[BHTT][Edit] Có Thể Kết Hôn Trước - Ninh Viễn

Chương 101. Các ngươi theo tà giáo đều tích cực như vậy sao?



Ngụy Chước Ngưng giữa trưa hấp tấp chạy về nhà, dọc đường đi đều cảm thấy không thoải mái, miễn cưỡng ghé chợ mua đồ ăn.

Khi mua đồ ăn mới phát hiện túi xách không còn trong tay, hẳn là đã rơi ở khách sạn.

Nghĩ đến khách sạn, nghĩ đến Lâm Tiểu Chí, nghĩ đến sự kiện có phần khủng bố lại có phần đau kia, sắc mặt Ngụy Chước Ngưng càng lúc càng tái nhợt.

Làm hỗn tay bút trên mạng (*), nàng đương nhiên từng viết mấy tình tiết người lớn, nhưng sau khi thật sự thực hành mới phát hiện hoàn toàn không giống như trong tưởng tượng kia...

(*) trên mạng từng viết truyện (fanfic, tiểu thuyết...)

Lý thuyết và thực hành quả thật khác nhau không chỉ một chút xíu...

Trải qua lễ rửa tội tối hôm qua, Ngụy Chước Ngưng thậm chí phát hiện trước kia mình viết văn có rất nhiều ý tưởng kỳ quặc sai lệch, rất nhiều cái đều coi như bug cấp độ cao.

Ngụy Chước Ngưng xách đồ ăn trong tay, lúc nào đánh rơi một túi cũng không phát hiện.

Vậy nên, Lâm Tiểu Chí vì sao lại biết nhiều phương pháp kỳ lạ như vậy a, vì sao lại có thể lực chơi suốt đêm?

Hết lần này đến lần khác... đều đã đến cực hạn rồi, vậy mà còn muốn tiếp tục, về sau nàng thật sự đau đến không chịu nổi.

Chỉ là vì không muốn Lâm Tiểu Chí thất vọng, nàng vẫn luôn cắn răng chịu đựng.

Vương bát đản Lâm Tiểu Chí thì sao? Căn bản không thèm để ý cảm thụ của nàng, chỉ lo bản thân vui vẻ!

Ngụy Chước Ngưng hít hít mũi, bước xuống con đường lầy lội trầm thấp, đi vào một khu tập thể cũ kỹ đến mức không nhìn ra được màu sắc ban đầu, đi bộ lên tầng sáu.

Đứng trước cửa nhà điều chỉnh lại cảm xúc, không để mẹ nàng phát hiện điều gì khác thường.

Thành tích học tập của nàng cũng chưa khá lên, nếu để mẹ nàng biết nàng đang yêu đương, thậm chí đã làm ra những chuyện kia rồi, không biết sẽ lo lắng đến mức nào.

Huống chi đối tượng còn là kiểu nữ hài như Lâm Tiểu Chí.

"Mẹ!" Ngụy Chước Ngưng không tìm được chìa khóa trong túi, đành phải gõ cửa, một người phụ nữ trung niên ngồi trên xe lăn ra mở cửa giúp nàng.

"Đã về rồi à?" Mẹ nàng hỏi, "Chìa khóa của ngươi đâu?"

"Làm rơi ở chỗ đồng học rồi, mai sẽ lấy lại."

"Chơi với đồng học có vui không?"

"Vâng... vui a." Ngụy Chước Ngưng nhỏ giọng đáp.

"Sao thế Chước Ngưng, trông ngươi không giống như là vui vẻ lắm, xảy ra chuyện gì sao?"

Làm gì có người mẹ nào lại không hiểu con gái mình, chỉ cần một chút thay đổi trong giọng nói cũng nhận ra được cảm xúc của con gái.

"Thức trắng cả đêm, nên ta hơi mệt." Ngụy Chước Ngưng đặt đồ ăn lên bàn, như thường lệ xoa bóp chân cho mẹ xong rồi mới nói: "Chiều mẹ còn muốn tới nhà máy sao?"

"Phải đi một lát. Giờ chỉ còn mình ta, lại vừa thay một đợt AI mới, ta không yên tâm, tranh thủ đến xem qua."

"Vâng."

Ngụy Chước Ngưng mặc tạp dề, rửa rau nấu cơm, một nắm ớt cay vừa cho vào nước làm nước mắt chảy ra.

Mẹ nàng ở phòng khách nói: "Ngươi bớt lửa lại một chút."

Ngụy Chước Ngưng nấu xong bữa cơm rồi mang ra nói:

"Ta muốn ngủ thêm một lát."

"Thì cũng phải ăn cơm trước đã chứ."

"Không ăn đâu, thật sự quá mệt rồi." Ngụy Chước Ngưng kéo bước chân mỏi nhừ, trầm trầm đi vào phòng ngủ, đóng cửa lại.

