[BHTT][EDIT] CHINH PHỤC TRÊN ĐẦU LƯỠI - BẠCH NƯƠNG TỬ

Chương 597 - 599




Chương 597:

Sáng sớm, tại văn phòng của Tưởng Tiêu Phỉ, cửa mở. Tôn Đạc đã đến. "Thầy Tôn, thầy chờ một lát. Em đã gọi điện cho luật sư Tưởng, cô ấy sẽ đến ngay." Trợ lý của Tưởng Tiêu Phỉ đặt ly trà xuống rồi lui ra.

Hôm nay Tưởng Tiêu Phỉ vẫn ra khỏi nhà sớm hơn bình thường, nhưng vẫn chậm một bước. "Giáo sư, thầy đến sớm thế." Tưởng Tiêu Phỉ tiện tay đóng cửa lại. "Có chuyện gì mà phiền thầy đến tận văn phòng luật? Lần sau ngài cứ nói với em, em sẽ đến tìm ngài."

"Tiêu Phỉ à, dừng lại đi." Tôn Đạc ngồi thẳng lưng, nghiêm túc nói: "Vụ án này, em đừng làm nữa."

"..." Tưởng Tiêu Phỉ cười nhạt. "Giáo sư, thầy nghe được chuyện gì sao?Emthầy

"Danh dự, quyền lợi, tiền tài hiện tại của em, có cái nào là không có?" Tôn Đạc ưỡn thẳng lưng, nghiêm túc nói: "Không đáng để tranh vào vũng nước đục này."

"Giáo sư, thầy hẳn là hiểu em. Em làm không phải vì tiền hay quyền." Tưởng Tiêu Phỉ nếu chỉ vì tiền, đâu cần phải vất vả như thế. "Em là luật sư. Lời thầy đã từng nói với em, em vẫn còn nhớ, lấy sự thật làm bằng chứng, lấy pháp luật làm thước đo..."

"Tiêu Phỉ..."

"Giáo sư." Tưởng Tiêu Phỉ không muốn nghe những lời khuyên của Tôn Đạc. "Từ trước đến giờ, em vẫn luôn là người làm việc có đầu có đuôi."

Tôn Đạc cuối cùng bất lực đứng dậy. Học trò ngày xưa giờ đã trưởng thành, không nghe lời khuyên cũng nằm trong dự liệu của ông. Không ai ngờ được mọi chuyện lại càng ngày càng nghiêm trọng. Nếu Tôn Đạc có thể đoán trước được ngày hôm nay, ông đã ngăn cản Tưởng Tiêu Phỉ ngay từ đầu.

Tưởng Tiêu Phỉ tiễn Tôn Đạc ra cửa. Khi tạm biệt, Tôn Đạc chỉ giơ tay vẫy vẫy, không quay đầu lại.

Tưởng Tiêu Phỉ trở lại lầu, đồng thời gửi tin nhắn vào nhóm chat 2.21: [Bước đầu phỏng đoán, luật sư của Trần Cẩm Tô là thầy của tôi, Tôn Đạc.]

Lục Chi Dao: [Tôn Đạc? Cái người ở hiệp hội luật sư đó sao?]

Tưởng Tiêu Phỉ: [Đúng vậy. Ông ấy khuyên tôi từ bỏ.]

Kelly: [Bây giờ, cô không thể từ bỏ.]

Hiện tại, nếu Tưởng Tiêu Phỉ từ bỏ, Thẩm Thanh Hòa coi như thua.

Tưởng Tiêu Phỉ: [Yên tâm.]

Tưởng Duy Nhĩ: [Tôn Đạc làm luật sư cho Trần Cẩm Tô? Một người sắp về hưu lại làm chuyện tự hủy hoại danh tiếng như vậy. Một khi hủy hoại thì cả đời bị hủy hoại. Thật khó hiểu.]

Tưởng Tiêu Phỉ cũng khó hiểu như vậy. Như Tôn Đạc đã nói, danh tiếng, quyền lực, tiền bạc của cô không thiếu, Tôn Đạc còn hơn thế. Tại sao lại phải làm luật sư cho Trần Cẩm Tô?

Tưởng Tiêu Phỉ: [Tất nhiên, đây chỉ là phỏng đoán của tôi. Cuối cùng không nhất định là ông ấy.]

Tuy nhiên, khả năng Tôn Đạc tham gia khiến Tưởng Tiêu Phỉ quyết định xem xét lại toàn bộ quá trình. Cô lo lắng bỏ sót chi tiết nào đó... Đó là thầy của cô, người đã nâng đỡ cô, giờ họ lại phải đứng ở hai chiến tuyến đối lập. Tưởng Tiêu Phỉ cảm thấy hụt hẫng trong lòng.

Với những bằng chứng Tưởng Tiêu Phỉ đang nắm giữ, khả năng thắng của Thẩm Thanh Hòa là rất lớn. Nếu Thẩm Thanh Hòa giao ra toàn bộ bằng chứng, e rằng phần thắng đã nắm chắc. Nếu Tôn Đạc thật sự có khả năng thua, liệu cô với tư cách là học trò có nên khuyên Tôn Đạc đừng mạo hiểm? Lần này cô chiến đấu vì chính nghĩa, nhưng không muốn người thầy sắp về hưu của mình lại thua dưới tay cô.

Tưởng Tiêu Phỉ gọi điện cho Tôn Đạc. "Giáo sư, em đã nhận vụ án này một thời gian khá lâu, cũng cơ bản hiểu rõ toàn bộ. Trong tay em có đầy đủ bằng chứng. Em thật sự không hy vọng thầy bây giờ giúp Trần Cẩm Tô biện hộ."

Tôn Đạc chỉ "Ừ" một tiếng, nhắc Tưởng Tiêu Phỉ chăm sóc bản thân, rồi cúp máy.

Việc cần làm đã làm, nếu Tôn Đạc vẫn khăng khăng như vậy, thì cứ ra tòa mà gặp.

Hôm nay khi gặp Thẩm Thanh Hòa, Tưởng Tiêu Phỉ đã kể tình hình về Tôn Đạc. Thẩm Thanh Hòa còn lo lắng hơn Tưởng Tiêu Phỉ. "Luật sư Tưởng cần phải cẩn thận hơn một chút." Cô không hiểu về Tôn Đạc, nhưng cô hiểu Trần Cẩm Tô. "Trần Cẩm Tô bây giờ đã bị chúng ta dồn vào đường cùng. E rằng bà ta sẽ không từ thủ đoạn nào."

