[BHTT][EDIT] Do Ký Chá Chi Hồng - Lưu Diên Trường Ngưng
Chương 15: Dã quán năm xưa
Trời tờ mờ sáng, Vân Vũ Ảnh đã nghe bên ngoài nhà gỗ, tiếng ngựa hí lên hai tiếng, liền cất gió đi theo hướng tây.Nàng chậm rãi ngồi dậy, cúi đầu đem hai thanh kiếm dưới mép giường lên, thở dài nói: "Duyên khởi duyên diệt, đều có tạo hóa."Nói xong, nàng lại nặng nề thở dài, ngước mắt nhìn lên cửa phòng đang đóng chặt, tự giễu nở nụ cười, "Nhưng ta vốn là người trong cõi hồng trần, làm sao tránh khỏi nghiệp chướng." Nàng sờ lên chuôi kiếm lạnh lẽo, quyết định chủ ý, cùng A Y Mộ đồng sinh cộng tử."Tiểu Thạch Đầu, một ngày vi sư, cả đời vi sư, những người đó muốn tổn thương ngươi, trước phải hỏi qua kiếm của ta."Không mất bao lâu, Vân Vũ Ảnh cưỡi ngựa, đuổi theo hướng mà A Y Mộ rời đi.Rời khỏi ngoại ô Kỳ Sơn của Trường An là vùng núi cao hiểm trở, càng theo hướng tây, cỏ cây càng thưa thớt.Hôm nay A Y Mộ mặc một thân hắc y, trên vai là Nếu Thủy, trước ngực nàng có một khối hộ tâm giáp bằng da, đây cũng là điểm phòng hộ duy nhất trên người."Giá!"Dựa theo kí ức lúc nhỏ, nàng giục ngựa như bay đi về hướng tây. Nàng nhớ rõ, chỉ cần qua Ngọc môn quan, liền có thể tiến vào đại mạc Tây Vực, chỉ cần tìm một thương đội và đi theo, liền có cơ hội gặp lại Lang Kiêu.Mặc dù hiện tại không thể tìm được hang ổ, nhưng chỉ cần nàng tập kích Lang Kiêu, bọn chúng nhất định sẽ tìm nàng báo thù.Nàng chỉ cần từng đợt rồi từng đợt tiêu diệt nhóm Lang Kiêu đi trả thù, rồi sẽ có ngày tên thủ lĩnh Lang Kiêu phải ra mặt.Lang huyệt không thể vào, nhưng nàng có thể dùng mồi dụ, hấp dẫn những tên Lang Kiêu đó tới, đánh bại từng tên.Luận về kiếm pháp, A Y Mộ biết đời này sẽ vẫn kém hơn so với sư phụ, nhưng nàng thật sự là không chờ nổi nữa, nàng mong sớm ngày báo thù cho nương, sau đó là ngày tìm gặp a phụ, cùng hắn đi tế bái nương ở Kiến Khang.Cuối cùng, cũng là điều nàng muốn làm nhất —— sớm ngày gặp Quận chúa ở Kiến Khang, hoàn thành ước định năm xưa.Mỗi khi nghĩ đến Quận chúa, khóe miệng nàng luôn không tự chủ, nhẹ nhàng dương lên.Bảy năm qua đi, Quận chúa liệu có còn nhớ?Nàng theo bản năng cúi đầu nhìn bên hông, bên trên dải tua tuyết sắc kia, là một cái chuông bạc bị vuốt ve đến tỏa sáng, nàng dùng tay khều một chút, chuông lại phát ra một tiếng giòn vang."Quận chúa, ta nhất định sẽ đến hoàn thành phó ước!"A Y Mộ thở dài một cái nhẹ nhõm, nhìn về chân trời mờ nhạt phía xa, giương lên roi ngựa, giục ngựa xuyên qua cánh đồng hoang vu, hướng tới tiểu điếm ở vùng ngoại ô xa.Tiểu điếm đó tên là Khách Lai (khách tới).Năm đó khi nàng đi theo a phụ đến Đại Lương, đã từng ở nơi đây.Hiện giờ quay lại, đã là cảnh còn người mất."Hu ——" A Y Mộ dừng ngựa ở trước tiểu điếm, xoay người nhảy xuống, liền có một điếm tiểu nhị đi ra dắt ngựa.Vẫn là điếm tiểu nhị kia, cái người có một nốt ruồi đen dưới khóe miệng. Chỉ là bảy năm qua đi, tóc mai cũng nhiễm bạc theo năm tháng, hắn tiếp lấy dây cương trong tay A Y Mộ, lại nhìn rõ gương mặt nàng một chút, thoáng giật mình.Đã rất lâu không gặp một cô nương xinh đẹp như vậy, điếm tiểu nhị nhìn đến ngây người, lúc lâu sau vẫn không biết nên nói cái gì, làm cái gì?"Nửa cân thịt bò, ba cái bánh bao, một ấm trà nóng." A Y Mộ chỉ cảm thấy hắn thật sự là thân thiết, cũng không đem chuyện để hắn vô lễ mà khó chịu, nàng cười cười, "Giúp ta cho ngựa ăn uống thật no, đa tạ." Nói xong liền từ trong tay ném ra ít bạc vụn, đi vào trong điếm.Khách điếm này ngày thường hay được các khách thương lui đến, phần lớn đều ăn uống xong sẽ đi ngay, nhưng A Y Mộ đêm nay sẽ ở lại, coi như bản thân giống như trước kia, đang cùng nương cùng a phụ ở đây.Đừng nói là tiểu nhị, đến cả chưởng quầy cũng kinh ngốc, khi thấy A Y Mộ từ phía xa đi lại. Đến khi bút lông trong tay rơi xuống, mới hồi thần trở lại."Tiên nữ cô nương......""Chưởng quầy, ta có tên, là Tiểu Thạch Đầu, không phải tiên nữ." A Y Mộ híp mắt nở nụ cười, làm chưởng quầy cảm thấy tam hồn đã bay mất hai cái."Ân! Ân! Thạch Đầu cô nương, ngươi là muốn trọ ở đâu? Hay là......" Chưởng quầy đột nhiên phát hiện, lưỡi của bản thân đều loát không thẳng, một lòng điên cuồng nhảy loạn.A Y Mộ xoay người đi, cảm thấy hắn có chút chói mắt, "Ở một đêm." Nói đoạn, nàng liền đem ít bạc vụn phóng tới, "Vẫn là phòng số 3 trên lầu."Chưởng quầy nghe nàng nói một cách quen thuộc, lại nghĩ không ra đã gặp cô nương xinh đẹp này khi nào, hắn vội vàng cúi người gật đầu, đem chìa khóa phòng cho A Y Mộ, "Thạch Đầu cô nương, ngươi lấy, đây là chìa khóa.""Hảo."A Y Mộ tiếp nhận chìa khóa, lại quay đầu nhìn về tiểu nhị, cười nói: "Phiền toái tiểu ca đây giúp ta đem thức ăn lên phòng, ta ăn ở đó.""Được! Được! Được!" Tiểu nhị trong lòng như nở hoa, lại không đề phòng chưởng quầy bên kia, liền bị gõ lên đầu một cái."Lão bản, ngươi đây là......" Tiểu nhị không vui nghiêng đầu nhìn về phía chưởng quầy, ánh mắt vô tội, "Ta không có làm chuyện sai, cũng không có lười biếng a.""