[BHTT][EDIT-HOÀN] Thì Ra Tiểu Trà Xanh Thích Tôi - Tử La Y

Chương 1



Ga tàu điện ngầm vào chiều thứ sáu, bao giờ cũng đông đúc hơn thường lệ.

Vừa qua hai trạm từ điểm xuất phát, toa tàu vốn còn vài chỗ trống, đã bị lượng hành khách ùa vào chiếm hết.

Người phụ nữ bụng bầu vừa mới lộ rõ, một tay bất an ôm lấy bụng dưới hơi nhô lên, với tay định nắm lấy tay vịn treo trên đầu.

Còn chưa kịp nắm chặt, cả người bị người bên cạnh ép sát, suýt nữa mất thăng bằng ngã về bên trái, thì một cánh tay thon dài trắng nõn nhẹ nhàng kéo người phụ nữ lại, giúp người phụ nữ tránh khỏi một tai nạn với kết cục khó lường.

Không lập tức buông tay ra, mà gọi người đó một tiếng chị, người phụ nữ chưa hết bàng hoàng nhìn lại, tầm mắt chạm phải ánh mắt dịu dàng của một thiếu nữ.

"Chị ngồi chỗ này của em đi."

Khổng Giản năm nay vừa vào lớp mười, chiều cao 1m68 so với các bạn nữ cùng trang lứa quả thật nổi bật.

Nhìn nàng hơi gầy, nhưng thực ra không yếu đuối.

Nhường chỗ xong, liền bắt chước hành động lúc nãy của người phụ nữ, một tay nắm lấy tay vịn, tay kia thoải mái cho vào túi áo đồng phục, khí chất thanh tao như hoa lan, trong toa tàu chật chội ồn ào này có vẻ hơi không hợp.

Cửa tàu mở ra rồi đóng lại, toa tàu hỗn tạp mùi thức ăn và mùi người, đột nhiên loan tỏa một mùi hương nhẹ.

Mùi hương từ xa đến gần, rất nhanh, bất ngờ chui vào khoang mũi của Khổng Giản.

Khổng Giản tò mò nghiêng đầu tìm kiếm nơi tỏa ra mùi hương.

Người đã bước đến sát cạnh nàng.

Là một học sinh cấp hai chỉ cao đến ngực nàng, cúi đầu. Từ góc nhìn của Khổng Giản, chỉ có thể liếc thấy đỉnh đầu với mái tóc đen dày và chiếc mũi  cao xinh xắn ngay ngắn của đối phương.

Cô bé áp sát nàng, nhưng mục đích không phải ở nàng, khẽ nâng cằm, với tay nắm lấy chiếc tay vịn cao hơn cả đỉnh đầu của cô bé.

Với là với được, so với vẻ mặt điềm tĩnh của Khổng Giản, không thể nói là không vất vả.

Cơ thể nhỏ nhắn xinh xắn của đối phương lại lần nữa đứng không vững phải lùi nhẹ một bước về bên trái, Khổng Giản bất đắc dĩ mở miệng: "Bạn học, hay là em nắm lấy tôi đi?"

Nàng nhìn thẳng về phía trước, có thể thấy qua ánh mắt, cô bé ngẩng đầu lên nhanh chóng liếc nhìn nàng.

Chờ khoảng hai giây, không nghe thấy câu trả lời, đang nghĩ không biết có nên to tiếng đề nghị thêm lần nữa không.

Thì một bàn tay hơi lạnh đặt lên eo, giây sau, thân hình mềm mại tỏa hương thơm tự nhiên của đối phương, như gấu koala ôm cây, không chừa khe hở, theo động tác vòng tay ôm chặt lấy nàng.

Giọng nói của cô bé như tiên nữ, vừa ngọt vừa mềm.

"Cảm ơn chị, em phải xuống trạm cuối, chị xuống trạm nào vậy?"

