[BHTT][Edit] Có Thể Kết Hôn Trước - Ninh Viễn
Chương 106. Hai nữ nhân, cũng có thể sinh hài tử sao?
Nghe được ba chữ "Lẫm thiếu chủ", khẩu hiệu fan club tự động lặp đi lặp lại vang lên trong đầu Trì Lẫm, khiến nàng có chút xấu hổ mà cứng ngắc cười với tiểu bằng hữu trước mặt."Là ngươi, đúng là ngươi rồi!" Tiểu 12 kích động kéo lấy vạt áo Trì Lẫm, giọng nói cũng run rẩy.Khi Trì Lẫm tiếp nhận nhiệm vụ khẩn cấp, thay thế Lâu Mịch ra sân trong hai trận thi đấu World Cup mùa đông, Tiểu 12 đã xem đi xem lại không dưới mười lần.Nàng vốn không hứng thú với thể thao điện tử, luôn cho rằng trò chơi là lãnh địa của tỷ tỷ. Từ nhỏ đến lớn, chỉ cần là thứ tỷ tỷ yêu thích, nàng đều luôn biểu hiện lãnh đạm.Trận World Cup mùa đông kia thu hút ánh nhìn toàn thế giới, cũng là vì một người bạn đặc biệt muốn xem, nàng mới bị ép xem cùng một trận.Nàng chưa từng nghĩ rằng trên thế giới này lại có một người lợi hại, sắc bén, dũng cảm như vậy...Sau này nghe nói Lẫm không hề có kinh nghiệm thi đấu chuyên nghiệp, mà hai trận khiến người xem máu nóng sôi trào ấy lại là lần đầu nàng ra mắt đấu trường chuyên nghiệp, Tiểu 12 càng cảm thấy không thể tin nổi.Trên đời này, vậy mà lại có một người có thể sánh ngang với hai vị mẫu thân của nàng sao?Từ đó về sau, Tiểu 12 bắt đầu chú ý tới Lẫm, chú ý tới ngành thể thao điện tử, việc này cũng khiến Thời Duyệt và Hứa Ấu Diên hơi tò mò."Tiểu 12 không phải không thích trò chơi sao? Ta thấy dạo gần đây nàng giống như đang xem thi đấu?"Hứa Ấu Diên rất vui mừng: "Dù sao cũng là con gái của ta, ngoài miệng nói không thích, nhưng trong xương vẫn là dễ bị trò chơi hấp dẫn."Hai vị mẫu thân đang đắm chìm trong sự ngọt ngào của mối quan hệ tình thân thì Tiểu 7 ngồi một bên nghe, chỉ biết thở dài:Thật ngây thơ. 12 không phải hứng thú với trò chơi, là hứng thú với đại tỷ tỷ.Hiện giờ người nàng sùng bái đã lâu liền đứng ngay trước mắt, lại còn phi thân cứu nàng, giống hệt Lẫm trong trò chơi...Tiểu 12 kéo lấy vạt áo nàng, không chịu buông tay.Thời Duyệt đi tới nói lời cảm tạ với Trì Lẫm, mà con gái thì vẫn túm lấy vạt áo Trì Lẫm không buông.Thời Duyệt nắm lấy bàn tay nhỏ nghịch ngợm ấy, nhẹ nhàng gỡ ra, âm thầm hóa giải tình huống ngượng ngùng, khi nhìn thấy gương mặt quen thuộc của Trì Lẫm, đại khái cũng hiểu được tâm tư của con gái.Trì Lẫm xoa đầu nàng, nói: "Tỷ tỷ ngươi tới rồi, theo tỷ tỷ về nhà đi?"Tiểu 12 quay đầu nhìn Thời Duyệt, nói: "Đây là mẹ của ta."Trì Lẫm kinh ngạc, hoàn toàn không nghĩ tới nữ nhân trước mặt, vừa có khí chất sắc sảo lại giỏi giang, thoạt nhìn chỉ khoảng 25 tuổi, vậy mà đã có một hài tử lớn đến như vậy..."Ta là mẹ của nàng." Thời Duyệt, thực ra đã hơn 30 tuổi, kéo Tiểu 7 đến bên cạnh, không cho hài tử rời khỏi tầm mắt mình một tấc, "Là ta sơ suất, không chú ý các nàng để các nàng lén chuồn ra