[BHTT][EDIT] - DÙ MIỆNG CÓ ĐỘC NHƯNG TÂM VẪN LÀ ĐÁ MỀM

Chương 9. Không muốn tỏ ra yếu đuối trước mặt người phụ nữ này




Orianna bật cười ngắn gọn. 

Chỉ là Alanis đang vật lộn với vị đắng nghét trong miệng nên không nghe thấy, bằng không nàng nhất định sẽ nổi giận tiếp. 

Nữ phù thủy linh hồn không có ý định giúp đỡ, chỉ nhắc nhở: 

"Ta đã nói rồi, cái này không ăn được." 

Đó gọi là đã nói sao?! 

Alanis "phì phì" nhổ mấy cái, nhưng vẫn không xóa bỏ được vị đắng trong miệng. Dù vậy nàng không dám uống nước trong bể nữa, chỉ biết thè lưỡi ra, cố gắng cách ly với vị đắng. 

"Cứu ta." Nàng thè lưỡi lảm nhảm. 

Orianna thưởng thức cảnh tượng thảm hại của nàng một lúc, mới niệm chú ngưng tụ một viên nước nhỏ, đưa vào miệng nàng. 

Alanis vội vàng nuốt ngụm nước, xoay quanh trong miệng vài vòng rồi phun ra ngoài bể. 

"Thứ gì mà kinh tởm thế, cái này gọi là gì?" 

Đôi lúc có lẽ nên gọi nàng là hiếu học, bởi ngay cả lúc này cũng không quên học thêm một từ mới. 

Dù chỉ là để tránh tiếp xúc về sau. 

"Bồ kết, dùng để tẩy rửa." Orianna trả lời nhạt nhẽo. 

"Tắm xong chưa? Xong rồi thì ra ngoài đi." 

Nữ phù thủy linh hồn không muốn tiếp tục chờ nàng ở đây. 

Alanis có chút lưu luyến không muốn rời khỏi nước, nàng vẫy đuôi, chìm sâu hơn một chút vào làn nước. 

"Ta có thể tắm mỗi ngày không?" 

Nàng hỏi nhỏ trong nước. 

Đây là lần thứ hai nàng cầu xin nữ phù thủy, nói ra vô cùng ngượng nghịu, thậm chí không dám nhìn vào mắt đối phương. 

"Vốn dĩ ngày nào cũng phải tắm." Orianna nhìn nàng với ánh mắt kỳ lạ. 

Trước đó chỉ là quên mất chuyện của tiểu nhân ngư này, nếu muốn ở bên cạnh nàng, đương nhiên phải sạch sẽ. Nữ phù thủy linh hồn rất ghét những thứ bẩn thỉu. 

Ánh mắt Alanis bừng sáng. 

Kết quả sau đó, nàng yêu thích việc tắm rửa, không chỉ hài lòng với một lần mỗi ngày, mà còn muốn ngâm mình trong nước mọi lúc. 

"Sáng ta có thể tắm không?" 

"Trưa ta có thể tắm không?" 

"Tối ta..." 

Orianna đau đầu ngắt lời: "Đủ rồi." 

"Ta sẽ làm cho ngươi một cái bể nước." 

Một câu nói của nữ phù thủy linh hồn khép lại chủ đề này, và tiểu nhân ngư cuối cùng cũng có được chỗ nghỉ ngơi mong muốn. 

Một bể kính cao hơn nửa người, dài bằng một người, đặt cạnh lò sưởi. 

Ít nhất trong mắt nàng, nó thoải mái hơn tấm đệm nhiều. 

Ngoài học ngôn ngữ, Alanis còn một việc cấp bách khác. 

- Đó là học cách đi bằng chân. 

Cách đi lại hiện tại của Alanis có thể nói là rất mất thể diện. 

Đôi chân nàng sử dụng cực kỳ vụng về, mỗi bước đi đều loạng choạng, như diễn viên xiếc đi trên dây, chỉ cần sơ sẩy là ngã xuống đất. 