Mọi việc tuy chưa chuẩn bị xong xuôi nhưng cũng đã gần hoàn tất.

"Luật sư Tưởng, lần này cô về giúp tôi tra xem bạn bè tôi là A Lam và Nhược Phong đã về chưa, Thích Tử Quân có ở cùng họ không." Sau lời nhắc nhở của Thẩm Thanh Hòa, Tưởng Tiêu Phỉ ra khỏi Sở cảnh sát liền đi đến nơi ở của A Lam. Gõ cửa không ai trả lời, có vẻ như họ vẫn chưa về?

Theo lời Thẩm Thanh Hòa, thời gian cũng đã gần đến, lẽ nào lại có sai sót gì sao?

Hiện tại, tấm lưới bắt "cá lớn" đã được giăng ra. Vì tấm lưới quá lớn và chìm sâu dưới đáy biển, tất cả mọi người đều như đi trên băng mỏng, sợ rằng phần việc của mình sẽ gặp vấn đề.

Những người tham gia vào chuyện này đều rất tỉnh táo, một sơ suất nhỏ có thể làm hỏng cả ván cờ. Do đó, họ không chỉ làm tốt việc của mình mà còn phải lo lắng cho người khác.

Tưởng Tiêu Phỉ nhờ Tưởng Duy Nhĩ giúp tra thông tin xuất nhập cảnh của A Lam và Nhược Phong. Kết quả tra ra cho thấy hai người đã trở về nước vào thứ Hai.

Hôm nay là thứ Sáu. "Mau mau tra xem A Lam và Nhược Phong thế nào rồi. Họ đã về nước và mang theo bằng chứng. Đừng để người khác nhanh chân hơn." Tưởng Tiêu Phỉ nhắc nhở Tưởng Duy Nhĩ qua điện thoại.

Tưởng Duy Nhĩ đang ở nước ngoài, không thể ra tay trực tiếp, cô suy nghĩ rồi cuối cùng chỉ có thể tìm Kelly.

"Tìm tôi à?" Kelly rất ít khi nhận được điện thoại của Tưởng Duy Nhĩ, vừa nghe máy đã trêu chọc cô ấy. Gương mặt đen lại của Tưởng Duy Nhĩ có thể cảm nhận được qua điện thoại. "Đã lúc nào rồi mà còn có tâm trạng đùa giỡn? A Lam đã về nước nhưng vẫn bặt vô âm tín. Cậu mau đi xem. Ngoài căn nhà cũ, cô ấy còn có mấy chỗ khác mà. Cậu đi từng nơi một, cẩn thận một chút, đừng để bị theo dõi."

"Được." Kelly ngừng đùa giỡn. Sau khi cúp điện thoại, cô dùng điện thoại bàn của công ty để gọi cho bạn bè của mình từng người một, còn bản thân thì lái xe đến nơi ở hiện tại của A Lam. Kết quả là không có ai.

Điều kỳ lạ là Kelly nhận được phản hồi rằng những chỗ ở khác cũng không có ai.

"Chuyện này quá khó tin phải không?" Tưởng Duy Nhĩ bực bội. "Cậu chờ một lát, tôi hỏi một người khác."

Tưởng Duy Nhĩ dùng điện thoại bàn của công ty gọi cho Nguyễn Nhuyễn. Nguyễn Nhuyễn đang trong kỳ nghỉ. "Tưởng tổng, ngài tìm Tử Quân có việc gì ạ?"

"Mau xác định vị trí của cô ấy rồi nói cho tôi. Đây là chuyện liên quan đến tính mạng con người." Cách diễn đạt khoa trương của Tưởng Duy Nhỉ đã thành công dọa Nguyễn Nhuyễn. "Em đừng dùng điện thoại di động của em, dùng điện thoại bàn văn phòng của tôi để liên hệ với Thích Tử Quân."

Vệ Tử An đang ở bên cạnh nghe, có thể tưởng tượng được Nguyễn Nhuyễn bị Tưởng Duy Nhĩ dọa đến mức hoảng loạn, miệng cũng không nói năng lưu loát. "Chờ, chờ một chút, tôi phải mở cửa trước đã, đẩy, đẩy không ra, sao vậy nhỉ?"

Trán Tưởng Duy Nhĩ suýt nữa nổi ba vạch ngang. "Ngốc quá, cửa văn phòng của tôi là cửa kéo."

"A..." Nguyễn Nhuyễn ngượng ngùng kéo cửa ra. "Lòng bàn tay tôi toàn mồ hôi. Ngài, ngài đừng vội."

Rất nhanh, Tưởng Duy Nhĩ gửi tin nhắn cho Kelly: "Cậu tìm cách liên hệ với Thẩm Giáng Niên, bảo cô ấy mau về Bắc Kinh CBD, đến nhà ở cạnh bên nhà cô ấy. Những chỗ khác không cần đi, kẻo động chuột."

Thẩm Giáng Niên vốn cũng đã định trở về Bắc Kinh, nhưng còn đang do dự có nên đến Hàng Châu thăm bố mẹ nuôi của Lý Siêu hay không. Cô không biết bệnh tình của mẹ nuôi nặng đến mức nào. Vô Song khuyên cô hiện tại đừng đi. Có biết bao nhiêu người đang theo dõi cô. "Nếu muốn biết, tôi sẽ cử người đi xem." Sự lương thiện và mềm lòng của Thẩm Giáng Niên, trong những ngày tiếp xúc gần đây, Vô Song đã thẩm thấu rõ. Nhìn thì có vẻ tùy tiện, liều lĩnh, nhưng thực chất cô ấy rất cẩn thận, nhạy cảm và giàu tinh thần chính nghĩa.

Thẩm Giáng Niên nhận được điện thoại của Kelly, bắt đầu hành trình trở về. 17 giờ chiều, cô về đến Bắc Kinh.

"Người trong nhà đã đi hết chưa?" Thẩm Giáng Niên hỏi Vô Song. Khi họ rời đi để tránh tai mắt, trong nhà có người của Vô Song.

"Ngay lúc cô tẩy trang, họ đã đi rồi." Vô Song lạnh nhạt nói: "Cô đã bị lộ, cũng không cần thiết phải che giấu nữa."

Thẩm Giáng Niên vẫn luôn tò mò, ai đang ở nhà kế bên. Hôm nay cuối cùng cũng có thể giải đáp, sự tò mò của cô càng sâu hơn.