Ban đầu Khổng Giản định cho cô bé nắm chặt tay nàng để đứng vững là được, nào ngờ phản ứng của đối phương cùng kết quả nàng dự đoán thật sự có chút chênh lệch.

Lần đầu tiên bị người khác ngoài bạn thân áp sát thân mật như vậy, ngây người một lúc, mới bình tĩnh lại. Nàng có lòng tốt không bảo cô học muội hơi tự nhiên này buông ra: "Chị đến Bách Triển Đạo."

-- Bách Triển Đạo là trạm áp chót.

"Vậy trước khi chị xuống trạm, làm phiền chị rồi."

Rất nhanh liền đến Bách Triển Đạo.

Cô gái nhỏ cũng rất biết điều, vừa mở cửa liền buông Khổng Giản ra.

"Chị, hay chúng ta thêm Wechat nha, có thời gian em mời chị uống trà sữa, coi như cảm ơn nhé."

Tiếng mọi người trong toa ồn ào, Khổng Giản đang bận chen ra cửa, đã bỏ lỡ lời của đối phương.

Theo dòng người bước ra ngoài, đến cầu thang vô tình ngoái đầu nhìn lại.

Cuộc sống không phải phim thần tượng, Khổng Giản không thể xuyên qua lớp kính dày nhìn thấy cô bé đó trông thế nào.

Nàng không để ý nữa, một tình tiết nhỏ hết sức bình thường này, rất nhanh bị ném ra đằng sau.

Đi thêm một trạm nữa, cửa toa tàu mở ra, thiếu nữ tinh tế thoát tục, thuận tay gửi một đoạn tin nhắn thoại cho một ảnh đại diện nào đó trong Wechat.

"Ba, con đi qua ba trạm rồi, ba đợi con chút nữa, con về ngay."

...

Thành tích của Khổng Giản cũng nổi bật như chiều cao của nàng.

Cả năm lớp mười, thứ hạng chưa bao giờ tuột khỏi top ba toàn khối.

Năm học mới lớp mười một, ban giám hiệu tổ chức buổi lễ tuyên dương toàn trường lần thứ nhất.

Thứ tự lên nhận thưởng là lớp mười hai, lớp mười, cuối cùng mới đến lớp mười một.

Lúc ngồi ở dưới chờ lên nhận thưởng, Tập Vân Vân hào hứng vỗ vỗ Khổng Giản bên cạnh, đưa tay ra hiệu nàng nhìn lên: "Học muội này đẹp như tiên vậy! Đồng phục xấu xí của tụi mình, sao em ấy mặc vào như đồ hiệu cao cấp vậy ta! Không hổ là mỹ nữ. Ây da, cậu đừng giải đề nữa, ngày nào giải chả được, tiên nữ cấp độ này hiếm gặp lắm đó!"

Khổng Giản bị đối phương làm phiền không chịu nổi, rất biết điều ngẩng đầu một cái. Khi đi nàng quên đeo kính, căn bản không nhìn rõ học muội ưu tú đại diện cho tân sinh viên đang phát biểu trên bục trông thế nào, tùy hứng nói: "Ừ, rất đẹp, cậu có mắt nhìn ghê!"

Con gái không ghét thứ gì nhất?

Là người khác khen mình.

Tập Vân Vân không ngờ lúc này Khổng Giản lại khen mình, giọng hào hứng bỗng tắt lịm đi, quay đầu lại thấy đối phương vùi đầu tiếp tục giải đề, vừa buồn cười vừa bất lực thở dài: "Đồ mọt sách!"

Khổng Giản không phải mọt sách.

Đem theo bài tập đến hội trường, bởi vì còn một đề chưa giải xong.

Chờ giải xong bài này, tự nhiên sẽ cất sách đi.

"Lúc nãy cậu nói học muội nào cơ?"

Bạn thân bất lực, thuận tay véo lên má nàng: "Giản à, cậu cứ tiếp tục giải đề đi."

