[BHTT][Edit] Pháo Hôi Bệnh Yếu Nàng Đã Trọng Sinh

Chương 2



Lam Liên Nhược đến Thanh Tâm Đường là để báo cáo nhiệm vụ cho Tuyết Tiên Tôn, trong lúc hai người trò chuyện, Nhan Anh Anh không nhịn được liếc nhìn sườn mặt Lam Liên Nhược vài lần.

Hiện giờ Lam Liên Nhược vẫn còn trẻ tuổi, thực ra khi giam giữ nàng trong đời trước, Lam Liên Nhược cũng không hơn bao nhiêu tuổi, chẳng qua khi đó bị sự điên cuồng và bóng tối bào mòn, khiến nàng phảng phất lộ ra vài phần tang thương trước tuổi.

Trước kia Nhan Anh Anh chưa từng thật sự cẩn thận đánh giá Lam Liên Nhược, nàng vốn không phải loại người thích dây dưa không biết điều, từ lúc phát hiện Lam Liên Nhược không có ý muốn thân thiết, nàng liền biết điều mà tự lui.

Về sau, lần duy nhất nàng có thể gần Lam Liên Nhược trong khoảng cách gần, chính là nơi địa lao u ám kia… Nơi đó, tay chân nàng bị trói chặt, mắt mở trừng trừng nhìn thân thể mình bị tàn phá đến tan nát.

Chỉ là địa lao tối đen như mực, gương mặt Lam Liên Nhược khi ấy nàng cũng chưa từng nhìn rõ, có lẽ chính vì vậy nàng mới không phát hiện ra được, Lam Liên Nhược thật ra là người thế này.

Cảm giác được ánh mắt nàng, Lam Liên Nhược khẽ nghiêng đầu nhìn lại, Nhan Anh Anh vội vã cúi đầu.

Trong lúc đối thoại, chuyện khảo hạch của Nhan Anh Anh rất nhanh đã được nhắc tới.

Nay nàng đã mười tuổi, dù muốn kéo dài cũng không thể kéo thêm nữa.

Kỳ thực Tuyết Tiên Tôn cũng từng nghĩ tới việc mở cửa sau cho Nhan Anh Anh, chỉ tiếc, lệnh bài nhập môn của nàng là do Nhan Như Yên mẫu thân ruột thịt của nàng đích thân luyện chế, mà vật này lại không có chút đường tắt nào để mở, dù có là Tuyết Tiên Tôn cũng không thể nhúng tay.

Người được chọn để hộ tống Nhan Anh Anh tiến vào bí cảnh, hiện tại trong lòng Tuyết Tiên Tôn chỉ có hai người đáng tin.

Một là Lam Liên Nhược đệ tử đắc ý của nàng, hai là Lạc Uyển Nhi đệ tử của Hạo Nhược chân nhân, cũng là tu sĩ trung kỳ Trúc Cơ bảy giai như Lam Liên Nhược.

Lam Liên Nhược chắp tay, trầm giọng nói: “Sư tôn, Uyển Nhi hiện vẫn đang điều tra chuyện Mê Tư thảo lan tràn trong bí cảnh, chuyện này e là còn phải bàn lại.”

Mê Tư thảo là một loại linh thảo cấp thấp, nhưng nó mọc thành từng mảng lớn trong bí cảnh lại mang đến nguy hại không nhỏ, nó có thể ảnh hưởng đến thần trí yêu thú, khiến yêu thú rơi vào trạng thái cuồng loạn mất khống chế.

Mà nguyên nhân cái chết của thân thể này, chính là do bị một con yêu thú phát cuồng lao đến, đụng nàng rơi xuống nước, nàng vốn đã yếu đuối, sau một trận kinh hãi liền tắt thở, được vớt lên đã không còn sinh khí.

Khi Lam Liên Nhược nói đến những lời này, ánh mắt nàng chưa từng rơi xuống người Nhan Anh Anh lấy một lần.

“Không ngại.” Tuyết Tiên Tôn mở lời, “Loại như Mê Tư thảo, chỉ cần uống đan dược phòng độc từ trước là được.” Dứt lời, liền phân phó Tiểu Bạch lấy ra hai viên đan dược màu biếc, đặt vào đĩa ngọc.

“Đã là lệnh của sư tôn, đệ tử đương nhiên tuân theo.” Lam Liên Nhược lại khom người hành lễ, đang định lui xuống, bỗng liếc mắt nhìn về phía Nhan Anh Anh.

Dưới tà áo đệ tử màu đen, thân hình Nhan Anh Anh càng thêm gầy gò trắng bệch, khí sắc cực kém, nhưng yếu ớt như vậy vẫn không thể che được dung mạo tinh xảo của nàng, nếu thân thể nàng khoẻ mạnh khẳng định là một thiếu nữ dung mạo tuyệt mỹ, da trắng như tuyết, ngũ quan mềm mại yêu kiều.