Nàng nghe thấy tiếng xe lăn của mẹ lăn tới cửa phòng, sau một hồi im lặng, cũng không gõ cửa.

Ngụy Chước Ngưng cả người như lên men, cởi áo khoác liền ngã vật ra giường, ngủ một mạch đến tối.

Vẫn là bị điện thoại của Trì Lẫm đánh thức.

"Chước Ngưng." Trì Lẫm nằm trên giường trong phòng ngủ, nghe giọng nàng mềm như bông, tựa hồ còn chưa tỉnh hẳn, "Sao giờ này còn đang ngủ vậy?"

"Ừm, mệt quá." Ngụy Chước Ngưng dụi dụi mắt, cổ họng ngứa ngáy, có cảm giác muốn ho.

"Có rảnh không? Có vài chuyện liên quan đến đại học và chuyên ngành muốn hỏi ý kiến ngươi."

"Hỏi ý kiến ta? Loại việc này không phải nên đi hỏi Lâm Tiểu Chí sao?"

"Được rồi, là Tiểu Chí bảo ta đến hỏi ngươi."

"... A Lẫm ngươi thật đúng là tuyển thủ chuyên ném bóng thẳng."

Trì Lẫm đối với rất nhiều từ ngữ thời đại này vẫn không hiểu rõ, nhưng có thể từ mặt chữ mà hiểu được đại khái ý nghĩa.

"Tiểu Chí đang lo lắng cho ngươi."

"Hả?" Ngụy Chước Ngưng bật dậy, "Nàng không phải cái gì cũng nói hết cho ngươi rồi chứ?!"

"Nói rồi."

Ngụy Chước Ngưng: "......"

"Đây là chuyện rất bình thường, mỗi cặp đôi yêu nhau đều sẽ như vậy thôi, chỉ khi thật sự thích đối phương mới có thể nguyện ý không chút phòng bị trước mặt nhau, không có gì xấu hổ cả."

Đây chính là lời Bệ Hạ năm đó dùng để lừa nàng lên giường rồi dỗ nàng, Trì Lẫm không ngờ một ngày nào đó sẽ mượn nó để dỗ tiểu hài tử.

"Ta đương nhiên biết, nhưng mà......"

"Sợ sao?"

Ngày hôm sau đến trường, Lâm Tiểu Chí kéo Trì Lẫm bỏ tiết đọc sớm, chạy lên sân thượng hỏi nàng tối qua thế nào.

Tối qua vốn nàng định đợi điện thoại của Trì Lẫm, nhưng sau đó ba mẹ và bạn bè của ba mẹ lần lượt đến, ai cũng đòi gặp nàng, nàng bị kéo đi tiếp khách đến tận nửa đêm mới về nhà, còn cãi nhau một trận lớn với ba mẹ.

Ba mẹ nàng đều không hiểu: "Ngươi trước đây không phải rất thích đến chơi sao? Không thấy ngươi nói một câu không thoải mái mà?"

"Trước đây ta vui, bây giờ không vui nữa!"

Ba mẹ thấy nàng thật sự nổi giận, vội vàng dỗ dành, dỗ cả nửa ngày mới yên.

Chỉ là nàng lo cho Ngụy Chước Ngưng, cả đêm cũng chẳng ngủ được bao nhiêu.

"Nàng sợ ta? Sợ ta cái gì chứ? Ta là yêu quái sao, ta còn có thể ăn nàng chắc?"

Trì Lẫm xoa trán đau đầu: "Dù sao Chước Ngưng cũng là lần đầu tiên, sợ mấy chuyện đó là hợp lý mà......"

"Ta cũng là lần đầu tiên mà!"

Trì Lẫm nhìn về phía nàng.

"Ngươi cái ánh mắt nghi ngờ gì vậy? Thật đó!"

"Nhưng hai người tính cách khác nhau, những gì sợ hãi tự nhiên khác nhau. Nếu đặt ở thời đại ta sống, ngươi có thể trị quốc bình thiên hạ, còn nàng chỉ là một tiểu thường dân mong muốn sống an ổn tìm chút niềm vui. Hơn nữa, còn có một điểm rất quan trọng."

"Cái gì?" Lâm Tiểu Chí vội vàng hỏi.

"Nàng tựa hồ cảm thấy bản thân nàng và hoàn cảnh gia đình ngươi không xứng, sợ rằng sau khi đã dâng hiến điều quan trọng nhất, ngươi sẽ rất nhanh chán ghét. Cho nên nàng vẫn luôn cố lấy lòng ngươi, sợ ngươi không vui, cho dù trong lòng có sợ hãi cũng không nói ra."

"......" Lâm Tiểu Chí sững sờ một hồi lâu mới nói: "Đây là nàng tự nói với ngươi sao?"

Trì Lẫm "Ừ" một tiếng: "Vừa khóc vừa nói với ta."

