[BHTT][EDIT] Do Ký Chá Chi Hồng - Lưu Diên Trường Ngưng
Chương 20: Thâm nhập lang sào
Bách Hiết Thành tọa lạc nơi sâu thẳm đại mạc Tây Nam, phạm vi chưa quá trăm bước. Nguyên lai là cổ tòa chẳng rõ dựng từ năm nào, dần bị tháng năm quên lãng.Phía đông đã bị sụp xuống sạch sẽ, bao năm gió cát ăn mòn, chẳng còn phân biệt được hình dáng ban đầu. Nửa tòa bị sụp phía bắc có một gác chuông, lâu đài nghiêng đổ, chôn mình trong cát vàng, từ lâu chẳng còn phát ra thanh âm.Phía tây còn lác đác vài cột đá đứng sừng sững trên cát, khắp nơi là những tảng đá lớn, vỡ vụn nằm ngang dọc tứ tung, không ít bò cạp đen ẩn mình trong các khe hở tối tăm, chui tới chui lui.Phía nam là chùa, ban đầu được ngoại nhập vào, đại môn sụp xuống một nửa, một nửa kia ở trong gió lung lay, sắp đổ.Không có bất kì thương nhân nào sẽ lựa chọn ở chỗ này nghỉ chân, cũng không có bất kì người qua nào đường dám đi vào nơi này.Bò cạp có độc, ai cũng đều biết.Truyền thuyết, trăm bò cạp trong thành có chỉ một loài Hạt Tử Vương, chỉ cần nó bò qua nơi nào, da thịt đều sẽ bị hư thối.Truyền thuyết này, tất cả mọi người không nghi ngờ mà tin tưởng, cho nên Bách Hiết Thành liền trở thành một nơi đáng sợ ở Tây Vực, mỗi khi được nhắc tới tim đều đập nhanh một chút.Khi binh mã Hầu Bộ Bình tới bên ngoài Bách Hiết thành, đã là một ngày sau.Sở dĩ xác nhận nơi này chính là hang ổ Lang Kiêu, bởi vì bọn họ phát hiện lối vào Bách Hiết Thành có dấu vết vó ngựa.Nơi người cũng không dám tới, con ngựa lại như thế nào tới?Hầu Bộ Bình đứng ở phía trên cồn cát, xa xa nhìn cổng vào Bách Hiết Thành, cảnh giác nói: "Lang Kiêu đều là những kẻ ác độc, trong Bách Hiết Thành nhất định có cơ quan ẩn giấu."Vân Vũ Ảnh ngưng thần đem hình dáng Bách Hiết Thành nhìn đến thật rõ, "Chùa nếu có bảo tháp, tất sẽ có địa cung, ta nghĩ, Lang Kiêu nhất định tránh ở bên trong địa cung."Hầu Bộ Bình gật đầu, ghé mắt nhìn, "Không sai, cho nên, nếu chúng ta tùy tiện xông vào, thật sự là không khôn ngoan."Hai người vội vàng trao đổi xong, nhìn về phía A Y Mộ vẫn luôn không nói lời nào.Chỉ thấy nàng ngưỡng mặt nằm ở trên cồn cát, tay vắt ở trên trán, nhìn dường như là đang nghỉ ngơi."Tiểu Thạch Đầu." Vân Vũ Ảnh nhẹ nhàng mà chụp xuống đầu vai nàng, "Nếu ngươi không thoải mái, chúng ta vẫn nên bàn bạc kỹ hơn đi." "Sư phụ." A Y Mộ nhắm mắt lại, thản nhiên mở miệng, "Chúng ta hành quân một ngày, mênh mông cuồn cuộn, không cần thám tử vẫn có thể biết, chúng ta đã phát hiện hang ổ bọn họ."Vân Vũ Ảnh âm thanh nghi hoặc hỏi: "Cho nên?"A Y Mộ mở to hai tròng mắt, lại không có ý định ngồi dậy, "Bọn họ có lẽ là đang dĩ dật đãi lao*, chờ chúng ta đi vào, có thể từ hướng cổng khác, lặng lẽ vòng ra phía sau chúng ta."