"Hửm?"

"Bây giờ thầy cô đang đọc tên các anh chị lớp mười hai lên nhận thưởng rồi, vị học muội khí chất như tiên ấy, sớm đã về chỗ cùng mấy đứa lớp mười khác rồi."

...

Mấy ngày sau, Khổng Giản vì viêm dạ dày nên xin nghỉ bệnh vài ngày.

Bác sĩ dặn nàng, phải ăn sáng, chỉ ăn một cái bánh bao cũng được, còn tốt hơn là không ăn cái gì.

Khổng Giản nghe lời dặn của bác sĩ đúng một tuần, lập tức trở về như cũ.

Tập Vân Vân không thể nhìn bạn thân tiếp tục tự hại bản thân như vậy, ép nàng cùng mình ra ngoài sớm hai mươi phút, vừa đến cửa nhà ăn, tay liền bị buông ra.

Lông mày nhỏ nhăn lại: "Đi ăn sáng với mình!"

Khổng Giản bất đắc dĩ: "Mình thật sự không muốn ăn."

"Cậu lại không ăn sáng, lỡ như lần sau phát triển thành ung thư ruột thừa thì phải làm sao. Từ nay trở đi, mình không chiều theo cậu nữa, Khổng Giản, cậu phải ăn sáng cho mình!"

"Nếu như tiết tự học buổi sáng, cô Hàn đặc biệt gọi cậu đến văn phòng, bảo cậu làm thêm hai tờ đề toán, cậu sẽ làm thế nào?"

Sắc mặt cô bạn tối sầm: "Vậy ngày này năm sau, phiền cậu tới trước mộ mình đặt một nhánh cúc trắng."

Khổng Giản gật đầu: "Đó, cậu hiểu mà, giờ cậu bắt mình ăn sáng, mình sẽ có cảm giác thế nào rồi chứ?"

"..."

"Hay cậu đi yêu đương đi? Mình tuyệt đối không phản đối."

Tập Vân Vân gật đầu, thấy ý tưởng hoàn toàn không có vấn đề: "Nếu như người yêu có thể giúp sửa tật xấu này của cậu, mình không ngại giữa bọn mình có thêm một bóng đèn."

Khổng Giản bật cười, không để bụng lời cô bạn.

Ngày hôm sau, trên bàn liền xuất hiện một túi đồ ăn sáng.

Tập Vân Vân chạy đến chép bài tập, thấy túi đồ đóng gói tinh xảo, sữa đậu trong miệng bỗng không còn ngon nữa: "Giản này, không thì hôm nay cậu giúp mình cúp học ra ngoài mua một tờ vé số đi, trúng thì chia cậu một nửa!"

Khổng Giản không thiếu người theo đuổi, từ nhỏ đến lớn, nhận được không dưới trăm bức thư tình.

Cũng có người chặn giữa đường tỏ tình với nàng, không ngoại lệ, tất cả đều bị nàng từ chối thẳng thừng.

Những người đó sẽ mua đồ ăn vặt cho nàng, nhưng quả thật đây là lần đầu tiên có người theo đuổi mua bữa sáng cho nàng.

Tập Vân Vân mắt tinh tế thấy trong túi giấy có một tấm thiệp, lấy ra xem, trên thiệp để lại một dòng chữ nghệ thuật màu đen xinh xắn -- "To Khổng Giản."

"Chữ của nam sinh này hơi nữ tính nha, không lẽ là Triệu Khiêm?"

Triệu Khiêm là hot boy của lớp sáu, khuôn mặt thanh tú, từng cùng Khổng Giản làm việc chung trong một ban ở hội học sinh.

"Cậu ta đang hẹn hò với Vương Thanh."

"Vãi??? Học tra ngốc nghếch đáng yêu và học bá lạnh lùng kiêu ngạo? Sao cậu biết!"

