[BHTT][Edit - Hoàn] Lăng Nhăng Không Phải Bệnh - Lạc Dương bibi
Chương 39: Phiên ngoại 4
Thi Thu Vũ đã hôn.Nói là hôn một cái thì đúng là chỉ chạm nhẹ một cái mà thôi, động tác của cô rất nhanh, còn chưa kịp để Vệ Mãn phản ứng lại đã rút lui, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra mà nhìn xuống sân vận động phía dưới.Vệ Mãn chưa bao giờ thấy Thi Thu Vũ là người da mặt mỏng như vậy, nhưng da mặt mỏng như vậy trong mắt nàng lại là một điều khá đáng yêu.Đây chính là Thi Thu Vũ, một Thi Thu Vũ rất chân thật.Hai người không ở lại trường quá lâu, tuy chưa đói lắm nhưng cũng không thể không đi ăn gì đó.Đến khi về đến nhà thì trời đã khá muộn, họ chia nhau ra tắm rửa rồi nằm lên giường thì đã hơn mười một giờ."Xem một bộ phim đi." Vệ Mãn đề nghị, nàng quay đầu nhìn Thi Thu Vũ bên cạnh để hỏi ý kiến đối phương.Cả ngày hôm nay đều rất mệt và đã lâu rồi không đi xa như vậy, trên xe đã ngáp mấy lần nhưng sự mệt mỏi đó đã tan biến ngay lập tức sau khi nằm lên giường.Nửa đêm đột nhiên rất tỉnh táo.Thi Thu Vũ do dự một lúc: "Được, em tìm phim đi."Thực ra cô hơi buồn ngủ, nhưng Vệ Mãn bình thường rất ít khi đưa ra yêu cầu gì với cô, dù sao ngày mai là cuối tuần nên ngủ muộn một chút cũng không sao.Vệ Mãn tìm một bộ phim nổi tiếng trước đây nhưng chưa kịp ra rạp xem để bắt đầu chiếu.Đèn trong phòng đều tắt hết, chỉ còn ánh sáng từ máy chiếu. Hai người dùng gối kê đầu dựa vào đầu giường chăm chú xem phim, thỉnh thoảng lại trao đổi về nội dung phim.Nhịp phim không nhanh, lúc đầu Thi Thu Vũ còn cố gắng tỉnh táo xem phim một cách nghiêm túc, nhưng càng xem mí mắt cô càng nặng trĩu, đầu cũng bắt đầu vô thức cúi xuống.Không lâu sau, Vệ Mãn nghe thấy tiếng thở đều đặn bên cạnh mình.Nàng nhìn người bên cạnh, cẩn thận giúp cô đắp chăn.Thi Thu Vũ cứ thế mơ màng ngủ thiếp đi, không biết đã bao lâu, tiếng động bên tai dường như đột nhiên được phóng đại, ý thức đã đi xa của cả người lại bị kéo về.Cô mở mắt ra thì thấy phim vẫn chưa chiếu xong, ngược lại Vệ Mãn bên cạnh mình vẫn đang chăm chú xem."Mấy giờ rồi?" Thi Thu Vũ đột nhiên hỏi."Sao chị tỉnh rồi?""Một giờ rồi, sắp chiếu xong rồi."Thi Thu Vũ nghi ngờ: "Sao nửa đêm em lại tràn đầy năng lượng như vậy?" Cô đã ngủ một giấc dậy rồi mà Vệ Mãn vẫn còn xem."Sức khỏe tốt." Vệ Mãn không nghĩ ngợi gì mà trả lời ngay, mắt vẫn dán chặt vào màn hình chiếu không hề nhúc nhích.Câu nói này của nàng thực ra không có ý gì khác, chỉ đơn thuần muốn thể hiện sức khỏe tốt mà thôi, hơn nữa sự chú ý của nàng lúc này cũng hoàn toàn tập trung vào nội dung phim, bây giờ nội dung phim vừa hay đạt đến cao trào cuối cùng.Nhưng người nói vô tâm, người nghe hữu ý, Thi Thu Vũ nghe câu này lập tức nghĩ lệch lạc.Sức khỏe tốt?