[BHTT][EDIT] Làm xác sống trong trò chơi sinh tồn - Tiêu Diêm Quất
Chương 89: Cấm địa chết chóc (14)
LÀM XÁC SỐNG TRONG TRÒ CHƠI SINH TỒN - Chương 89
Tác giả: Tiêu Diêm Quất
Edit: Alex
_____________
Đường Dư bám vào cái rương nhôm, chỉ lộ cặp mắt ngó vào vòng lửa đạn.Ở ngoài đã đánh nhau túi bụi. Hiện tại không còn gì phải kiêng dè, đại đa số người chơi đều lôi vũ khí nóng ra. Súng đạn đủ mọi kiểu dáng khạc lửa ì đùng, không một khắc nào ngơi nghỉ.Nhưng kì lạ là xác sống chúa vẫn cứ hoạt động mạnh mẽ. Cô ta giữ được tốc độ nhanh nhẹn của người biến dị, thoăn thoắt giữa các người chơi, nhanh đến mức Đường Dư thiếu điều không thấy được bóng dáng đối phương. Sau khi trở thành xác sống chúa, năng lực của cô ta lại gia tăng đáng kể, hơn nữa đã hoàn toàn đánh mất lí trí con người.Mang nét mặt hung tợn, mạch máu và móng tay phát triển mạnh, hễ ra chiêu là xác sống chúa lại móc tim, móc ruột hoặc móc mắt người ta, cả đôi tay đầm đìa máu tươi. Bị bao nhiêu người chơi bao vây tấn công nhưng cô ta chẳng những không né tránh mà còn xông thẳng lên. Hễ đụng phải người chơi sử dụng hỏa lực mạnh là thẳng tay tóm lấy người khác gần đó đỡ đạn. Rất nhiều người chơi không kịp lùi lại, mới giây trước còn nổ súng ầm ầm, giây sau đã bị tóm cổ kéo sang làm áo chống đạn thịt người, bỏ mạng trong tay chính đồng đội của mình.Rõ ràng điều đó đã khiến mức độ phẫn nộ của người chơi tăng vọt. Hơn phân nửa phòng thí nghiệm trở thành chiến trường, rất nhiều thiết bị máy móc bị bắn thành tổ ong. Trên vách tường chi chít đầy lỗ đạn, đèn chiếu sáng vỡ nát ngày một nhiều, ánh sáng trong phòng thí nghiệm dần trở nên u ám.Bầy sinh vật biến dị ùn ùn tràn vào như nhận được mệnh lệnh, đồng thời nhằm thẳng người ta mà nhào lên. Nào là rắn, chuột, gián, kiến,... Chỉ cần là sinh vật có trên mặt đất của cấm địa thì tất cả đều bị triệu hồi đến đây.Cắn không chết cũng bị gớm chết.Vậy rồi đánh kiểu gì đây?Tiểu Li ló đầu bên cạnh: "Xác sống này mạnh dữ, muốn đục nước béo cò cũng không được."Đường Dư nhìn con số hiển thị trên giao diện: "Chờ tí nữa, chờ cô ta bị người chơi làm suy yếu hơn chút, tụi mình lại qua giành đánh chết."Chỉ mong những người chơi bên kia lợi hại một chút, có thể đánh cho xác sống chúa gần hết máu trước khi tiến độ lên đến 100%.Chỉ thoáng chốc mà nguyện vọng của cô đã được thắp sáng. Một số người chơi vốn còn giấu mấy phần thực lực không nhìn nổi nữa, bắt đầu dốc sức tấn công.Đội của Tống Lãnh Trúc cũng hành động.Ánh mắt Đường Dư tập trung vào Tống Lãnh Trúc hết sức dễ dàng, bởi vì đối phương quá ư là hút mắt.Xác sống chúa di chuyển nhanh cỡ nào thì Tống Lãnh Trúc đuổi theo sát sao tới đó. Tay trái cô nàng cầm súng, không ngừng nã đạn về phía xác sống chúa. Dù có người chơi bị kéo ra làm bia đỡ đạn, Tống Lãnh Trúc vẫn bóp cò chẳng mảy may do dự. Những phát đạn liên tiếp sượt qua lỗ tai người chơi, ào ào bay hướng xác sống chúa.Tống Lãnh Trúc không theo kịp tốc độ của xác sống chúa, giữa hai người vẫn còn một khoảng cách chừng hai bước chân. Nhưng một khi đã ra tay thì Tống Lãnh Trúc sẽ bám riết không tha. Ánh mắt sắc bén tập trung cao độ vào bóng hình kẻ địch, trên gương mặt gầy gò không có một chút gì gọi là e dè sợ hãi.Đường Dư không khỏi cảm thán Tống Lãnh Trúc đúng là một người gặp đối thủ mạnh thì bản thân cũng sẽ mạnh lên.Người như vậy quá mức lóa mắt, ngay cả những người chơi khác cũng phải tặc lưỡi. Không phải lúc nào cũng được chứng kiến màn tranh đấu xuất sắc thế này.Mặt Đường Dư hơi nóng, vì quá quan tâm tình hình chiến đấu nên cô cũng cảm thấy nhiệt huyết sục sôi. Bỗng dưng trong cô trỗi dậy một cảm giác tự hào lây, hận không thể khoe khoang với mọi người rằng: Nhìn này, người tôi quen đấy, lợi hại cực kì!Chẳng qua tâm trạng ấy chưa duy trì được bao lâu thì một bóng hình bất chợt nhảy bổ ra từ đám đông người chơi, khéo làm sao lại chặn ngay đường đi của xác sống chúa. Người nọ phối hợp với Tống Lãnh Trúc, một trước một sau kẹp xác sống chúa ở giữa.