Hôm nay Nhan Anh Anh đặc biệt an tĩnh, khác hẳn mọi ngày vẫn luôn quấn lấy Tuyết Tiên Tôn, miệng cười líu lo, cử chỉ chẳng mấy câu nệ, mà sư tôn lại cực kỳ dung túng nàng.

Sự thay đổi này, liếc qua liền nhận ra, Lam Liên Nhược khẽ nhìn về phía Tuyết Tiên Tôn, nhàn nhạt hỏi một câu: “Hôm nay Anh Anh làm sao vậy?”

Tuyết Tiên Tôn khẽ cười: “Hiếm thấy ngươi chủ động hỏi đến chuyện của Anh Anh.”

Quả thực là hiếm thấy, trước nay Lam Liên Nhược rất ít khi để tâm tới Nhan Anh Anh.

Khi nàng tám tuổi, Nhan Anh Anh được Tuyết Tiên Tôn mang về tông. Cũng là lúc Lam Liên Nhược vẫn còn là một đứa trẻ chưa lớn hẳn, trong lòng còn mong mỏi được sư tôn yêu thương, nhưng từ sau ngày đó, nàng có thể cảm giác rất rõ ràng, ánh mắt sư tôn đặt trên người nàng ít đi rất nhiều.

Mà sau khi Nhan Anh Anh xuất hiện, Nhan Như Yên sư bá cũng chưa từng quay về.

Lam Liên Nhược thu lại suy nghĩ, cụp mi che giấu tâm tình nơi đáy mắt: “Chỉ tiện miệng hỏi một chút.”

Nhan Anh Anh ngồi ở một bên, bị ánh mắt vừa rồi của Lam Liên Nhược lướt qua, trong lòng lập tức lạnh đi vài phần, nàng nhận ra chút oán ý kia trong ánh mắt Lam Liên Nhược, rất quen thuộc, mười năm trong địa lao, ánh mắt Lam Liên Nhược so với bây giờ chỉ càng thêm mãnh liệt trăm lần, như hàn băng ghim thẳng vào tim, đem nàng mổ xẻ không còn nơi giấu.

Vừa nghĩ đến địa lao đời trước, sắc mặt Nhan Anh Anh liền tái nhợt đến dọa người, cơn co thắt trong tim càng thêm dữ dội, trước mắt bỗng nhiên tối sầm, cả người như mất đi lực khí, mềm nhũn ngã xuống đất, không biết là ai vội đỡ lấy nàng.

Trong Thanh Tâm Đường lập tức nháo thành một đoàn.

Tiếng mở ngăn kéo lách cách, tiếng bước chân gấp gáp chạy qua chạy lại, tiếng chén ngọc va chạm, còn có tiếng lửa cháy liếm đáy lò thuốc vang lên rào rào, tất cả tạp âm giao hòa làm một.

Mà giữa cảnh huyên náo này lại như chìm vào một tầng tĩnh mịch lạ thường.

Nhan Anh Anh mơ hồ nghe được tiếng ve kêu nơi cành liễu bên cạnh Thanh Ninh Trì, nghe được tiếng rùa đen lớn bò chậm dưới đáy nước, thậm chí còn nghe được cả tiếng xào nấu trong thiện đường, thanh âm xoong nồi va chạm, tiếng xẻng đảo thức ăn…

Rõ ràng lấy tu vi hiện tại của nàng, không thể nào nghe được những âm thanh tinh tế đến thế, nhưng từng tiếng, từng tiếng, hết đợt này đến đợt khác, cứ như thế rót vào trong tai, lặp đi lặp lại không dứt.

Rốt cuộc, nàng mở mắt ra.

Trước cửa phòng, Lam Liên Nhược đang ngồi, lau chùi Liệt Minh Cung chính mình, không biết là vì cảm giác được điều gì, hay là ngẫu nhiên, nàng khẽ ngẩng đầu nhìn về phía bên này.

Khoảnh khắc ánh mắt hai người giao nhau, Nhan Anh Anh theo bản năng muốn dời mắt đi, nhưng nàng chỉ hơi động đậy thân thể một chút, liền cảm thấy nơi yết hầu dâng lên từng cơn ngọt tanh.

Môi nàng khẽ mấp máy định nói, nhưng dòng máu đỏ tươi lại đi trước lời nói một bước, lặng lẽ từ khoé môi chảy xuống.

Trong tai không nghe thấy bước chân, cũng không có người tiến đến.

Tuyết Tiên Tôn đang sắc thuốc trong phòng nhỏ bên cạnh, trong gian Thanh Tâm Đường rộng lớn, hiện giờ chỉ còn lại nàng và Lam Liên Nhược hai người.

