặng.

Trình Trạm Hề đành ôm nàng trở về phòng. Trên đường đi, Úc Thanh Đường hoàn toàn không hay biết gì. Khi được đặt xuống giường, nàng mơ màng hé mắt, nắm tay Trình Trạm Hề, nói mớ: "Ngủ với chị đi..."

Trình Trạm Hề nằm xuống ngủ cùng nàng.

Hai giờ chiều, Úc Thanh Đường ngủ đủ tự nhiên tỉnh dậy. Ngồi trước bàn ăn, nàng nâng niu chén cháo, từng ngụm nhỏ húp vào, chiếc bụng rỗng cũng được bù đắp phần nào..

Trình Trạm Hề không hề nhắc đến chuyện làm việc và nghỉ ngơi của nàng, thực ra hai người đều đã cố hết sức điều chỉnh cho Úc Thanh Đường. Có một lần, Úc Thanh Đường còn cố ý nhờ Trình Trạm Hề "ép khô" mình, tối đó đi ngủ sớm, hôm sau đúng giờ tỉnh dậy, nhưng kết quả lại ngồi khô khan trước máy tính suốt cả một ngày, không viết nổi chữ nào.

Có những việc chỉ thích hợp làm vào ban đêm, hơn nữa một khi đã bắt đầu, sẽ chẳng thể làm song song với chuyện khác mà mình yêu thích được. Cũng may, thời gian gấp rút nộp bản thảo không kéo dài, đợi giai đoạn này qua đi, Úc Thanh Đường lại có thể trở về với nhịp sống bình thường.

Một tháng sau, Úc Thanh Đường gửi bản thảo mới cho biên tập. Trình Trạm Hề liền trực tiếp bế nàng đặt lên bàn đọc sách, mặt bàn gỗ óc chó đen nhánh hơi rung nhẹ, mùi mực in trên bản thảo vừa in xong vẫn còn vương vấn. Úc Thanh Đường vòng tay qua cổ Trình Trạm Hề, hoàn toàn không rảnh để quản những thứ khác...

Dĩ nhiên, mất ăn mất ngủ vì linh cảm đâu chỉ có mình Úc Thanh Đường. Có lần, để giữ được cảm xúc sáng tác, Trình Trạm Hề liên tục mấy ngày liền ngoài ăn cơm ra thì đều ở trong phòng vẽ, gần như chẳng nói nổi vài câu. Là một nửa còn lại của cô, lúc ấy Úc Thanh Đường chỉ có thể chọn cách cảm thông, không làm phiền, lặng lẽ chăm sóc cô trong từng việc nhỏ nhặt của đời sống thường ngày.

Năm đó, hai người cùng nhau đi qua thêm nhiều nấc thang mới của cuộc sống. Vu Chu và Hướng Thiên Du đã gặp mặt ba mẹ hai bên, chuẩn bị chọn ngày đính hôn, còn muốn mời hai người Trình Úc đến dự lễ. Lý Lam cũng đã về nước, lý lịch hiển hách, làm quản lý cấp cao cho một công ty lớn. Sau khi về, cô mời Úc Thanh Đường đi ăn một bữa. Cô gái năm nào thay đổi rất nhiều, mặc đồ công sở, khí chất sắc sảo tự tin, làm việc sấm rền gió cuốn, nốt ruồi nhỏ bên chóp mũi càng làm tăng thêm một nét quyến rũ của người phụ nữ trưởng thành.

Úc Thanh Đường không hỏi chuyện giữa cô và Liên Nhã Băng. Những mối tình tuổi trẻ, phần nhiều đều kết thúc mà chẳng cần lý do. Có lẽ Lý Lam cũng đã sớm quên đi đoạn tình cảm chưa kịp bắt đầu năm ấy.

Sau này, trong một lần trò chuyện tình cờ với Liên Nhã Băng, Úc Thanh Đường biết được Liên Nhã Băng đang làm quản lý cấp cao tại công ty của Lý Lam.

Trình Trạm Hề đang di chuyển chậu hoa ngoài ban công thì nghe tiếng Úc Thanh Đường gọi tên mình từ phòng ngủ. Cô vội đặt chậu hoa xuống, bước nhanh vào phòng: "Có chuyện gì vậy?"

Úc Thanh Đường đưa cho cô xem đoạn tin nhắn trò chuyện.

Trình Trạm Hề nhíu mày: "Đây là muốn hàn gắn lại duyên xưa?"

Úc Thanh Đường lại cười nói: "Không rõ lắm. Nếu thành công thì chắc chị phải chuẩn bị uống rượu mừng rồi."