Thẩm Giáng Niên định đi thang máy, Vô Song kéo cổ tay cô. Hai người đi thang bộ.

Hành lang tối đen như mực, hai người đi lại nhẹ nhàng, không nghe thấy một tiếng động nào. Đèn cảm ứng cũng không sáng.

Cửa tầng 7 đã mở. Bên trong cũng tối đen. Nếu không phải có Vô Song, Thẩm Giáng Niên cũng không dám bước vào. Tuy nhiên, trước khi vào, Thẩm Giáng Niên quay về nhà mình trước, kéo rèm cửa, bật đèn phòng tắm. "Vô Song, cô giúp tôi xả nước, lát nữa tôi sẽ tắm."

Khi Thẩm Giáng Niên nói chuyện, cô đã chạy đến cửa căn hộ tối đen như mực. Vô Song mở vòi nước, rồi theo Thẩm Giáng Niên vào căn hộ kế bên.

Cánh cửa đóng lại, đèn trong phòng bật sáng. "Giáng Niên, đã lâu không gặp." A Lam là người đầu tiên tiến lên. Thẩm Giáng Niên thở phào nhẹ nhõm.

A Lam, Nhược Phong và Thích Tử Quân gầy đi rõ rệt. "Tử Quân." Thẩm Giáng Niên đưa tay ra. Đôi mắt đen láy của Thích Tử Quân long lanh nước mắt. Thẩm Giáng Niên chủ động tiến lên ôm cô ấy vào lòng. "Sao lại gầy đi nhiều thế này." Thẩm Giáng Niên đau lòng nói.

Gặp lại sau bao ngày xa cách, đối với Thích Tử Quân, Thẩm Giáng Niên hoàn toàn không còn sự ghen tuông ban đầu. Cô thực sự đã coi Thích Tử Quân như một người em gái.

Trong phòng, ngoài ba người họ, còn có hai vị lão nhân tóc bạc phơ. Vì sức khỏe có hạn, hai người đã đi nghỉ ngơi sớm.

"Bọn tôi đã về từ lâu rồi, nhưng không dám về chỗ ở cũ, sợ có người giám sát. Hai ngày nay bọn tôi thu thập và sắp xếp lại tài liệu, nên không vội vàng tìm mọi người." A Lam lấy ra một chiếc USB. "Chỉ có một bản này thôi, xin đừng lần đừng làm mất. Tất cả thành quả của chuyến đi lần này đều ở trong đây."

Trước đây, Thẩm Giáng Niên đã từng thầm trách móc trong lòng rằng bạn bè của Thẩm Thanh Hòa không đủ tình nghĩa.

Sau khi Thẩm Thanh Hòa xảy ra chuyện, cô xem phản ứng của những người bạn này. Ai cũng im lặng, lộ mặt ra đã là tốt lắm rồi, nhưng không có ai đứng ra cả.

Giờ đây Thẩm Giáng Niên nghĩ lại, có lẽ tất cả đều đã được sắp xếp. Cô vừa yêu vừa hận Thẩm Thanh Hòa. Người thì đang ở trong đó, mà vẫn còn bày mưu tính kế.

"Chúng ta phải nhanh chóng quay lại." Nước trong bồn tắm đã xả được một lúc, sắp tràn ra. Vô Song nhắc nhở. Thẩm Giáng Niên đưa bằng chứng cho Vô Song cất giữ. Hai người quay trở về phòng. Thẩm Giáng Niên đi tắm rửa, Vô Song sắp xếp bữa tối.

Sau khi tắm xong, Thẩm Giáng Niên nhắn tin vào nhóm chat 2.21: [Các chị ơi, tối nay đến nhà em ở CBD ăn cơm nhé! [cười gian]]

Lục Chi Dao: [Gọi tôi là chị, sai vai vế rồi.]

Thẩm Giáng Niên: [Ngượng ngùng]

Tưởng Tiêu Phỉ: [Haha, được, đi.]

Kelly: [Có bữa tối miễn phí, đến ngay đây.]

Tưởng Duy Nhĩ: [Louis đã về, tôi phải đi nói chuyện, mọi người ăn nhiều một chút.]

Ăn cơm đương nhiên chỉ là cái cớ. Trao USB mới là việc chính. Tưởng Tiêu Phỉ lấy chiếc notebook mang theo bên mình ra, nghe file âm thanh và xem video. "File âm thanh này có liên quan đến nhân vật?" Thẩm Giáng Niên gật đầu. Tưởng Tiêu Phỉ cong khóe mắt. "Tuyệt lắm."

Tưởng Tiêu Phỉ sao chép tài liệu, rồi trả USB lại cho Thẩm Giáng Niên. "Vẫn còn một người nữa, cần em đi giải quyết."

"Em?" Thẩm Giáng Niên cũng không biết mình còn có nhiệm vụ phải làm. "Ngài nói đi."

"Đá Lâm Phong ra khỏi đội ngũ của Trần Cẩm Tô."

====----====

Chương 598:

Thẩm Giáng Niên vốn định đi thẳng đến Sở Tài chính, nhưng xét đến ảnh hưởng đối với Lâm Phong, cô tạm thời xử lý một cách bảo thủ.

Đột nhiên nhận được lời mời ăn cơm từ Thẩm Giáng Niên, Lâm Phong vô cùng vui mừng. Nhưng khi Thẩm Giáng Niên nhắc đến chuyện của Trần Cẩm Tô, Lâm Phong hiện lên một vẻ không tự nhiên trên mặt, vội vàng cầm lấy thực đơn bên cạnh. "Hay là chúng ta gọi món trước?"

"Lâm Phong, chúng ta là bạn bè nhiều năm, tôi không coi cậu là người ngoài." Thẩm Giáng Niên nào có tâm trạng ăn uống với cậu ta. Nếu không phải vì Thẩm Thanh Hòa, cô cả đời cũng không muốn gặp Lâm Phong. Cô cũng không ngờ rằng Lâm Phong đến bây giờ vẫn còn giữ ảnh chụp, lại còn giấu một loạt ảnh khác. "Chuyện chụp ảnh kia, tôi không truy cứu, không có nghĩa là yooi không biết." Trước khi đến tìm Lâm Phong hôm nay, Thẩm Giáng Niên đương nhiên đã liên hệ với Lưu Hùng trước. Anh ta vẫn luôn sống một cuộc sống tuân thủ pháp luật dưới sự giám sát của người của Vô Song, hiện tại có nhu cầu bất cứ lúc nào cũng có thể gọi người ra.