ngoài. Nếu tối nay không có ngài ra tay cứu giúp, thật sự không dám tưởng tượng hậu quả..."Lúc Thời Duyệt đang cảm tạ, Hứa Ấu Diên buông hành lý xuống, bước nhanh tới ôm lấy Tiểu 12, tỉ mỉ kiểm tra nàng có bị thương chỗ nào không.Hứa Ấu Diên mắt đỏ hoe, nhớ lại cảnh tượng kinh hoàng vừa rồi, tim vẫn còn đập thình thịch.Thời Duyệt một bên an ủi lão bà, một bên tiếp tục cảm ơn Trì Lẫm."Không cần khách khí, chỉ là chuyện nhỏ thôi, không tốn chút sức nào. Hơn nữa..." Trì Lẫm cười với Tiểu 12 và Tiểu 7, dùng giọng nói như đang dỗ tiểu hài tử, "Chúng ta chiều nay ở bãi biển đã gặp nhau rồi đúng không? Tỷ tỷ và tiểu muội muội rất có duyên nha."Thời Duyệt trong lòng kinh hãi — cái gì? Buổi chiều các nàng đã ra tới bãi biển? Ta còn tưởng các nàng đang ngủ...Ra ngoài khi nào? Về lại khi nào? Hoàn toàn không phát hiện!Hứa Ấu Diên một bên vừa cảm ơn Trì Lẫm rối rít, một bên vừa nghe đoạn này liền âm thầm liếc Thời Duyệt một cái.Thời Duyệt hít sâu một hơi, trong lòng lặng lẽ rơi lệ.Tối nay đừng mơ ngủ trên giường nữa.Trì Lẫm cứu con gái nhà mình, Hứa Ấu Diên liền cùng nàng trao đổi danh thiếp điện tử, còn muốn mời nàng ngày mai cùng dùng bữa cơm.Đúng lúc này, Lâu Mịch vội vàng chạy tới.Vốn dĩ hai người là cùng đi, nhưng đi được nửa đường không biết Trì Lẫm thấy cái gì, bước chân giẫm một cái, cả người như cơn gió biến mất, để lại Lâu Mịch đứng trợn mắt há hốc mồm tại chỗ.Nếu không phải buổi tối tối om không thấy rõ, thì ngày mai chắc chắn tiêu đề lớn sẽ là chuyện Trì Lẫm "bay lượn" khắp nơi.Lâu Mịch đuổi theo bóng Trì Lẫm chạy về phía vách đá, khi tìm được nàng thì thấy ngoài hai tiểu tỷ muội song sinh ấy ra, còn có hai nữ nhân cao gầy.Lâu Mịch liếc mắt một cái liền nhận ra hai người này là ai."Không sao chứ?" Lâu Mịch bước tới, đứng cạnh Trì Lẫm, có chút sốt ruột nhìn nàng từ trên xuống dưới.Trì Lẫm lắc đầu.Xác định Trì Lẫm không bị thương, Lâu Mịch cúi người khẽ nói bên tai nàng:"Ngươi vừa cứu con gái của lão bản mẹ ngươi đó."Trì Lẫm mắt tròn xoe, nhìn thấy Lâu Mịch mỉm cười bắt tay với Thời Duyệt:"Thời tổng, không ngờ lại gặp ở đây.""Cao Lầu Mịch Tuyết." Thời Duyệt đương nhiên biết nàng — công ty Thời Duyệt mấy năm nay nổi đình nổi đám trong ngành trò chơi, chính là nhờ vương giả tuyệt đối này. Thời Duyệt còn từng khen ngợi Lâu Mịch, hai người có cả phương thức liên lạc riêng."Đây là muội muội ngươi sao?"Gần đây công việc của Thời Duyệt bận rộn, lại còn phải dành thời gian chăm sóc lão bà, nên World Cup mùa đông chỉ nghe qua đại khái, chưa từng xem."Ta có nghe nói 'Tái Chiến Giang Hồ' xuất hiện một thiếu nữ thiên tài, là muội muội của Cao Lầu Mịch Tuyết, vẫn luôn muốn gặp một lần ngoài đời. Không ngờ lại gặp được ở đây."Lâu Mịch cũng khách khí đáp lại, trường hợp này khiến buổi gặp gỡ ngẫu nhiên bỗng trở nên giống một cuộc gặp gỡ công việc, hai bên đều cảm thấy hơi ngại ngùng.Thời Duyệt ở công ty cùng các thuộc hạ mở họp theo thói quen, tính toán điều chỉnh một chút ngữ khí cho sinh động không khí, liền nhỏ giọng tới gần Lâu Mịch nói:"Lâu tiểu thư cho ta câu lời chắc chắn, muội muội của ngươi là thế lực phương nào vậy, ta vừa rồi thấy nàng như đang bay trên trời đó."Lâu Mịch đã sớm đoán được nàng sẽ hỏi như vậy, liền nói thẳng: "Muội muội ta xuyên qua tới, văn võ song toàn, bay một vòng trên trời không tính là gì, còn có thể tay không chặt cây."Thời Duyệt muốn sôi nổi điều tiết không khí là thật, trộm tám quẻ cũng là thật, không nghĩ tới Lâu Mịch lại nói như vậy, Thời Duyệt chỉ đành cười cười đầy thấu hiểu, hỏi nàng:"WeChat không đổi chứ? Các ngươi là cùng nhau đi du lịch à? Tới ở mấy ngày?"Hai người tùy ý trò chuyện, cảm giác cũng nhẹ nhàng không ít, có thể vừa khai mở, vừa đùa giỡn.Bên kia Hứa Ấu Diên ôm Tiểu 12 đến trước mặt Trì Lẫm, để nàng tự mình nói lời cảm ơn với Trì Lẫm:"Tỷ tỷ cứu ngươi, ngươi nên nói gì với tỷ tỷ nào?""Cảm ơn tỷ tỷ." Khuôn mặt nhỏ của Tiểu 12 đỏ bừng, giọng nói lại ngọt ngào kinh ngạc.Thân là mẫu thân, Hứa Ấu Diên nhìn ngây cả người — đây là ai vậy? Đây vẫn là Tiểu 12 lúc ở sân băng cầm một gậy đánh bay đối thủ sao? Con gái nhỏ của ta thật sự có thể đáng yêu như vậy sao?Trái tim lão mẫu thân sắp tan chảy mất rồi."Không cần khách sáo." Trì Lẫm nói, "Nhưng mà sau này không được bướng bỉnh nữa, phải nghe lời mẹ nha."Hứa Ấu Diên một bên mỉm cười, một bên ngửi ngửi thấy mùi rượu từ người Tiểu 12.Rượu, bãi biển, suýt nữa té ngã bị thương...Một loạt chuyện khiến nụ cười trên mặt Hứa Ấu Diên càng lúc càng gượng gạo, lại âm thầm liếc mắt nhìn Thời Duyệt đang nói chuyện phiếm với Lâu Mịch.Thời Duyệt vội vàng tránh né ánh mắt của nàng, hoàn toàn không dám đối diện, nắm tay Tiểu 7 mà tay cũng đổ đầy mồ hôi..Ngụy Chước Ngưng tỉnh lại thì Lâm Tiểu Chí không ở bên cạnh.Nàng chống người ngồi dậy, lấy chiếc áo ngủ ở mép giường khoác tạm lên người, hai chân mềm nhũn, vừa buộc dây lưng vừa đi ra ngoài."Tiểu Chí?"Đã hơn 11 giờ đêm, Lâm Tiểu Chí không ở trong phòng tắm, nàng đi đâu rồi?Ngụy Chước Ngưng tìm khắp phòng vẫn không thấy người, có chút lo lắng.Lúc tới gần ban công thì phát hiện Lâm Tiểu Chí đang đứng đó, quay lưng về phía nàng.Một làn khói thuốc bay lên, bị gió cuốn đi.Ngụy Chước Ngưng đi tới mở cửa ban công, vừa nghe thấy tiếng cửa mở, Lâm Tiểu Chí lập tức dập điếu thuốc trong tay."Sao ngươi tỉnh rồi?" Thần sắc Lâm Tiểu Chí có chút căng thẳng, "Bị ta đánh thức à?"Ngụy Chước Ngưng lắc đầu không nói gì, đứng bên cạnh nàng, cùng nàng ngắm sao trời biển cả.Hai người lúc ở bên nhau, phần lớn thời gian là đấu võ mồm hoặc hôn nhau, khoảng thời gian yên tĩnh như thế này thật sự không có nhiều.Trầm mặc một lát, vẫn là Ngụy Chước Ngưng mở