[BHTT][EDIT] Phùng Xuân - Hữu Mao Nhi

Chương 1. Đại tuyết



Phương Bắc tháng ba, rét thấu xương, nói đến là đến. Hôm qua còn dương quang ấm áp, hôm nay đã tuyết rơi dày đặc.

Sau một hồi lăn lộn trên cao tốc mấy tiếng đồng hồ thì mới thuận lợi xuống được, tất cả mọi người đều vội vã hoàn thành hành trình còn lại. Bánh xe liên tục cán qua mặt đường trắng xóa, cuốn tung những bông tuyết lên không trung, rồi chúng lại được hoàng hôn nhuộm thành màu vàng đậm, trong vắt bay múa. Chớp mắt, tất cả xe cộ đều biến mất ở khúc cua xa xa, cánh đồng bao la trở về yên tĩnh.

Chỉ còn lại chiếc xe của Sầm Khê vẫn dừng bên vệ đường.

Cô mặc chiếc áo khoác mỏng ôm eo, đôi tay thon dài nắm vô lăng, những ngón tay tái nhợt vì lạnh. Lớp trang điểm sáng sớm giờ cũng đã phai nhạt.

Cô nhấc mi mắt, kéo xuống gương trang điểm, lấy túi mỹ phẩm tinh tế ra chỉnh sửa lại, đặc biệt chú ý che kỹ vệt thâm dưới mí mắt.

Trang điểm xong, vẻ mệt mỏi trên mặt đã được che đi, lại khôi phục vẻ tinh tế lạnh lùng ngày xưa.

Cô khởi động xe, tiếng chuông điện thoại cũng vừa lúc này vang lên.

"A lô? Mẹ." Cô nghe máy, giọng nhàn nhạt: "Con vừa mới xuống cao tốc."

Bên kia Trần Tuệ thở phào nhẹ nhõm, rồi lại có chút bực bội: "Con này, sao lại đuổi theo cái thời tiết đại tuyết này mà về, mấy hôm trước trời đẹp thế kia mà?"

Sầm Khê nhíu mày nhẹ, cắt ngang lời than phiền của mẹ: "Mẹ, trước khoan nói đã, con đang lái xe."

Trận Tuệ: "Được, chú ý an toàn nhé." Rồi vẫn không thể nhịn được nói thêm vài câu nữa: "Con đi thẳng đến buổi họp lớp luôn à? Mẹ không cần giữ cơm cho con phải không? Gặp gỡ bạn bè cũ cũng tốt, tốt nghiệp rồi con cũng chưa đi đâu..."

Sầm Khê liếc nhìn qua cửa sổ những cây thông phủ tuyết, "Vâng" một tiếng: "Không cần giữ cơm đâu mẹ, con khoảng 9 giờ sẽ về."

Trần Tuệ còn dặn dò thêm vài câu nữa mới cúp máy.

Sầm Khê buông xuống điện thoại, nhìn thoáng qua group chat cấp 3 đang liên tục nhảy tin nhắn mới, rồi đeo tai nghe.

Hoàng hôn hoàn toàn tắt ở chân trời, bầu trời ảm đạm như bị đánh vài nhát, lem luốc những vệt đỏ thẹn thùng, rồi trầm mặc mà nghênh đón người về.

Đi theo con đường huyện hướng tây, chưa đến một tiếng đồng hồ đã vào Bạch Thạch trấn.

Hai bên đường từ những ngôi nhà thấp thoáng thưa dần chuyển thành nhà cao tầng, đường phố cũng náo nhiệt hơn. Người ta áo bông mũ ấm, bất chấp gió lạnh ra chợ chiều, ven đường xe tải chở đầy hải sản đông lạnh chồng chất, quán nhỏ bán cháo và bánh hồ lô chiếm hết lòng đường kinh doanh, làm mặt đường bị thu hẹp lại, xe phía trước nửa ngày mới nhúc nhích được bước, xe phía sau bấm còi liên tục, tất cả đều lộn xộn cãi cọ ồn ào.

Sầm Khê nhẹ xoa xoa thái dương.

May mà Bạch Thạch trấn sau cùng chỉ là Bạch Thạch trấn, qua đoạn chợ chiều này là được rồi. Chờ đèn đỏ, Sầm Khê lại mở điện thoại xác nhận địa điểm - Khách sạn Thái An.

Cô mím môi mỏng, như thể đang quyết tâm điều gì, rồi đi tìm chỗ đỗ xe gần đó.