"Tiểu Niên..."

"Lâm Phong, tôi không muốn nghe cậu nói đạo lý suông, cũng không muốn nghe cậu giải thích, tôi tìm cậu là để cho cậu một cơ hội, chuyện lúc trước cậu đã làm, tôi sẽ không truy cứu, coi như là nể tình bạn cũ, giờ cậu quay ngược lại cắn, dùng ảnh để giúp kẻ xấu à? Ghế cục trưởng Sở Tài Chính ngồi đủ nóng rồi à?" Dưới lời lẽ nghiêm khắc và tàn nhẫn của Thẩm Giáng Niên, Lâm Phong thở dài một hơi, bất lực nói: "Tiểu Niên, cậu muốn tôi phải làm sao đây? Tôi cũng không có cách nào khác." Thẩm Giáng Niên có thể nể tình bạn cũ, nhưng có người thì không. Cậu ta làm vậy là để bảo vệ bản thân.

"Ban đầu cậu chỉ có tội danh chụp lén. Nếu cậu đứng về phe họ, hơn nữa lại đứng sai, cậu có nghĩ đến không, nếu phe cậu thua, cậu sẽ bị liên lụy?" Thẩm Giáng Niên hỏi lại. Lâm Phong vừa định giải thích, Thẩm Giáng Niên không cho cậu ta cơ hội. "Ngược lại, được thôi, giả sử có một phần vạn khả năng, các người thắng, tôi thua." Thẩm Giáng Niên cười lạnh nói: "Cậu nghĩ tôi sẽ bỏ qua sao? Tôi có bằng chứng chụp lén của cậu. Người lợi dụng cậu vì muốn cậu nghe lời mà tạm thời hứa hẹn không tố giác, nhưng nếu tôi tố giác thì sao?"

Đã lên "thuyền giặc" thì khó xuống. Lâm Phong ban đầu vì Thẩm Giáng Niên mà hồ đồ tham gia vào cuộc chiến này. Cậu ta nghĩ chỉ là một cuộc tranh giành lợi ích đơn giản. Cậu ta không vì cái gì khác, chỉ đơn giản nghĩ nếu Thẩm Thanh Hòa xong đời, cậu ta có cơ hội theo đuổi lại Thẩm Giáng Niên. Nhưng hiện tại, mọi thứ chỉ là một giấc mộng hão huyền. Có lẽ còn không bằng một giấc mộng hão huyền. Cậu ta nghiến răng nghiến lợi cũng chỉ có thể nuốt xuống.

"Cậu nghĩ kỹ đi. Nếu đứng về phía tôi, cậu chỉ có tội danh chụp lén. Nếu theo người khác, khả năng thua gần như là 100% và cậu sẽ bị liên lụy đến mức vị trí cục trưởng của cậu chắc chắn không giữ nổi."

"Cậu cho tôi thời gian suy nghĩ đi." Lâm Phong đau đầu muốn nứt ra. Cậu ta vốn nghĩ mình là "Chu Lang diệu kế an thiên hạ", nhưng giờ nhìn thái độ dứt khoát của Thẩm Giáng Niên, có vẻ như việc cậu ta đứng về phe kia thực sự có vấn đề.

*Chu Lang diệu kế an thiên hạ: sử dụng kế sách để đạt được mục tiêu lớn lao là bình định thiên hạ của Chu Du

"Không được, cậu phải trả lời tôi ngay bây giờ." Thẩm Giáng Niên không có thời gian gặp lại cậu ta, hơn nữa cũng không muốn gặp lại. Kể từ hôm nay, Lâm Phong đã bị cô đưa vào danh sách đen.

Người phục vụ mấy lần đến hỏi có cần gọi món không. Thẩm Giáng Niên "Ừ" một tiếng. "Cậu muốn ăn gì?"

Lâm Phong ủ rũ, cậu ta không còn tâm trạng ăn uống.

"Tôi gọi cho cậu nhé. Không phải cậu thích ăn sườn xào chua ngọt và tam tiên kho tộ sao? Lại còn thích uống trà sữa. Tôi gọi thêm cho cậu món mì lạnh Tứ Xuyên với bún tôm nữa nhé, đủ chưa?" Thẩm Giáng Niên gọi toàn những món Lâm Phong thích ăn. Ngày xưa hẹn hò, cậu ta từng đưa Thẩm Giáng Niên đến quán cơm yêu thích của mình, mỗi lần đều gọi những món này.

Nhiều năm trôi qua, Thẩm Giáng Niên thế mà vẫn còn nhớ trong lòng. Lâm Phong nhất thời cảm khái, sống mũi cay cay.

Thẩm Giáng Niên chỉ gọi cho mình một phần sủi cảo. Cô thật ra không muốn ăn, nhưng Vô Song đang ở cách đó không xa, ánh mắt như đinh đóng cọc nhìn chằm chằm cô. Nếu cô không ăn bây giờ, lát nữa cũng sẽ bị dọa nạt, dụ dỗ mà ăn.

Sủi cảo của Thẩm Giáng Niên gọi cần phải gói và nấu, trong lúc chờ đợi, đồ ăn của Lâm Phong đã được mang lên.

"Lâm Phong, cuộc đời còn dài lắm. Một tội chụp lén sẽ không sao cả. Sai thì là sai, nhận lỗi, thái độ thành khẩn, sẽ được tha thứ. Nhưng đừng liên lụy đến tầng lớp cao hơn. Việc cậu đứng về phe họ bây giờ là một canh bạc. Nếu thắng, có thể cậu sẽ có được sự thăng tiến ngắn hạn, nhưng dưới pháp luật không có đặc quyền. Cậu biết rõ phe của cậu có lai lịch như thế nào. Cậu chỉ là một con cờ. Sau khi dùng xong khả năng bị vứt bỏ rất cao, cậu cân nhắc lại đi."

Sủi cảo của Thẩm Giáng Niên được mang lên. "Bắt đầu ăn cơm đi, dù sao cũng phải ăn chứ."

Lâm Phong ăn một cách miễn cưỡng. Thẩm Giáng Niên biết cậu ta đang suy nghĩ nên không nói gì thêm. Ăn quen món sủi cảo nhân dưa chua của Thẩm Thanh Hòa, giờ ăn sủi cảo ở ngoài lại thấy không hợp khẩu vị.

