[BHTT][Edit] Có Thể Kết Hôn Trước - Ninh Viễn
【 Phiên Ngoại 】 Lâm Tiểu Chí x Ngụy Chước Ngưng ( 1 )
"Thật sự không được nữa rồi......"Ngụy Chước Ngưng thở hồng hộc, nằm bẹp xuống."Sao lại không được? Mới đến đoạn này ngươi đã không được rồi?"Thanh âm của Lâm Tiểu Chí mang theo hơi thở nóng rực, vang lên bên tai nàng.Ngụy Chước Ngưng mở mắt ra, quay đầu nhìn người phía sau mình, giọng yếu ớt nói:"Tiểu Chí, ngươi buông tha ta đi, ta thật sự sắp không chịu nổi nữa rồi, ta từ trước đến nay chưa từng thử liên tục thời gian dài như vậy......"Lâm Tiểu Chí cũng không vì nàng cầu xin tha mà dao động, mỉm cười lắc đầu, giọng không cho phản kháng nói:"Không thể được. Nói rõ là ba tiếng đồng hồ, thiếu một phút một giây cũng không được. Chước Ngưng, ngươi muốn trở mặt sao?"Ngụy Chước Ngưng mắt rưng rưng ngấn lệ, cắn môi:"Đúng là ta đã nói ba tiếng. Ta hối hận rồi, ta đánh giá bản thân quá cao, ba tiếng với ta thật sự chịu không nổi. Cầu xin ngươi Tiểu Chí, tha cho ta đi? Lần sau, ta nhất định......""Không được!" Lâm Tiểu Chí đột nhiên nâng cao giọng, kéo nàng dậy, "Nói rõ hôm nay học bổ túc ít nhất ba tiếng! Sao lại bắt đầu chơi xấu? Còn muốn dùng chiêu đạn bọc đường để tấn công ta? Ta tuyệt đối không đồng ý! Mau, đứng dậy mau lên, còn mấy ngày nữa là thi đại học, còn bao nhiêu đề ngươi căn bản chưa hiểu, ngươi còn có tâm tư ở đây cùng ta đấu trí đấu dũng?"Ngụy Chước Ngưng vẫn chưa từ bỏ ý định, rên rỉ kéo kéo tay áo nàng: "Tiểu Chí, Tiểu Chí...... Cầu xin mà!"Chậc, đây là hài tử xui xẻo nào vậy? Bình thường một bộ ngây ngốc để người ta xoa tròn bóp dẹp, giờ đáng yêu lên là muốn mạng người sao?Lâm Tiểu Chí cả trái tim đã bị giọng nói nũng nịu của nàng làm tan chảy hết rồi, suýt nữa là đã nhượng bộ."Không được không được, đã nói không là không, phải quán triệt đến cùng." Lâm Tiểu Chí vội vàng nhắm mắt lại, hận không thể bịt cả tai,"Nói rõ hôm nay ra ngoài là để học bổ túc, tuyệt đối không làm việc khác, còn tiêu tiền thuê phòng tự học. Kết quả ngươi mới học được bao lâu đã bắt đầu rối rắm chơi xấu? Phải chi biết ngươi không muốn học, ta sớm đã dẫn ngươi về nhà ta, trực tiếp nhốt trong phòng ngủ. Nhưng nơi này cũng không phải không có giường, tuy hơi nhỏ, nhưng với thân hình nhỏ bé của ngươi vẫn đủ lăn lộn. Tiểu Chước Ngưng, ngươi nói cho ta biết, muốn học hay là muốn lên giường? Tự ngươi chọn."Ngụy Chước Ngưng nghe đến Lâm Tiểu Chí thẳng thắn không kiêng dè nói ra hai chữ đó, vội vàng im lặng.Khoảng cách thi đại học còn chưa đến một tháng, tất cả học sinh lớp 12 đều bước vào trạng thái run rẩy cuối cùng trước khi "tử trận".