Trình Trạm Hề nói: "Vậy ngày mai chúng ta đến chùa thắp nén nhang, cầu Bồ Tát phù hộ cho tâm nguyện của chị thành hiện thực."

Úc Thanh Đường mỉm cười, đánh nhẹ vào cánh tay cô.

Đồ không có đứng đắn.

Nhưng mấy tháng sau, khi cùng nhau đi dạo phố, hai người họ tình cờ gặp Lý Lam và Liên Nhã Băng trong một cửa hàng. Lý Lam vẫn như trước, ăn mặc chỉnh tề theo phong cách công sở, giày cao gót nện đều trên sàn; còn Liên Nhã Băng đi sau cô, trên tay xách vài túi giấy mua sắm. Nhìn qua không giống người yêu, nhưng cũng chẳng giống hai người chưa từng có gì xảy ra.

Hai người họ không phát hiện ra Úc Thanh Đường và Trình Trạm Hề. Úc Thanh Đường vẫn dõi theo bóng lưng họ cho đến khi khuất hẳn khỏi tầm mắt, rồi mới thu ánh nhìn lại.

Úc Thanh Đường cảm thán nói: "Liên Nhã Băng vẫn trì độn như ngày nào."

Trình Trạm Hề bật cười: "Có lẽ Lý Lam lại thích chính cái nét trì độn đó của em ấy. Loại tình cảm này, khi chưa nhìn thấu thì chẳng có gì, nhưng một khi đã hiểu rõ rồi thì thường vô cùng ghê gớm."

Úc Thanh Đường nhìn cô, hồi tưởng chuyện quá khứ, ánh mắt dần trở nên nhu hòa.

Trước kia nàng cũng vụng về không kém, may mắn gặp được Trình Trạm Hề, cũng may mắn người nàng gặp lại chính là cô.

Thời gian thấm thoắt trôi, những chuyện tưởng như mới hôm qua, vậy mà đã là chuyện của mười năm trước.

Điện thoại Úc Thanh Đường đổ chuông, cắt ngang dòng hồi ức. Nàng bấm nút nghe: "Mẹ."

Tống Thanh Nhu hỏi: "Trưa nay về nhà ăn cơm không con?"

Úc Thanh Đường: "Về ạ, chúng con sẽ đến sau nửa tiếng."

"Cô cô!"

Cửa vừa mở, Tiểu Trình Quân từ trên ghế sofa lăn lông lốc một vòng xuống đất, lao về phía hai người. Trình Trạm Hề xoay người đón lấy cô bé, đồng thời khẽ gật đầu với chàng thanh niên khí chất nhã nhặn đang ngồi trên ghế: "Tề Sâm ca."

Tề Sâm ôn hoà nói: "Cơm sắp xong rồi."

Anh có tính cách hướng nội, tay cầm máy ảnh: "Để tôi chụp cho mọi người vài tấm nhé."

"Tốt quá." Trình Trạm Hề đáp, bế Tiểu Trình Quân ngồi giữa cô và Úc Thanh Đường. Tề Sâm nâng máy ảnh lên, đúng lúc Tống Thanh Nhu từ lầu trên đi xuống: "Chụp ảnh à? Mẹ cũng muốn chụp."

Trình Di theo sát phía sau: "Chờ anh với."

Trình Uyên Hề vừa xử lý xong công việc, bước ra từ thư phòng tầng một, liền thấy ba mẹ và gia đình muội muội đang ngồi trên ghế sofa: "?"

Trình Uyên Hề: "Sao ảnh gia đình lại không có con?"

Du lịch không có anh thì thôi, nhưng ảnh gia đình nhất định phải có anh!

Tề Sâm: "..."

Trình Uyên Hề tự tìm chỗ đứng sau ghế sofa, vẫy tay với Tề Sâm: "A Sâm, lại đây nào."

Tề Sâm: "..."

Thôi, mặc kệ vậy.

Tề Sâm cúi đầu mỉm cười, tìm chân máy cố định máy ảnh, rồi đứng bên cạnh Trình Uyên Hề.

Trình Uyên Hề: "Ba, hai, — — —- "

Trình Trạm Hề nhanh tay nắm lấy tay Úc Thanh Đường, tất cả mọi người hướng về ống kính lộ ra nụ cười rạng rỡ.

Tách ——

Khoảnh khắc ấy vĩnh viễn được lưu giữ trong máy ảnh.

Bên ngoài cửa sổ, ánh nắng vàng đang dịu dàng rơi xuống.

-Hết phiên ngoại 2-

-----o0o-----

Editor: Tiếp theo là phiên ngoại của cp phụ Lý - Liên nha

Chương trước Chương tiếp
Loading...