Đôi khi ngã đến phát cáu, nàng đành bò trên đất như con sâu đo. 

Sâu đo - từ mới nàng vừa học, dưới biển không có thứ này. Orianna dùng phép thuật gọi một con đến, sinh vật nhỏ béo mập này bò trên tay để lại cảm giác ngứa ngáy. 

Dù vậy Alanis thấy nó khá giống sâu biển, chỉ là cách di chuyển hơi khác. 

Orianna hoàn toàn không quan tâm nàng đi bằng cách nào. Nữ phù thủy linh hồn này không muốn lãng phí ma lực vào việc truyền thức ăn cho nàng, đã ra ngoài đến thị trấn gần đó mua đồ. 

Dù sao ma pháp cao cấp tiêu hao rất nhiều ma lực. Nếu dùng vào nghiên cứu hoặc dạy tiểu nhân ngư, Orianna không thấy lãng phí. 

Nhưng chỉ để truyền mấy con cá làm thức ăn cho cô nhóc mỗi ngày thì thực sự không đáng. 

Trước khi đi, nữ phù thủy linh hồn còn rất "chu đáo" nới dài sợi dây đủ để Alanis đi lại trong phòng khách - sự chu đáo theo cách nghĩ của nàng.  

Nhưng chỉ vậy thôi. Alanis từng phản kháng việc này, kết quả cuối cùng là nữ phù thủy thắt một nút chết. 

"Đôi chân loài người thật phiền phức." Tiểu nhân ngư nằm dài trong phòng khách, lẩm bẩm. 

Quả thật, so với chiếc đuôi cá to khỏe uyển chuyển của nhân ngư, đôi chân loài người tỏ ra vô dụng, đi chậm không nói, còn yếu ớt, dễ dàng bị bẻ gãy. 

Alanis đứng dậy, vụng về dùng đôi chân bước đi, lại một lần nữa thắc mắc, rốt cuộc loài người tồn tại bằng thứ vô dụng này như thế nào? 

Khi bất đắc dĩ, sinh vật luôn bộc lộ tiềm năng to lớn, như Alanis hiện tại đang vì muốn trốn thoát. 

Vừa chê bai, vừa kiên trì làm quen với nó, đến khi Orianna trở về, tiểu nhân ngư này đã có thể đi lại trên mặt đất một cách ổn định. 

Chỉ cần không chạy quá nhanh, và không bị dọa. 

"Bịch" - Alanis quay đầu nhìn thấy gương mặt vô hồn của nữ phù thủy linh hồn, giật mình ngã phịch xuống đất. 

"Đau quá..." Nàng than thở nhỏ. 

Orianna treo mũ lên, mới đến trước mặt nàng khoanh tay: "Ngươi đang làm gì? Học con ếch à?" 

Đây cũng là từ mới học gần đây. 

Alanis nghe cô ví mình với sinh vật xấu xí đó, lập tức đỏ mặt tức giận, cả người bật dậy, đứng thẳng lên. 

Càng giống một con ếch đang nhảy hơn. 

Orianna bật cười vô cớ. 

Việc nữ phù thủy linh hồn mặt lạnh như băng nở nụ cười khá hiếm thấy, nhưng Alanis không quan tâm hiếm hay không, nàng chỉ cảm thấy bị xúc phạm. 

Nàng tức giận dậm chân, lúc nóng nảy lại bắt đầu nói tiếng nhân ngư. 

"Cấm cười!" 

Thì ra mình vừa cười sao? 

Orianna thu lại nụ cười, khôi phục vẻ lạnh lùng. 

Alanis thấy người phụ nữ không chế nhạo mình nữa, mới mím môi miễn cưỡng tha thứ. 

Nhưng nữ phù thủy linh hồn lại trầm ngâm quan sát nàng. 

Khi Orianna ra ngoài, sinh lực lại từ từ trôi đi, gặp người qua đường cũng không kiểm soát được việc hút sinh lực của họ. 