miệng trước:"Tiểu Chí, ngươi có chuyện gì phiền lòng sao?""Hửm? Không có a.""Vậy, vì sao lại......"Ngụy Chước Ngưng quả nhiên thấy nàng hút thuốc.Cũng phải, cho dù tốc độ tay của Lâm Tiểu Chí có nhanh đến đâu, trên người vẫn còn mùi thuốc rất rõ. Nàng liên tiếp hút ba điếu, mà Ngụy Chước Ngưng lại đứng gần đến vậy, sao có thể không ngửi thấy."Ngươi ghét ta hút thuốc sao?" Lâm Tiểu Chí không trực tiếp trả lời."Chuyện này không phải là vấn đề có ghét hay không..." Ngụy Chước Ngưng tựa vào lan can chăm chú nhìn Lâm Tiểu Chí, ngoan ngoãn mà dè dặt, "Ngươi chính là ngươi, ngươi làm gì ta cũng đều rất thích."Lâm Tiểu Chí cười, nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ của nàng."Chính là lo lắng cho ngươi, không biết ngươi có phải đang giấu chuyện gì không muốn nói với ta hay không.""Không phải đâu, ta hiện tại cực kỳ vui vẻ." Lâm Tiểu Chí từ phía sau ôm lấy nàng, ôm thật chặt vào lòng, "Hút thuốc là thói quen, dưỡng thành từ hồi sơ trung, khó bỏ lắm.""Sơ trung?" Ngụy Chước Ngưng hơi kinh ngạc, còn nhỏ như vậy đã......"Vì cái gì?" Ngụy Chước Ngưng trong lòng chua xót, chuyện quan trọng như vậy mà nàng lại không biết.Lâm Tiểu Chí hôn lên cổ nàng, khẽ thì thầm bên tai:"Bởi vì thời gian đó ngươi không để ý tới ta, luôn cố tình xa cách ta. Thêm việc sắp lên cao trung, phải chọn trường, ta sợ sẽ không còn gặp lại ngươi nữa, trong lòng vừa sợ vừa phiền, không biết nên làm gì."Thời gian đó tâm trạng Lâm Tiểu Chí cực kỳ tụt dốc, một mặt âm thầm liên hệ Đàm Lạc để thăm dò chuyện riêng của Ngụy Chước Ngưng, một mặt lại rất không đồng tình với việc mình đang làm.Mỗi ngày đến trường đều có thể nhìn thấy Ngụy Chước Ngưng, nhưng không thể tới gần, mỗi lần tới gần đều khiến nàng hoảng hốt và lảng tránh...Cũng chính khi đó, Lâm Tiểu Chí bắt đầu hút thuốc.Thói quen xấu ấy kéo dài đến tận bây giờ, nàng cũng từng nghĩ đến việc cai thuốc, nhưng chưa bao giờ thực sự dứt được.Dù hiện tại Ngụy Chước Ngưng đã ở bên cạnh nàng, hai người cũng có ràng buộc ngày càng sâu sắc, Lâm Tiểu Chí vẫn như cũ có chút ỷ lại vào thuốc lá."Thì ra đều là bởi vì ta." Nghe xong lời của Lâm Tiểu Chí, tâm tình của Ngụy Chước Ngưng vô cùng phức tạp, vừa buồn bã, lại vừa cảm thấy một thứ tình cảm sâu sắc, quyến luyến và hạnh phúc tràn ngập.Thì ra Lâm Tiểu Chí nhìn qua lợi hại như vậy, hiểu hết mọi thứ như vậy, cũng có lúc phiền lòng.Nàng quay đầu lại hôn lên môi Lâm Tiểu Chí, hôn thật sâu.Lâm Tiểu Chí khẽ nhíu mày, nghiêng mặt đi."Sao vậy......""Trên môi có mùi thuốc, ngươi chắc chắn sẽ không thích.""Ta thích." Ngụy Chước Ngưng cố chấp tiếp tục chủ động hôn Lâm Tiểu Chí.Mọi thứ thuộc về nàng, Ngụy Chước Ngưng đều thích — bất kể mùi gì cũng thấy thơm ngọt, hoàn toàn không thể kháng cự.Ngụy Chước Ngưng hiếm khi chủ động như vậy, toàn thân tràn ngập hơi thở mê