Đường Dư hơi giật mình, nhìn vào bóng người vừa xuất hiện. Trùng hợp ghê, người này cô cũng biết, là Lê Lạc.Bước chân Tống Lãnh Trúc hơi khựng lại. Cô chớp lấy cơ hội, nã liền ba phát súng. Xác sống chúa vừa định tránh né thì một cái giường giải phẫu nát bươm bất ngờ bay lên không, lao về phía cô ta. Ống thép gãy sắc nhọn, xác sống chúa đành phải lùi một bước, tránh được ống thép nhưng lại không né được đạn. Vừa lúc một viên đạn đâm phụt vào vai phải cô ta.Tống Lãnh Trúc và Lê Lạc phối hợp nhau, không ngờ họ có thể làm xác sống chúa bị thương.Điều ấy rõ ràng đã khiến sĩ khí của phe người chơi dâng trào. Có người cao giọng hét một tiếng: "Đẹp!"Sau một chiêu thành công, Lê Lạc dùng lại mánh cũ, cùng Tống Lãnh Trúc một trái một phải tấn công xác sống chúa. Hai người phối hợp cực kì ăn ý, có tiến có lùi, xáo trộn tiết tấu của xác sống chúa rất nhiều lần.Khác với kiểu người chơi liều mạng, ích kỷ, Lê Lạc rất am hiểu cách phối hợp với người khác. Cũng như sự lịch thiệp cô nàng từng biểu hiện khi mượn xăng, lúc đánh nhau, Lê Lạc cũng giữ phép lịch sự và khiêm nhường cơ bản. Điều đó xóa bỏ mối cạnh tranh ngấm ngầm giữa các người chơi với nhau, chỉ còn lại sự hợp tác ngày một thuận buồm xuôi gió.Đây là dấu hiệu tốt. Phe người chơi đã xoay chuyển tình hình, xác sống chúa dần rơi vào thế bất lợi.Song, tâm trạng Đường Dư lại không hào hứng được như ban nãy. Cô cau mày, chỉ cảm thấy bực bội. Cô và Tống Lãnh Trúc hợp tác bao nhiêu lần còn chưa ăn ý được như vậy, tại sao họ Lê này lại thuần thục thế kia?Tại sao? Tại vì năng lực của mình chưa theo kịp Tống Lãnh Trúc, không cách nào cho Tống Lãnh Trúc nhiều không gian phát huy như Lê Lạc. Đường Dư không muốn thừa nhận điều đó.Một cảm giác giận dỗi chẳng biết từ đâu ra mắc ngay cổ họng, vướng víu, hơi khó chịu. Đường Dư tự tiện quy nó cho cái tính hiếu thắng của mình.Biểu hiện của Tống Lãnh Trúc và Lê Lạc cũng thu hút sự chú ý của Kim Diệp. Như một bình luận viên thi đấu thể thao, cô nàng giật mình nói: "Cái cô Lê Lạc này hình như có dị năng điều khiển đồ vật từ xa...""Không chỉ vậy, tôi cảm thấy cô ta vẫn chưa tung hết sức. Chỉ những người chơi hàng đầu mới có thể nhào ra chặn trước mặt xác sống chúa. Nhưng hình như cô nàng còn giữ lại đôi phần, không biểu hiện quá rõ ràng... Má ơi, chiêu này phối hợp với Tống Lãnh Trúc tốt quá!"Cùng với tiếng thán phục của Kim Diệp, xác sống chúa bị một cái tủ đựng tiêu bản phi tới đâm bay ra ngoài. Tủ đựng tiêu bản cực kì cồng kềnh, nặng nề nhưng tốc độ bay lại nhanh như chớp. Sau khi đâm bay xác sống chúa, nó lại đè đối phương lên vách tường, rõ ràng có người đang điều khiển cái tủ sắt nặng nề ấy.Tống Lãnh Trúc dừng chân thủ tại góc tường. Khoảnh khắc xác sống chúa bị cái tủ đựng tiêu bản đâm bay, cô lập tức nổ súng liên tục, từng phát đạn lao thẳng về phía mục tiêu.Tiểu Li cũng kinh hô theo.Đường Dư nghe hết nổi, bèn giương mắt nhìn giao diện trò chơi. Chỉ số hiển thị trên đó đã lên đến 88%. Hiện tại xác sống chúa đã gần cạn máu, cô phải chuẩn bị sẵn sàng.Tống Lãnh Trúc với Lê Lạc gì đó, tất cả đều không quan trọng bằng cái mạng nhỏ của mình.Đường Dư cưỡng chế mình tập trung tinh thần, móc súng. Khẩu súng lục cô mang từ thôn ra tuy không cao cấp bằng của Tống Lãnh Trúc nhưng vẫn có thể nã đạn liên tục, lực công kích cũng không kém.Trong lúc dời sự chú ý, Đường Dư sực nhớ đến Chu Châu. Cô hỏi: "Chu Châu đâu?"Chu Châu không giống kiểu người sẽ dây vào cuộc chiến kịch liệt như thế này. Nhưng trong phòng thí nghiệm đông đúc, hỗn loạn, chỉ sơ sẩy cái đã không thấy hình bóng cô nàng đâu nữa."