Khổng Giản lục lọi một lúc, không tìm thấy thứ gì ngoài mảnh giấy có thể cho thấy danh tính chủ nhân của bữa sáng này.

Liếc thấy đôi mắt cún con của cô bạn thân van nài nàng kể chuyện, đành giải thích đơn giản: "Hè đó thành viên trong ban đi ăn tối, mình thấy họ hôn nhau ở hành lang."

"Khổng Giản! Tin sốt dẻo lớn thế này, cậu không nói với mình!"

"Chuyện riêng của người ta, không tiện nói."

Tập Vân Vân giả vờ tức giận hừ một tiếng: "Bọn mình thân thế này, có gì không tiện chứ, mình đâu phải người nhiều chuyện, cậu lén nói cho mình, mình chắc chắn giữ kín trong bụng! Lần sau có tin sốt dẻo tương tự, nhất định phải nói với mình, biết chưa!"

Khổng Giản không đáp, cầm túi hỏi cô ấy: "Cậu ăn không? Không ăn mình cho Đồng Đồng."

"Người ta đặc biệt mua bữa sáng cho cậu, cậu không ăn?!!!"

"Mình thật sự không hứng thú với bữa sáng, với lại, mình cũng phải biết là ai gửi mới được, muốn trả lại cũng khó."

Và hiển nhiên, đây là người theo đuổi tạm thời không muốn lộ diện.

Tập Vân Vân thầm tiếc cho bạn học không để tên đó nửa giây, rất nhanh lại không giấu được vui vẻ nhận lấy: "Cậu ăn với mình đi, bữa sáng của tiệm "Cổ Yên" này đều có hạn, trước đây bạn trai cũ của mình sáu giờ sáng xếp hàng mua cho mình một lần, vị rất ngon! Đồ ở trường cậu ăn không nổi, loại chất lượng cao thế này cậu ăn chút đi mà."

Khổng Giản đã ngồi xuống lật sách tiếng Anh: "Cậu ăn đi."

"Vậy tấm thiệp này thì sao, dù sao cũng là tấm lòng của người ta, hay cậu giữ lại đi?"

Những người theo đuổi trước đây, đều trực tiếp tặng đồ ăn vặt cho nàng, điều này cũng cho Khổng Giản cơ hội từ chối trực tiếp.

Hôm nay người này hơi đặc biệt, Khổng Giản nhất thời không biết xử lý thế nào.

Tập Vân Vân bên cạnh nếm được mỹ vị, như tất cả tham quan bị hối lộ, rất tự giác nói tốt cho người theo đuổi vô danh này: "Mình cảm thấy nam sinh hôm nay không giống bất kỳ người theo đuổi nào trước đây của cậu, cậu không thấy hành vi của người này rất có chừng mực sao, hơn nữa chữ của cậu ấy thật đẹp, tấm thiệp này coi thành tác phẩm nghệ thuật sưu tầm cũng được. Dù sao cậu cũng không có thẻ đánh dấu sách, không thì coi nó như thẻ đánh dấu sách đi."

Không đợi Khổng Giản trả lời, cô ấy trước một bước, đặt tấm thiệp vuông vẫn còn lưu chút mùi mực vào một quyển sách nào đó của Khổng Giản.

"Rồi đó, cậu không cần phân vân nữa, chuyện này nghe mình, chuẩn không cần chỉnh!"

Khổng Giản cũng không tìm ra lý do từ chối, đành nghe theo cô ấy.

Ngày hôm sau.

Trên bàn lại xuất hiện một túi bữa sáng tinh tế y hệt.

Tập Vân Vân cũng không chút bối rối: "Giản à, học trưởng ngốc theo đuổi cậu hồi lớp mười, tên từng theo đuổi cậu lâu nhất đó, đã gửi đồ ăn vặt cho cậu bao lâu nhỉ?"