Đối với các nàng mà nói, cuối tuần cũng không phải thời gian nghỉ ngơi hợp lý, ngược lại phải dùng hết sức lực tiến về phía trước tiến vào Tu La tràng.Dù thành tích của Ngụy Chước Ngưng đã có thể đạt nguyện vọng 1, nhưng vẫn nằm trong vùng nguy hiểm.Lâm Tiểu Chí đã sớm hẹn trước với nàng, khoảng thời gian trước kỳ thi đại học này, Lâm Tiểu Chí tuyệt đối sẽ không khách khí, dù có là "lạt thủ tồi hoa" (ra tay tàn độc), cũng phải dốc hết sức đẩy thành tích của nàng lên.Nhưng tâm tư của Ngụy Chước Ngưng vẫn đặt ở việc gõ chữ kiếm tiền, lúc đi học cũng không yên phận, cứ gõ cái bàn phím trong đầu, nhìn như đang nghe giảng, thật ra lại đang tập trung gõ chữ.Dù giấu giếm khéo cỡ nào, cũng không thoát khỏi ánh mắt của bạn cùng bàn – Lâm Tiểu Chí.Tan học, Ngụy Chước Ngưng định chuồn, nhưng bị Lâm Tiểu Chí túm chặt cặp sách, xách vào khu sâu sân thể dục không người.Ngụy Chước Ngưng giống như tiểu thỏ non bị sói vây quanh, rụt vai lại, hai tay che trước ngực, run run rẩy rẩy.Lâm Tiểu Chí lấy điện thoại ra, ánh sáng lạnh chiếu vào khuôn mặt không chút biểu cảm của nàng, nhìn qua như một sát thủ vô tình."Chúng ta cùng xem hôm nay cập nhật chương gì nào. Ừm, chiều 3 giờ 20 phút, trong tiết toán học cập nhật chương mới, phải không? Lại viết xong hơn 5000 chữ nữa, tiểu Chước Ngưng của chúng ta lợi hại quá nhỉ?"Ngụy Chước Ngưng thấy Lâm Tiểu Chí đối diện đang cười, cười đến giống tiên nữ tỷ tỷ, nhìn không giống đang giận, liền theo nàng cười theo."Bình luận hơn hai trăm, đều khen đoạn củi khô lửa bốc của ngươi viết hay. Hóa ra đại tác gia của chúng ta trước mặt nam lão sư Toán học Trương lão sư còn có thể lái xe?"Ngụy Chước Ngưng gãi gãi khuôn mặt nhỏ: "Không có cách nào, mấy chuyện này phải luyện tập.""Hử?" Vẻ mặt Lâm Tiểu Chí thay đổi, lập tức từ tiên nữ tỷ tỷ hóa thành yêu tinh ngàn năm, "Còn rất đắc ý nữa? Thi tháng môn Toán không đạt tiêu chuẩn mới vừa bị ta nhắc nhở xong, quay đầu lại là vứt hết ra sau đầu?!"Ngụy Chước Ngưng vừa mới nở nụ cười liền bị dọa sợ run cầm cập."5000 chữ, 5000 chữ đó! Tổng điểm của ngươi có thể lấy được một phần mười con số đó không?" Lâm Tiểu Chí tức giận, ấn mạnh một cái vào giữa lông mày nàng, suýt nữa khiến Ngụy Chước Ngưng gập lưng ngã lăn ra.Ngụy Chước Ngưng vô cùng ủy khuất, Lâm Tiểu Chí ôn nhu biết chiều người đi đâu mất rồi?Ta không muốn yêu đương với Chủ nhiệm Giáo dục đâu!Lâm Tiểu Chí tức giận đến cực điểm, nói: "Từ hôm nay trở đi, đại não bàn phím bị tịch thu. Ta tặng ngươi món quà này là muốn ngươi gõ chữ cho tốt, nhưng phải có chừng mực, biết lúc nào nên làm gì!""Ta......""Đợi thi đại học xong sẽ trả lại cho ngươi, ngươi có ý kiến gì không?""Không có...... Không dám......""Còn dám tiếp tục viết nữa xem!""Dạ......""Từ giờ phút này trở đi, tất cả thời gian sau giờ học của ngươi đều là của ta, bao gồm nhưng không giới hạn giờ giải lao, giờ trưa và cuối tuần, nghe rõ chưa? Toàn bộ tiểu thuyết, ta nói là toàn bộ, bất kể là ngươi viết hay người khác viết, đều phải tạm dừng, không được viết cũng không được xem. Chỉ một tháng thôi, toàn bộ tâm trí của ngươi phải đặt vào học tập, nghe rõ chưa?"Sắp bước vào chiến dịch quyết định thắng bại đầu tiên của đời người, dù chỉ một chút qua loa cũng không được.Lâm Tiểu Chí biết Ngụy Chước Ngưng thật ra rất thông minh, rất nhiều chỗ khó nếu ép nàng học, nàng cũng sẽ học được rất nhanh, chỉ là khả