Nhan Anh Anh khép mắt lại, làm như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Năm đó toàn thân nàng đầy máu, Lam Liên Nhược còn có thể cười đến rạng rỡ như thế, nay chỉ một vệt máu đỏ bên môi, ắt hẳn cũng không lọt nổi vào mắt nàng.

Chỉ là trong bóng tối, ý thức nàng lại trở nên mơ hồ, giống như một ảo giác, nàng cảm giác bên giường có người cúi xuống, nhẹ nhàng kéo chăn đắp kín cho nàng.

Có gì đó mềm mại mơn man nơi khoé môi, là một tấm khăn tay bằng gấm, dịu dàng lau sạch vệt máu trên mặt nàng.

Rất nhanh tấm khăn được gấp lại chỉnh tề, đặt ngay bên gối.

Khi Nhan Anh Anh lần nữa mở mắt ra, trong phòng đã không còn bóng người, bên tai chỉ còn nghe được tiếng nước thuốc sôi lục bục trong phòng nhỏ.

Tuyết Tiên Tôn vẫn đang sắc thuốc, Tiểu Bạch đứng một bên giúp việc, tỉ mỉ phân loại linh dược, gọn gàng xếp lại.

Thấy Lam Liên Nhược đi vào, Tuyết Tiên Tôn chỉ hơi ngẩng đầu, ý bảo đã biết có người đến.

Lam Liên Nhược cùng Tiểu Bạch thu dọn linh dược, cúi thấp người, nhẹ giọng nói: “Đệ tử xuống núi mấy hôm, không ngờ Anh Anh đã an tĩnh hơn rất nhiều.” Nàng dừng một chút, hơi nhíu mày, như có điều suy nghĩ: “Tựa như chớp mắt một cái, liền trưởng thành rồi vậy.”

“Sư phụ biết ngươi không thích nàng, chuyện năm đó cũng là lỗi của sư phụ.” Tuyết Tiên Tôn khẽ thở dài, “Đều trách sư phụ khi đó không đặt mình vào vị trí của ngươi, năm đó ngươi còn nhỏ, nếu có oán hận gì, cứ trách sư phụ là được.”

Lời này cũng là sự thật.

Nói không oán, là giả. Nhưng nghĩ kỹ lại, tựa hồ cũng không đáng để oán hận.

Lúc Nhan Anh Anh vừa được Tuyết Tiên Tôn mang về, cả ngày nằm liệt trên giường bệnh, tiếng khóc vì đau đớn cũng rất nhỏ, mềm nhũn như một mèo con ướt sũng dầm mưa cả đêm, lúc nào cũng có thể ngừng thở mà chết.

Nàng là cốt nhục của Nhan Như Yên người năm đó từng cùng Tuyết Tiên Tôn kề vai sát cánh nhiều năm, Tuyết Tiên Tôn sao có thể khoanh tay đứng nhìn? Chỉ cần hơi lơ là một chút, liền phát sốt, co giật, thổ huyết, nghẹt thở đều là chuyện có thể xảy ra. Những hài tử khác nô đùa lớn lên, còn Nhan Anh Anh nhờ vô số thiên tài địa bảo mới miễn cưỡng sống sót đến hôm nay.

“Đệ tử không trách sư tôn, cũng không trách Nhan Anh Anh.” Lam Liên Nhược nhè nhẹ lắc đầu.

“Sư phụ biết, nàng vẫn luôn muốn thân cận với ngươi, chỉ là không biết làm sao để mở lời.” Tuyết Tiên Tôn dập tắt lửa, lọc lấy thuốc trong nồi, rót ra một bát thuốc màu đỏ nâu sậm, hương thuốc hơi đắng mà nồng.

Không biết vì cớ gì, Lam Liên Nhược lại bất chợt nhớ tới vệt máu đỏ nơi khoé môi Nhan Anh Anh khi tỉnh dậy, nếu không phải nàng ra tay lau đi, chỉ sợ vệt máu đó khô lại, cũng là màu đỏ sậm như bát thuốc trước mặt này.

Nàng cầm lấy ngân châm, đâm nhẹ vào đầu ngón tay, ép ra vài giọt máu, nhưng cũng không nhỏ trực tiếp vào thuốc, mà cẩn thận hứng lấy trong một bình lưu ly nhỏ.

Đợi khi nàng đưa bình máu tới tay Tuyết Tiên Tôn, đầu ngón tay đã khôi phục như thường, không lưu lại nửa dấu vết.

Nhan Anh Anh muốn thân cận với nàng? Nhưng vì sao, nàng chưa từng cảm nhận được?