Trong chuyện này, trí nhớ của Khổng Giản không bằng cô ấy, thiếu nữ chăm chú nhớ lại vài giây, có đáp án: "Mình nhớ là một tháng, vì lần nào cậu cũng thẳng mặt từ chối ý tốt của người ta, cuối cùng người ta từ bỏ, hình như còn vì yêu sinh hận mắng cậu một trận ở cửa, phải thằng chó đó không?"

Cô ấy ngoảnh đầu nhìn ra sau: "Tên này không lẽ cuối cùng cũng như vậy?"

Khổng Giản lấy tấm thẻ trong túi, vẫn chỉ có một dòng "To Khổng Giản", hôm nay đổi một kiểu chữ nghệ thuật khác.

"Vậy mình vứt nha?"

Tập Vân Vân vội cản lại, cười khúc khích: "Không sợ không sợ, lúc đó vị vô danh này nếu vô liêm sỉ mắng cậu, mình sẽ giúp cậu mắng lại, quao, hôm nay đổi tiệm khác rồi, không lẽ ngày mai lại đổi tiếp?"

Lần thứ ba nhìn thấy túi giấy nhãn hiệu khác trên bàn, lần này Tập Vân Vân quyết định: "Tan học mình đi mua vé số, trúng giải lớn mình chắc chắn chia cậu một nửa!"

"Nhưng Giản này, nếu cậu ta thật sự gửi đến khi cậu thi vào đại học, thì phải làm sao?"

Câu trả lời của Khổng Giản hiếm hoi mang chút không chắc chắn: "Chắc là, không đến mức đó đâu ha?"

Thiếu nữ uống đồ uống vị dâu tây, thở dài lắc đầu: "Xem ra chỉ có thời gian mới chứng minh được tất cả."

Khoảng cách từ lớp mười một đến khi kết thúc ngày thi vào đại học, đối với người thật sự trải qua mà nói, quả thật rất ngắn.

Bữa sáng trên bàn, từ ngày đầu tiên, trừ cuối tuần được nghỉ, không bao giờ đứt đoạn.

Nam sinh vô danh đó không giống bất kỳ nam sinh nào từng theo đuổi Khổng Giản, cậu ta như nam phụ trong phim truyền hình dành cho mọi khán giả, không đòi hỏi báo đáp, chỉ đơn thuần vì thích mà lựa chọn âm thầm nỗ lực.

Khổng Giản cảm thấy áp lực chưa từng có.

Sự thích này, với nàng mà nói, quá nặng nề.

Tập Vân Vân an ủi nàng: "Không sao, đây là lựa chọn của người ta, cậu không cần vì thế mà phiền não, với lại mình thấy, cậu ta đã quyết định làm vậy, chắc chắn không muốn làm phiền cậu, nên cậu cứ thả lỏng tinh thần đi, hiểu chưa?"

Không giống Khổng Giản, Tập Vân Vân là người thích yêu kiểu ăn nhanh.

Dù sao cũng ăn bữa sáng của người ta hai năm, dù nói với Khổng Giản như vậy, một khi có nam sinh mới tỏ tình với Khổng Giản, vẫn sẽ giấu chút tư tâm muốn nói tốt cho tiên sinh vô danh.

"Mình thấy người này không được."

"Tên này mình quen, học kỳ trước một chân đạp hai thuyền, bị lộ đến mức không còn manh giáp, không biết mặt mũi đâu ra mà đến tìm cậu."

"Người này, hôm qua thái độ cậu từ chối rất tốt, không biết cậu có thấy không, hôm cậu từ chối, biểu cảm của hắn ta thối như ăn cứt chó vậy, không được không được."

Sau khi ném gạch, bắt đầu nói tốt: "Giản à, mình là bạn thân nhất của cậu, thật sự chỉ đơn thuần cho cậu lời khuyên, sau này cậu tìm đối tượng, hãy ưu tiên xem xét tiên sinh vô danh của chúng ta nha, được không?"

Khổng Giản buồn cười: "Nếu ngoại hình của cậu ta không nằm trong gu thẩm mỹ của cậu thì sao?"