Thẩm Giáng Niên kiên nhẫn chờ Lâm Phong. Trong lòng cô đã tính toán kỹ. Nếu Lâm Phong không đồng ý, cô sẽ dùng biện pháp mạnh. "Tiên lễ hậu binh", hôm nay nhất định phải xử lý Lâm Phong.

"Tiểu Niên, vì cậu, tôi bằng lòng đứng về phía cậu." Lâm Phong ăn xong bữa cơm, nói với giọng xúc động.

Thẩm Giáng Niên chịu đựng cảm giác khó chịu. Dù là vì ai, chỉ cần cậu ta đổi phe là được. "Vậy là cậu sẽ không ra tòa làm chứng cho Trần Cẩm Tô."

"Ừm."

"Cậu đảm bảo chứ?"

"Tôi đảm bảo."

"Tôi đang ghi âm đấy."

"..."

"Đưa tất cả ảnh chụp cho tôi, giờ đi lấy đi, tôi sẽ đi với cậu." Thẩm Giáng Niên dồn ép. Lâm Phong vừa vặn đưa cô trở về Sở Tài chính, giao USB cho cô. "Tất cả đều ở đây."

Đối với một người dễ thay đổi như vậy, khả năng cậu ta thay đổi lần nữa là rất lớn. Nhưng khi đã có được đoạn ghi âm và ảnh chụp, Thẩm Giáng Niên không sợ Lâm Phong sẽ lật lọng nữa.

"Cậu đưa cho tôi, chứng tỏ cậu có thành ý, nếu cậu không đưa, tôi cũng có bằng chứng chứng minh cậu chụp lén, cho nên lần này cậu đã chọn phe, đừng có mà thay đổi nữa, nếu không cậu sẽ bị hai bên đánh hội đồng."

Lâm Phong biết, cậu ta đã không còn đường lui. "Chỉ hy vọng có một ngày, tôi thật sự sa ngã, cậu có thể kéo tôi một tay."

Thẩm Giáng Niên không muốn hứa hẹn với cậu ta. "Có thể kéo cậu hay không, này còn tùy tình huống. Nhưng tôi sẽ không dẫm lên cậu một cái là được rồi." Thẩm Giáng Niên khinh thường những hành động tiểu nhân.

"Thật ra..." Lâm Phong muốn nói lại thôi. Thẩm Giáng Niên đợi mãi không thấy anh ta nói tiếp. "Nếu cậu không có việc gì, tôi đi trước đây." Thẩm Giáng Niên lười nghe anh ta nói nhiều. "Cậu chú ý an toàn." Lâm Phong cuối cùng vẫn không nói ra.

Thu phục được Lâm Phong, Thẩm Giáng Niên trong lòng vui sướng. Vô Song lái xe, nhìn cô bận rộn lật máy tính, nghĩ rằng cô ấy đang nóng lòng muốn xem ảnh chụp trong USB.

"Giáng Niên."

"Hả?"

"Hãy giao thẳng bằng chứng cho luật sư Tưởng đi."

"Xem một chút thì có sao đâu."

"Sẽ ảnh hưởng đến tâm trạng của cô."

... Thẩm Giáng Niên lại gần, nhìn chằm chằm Vô Song, chớp chớp mắt. "Cô biết nội dung của ảnh chụp sao?"

"Có thể đoán được đại khái." Ánh mắt Vô Song nhìn thẳng về phía trước. "Trần Cẩm Tô hiện tại chỉ có thể nắm lấy mỗi giao dịch hồng phấn thôi."

Vô Song nói không sai. Tưởng Duy Nhĩ đã gửi tin nhắn chiến thắng trong nhóm, Louis đã đồng ý công khai thông cáo báo chí. Chiếc mũ đen về việc "thao túng nội bộ của Nhã Nại" đội trên đầu Thẩm Thanh Hòa có thể được gỡ xuống.

Thẩm Giáng Niên do dự một lúc lâu, cuối cùng không cam lòng mà nhét chiếc USB vào túi của Vô Song, tức giận nói: "Đợi chủ tử nhà các người ra, tôi sẽ đấm chết cô ấy!" Khóe miệng Vô Song dưới lớp khẩu trang cong lên. Ừm, lúc gặp mặt, thân thiết còn không kịp, đấm trên giường đi.

Tưởng Duy Nhĩ có thêm một phần bằng chứng hữu lực, khen ngợi khả năng thực thi của Thẩm Giáng Niên.

Thẩm Giáng Niên: [Luật sư Tưởng, chúng ta có bao nhiêu vũ khí rồi ạ?]

Luật sư Tưởng: [Nhiều lắm. Đã thành công bắt được Thẩm Tuấn Hào, Thích Tử Quân, Lâm Phong...]

Tưởng Tiêu Phỉ liệt kê một lượt rồi nói thêm một câu: [Chỉ còn thiếu Lý Siêu, bên đó thế nào rồi?]

Thẩm Giáng Niên: [Lý Siêu sắp nói rồi, còn đang do dự.]

Vô Song thấy cô trả lời, bổ sung: "Sắp nói cũng chỉ trong hai ngày này thôi, chắc sẽ có tin tức."

Thẩm Giáng Niên cũng gửi tin vào nhóm WeChat. Tưởng Tiêu Phỉ: [Cuối tuần này, có thể sẽ trôi qua không tồi, khá tốt.]

Thẩm Giáng Niên định mua đồ ăn đóng gói mang về cho A Lam và hai người kia ở CBD, nhưng Vô Song nắm lấy cổ tay cô. "Họ chắc không ở đó nữa đâu."

"Hả?" Thẩm Giáng Niên nghi hoặc. "Họ không ở đó, không phải còn có hai vị lão nhân sao?"

"Tất cả đều về rồi." Bằng chứng đã được giao, cũng không cần phải trốn tránh nữa. A Lam thực sự đã đưa mọi người về nhà mình, dù sao ở nhà vẫn thoải mái hơn.

Hiếm hoi có một buổi chiều rảnh rỗi, Thẩm Giáng Niên đến chỗ Tần Thư thăm Viên Bảo. Nhóc con dạo này cũng gầy đi.

"Có thể là nó cảm thấy các cậu không ở đây, nên ăn uống cũng không ngon." Tần Thư xoa đầu Tiểu Viên Bảo.

Thẩm Giáng Niên ôm Viên Bảo trêu nó chơi. "Nhóc con, nhớ ma ma không?"

"Meo ô ~" Viên Bảo kêu lên đầy tủi thân. Thẩm Giáng Niên nghe mà lòng đau xót. Cô cũng nhớ mẹ mà.