*Dùng sự nhàn rỗi của mình để chờ đợi, tiêu hao kẻ địch đang mệt mỏi."Thỏ khôn có tới ba hang, hang ổ Lang Kiêu này tất nhiên cũng không thể không có ba cái cửa ra!" Hầu Bộ Bình bừng tỉnh đại ngộ, hắn cắn răng nói: "Nếu bị bọn họ chặt đứt đường lui, chúng ta đây liền phải hai mặt đối địch!"A Y Mộ cuối cùng là ngồi dậy, cười nói: "Vậy nên, khi bọn chúng còn chưa kịp bao vây, sao chúng ta không tranh thủ lui về Ngọc Môn quan trước?""Thật vất vả mới đi đến nơi này? Vì sao phải trở về?" Hầu Bộ Bình là không hiểu.Vân Vũ Ảnh lại nghĩ ý tứ của A Y Mộ, "Ý của Tiểu Thạch Đầu là, phương diện này khó đối phó, không bằng trước tiên chúng ta đối phó mặt sau."A Y Mộ hiểu ý cười khẽ, duỗi tay thử thử hướng gió, "Hôm nay gió cát cũng không lớn, nếu chúng nhanh chân, có thể dựa theo dấu vó ngựa, tìm được một cái cổng ra khác của họ."Hầu Bộ Bình xấu hổ gật gật đầu, "May mắn gặp hai người Vân cô nương, bằng không, ta chỉ sợ không còn mặt mũi nào trở về gặp nghĩa phụ.""Sư phụ, chúng ta đi." A Y Mộ đứng lên, vỗ vỗ cát vàng dính trên y phục, liền mang theo sư phụ hướng tới chỗ con ngựa cách đó không xa, xoay người leo lên, đối với Hầu Bộ Bình nói, "Hầu công tử, ta cùng với sư phụ đi trước một bước.""Ý của ngươi......" Hầu Bộ Bình nói còn chưa nói xong, A Y Mộ cùng Vân Vũ Ảnh đã hai ngựa ngang nhau mà đi, chỉ chốc lát sau, trong tầm mắt Hầu Bộ Bình, bọn họ đã hóa thành hai chấm đen nơi cuối đường.Hầu Bộ Bình không nhịn được mà bật cười, "Tiểu Thạch Đầu, sẽ có một ngày, ta sẽ so tài thông tuệ với ngươi, làm ngươi phải lau mắt mà nhìn!""Công tử, nếu thích thì nên nói với cô nương a, ta thấy cô nương cũng không phải vẻ nữ tử tầm thường...... A!" Thuộc hạ còn chưa nói xong, liền ăn một đòn từ chuôi đao của Hầu Bộ Bình, đau đến che bụng ngồi xổm xuống.Hầu Bộ Bình lạnh lùng nói: "Chuyện của ta cũng cần các ngươi quản? Lắm miệng!" Nói xong, liền bước nhanh đi đến phía trước, xoay người lên ngựa, vung tay hô, "Toàn quân nghe hiệu lệnh ta, đề phòng mọi lúc, hướng đến Ngọc môn quan hành quân!""Tuân lệnh!" Nhóm binh tướng xoay người tiếp lệnh, hướng Ngọc Môn quan mà đi.Bên này Vân Vũ Ảnh theo thói quen, giục ngựa đi ở phía trước A Y Mộ, nàng hy vọng con ngựa chạy nhanh một chút, "Giá!""Hu——" A Y Mộ đột nhiên dừng ngựa.Vân Vũ Ảnh kinh hãi, vội vàng dừng ngựa, làm con ngựa đứng tại chỗ nặng nề thở gấp. "Làm sao vậy?"A Y Mộ duỗi cánh tay, lại cảm giác tốc độ gió một chút, "Sư phụ, chúng ta tránh khỏi bọn người Hầu Bộ Bình, quay về Bách Hiết Thành.""Cái gì?" Vân Vũ Ảnh không thể tin được khi nghe lời này. A Y Mộ yên lặng nhìn sư phụ, nghiêm mặt nói: "Bọn Lang Kiêu ở trong Bách Hiết Thành bày trận, sẵn sàng đón địch, thấy chúng ta đi rồi, chắc chắn sẽ có xe ngựa theo sát lại đây."Nói xong, nàng dõi mắt nhìn nơi cồn cát ở xa, "Nương đã đợi bảy năm, lại phải chờ mấy ngày, ta lại chỉ có thể từng chút một như tầm ăn mà đối phó với bọn Lang Kiêu.""Tiểu Thạch Đầu......" Vân Vũ Ảnh ôn nhu gọi một tiếng. A Y Mộ nở nụ cười, nàng muốn làm cho Vân Vũ Ảnh an tâm, "Yên tâm, sư phụ, ta biết ta đang làm cái gì? Ta cũng không phải tiểu nha đầu ngốc khi trước, ta sẽ bảo hộ chính mình."Vân Vũ Ảnh than một tiếng, "Mặc kệ ngươi làm cái gì, sư phụ cũng sẽ đi theo bồi ngươi."