Đồ ăn của Thạch Đầu cô nương, ta đi đưa, ngươi cũng đừng nghĩ đến chuyện lười biếng." Chưởng quầy nói xong, quay qua cười làm lành với A Y Mộ.A Y Mộ nhịn cười chuyển thân đi, cuối cùng vẫn là không nhịn được, nở nụ cười, nàng lắc lắc đầu, liền lập tức hướng đến phòng của mình.Càng gần với chốn xưa, nội tâm A Y Mộ càng run, nàng mở cửa phòng ra, đứng ở trước thật lâu nhưng không dám bước vào.Bên trong mọi thứ đều được bày biện giống hệt khi trước, nhưng dù có như vậy, cố nhân vẫn không thể quay về.A Y Mộ liền cứ như vậy sa vào kí ức năm xưa, đại đường dưới lầu, mấy tên hán tử đang ăn cơm nói nhỏ vài câu, liền cầm theo đao kiếm vội vàng rời đi.Sắc trời dần tối, côn trùng từ đồng cỏ hoang bên ngoài bắt đầu kêu vang.Sau khi A Y Mộ ăn xong, liền đẩy cửa sổ nhìn ra bên ngoài, mênh mang là cánh đồng hoang vu. Nàng là lần đầu tiên qua đêm một mình, trong lòng có chút thấp thỏm không tên.Xuyên qua cây cỏ, có vài người đứng trước cửa sổ, nhìn trộm A Y Mộ bên trong."Đẹp, mỹ nhân như vậy, nhất định bán rất được giá!""Tiền? Ta nói cho các ngươi, đem nàng cho vua phương Bắc đại nhân, chúng ta có thể vào Lang Kiêu, về sau chính là cuồn cuộn tiền!""Vẫn là lão đại nghĩ chu đáo!""Không nói nữa, bây giờ liền nhắm, cho nàng một mũi tên mê châm, chúng lại đi lên lầu, đem nàng bỏ vào bao tải mang đi.""Hảo!"Nói đoạn, tên nam tử mỏ chuột tai khỉ liền đem tụ tiễn nhắm ngay trước phòng A Y Mộ, dưới ánh trăng rằm, mê châm hiện lên một quỹ đạo cong, bắn tới phía trước phòng A Y Mộ.Bọn họ không nghĩ lúc này A Y Mộ lại đóng cửa sổ, càng không nghĩ tới phía sau xuất hiện một người, đem mũi kiếm lạnh lẽo đặt lên cổ họ."Ai?!""Lão tử.......A!"Hai người chỉ kịp nói xong lời này, liền kêu thảm lên một tiếng, bị người phía sau nhất kiếm đoạt mạng.Cửa sổ lại lần nữa được mở ra, A Y Mộ cầm kiếm, từ trong phi người ra, cảm thấy sau đám cỏ dại kia là thân ảnh quen thuộc, nàng cẩn trọng kêu, "Sư phụ.""Có thể cảm nhận nguy hiểm, không tồi, Tiểu Thạch Đầu." Vân Vũ Ảnh đem huyết kiếm lau chùi sạch sẽ, đi lên phía trước, than một tiếng, "Thù của đồ nhi, đó là thù của ta, con đường diệt lang, sư phụ bồi cùng ngươi.""Ân!" A Y Mộ cười gật đầu, thu hồi Nếu Thủy trong tay.Vân Vũ Ảnh bấm tay gõ một chút lên ót A Y Mộ, không vui nói: "Ta nhớ rõ ta đã dạy ngươi, loại khách điếm có đồng cỏ phía sau, rất dễ giấu người, đều đã quên?"A Y Mộ lắc đầu cười nói: "Sư phụ, ta không có quên, vẫn luôn đề phòng a."Nếu như A Y Mộ nói dối, vừa rồi chắc chắn đã chúng mê châm.Nhưng Vân Vũ Ảnh vẫn khó hiểu, biết rõ là có nguy hiểm, vậy mà còn ngồi ở đó, đây là vì cái gì?A Y Mộ tiến lên, vòng tay qua cánh tay sư phụ, chỉ vào cửa sổ, nói: "Nương, a phụ ta đã từng ở qua nơi này, cho nên ta mới ở lại đây một đêm."Vân Vũ Ảnh muốn nói lại thôi, cuối cùng chỉ có thể thở dài, bỏ qua cho A Y Mộ.Nàng nghiêm túc nhìn gương mặt A Y Mộ, mở ra hành lý trên lưng, từ bên trong lấy ra một cái mặt nạ, đưa về hướng A Y