Tần Thư giữ Thẩm Giáng Niên lại ăn tối. Cô vào bếp rửa rau trước. Thẩm Giáng Niên phụ giúp bên cạnh. "Cậu và Tiền Xuyến Tử thế nào rồi?"

"Cũng ổn." Tần Thư mỉm cười.

Đôi khi, Thẩm Giáng Niên cảm thấy người trước mắt không hề thay đổi. Cô ấy vẫn trầm tĩnh như trước, nụ cười cũng rất nhẹ nhàng. "Tiền Xuyến Tử mềm yếu, không thích cứng rắn. Cậu đừng đối đầu với cô ấy."

"Ừm." Mấy ngày nay Tần Thư vẫn liên lạc với Lê Thiển. Cô gọi điện thoại bất cứ khi nào có thể. Có lúc Lê Thiển không nghe máy, thì cô nhắn WeChat. Đôi khi Lê Thiển không trả lời WeChat, nhưng Tần Thư vẫn cứ nhắn đều đặn, thoạt nhìn giống như đang lẩm bẩm một mình vậy.

Tần Thư xào rau, Thẩm Giáng Niên đứng bên cạnh nhìn. "Cầm thú, dạo trước cậu đã đi đâu vậy?"

"Thì đi du lịch khắp nơi thôi."

"Cậu và Thẩm Thanh Hòa vẫn luôn liên lạc với nhau đúng không?" Thẩm Giáng Niên cuối cùng tò mò vẫn là về phần có liên quan đến Thẩm Thanh Hòa.

"Không phải vậy." Tần Thư quay người liếc nhìn Vô Song đang đứng ở cửa, nhẹ giọng nói: "Mình đi du lịch khắp nơi, trên đường nhận được điện thoại của Thẩm Thanh Hòa, sau đó tiện thể giúp cô ấy làm một vài việc."

"Tiện thể?" Thẩm Giáng Niên cố ý cười hỏi: "Cậu chắc chắn là tiện thể không?"

À! Tần Thư cười khẽ. "Chỉ cần mình muốn, thì đó là tiện thể."

Như vậy, ngàn vàng khó mua sự tự nguyện, "Thẩm Thanh Hòa có hứa giúp cậu theo đuổi Tiền Xuyến Tử không?"

Ánh mắt Tần Thư sững lại. "Thẩm Thanh Hòa nói cho cậu à?"

"Cần gì phải nói? Mình đâu có mù." Thẩm Giáng Niên buồn cười nói: "Cậu thật sự được cưng chiều quá rồi. Thẩm Thanh Hòa vì cậu, còn chuyên môn cho người nghiên cứu một trò chơi nhỏ, thử nghiệm hình dáng của người trong mộng. Lê Thiển đã thử rất nhiều lần, kết quả người đó đều rất giống cậu."

Tần Thư không nhịn được bật cười thành tiếng, tay run lên, suýt nữa làm rơi chảo. "Cậu làm mình buồn cười chết mất. Mình thấy, Thẩm Thanh Hòa đôi khi thật sự rất ngây thơ."

Một người trưởng thành, lý trí mà thỉnh thoảng ngây thơ, sẽ là điểm cộng. Trong mắt Thẩm Giáng Niên, đó là một mặt đáng yêu của Thẩm Thanh Hòa. "Cho nên, hai cậu tiến tới luôn đi, đừng làm phiền Thanh Hòa nhà bọn mình nữa." Nghĩ đến việc Thẩm Thanh Hòa vướng vào kiện tụng, còn phải tạo duyên cho Tần Thư và Lê Thiển, đây là loại tình bạn tuyệt vời và cảm động gì thế này.

Tối đó, Tần Thư bảo Thẩm Giáng Niên ở lại. Thẩm Giáng Niên xua tay. "Không được, mình phải về nhà, mình còn muốn trò chuyện với tiểu sư tử của mình nữa." Tối nào Thẩm Giáng Niên cũng có thói quen trò chuyện với con sư tử nhỏ ở đầu giường. Vô Song lần nào cũng tiện thể nghe lén một chút. Phần lớn Thẩm Giáng Niên không nói gì nhiều, chỉ lẩm bẩm về Thẩm Thanh Hòa, thì thầm về những tiến triển gần đây và những chuyện tốt đẹp, như thể đang tự cổ vũ cho chính mình.

"À phải rồi, nói đến tiểu sư tử." Tần Thư như nhớ ra điều gì đó, cười nói: "Là con này đúng không?" Tần Thư giơ điện thoại lên.

"Ôi, đúng là nó thật. Sao cậu lại có ảnh chụp?" Thẩm Giáng Niên phóng to hình ảnh, giống hệt con ở đầu giường của cô.

"Tiểu sư tử của cậu từ đâu ra vậy?"

"Người khác tặng chứ sao."

"Người khác? Không phải Thẩm Thanh Hòa sao?"

Thẩm Giáng Niên nhướng mày. "Sao cậu biết?"

"Tiểu sư tử là do Thẩm Thanh Hòa làm đấy." Tần Thư giơ ngón tay cái lên. "Cô ấy còn dạy mình cách khâu một con cừu nhỏ nữa."

"... Mình muốn mua."

"Đời trước Thẩm Thanh Hòa có lẽ là một thợ may vá." Tần Thư nghiêm túc đùa. Thẩm Giáng Niên nhướng mày. "Người của mình mà, phải ưu tú chứ."

Biết tiểu sư tử là do Thẩm Thanh Hòa tự tay làm, tình yêu của Thẩm Giáng Niên dành cho nó tăng lên gấp N lần. Cô ôm tiểu sư tử, chỉ cảm thấy đây là một nửa hóa thân của Thẩm Thanh Hòa. Cô vặn vặn cái đầu nhỏ của nó, ghé sát vào hôn lên khuôn mặt nhỏ của nó. "Thẩm Thanh Hòa, em rất thích người đó. Người hôn lại em được không?" Thẩm Giáng Niên định cầm tiểu sư tử hôn mình, vừa quay người đã chú ý thấy Vô Song đang đứng ở cửa.

...

"Cô mở cửa từ lúc nào vậy? Không có tiếng động gì cả." Thẩm Giáng Niên bực mình. Hình dạng ngốc nghếch của cô đã bị nhìn thấy hết rồi.