Đằng kia kìa." Tiểu Li hất cằm, chỉ về một hướng.Giữa tập thể người chơi có bóng một người đang nhảy tới nhảy lui. Chu Châu rất bận. Cô nàng không tham gia tiêu diệt xác sống chúa, cũng không trốn chạy mà đang đẩy mấy thiết bị chữa bệnh cỡ nhỏ đã nghía trúng từ đầu, né tránh trung tâm lửa đạn bằng kiểu di chuyển cực kì hoa lệ, chuyển mớ thiết bị đến chỗ cách mấy cái rương nhôm không xa.Rất giống một dũng sĩ lượm mót giữa chiến trường.Nét mặt Chu Châu hết sức nghiêm túc. Ai đánh mặc ai, vật tư này không thể bị hư. Huống hồ cô nàng tên Lê Lạc kia đúng là trùm phá thiết bị, giờ phải nhân cơ hội cứu được cái nào hay cái đó thôi.Nhìn Chu Châu bận rộn bôn ba chạy vạy, Đường Dư lau mồ hôi lạnh. Đúng là nồi nào úp vung nấy mà, Chu Châu càn quét vật tư càng ngày càng có phong phạm của "Người một nhà".Trong lúc hỗn loạn, một tràng những tiếng kinh hô chợt vang lên từ đám đông.Cái tủ đựng tiêu bản cồng kềnh kia bị đẩy ra, nhưng đằng sau lại không thấy bóng dáng xác sống chúa đâu.Những người chơi lập tức rối loạn, dáo dác nhìn chung quanh. Cùng lúc đó, bầy chuột biến dị đột nhiên bộc phát, nhảy bắn lên từ mặt đất, nhằm thẳng vào mặt Lê Lạc và Tống Lãnh Trúc, cản trở hành động của họ.Nguy, xác sống chúa chạy trốn.Ý niệm ấy vừa xuất hiện trong đầu Đường Dư thì một cơn gió lạnh chợt thoáng qua sau gáy. Dòng khí sinh ra khi không khí bị khuấy động chui vào cổ Đường Dư. Chỉ trong khoảnh khắc, bản năng thôi thúc cô nằm rạp xuống, còn kéo cả Kim Diệp và Tiểu Li theo.Bóng mờ của một cánh tay bất chợt nhoáng qua đúng vị trí Đường Dư vừa thụp xuống. Cô trợn mắt, đột ngột nhìn thấy gương mặt xác sống chúa phóng đại qua cái giao diện trò chơi bán trong suốt.Ngay sau đó, chỉ số trên giao diện đạt mức 92%.Xác sống chúa bị thương, ấy là phản ứng đầu tiên của Đường Dư. Đạn của Tống Lãnh Trúc và tủ đựng tiêu bản mà Lê Lạc điều khiển đều đánh trúng, để lại trên người cô ta vết xây xát cùng vài lỗ đạn.Nhưng cũng không phải trí mạng.Lỗ đạn xuyên thủng nơi trái tim, lại không giết chết được xác sống chúa.Cô ta, hoặc nên gọi là nó, thật sự không còn là con người nữa. Chỉ khi phá hủy xương sống mới có thể hoàn toàn giết chết nó.Đường Dư lập tức bật dậy từ mặt đất, sau đó đột ngột xuất hiện sau lưng xác sống chúa. Tay trái cầm súng, tay phải cầm dao, một trên một dưới tấn công gáy và đầu gối xác sống chúa.Nhân lúc những người chơi khác vẫn chưa chú ý đến bên này, cô sử dụng dị năng Dịch chuyển tức thời.Xác sống chúa và Đường Dư từng giao chiến với nhau. Trong mắt nó, Đường Dư là một xác sống gà mờ có khả năng phán đoán ổn nhưng hành động lại chậm chạp.Nó không biết Đường Dư có thể biến mất rồi xuất hiện trở lại sau lưng mình.Xác sống chúa khinh địch khiến Đường Dư chiếm ưu thế. Cộng thêm nó mang thương tích trên người nên con dao của Đường Dư có thể cắt qua vai xác sống chúa một cách dễ dàng. Vì thế, Đường Dư cất súng, không phát ra tiếng động.Nhưng đáng tiếc, xác sống chúa quả là xác sống chúa. Vừa nhận ra điều bất ổn, nó đã lập tức lách người ra trước. Một dao ấy không làm tổn thương đến xương sống của nó.Đường Dư lại biến mấtLần này là tàng hình.Xác sống chúa hơi bực bội, dứt khoát quay sang tóm Tiểu Li và Kim Diệp.Hẳn vì có Đường Dư mở đường nên Tiểu Li và Kim Diệp không lùi mà tiếp tục tiến tới, trường kiếm và chủy thủ trong tay cùng nhau đâm ra, nhằm thẳng vào tròng mắt xác sống chúa.Trong mắt xác sống chúa, hai người này là gà mờ còn gà mờ hơn cả Đường Dư. Tốc độ trường kiếm đâm vào hệt như cảnh quay chậm, nó chỉ cần nhẹ nhàng lách người đã có thể tránh thoát.Có điều, đột nhiên nó thoáng thấy được một bóng người. Đường Dư cầm dao bất chợt xuất hiện từ hư vô, con dao trong tay vung ngang, thân dao vẽ nên một vệt sáng, có tiếng vang kim loại lọt vào tai.Trò mới gì nữa đây? Xác sống chúa ung dung lùi về sau, dễ dàng tránh được đòn tấn