Tuyết Tiên Tôn khẽ nhướng mắt, một luồng ánh sáng lam băng trôi dọc theo lòng bàn tay, lưu lại trên thân bình một lát mới chậm rãi rót máu trong bình vào bát thuốc.

Nhan Anh Anh uống thuốc xong, lại nằm nghỉ một lúc trong nội thất Thanh Tâm Đường, Tuyết Tiên Tôn cùng Lam Liên Nhược đang trò chuyện bên ngoài, đều là chuyện trong môn phái, không dính đến ai khác.

Nàng nắm chặt tấm khăn lụa Lam Liên Nhược để lại, nhẹ nhàng lau khoé môi.

Cũng may là nàng thổ huyết trước mặt Tuyết Tiên Tôn người đã sớm quen với tình trạng này, biết đây không phải chuyện nghiêm trọng, nếu là để lộ trước mặt Lạc Linh Nhi, chỉ sợ Lạc Linh Nhi hoảng đến mức ngất rồi.

Chẳng bao lâu sau, nàng lại nghe thấy một giọng nói lạ vang lên trong Thanh Tâm Đường, nghe rất quen tai.

Nghe thêm một lát, nàng mới nhớ ra đó là Lạc Uyển Nhi, tỷ tỷ Lạc Linh Nhi.

Nàng vội vàng giấu kỹ tấm khăn lụa vấy máu kia. Lạc Uyển Nhi xưa nay nói năng không kiêng kị gì, nếu bị nàng trông thấy, chỉ e Lạc Linh Nhi cũng sẽ biết được.

Lạc Uyển Nhi cùng Lam Liên Nhược quan hệ cực tốt, hai người vẫn luôn gọi tên nhau, chẳng câu nệ xưng hô sư tỷ sư muội.

Tự nhiên, Lạc Uyển Nhi đối với nàng cũng không tệ.

Chỉ là cái không tệ này, không phải bởi vì nàng là sư muội của Lam Liên Nhược, mà vì nàng là bằng hữu của Lạc Linh Nhi.

Nhưng sau khi Lạc Linh Nhi chết, Lạc Uyển Nhi cũng biến mất khỏi thế gian.

Nghĩ tới đây, nơi ngực Nhan Anh Anh như có gì đó đè nén, nàng rướn người ho khan mấy tiếng.

Tấm đệm gối trắng tinh ban nãy, nay lại loang thêm vài vệt đỏ mới, tựa như cánh hoa cuối xuân tàn úa rơi rụng.

“Trong phòng có người?” Ngoài cửa, Lạc Uyển Nhi khẽ nhìn về phía tấm rèm buông nhẹ của nội thất, nàng vốn là người thẳng tính, có gì nói đó, suýt chút nữa quên mất nơi này là đạo tràng của Tuyết Tiên Tôn.

Nàng vội che môi cười lúng túng, quay sang Lam Liên Nhược, mấp máy miệng ra hiệu hỏi: là ai đang ở bên trong vậy?

Mấy động tác nhỏ này sao có thể qua được mắt Tuyết Tiên Tôn, nàng chỉ khẽ cong môi cười: “Là Nhan Anh Anh, bệnh cũ lại tái phát, ta định đưa nàng về đây ở vài hôm, tiện bề chăm sóc.”

“Thảo nào sáng nay ta thấy Linh Nhi đi học một mình.” Lạc Uyển Nhi như bừng tỉnh, thuận miệng hỏi thêm một câu: “Nhan Anh Anh giờ thế nào rồi?”

Câu này nàng hỏi cũng chỉ theo thói quen, dù Lạc Uyển Nhi thực tâm thích Nhan Anh Anh, nhưng phần lớn cũng là vì yêu quý Lạc Linh Nhi, cho nên mới yêu quý bằng hữu của muội.

Chỉ là nàng vừa hỏi xong liền liếc thấy sắc mặt Lam Liên Nhược, trong lòng cũng thoáng sinh nghi, rõ ràng nàng nhớ Lam Liên Nhược trước giờ vẫn không thích Nhan Anh Anh.

“Có thể cho ta vào thăm một chút không?” Lạc Uyển Nhi nghiêng đầu hỏi Tuyết Tiên Tôn.

Lúc này rèm che nội thất bị vén lên, Nhan Anh Anh cũng ngẩng đầu nhìn ra cửa.

Quả nhiên người đầu tiên bước vào là Lạc Uyển Nhi, nhưng cùng vào với nàng còn có một người.

Người này lại không phải Tuyết Tiên Tôn.

Nhan Anh Anh khẽ nâng mi mắt, lọt vào đáy mắt nàng, chính là thân ảnh nàng từng khắc cốt ghi tâm đến tận xương tuỷ, quen thuộc đến mức không thể nào quen thuộc hơn.

Chương trước Chương tiếp
Loading...