Ý của Vệ Mãn là đang vòng vo nói sức khỏe của cô không tốt sao?Cô lập tức nhớ lại câu nói mà Vệ Mãn từng nói với cô khi hai người mới ký hợp đồng chưa lâu –'Thi Thu Vũ à Thi Thu Vũ, sức khỏe chắc không tốt lắm nhỉ?' Câu nói này bắt đầu lặp đi lặp lại trong đầu Thi Thu Vũ theo kiểu ba chiều.Và Vệ Mãn, người hoàn toàn không biết gì, vẫn đang chìm đắm trong nội dung phim không thể dứt ra được. Đột nhiên, nàng cảm thấy chiếc giường bên cạnh mình rõ ràng bị lún xuống.Thi Thu Vũ ngồi dậy.Vệ Mãn lập tức tạm dừng phim và quay đầu lại: "Sao vậy?"Nàng nhìn Thi Thu Vũ đột nhiên đứng dậy đi về phía nhà vệ sinh, không lâu sau đèn trong nhà vệ sinh sáng lên rồi có tiếng nước chảy, giọng nói của đối phương cũng truyền ra: "Không có gì, hôm nay muốn chứng minh bản thân một chút."Chứng minh xem thể chất rốt cuộc khỏe cỡ nào....Vệ Mãn hoàn toàn không nghĩ rằng một câu nói vô tình của mình lại dẫn đến sự 'tự chứng minh' đột ngột của Thi Thu Vũ, nhưng nói cho cùng thì đây cũng là cái giá phải trả cho những lời nói ngây thơ của nàng khi còn trẻ.Tất cả mọi thứ đều được chứng minh trong tiếng rên rỉ vỡ vụn.Mặt trăng ngoài cửa sổ xấu hổ trốn vào trong mây chọn cách né tránh, để lại hai người không biết xấu hổ đang làm những điều mà con người thích làm nhất.Vệ Mãn trong quá trình này không ít lần nghe thấy Thi Thu Vũ ghé vào tai nàng hỏi: "Em thấy sức khỏe của chị tốt không?"Nàng: ............Trong tình huống này, dù nàng có cứng miệng đến mấy cũng chỉ có thể nói theo những gì Thi Thu Vũ muốn nghe.Vệ Mãn tự nhận mình là một cô gái nhỏ có thể co duỗi, trong chuyện này nàng không có gì phải xấu hổ.Hậu quả của việc quậy phá suốt nửa đêm là hai người ngủ thẳng đến hơn mười hai giờ trưa, cuối cùng bị Chung Ý gọi điện đánh thức, vì trước đó đã hẹn hôm nay sẽ mời Chung Ý đến nhà ăn cơm.Ngay trước khi nghe điện thoại, Vệ Mãn còn bị Thi Thu Vũ đè hỏi một câu: "Em thấy sức khỏe của chị tốt không?"..."Lúc nãy nghe điện thoại thấy giọng cậu yếu ớt lắm." Câu đầu tiên Chung Ý nói sau khi vào nhà là than phiền về người bạn thân của mình, vừa nói cô nàng vừa nhìn xuống, liếc mắt một cái đã thấy vết hằn trên cổ Vệ Mãn.Không nhạt, rất rõ ràng, hơn nữa đương sự một chút cũng không có ý định che giấu."?? Thật là vô liêm sỉ! Ít nhất cậu cũng phải đeo một chiếc khăn lụa cho có ý tứ chứ?" Chung Ý cảm thấy mình là một người độc thân lâu năm bị tổn thương, hôm nay cô nàng không phải bị lừa đến để giết chứ?Vệ Mãn không để tâm, nhẹ nhàng liếc cô nàng một cái: "Này, cậu làm rõ đi đây là nhà mình.""Mình ở nhà của mình thì che cái gì mà che?""