[BHTT][EDIT] Nữ Phò Mã | Mạnh Kim Khán
Ngoại Truyện 6: Hiện đại 4
[Em muốn bao dưỡng chị.]Thu Triệt nhìn thấy Lý Thanh Ngô rời đi.Nhưng rất nhanh, khi lượng khách trong quán bắt đầu vơi bớt, Thu Triệt thấy trước mặt mình xuất hiện một hộp cơm còn nguyên tem.Ngẩng đầu lên, cô vừa lúc thấy Lý Thanh Ngô đứng ở quầy, mỉm cười thanh thoát nhìn cô: "Có phải Thu lão sư chưa ăn cơm không?"Thu Triệt im lặng, tâm trạng đang hơi bực bội đột nhiên tốt lên rất nhiều."Em làm à?"Lý Thanh Ngô nhìn cô đầy khó hiểu."Chị nghĩ gì thế, em có biết nấu nướng đâu. Đây là đồ mua mang về ở quán cơm bên trái cửa đấy, món cơm chân giò nổi tiếng của họ.""Nghe nói ăn rất ngon, em còn chưa được thử. Mời chị ăn trước đi. Bây giờ ít người rồi, chị ăn nhanh lên."Thu Triệt: "..."Thôi được, dù sao cũng là một chút tâm ý, mình không từ chối.Sau đó, cô thấy người nhân viên mới trông khỏe mạnh ở bên cạnh thò đầu qua, hít một hơi mùi thơm, nước miếng gần như chảy ra: "Chị Thu, đây là em gái chị à? Cô ấy tốt bụng... à không, xinh đẹp quá ạ."Thu Triệt vừa mới định mở miệng.Thì thấy Lý Thanh Ngô cười, lấy ra một chiếc túi hộp cơm khác, nói: "Cảm ơn. Biết là cô cũng chưa ăn, phần này là cho cô."Thu Triệt: "..."Thôi được, hóa ra cơm cũng không phải dành riêng cho mình.Người nhân viên trẻ bên cạnh lập tức cảm động đến rơi nước mắt: "Chị tốt quá! Chị tên gì? Em họ Vương, lần sau chị tới uống cà phê em mời...""Cà phê của khách hàng 178 xong chưa?" Thu Triệt đột ngột lên tiếng, cắt ngang lời luyên thuyên của cô gái.Người nhân viên sững sờ: "Ôi, chưa ạ.""Vậy thì nhanh lên."Người nhân viên trẻ biết mình được nhờ ai mới có bữa cơm này, nghe vậy vội vàng đáp: "Dạ vâng, vâng ạ."Chờ cô ấy đi rồi, Lý Thanh Ngô cười, quay sang nói với Thu Triệt: "Sao vậy, Thu lão sư ghen tị vì em cũng mang cơm cho người khác à?"Thu Triệt theo bản năng nhìn về phía sau lưng nàng.Dao Đài vẫn đang ngồi ở chỗ cũ ăn uống ngon lành, hoàn toàn không hay biết Lý Thanh Ngô đã quay lại.Cô đưa tay đẩy gọng kính, không nói gì.Lý Thanh Ngô muốn mang cơm cho ai thì mang, có liên quan gì đến mình đâu.Lý Thanh Ngô lại ghé sát người, giọng nói nhẹ nhàng thì thầm: "Yên tâm đi, người em thích nhất là Thu lão sư mà. Cho chị thêm một chiếc đùi gà to nhất này."Thu Triệt: "..."Lý Thanh Ngô ngồi lại quán cà phê vẽ tranh cho đến gần tối mới thu dọn đồ đạc, rồi đứng đợi ở ngoài cửa hàng, trông vô cùng tự nhiên.Điều này khiến Thu Triệt có cảm giác mình đang giảng một tiết công khai trong phòng học."Mỗi ngày tan ca chị đều muộn như vậy sao?"Thu Triệt đã thay lại trang phục bình thường, đi ở vị trí hơi trước Lý Thanh Ngô.Nghe vậy, cô nói: "Ừ, trong quán bận, nhưng đôi khi ngày lễ sẽ được nghỉ.""Vất vả quá." Lý Thanh Ngô nhẹ nhàng nói, "Chị đều là giáo sư đại học, sao còn phải đi làm thêm vậy?"Một giáo sư bình thường cũng có lương tháng năm sáu nghìn tệ trở lên, huống chi là một giáo sư trẻ tuổi mà đã nổi tiếng như Thu Triệt?Sao lại đến mức phải làm thêm để kiếm tiền?"Không có tiền."Bằng không, dù có bận rộn như vậy, mình cũng sẽ không đồng ý với yêu cầu của cô Từ để đi làm gia sư.Lý Thanh Ngô: "...Có phải gia đình có khó khăn không ạ?"Nàng hỏi một cách khéo léo, nhưng