Lâm Tiểu Chí hoàn toàn không thể tưởng tượng được cảnh Ngụy Chước Ngưng khóc, chỉ cần tưởng tượng thôi, trái tim đã đau đến như bị xé toạc.

"Nàng chưa từng nói với ta những điều đó." Lâm Tiểu Chí nắm lấy lan can sân thượng, nắm chặt đến mức đốt ngón tay trắng bệch.

Không trung xanh thẳm, gió ấm chầm chậm thổi, Lâm Tiểu Chí bị ánh mặt trời đầu hạ chiếu đến cả người lạnh lẽo.

"Loại chuyện này làm sao có thể trực tiếp nói với ngươi? Nếu nàng là kiểu người có thể thẳng thắn mở miệng, cũng sẽ không xảy ra chuyện hôm nay."

Ngụy Chước Ngưng hôm nay đến rất muộn, tiết học đầu tiên Kỳ lão sư đã đứng trên bục giảng, nàng mới thở hổn hển bước vào lớp học.

"Ngủ dậy muộn?" Kỳ lão sư hỏi nàng.

Ngụy Chước Ngưng cúi đầu khẽ gật gật, đi về góc lớp.

Suốt cả đoạn đường đều cúi đầu, đến khi ngồi xuống mới phát hiện bên cạnh có thêm một người.

"Ngươi... sao lại ngồi ở đây!" Ngụy Chước Ngưng thấy Lâm Tiểu Chí chạy tới đây, nhất thời không dám ngồi xuống, "Không sợ bị Kỳ lão sư mắng sao!"

Lâm Tiểu Chí cười kéo góc áo nàng, ra hiệu nàng ngồi xuống trước: "Ta chủ động xin với Kỳ lão sư, nàng đồng ý rồi."

"Tại sao..."

Kỳ lão sư thấy Ngụy Chước Ngưng vẫn còn đứng, cau mày nói: "Đến muộn còn cọ tới cọ lui làm gì, mau ngồi xuống, đừng làm chậm trễ thời gian của mọi người! Đã là lớp 12, thời gian phải tính bằng giây, hiện tại mỗi một giây các ngươi lãng phí đều sẽ trở thành nước mắt hối hận sau này!"

Kỳ lão sư tóm được cơ hội là nói không ngừng, Ngụy Chước Ngưng nhận được ánh mắt oán thán từ mọi người, vội vàng ngồi xuống.

Ngụy Chước Ngưng đặt cặp sách cho ngăn nắp, mở máy tính bảng ra thì ho khan vài tiếng.

Hôm nay thời tiết không lạnh, nhưng Ngụy Chước Ngưng chạy tới, trên mặt lại chẳng có chút huyết sắc nào, khuôn mặt trắng bệch làm nổi bật đôi môi càng thêm đỏ hồng.

Lâm Tiểu Chí nói: "Về sau ta sẽ ngồi ở đây luôn."

Ngụy Chước Ngưng không nhìn nàng, chỉ khẽ "Ừm" một tiếng.

"Còn đau không?"

Ngụy Chước Ngưng lại ho khan một trận.

Lâm Tiểu Chí cầm tay nàng, lạnh quá.

Ngụy Chước Ngưng biết tay mình lạnh cỡ nào, không muốn làm Lâm Tiểu Chí lạnh theo, định rút tay về.

Lâm Tiểu Chí không dám siết chặt, chỉ lặng lẽ giữ lấy tay nàng, không buông, lại kéo cả tay kia của nàng, nắm lấy cùng nhau, làm ấm lên.

"Còn đau không?" Lâm Tiểu Chí thật sự lo lắng cho nàng, lại hỏi một lần, trong giọng mang theo chút nghẹn ngào.

Giọng nói này dọa Ngụy Chước Ngưng sợ, vội vàng nói: "Không đau, không đau, ta chỉ là... tiện miệng nói với A Lẫm vài câu thôi. Ta da dày thịt béo, vốn dĩ không sợ đau. Ngươi đừng như vậy, không liên quan đến ngươi!"

Lâm Tiểu Chí lắc đầu, siết tay nàng chặt hơn:

"Rõ ràng là ngươi bị thương, còn phải ngược lại an ủi ta..."

Ngụy Chước Ngưng thấy Lâm Tiểu Chí vậy mà khóc, con cáo già độc tôn trên trời dưới đất lại rơi lệ, hồn phách Ngụy Chước Ngưng suýt nữa bị dọa bay mất.

"Ta chỉ là có chút..."

Kỳ lão sư: "Ngụy Chước Ngưng! Đến muộn lại còn nói chuyện riêng, sao chẳng có tí ý thức khẩn trương nào hết! Tới đây, mở đề cương ra, giải đề này cho mọi người xem!"

Ngụy Chước Ngưng: "......"

Kỳ lão sư cũng nhìn chằm chằm sát sao...

Lâm Tiểu Chí còn đang khóc! Nàng làm sao mà giải đề a!