công của ba người trước mặt.Nhưng con dao kia lại bất thình lình đổi hướng. Như đoán trước được hành động của nó, đà vung dao còn chưa kịp thu đã bất ngờ đâm mạnh ra trước. Trùng hợp, lúc này Kim Diệp cũng đột ngột hành động, muốn tay không tóm lấy cổ tay xác sống chúa.Tiểu Li tự biết tấn công ngay trước mặt xác sống chúa sẽ chẳng làm nên cơm cháo gì nên cô vòng ra sau lưng nó, giúp đồng đội chặn đường lui của kẻ địch.Ba người lập tức vào vị trí, Đường Dư tìm lại được chút tự tin. Độ phối hợp ăn ý của cô và đồng đội cũng không hề kém cạnh hai người kia. Giờ người chơi vẫn chưa kéo tới, cô có thể thoải mái đổi dị năng, cũng đâu thua gì người ta.Khoảnh khắc Kim Diệp chạm vào tay xác sống chúa, con dao của Đường Dư cũng đâm vào cổ đối phương. Lưỡi dao chém sắt như chém bùn, vừa chạm đến xương đã như kéo tay Đường Dư đi, chuyển sang phương ngang.Mắt thấy sắp cắt đứt cổ họng mục tiêu thì một tiếng súng bất ngờ vang lên xáo trộn mọi thứ.Đạn sượt qua lưỡi Kinh Long, bắn về phía xác sống chúa.Một phát này vốn không ảnh hưởng đến đòn tấn công của Đường Dư, ngược lại còn có hơi hướm song kiếm hợp bích. Nhưng xác sống chúa nhanh nhẹn nhường nào, chỉ trong nháy mắt ấy, nó đã tìm được cơ hội phản công. Nó đột nhiên bật dậy, xoay người né tránh phát súng, đồng thời nắm lấy thân dao, men theo đó tóm chặt cổ tay Đường Dư, bất chấp việc bàn tay trước đó nổ nát bươm bị dao cắt.Phắc! Cơ hội đánh chết vụt qua trước mắt, Đường Dư không khỏi chửi thầm trong bụng. Ngước mắt nhìn lên, một đống người chơi đang ùn ùn kéo qua, đằng sau là bầy sinh vật biến dị dí sát. Tống Lãnh Trúc dẫn đầu, tóc hơi rối, họng súng còn bốc khói.Đường Dư nghẹn một hơi trong cổ họng, không đẩy ra được. Tống Lãnh Trúc này phát điên cái gì thế!Cô vừa định giằng tay khỏi sự kiềm chế của xác sống chúa thì ánh mắt lại chợt dừng trên bàn tay đang tóm lấy mình. Tim Đường Dư đánh dồn, lập tức chuyển sang năng lực Sao chép.Một tháng không đụng tới dị năng này, suýt chút nữa thì không kịp phản ứng.Âm báo vang lên trong đầu, không biết đã sao chép được cái gì.Chỉ mong đừng có tác dụng phụ quá lớn.Tâm trạng Đường Dư sáng sủa hơn đôi chút, nhưng ngó đến thanh tiến độ trên giao diện trò chơi thì cô lại không khỏi nóng ruột đến mức giậm chân.98! 98 rồi! Rõ ràng vừa nãy cô đã có thể giết chết xác sống chúa!Chết mất. Tống Lãnh Trúc chết bầm này!Tống Lãnh Trúc hoàn toàn không biết bao nhiêu rối rắm trong lòng Đường Dư. Cô chỉ thấy hơi tiếc vì đạn của mình không kết liễu mục tiêu, đồng thời lại khá may mắn vì mạng xác sống chúa vẫn còn, không đi vào vết xe đổ của con cấp C trước đó.Mình cực khổ đánh cho xác sống chúa gần hết máu, nếu cuối cùng tổng kết nhiệm vụ lại tính cho Đường Dư, thế chẳng phải công dã tràng, may áo cưới cho người ta thì là gì? Dù hai người có quen biết nhau nhưng quen biết là quen biết, sự nghiệp lại là chuyện khác.Tống Lãnh Trúc lách người đến bên cạnh Đường Dư. Cô dùng bàn tay phải bị thương vung về phía xác sống chúa, nhưng đó chỉ là đòn tung hỏa mù, mục đích cốt là để buộc nó thả Đường Dư ra.Có lẽ Tống Lãnh Trúc đã để lại bóng ma tâm lí cho xác sống chúa, nó cho rằng cô định làm gì dữ dội nên vội thả tay Đường Dư ra, xoay người nhảy lên cái rương nhôm.Tống Lãnh Trúc lên tiếng với giọng điệu như khỏi cần cảm ơn: "Nhóc xác sống, lần trước để cô hớt tay trên, lần này cảm phiền cô đừng có giành nhiệm vụ của tôi nhé."Cô nói thật hùng hồn, nghiêm nghị, nhưng nhìn sang lại phát hiện sắc mặt Đường Dư càng lúc càng khó coi.Không một chút biết ơn, ngược lại còn hận không thể ăn tươi nuốt sống mình.Gì đây? Ăn trúng thuốc nổ à?Sắc mặt Tống Lãnh Trúc vẫn chẳng có gì biến đổi, song trong lòng đã loáng thoáng giận dỗi vì phản ứng của đối phương.Tốt bụng giúp cô nàng thoát khỏi xác sống chúa mà mặt nặng mày nhẹ là thế nào?