Thu Triệt nhìn nàng, giọng nói vẫn bình thản: "Ừm, cũng coi là vậy. Ông bố rẻ tiền của chị ở ngoài nợ nần, chị giúp ông ta trả nợ."Lý Thanh Ngô trong phút chốc không biết cô đang nói đùa hay là sự thật.Nếu là thật, tại sao Thu Triệt lại bình tĩnh đến vậy?Nàng trêu chọc nói: "Vậy chị sao không nghĩ đến việc để em bao dưỡng chị? Thứ em không thiếu nhất chính là tiền."Thu Triệt đáp: "Sợ rằng sẽ làm gia sản của em khuynh bại, rồi cùng em ra đường xin ăn."Cô thế mà lại nói đùa với mình.Lý Thanh Ngô cảm thấy đây là một dấu hiệu tốt. Điều này chứng tỏ trong lòng Thu Triệt thực ra đã chấp nhận nàng, nếu không ngữ khí sẽ không thoải mái như vậy.Hai người đi thêm một đoạn, đến chỗ bắt taxi.Thu Triệt đột nhiên nói: "Cô gái kia, là bạn em à?"Lý Thanh Ngô mất nửa nhịp mới phản ứng lại cô đang nói đến ai: "Đúng vậy. Sao thế ạ?"Thu Triệt không nói gì.Cô nghĩ, mình đại khái là điên rồi, nếu không tại sao lại có khoảnh khắc muốn Lý Thanh Ngô giữ khoảng cách với người kia.Chưa nói đến việc họ còn chưa phải là một cặp, Thu Triệt căn bản không có quyền can thiệp vào hành vi của nàng, cho dù bây giờ họ thực sự có gì đó, cô cũng không thể can thiệp vào quyền giao lưu bạn bè của đối phương.Thu Triệt có chút bực bội.Cô luôn biết rõ mình là người như thế nào. Bởi vì ảnh hưởng từ gia đình thời thơ ấu, cô có một loại ham muốn kiểm soát bệnh hoạn đối với những người xung quanh.Với bạn bè và người thân thì còn ổn, nhưng trong mối quan hệ người yêu, cô lại không thể nhượng bộ, tính chiếm hữu cực kỳ mạnh.Cô biết đây không phải là thói quen tốt, và vẫn luôn tự kiềm chế. Vì vậy, bấy nhiêu năm, đừng nói đến bạn đời, cô ngay cả một lần yêu đương cũng chưa từng có, chỉ sợ làm lỡ dở người ta.Thế nhưng, ham muốn kiểm soát từ vị thế bề trên này lại được nghề giáo viên giúp giảm bớt rất nhiều.Hiện tại, vì Lý Thanh Ngô thường xuyên xuất hiện trước mặt, nó lại có xu hướng tái phát.Ngồi trên chiếc xe buýt đang lăn bánh đi xa, Thu Triệt bình tĩnh nhìn Lý Thanh Ngô vẫy tay chào tạm biệt mình, ngay sau đó lại cúi đầu, che giấu đôi mắt màu hổ phách dưới cặp kính gọng vàng.Cô có chút hối hận vì đã để Lý Thanh Ngô đến gần mình....Từ sau hôm đó, Lý Thanh Ngô đã rất lâu không còn gặp lại đối phương.Đến trường hỏi thăm, nàng chỉ nhận được câu trả lời là đối phương gần đây sức khỏe không tốt, đã xin nghỉ ốm.Những tin nhắn quan tâm Lý Thanh Ngô gửi đi đều như đá chìm đáy biển, không có bất kỳ hồi âm nào.Ngày 2 tháng 10, trong kỳ nghỉ Quốc khánh, các bạn học cấp ba của Lý Thanh Ngô tổ chức một buổi họp lớp, ngay gần đại học J. Mọi người đều yêu cầu Lý Thanh Ngô, hoa khôi của lớp thời cấp ba, phải đến.Lý Thanh Ngô, người có mối quan hệ tốt với tất cả mọi người hồi thiếu niên, không tiện từ chối, nên đã đi.Trong quán bar, không khí náo nhiệt, ánh đèn đủ màu sắc rọi xuống từ trần nhà.Phần lớn mọi người đã bắt đầu chơi trò uống rượu theo lượt, bầu không khí rất sôi nổi. Chỉ có mình Lý Thanh Ngô cầm ly rượu đi đến quầy bar.Đối mặt với những lời hỏi thăm của mọi người, nàng chỉ cười, có chút thất thần, từng ngụm, từng ngụm nhấp rượu.