năng tập trung quá kém.Dù sao cũng là người viết tiểu thuyết, nhìn thấy đề lịch sử liền có thể kích thích cảm hứng viết truyện, hận không thể lập tức lên dàn ý.Với cái đầu chứa vài vũ trụ của nhóc này, tài hoa chắc chắn là có, Lâm Tiểu Chí đều nhìn thấy, cũng chính vì tài hoa dư thừa, sức chú ý bay khắp vũ trụ là chuyện thường tình.Lâm Tiểu Chí cần thiết thu liễm lại sự sủng ái, bày ra một dáng vẻ cực kỳ nghiêm khắc, bất kể Ngụy Chước Ngưng cầu xin tha thứ như thế nào, phạm quy ra sao, nàng đều cần phải xử lý tại chỗ.Cho dù Ngụy Chước Ngưng có chán ghét nàng, nàng cũng phải làm như vậy.Cái con quay nhỏ bị quất đánh này cứ thế quay điên cuồng, thẳng đến khi kỳ thi đại học kết thúc.Ngày đó ở chỗ sâu trong sân thể dục, sau khi bị quát vài câu, Ngụy Chước Ngưng cái gì cũng không dám nói thêm nữa, vẻ mặt hoảng loạn, đi theo Lâm Tiểu Chí cùng nhau đi về phía cổng trường.Sau khi mùa đông bắt đầu, nhiệt độ không khí giảm mạnh, Ngụy Chước Ngưng đeo khăn quàng cổ và bao tay Lâm Tiểu Chí tặng, đi bên cạnh nàng, suốt dọc đường luôn cúi đầu, hoàn toàn không dám ngẩng lên."Giận ta?" Cuối cùng vẫn là Lâm Tiểu Chí chủ động nắm lấy tay nàng, đan mười ngón tay vào nhau, khôi phục lại giọng nói ngọt ngào thường ngày, cười hỏi nàng:"Hay là bị dọa rồi?"Ngụy Chước Ngưng lắc đầu, nhỏ giọng nói:"Không có a... Chỉ là cảm thấy bản thân quá vô dụng, luôn khiến ngươi lo lắng."Nói xong câu đó, Ngụy Chước Ngưng không dám ngẩng đầu lên nhìn biểu cảm của Lâm Tiểu Chí là gì, chỉ chăm chú nhìn dây giày bung ra trên đôi giày thể thao của mình.Lại đi thêm một đoạn đường dài, cho đến khi đến trạm xe buýt, hai người mới dừng bước.Lâm Tiểu Chí cúi người, giúp nàng buộc lại dây giày."A?" Ngụy Chước Ngưng không ngờ nàng lại làm như vậy.Bên cạnh có một học sinh Tam Trung Nam Hồ đang nhìn chằm chằm các nàng, mặt Ngụy Chước Ngưng nóng bừng lên, cũng ngồi xổm xuống theo, nhỏ giọng nói:"Để ta làm, ta tự buộc được mà."Lâm Tiểu Chí ngẩng đầu nhìn nàng, đúng lúc ánh đèn đường chiếu rọi lên đôi mắt xinh đẹp của Lâm Tiểu Chí.Một chuỗi nước mắt rơi xuống, đập xuống đất, cũng đập vào trong lòng Ngụy Chước Ngưng, khiến Ngụy Chước Ngưng sững người."Ngươi có phải thấy ta đặc biệt lải nhải, đặc biệt phiền phức không?" Lâm Tiểu Chí không đứng dậy, cằm tựa lên đầu gối mình, không thấy rõ biểu cảm, nhưng có thể thấy nước mắt tuôn rơi ào ạt,"Ta chỉ là hy vọng ngươi có thể có một tương lai tốt hơn thôi."Xe buýt đến, Ngụy Chước Ngưng không lên xe.Nàng gọi một chiếc taxi, đưa Lâm Tiểu Chí về nhà.Ngồi vai kề vai trong chiếc xe yên tĩnh, hai người vẫn luôn nắm tay nhau không buông.Lâm Tiểu Chí: "Ngươi đưa ta về nhà, lát nữa lại phải tự mình quay trở lại."Ngụy Chước Ngưng: "Ngươi đưa ta nhiều lần như vậy rồi, lần này để ta đi với ngươi..."Nàng nghĩ tới điều gì đó, bổ sung thêm một câu: "Bài tập ta sẽ thức đêm làm xong, đừng lo, nhất định sẽ không lười biếng."Ngụy Chước Ngưng cam đoan với nàng.Lâm Tiểu Chí muốn cười với nàng, nụ cười đã dâng lên