_____________
Tác giả: Ahahaha đánh đánh!
_____________
Tác giả: Tiêu Diêm Quất
Edit: Alex
_____________
Đường Dư bám vào cái rương nhôm, chỉ lộ cặp mắt ngó vào vòng lửa đạn.Ở ngoài đã đánh nhau túi bụi. Hiện tại không còn gì phải kiêng dè, đại đa số người chơi đều lôi vũ khí nóng ra. Súng đạn đủ mọi kiểu dáng khạc lửa ì đùng, không một khắc nào ngơi nghỉ.Nhưng kì lạ là xác sống chúa vẫn cứ hoạt động mạnh mẽ. Cô ta giữ được tốc độ nhanh nhẹn của người biến dị, thoăn thoắt giữa các người chơi, nhanh đến mức Đường Dư thiếu điều không thấy được bóng dáng đối phương. Sau khi trở thành xác sống chúa, năng lực của cô ta lại gia tăng đáng kể, hơn nữa đã hoàn toàn đánh mất lí trí con người.Mang nét mặt hung tợn, mạch máu và móng tay phát triển mạnh, hễ ra chiêu là xác sống chúa lại móc tim, móc ruột hoặc móc mắt người ta, cả đôi tay đầm đìa máu tươi. Bị bao nhiêu người chơi bao vây tấn công nhưng cô ta chẳng những không né tránh mà còn xông thẳng lên. Hễ đụng phải người chơi sử dụng hỏa lực mạnh là thẳng tay tóm lấy người khác gần đó đỡ đạn. Rất nhiều người chơi không kịp lùi lại, mới giây trước còn nổ súng ầm ầm, giây sau đã bị tóm cổ kéo sang làm áo chống đạn thịt người, bỏ mạng trong tay chính đồng đội của mình.Rõ ràng điều đó đã khiến mức độ phẫn nộ của người chơi tăng vọt. Hơn phân nửa phòng thí nghiệm trở thành chiến trường, rất nhiều thiết bị máy móc bị bắn thành tổ ong. Trên vách tường chi chít đầy lỗ đạn, đèn chiếu sáng vỡ nát ngày một nhiều, ánh sáng trong phòng thí nghiệm dần trở nên u ám.Bầy sinh vật biến dị ùn ùn tràn vào như nhận được mệnh lệnh, đồng thời nhằm thẳng người ta mà nhào lên. Nào là rắn, chuột, gián, kiến,... Chỉ cần là sinh vật có trên mặt đất của cấm địa thì tất cả đều bị triệu hồi đến đây.Cắn không chết cũng bị gớm chết.Vậy rồi đánh kiểu gì đây?Tiểu Li ló đầu bên cạnh: "Xác sống này mạnh dữ, muốn đục nước béo cò cũng không được."Đường Dư nhìn con số hiển thị trên giao diện: "Chờ tí nữa, chờ cô ta bị người chơi làm suy yếu hơn chút, tụi mình lại qua giành đánh chết."Chỉ mong những người chơi bên kia lợi hại một chút, có thể đánh cho xác sống chúa gần hết máu trước khi tiến độ lên đến 100%.Chỉ thoáng chốc mà nguyện vọng của cô đã được thắp sáng. Một số người chơi vốn còn giấu mấy phần thực lực không nhìn nổi nữa, bắt đầu dốc sức tấn công.Đội của Tống Lãnh Trúc cũng hành động.Ánh mắt Đường Dư tập trung vào Tống Lãnh Trúc hết sức dễ dàng, bởi vì đối phương quá ư là hút mắt.Xác sống chúa di chuyển nhanh cỡ nào thì Tống Lãnh Trúc đuổi theo sát sao tới đó. Tay trái cô nàng cầm súng, không ngừng nã đạn về phía xác sống chúa. Dù có người chơi bị kéo ra làm bia đỡ đạn, Tống Lãnh Trúc vẫn bóp cò chẳng mảy may do dự. Những phát đạn liên tiếp sượt qua lỗ tai người chơi, ào ào bay hướng xác sống chúa.Tống Lãnh Trúc không theo kịp tốc độ của xác sống chúa, giữa hai người vẫn còn một khoảng cách chừng hai bước chân. Nhưng một khi đã ra tay thì Tống Lãnh Trúc sẽ bám riết không tha. Ánh mắt sắc bén tập trung cao độ vào bóng hình kẻ địch, trên gương mặt gầy gò không có một chút gì gọi là e dè sợ hãi.Đường Dư không khỏi cảm thán Tống Lãnh Trúc đúng là một người gặp đối thủ mạnh thì bản thân cũng sẽ mạnh lên.Người như vậy quá mức lóa mắt, ngay cả những người chơi khác cũng phải tặc lưỡi. Không phải lúc nào cũng được chứng kiến màn tranh đấu xuất sắc thế này.Mặt Đường Dư hơi nóng, vì quá quan tâm tình hình chiến đấu nên cô cũng cảm thấy nhiệt huyết sục sôi. Bỗng dưng trong cô trỗi dậy một cảm giác tự hào lây, hận không thể khoe khoang với mọi người rằng: Nhìn này, người tôi quen đấy, lợi hại cực kì!Chẳng qua tâm trạng ấy chưa duy trì được bao lâu thì một bóng hình bất chợt nhảy bổ ra từ đám đông người chơi, khéo làm sao lại chặn ngay đường đi của xác sống chúa. Người nọ phối hợp với Tống Lãnh Trúc, một trước một sau kẹp xác sống chúa ở giữa.