Nhưng khi trở về nhà cây, sự mất mát sinh lực dần dừng lại, đặc biệt là khi đến trước mặt tiểu nhân ngư này, cảm giác sinh cơ tràn đầy trong cơ thể càng rõ rệt. 

Nàng thậm chí có cảm giác no, và... 

Nhịp tim sống động, ngắn ngủi, trong chốc lát. 

Những cảm giác này biến mất quá nhanh, Orianna nghi ngờ mình ảo giác, linh hồn sao có thể có nhịp tim? Nàng không có thân nhiệt, không có ngũ giác, mọi thứ sinh vật có thể cảm nhận, nàng đều không có. 

Con cá này rất kỳ lạ, không ngừng tỏa ra sinh lực, chỉ cần nàng ở bên cạnh nó, có thể ngăn chặn được sự tiêu tán sinh lực. 

Như mặt trời chăng? Orianna không chắc chắn, nàng nhớ rất lâu trước đây từng đọc một cuốn sách, tác giả từng nói trên trang đầu rằng hơi ấm mặt trời luôn mang đến trải nghiệm nhiệt thành nhất. 

Bất tận, chói lọi. 

Orianna chưa từng trải qua cảm giác đó, nàng nhìn mặt trời như nhìn một vật vô tri, không cảm nhận được hơi ấm, cũng không có bất kỳ cảm xúc nào, dù nàng từng muốn có. 

"Giai đoạn này ta sẽ dạy ngươi nhận mặt chữ." 

Nữ phù thủy linh hồn không muốn tiếp tục suy nghĩ vấn đề vô nghĩa này, nàng tự đi về phía bàn ngồi xuống, vẫy tay, Alanis bị vòng ánh sáng tím nhạt bao phủ, kéo đến bên cạnh. 

Alanis biết chữ, chỉ là chữ nhân ngư, hoàn toàn không biết tiếng lục địa. Gần đây theo học Orianna đã biết một số từ đơn giản, biết nói nhưng chưa biết viết. 

Thấy nàng dễ dàng lật qua chuyện vừa rồi, Alanis rất bực, nhưng nếu nhắc lại, lại như tự làm mình xấu hổ, nghĩ vậy càng tức hơn. 

Tiểu nhân ngư đành ngậm ngùi nghe lời. 

Nhận mặt chữ không thể tách rời việc đánh vần, kết hợp từ và phân tích cấu trúc. Orianna gần đây lục ra một số sách hướng dẫn dạy trẻ, học qua loa cách hướng dẫn sinh vật non học tập. 

Thành thật mà nói hoàn toàn không dùng đến, nàng chỉ cần nói nghĩa gốc và cách viết, tiểu nhân ngư này sẽ tự mình khám phá rất tích cực. 

Người hiếu học và thông minh không hiếm, nhưng nhân ngư như vậy thực sự ít thấy. Orianna đành chống cằm, dựa vào bàn nhìn cô nhóc lật sách, thỉnh thoảng trả lời một hai câu hỏi. 

Alanis rất thoải mái, từ khi bị bắt lên đất liền, nàng hiếm khi có khoảng thời gian thoải mái như vậy. 

Khám phá tri thức, như phiêu lưu khắp biển cả, cũng mang lại cho nàng cảm ngộ mới mẻ. Ban đầu nàng thực sự không hứng thú với sách vở. 

Chữ khô khan, kiến thức vô hồn, trong mắt nàng xa xôi không sinh động như lời tế sư giảng, cũng không thú vị bằng tự mình trải nghiệm. 

Nhưng Orianna luôn có một ma lực nào đó. 

Alanis không phải đang khen nàng ấy.  

Khí chất nữ phù thủy linh hồn còn khô khan hơn kiến thức trong sách, chỉ cần nàng ngồi bên cạnh, những con chữ kia bỗng không còn vô hồn nữa. 

Bởi có thứ tượng trưng cho cái chết hơn đang hiện diện. 