người, Lâm Tiểu Chí không chịu nổi, ôm nàng trở vào phòng, đè nàng lên giường, cởi áo tắm dài của nàng."Tiểu Chí......"Ngụy Chước Ngưng dùng tay che đi nửa khuôn mặt, chỉ còn thấy ánh mắt mơ màng khát khao của nàng, cùng với hai má đang từ từ ửng hồng.......Hứa Ấu Diên và Thời Duyệt mỗi người ôm một đứa con gái, cùng Lâu Mịch và Trì Lẫm trở lại sảnh lớn khách sạn.Hứa Ấu Diên nói: "Ngày mai ta đã hẹn thuyền ra biển, nếu hai người có rảnh thì cùng nhau đi chơi một chút?"Trì Lẫm cảm thấy hai nàng quá khách khí, có chút khó xử mà nhìn về phía Lâu Mịch.Lâu Mịch biết Trì Lẫm cũng không phải là người hiểu biết giao tiếp xã hội, thấy nàng vừa bước vào thời đại này chỉ kết bạn với hai người bạn tốt liền biết, có lẽ nàng vẫn chưa thật sự thích nghi với thời đại này.Lâu Mịch thay nàng lễ phép khéo léo từ chối, Hứa Ấu Diên cũng không phải không hiểu ánh mắt người, không tiếp tục quấy rầy hai người nữa, nói chúc ngủ ngon xong liền cùng lão bà và con gái vào thang máy.Tiểu 7 và Tiểu 12 nói chuyện thì thầm trong góc, Hứa Ấu Diên suốt dọc đường chỉ nhìn ra cảnh đêm bên ngoài thang máy, sắc mặt trầm xuống, trông vô cùng dọa người.Thời Duyệt không sợ trời không sợ đất, chỉ sợ lão bà không nói gì. Lúc này đã lạnh đến mức giống như cây gậy băng, chưa ai phạt nàng, nàng đã tự giác đứng im chịu phạt trước.Trì Lẫm và Lâu Mịch cũng vào thang máy, Trì Lẫm vô cùng tò mò hỏi Lâu Mịch:"Hai nữ nhân, cũng có thể sinh hài tử sao?"Lâu Mịch nói: "Có thể a.""Là... một người sinh, người kia coi như dưỡng mẫu sao?""Không phải, đều là mẫu thân thân sinh."Trì Lẫm nghe xong thì khiếp sợ thật lâu vẫn chưa hoàn hồn: "Này lại là bí thuật gì?"Lâu Mịch nhìn dáng vẻ nàng chân thành kinh ngạc, nhịn không được cười ầm lên:"Không phải bí thuật, đây là khoa học kỹ thuật. Ở nước ngoài có một cái gọi là kế hoạch NAC, có thể để nữ nữ sinh con, chỉ là chỉ tiêu có hạn, người đặt trước lại nhiều, rất khó xếp được hàng. Nhưng hai vị kia có năng lực thật sự, sớm đã lấy được chỉ tiêu, lại còn là một đôi song sinh. Thật tốt a, nhìn mấy đứa nhỏ, vừa giống Thời Duyệt lại giống Hứa Ấu Diên, thật đúng là kết tinh tình yêu."Trì Lẫm yên lặng nhìn Lâu Mịch một cái: "Bệ Hạ thích tiểu hài tử sao?"Đại Nguyên không có bí thuật nữ nữ sinh con, đời trước nàng và Bệ Hạ còn chưa kịp nói tới chuyện con nối dõi, đã phải trời nam đất bắc, mỗi người một nơi.Lâu Mịch lắc đầu: "Không thích.""Vậy...""Ta chỉ thích cùng ngươi sinh tiểu hài tử, hài tử của chúng ta."Hai người trở lại phòng, quấn quýt triền miên đến đêm khuya. Trì Lẫm ôm Lâu Mịch, trước khi chìm vào giấc ngủ còn đang suy nghĩ chuyện này.Thời đại này thật sự rất lợi hại, nữ nhân với nữ nhân cũng có thể có hài tử được.Hài tử của ta và Bệ hạ sẽ có dáng vẻ như thế nào nhỉ?Trì Lẫm và Lâu Mịch mang theo kỳ nghỉ an nhàn và ấm áp chìm vào giấc