Hội viên thường niên trọn đời của hội ngoại hình Tập tiểu thư rõ ràng đã suy nghĩ vấn đề này: "Không sao, dù sao cậu ta không thích mình, cậu cũng không phải hội ngoại hình. Ăn của người ta, cậu hiểu mà, mình đâu phải loại vô lương tâm, dù chưa gặp mặt, ấn tượng đầu của mình với cậu ta, đã đạt đến chín mươi điểm rồi!"

Đối mặt với cách làm đáng xấu hổ "thấy lợi quên bạn" của bạn thân, Khổng Giản biểu thị mình đã quen.

Nhưng lời Tập Vân Vân nói, quả thật khiến nàng phải suy nghĩ.

Nếu người theo đuổi vô danh này thật sự xuất hiện sau khi gửi bữa sáng hai năm, mình nên làm thế nào?

Tấm vé số Tập Vân Vân hứng khởi mua lúc đó không trúng giải, nhưng điều này không ảnh hưởng đến khả năng kỳ diệu vì lời cô ấy nói rất dễ ứng nghiệm.

Đèn hành lang hơi tối.

Hình dáng thiếu niên trên mặt đất kéo dài một bóng dài.

Hôm nay là tiệc tốt nghiệp, đối phương rõ ràng mượn rượu để dũng cảm hơn, gò má thanh tú nhuốm màu đỏ ửng vì say.

"Bạn học Khổng Giản, mình thích cậu hai năm rồi, luôn không biết tỏ tình với cậu thế nào, đành âm thầm làm chút gì đó cho cậu, nói câu xin lỗi với cậu trước, không biết làm vậy có phiền cậu không. Hôm nay gọi cậu lại, vì mình biết, nếu không nói với cậu, sau khi học đại học, cả đời mình chắc không còn cơ hội nữa, bạn học Khổng Giản, nếu có thể, cậu đồng ý hẹn hò với mình nha?"

Nam sinh vô danh rốt cuộc cũng lộ mặt.

Khổng Giản nhìn khuôn mặt đủ ưu tú của đối phương, ý nghĩ đầu tiên hiện lên trong đầu, hoàn toàn không liên quan đến không khí lãng mạn ấm áp lúc này.

-- Nếu Tập Vân Vân ở đây, không biết có phải sẽ mê mẩn ngay lập tức tăng chín mươi điểm lên không.

Khổng Giản không phải cục đá băng giá, đối phương dùng thời gian tròn hai năm, bất kể xem xét từ phương diện nào, đều không thể như mọi khi thẳng thừng từ chối người trước mặt.

"Trước tiên, rất cảm ơn những thứ cậu gửi, nhưng vì tôi không ăn sáng, nên đều đưa cho bạn mình rồi, tôi nghĩ điểm này tôi nên giải thích với với cậu trước."

Ánh mắt Trần Nhạn lóe lên, rất nhanh liền khôi phục: "Mình uống hơi nhiều, bạn học Khổng Giản, cậu có thể trực tiếp cho mình câu trả lời không? Mình muốn trước khi ngất, tận tai nghe thấy câu trả lời của cậu."

Dáng vẻ nam sinh lúc này quá mơ hồ, Khổng Giản không nhịn được cười, nghiêm túc hỏi lại: "Nói thật, hiện tại tôi không thích cậu, nói như vậy, cậu vẫn muốn hẹn hò với tôi?"

Trần Nhạn mừng rỡ, như có chút không dám tin, lập tức phản ứng lại Khổng Giản nói gì, liên tục gật đầu: "Nguyện ý nguyện ý, cậu không thích mình không sao, mình thích cậu là được, mình bảo đảm, mình sẽ thích cậu cả đời, đối tốt với cậu cả đời!"

Rất nhiều lời của Tập Vân Vân đều nói đúng, đặc biệt là câu này.

-- Ăn của người ta.