"Lần sau tôi sẽ ho một tiếng trước khi vào." Vô Song quay người. Cô ấy quả thật đã chứng kiến toàn bộ quá trình. Trong đầu cô hiện lên một khuôn mặt quen thuộc. Đồ ngốc này, lâu lắm rồi không có tin tức.

Thẩm Giáng Niên còn chưa kịp ngủ, trong nhóm chat 2.21, Tưởng Tiêu Phỉ @ cô, nói: [Có nhiệm vụ mới cho em.]

====---====

Chương 599:

Nghe lời khuyên của Thẩm Giáng Niên và đã thương lượng với Lãng Tư Duệ, Tân Vĩ Đồng sau kỳ nghỉ sẽ quay lại làm việc. Cô một mình ngồi tàu hỏa, khởi hành từ Bắc Kinh đi về phía nam.

Tân Vĩ Đồng không có kế hoạch cụ thể. Ban đầu tính xuống tàu ở Thượng Hải, nhưng rồi lại mua vé bổ sung để đi đến Hàng Châu.

Hàng Châu có núi đẹp, nước đẹp, là nơi có quá nhiều chỗ để giải sầu.

Sau khi đặt chân đến Hàng Châu, Tân Vĩ Đồng không còn lăn tăn nữa.

Nói là nghỉ phép, nhưng tâm trí cô vẫn còn vướng bận ở Bắc Kinh.

Tân Vĩ Đồng sợ mình không nhịn được lướt Weibo và tin tức, cô đã gỡ bỏ các ứng dụng trên điện thoại. Có lúc, cô thậm chí còn muốn gỡ cả WeChat.

Dù sao, cũng không ai tìm cô.

Ý nghĩ này, sáng sớm đã bị tin nhắn WeChat của Thẩm Giáng Niên phá vỡ.

Thẩm Giáng Niên: [Vĩ Đồng, khi nào tiện nói chuyện, trả lời em nhé, em có việc muốn nói với chị.]

Quá hiếm hoi. Thẩm Giáng Niên chủ động tìm cô. Chuyện cả đời cũng không dám nghĩ, nhưng xét đến thời điểm hiện tại, Thẩm Giáng Niên chủ động, động cơ chắc chắn không đơn thuần.

Lời nói của Thẩm Giáng Niên mang ý thăm dò. Nếu Tân Vĩ Đồng không trả lời, Thẩm Giáng Niên sẽ không có cách nào... Nhưng đối với người con gái mình từng thích, có mấy ai có thể nhẫn tâm không để ý?

Tân Vĩ Đồng tìm từ ngữ cả nửa ngày, từ [Chỉ cần là em, chị lúc nào cũng có thể] đầy thâm tình đến [Nói đi] bình thản như nước. Một mình cô tự làm khó bản thân là đủ rồi.

Quả nhiên, chỉ một lát sau, Tân Vĩ Đồng đã hiểu ý đồ của Thẩm Giáng Niên.

Người sáng lập 《Tạp Chí Khởi Nghiệp》, Tân Khải Nhiên, có quan hệ họ hàng với Tân Vĩ Đồng. Thẩm Giáng Niên hy vọng cô có thể đứng ra thuyết phục. Tân Vĩ Đồng: [Em hy vọng chị thuyết phục cô ấy công khai kẻ đứng sau?]

Thẩm Giáng Niên: [Đó là điều thứ nhất. Điều thứ hai là làm cho cô ấy hoàn toàn phủ nhận những gì đã đăng trước đây.]

Tân Vĩ Đồng: [Chuyện này không thực tế. Hơn nữa, mặc kệ sự thật có phải vậy hay không, việc Tân Khải Nhiên thừa nhận tương đương với tự tát vào mặt mình và cũng không có lợi cho 《Tạp Chí Khởi Nghiệp》]

Thẩm Giáng Niên: [Vậy thì ai gây ra thì người đó chịu. Trần Cẩm Tô đã uy hiếp cô ấy, cô ấy bất đắc dĩ phải tuân theo. Bây giờ đã thông suốt, dứt khoát lựa chọn bảo vệ công lý. Cho dù bị Trần Cẩm Tô uy hiếp, cô ấy cũng muốn đứng ra nói lên sự thật.]

Tân Vĩ Đồng không thể không thán phục. Cô gái này đã trưởng thành, cũng trở nên "hư" hơn, biết cách nói lời hay. Cùng một sự việc, thay đổi cách nói, khiến hình ảnh của Tân Khải Nhiên từ một kẻ tiểu nhân hãm hại người khác thành một chiến sĩ không sợ cường quyền, giương cao ngọn cờ chính nghĩa, bảo vệ sự tôn nghiêm của pháp luật. Tân Vĩ Đồng: [Chị có thể thử, nhưng đừng hy vọng nhiều.]

Thẩm Giáng Niên: [Em tin tưởng chị. Người ưu tú, cách giải quyết sẽ luôn nhiều hơn vấn đề.]

A, tin tưởng tôi, chưa bao giờ nghe được lời dễ nghe như vậy. Bây giờ cuối cùng cũng có cơ hội được nghe. Cô nhóc này cũng biết nịnh hót. Tân Vĩ Đồng: [Học những điều tốt thôi nhé. [gõ đầu]]

Thẩm Giáng Niên: [Hì hì. [cười nhe răng]]

Ôi, không vì gì khác, chỉ vì muốn thấy nụ cười rạng rỡ đó, thử một lần đi.

Thông cáo chính thức của Nhã Nại được đăng đồng thời ở Mỹ và trong nước. Vì chủ yếu là thông cáo liên quan đến khu vực châu Á - Thái Bình Dương của Nhã Nại, nên họ chọn thời điểm nửa đêm ở Mỹ và 12 giờ trưa ở Trung Quốc để công bố.

Thông cáo của khu vực châu Á - Thái Bình Dương vẫn được công bố thông qua kênh truyền thông chính thức trong nước, đó là 《Tạp Chí Doanh Nghiệp》.

Thông cáo rất ngắn gọn nhưng đầy đủ ý nghĩa. Mở đầu đã chỉ ra rằng Thẩm Thanh Hòa từ đầu đến cuối không hề có hành vi thao túng ngầm nào. Nguyên nhân thực sự khiến bốn vị nguyên lão rời khỏi Nhã Nại cũng được công bố hôm nay. Trước đây, bốn vị cấp cao này đã liên kết tham ô một số tiền lớn, đó là lý do Nhã Nại đã có một cuộc "thay máu" lớn.