Ý cười trên mặt A Y Mộ đột nhiên đậm hơn, "Sư phụ, chuyện ta tắm gội ngươi cũng bồi?"Vân Vũ Ảnh không nghĩ tới A Y Mộ sẽ hỏi một câu như vậy, nàng lập tức đen mặt, thanh âm nghiêm túc nói: "Da ngươi cũng thật là dày, dám cùng sư phụ như vậy vui đùa!""Sư phụ ngươi đừng nóng giận, được không?" A Y Mộ vươn ngón tay, nhẹ nhàng mà kéo kéo góc áo Vân Vũ Ảnh, "Tiểu Thạch Đầu biết sai rồi.""Ngươi nha......" Vân Vũ Ảnh nhịn không được ý cười, cuối cùng chỉ bắn một chút lên cái ót A Y Mộ, lại nhịn xuống những lời định nói. A Y Mộ xoa xoa ót, nhìn quanh bốn phía một chút, chỉ chỉ cồn cát bên trái, "Sư phụ, chúng ta từ bên kia vòng trở về." "Hảo!" Vân Vũ Ảnh gật đầu, ghìm ngựa, liền cùng A Y Mộ hướng vòng tới Bách Hiết Thành.Hầu Bộ Bình mang theo nhân mã đuổi theo hồi lâu, lại phát hiện hai cô nương kia tựa hồ đều mất tích ở hoang mạc.Hắn không khỏi có chút nôn nóng, vạn nhất kia hai cô nương đấy đi trước hắn một bước, bị Lang Kiêu phục kích, như thế thì làm gì cho phải? Nghĩ như vậy, tâm Hầu Bộ Bình bắt đầu luống cuống, hắn gương mẫu đi trước, giục ngựa thật nhanh."Hưu!" Đột nhiên, một mũi tên từ mặt bên đánh úp lại. Hầu Bộ Bình nghe được tiếng gió từ phía sau, nghiêng người né được, lập tức quát: "Có mai phục! Toàn quân đề phòng!""Tuân lệnh!"Quả nhiên, A Y Mộ nói không sai, bọn Lang Kiêu này là vòng tới phía sau rồi đánh lén bọn họ! Bất quá, nếu đã sớm biết sẽ có mai phục, Hầu Bộ Bình liền có bảy phần thắng.Cùng lúc Hầu Bộ Bình giao chiến với nhóm Lang Kiêu phục kích, Vân Vũ Ảnh cùng A Y Mộ lén lút vòng tới phía tây sườn Bách Hiết Thành. A Y Mộ nhảy xuống lưng ngựa, vỗ vỗ lên mao, nghĩ cách làm cho con ngựa nằm nghiêng xuống dưới, sau đó, cẩn thận từng chút một chút mà bò lên trên gò cao.Vân Vũ Ảnh làm theo A Y Mộ, xuống ngựa, bò tới bên cạnh người nàng, "Bọn họ quả nhiên ra tới......." Bên này địa thế rất cao, có thể đem toàn bộ Bách Hiết Thành quan sát đến rõ ràng. Lang Kiêu ẩn trốn trong Bách Hiết Thành khi phát hiện họ rời đi, liền từ nơi mai phục, thăm dò bò ra. Sau một lúc lâu nghe không thấy A Y Mộ đáp lại, Vân Vũ Ảnh nhìn nhìn về phía sườn mặt A Y Mộ, lại phát hiện A Y Mộ đang ngưng thần đếm đếm cái gì? "Mặt trái ba bước...... Mặt trên hai bước......" A Y Mộ yên lặng nhớ kỹ vị trí mai phục của từng tên Lang Kiêu, rốt cuộc mỗi một người mai phục, khả năng đều muốn lấy mạng nàng. Vân Vũ Ảnh ẩn ẩn đoán được nàng rốt cuộc muốn làm cái gì? Nếu không biết những người đó mai phục nơi nào, điên cuồng lao vào, không thể nghi ngờ là chịu chết. Nếu đã biết nơi lẫn trốn của những người đó, nhanh chóng tập kích khiến chúng trở tay không kịp, phần thắng liền có thể tăng lên không ít. "Giá!" Một con hắc mã từ hướng bắc tiến đến, người phía trên một bên vừa chạy, một bên hô: "Tam ca bên kia có chút khó giải quyết, các huynh đệ, vài người theo ta cùng nhau chi viện tam ca!" "Tứ ca, chúng ta tới!" "Ta cũng đi!"Người này vội vàng điểm một nửa nhân mã, "Mấy người các ngươi tiếp tục lưu tại nơi này thủ, không thể thiếu cảnh giác, hảo hảo chờ ta cùng tam ca tứ ca trở về!" "Vâng!"