Mộ."Họa thủy tuy không phải là lỗi của nữ nhân, nhưng cuối cùng vẫn là tai họa trên đầu. Bên ngoài Tây Vực, đầu trâu mặt ngựa có nhiều, tốt nhất ngươi vẫn nên đeo mặt nạ."A Y Mộ đột nhiên cười khẽ một tiếng.Chỉ thấy A Y Mộ từ trong người lấy ra một cái mặt nạ khác, đeo lên trên mặt, cười nói: "Sư phụ nhìn xem, chúng ta đều nghĩ đến một vấn đề!"Vân Vũ Ảnh vừa tức giận vừa buồn cười, trừng mắt liếc nàng một cái, "Ngươi đã chuẩn bị tốt, vì sao không mang? Lại cứ muốn chọc mấy tên như thế này đến!"A Y Mộ nắm lấy mặt nạ, xúc động cười cười, "Ta chỉ muốn nhìn một chút, chưởng quầy cùng tiểu nhị, có hay không còn nhớ ta?""......" Vân Vũ Ảnh trầm mặt một lát, cuối cùng mở miệng, "Có sư phụ làm chứng, ngày sau ngươi tìm được a phụ, hắn dám không nhận ngươi?"A Y Mộ cười mà không đáp, nàng cũng không lo a phụ không nhận ra nàng, điểm khiến nàng lo, chính là Tiêu Doanh Quận chúa còn nhận ra nàng không?Nhưng những cái này, nếu nàng nói ra, sư phụ cũng sẽ không lý giải.Làm một vũ giả tự do tự tại giống như sư phụ, nàng nghĩ, hi vọng bản thân sẽ không dính dáng quan hệ cùng đất nước nào."Đừng sợ."Vân Vũ Ảnh cho rằng A Y Mộ còn lo lắng, nàng sờ sờ cái gáy A Y Mộ, nghiêm mặt nói: "Thiên hạ sẽ không có phụ mẫu nào quên mặt hài nhi của mình, ngươi yên tâm.""Ân."A Y Mộ gật đầu, "Sắc trời đã tối, sư phụ, chúng ta vẫn nên đi nghỉ ngơi sớm chút.""Được.""Sư phụ."Đi được vài bước, A Y Mộ đột nhiên dừng lại."Làm sao?"Chỉ thấy A Y Mộ duỗi tay, lấy mặt nạ bạc trong tay Vân Vũ Ảnh ra, lại đem mặt nạ da của nàng đưa về phía Vân Vũ Ảnh, "Sư phụ đưa ta, ta nhận, ta đây cũng đưa sư phụ một cái, sư phụ nhận hay không nhận?"Vân Vũ Ảnh khẽ mỉm cười, nhận lấy.Giống như nàng đối tốt với A Y Mộ một phân, A Y Mộ sẽ trả lại cho nàng một phân.Hai người các nàng tuy là thầy trò, nhưng từ lúc bắt đầu đến bây giờ, những điều giữa cả hai, ân tình hay cảm xúc, đều có ranh giới. Vân Vũ Ảnh không thể nói rõ điểm nào không tốt, nhưng nàng cảm thấy, sợi chỉ ràng buộc nàng cùng A Y Mộ, sớm ngày cũng sẽ đoạn tuyệt."Tiểu Thạch Đầu.""Ân?""Kỳ thật, sư phụ đối tốt với đồ nhi là chuyện thiên kinh địa nghĩa*.""Ân!"A Y Mộ híp mắt nở nụ cười, một bên má lúm đồng tiền dần đậm, "Đồ nhi đối tốt với sư phụ, cũng là thiên kinh địa nghĩa, không phải sao?"*Thiên kinh địa nghĩa: lẽ trời đất quy định; lẽ đương nhiên, hiển nhiên, không thể chối cãi,....---------------Tác giả có lời muốn nói: Càng văn ~~ Nơi này vẫn chưa đến giờ tan tầm của Trường Ngưng quân, mà để đại gia có thể thấy chương mới, ta đành phải trảo cơ cập nhật trước. Nếu có chút sâu sạn, cũng chỉ muốn nói nhỏ với Trường Ngưng thôi nha~