trong lòng, nhưng lại không thể hiện ra trên mặt.Lúc vào đến sân, Lâm Tiểu Chí quay đầu nhìn Ngụy Chước Ngưng.Ngụy Chước Ngưng bé nhỏ đứng dưới ánh đèn đường, kéo quai cặp sách, vẫn luôn nhìn theo nàng.Thấy nàng chưa vào ngay, thời tiết ngày càng lạnh, Ngụy Chước Ngưng vẫy tay ra hiệu nàng nhanh chóng vào đi, đừng để bị lạnh.Thậm chí để nàng khỏi lo, còn cố gắng nở nụ cười rạng rỡ đầy sức sống, rồi quay người rời đi.Lúc vào nhà, trong lòng Lâm Tiểu Chí nặng trĩu.Chẳng lẽ mọi người đều phải học đại học tốt, mới có con đường tốt đẹp hơn sao?Nàng có phải không nên ép buộc Ngụy Chước Ngưng? Không nên bắt buộc Ngụy Chước Ngưng theo con đường nhân sinh mà chính mình cho là đúng?Ngụy Chước Ngưng có quyền tự do lựa chọn.Nhưng, Lâm Tiểu Chí không thể thuyết phục nổi chính mình.Thi đại học, vẫn là con đường ngắn để vô số người thay đổi vận mệnh.Nếu đi không tốt, tương lai sẽ là làm nhiều hưởng ít.Nằm trên giường, Lâm Tiểu Chí trằn trọc, không ngủ được.Trong lòng ngứa ngáy.Nàng bật dậy mở ngăn kéo, từ ngăn dưới cùng lấy ra một gói thuốc lá, mở cửa kính ban công, bước ra ngoài.Dọc theo ban công lát đá, đi đến ghế xích đu, ngọn lửa trên chiếc bật lửa nhảy lên, đốt cháy đầu điếu thuốc.Trong bóng đêm có thêm một chấm đỏ, cùng với một làn khói nhạt.Lâm Tiểu Chí vốn định cai thuốc, Ngụy Chước Ngưng dường như không thích mùi thuốc lắm.Nhưng lúc tâm phiền ý loạn nàng vẫn không kiềm chế được, hết điếu này tới điếu khác.Đêm mất ngủ, hơn nửa bao thuốc bị hút sạch, hôm sau lúc chuẩn bị đến trường, cổ họng Lâm Tiểu Chí khô khốc, vẫn luôn ho khan không ngừng.Mẹ nàng còn hỏi: "Bị cảm rồi à?"Lâm Tiểu Chí đeo khẩu trang nói: "Có một chút, ta đi đây.""Này Tiểu Chí, bữa sáng sắp xong rồi.""Không ăn đâu, ta đến căn tin trường tùy tiện ăn chút gì đó.""Đứa nhỏ này, phải chú ý sức khỏe đó!"Lúc quét mặt ở cổng trường, Lâm Tiểu Chí còn đang ho, quét xong đeo lại khẩu trang, quay đầu lại thì phát hiện Ngụy Chước Ngưng đang đứng ngay sau lưng nàng."Làm ta giật cả mình." Lâm Tiểu Chí đeo lại khẩu trang cho ngay ngắn.Ngụy Chước Ngưng nhìn nàng, không nói gì, lại tiến lại gần hơn, giống như đang ngửi gì đó.Lâm Tiểu Chí hơi chột dạ, bước nhanh về phía khu dạy học.Ngụy Chước Ngưng theo sau: "Tiểu Chí, ngươi hút thuốc à?"Lâm Tiểu Chí: "Làm gì có.""Ta hình như ngửi thấy mùi thuốc lá.""Là mùi thuốc đó? Ta bị cảm, sáng nay uống thuốc."Hai người từ thang máy bước ra, Ngụy Chước Ngưng kéo nàng đi về hướng ngược lại với lớp học, kéo nàng lên thẳng sân thượng.Lâm Tiểu Chí: "Trời lạnh thế này, đến chỗ này......"Vừa mở cửa sân thượng ra, không đợi Lâm Tiểu Chí nói hết câu, Ngụy Chước Ngưng đã kéo khẩu trang của nàng xuống, hôn nàng, một nụ hôn sâu, triền miên đi vào.Lâm Tiểu Chí: "......"Sau một lúc lâu, Ngụy Chước Ngưng mở mắt ra, hơi thở còn chưa ổn định."Ngươi thật sự có hút thuốc." Ngụy Chước Ngưng vành mắt ửng đỏ, chăm chú nhìn nàng,"Tại sao không nói cho ta biết? Tiểu Chí, có phải vì chuyện của ta, làm ngươi phiền não rồi không?"