ngủ, nhưng ở một phòng khác cách đó không xa, không khí lại hoàn toàn khác hẳn.Hứa Ấu Diên mặt trầm như nước ngồi xuống sofa, một ngụm nước cũng chưa kịp uống, cũng không muốn uống.Công việc căng thẳng hay hành trình mệt nhọc đều không bằng một màn kinh hãi vừa rồi mang lại cho nàng cú sốc tinh thần.Tiểu 7, Tiểu 12 và Thời Duyệt đều đứng song song trước mặt nàng, thấp thỏm không dám nói lời nào.Các nàng đều biết, bình thường Hứa Ấu Diên dễ tính, cũng biết yêu thương người khác, nhưng nếu thật sự tức giận, thì tuyệt đối là ngọn núi lửa lớn nhất trong nhà.Chỉ cần một lần bùng nổ, thì thi thể cả nhà không toàn thay.Thời Duyệt ra hiệu bằng mắt cho Tiểu 12, Tiểu 12 hiểu ý, rót một ly nước ấm mang đến cho Hứa Ấu Diên:"Mẹ uống nước. Mẹ mệt rồi phải không..."Hứa Ấu Diên nhận lấy ly nước, không uống, đặt sang một bên.Ba người cùng lúc trong lòng vang lên hai chữ: Xong rồi."Chiều nay đi biển là các ngươi tự đi hay là mẹ dẫn đi?" Hứa Ấu Diên hỏi Tiểu 7 và Tiểu 12.Hai tỷ muội đồng thời nhìn về phía Thời Duyệt.Thời Duyệt trong lòng thầm chửi một câu "Đồ nhãi ranh", đến lúc gặp chuyện lại đẩy lão nương ra khiêng bom!Thời Duyệt cười nói: "Đương nhiên là ta dẫn các nàng đi."Hứa Ấu Diên: "Tiểu Duyệt, ta vô cùng tin tưởng từng lời ngươi nói."Trước mắt Thời Duyệt tối sầm, chủ động nhận tội: "Các nàng tự trốn đi chơi."Tiểu 12 vội vàng giải thích: "Lần này chúng ta không có lặn xuống nước, chỉ là thi nín thở thôi."Lời còn chưa dứt, vừa nói đến chuyện này Hứa Ấu Diên mắt lập tức trừng lớn: "Cái gì? Lần này không có đi lặn? Các ngươi từng lặn rồi? Thời Duyệt! Ngươi còn dẫn các nàng đi lặn?!"Thời Duyệt nhìn lên trần nhà, trời ạ..."Không có không có." Tiểu 12 cảm thấy mình lỡ miệng, lại vội giữ thể diện cho Thời Duyệt, "Là chúng ta tự đi!"Hứa Ấu Diên: "Ha?! Tự các ngươi đi? Ngay cả người trông coi cũng không có?!"Thời Duyệt cúi đầu che mặt, ai có thể cứu ta đây!Tiểu 7 cũng sắp nghẹt thở, muội muội này nghĩ gì nói nấy rốt cuộc giống ai...Lén chọc nàng một cái từ phía sau, ra hiệu bằng ánh mắt:Ngươi mau im miệng lại!Hứa Ấu Diên tức đến mức sắc mặt tái mét: "Hay ha, các ngươi càng ngày càng có bản lĩnh, chuyện gì cũng không để ta biết? Các ngươi còn giấu ta làm cái gì, tốt nhất hiện tại khai ra hết đi!"Đúng lúc này, Tiểu 7 nấc một cái có mùi rượu, lập tức lan tỏa khắp phòng.Hứa Ấu Diên đôi mắt có thể giết người.Tiểu 7 lập tức nói: "Mẹ ơi, ta sai rồi."Tiểu 12 nối tiếp: "Mẹ ơi, ta sai rồi."Thời Duyệt cũng không chậm trễ: "Mẹ ơi, ta sai rồi."Hứa Ấu Diên hận không thể túm lấy lỗ tai Thời Duyệt: "Ai là mẹ ngươi!"Thời Duyệt lập tức nói: "Lão bà của ta không phải còn thân hơn mẹ ruột sao. Ấu Diên, tỷ tỷ, mẹ à, ta sai rồi, đừng tức giận nữa mà."Thời Duyệt biết lúc này có nhận sai cũng không có tác dụng gì, chỉ có làm nũng điên cuồng mới có cơ hội khiến Hứa Ấu