Ngụy Chước Ngưng trong lòng khổ không nói nên lời, nhìn bài chính trị trên đề cương, hoàn toàn không hiểu gì.

Những người khác lần lượt quay đầu lại nhìn với ánh mắt đồng tình, trước mắt Ngụy Chước Ngưng tối sầm.

Làm người thật khó, tồn tại thật mệt, nhân sinh thật khổ...

Khi Ngụy Chước Ngưng đang tuyệt vọng, Lâm Tiểu Chí lặng lẽ viết đáp án vào lòng bàn tay nàng.

Ngụy Chước Ngưng cẩn thận phân biệt những chữ đó, đột nhiên hiểu ra, múa bút thành văn.

Kỳ lão sư mặt không biểu cảm nhìn nàng viết ra đáp án chính xác, đôi mắt nhỏ quét sang:

"Lúc này lớp trưởng không cần hỗ trợ, sau tiết học có thời gian ngươi hẵng phụ đạo đi."

Lâm Tiểu Chí rất thản nhiên nhận sai: "Xin lỗi Kỳ lão sư, tại ta làm đề làm nhiều quá, thấy chỗ trống là không nhịn được muốn điền, lỡ tay thôi ạ."

Lớp học vang lên một trận cười trộm, Kỳ lão sư suýt nữa tức đến khó thở.

Lớp trưởng này mưu ma chước quỷ nhiều không kể hết, nói chuyện lanh lợi đủ để ứng phó với học sinh nghịch ngợm trong lớp, châm chọc lão sư cũng không bị vấp, nàng thật sự không có cách nào trị nổi.

Trì Lẫm quay đầu nhìn hai người, dưới bàn Lâm Tiểu Chí vẫn nắm tay Ngụy Chước Ngưng luyến tiếc buông.

Đến trưa ăn cơm, Trì Lẫm cố ý không ăn cùng hai người, muốn dành cho hai nàng nhiều thời gian ở bên nhau hơn.

Ngụy Chước Ngưng không muốn ra khỏi trường, Lâm Tiểu Chí liền đến nhà ăn mua phần cơm gà nàng thích nhất, bảo nàng chờ ở sân thể dục, nhưng không được cử động lung tung.

Ngụy Chước Ngưng ho đến khó chịu, ngồi ở bậc thềm sân thể dục đợi nàng.

Từ xa nhìn thấy Lâm Tiểu Chí cầm cơm hộp lại gần, bị một học muội gọi lại.

Học muội mặc đồng phục lớp 10, người cao gầy như người mẫu, lớn lên đáng yêu, đang hưng phấn nói chuyện, cầm theo một món quà đóng gói tinh xảo muốn tặng cho Lâm Tiểu Chí.

Lâm Tiểu Chí lắc đầu, không để ý đối phương, rất nhanh nở nụ cười, đi về phía Ngụy Chước Ngưng.

"Ta gọi hai phần thịt gà cho ngươi, ăn xong nhớ ngoan uống thuốc đó nha!" Lâm Tiểu Chí cười với nàng, vẫn đẹp như vậy, khiến nàng rất khó rời mắt.

"Cảm ơn, lát nữa ta chuyển khoản cho ngươi." Ngụy Chước Ngưng nói lời cảm ơn rồi nhận lấy hộp cơm.

Đổi lại là trước đây, Lâm Tiểu Chí nhất định sẽ từ chối chuyển khoản, rồi hề hề thêm một câu thần kinh như "Ăn thịt thường xuyên mới tốt".

Nhưng hôm nay nàng không nói như vậy, chỉ cùng Ngụy Chước Ngưng ngồi ở bậc thềm, không ăn cơm, chỉ nhìn nàng.

Ngụy Chước Ngưng bị nàng nhìn đến hoảng hốt: "Cơm ngươi đâu?"

Lâm Tiểu Chí nói: "Không muốn ăn, nhìn ngươi là đủ rồi."

"Không ăn sao được, dạ dày ngươi vốn không tốt, lát nữa đau dạ dày thì làm sao?" Ngụy Chước Ngưng giọng khàn lo lắng nói.

"Nếu dạ dày đau, ngươi sẽ đau lòng ta sao?" Lâm Tiểu Chí hai chân gập lại, hai tay đặt lên đầu gối, chống cằm lên, đôi mắt to xinh đẹp không chớp lấy một cái, chỉ chăm chú nhìn Ngụy Chước Ngưng.

"Cái quỷ gì..." Ngụy Chước Ngưng gãi đầu, uể oải nói, "Rõ ràng biết ta lo cho ngươi đến muốn chết, vậy mà còn nói mấy lời như thế... là muốn dìm chết ta mới cam tâm sao?"

Lâm Tiểu Chí vốn chỉ muốn tỏ ra đáng yêu, nhưng phiền não của Ngụy Chước Ngưng vượt quá tưởng tượng của nàng, không dám tiếp tục làm bừa nữa. Lâm Tiểu Chí hỏi Ngụy Chước Ngưng có thể cho nàng ăn vài miếng cơm được không.

