[BHTT][EDIT] Do Ký Chá Chi Hồng - Lưu Diên Trường Ngưng
Chương 13: Không người phó ước
Bên trên sư tử ngoài Tấn An biệt viện treo hai dải tơ hồng tử, chủ bộ đứng ngoài đại môn, không ngừng tiếp đón quan viên, đệ tử danh môn đến chúc mừng.Không thể nghi ngờ, hôm nay là sinh thần của Quận chúa. Từ sớm nàng đã thay một kiện y phục lộng lẫy, để cho bọn tỳ nữ hầu hạ rửa mặt chải đầu, liền chờ đến lúc khai yến. Nghe nói khách quan hôm nay dâng lên rất nhiều lễ vật.Những lời chúc cùng đống lễ vật kia, năm trước nàng đều đã nghe, liền nhìn đến chán.Hôm nay điều duy nhất khiến nàng chờ mong chính là A Y Mộ đến hiến vũ, từ rất lâu rồi nàng chưa nhận được một phần lễ vật chân thành.Tiêu Doanh đem một hộp thạch châu cầm lên, lấy ra trong đó một viên, tinh tế thưởng thức, khóe miệng câu lên, không nhịn được mà quay qua hỏi tỳ nữ, "A Y Mộ đến?""Hồi Quận chúa, vẫn chưa." Tỳ nữ cung kính đáp lời.Tiêu Doanh có chút mất mát mà nhíu mày, nàng bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, liền thoải mái nở nụ cười, "Chỉ sợ nàng ấy hôm nay khẩn trương quá, lại trang điểm nhiều một chút, hẳn là vậy đi."Nghĩ đến dung nhan ngày ấy của A Y Mộ khi khiêu vũ đã là kinh diễm, hôm nay lại đổi sang một kiện y phục tinh tế mà múa, chỉ sợ người kinh diễm sẽ không chỉ có một mình Tiêu Doanh."Không được." Tiêu Doanh đột nhiên cảm thấy, hôm nay không thể để A Y Mộ hiến vũ trước yến hội, nàng trước tiên đi tìm phụ thân nói rõ, A Y Mộ chỉ múa cho một mình nàng xem. Nghĩ đến đây, nàng liền đứng lên."Quận chúa muốn đi đâu?" Bọn tỳ nữ có chút hoảng loạn.Tiêu Doanh nghiêm túc nói: "Ta đi tìm phụ thân nói chút việc." Nói xong, nàng liền hướng ngoại phòng đi ra, nhưng đi chưa được mấy bước, lại thấy một kiện y phục này thực rờm rà, nàng nhấc lên góc váy, bước chân nhanh hơn hướng thẳng tới Thái tử chủ viện.Bọn tỳ nữ một đường nhanh chân đuổi theo sau Quận chúa, sợ hầu hạ Quận chúa không tốt, bị Thái tử chỉ trích.Tiêu Doanh còn chưa đi đến Thái tử chủ viện, liền trông thấy một nhóm Vũ Cơ người dị tộc đi ngang qua, nàng không khỏi tò mò mà gọi một tên thủ vệ đi trước, hỏi cho rõ ràng."Các nàng là?"Thủ vệ cung kính mà đối Tiêu Doanh nhất bái, "Hồi Quận chúa, là các Vũ Cơ hôm nay điện hạ đặc biệt tìm đến hiến vũ.""Ân?" Tiêu Doanh bối rối.Thủ vệ tiếp tục nói: "Điện hạ nói Quận chúa thích xem Chá Chi vũ, trong thành Kiến Khang này, những người dị tộc múa Chá Chi vũ đẹp nhất, điện hạ đều mời tới."Tiêu Doanh ẩn ẩn cảm thấy bất an, rõ ràng hôm nay là A Y Mộ hiến vũ mới đúng, vì sao lại đổi thành những người này?"Quận chúa?" Thủ vệ âm thầm cân nhắc lời nói, không biết bản thân có nói sai gì hay không.Tiêu Doanh phất tay, ý bảo hắn mang các nàng lui ra."Vâng, Quận