Đám người này lại điều đi một nửa nhân mã, A Y Mộ khóe miệng lặng yên nhếch lên —— tác dụng của Hầu Bộ Bình, đó là hấp dẫn cùng kiềm chế càng nhiều nhân mã của Lang Kiêu. Thù của nương, chỉ có thể do nàng chính nàng báo! Nhìn những tên Lang Kiêu đó dần dần đi xa, tâm hoả báo thù trong lòng càng châm càng liệt, đôi tay A Y Mộ hạ xuống chuôi kiếm của Nếu Thủy trên vai, nàng nói với giọng khàn khàn: "Sư phụ, bảy năm qua, cảm ơn ngươi.""Tiểu Thạch Đầu!" Vân Vũ Ảnh biết A Y Mộ muốn giết xuống, nàng thật nhanh đè lại vai A Y Mộ, "Ngươi mới vừa rồi rõ ràng nói là một chút một chút như tằm ăn tiến đánh bọn họ, vậy mà giờ ngươi lại tùy tiện lao xuống, vạn nhất bọn họ còn có mai phục ở nơi khác thì sao?" "Sư phụ, hôm nay tên của ta chỉ có một —— ta tên A Y Mộ, là nữ nhi của A Y Nỗ."A Y Mộ một tay tháo xuống mặt nạ da trên mặt, hai tròng mắt đã đỏ bừng, ẩn ẩn còn có nước mắt, "Hôm nay ta sẽ không lùi về sau một bước, trừ phi, ta chết!" Vân Vũ Ảnh buông lỏng tay ra, nàng rưng rưng cười nói: "Tiểu Thạch Đầu, ta còn không có già, song kiếm ở trên, hôm nay ta sẽ cho ngươi biết, sư phụ vĩnh viễn là sư phụ!" Nói xong, nàng trước A Y Mộ một bước rút ra song kiếm, duỗi mũi chân một chút, liền thẳng thân mình, vững vàng mà nhảy vào Bách Hiết Thành. "Có người đột kích! A!"Cách Vân Vũ Ảnh không xa, tên Lang Kiêu còn không kịp lùi về chỗ ẩn nấp, liền bị phong kiếm của Nếu Thủy từ phía sau xuyên qua yết hầu. A Y Mộ đối với Vân Vũ Ảnh gật đầu cười, "Sư phụ, ta cũng sẽ làm người biết, ta đã trưởng thành!" Nói, Nếu Thủy song kiếm trong tay nàng vũ ra một màn kiếm hoa loá mắt, khắp nơi đều là huyết châu. Mới vừa rồi nàng đã nhớ rõ những người đó ẩn trốn ở đâu, mỗi một bước đi, mỗi giết một người, phảng phất như là đã nhìn thấu mọi ý đồ của Lang Kiêu. Nàng từng bước một tới gần tây biên Bách Hiết Thành, nơi vào sào huyệt Lang Kiêu, tâm muốn báo thù làm nàng càng thêm giống sát thần địa ngục, mỗi một kiếm đâm ra, liền có thể đoạt được một mạng người.Nhóm Lang Kiêu bị A Y Mộ làm kinh sợ, không còn ý giấu sào huyệt, hoảng loạn chạy trốn vào trong, trong lòng chỉ nghĩ tới việc chạy thật xa khỏi thiếu nữ giết người đến đỏ mắt này.Vân Vũ Ảnh liên tiếp giết hai gã Lang Kiêu, lo lắng sốt ruột mà nhìn bóng kiếm điên cuồng của A Y Mộ, nàng đột nhiên có chút mê võng. "Tiểu Thạch Đầu, dạy ngươi kiếm thuật, mang ngươi báo thù, rốt cuộc là ta sai, hay là đúng?"------------Tác giả có lời muốn nói: Càng văn ~Editor: Flop quéeee. Năm cuối rồi, rất bận luôn huhu. Ai đi ngang thì để lại gì đó cho tớ ít động lực với👉👈