"Ta lót bụng một chút là được, như vậy dạ dày sẽ không đau."

Ngụy Chước Ngưng nhìn nàng, dựa theo kinh nghiệm trước kia mà nói, Lâm Tiểu Chí khẳng định là muốn nàng đút mới chịu ăn, nhưng hôm nay Lâm Tiểu Chí lại tự mình cầm muỗng, ngoan ngoãn tự mình ăn.

Có phải bị câu nói vừa rồi của nàng dọa sợ?

"Ta không có hung ngươi đâu......" Ngụy Chước Ngưng ôm hộp cơm, buồn bã đến mức vành tai đều đỏ, "Vì sao, ta làm cái gì cũng không tốt, chỉ biết viết tiểu thuyết, còn lại thì rối mù hết cả, ngay cả nói chuyện cũng nói không rõ ràng."

"Không phải a......"

"Học tập cũng không tốt, mẹ ta ngày nào cũng lo lắng cho ta, còn không biết ngươi thích chuyện này như thế nào mà cũng làm không đúng. Ngươi trước kia quen những người xinh đẹp xuất sắc như vậy, có nhiều người thích ngươi thế kia, còn ta thì như thế này, có phải không xứng đáng để ngươi thích không..."

Ngụy Chước Ngưng vừa dứt lời liền ho khan một trận kịch liệt, Lâm Tiểu Chí vội vàng giúp nàng xoa lưng.

Thì ra mấy năm gần đây Ngụy Chước Ngưng đối với nàng lúc gần lúc xa, cũng không phải vì giữa hai người không đủ thân thiết.

Ngụy Chước Ngưng nhìn thì có vẻ cẩu thả, tựa như cái gì cũng không để tâm, nhưng thật ra trong lòng lại giấu vô số tâm sự.

Chính là một con thỏ ngốc mà thôi, Lâm Tiểu Chí vẫn luôn biết.

Lâm Tiểu Chí lấy lại hộp cơm, kêu nàng há miệng ra, làm bộ muốn đút nàng ăn.

"Ta tự mình có thể ăn......"

"Ngươi ăn một miếng, ta liền đáp ứng ngươi một việc, cả đời đều tính."

"Hả?"

"Bất luận là việc gì cũng được, chỉ cần ngươi nói, ta liền làm."

Ngụy Chước Ngưng chớp chớp mắt, lông mi vẫn còn vướng nước mắt do ho khan lúc nãy, có chút nghi hoặc mà nhìn Lâm Tiểu Chí.

"Còn không được sao? Vậy một miếng đổi hai việc luôn được chứ?"

"Ngươi dỗ ta ăn cơm còn muốn giúp ta làm việc, trên đời này sao lại có chuyện tốt như vậy......"

"Có, đương nhiên là có." Lâm Tiểu Chí dùng vẻ mặt và giọng điệu vô cùng nghiêm túc nói, "Trước kia là ta quá bốc đồng, khiến ngươi không có cảm giác an toàn. Hôm nay ta nhất định phải nói cho ngươi biết —— Chước Ngưng, bất luận chúng ta đến từ nơi nào, có quá khứ ra sao, chúng ta là đang yêu nhau mà, là nghiêm túc thích đối phương. Không cần lấy lòng, cũng không cần tính toán, ta thật lòng thích ngươi, ta nguyện ý vì ngươi làm bất cứ chuyện gì!"

Lâm Tiểu Chí nghiêm túc so với lúc nàng mỉm cười giảo hoạt, càng khiến Ngụy Chước Ngưng tim đập thình thịch.

Tim Ngụy Chước Ngưng phập phồng không thôi, ngoan ngoãn ăn xong một miếng cơm.

"Ta, trước kia chưa từng nói với ngươi." Ngụy Chước Ngưng vuốt đầu gối, có chút thấp thỏm, "Nhà ta là gia đình đơn thân, ta không có ba ba, ba ta trước khi ta sinh ra đã bỏ chạy rồi, ta do một mình mẹ nuôi lớn, ông ngoại bà ngoại cũng không mấy khi quan tâm đến mẹ con ta. Ta với mẹ là loại người...ừm...... nhân vật không được ai thích, ông bà ngoại hận không thể để ta đừng tồn tại. Từ nhỏ đến lớn ta không thông minh, ngoại hình cũng bình thường, trên toàn thế giới này chắc chỉ có mẹ ta là người thích ta thôi. Mẹ ta sinh ta khi mới 18 tuổi, sau đó cũng không học hành gì, phải đi làm thuê khắp nơi để nuôi ta, có một lần tai nạn lao động ngoài ý muốn khiến mẹ ta bị liệt, không thể đi lại, hiện tại vẫn còn ngồi xe lăn. Nhà ta ở khu hạ trầm (khu dân cư cũ kỹ), chuyện đó ngươi biết, ngươi từng đến rồi, cái chỗ đặc biệt tồi tàn ấy."