..." Chung Ý bị nghẹn họng không nói nên lời, nghĩ một lúc cô nàng lại bắt đầu tấn công Vệ Mãn ở những khía cạnh khác: "Cậu bây giờ thật sự quá... gì đó rồi, mới ở bên Thi Thu Vũ bao lâu mà cậu đã như vậy rồi?"Vệ Mãn uống một ngụm nước: "Cái gì là cái gì, nói rõ hơn đi.""Chính là..." Chung Ý ngừng lại một chút, lợi dụng lúc Thi Thu Vũ vào phòng nghe điện thoại, cô nàng nói nhanh: "Nói thật nhé, cậu đúng là một 'thụ nằm im' luôn ấy!"Câu nói này đã thành công khiến Vệ Mãn nhíu mày xinh đẹp của mình, "Trông mình bây giờ thật sự rất... gì đó sao?"Chung Ý gật đầu mạnh, trên mặt viết đầy vẻ 'đúng vậy chị em, chúng ta là chị em sao em có thể lừa chị được' khiến Vệ Mãn không nhịn được thở dài, nàng đặt cốc nước xuống: "Nói thật, trước đây mình không phải như vậy đâu nhỉ...""Đương nhiên không phải!" Chung Ý há môi định an ủi bạn thân: "Nhưng gặp phải người phụ nữ có khí chất mạnh mẽ như Thi Thu Vũ, cậu chịu một chút cũng không có gì lạ.""Mình cũng thấy vậy." Vệ Mãn nhướng mày với Chung Ý, phát ra một tiếng cảm thán ma quỷ: "Thật ra nằm dưới cũng khá tốt."Chung Ý: ............?"Điều gì đã khiến cậu trở thành như bây giờ?"Khi Vệ Mãn nói câu này, nàng không hề cảm thấy xấu hổ hay khó xử. Chung Ý thấy nàng dường như không phải nói vậy vì sĩ diện, mà dường như... thực sự rất tận hưởng.Thấy vẻ mặt mơ hồ của Chung Ý, Vệ Mãn lại thêm một nhát dao: "Ôi, nói với cậu cũng không hiểu đâu, một người độc thân như cậu hiểu gì niềm vui của việc có bạn gái chứ?"Chung Ý: ............"Chỉ có một điều tớ rất hối hận." Vệ Mãn đột nhiên lại nhíu mày, sau đêm qua, nàng đột nhiên hối hận về những lời mình từng nói, nhưng chuyện này rõ ràng nàng không thể nói với Thi Thu Vũ mà chỉ có thể nói với Chung Ý, nếu không thì quá mất mặt."Hối hận điều gì?"Chung Ý dựng tai lên tưởng mình sẽ nghe được chuyện gì đó, ai ngờ Vệ Mãn ngay sau đó giơ tay đỡ eo mình: "Trước đây mình không nên nói Thi Thu Vũ sức khỏe không tốt..."Nếu không thì hôm nay cũng không mệt như vậy.Câu nói này Chung Ý mất mấy giây mới phản ứng lại, cô nàng nghĩ sức khỏe không tốt, hai người yêu nhau thì có liên quan gì đến sức khỏe tốt hay không?Kết quả!Cô nàng phải vòng vo một hồi lâu mới hiểu Vệ Mãn rốt cuộc đang nói cái gì!Chung Ý, người đã bị tấn công mấy lần, không thể chịu đựng được nữa, cô nàng 'vụt' một cái đứng dậy khỏi ghế sofa, dưới ánh mắt khó hiểu của Vệ Mãn, cô nàng cầm túi của mình lên: "Xin cáo từ!!"...Đến khi Thi Thu Vũ gọi điện thoại xong ra ngoài thì Chung Ý đã không còn ở đó nữa."Cô ấy đâu rồi, không phải nói đến ăn tối sao?" Thi Thu Vũ nhìn quanh, chỉ thấy Vệ Mãn lười biếng trên ghế sofa, thờ ơ trả lời: "Cậu ấy nói đã ăn no rồi nên đi trước."Thi Thu Vũ không hiểu lắm: "Ăn no rồi? Ăn cái gì?""Ăn cẩu lương."---Hoàn---