Diên nguôi giận.Nói xong liền nhào về phía Hứa Ấu Diên, ăn vạ trong lòng ngực nàng, mặc kệ Hứa Ấu Diên đuổi thế nào cũng không đi, rầm rì nói:"Ngươi đừng có không thương người ta chứ? Người ta đêm nay tùy tiện để ngươi khi dễ được không."Tiểu 7 và Tiểu 12: "Nôn."Thời Duyệt trừng các nàng: Lão nương đây còn không phải vì các ngươi!Hứa Ấu Diên mặt hơi hồng: "Làm trò trước mặt đám nhỏ cái gì chứ! Lão không đứng đắn!"Thời Duyệt: "Ta lão không đứng đắn, hu hu hu...... Lúc trước người ta hai mươi mấy tuổi, một đóa tiểu kiều hoa gả cho ngươi, gió mưa bao năm như vậy, ngươi bắt đầu ghét bỏ người ta già rồi, hu hu hu hu......"Tiểu 7 và Tiểu 12 cũng lập tức khóc theo.Hứa Ấu Diên đau đầu muốn nổ, đành phải nói: "Ta không có ý đó, ai da, hai ngươi đừng khóc nữa! Thời Duyệt, Thời Duyệt...... Thôi, sao lại thành ta phải dỗ ngươi rồi? Đứng yên đó cho ta! Ta còn chưa bắt đầu dạy bảo đâu!"Đổi chủ đề không thành công, Thời Duyệt "Ồ" một tiếng, lập tức đứng yên.Hứa Ấu Diên không bị nàng đánh lạc hướng, hỏa khí còn lớn hơn nữa.Thời Duyệt biết trong nhà mưu mô nhất chính là Tiểu 7, bởi vì nàng và Hứa Ấu Diên sở thích rất giống nhau, cho nên Hứa Ấu Diên cũng đặc biệt thương nàng.Thời Duyệt âm thầm liếc mắt ra hiệu cho Tiểu 7: Đến lúc báo đáp ta rồi, lên đi.Tiểu 7 không còn cách nào, đành phải căng da đầu lên tiếng: "Mẹ."Hứa Ấu Diên quay qua nhìn nàng."Mẹ, hôm nay là ngày đại hỷ, mẹ đừng tức giận nữa.""Ngày đại hỷ?" Hứa Ấu Diên trừng Tiểu 12, "Hôm nay ta suýt nữa mất một đứa con, còn gọi là hỷ sao?""Muội muội không phải không sao rồi sao, nói cho mẹ một bí mật, muội muội gặp được người mình thích.""Cái gì?" Hứa Ấu Diên nhìn chằm chằm Tiểu 12, ánh mắt càng bén hơn.Đột nhiên bị bán đứng, Tiểu 12 kêu "Ủa, alo", gọi thẳng tên Tiểu 7: "Ngươi đừng có nói bậy!"Tiểu 7 mặc kệ nàng, tiếp tục đưa tin nóng: "Chính là tỷ tỷ cứu muội muội, Lẫm thiếu chủ của chiến đội Cửu Thiên, muội muội thích nàng, cả ngày xem video thi đấu của nàng."Tiểu 12 lập tức lên che miệng Tiểu 7, hai người suýt nữa đánh nhau.Hứa Ấu Diên đương nhiên cũng chú ý tới Tiểu 12 đối với Trì Lẫm thái độ rất khác thường, Tiểu 7 nói như vậy, ngược lại giống như là thật.Thời Duyệt thấy lực chú ý của Hứa Ấu Diên quả nhiên bị chuyển đi, lập tức tiếp lời, đi lên xoa đầu Tiểu 12:"12, có gì phải thẹn thùng, thích thì là thích, thích người, thích vật, có gì mà không dám thừa nhận?"Tiểu 12 mặt đỏ như máu: "Nhưng mà ta...... tuổi còn nhỏ quá."Thời Duyệt hỏi Tiểu 7, Tiểu 7 nói: "Lẫm thiếu chủ năm nay 18 tuổi, thành niên rồi.""