Lâm Tiểu Chí im lặng, nghiêm túc lắng nghe Ngụy Chước Ngưng lần đầu tiên kể cho nàng nghe chuyện gia đình của mình.

"Mẹ ta đời này không thể đi lại được nữa, nhưng nàng đã cố gắng thi lấy chứng chỉ quản lý AI, bây giờ vẫn đang làm việc ở nhà máy. Tuy rằng nàng không thể đi, nhưng ta không thấy nàng là gánh nặng, chỉ là ta không nghĩ như vậy, không có nghĩa là người khác cũng sẽ nghĩ giống ta......"

"Ngươi nói 'người khác' là chỉ ta sao? Ngươi sợ ta cảm thấy mẹ ngươi là gánh nặng?"

Ngụy Chước Ngưng dùng đầu ngón tay vẽ vòng tròn trên mặt đất, nàng rất khẩn trương, thậm chí không ý thức được bản thân đang làm gì:

"Dù sao thì không phải ai cũng có thể chấp nhận việc phải chăm sóc một người tàn tật. Ta thì không sao, vì nàng là mẹ ta, chỉ là ta......"

Lâm Tiểu Chí nắm lấy tay nàng, không để nàng tiếp tục sờ loạn bậc thang.

Đặt tay nàng lên ngực mình, Lâm Tiểu Chí nói:

"Ta cũng muốn thẳng thắn với ngươi một chuyện."

Ngụy Chước Ngưng nín thở.

"Ta chưa từng quen Đàm Lạc."

"A?" Ngụy Chước Ngưng không ngờ nàng sẽ nói như vậy, "Vậy, mấy lời trên diễn đàn trường học đều là giả?"

"Một nửa thật một nửa giả." Lâm Tiểu Chí nói, "Lúc trước ta gặp nàng ta là vì muốn hỏi thăm chuyện tư riêng của ngươi."

Ngụy Chước Ngưng càng thêm ngốc.

Lâm Tiểu Chí kể lại toàn bộ chuyện năm đó cho Ngụy Chước Ngưng nghe.

"Ta biết lén điều tra chuyện riêng của ngươi là hành vi rất khiến người khác phản cảm, nhưng lúc đó ngươi cứ trốn tránh ta, ta thật sự không có cách nào khác." Lâm Tiểu Chí ôm hai đầu gối, "Ta quá muốn biết tất cả về ngươi. Xin lỗi Chước Ngưng, tới bây giờ mới nói với ngươi, tha lỗi cho ta, ta cũng từng sợ, sợ ngươi sau khi biết rồi sẽ không bao giờ để ý tới ta nữa."

Ngụy Chước Ngưng có chút đờ đẫn: "Cho nên, tình huống mẹ ta, ngươi sớm đã biết?"

Lâm Tiểu Chí gật gật đầu.

"Thời sơ trung đã biết?"

"Ừm. Cho nên ngươi hoàn toàn không cần lo, dù biết tình huống nhà ngươi, ta cũng không cảm thấy có gì không ổn. Nếu có người có thể chia sẻ cùng ngươi, chẳng phải là chuyện tốt sao?"

Mặt Ngụy Chước Ngưng đỏ bừng:

"Vậy, ngươi với Đàm Lạc học tỷ......"

Lâm Tiểu Chí thề, nàng với Đàm Lạc thật sự không có gì, tất cả lần đầu tiên của nàng đều là với Ngụy Chước Ngưng.

"Có đôi khi nhìn ta có vẻ rất hiểu chuyện, nhưng thật ra ta cũng có những chỗ không hiểu. Hôm qua là do ta quá nóng vội, Chước Ngưng, ta phải cực khổ lắm mới đuổi được tới bên ngươi, sợ chỉ một chút sơ suất ngươi lại chạy mất, nên mới không nhẹ không nặng không biết chừng mực mà làm như vậy."

Nàng thì thầm bên tai Ngụy Chước Ngưng: "Nếu như ngươi còn giận, vậy bây giờ ngươi có thể......"

Nghe xong, mặt Ngụy Chước Ngưng đỏ lên: "Cái gì a."

"Ngươi không muốn người ta sao......"

Ngụy Chước Ngưng thật sự sắp bị nàng lăn lộn cho chết vì xấu hổ: "Giờ đang ở trường học đó! Chiều còn có tiết! Không được nói linh tinh nữa!"

Thật sự quá khiến người ta nghĩ lung tung mà!

"Hic." Lâm Tiểu Chí tỏ vẻ ủy khuất rụt lại.

Ngụy Chước Ngưng nhìn thấy dáng vẻ của nàng như vậy, nhịn không được bật cười, chưa cười được hai tiếng lại bắt đầu ho.