Điện thoại trong túi bỗng rung lên, nàng lập tức lấy ra xem.Thu Triệt, người đã không nhắn tin gì trong nhiều ngày, giờ chỉ trả lời một câu dưới hàng loạt tin nhắn của nàng: "Em đang ở đâu?"Mắt Lý Thanh Ngô sáng lên.Thật ra nàng cũng có chút tức giận, dù sao Thu Triệt đã lơ nàng suốt mấy ngày qua.Nhưng nhỡ có chuyện gì xảy ra thì sao?Lý Thanh Ngô vẫn vâng theo bản năng mà trả lời: "Quán bar xx."Nàng còn muốn hỏi thêm, thì một nam sinh, người mà cả lớp đều biết là đã theo đuổi Lý Thanh Ngô từ hồi cấp ba, đến ngồi cạnh nàng: "Thanh Ngô à, sao thế? Tớ thấy cậu vào quán rồi cứ nhìn điện thoại mãi, có chỗ nào không khỏe à?"Hắn hồi cấp ba còn khá bảnh bao, thế mà giờ đây mặt đầy sẹo rỗ, còn hói đầu sớm, gầy như một cây sào.Không biết lấy đâu ra dũng khí mà còn dám đến gần Lý Thanh Ngô.Lý Thanh Ngô không phải là người coi trọng vẻ ngoài, mà thực sự là vì kẻ theo đuổi này có tiền án trước đây. Hắn đã từng vì muốn thể hiện tình cảm sâu đậm với Lý Thanh Ngô mà đọc thư tình trước mặt bao nhiêu người, ép buộc nàng phải đồng ý, nếu không sẽ nói cho người nhà nàng biết nàng yêu sớm.Nếu không phải vì người cha đáng chết của nàng lúc đó đã mất, mẹ kế là cô Từ đang quản lý gia đình, mạnh mẽ tuyên bố Lý Thanh Ngô không thể nào yêu sớm, yêu cầu hắn phải xin lỗi và chuyển trường, thì Lý Thanh Ngô sợ là đã bị những lời đồn thổi vớ vẩn dìm chết rồi.Không ngờ buổi họp lớp lần này, không biết là ai lại mời hắn đến.Vừa thấy hắn đi tới, vẻ mặt Lý Thanh Ngô lập tức trở nên lạnh nhạt.Nàng cất điện thoại đi, nói: "Cảm ơn đã quan tâm, nhưng chuyện này không liên quan đến cậu."Vẻ mặt người đàn ông thay đổi, nhưng hắn vẫn nhịn xuống, giơ ly rượu lên mời nàng: "...Dù gì cũng là bạn học, đừng làm mất mặt nhau thế chứ. Tớ nghe nói cậu đang học thạc sĩ à?"Lý Thanh Ngô nhìn quanh, không thấy còn chỗ trống nào, đành miễn cưỡng dừng lại ý định đứng dậy rời khỏi quầy bar: "...Ừ.""Ôi, con gái mà, học xong đại học là tốt lắm rồi, học thạc sĩ làm gì, cẩn thận sau này không gả đi được đâu. Tớ nghe nói cậu đến giờ vẫn chưa có bạn trai? Cậu thấy tớ thế nào?"Lý Thanh Ngô cố gắng chịu đựng cảm giác ghê tởm khi nhìn khuôn mặt đầy sẹo rỗ của hắn, lạnh nhạt nói: "Tớ khuyên chân thành là cậu nên tránh xa tớ ra, tớ thấy ghê tởm."Người đàn ông có chút tức giận: "Sao cậu lại không uống rượu mời mà thích uống rượu phạt vậy. Phụ nữ như cậu, chính là quá mạnh mẽ, nếu không thì tại sao đến giờ vẫn chưa gả đi được? Tớ có lòng tốt, tớ tuy nghèo, nhưng tớ không chê cậu. Cậu biết đấy, tớ trước kia đã thích cậu rồi, cậu theo tớ sẽ không chịu thiệt thòi gì đâu..."Nói rồi, người đàn ông vươn tay muốn nắm lấy Lý Thanh Ngô.Lý Thanh Ngô đột nhiên đứng dậy, nhưng nàng chưa kịp làm gì thì một bóng người đã lướt qua như một cơn gió, đưa tay ra nắm lấy cổ tay nàng.Lý Thanh Ngô kinh ngạc, ngay sau đó thấy người vừa tới nhấc chân lên đá một cú thẳng vào người gã đàn ông.Cú đá này vô cùng dứt khoát, gã đàn ông lập tức kêu lên một tiếng, đau đến không nói nên lời.Ngoài trời đang mưa, chiếc áo gió của Thu Triệt cũng dính nước mưa. Theo động tác cô thu chân lại, nước vẽ ra một đường cong trong không trung, tí tách tí tách rơi xuống đất.Sắc mặt Thu Triệt có chút tái nhợt khó nhận ra, biểu cảm lạnh lùng: "Em ấy nói bảo cậu cút đi, nghe không