chúa."Thủ vệ mang theo mấy người dị tộc lui vào thiên viện.Sắc mặt Tiêu Doanh dần có gì đó không đúng, bọn tỳ nữ lo lắng tiến lên hỏi: "Quận chúa, người làm sao vậy?"Tiêu Doanh trầm mặt một lát, liền thay đổi phương hướng, bước nhanh trở về tiểu viện của mình, đối với thân vệ nói: "Ngươi nhanh chống đi đến Vân Thăng khách điếm nhìn xem, rốt cuộc A Y Mộ là bị làm sao?""Quận chúa......" Thân vệ chần chờ nhìn Tiêu Doanh.Hiển nhiên là hắn biết gì đó?Tiêu Doanh phát giác ra, nhướng mày: "Sao? Ngươi gạt ta cái gì?"Thân vệ là được Thái tử dặn qua, chuyện này tuyệt không được nói ra cho đến khi sinh thần nàng qua đi, tránh làm Tiêu Doanh mất đi cao hứng."Không nói?" Vẻ mặt Tiêu Doanh dĩ nhiên là đã tức giận, nhưng trong lòng lại càng sốt ruột chuyện A Y Mộ.Tiêu Doanh biết hắn nhất định sẽ không ngoan ngoãn nói ra, cho nên nàng quay đầu đi, lập tức đi đến đại môn của biệt viện."Quận chúa! Người muốn đi đâu?""Các ngươi không ai chịu nói cái gì, ta đây đành tự mình đi nhìn xem!"Tiêu Doanh càng nghĩ càng thấy mọi chuyện không ổn-- Vân Vũ Ảnh đã rời đi nhiều ngày, gần như biến mất khỏi thế gian. Nàng sớm nên cảm thấy mọi chuyện không ổn mới phải!"Quận chúa không thể!""Quận chúa!"Thân vệ cùng tỳ nữ sôi nổi quỳ xuống, ngăn cản ý định của Tiêu Doanh."Làm càn!""Hôm nay là sinh thần Quận chúa, thần không dám có ý tưởng quấy nhiễu tâm tình của người." Thân vệ tỏ ý cầu xin, "Chờ qua hôm nay, mạt tướng nhất định đem mọi chuyện nói rõ với Quận chúa!"Tiêu Doanh lẳng lặng nhìn hắn, "Ngươi lấy đâu ra lá gan lớn như vậy để ra điều kiện với ta, là phụ thân phân phó?""Chuyện này......" Thân vệ bị nói trúng tim đen, cúi đầu không dám nói gì nữa.Tiêu Doanh hít sâu một hơi, nàng biết hôm nay cưỡng bức mấy người này cũng không được cái gì, "Đứng lên hết đi."Thân vệ cùng tỳ nữ đôi bên liếc mắt một cái, không một ai dám đứng lên.Tiêu Doanh đắng chát mà cười, ngơ ngẩn nhìn ra đại môn của biệt viện, lẩm bẩm nói: "Ta hôm nay sẽ không rời khỏi cửa, cũng không làm các ngươi khó xử, đứng lên."Thân vệ cùng bọn tỳ nữ âm thầm thở nhẹ một hơi, cuối cùng mới đứng dậy.Nhìn thấy Tiêu Doanh vẫn mang ý định đi đến đại môn bên kia, mấy người lại khẩn trương lên, lại không dám nói thêm cái gì, lẳng lặng đi theo phía sau Tiêu Doanh."Quận chúa tới!"Bên trong có vài tên con cháu thế gia xấp xỉ tuổi Tiêu Doanh, vừa nhìn thấy vị Quận chúa kia trong lời đồn, không khỏi mở to hai mắt ra nhìn, kinh ngạc với dung nhan của nàng.Tiêu Doanh từ nhỏ đã chướng mắt mấy kẻ này, nàng lạnh lùng liếc liếc mắt, làm bọn họ sợ tới mức cúi đầu thật nhanh, cung kính nhất bái với Tiêu Doanh.Chủ bộ thấy Quận chúa tới, liền chạy nhanh ra đón, cười nói: "Quận chúa sao lại đến chỗ này?""Ta tới chờ bằng