Khách sạn Thái An là khách sạn "xa hoa" nhất ở Bạch Thạch trấn, hơn phân nửa tiệc cưới của giới trẻ đều tổ chức tại đây.

Tuy đã qua tháng giêng, những chiếc đèn lồng đỏ thắm mang vị Tết vẫn chưa được tháo, kết hợp với hàng cây phát tài xanh mướt trước cửa kính, có vẻ tục tĩu mà náo nhiệt.

An Đông đỗ xe tải ở nơi không xa, bước vào cửa lớn khách sạn, cố ý soi mình trên cửa kính, vỗ vỗ bụi trên áo.

Tiểu Như ở quầy lễ tân thấy cô ấy, rất thân thiết: "Chị An, hôm nay đến ăn cơm hay làm việc? Có cần mở phòng không?"

An Đông cười hòa khí: "Đến ăn cơm. Đã đặt rồi."

Tiểu Như cười nói: "Phòng VIP bên trong đúng không?"

An Đông gật đầu, trò chuyện với Tiểu Như vài câu, rồi hướng về phía phòng bên kia.

Cô ấy đã đến khách sạn Thái An giao hàng vài lần, nhân viên phía trước phía sau đều quen mặt. Nhưng đây là lần đầu tiên cô ấy đến đây ăn cơm.

Cũng là lần thứ hai cô ấy tham gia họp lớp sau khi tốt nghiệp cấp 3.

Cô ấy đi đến trước cửa phòng, dừng bước, lại cúi đầu kiểm tra trang phục của mình - áo len trắng họa tiết ca-rô rộng rãi, quần jean đen, giày boot Martin - dù sao cũng không thể gọi là quê mùa, nhưng trong lòng cô ấy vẫn khó tránh khỏi chút lo lắng bất an.

Bởi vì cô ấy biết, lần này họp lớp, Sầm Khê cũng sẽ đến.

Nghĩ đến việc Sầm Khê cũng có mặt, cô ấy liền cảm thấy áp lực rất lớn.

Lần trước họp lớp là năm thứ hai sau tốt nghiệp, lúc ấy cô ấy dành 600 tệ mua quần áo, đến nơi rồi sau đó lại nghe người ta nói Sầm Khê có việc, không đến được.

Lúc ấy cảm giác thở phào nhẹ nhõm, nhưng rồi lại mơ hồ có chút tiếc nuối, ký ức ấy cô ấy vẫn còn nhớ mới.

Lần này Sầm Khê nói trong group sẽ đến, nhưng biết đâu? Biết đâu lại giống lần trước, không đến?

Cô ấy đứng trước cửa tự hỏi khá lâu, vẫn vuốt tóc một lần nữa, điều chỉnh biểu cảm, lúc này mới đẩy cửa bước vào.

Không khí ấm áp náo nhiệt ùa ra, sau giây lát im lặng, tiếng cười nói ở hai bàn lớn đồng loạt hướng về phía cô ấy: "Ơ kìa, này không phải bà chủ An sao?"

"Bộ đồ hôm nay của bà chủ An không tệ đấy nhỉ, thấy tốt lắm. Lại đi đâu phát tài về vậy?"

An Đông đứng bên cạnh bàn, ôn hòa cười với các bạn cùng lớp xung quanh: "Vừa đi giao hàng, đến muộn một chút."

"Ngồi bên mình đi." Ngưu Lâm ngồi cùng bàn thời cấp 3 vồ lấy cánh tay cô ấy, cười hì hì kéo cô ấy ngồi xuống.

Thật là lâu rồi mới gặp, trừ mấy người quen mặt vì ở gần mà thường xuyên gặp, An Đông với những người khác cũng đã lâu không liên lạc. Bất quá, An Đông từ trước tới giờ nhân duyên không tồi, hầu như cũng không có xích mích gì với ai, ở trong không khí gặp lại bạn cũ sau biệt ly, cũng có thể tìm được chủ đề trò chuyện.

Chỉ là, cô ấy không thấy Sầm Khê.

Một ly nước ép ấm xuống bụng, thần kinh căng thẳng của cô ấy hơi thư giãn - cô ấy lo lắng cái gì, Sầm Khê lần này chắc chắn cũng sẽ không đến.

"Bà chủ An, đến đây đến đây, uống một ly." Lớp trưởng bụng bia lại đây rót rượu cho An Đông, tùy tiện nói: "Mọi người chỉ chờ cậu thôi, cậu không đến thì tụi mình cũng không dám gọi món!"

Lớp trưởng thời cấp 3 vốn thích trêu chọc An Đông, cái tên "Bà chủ An" cũng do anh ta đặt ra.