Nhìn nhiều lần, Alanis thấy chữ viết của sinh vật đất liền này khá thú vị, ít nhất là kể về những thứ nàng chưa từng nghe. 

Sách hướng dẫn dạy trẻ có đề cập: Bắt đầu học tập, sự tò mò với những điều chưa biết luôn là bước đầu tiên dẫn trẻ bước vào biển tri thức. Vì vậy với tất cả trẻ mới học, bắt đầu từ câu chuyện là lựa chọn tốt nhất. 

Orianna tìm cho nàng một cuốn sách tranh. 

Đẹp, dễ đọc, dễ hiểu. 

Hiện tại xem ra tiểu nhân ngư này đã rơi vào cái bẫy nàng tùy ý giăng ra. 

"Ta đã đọc hiểu rồi." Alanis tự tin gập sách lại. 

"Ồ? Vậy sao?" Orianna cũng không phản bác, chỉ rút từ chồng sách bên cạnh một cuốn cần thiết, mở ra đọc. 

"Vậy ngươi thử viết lại câu chuyện này xem." 

Alanis đơ người, kinh ngạc nhìn nàng: "Tại sao ta phải viết?!" 

"Ta đang dạy ngươi nhận chữ, đã đọc xong câu chuyện này, học được từ trong đó không phải chuyện đương nhiên sao?" 

Orianna không nhìn nàng, chỉ lấy một tờ giấy nháp sạch, tùy ý viết vài câu chú loằng ngoằng. 

Tiểu nhân ngư bồn chồn cắn môi: "Ta... ta đọc lại lần nữa." 

Nàng có chút xấu hổ, đặc biệt là không muốn tỏ ra yếu đuối trước mặt người phụ nữ này. 

"Tùy ngươi." 

Orianna vừa có chút thời gian rảnh, đành tiếp tục phân tích nguyên nhân bất thường của máu nhân ngư.  

Gần đây nàng vẫn tiếp tục nghiên cứu tách chiết máu nhân ngư, chỉ là lần trước để lọ máu yên một ngày một đêm cũng không có biến động gì. 

Máu đỏ tươi vẫn như vừa mới chảy ra từ cơ thể, hoàn toàn không đông lại, sinh lực bên trong cũng không tiêu tán theo thời gian. 

Sinh cơ dồi dào ẩn chứa bên trong, mùi máu không nồng, ngược lại mang theo chút hơi thở biển cả, dòng máu ấm mát phảng phất sự quyến rũ, đẹp như ly rượu vang đỏ lấp lánh. 

Orianna điều khiển bút lông trích dẫn vài đoạn giải thích hữu ích, đột nhiên nảy ra ý nghĩ khác. 

Nếu không tách máu như trong cuộn giấy, mà trực tiếp chế thành dược phẩm có thể uống, có lẽ cũng có thể cung cấp sinh lực cho nàng? 

Ý nghĩ điên rồ hình thành chỉ trong chốc lát, kiến thức uyên bác và trí nhớ của nữ phù thủy linh hồn nhanh chóng giúp nàng hoàn thiện các bước liên quan. 

"Này, chỗ này nên hiểu thế nào?" Giọng Alanis đột ngột vang lên, cắt ngang suy nghĩ của nàng. 

Orianna nhíu mày nhìn sang, sắc mặt âm trầm khiến tiểu nhân cá rút sách lại, thu nhỏ người. 

"Sao lại nhìn ta như vậy?" 

Orianna nhanh chóng bình tĩnh, không tiếp tục suy nghĩ ý tưởng đó, rủi ro quá lớn, không ai biết uống máu nhân ngư sẽ xảy ra chuyện gì. 

Nàng khép mắt lại, khi mở ra, đôi mắt xám xanh đã lạnh lùng hơn nhiều, ánh mắt quét qua gương mặt bất an của Alanis, lạnh giọng nói: 

"Gọi là sư phụ đi."

Chương trước Chương tiếp
Loading...