hữu."Tiêu Doanh thẳng thắn thân mình, mặc dù biết A Y Mộ đã xảy ra chuyện, nhưng bây giờ nàng chỉ có thể giả vờ chờ mong mà đứng đây chờ.Chủ bộ tất nhiên biết rõ sự tình, khó xử mà khuyên nhủ: "Quận chúa, nơi này nhiều người, vẫn nên là đi về trước chờ khai yến đi."Tiêu Doanh lắc lắc đầu, kiên định nói: "Ở trong viện chờ, chi bằng đến đây chờ, hôm nay ta muốn nghe A Y Mộ nói lời chúc mừng.""Chuyện này......" Chủ bộ thật sự là không có biện pháp với Tiêu Doanh, đành trừng mắt với tỳ nữ, "Nơi này gió lớn, ngươi còn để Quận chúa đứng như vậy?" Nói xong, liền để lại cho tỳ nữ một ánh mắt."Nô tỳ biết sai!" Tỳ nữ tất nhiên hiểu ý chủ bộ, hắn là muốn nàng nhanh đi báo Thái tử, hiện giờ chỉ có Thái tử mới khuyên được Tiêu Doanh.Tiêu Doanh sớm quen với mấy trò vặt này, nàng lạnh lùng nhìn tỳ nữ chạy xa, lại quay đầu về phía đại môn, kỳ thật mấy chuyện này đối với nàng căn bản không quan trọng.Nàng lén lút nắm chặt thạch châu trong tay, chỉ hận chính mình bị nhốt trong cái biệt viện này, không cách nào biết được an nguy của bằng hữu."A Y Mộ......Ngươi không thể xảy ra chuyện......" Từ tận đáy lòng, Tiêu Doanh âm thầm cầu nguyện, chỉ mong hôm nay trôi qua thật nhanh, để cho những kẻ này ngoan ngoãn kể rõ mọi chuyện, A Y Mộ rốt cuộc là bị làm sao vậy?Được tỳ nữ thông báo, Tiêu Cương rất nhanh đã đến nơi, hắn đau lòng nhìn bộ dáng của Tiêu Doanh, tiến lên an ủi nói: "Doanh Nhi, sao lại ngây ngốc đứng ở đây?"Tiêu Doanh quay người lại, nhún người một cái hành lễ với Tiêu Cương, làm ra vẻ không biết gì, gượng cười hỏi lại: "Ta chờ A Y Mộ đến!"Nét cười trên mặt Tiêu Cương cứng đờ, hắn cầm lấy tay Tiêu Doanh, nhưng không trực tiếp trả lời ý tứ kia, chỉ thấy nghiêng người nói với đám tỳ nữ, "Mấy người các ngươi, đưa Quận chúa đi nghỉ ngơi.""Phụ thân......" Tiêu Doanh ban đầu còn nghĩ có thể ỷ vào sự sủng ái, để phụ thân đem chân tướng nói ra.Tiêu Cương nghiêm túc nhìn Tiêu Doanh, "Ngươi là chi nữ Thái tử Đại Lương, như vậy còn ra thể thống gì?"Lại là thể thống?Tiêu Doanh chưa bao giờ chán ghét thân phận chính mình đến như vậy, nàng tự giễu mà nở nụ cười, "Phụ thân, Doanh Nhi chỉ ở đây chờ bằng hữu thôi." "Bất quá cũng chỉ là tiểu nha đầu người dị tộc, không gánh nổi hai chữ bằng hữu với ngươi đâu." Ngữ khí Tiêu Cương dần chuyển sang như ra lệnh, "Đừng quên thân phận của mình, Doanh Nhi."Tiêu Doanh cúi đầu xuống, "Vâng, phụ thân."Cuối cùng trên mặt Tiêu Cương cũng hiện lên nụ cười, "Không phải thích xem Chá Chi vũ sao? Hôm nay ta đã chuẩn bị thật tốt, đi, theo ta đến xem."Tiêu Cương đã nói đến như vậy, nếu Tiêu Doanh còn có ý phản đối, chính là ngỗ nghịch.Nàng cùng phụ thân đi đến hướng tiệc rượu, những thỉnh thoảng vẫn không kìm được mà nhìn về