Đường Dư hơi giật mình, nhìn vào bóng người vừa xuất hiện. Trùng hợp ghê, người này cô cũng biết, là Lê Lạc.Bước chân Tống Lãnh Trúc hơi khựng lại. Cô chớp lấy cơ hội, nã liền ba phát súng. Xác sống chúa vừa định tránh né thì một cái giường giải phẫu nát bươm bất ngờ bay lên không, lao về phía cô ta. Ống thép gãy sắc nhọn, xác sống chúa đành phải lùi một bước, tránh được ống thép nhưng lại không né được đạn. Vừa lúc một viên đạn đâm phụt vào vai phải cô ta.Tống Lãnh Trúc và Lê Lạc phối hợp nhau, không ngờ họ có thể làm xác sống chúa bị thương.Điều ấy rõ ràng đã khiến sĩ khí của phe người chơi dâng trào. Có người cao giọng hét một tiếng: "Đẹp!"Sau một chiêu thành công, Lê Lạc dùng lại mánh cũ, cùng Tống Lãnh Trúc một trái một phải tấn công xác sống chúa. Hai người phối hợp cực kì ăn ý, có tiến có lùi, xáo trộn tiết tấu của xác sống chúa rất nhiều lần.Khác với kiểu người chơi liều mạng, ích kỷ, Lê Lạc rất am hiểu cách phối hợp với người khác. Cũng như sự lịch thiệp cô nàng từng biểu hiện khi mượn xăng, lúc đánh nhau, Lê Lạc cũng giữ phép lịch sự và khiêm nhường cơ bản. Điều đó xóa bỏ mối cạnh tranh ngấm ngầm giữa các người chơi với nhau, chỉ còn lại sự hợp tác ngày một thuận buồm xuôi gió.Đây là dấu hiệu tốt. Phe người chơi đã xoay chuyển tình hình, xác sống chúa dần rơi vào thế bất lợi.Song, tâm trạng Đường Dư lại không hào hứng được như ban nãy. Cô cau mày, chỉ cảm thấy bực bội. Cô và Tống Lãnh Trúc hợp tác bao nhiêu lần còn chưa ăn ý được như vậy, tại sao họ Lê này lại thuần thục thế kia?Tại sao? Tại vì năng lực của mình chưa theo kịp Tống Lãnh Trúc, không cách nào cho Tống Lãnh Trúc nhiều không gian phát huy như Lê Lạc. Đường Dư không muốn thừa nhận điều đó.Một cảm giác giận dỗi chẳng biết từ đâu ra mắc ngay cổ họng, vướng víu, hơi khó chịu. Đường Dư tự tiện quy nó cho cái tính hiếu thắng của mình.Biểu hiện của Tống Lãnh Trúc và Lê Lạc cũng thu hút sự chú ý của Kim Diệp. Như một bình luận viên thi đấu thể thao, cô nàng giật mình nói: "Cái cô Lê Lạc này hình như có dị năng điều khiển đồ vật từ xa...""Không chỉ vậy, tôi cảm thấy cô ta vẫn chưa tung hết sức. Chỉ những người chơi hàng đầu mới có thể nhào ra chặn trước mặt xác sống chúa. Nhưng hình như cô nàng còn giữ lại đôi phần, không biểu hiện quá rõ ràng... Má ơi, chiêu này phối hợp với Tống Lãnh Trúc tốt quá!"Cùng với tiếng thán phục của Kim Diệp, xác sống chúa bị một cái tủ đựng tiêu bản phi tới đâm bay ra ngoài. Tủ đựng tiêu bản cực kì cồng kềnh, nặng nề nhưng tốc độ bay lại nhanh như chớp. Sau khi đâm bay xác sống chúa, nó lại đè đối phương lên vách tường, rõ ràng có người đang điều khiển cái tủ sắt nặng nề ấy.Tống Lãnh Trúc dừng chân thủ tại góc tường. Khoảnh khắc xác sống chúa bị cái tủ đựng tiêu bản đâm bay, cô lập tức nổ súng liên tục, từng phát đạn lao thẳng về phía mục tiêu.Tiểu Li cũng kinh hô theo.Đường Dư nghe hết nổi, bèn giương mắt nhìn giao diện trò chơi. Chỉ số hiển thị trên đó đã lên đến 88%. Hiện tại xác sống chúa đã gần cạn máu, cô phải chuẩn bị sẵn sàng.Tống Lãnh Trúc với Lê Lạc gì đó, tất cả đều không quan trọng bằng cái mạng nhỏ của mình.Đường Dư cưỡng chế mình tập trung tinh thần, móc súng. Khẩu súng lục cô mang từ thôn ra tuy không cao cấp bằng của Tống Lãnh Trúc nhưng vẫn có thể nã đạn liên tục, lực công kích cũng không kém.Trong lúc dời sự chú ý, Đường Dư sực nhớ đến Chu Châu. Cô hỏi: "Chu Châu đâu?"Chu Châu không giống kiểu người sẽ dây vào cuộc chiến kịch liệt như thế này. Nhưng trong phòng thí nghiệm đông đúc, hỗn loạn, chỉ sơ sẩy cái đã không thấy hình bóng cô nàng đâu nữa."