Lâm Tiểu Chí tiếp tục giúp nàng vỗ lưng: "Xem ngươi bây giờ trị ta trị đến thuần thục như vậy, có phải rất đắc ý không?"

Ngụy Chước Ngưng khó khăn lắm mới ngừng ho, hơi thở cũng bình ổn lại, hỏi Lâm Tiểu Chí:

"Nghỉ hè, đến nhà ta chơi được không?"

"Thật sao?"Hai mắt Lâm Tiểu Chí sáng rực lên, đây là lần đầu tiên Ngụy Chước Ngưng mời nàng đến nhà, "Có thể thật sao?!"

"Có thể a, nếu ngươi không chê nhà ta nhỏ, lại thêm nhiều lời người khác, ta còn biết nấu ăn nữa, đến lúc đó làm vài món ngươi thích ăn. Sau đó, cũng để mẹ ta gặp ngươi một lần, ta cảm thấy nàng sẽ thích ngươi......"

Lâm Tiểu Chí "Oa" một tiếng nhào tới, dùng sức ôm chặt lấy Ngụy Chước Ngưng.

Cổ Ngụy Chước Ngưng suýt nữa bị nàng ôm đến nghẹt thở, bất mãn nói: "Ta muốn nghẹt thở rồi!"

Trước khi ăn trưa, Trì Lẫm vẫn còn có chút lo lắng cho hai người các nàng, đến khi chiều vào lớp học lại thấy Lâm Tiểu Chí và Ngụy Chước Ngưng vừa đi vừa nói chuyện thầm thì trở về, liền biết vấn đề đã được giải quyết rồi.

Bạn cùng bàn mới của Trì Lẫm là Sa Tân Ngữ còn đang thắc mắc: "Lớp trưởng với Ngụy Chước Ngưng từ khi nào quan hệ lại tốt như vậy? Các nàng chẳng lẽ trở thành một đôi rồi?"

Trì Lẫm quay đầu nhìn Lâm Tiểu Chí, Lâm Tiểu Chí cười ngọt ngào, giơ tay làm một động tác "ok" về phía nàng.

Tốt quá rồi, một mũi tên trúng hai đích, một lần giải quyết được hai việc.

Trì Lẫm tính tối nay về sẽ nói với Lâu Mịch chuyện nàng đổi chỗ ngồi, đem bình giấm chua của Lâu Mịch hoàn toàn đóng gói đẩy ra ngoài không gian.

Sắp tan học thì điện thoại Trì Lẫm rung lên, Lâm Tiểu Chí lén nhắn tin WeChat cho nàng.

"A Lẫm, có bí kíp khuê phòng nào có thể truyền thụ một chút không? Ta cam kết thái độ đoan chính, chăm chỉ học tập khổ luyện."

Sắc mặt Trì Lẫm tối sầm lại, cái quỷ gì vậy chứ.

Quay đầu trừng Lâm Tiểu Chí một cái, cau mày lắc đầu.

Tiết học này là toán, vừa vào liền kiểm tra nhỏ.

Sau khi kiểm tra xong, Trì Lẫm cảm thấy không tệ lắm, rất nhanh có điểm: 102 điểm.

Điểm số quả thật có nâng cao, nhưng vẫn còn không gian để tiếp tục tiến bộ.

Trong tất cả các môn học, ngoại trừ chính trị thì toán học từng là môn khiến nàng đau đầu nhất, hiện giờ đã vượt qua 100 điểm, Trì Lẫm cảm thấy vẫn có thể tiếp tục cố gắng hơn nữa.

Lâm Tiểu Chí nói nàng đã chia sẻ tài liệu học tập trong nhóm WeChat, bên trong có rất nhiều tài liệu học tập hữu ích.

Trì Lẫm mở ra xem thử, có mười mấy video, trên bìa video đều ghi rõ trọng điểm ôn tập cho các môn của lớp 12.

Tài liệu học tập mà Lâm Tiểu Chí chia sẻ xưa nay đều rất có ích, Trì Lẫm dự định tối nay sẽ nghiêm túc xem một lượt.

.

Lâu Mịch hôm nay đến câu lạc bộ rất sớm, thời gian gần đây quan hệ với Trì Lẫm tiến triển vượt bậc, có cảm giác như một cái phong ấn nào đó đã được giải khai, tất cả kinh mạch đều sống lại, trên đầu ít nhất đội 4, 5 cái buff, Lâu Mịch tràn đầy sức sống.

Tạ Bất Ngư các nàng còn chưa thấy bóng dáng, chỉ có vài huấn luyện sinh đến sớm, Lâu Mịch liền kéo bọn họ lại đánh luyện tập đối kháng.

Lâu Mịch tổ đội cùng hai huấn luyện sinh, đánh 3 vs 3.