phía đại môn, nàng chờ mong A Y Mộ sẽ xuất hiện, sẽ thật chân thành tươi cười với nàng, nói một câu-- sinh thần vui vẻ.Chỉ là, một đêm này, nàng nhận ra một điều, cái thân phận này sẽ bám theo nàng mãi mãi, một đời một kiếp.Ngày hôm sau, cũng là ngày mà sinh thần kết thúc. Thân vệ còn tưởng rằng Quận chúa sẽ hỏi hắn những chuyện đã xảy ra, nhưng Quận chúa cứ như là đã quên, không hỏi đến A Y Mộ dù chỉ là một câu.Nếu nói Quận chúa so với khi xưa không giống nhau, đó là từ khi ngày ấy bắt đầu, lúc mà hạt châu kia được treo bên người nàng, bất luận là tham dự yến hội gì, mặc xiêm y gì, cũng đều có nó.Theo năm tháng qua đi, Tiêu Doanh càng ngày càng giống một nữ tử xuất thân hoàng tộc, đoan trang mà mỹ lệ. Trên dưới Đại Lương, không ai không ca ngợi Quận chúa, nói thẳng Tiêu Doanh là hoàng tộc đệ nhất mỹ nhân.Không ít công tử thế gia cũng ngày càng chú ý Tiêu Doanh, thầm ảo tưởng, một ngày bản thân có thể trở thành Quận mã* của Tiêu Doanh, có được đệ nhất mỹ nhân Đại Lương.*Ở bản QT mình thấy để là Phò mã, nhưng mà hiện tại Tiêu Doanh vẫn là Quận chúa nên đã đổi lại. Nếu có sai sót, mong mọi người thông cảm aa.Nhưng không ai biết rằng, dù Tiêu Doanh trước mặt người khác mỉm cười, bên trong lại không có điểm nào tha thiết chân thành.Chỉ khi đêm khuya tĩnh lặng, Tiêu Doanh cầm lên viên thạch châu, nghĩ đến thời niên thiếu thưởng qua một màn kinh diễm, môi nàng mới có thể nhợt nhạt nở nụ cười thật sự."A Y Mộ, nếu ngươi còn sống, liệu sẽ còn nhớ lời phó ước, hay là đã nuốt lời rồi?"Tiêu Doanh ngẫu nhiên sẽ nói một câu như vậy, tối nay cũng không ngoại lệ."Quận chúa, nên nghỉ ngơi." Tỳ nữ thổi tắt gần như mọi ánh đèn trong đình, bước đến trước một trản cung đăng nơi cuối hành lang, cung kính nhất bái hành lễ với Tiêu Doanh."Đã biết, lui xuống đi."Tiêu Doanh như cũ, xoay người ngã xuống, đem mặt đối diện với tường. Nàng từ trong tay lấy ra thạch châu, đem tua rua triền trên đầu ngón tay, ngơ ngác nhìn.Tỳ nữ thổi tắt ánh đèn cuối cùng, cẩn thận rời khỏi đình điện.Quanh năm vuốt ve, thạch châu so với trước ngày càng sáng hơn, hiện giờ còn có ánh thêm ánh trăng làm nổi bật, phát quang đến rực rỡ."A Y Mộ, bảy năm, ngươi thiếu ta bảy điệu múa, có biết hay không?" Tiêu Doanh chậm rãi khép lại đôi mắt, khóe miệng hơi hơi giương lên, "Bất quá, sinh thần năm nay của ta, nếu ngươi xuất hiện, ta liền không giận."Một đêm này, Tiêu Doanh mơ thấy mình ở đại mạc, ở đó, A Y Mộ rất kiều diễm đang vận một bộ hồng y, giục ngựa chạy đến, nói với nàng một câu--Quận chúa, ta tới, hiến vũ cho sinh thần của ngươi.--------------Tác giả có lời muốn nói: Một vị tiểu thiên sứ nào đó đoán sai rồi nga~ không phải rời đi tám năm, là nháy mắt qua đi bảy năm~ ha ha ha