Đằng kia kìa." Tiểu Li hất cằm, chỉ về một hướng.Giữa tập thể người chơi có bóng một người đang nhảy tới nhảy lui. Chu Châu rất bận. Cô nàng không tham gia tiêu diệt xác sống chúa, cũng không trốn chạy mà đang đẩy mấy thiết bị chữa bệnh cỡ nhỏ đã nghía trúng từ đầu, né tránh trung tâm lửa đạn bằng kiểu di chuyển cực kì hoa lệ, chuyển mớ thiết bị đến chỗ cách mấy cái rương nhôm không xa.Rất giống một dũng sĩ lượm mót giữa chiến trường.Nét mặt Chu Châu hết sức nghiêm túc. Ai đánh mặc ai, vật tư này không thể bị hư. Huống hồ cô nàng tên Lê Lạc kia đúng là trùm phá thiết bị, giờ phải nhân cơ hội cứu được cái nào hay cái đó thôi.Nhìn Chu Châu bận rộn bôn ba chạy vạy, Đường Dư lau mồ hôi lạnh. Đúng là nồi nào úp vung nấy mà, Chu Châu càn quét vật tư càng ngày càng có phong phạm của "Người một nhà".Trong lúc hỗn loạn, một tràng những tiếng kinh hô chợt vang lên từ đám đông.Cái tủ đựng tiêu bản cồng kềnh kia bị đẩy ra, nhưng đằng sau lại không thấy bóng dáng xác sống chúa đâu.Những người chơi lập tức rối loạn, dáo dác nhìn chung quanh. Cùng lúc đó, bầy chuột biến dị đột nhiên bộc phát, nhảy bắn lên từ mặt đất, nhằm thẳng vào mặt Lê Lạc và Tống Lãnh Trúc, cản trở hành động của họ.Nguy, xác sống chúa chạy trốn.Ý niệm ấy vừa xuất hiện trong đầu Đường Dư thì một cơn gió lạnh chợt thoáng qua sau gáy. Dòng khí sinh ra khi không khí bị khuấy động chui vào cổ Đường Dư. Chỉ trong khoảnh khắc, bản năng thôi thúc cô nằm rạp xuống, còn kéo cả Kim Diệp và Tiểu Li theo.Bóng mờ của một cánh tay bất chợt nhoáng qua đúng vị trí Đường Dư vừa thụp xuống. Cô trợn mắt, đột ngột nhìn thấy gương mặt xác sống chúa phóng đại qua cái giao diện trò chơi bán trong suốt.Ngay sau đó, chỉ số trên giao diện đạt mức 92%.Xác sống chúa bị thương, ấy là phản ứng đầu tiên của Đường Dư. Đạn của Tống Lãnh Trúc và tủ đựng tiêu bản mà Lê Lạc điều khiển đều đánh trúng, để lại trên người cô ta vết xây xát cùng vài lỗ đạn.Nhưng cũng không phải trí mạng.Lỗ đạn xuyên thủng nơi trái tim, lại không giết chết được xác sống chúa.Cô ta, hoặc nên gọi là nó, thật sự không còn là con người nữa. Chỉ khi phá hủy xương sống mới có thể hoàn toàn giết chết nó.Đường Dư lập tức bật dậy từ mặt đất, sau đó đột ngột xuất hiện sau lưng xác sống chúa. Tay trái cầm súng, tay phải cầm dao, một trên một dưới tấn công gáy và đầu gối xác sống chúa.Nhân lúc những người chơi khác vẫn chưa chú ý đến bên này, cô sử dụng dị năng Dịch chuyển tức thời.Xác sống chúa và Đường Dư từng giao chiến với nhau. Trong mắt nó, Đường Dư là một xác sống gà mờ có khả năng phán đoán ổn nhưng hành động lại chậm chạp.Nó không biết Đường Dư có thể biến mất rồi xuất hiện trở lại sau lưng mình.Xác sống chúa khinh địch khiến Đường Dư chiếm ưu thế. Cộng thêm nó mang thương tích trên người nên con dao của Đường Dư có thể cắt qua vai xác sống chúa một cách dễ dàng. Vì thế, Đường Dư cất súng, không phát ra tiếng động.Nhưng đáng tiếc, xác sống chúa quả là xác sống chúa. Vừa nhận ra điều bất ổn, nó đã lập tức lách người ra trước. Một dao ấy không làm tổn thương đến xương sống của nó.Đường Dư lại biến mấtLần này là tàng hình.Xác sống chúa hơi bực bội, dứt khoát quay sang tóm Tiểu Li và Kim Diệp.Hẳn vì có Đường Dư mở đường nên Tiểu Li và Kim Diệp không lùi mà tiếp tục tiến tới, trường kiếm và chủy thủ trong tay cùng nhau đâm ra, nhằm thẳng vào tròng mắt xác sống chúa.Trong mắt xác sống chúa, hai người này là gà mờ còn gà mờ hơn cả Đường Dư. Tốc độ trường kiếm đâm vào hệt như cảnh quay chậm, nó chỉ cần nhẹ nhàng lách người đã có thể tránh thoát.Có điều, đột nhiên nó thoáng thấy được một bóng người. Đường Dư cầm dao bất chợt xuất hiện từ hư vô, con dao trong tay vung ngang, thân dao vẽ nên một vệt sáng, có tiếng vang kim loại lọt vào tai.Trò mới gì nữa đây? Xác sống chúa ung dung lùi về sau, dễ dàng tránh được đòn tấn công của ba người trước mặt.Nhưng con dao kia lại bất thình lình đổi