An Đông không có gì với cái tên "Bà chủ An" này, nhưng Ngưu Lâm chặn bình rượu của lớp trưởng, tỏ vẻ bất mãn: "Ê ê ê, lớp trưởng, đồ ăn còn chưa lên mà, sao cậu lại rót rượu trước? Gọi món gọi món!"

An Đông cúi đầu xem thực đơn, Ngưu Lâm ở bên cạnh thì thầm kể cho cô ấy nghe chuyện bát quái xuất quỹ của lớp trưởng, An Đông một tai nghe rất nghiêm túc, tai kia lại để ý nhìn xung quanh – cô ấy đang hy vọng có ai đó nhắc đến Sầm Khê.

Cuối cùng là tới hay vẫn là không tới, cô ấy muốn biết tin tức chính xác.

Như mong muốn của cô ấy, một nam bạn cùng lớp ở bàn bên đột nhiên nói: "Mọi người chưa đến đủ đúng không?"

"Đúng rồi, hình như... Sầm Khê chưa đến phải không?" Một nữ sinh đứng lên đếm người, nói.

Nghe thấy tên "Sầm Khê", các bạn cùng lớp khác đều hiểu ý mà im lặng vài giây.

Chỉ có Trương Lỗi giọng điệu kỳ quặc nói: "Nghe nói Sầm Khê bây giờ đều thăng lên làm giám đốc rồi, người bận rộn, làm sao rảnh đến được?"

Những người khác không tiếp lời anh ta, nhưng cũng không mở miệng phủ nhận.

Trương Lỗi từng theo đuổi Sầm Khê, mọi người đều rõ trong lòng, nhưng tất cả mọi người trong số họ càng rõ hơn chính là, thời cấp 3, Sầm Khê chưa bao giờ là người hòa hợp với tập thể.

Sầm Khê từ trước tới giờ kiêu ngạo, tỏa sáng, cả huyện nhỏ như vậy cũng không chứa nổi cô, sau đó cũng đúng như mọi người đoán trước, cô lấy thành tích thủ khoa tỉnh bay khỏi Bạch Thạch trấn, thi đỗ trường đại học top 1 ngành văn trong nước, từ đó thị trấn nhỏ chỉ còn lại những "truyền thuyết đẹp như tranh vẽ" về cô.

Thật ra, ai cũng không nghĩ cô sẽ đột nhiên xuất hiện trong group, còn đột nhiên đáp ứng sẽ đến tham gia buổi họp hôm nay.

Lớp trưởng nhấc tay nhìn đồng hồ: "Mình hẹn 7 giờ, bây giờ còn năm phút nữa thôi..."

Lời anh ta còn chưa dứt, cửa phòng liền bị đẩy ra từ bên ngoài.

Ánh mắt mọi người đều bị hấp dẫn nhìn theo.

Sầm Khê tóc dài xõa vai, đeo kính khung mảnh, trang phục tinh tế, chiếc áo khoác mỏng trong ngày đại tuyết, thắt lưng phác thảo vòng eo nhỏ, đôi boot kỵ sĩ giản dị lại thêm vài phần thời thượng lưu loát.

Cô rõ ràng chỉ đeo hai viên kim cương nhỏ làm khuyên tai, toàn thân không có trang sức nào khác, nhưng vẫn trong khoảnh khắc xuất hiện, liền thắp sáng căn phòng ảm đạm này.

Đẩy cửa vào trong khoảnh khắc, nhìn thấy những khuôn mặt có vẻ quen thuộc nhưng nhiều hơn là xa lạ, Sầm Khê liền có chút hối hận.

Cô thật không biết chính mình đang làm gì.

Lái xe liên tục năm sáu tiếng đồng hồ, cô lẽ ra nên về nhà nghỉ ngơi cho tốt.

Cô thời cấp 3 chỉ học nửa năm nội trú ở trường, sau đó liền chuyển sang học ngoại trú, với đa số người trong lớp đều không thân thiết, sau khi tốt nghiệp càng cắt đứt liên lạc với tất cả mọi người, group chat hằng năm im re, đôi khi cô thậm chí quên mất còn có một nhóm người như vậy.

Chỉ là, ngồi trên cao tốc trong cơn tuyết lớn bay tung, cô chán nản mở điện thoại, thấy group chat sôi nổi thảo luận buổi họp hôm nay, đặc biệt là thấy mọi người cố ý vô tình thổi phồng An Đông, cô đột nhiên mất đi lý trí nhất quán, gõ ba chữ đơn giản: "Tôi sẽ đi."