Ồ." Thời Duyệt lập tức tính toán, vui vẻ bế Tiểu 12 lên, "Ngươi với người mình thầm thương hơn kém 11 tuổi, được rồi, đúng là con gái của ta, không uổng công ta thương ngươi. Thế nào, định làm sao để theo đuổi? Có muốn lão mẹ dạy ngươi vài chiêu không? Những chiêu của ta đều đã trải qua thực chiến rồi, thật sự dùng được. Xem mẹ lớn ngươi ngạo nghễ như vậy cuối cùng còn không phải bị ta bắt được sao? Tuổi tác không phải vấn đề, chỉ cần biết động não..."Vừa vặn hơn Thời Duyệt 11 tuổi, Hứa Ấu Diên tức không nhịn được, đi lên một cước đá vào mông Thời Duyệt:"Thời Duyệt! Ngươi có phải điên rồi không! Còn dám đắc ý? Có ai dạy tiểu hài tử như ngươi không!"Vận động viên chuyên nghiệp Thời Duyệt thân mình lắc lư né tránh, không bị đá trúng, ôm đứa nhỏ chạy về phía ban công, vui vẻ tiếp tục nói:"Ngươi thật sự thích sao? Đối phương kết hôn chưa? Là người thế nào......"Hứa Ấu Diên đem tất cả gối trên ghế sofa ném sạch sẽ, nhưng hoàn toàn không đánh trúng Thời Duyệt.Hứa Ấu Diên tức đến bật cười.Được lắm, mặt dày vẫn là ngươi, Thời Duyệt mặt dày.Đêm nay ngươi cứ việc ngủ với con gái ngươi đi..Sáng hôm sau còn chưa tỉnh, Lâu Mịch đã bắt đầu cọ tới cọ lui ở sau lưng Trì Lẫm, Trì Lẫm sống sờ sờ bị đánh thức."Bệ Hạ?"Lâu Mịch mắt còn chưa mở hoàn toàn, thì tay đã bắt đầu không thành thật, từ trên sờ xuống dưới.Trì Lẫm hơi thở dần dần dồn dập, Lâu Mịch xoay người ngồi dậy, giữ cằm Trì Lẫm bắt nàng nhìn mình:"Chào buổi sáng, bảo bối."Mặc dù nghỉ phép nhiều ngày không đến phòng tập thể thao chuyên biệt để vận động, nhưng lượng vận động của Lâu Mịch không hề nhỏ.Cùng Trì Lẫm kéo giãn sáng sớm xong, cả người thần thanh khí sảng, Lâu Mịch cảm thấy đã lâu rồi không sống những ngày như thần tiên thế này.Khi quay lại với hai ly cà phê, thấy Trì Lẫm đang ngồi trên giường, xem điện thoại."Xem gì đó?" Lâu Mịch ngồi xuống bên cạnh, hôn hôn nhẹ lên tai nhỏ của nàng."Đừng quậy......" Trì Lẫm giọng mềm mại, cười nói, "Phóng sự về Đan Châu kịch đang chiếu trên kênh hí khúc.""A? Nhanh vậy?""Ừ, cảm giác người thời đại các ngươi làm chuyện gì cũng tranh từng giây, không lãng phí thời gian. Đồng học ta chia sẻ cho ta, bọn họ đều đã xem cái video này rồi.""Vậy thì tốt, đây chính là Trì Lẫm mà. Ngươi biết fan hiện tại của ngươi bao nhiêu không?"Trì Lẫm lắc đầu.Lâu Mịch mở Weibo ra: "Gần một ngàn vạn fan, fan club khắp nơi. Ngươi chỉ cần một động tác nhỏ cũng có người để ý, huống chi là lên TV.""Vậy thì sẽ có càng nhiều người biết đến Đan Châu kịch, đúng không?" Trì Lẫm cười vui vẻ, đôi mắt sáng như tuyết."Đúng vậy Lẫm tỷ tỷ." Lâu Mịch cảm thấy trong nhiều cách xưng hô với Trì Lẫm, đổi qua đổi lại đều có cảm giác đặc biệt thoải mái.Trì Lẫm nghiêm túc xem biểu hiện của mình trong video, cảm thấy vài chỗ giọng hát vẫn còn có thể cải thiện.Hai người hoàn toàn không ngờ rằng, chỉ trong thời gian ăn một bữa cơm trưa, phóng sự về Đan Châu kịch của Trì Lẫm trên mạng đã nhẹ nhàng vượt qua 50 triệu lượt xem.Cùng lúc đó, một triều đại tên là "Nguyên", từng bị bụi lịch sử phủ lấp, đang được đông đảo cư dân mạng khơi lại, bày ra trước mặt thế nhân.