hướng. Như đoán trước được hành động của nó, đà vung dao còn chưa kịp thu đã bất ngờ đâm mạnh ra trước. Trùng hợp, lúc này Kim Diệp cũng đột ngột hành động, muốn tay không tóm lấy cổ tay xác sống chúa.Tiểu Li tự biết tấn công ngay trước mặt xác sống chúa sẽ chẳng làm nên cơm cháo gì nên cô vòng ra sau lưng nó, giúp đồng đội chặn đường lui của kẻ địch.Ba người lập tức vào vị trí, Đường Dư tìm lại được chút tự tin. Độ phối hợp ăn ý của cô và đồng đội cũng không hề kém cạnh hai người kia. Giờ người chơi vẫn chưa kéo tới, cô có thể thoải mái đổi dị năng, cũng đâu thua gì người ta.Khoảnh khắc Kim Diệp chạm vào tay xác sống chúa, con dao của Đường Dư cũng đâm vào cổ đối phương. Lưỡi dao chém sắt như chém bùn, vừa chạm đến xương đã như kéo tay Đường Dư đi, chuyển sang phương ngang.Mắt thấy sắp cắt đứt cổ họng mục tiêu thì một tiếng súng bất ngờ vang lên xáo trộn mọi thứ.Đạn sượt qua lưỡi Kinh Long, bắn về phía xác sống chúa.Một phát này vốn không ảnh hưởng đến đòn tấn công của Đường Dư, ngược lại còn có hơi hướm song kiếm hợp bích. Nhưng xác sống chúa nhanh nhẹn nhường nào, chỉ trong nháy mắt ấy, nó đã tìm được cơ hội phản công. Nó đột nhiên bật dậy, xoay người né tránh phát súng, đồng thời nắm lấy thân dao, men theo đó tóm chặt cổ tay Đường Dư, bất chấp việc bàn tay trước đó nổ nát bươm bị dao cắt.Phắc! Cơ hội đánh chết vụt qua trước mắt, Đường Dư không khỏi chửi thầm trong bụng. Ngước mắt nhìn lên, một đống người chơi đang ùn ùn kéo qua, đằng sau là bầy sinh vật biến dị dí sát. Tống Lãnh Trúc dẫn đầu, tóc hơi rối, họng súng còn bốc khói.Đường Dư nghẹn một hơi trong cổ họng, không đẩy ra được. Tống Lãnh Trúc này phát điên cái gì thế!Cô vừa định giằng tay khỏi sự kiềm chế của xác sống chúa thì ánh mắt lại chợt dừng trên bàn tay đang tóm lấy mình. Tim Đường Dư đánh dồn, lập tức chuyển sang năng lực Sao chép.Một tháng không đụng tới dị năng này, suýt chút nữa thì không kịp phản ứng.Âm báo vang lên trong đầu, không biết đã sao chép được cái gì.Chỉ mong đừng có tác dụng phụ quá lớn.Tâm trạng Đường Dư sáng sủa hơn đôi chút, nhưng ngó đến thanh tiến độ trên giao diện trò chơi thì cô lại không khỏi nóng ruột đến mức giậm chân.98! 98 rồi! Rõ ràng vừa nãy cô đã có thể giết chết xác sống chúa!Chết mất. Tống Lãnh Trúc chết bầm này!Tống Lãnh Trúc hoàn toàn không biết bao nhiêu rối rắm trong lòng Đường Dư. Cô chỉ thấy hơi tiếc vì đạn của mình không kết liễu mục tiêu, đồng thời lại khá may mắn vì mạng xác sống chúa vẫn còn, không đi vào vết xe đổ của con cấp C trước đó.Mình cực khổ đánh cho xác sống chúa gần hết máu, nếu cuối cùng tổng kết nhiệm vụ lại tính cho Đường Dư, thế chẳng phải công dã tràng, may áo cưới cho người ta thì là gì? Dù hai người có quen biết nhau nhưng quen biết là quen biết, sự nghiệp lại là chuyện khác.Tống Lãnh Trúc lách người đến bên cạnh Đường Dư. Cô dùng bàn tay phải bị thương vung về phía xác sống chúa, nhưng đó chỉ là đòn tung hỏa mù, mục đích cốt là để buộc nó thả Đường Dư ra.Có lẽ Tống Lãnh Trúc đã để lại bóng ma tâm lí cho xác sống chúa, nó cho rằng cô định làm gì dữ dội nên vội thả tay Đường Dư ra, xoay người nhảy lên cái rương nhôm.Tống Lãnh Trúc lên tiếng với giọng điệu như khỏi cần cảm ơn: "Nhóc xác sống, lần trước để cô hớt tay trên, lần này cảm phiền cô đừng có giành nhiệm vụ của tôi nhé."Cô nói thật hùng hồn, nghiêm nghị, nhưng nhìn sang lại phát hiện sắc mặt Đường Dư càng lúc càng khó coi.Không một chút biết ơn, ngược lại còn hận không thể ăn tươi nuốt sống mình.Gì đây? Ăn trúng thuốc nổ à?Sắc mặt Tống Lãnh Trúc vẫn chẳng có gì biến đổi, song trong lòng đã loáng thoáng giận dỗi vì phản ứng của đối phương.Tốt bụng giúp cô nàng thoát khỏi xác sống chúa mà mặt nặng mày nhẹ là thế nào?
_____________
Tác giả: Ahahaha đánh đánh!
_____________