Nếu Trần Nhạn chỉ gửi bữa sáng một tuần hoặc một tháng, Khổng Giản tuyệt đối không chút khách khí từ chối bỏ rơi cậu ta.

Nhưng đối phương như kẻ ngốc, gửi hai năm, một chút báo đáp cũng chưa từng đòi.

Bất kể xuất phát từ nguyên nhân nào, Khổng Giản đồng ý với cậu ta.

Thiếu niên bất ngờ thoát ế vui mừng đến mức đầu óc không choáng váng nữa, vui vẻ nói chuyện với nàng một lúc, đến khi bạn thân gửi tin nhắn bảo về, mới lưu luyến không rời chào tạm biệt.

Ánh đèn nhạt chiếu lên mặt Khổng Giản, khiến gương mặt trắng nõn sạch sẽ của thiếu nữ càng thêm xinh đẹp.

Vốn đã vì sắc mà động lòng, Trần Nhạn ngứa ngáy căn bản không kiểm soát được, dựa vào ưu thế chiều cao, cúi đầu về phía nàng, muốn theo sự xúi giục của rượu hôn lấy mỹ nhân.

Môi bị chặn lại.

Sắc mặt Khổng Giản hơi lạnh, giọng nói không nghe ra tức giận: "Tối nay cậu uống rượu, tôi tạm coi là cậu quá phấn khích. Ra ngoài lâu quá, tôi cũng nên về rồi, cậu tạm nghỉ ở đây, gọi bạn ra đón cậu đi."

Hơi dùng lực, đẩy đôi môi của đối phương dính trên mu bàn tay mình ra.

Đi được hai bước, thiếu nữ ngoảnh đầu, đôi mắt hiền lành trong bóng tối trở nên sắc lạnh: "Quên nói với cậu, tôi không thích rượu, lần sau ngửi thấy mùi này, tôi không chắc có thể kiềm chế được tay của mình đâu."

Tập Vân Vân liên tục nhìn điện thoại mấy lần, đến khi số trên màn hình khóa nhảy từ 59 thành 00, phát hiện Khổng Giản vẫn chưa về, đang định ra ngoài tìm nàng thì cửa mở.

Nàng bước lại với vẻ mặt không được tươi lắm, vừa ngồi xuống vừa đưa tay: "Có khăn giấy ướt không, có cồn càng tốt."

Khổng Giản chà chà mu bàn tay thật kỹ, cảm giác nóng ấm khó chịu dần bị hơi lạnh thay thế, mới khôi phục chút thần sắc, ngẩng đầu, thấy ánh mắt tò mò của Tập Vân Vân, dùng vài chữ an ủi: "Tí nữa nói, ăn cơm trước."

...

Mục tiêu của Khổng Giản là đại học A, điểm thi mô phỏng ba lần của Trần Nhạn cách điểm chuẩn năm ngoái của đại học A hơn mười điểm.

Không ngoài dự đoán, điểm chuẩn năm nay của đại học A còn cao hơn năm ngoái mấy điểm.

Thế là, Trần Nhạn sau khi trở thành bạn trai nàng, trong nội dung trò chuyện hằng ngày của hai người, có thêm một thứ.

Cậu ta muốn thuyết phục Khổng Giản cùng mình đăng ký đại học B.

-- Đại học B cũng là trường tốt, nhưng vẫn kém hơn so với đại học A.

"Đây là cơ hội cuối cùng rồi, thời cấp ba mình đã lỡ mất, giờ lên đại học, mình muốn có một tình yêu vườn trường với cậu, muốn cùng cậu ăn cơm, muốn ngày ngày đợi cậu dưới ký túc xá, cậu muốn lấy chuyển phát nhanh, gọi cho mình, mình có thể mang đến tận ký túc xá cho cậu, Khổng Giản, cậu cùng mình đến đại học B đi, được không?"

