[BHTT][EDIT-HOÀN] Sư muội của ta sao có thể là nữ phụ độc ác
Chương 73.Thiên Nhai - Ta chỉ muốn phá vỡ định kiến của đại sư tỷ dành cho ta
Để không kinh động đại yêu, mấy người đi vòng ra phía sau Thiên Nhai. Thiên Nhai đối diện nhân giới, đỉnh vực cao vút nhọn hoắt tựa như một cây kim giữa trời đất, chỉ cần sơ ý là sẽ đâm thủng tầng mây. Dưới vực là khe nứt hình thành từ trận động đất mấy vạn năm trước, trải qua thời gian dài ăn mòn, từ khe nứt tràn ra gió cương, từ vết nứt nhỏ ban đầu đã mở rộng thành vực thẳm. Gió cương hung dữ, chỉ có tu sĩ Kim Đan kỳ trở lên mới có thể sống sót. Trong số họ, không tính tiểu sư muội, ba người đều chỉ là Trúc Cơ. Từ Thanh Tư đang vẽ bùa, Ôn Lân Nhi lại lục lọi trong giới chỉ lôi ra mấy chiếc nhẫn sắt nhỏ hình dây leo uốn thành vòng, điểm xuyết hoa vàng, trông vô cùng tinh xảo. Nàng lại phân phát cho mỗi người một chiếc như lúc chia vòng tay. Dĩ Khanh:"Sao ngươi nhiều bảo bối thế? Cái này lại là gì?" Ôn Lân Nhi: "Đều là sư tôn chế tác cho muội. Mỗi lần luyện thành pháp khí, bà ấy đều chọn ra thứ tốt nhất cho muội, phần còn lại đem ra ngoài bán. Gió cương dưới vực muội từng thấy trong sách, chiếc nhẫn này có thể hấp thu gió cương hóa thành khiên bảo hộ, không sợ bị thương." So sánh như vậy, Na Hâm Hâm không khỏi nghĩ đến sư tôn của mình: "Đại sư tỷ, sao sư tôn chúng ta không cho đồ gì cả?" Từ Thanh Tư không biết trả lời thế nào - kỳ thực là có, chỉ là nàng luôn quên lấy ra. Hơn nữa pháp khí sư tôn luyện đều ưu tiên cho bản thân, không chuyên tâm luyện cho đồ đệ, lại thích bắt chước tác phẩm của Văn Anh. Vì không đạt hiệu quả mong muốn nên thường đem nấu chảy làm lại, khiến thành phẩm cực ít. Dù có đi nữa, trừ phi là ném cho nàng tự nghiên cứu, còn lại nàng căn bản không dùng, cũng không biết dùng làm gì, chỉ có thể bỏ xó. Dĩ Khanh vẫn còn giận nàng, giọng điệu châm chọc: "Chỉ là ngươi không có thôi, chúng ta đều có cả." Na Hâm Hâm: "Sư tôn thiệt là thiên vị." Dù miệng nói vậy, nhưng không tỏ ra quá thương tâm. Tình cảm với Dẫn Tụ của nàng không sâu, nếu đại sư tỷ chỉ cho người khác mà không cho nàng, nàng có thể khóc lóc ăn vạ đòi cho bằng được. Từ Thanh Tư: "Đợi sư tôn tỉnh lại, muốn gì có thể nhờ bà ấy chế tác cho." Na Hâm Hâm không đáp lại, tỏ ra không màng. Mọi người đeo nhẫn, nhảy xuống vực từ từ hạ xuống, thử xem gió cương có bị hóa giải không. Tóc Từ Thanh Tư bị gió thổi rối, hoa vàng trên nhẫn lúc ẩn lúc hiện. Ngoài việc khiến người ta khó mở mắt, gió mạnh quả thực không có sát thương. Nàng đưa tay che gió, bỗng cảm nhận bàn tay kia bị nắm lấy bởi hơi ấm. Lan Chúc từ sau động nước trở ra, biểu hiện vô cùng bám dính. Không trách Na Hâm Hâm kinh ngạc, nàng đúng là cố ý tỏa ra cảm giác khác trước, so với vẻ lạnh lùng xa cách ngày xưa, như thể đã thay một người. Từ Thanh Tư muốn rút tay ra - những người khác vẫn ở bên cạnh. Nhưng Lan Chúc không chịu, trực tiếp dựa vào vai nàng. Từ Thanh Tư áy náy liếc nhìn mọi người xung quanh, phát hiện không ai chú ý tới bên này, mắng nhỏ: "Chú ý ảnh hưởng." Hai người dù chưa hoàn toàn thổ lộ, nhưng sau chuyến dưới nước, đã không còn gì phải giấu giếm. Biết được tâm ý của đối phương, Lan Chúc đột nhiên trở nên hoạt bát, như pho tượng đá bỗng được tô màu. Nói thông tục hơn, chính là giống một con người hơn. Nàng tỏ ra ấm ức: "Ta chỉ muốn phá vỡ định kiến của đại sư tỷ dành cho ta." Từ Thanh Tư: "Định