Group chat vốn náo nhiệt, tức khắc bị ba chữ của cô dội tắt lửa, chỉ còn lại lớp trưởng tỏ vẻ nhiệt tình khách sáo.

Cũng như hiện tại vậy.

Thấy không khí hạ nhiệt độ, lớp trưởng vội vàng đứng dậy: "Ơ Sầm học bá cậu đến rồi, mọi người đều chờ cậu đây."

Sầm Khê một tay sờ túi áo khoác, một tay đẩy cửa, nhẹ nhướng mi mắt, giọng nói vì mang theo gió lạnh mà càng hiện reo rắt: "Trên đường có chút kẹt xe."

Đối mặt với Sầm Khê, lớp trưởng có vẻ không tự nhiên như vừa rồi, gượng cười trò chuyện với cô: "Cậu mới từ Bắc Kinh về à?"

Sầm Khê liếc nhìn anh ta, ứng một câu, tìm chỗ ở góc, thong thả ngồi xuống.

Không khí từ từ ấm lại, nhưng không ai tìm cô nói chuyện. Hay nói đúng hơn, không ai dám tìm cô nói chuyện.

Mọi người có thật sự "đang đợi cô" hay không, Sầm Khê trong lòng rất rõ, cũng không quá để ý, lễ phép chào hỏi với hai bạn cùng lớp ngồi bên, rồi cúi đầu mở thực đơn.

Phía An Đông thì thật sự náo nhiệt, ngoài Ngưu Lâm, còn có hai bạn cùng phòng trò chuyện với cô ấy.

Ngưu Lâm nhìn Sầm Khê ngồi ở góc đối diện, hạ thấp giọng nói: "Ơ, bộ đồ của Sầm Khê nhìn có vẻ cao cấp quá, là hàng hiệu không?"

An Đông cố gắng tự nhiên nhìn thoáng sang bên kia.

Từ khi Sầm Khê bước vào, đây mới là lần thứ hai cô ấy liếc qua.

Nhưng chính cái liếc mắt thứ hai này, lại va phải tầm mắt Sầm Khê quay về đúng lúc.

Cách mấy người bạn cùng lớp, vài mét khoảng cách, cô ấy thấy được đôi mắt màu nâu nhạt của Sầm Khê.

Cảm giác lòng chột dạ khó hiểu thổi qua, cô ấy nhanh chóng thu hồi tầm mắt, cúi đầu uống nước ép trái cây.

Cái liếc mắt này quá nhanh, cô ấy cũng không nhìn rõ bộ đồ kia, võng mạc chỉ để lại tàn ảnh đôi mắt của Sầm Khê.

Mười năm không gặp, Sầm Khê dường như vẫn như thời cấp 3, đôi mắt cũng vẫn hơi kiêu ngạo như ngày xưa.

Một bạn cùng phòng nói: "Là hàng hiệu đấy, mình xem trên Taobao thấy rồi, 5000 mấy."

Bạn cùng phòng khác lại nói: "Không đúng đâu, mình cũng thấy nhãn hiệu này, hình như chỉ cần một nghìn mấy thôi."

Hai người thì thầm thảo luận sôi nổi. An Đông ngồi ở giữa, cúi đầu húp đồ uống, đem nội dung tranh luận của các cô đều nghe vào tai.

Bộ đồ kia mặc trên người Sầm Khê, phát lại trong đầu cô ấy.

Bộ đồ kia cuối cùng giá bao nhiêu?

Kỳ thật dù là bao nhiều tiền, 5000 hay 1000, cô ấy bây giờ đều có thể mua được.

Chỉ là... Cô ấy tuyệt đối sẽ không đi chi vài nghìn mua một chiếc áo khoác mỏng như vậy.

Khó giữ ấm, lái xe giao hàng cũng chưa nói đến tiện lợi.

Nhưng cô ấy vẫn rất tò mò, bộ đồ kia cuối cùng bao nhiêu tiền, là nhãn hiệu gì.

An Đông rất muốn hỏi hai bạn cùng phòng, vì cô ấy hoàn toàn không nghiên cứu những thứ này. Nhưng cô ấy lại biết, cô ấy sẽ không mở miệng hỏi, một chữ cũng không.

Với An Đông, thể hiện sự tò mò hoặc ngưỡng mộ đối với Sầm Khê, là chuyện rất khó chịu.

Khó chịu như vậy, sớm trong một buổi chiều sau giờ học năm lớp 10, cô ấy đã từng trải qua rồi.

Chương trước Chương tiếp
Loading...