"Cậu thông minh như thế, dù ở trường nào, cuối cùng cũng sẽ có thành tựu, mình hoàn toàn không lo cho tương lai của cậu, nhưng mình nghĩ, nếu sau này chúng ta kết hôn, bị hỏi về quá trình yêu đương, cậu không thấy nói với người khác chúng ta từ bạn học đường biến thành bạn đời lãng mãn hơn sao?"

Theo Khổng Giản, yêu cầu này thật lố bịch.

Một ngày nàng không trả lời tin nhắn, đối phương gọi điện thoại đến, nàng cứ mặc kệ điện thoại reo đến khi tự động tắt.

Đợi đến hôm sau điền nguyện vọng, mới chụp ảnh gửi qua, kèm theo một câu: "Nếu cậu cần, mình có thể giúp cậu điền nguyện vọng."

Trần Nhạn tức đến mức cả tuần không thèm nói chuyện với nàng.

Hè, hai người hẹn hò mấy lần, lúc chia tay mặt Trần Nhạn không được vui. Lần gặp cuối cùng, Trần Nhạn còn trực tiếp bỏ Khổng Giản trên đường, đi trước.

Tháng chín khai giảng, Khổng Giản bất ngờ thấy Trần Nhạn ở cổng trường.

Thiếu niên sắc mặt hơi khó coi, đưa tay kéo vali giúp nàng: "Nếu có ai hỏi cậu còn độc thân không, đừng quên cậu còn một người bạn trai đấy."

Khổng Giản suy nghĩ lý do Trần Nhạn xuất hiện, rất nhanh hiểu ra.

Ồ, đại học B và đại học A chỉ cách hai trạm tàu.

Khổng Giản không thích Trần Nhạn, hè đã nói rõ chuyện này, Trần Nhạn biểu thị không để ý.

"Mình thích cậu là được."

-- Đây là nguyên văn lời cậu ta.

-- Rất sâu sắc, đáng tiếc không làm Khổng Giản cảm động.

Loại bạn trai này, với nàng cũng có lợi, có thể giúp nàng ngăn đào hoa thối, vì thế Trần Nhạn không chia tay, Khổng Giản cũng không nhắc lại.

Nhận xét của Tập Vân Vân về chuyện này, lời nói sắc bén: "Khổng Giản đánh Trần Nhạn, một người đánh một người chịu, tuyệt phối!"

Loại tiểu tam này, có mối liên hệ không rời với từ đối tượng.

Biết Khổng Giản có đối tượng, vẫn có nhiều người muốn chen chân, đến tán tỉnh nàng.

Khổng Giản chưa từng thèm để ý.

Nhưng quên rằng, từ tiểu tam này, thường dùng để hình dung nữ giới.

Khổng Giản vừa lên năm hai, hơi ngửa đầu nhìn người phía trước.

Cô gái cao hơn nàng một chút, vẻ ngoài xinh đẹp đến mức không thể tìm ra tì vết, là người nổi bật nhất nàng từng gặp.

Trên người đối phương có mùi hương rất nhẹ rất thơm, không phải mùi nước hoa kích thích, chắc là mùi cơ thể.

Đây là tân sinh viên năm nay của đại học A, cũng là học muội cùng khoa.

Quan trọng nhất--

Khổng Giản vừa bất lực vừa buồn cười nhìn cô gái nhỏ đến thị uy với mình: "Em là em gái Trần Nhạn?"

Thiếu nữ xinh đẹp họ Ninh tên Yên kiêu hãnh ngẩng đầu, đôi mắt sâu thẳm như bầu trời đêm, chứa đầy một Khổng Giản: "Anh ấy tự nhận em là em gái thôi, chị là bạn gái anh ấy à?"

"Em thấy anh Trần Nhạn không hợp với chị, nên từ hôm nay, em sẽ thay anh ấy, tiến hành khảo sát đời sống thường ngày của chị!"

Chương trước Chương tiếp
Loading...