kiến gì? Ta có định kiến gì với nàng chứ?" Nàng còn không đủ xót xa, làm sao có định kiến? Lan Chúc thong thả nói: "Sư tỷ bảo ta không thích thân mật." Nói xong lại nghiêng người dựa vào nàng. Từ Thanh Tư vừa định hỏi nàng nói lúc nào, chợt nhớ ra mình quả thực từng nói câu này. Lúc đó nàng chỉ nghĩ tiểu sư muội là con rối Văn Anh tạo ra để kích động mình, tức đến mức buông lời khó nghe. Dù rằng... tiểu sư muội trong mắt nàng xác thực không thân mật. Nếu không xảy ra chuyện vừa rồi, bị bám dính như vậy, nàng thật sự sẽ hoảng sợ. Có người nhìn thì còn đỡ, giờ mọi người đều tập trung vào phía dưới và luồng gió cương biến đổi xung quanh, lén lút làm vậy khi không ai thấy, cứ như làm chuyện mờ ám. Đúng lúc nàng trầm mặc, Lan Chúc lén nhét vào tay nàng một thứ. Gió lớn lại đang rơi xuống, sợ làm rơi nàng không xem là gì. Lan Chúc khẽ nói bên tai: "Một lát nếu thấy chỗ nào không ổn, lập tức nuốt ngay. Đây là giải dược." Hơi thở ấm áp khiến Từ Thanh Tư co cổ lại, chỉ nghe thấy "không ổn", "giải dược". Trên gương mặt bình thản của Lan Chúc thoáng hiện vẻ quỷ quyệt, nhưng lại ngây thơ nói: "Đại sư tỷ trước đâu có sợ nhột, sao đột nhiên lại sợ?" Từ Thanh Tư bịt tai - đúng vậy, đột nhiên như thế, nàng cũng không hiểu sao đột nhiên sợ nhột, hình như là sau khi bị Văn Anh hỏi tên. Nàng định hỏi có đưa cho người khác không, chưa kịp mở miệng đã thấy Lan Chúc giơ tay, bốn viên đan như đạn bắn ra, bay thẳng về phía ba người kia. Nhận được đan dược, họ kinh ngạc một chút rồi nhanh chóng cất đi. Ngay sau đó, họ đã hạ xuống đáy vực. Khi xuống được nửa đường, ánh sáng đã dần tối đi. Tới đáy vực thì tối đen như mực, càng xuống dưới gió cương càng yếu, khi chạm đất đã không còn cảm nhận được gió. Dĩ Khanh và Ôn Lân Nhi lấy ra dạ minh châu. Na Hâm Hâm mò mẫm hồi lâu, lôi ra con đom đóm phát sáng, ánh sáng còn mạnh hơn tất cả dạ minh châu cộng lại. Khi được chiếu sáng, mọi người phát hiện dưới chân đâu phải đất đai, mà là vô số xương cốt chất đống thành mặt đất, trong đó có nhiều cục lồi, bới lên xem thì là những dải vải rách nát - nhưng nhìn kỹ lại thấy hoa văn tương ứng với trang phục nhiều môn phái. Toàn là xương người, xương thú vật cực ít. Dĩ Khanh nổi da gà: "Nhìn vậy thì bí tịch hẳn có rất nhiều..." Nhiều xác chết như vậy, cảm giác nhặt đại bất kỳ thứ gì cũng có thể phát tài. Từ Thanh Tư: "Tìm thử xem, đừng đi lạc." Lan Chúc lại nhắc nhở nàng, phát hiện bất thường lập tức nuốt đan dược. Mọi người hơi ghê răng lật đống xương tìm kiếm. Xương cốt đồng loại, nhìn thế nào cũng thấy rợn người. Nhưng Ôn Lân Nhi nhỏ tuổi nhất lại hứng khởi vô cùng, không chút sợ hãi, thậm chí còn cầm hai cái sọ so sánh nam nữ. Từ Thanh Tư tìm không thấy gì, định đi xa hơn xem sao. Kết quả vừa thấy nàng rời đi, mọi người lập tức bỏ đồ đang cầm đuổi theo, vẻ mặt lo lắng như sợ nàng một mình bỏ chạy. Xương cốt phân bố không đều, nàng bước đi cứ một đoạn lại gặp dốc. Đột nhiên nàng cảm thấy vách đá có chỗ kỳ lạ, lại gần xem thì hoàn toàn không phải đá, mà là một bức tường vụn vỡ có thể chảy. Nàng đưa tay chạm nhẹ, bị đâm đau điếng, máu xanh lè từ đầu ngón tay chảy ra, trong lòng giật mình. Nhớ lại lời tiểu sư muội, nàng vội quay đầu, dưới ánh mắt kỳ lạ của các sư muội, phát hiện tất cả những gì nàng nhìn thấy đã đổi màu, ngay cả da của các sư muội cũng biến thành màu đỏ nhạt. Mấy sư muội đều ở đây, ngay cả Tiểu Trúc