Đánh được ba ván, Tạ Bất Ngư và Phù Đồ tới, vừa vào cửa đại sảnh đã thấy Lâu Mịch trên màn hình lớn đang đại sát tứ phương.

Mấy huấn luyện sinh này từng đánh giao lưu với đội hai của câu lạc bộ khác, toàn thắng dễ dàng, vốn dĩ có chút tự mãn, vừa quay đầu lại liền bị Lâu Mịch đánh cho choáng váng.

Trên thân Lâu Mịch còn mặc bộ long bào xui xẻo kia, trong tay vẫn cầm ngọc tỷ chưa đổi, cứ như vậy mà lên sân khấu, còn đích thân cho đối phương mỗi người một cú tát trí mạng vào mặt.

Bị đánh đến mức các huấn luyện sinh run cầm cập, hoài nghi nhân sinh, ý nghĩ muốn lười biếng trong hôm nay lập tức tan thành mây khói, uống hết cà phê rồi khổ luyện thao tác.

Lâu Mịch thoát game, thần thanh khí sảng bắt đầu ăn sáng, vừa ăn vừa lướt diễn đàn "Tái Chiến Giang Hồ".

【 công hội Cửu Thiên xảy ra chuyện gì vậy? Ai đổi giao diện thành hoàng cung thế?! 】

Vừa vào diễn đàn đã thấy một bài hot, có người chụp màn hình lại cảnh tượng như thấy ma trong công hội Cửu Thiên lên diễn đàn.

Bên dưới liên tiếp toàn dấu chấm hỏi.

Hơn hai mươi comment sau, rốt cuộc có người nói:

【 Nhớ hai hôm trước phát sóng trực tiếp Tiểu Lẫm gọi Lâu tỷ tỷ là 'Bệ Hạ' không? Có phải từ đây mà ra không? 】

【 Lâu tỷ tỷ không chỉ tự mình làm hoàng đế, còn bắt Tạ Bất Ngư làm thái giám?! Phục sát đất, nếu nói có phong thái thì vẫn là Lâu tỷ tỷ ta. 】

【 Phù Đồ tại sao lại là Chưởng sự cung nữ! Ta đang kéo phó bản thì nhìn thấy cái bóng người giả gái, mẹ nó sợ chết khiếp, Cao Lầu Mịch Tuyết đền mạng đi! 】

【 Vì sao sau khi yêu đương thì Lâu tỷ tỷ lại điên như vậy? 】

【 Xin hỏi công hội Cửu Thiên vẫn còn tuyển người không vậy?! 】

【 Không thể tưởng tượng nổi Cao Lầu Mịch Tuyết bình thường làm sao khi dễ Tiểu Lẫm, nhìn xem, giờ thì xem mình là hoàng đế rồi, chẳng lẽ ngày thường bắt Tiểu Lẫm hầu hạ nàng? Tiểu Lẫm còn nhỏ hơn nàng 7 tuổi đấy! 7 tuổi! 】

【 Nếu nói Cao Lầu Mịch Tuyết thụ, ta liền chấp nhận. 】

【 Cũng gọi là Lẫm tỷ tỷ rồi, còn có khả năng gì khác sao? Buổi phát sóng trực tiếp hôm đó chắc chắn là sự cố, cho dù Cao Lầu Mịch Tuyết có bình tĩnh lại muốn cứu vớt cũng không kịp nữa rồi, ánh mắt quần chúng là sáng như tuyết. 】

【 Cho xin cái nhóm "Lẫm Tuyết". 】

【 Người ở trên nhắn tin cho ta, ta kéo ngươi vào nhóm. 】

【 Xin hỏi trong nhóm có tài xế không vậy. 】

【 Có có có! Tài xế lão luyện nhiều vô số kể! Mau vào! 】

......

Cái quái gì vậy?

Ở đâu ra cái đám quần chúng này, tài xế là cái quỷ gì?

Lâu Mịch hận không thể report hết cái tòa nhà diễn đàn này.

Bữa sáng để sang một bên, Lâu Mịch càng nghĩ càng tò mò, mặc luôn cái áo choàng rồi lên nhắn tin xin vào nhóm, chưa đến một phút đồng hồ thật sự đã có người báo cho nàng ID nhóm WeChat.

Các ngươi theo tà giáo đều tích cực như vậy sao?

Lâu Mịch chỉ có một cái WeChat, không thể dùng thân phận thật đi xin vào cái nhóm WeChat xui xẻo kia, nàng biết Phù Đồ có nhiều tài khoản, bèn mượn một cái từ nàng.

"Mịch tỷ, ngươi đây là muốn làm gì?" Phù Đồ hỏi nàng, "Dùng tiểu hào đi lừa gạt thiếu nữ vô tri à?"

"So với đám tài xế già các ngươi, ta chính là thiếu nữ vô tri đấy! Đừng lắm lời, mau đưa cho ta!"

Phù Đồ: "??"

Chương trước Chương tiếp
Loading...