rõ à?"Sau đó, giữa lúc quán bar đang hỗn loạn, cô kéo Lý Thanh Ngô ra khỏi đám đông.Vừa ra khỏi cửa, hai người cùng lúc dừng lại, đồng thời mở miệng.Thu Triệt: "Em không sao chứ?"Lý Thanh Ngô: "Sao chị đột nhiên lại đến đây?"Hai người cùng lúc trầm mặc một chút, Lý Thanh Ngô nói: "Em không sao, em lo cho gã ở bên trong hơn."Thu Triệt nghèo như vậy, lỡ phải bồi thường tiền thuốc men thì biết làm sao bây giờ.Thu Triệt dường như muốn bật cười, khóe môi khẽ nhếch lên nhưng không cười: "Em còn lo cho anh ta... Chị chỉ đá một cú, chỉ đau thôi, không có chuyện gì khác đâu. Em nên giải thích trước, vì sao lại ở đây một mình?"Lý Thanh Ngô nhíu mày, hiếm khi có chút tức giận: "Em còn muốn hỏi chị, mấy ngày nay, sao chị không trả lời tin nhắn của em?"Thu Triệt nhìn nàng, giọng có chút vi diệu: "Người được theo đuổi không trả lời tin nhắn của người theo đuổi, chẳng phải là chuyện rất bình thường sao?"Lý Thanh Ngô sững sờ.Nàng cắn môi, nắm tay siết chặt rồi lại buông ra, thế mà không thể tìm được một lời nào để phản bác.Rất nhanh, Thu Triệt buông tay nàng ra, hơi dựa vào bức tường bên cạnh.Ngoài cửa quán bar, mưa phùn bay lất phất. Dù chỉ có vài hạt mưa bay đến vai, nhưng Lý Thanh Ngô vẫn cảm thấy một cơn lạnh buốt vô cớ trong lòng.Nhưng ngay sau đó, nàng thấy Thu Triệt thu lại nụ cười có chút lạnh nhạt kia, cúi đầu, nói: "Chị xin lỗi."Lý Thanh Ngô lại sững sờ.Xin lỗi vì cái gì?Thu Triệt nói: "Là chị hối hận, nên mới không trả lời tin nhắn của em."Lý Thanh Ngô chợt nhận ra vai của cô dường như vẫn luôn hơi run rẩy.Nhìn kỹ hơn... không ngờ lại có vài vệt máu?Chỉ là chiếc áo khoác màu đen nên không nhìn rõ lắm.Vẻ mặt nàng lập tức thay đổi: "Đây là gì? Xảy ra chuyện gì... Sao chị lại bị thương?"Thu Triệt lại một lần nữa nắm lấy bàn tay nàng, bàn tay đang muốn chạm vào vai mình.Thu Triệt cười nhẹ: "Không có gì to tát đâu, chỉ là ông bố rẻ tiền của chị cá cược đến không còn một xu, rồi bỏ trốn, bán chị cho cho vay nặng lãi. Lúc chạy trốn đã xảy ra ẩu đả, bị một mảnh thủy tinh cắm vào vai."Lý Thanh Ngô mặt trắng bệch: "Đó mà gọi là không có gì to tát à? Đi bệnh viện với em, nhanh lên!""Khoan đã."Thu Triệt chậm rãi nói: "Như em đã thấy, hiện tại chị là một người không có gia đình.""Nếu khởi kiện không thuận lợi, không chừng còn phải gánh nợ của người bố ấy nữa.""Em chắc chắn, vẫn muốn tiếp tục theo đuổi chị chứ?"Lý Thanh Ngô suy nghĩ một chút.Nàng lắc đầu.Cơ thể Thu Triệt cứng đờ.Sắc mặt cô vốn đã tái nhợt vì mất máu lại càng thêm trắng bệch.Dù đã sớm chuẩn bị tâm lý, nhưng khoảnh khắc nghe được câu trả lời này, cô vẫn không kìm nén được nỗi cay đắng trào dâng trong lòng.Không có ai sẽ lựa chọn mình.Đạo lý này đơn giản đến mức, không ai lại lựa chọn một con sói trưởng thành có thể phát điên bất cứ lúc nào.Huống chi, cô hiện giờ trắng tay.Nhưng Lý Thanh Ngô lại không hề rời đi.Nàng đứng trước mặt Thu Triệt, bình tĩnh nhìn cô, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Em quyết định rồi. Em không theo đuổi chị nữa.""Em muốn bao dưỡng chị."----Lời tác giả:Nhiều bạn nói giáo sư đi làm thêm không hợp lý, nhưng khi thiếu tiền thì cái gì mà chẳng làm? Chắc là chuyện gì cũng làm nhỉ?