cũng bò ra ngoài, duy chỉ có tiểu sư muội vốn luôn theo sát nàng lại biến mất. Dĩ Khanh:"Đại sư tỷ, mắt ngươi làm sao vậy?" Từ Thanh Tư không trả lời thẳng, mà nhìn thấy sau lưng họ có một bóng người quen thuộc. "Lộ Ngạn!" Nàng hét lớn. Lộ Ngạn nghe tiếng gọi giật mình, nhưng tay vẫn không ngừng động tác. Một thời gian không gặp, hắn trở nên vô cùng thảm hại, ruồi nhặng bay đầy người, tóc bết bẩn, râu ria lởm chởm, như kẻ ăn mày bên đường. Từ Thanh Tư thấy hắn đang dùng sức đập vào bức tường chảy, bị phát hiện lập tức bỏ chạy. Từ Thanh Tư cảm thấy màu sắc trước mắt ngày càng đỏ, gần như không thấy gì nữa. Nàng vội bảo các sư muội uống đan dược, bản thân cũng lập tức bỏ vào miệng. Đan dược chưa kịp vào miệng, đột nhiên có người đẩy mạnh, viên đan rơi xuống đất. Nàng vội nhặt lên, nhưng cảnh vật xung quanh đã chuyển từ đáy vực âm u thành nắng chói chang. Mấy người còn lại tuy không hiểu chuyện gì, nhưng cũng nhanh chóng nuốt đan dược. Vừa nuốt xong liền phát hiện Thả Đào Đào không biết từ lúc nào đã đứng sau lưng đại sư tỷ. Đại sư tỷ đột nhiên cứng đờ như tượng gỗ. Thả Đào Đào giận dữ: "To gan lớn mật, dám lừa ta." Mọi người câm như hến, còn đang choáng váng trước sự xuất hiện đột ngột của Thả Đào Đào, chưa kịp định thần. Chợt thấy Lan Chúc từ trên trời giáng xuống, ngăn cản động tác tấn công của Thả Đào Đào. Nhìn thấy Từ Thanh Tư mắt mở nhưng không chút thần thái, bất động như tượng, ánh mắt Lan Chúc tối sầm lại. Thả Đào Đào không muốn để ý tới bọn họ, vung tay, xuyên qua đám người đuổi theo Lộ Ngạn đang chạy trốn. Từ Thanh Tư cuối cùng cũng động đậy, triệu hồi Chúc Lung, hai tay vặn trục đèn, chiếc đèn lồng biến thành trường thương. Dĩ Khanh vừa định hỏi nàng vừa nãy thế nào, lời chưa kịp thốt, mũi thương sắc nhọn đã đâm thẳng vào giữa trán nàng. Lan Chúc nhanh tay kéo nàng tránh đi, nhưng do không phòng bị, trán Dĩ Khanh bị xước một vệt máu. Ôn Lân Nhi kinh hãi: "Từ tỷ tỷ, tỷ làm sao vậy?" Na Hâm Hâm đứng nguyên tại chỗ, vươn cổ nhìn vào mắt nàng, phát hiện lòng trắng mắt đại sư tỷ đã bị màu đỏ chiếm hết, ngay cả con ngươi cũng không thấy. Nàng hiếm hoi cảm thấy hoang mang, lẩm bẩm: "Đại sư tỷ... đi đâu rồi?" Lan Chúc sắc mặt âm trầm: "Các ngươi có thấy đại sư tỷ uống thuốc không?" Dĩ Khanh bị sát khí dọa đến run rẩy, nửa ngày không nói nên lời. Na Hâm Hâm lẩm bẩm tự nói, rơi vào thế giới riêng. Ôn Lân Nhi vội nói: "Từ sư tỷ vừa định uống, nhưng nữ nhân xấu xa kia đột nhiên xuất hiện, làm rơi viên giải dược của sư tỷ." Lan Chúc hít sâu một hơi, nàng chỉ rời đi một chút mà đã bị lợi dụng sơ hở. Ôn Lân Nhi rất thức thời kéo Dĩ Khanh đang sợ hãi, thấy Từ sư tỷ mắt đỏ sát khí ngút trời, sợ hãi hỏi: "Lan sư tỷ, Từ sư tỷ bị khống chế rồi, chúng ta phải làm sao?" —— Khi phát hiện mình ở một nơi xa lạ, Từ Thanh Tư lập tức xác định mình lại rơi vào ảo cảnh hoặc đang mộng du. Vết thương trên đầu ngón tay biến mất, những thứ cướp được từ mật cảnh cũng không cánh mà bay, trên người ngoài quần áo không còn gì. Nàng không khỏi trầm tư, dường như mình rất dễ rơi vào đủ loại mộng cảnh - trong hang xà yêu, trong mật cảnh, và giờ là đáy vực này... Có liên quan đến việc nàng không tìm lại được ký ức của mình? Hay là đạo tâm không vững, tu luyện chỉ hời hợt, tâm tư nông cạn, dễ bị mê hoặc? [Tác giả có lời]Thằng đàn ông này khiến tui viết phát chán rồi, để hắn xuống lỗ trong phụ bản này thôi.