Thông cáo khẳng định hoàn toàn những đóng góp của Thẩm Thanh Hòa trong thời gian cô tại chức tại Nhã Nại, đồng thời bày tỏ sự sẵn lòng hợp tác với cơ quan công an Trung Quốc để điều tra. Đồng thời, công ty mạnh mẽ lên án việc bốn vị nguyên lão bịa đặt, gây chuyện. Nếu việc này gây ảnh hưởng đến danh tiếng của Nhã Nại, công ty không loại trừ khả năng dùng biện pháp pháp lý để bảo vệ lợi ích của mình.

...

Trên mạng, lập tức có người tìm ra thông cáo trước đây của Lãng Tư Duệ. Hai bài viết được đặt cạnh nhau, người hâm mộ của Thẩm Thanh Hòa đều lên tiếng kêu oan cho cô.

[Trước đây từng người từng người đều đội cái mũ đen lên đầu nữ thần của tôi. Bây giờ công ty đã ra thông cáo rồi, mấy lão già đó còn chưa ra xin lỗi sao!]

[Mọi người đều nói tin lời đàn ông một miệng, lợn mẹ cũng có thể leo cây. Tình yêu không đáng tin thì thôi đi, mấy lão già rồi mà còn ba hoa chích chòe như vậy. Bịa đặt không phạm pháp hả?]

[Bây giờ tôi nghi ngờ có người cố tình giăng bẫy hãm hại Thẩm Thanh Hòa. Việc thao túng bầu cử là giả, thiếu chủ Hoa Mai Đường là giả, chuyện hối lộ thì vẫn chưa có động tĩnh, giao dịch hồng phấn cũng không có tin tức gì. Mấy chuyện này đều là giả hết hả? Rốt cuộc là ai ác độc như vậy, muốn chết à, hãm hại Thẩm Thanh Hòa như thế!]

]Thật đáng thương, Thẩm tổng của tôi vẫn còn ở trong tù, còn tiểu Thẩm tổng thì đi chơi khắp nơi. Ôi, Thẩm tổng ơi, mau ra đi. Tiểu sư tử của nhà chị không an phận, không ra sợ là chịu không nổi cô đơn mà chạy mất, hic hic. Thẩm tổng của tôi quá giỏi mà, tiểu tài chủ ơi, chị nhịn một chút không được sao? Em biết 30 như sói thì khó nhịn, nhưng Thẩm tổng của em 40 như hổ đang bị nhốt trong tù, không thể tương tương nhương nhương với chị được. Chị ấy cũng khổ lắm, chị cứ từ từ chị ấy đi. Chờ nữ thần của em ra rồi, để chị ấy bắt nạt chị suốt một đêm được không?]

...

Thẩm Giáng Niên lướt xem hot search, ban đầu đọc rất ngon lành, nhưng khi thấy bình luận ở phía dưới có hơn vạn lượt thích, khóe miệng Thẩm Giáng Niên không khỏi giật giật.

Vô Song cũng lướt điện thoại. Khi thấy bình luận cuối cùng, khóe môi cô dưới lớp khẩu trang cong lên, mỉm cười.

"Cô còn cười lén." Thẩm Giáng Niên đột nhiên lại gần Vô Song, trừng mắt to hừ nói.

"Tôi không có."

"Mắt cô cong lên rồi kìa, tưởng tôi không thấy hả."

"A ~" Vô Song hào phóng cười lớn một tiếng.

Hừ! Thẩm Giáng Niên chỉ hận không thể lên Weibo đăng một bài: "Tôi yêu Thẩm Thanh Hòa, Thẩm Thanh Hòa là của tôi. Muốn ăn hiếp cũng là tôi ăn hiếp chị ấy!" Đương nhiên, Thẩm Giáng Niên cũng chỉ nói cho sướng miệng thôi. Thể lực của cô thật sự không địch lại Thẩm Thanh Hòa. "Vô Song, cô có cơ bụng không?"

"...Có."

"ôi có thể rèn luyện ra được không?"

"Cô không cần rèn luyện. Hiện tại cũng đã rất đẹp rồi."

"Nhưng tôi sức yếu mà." Thẩm Giáng Niên buồn bã.

"Cô đánh không lại Thẩm tổng đúng không?" Vô Song nói với một ý vị khác. Mặt Thẩm Giáng Niên ửng hồng. "Làm sao? Chủ tử nhà các người có sức mạnh như thế, ai mà đánh thắng được."

"Hay là, rèn luyện thân thể mỗi ngày đi. Tôi sẽ làm huấn luyện viên cho cô. Không dám đảm bảo cô sẽ đánh thắng Thẩm tổng, nhưng ít nhất có thể giúp cô có cơ hội chiếm thế thượng phong."

"Thật hả?" Thẩm Giáng Niên nhen nhóm hy vọng.

"Thẩm tổng bình thường đều là tôi luyện tập cùng."

"Luyện tập..." Thẩm Giáng Niên dò xét nhìn Vô Song. Vô Song buồn cười nói: "Không phải như cô nghĩ đâu. Tôi nói luyện tập là thật sự đánh nhau."

Hừ, Thẩm Giáng Niên dùng ngón tay gãi cằm. Từ lúc quen biết Thẩm Thanh Hòa đến giờ, cô chưa từng phản công được lần nào. Nghĩ đến đã thấy tức.

"Vậy được rồi, cô làm huấn luyện viên cho tôi đi." Thẩm Giáng Niên quyết định, bắt đầu rèn luyện cơ thể. "Nhân tiện dạy tôi cả kỹ năng phòng thân nữa." Thẩm Giáng Niên như nhớ ra điều gì đó, bổ sung: "À đúng rồi, tôi cũng muốn luyện tập ngụy trang."

"Đừng vội, chúng ta từ từ thôi." Vô Song nghĩ, chờ Thẩm tổng ra, có lẽ cô ấy sẽ muốn đánh cô, nhưng đồng thời cũng sẽ cảm ơn cô. Dù sao thì rèn luyện sức khỏe cũng không sai.

Khi thông cáo chính thức của Nhã Nại được công bố, Tưởng Duy Nhĩ đang ở sân bay chuẩn bị lên đường về nước.

Kelly nhắn riêng cho cô ấy: [Lão Tưởng, làm hay lắm.]

Đương nhiên rồi, không nhìn xem bà ấy là ai. Tưởng Duy Nhĩ đắc ý cười. Tưởng Duy Nhĩ: [Bình thường thôi, tôi vẫn luôn như vậy mà.]

Cái dáng vẻ tự mãn này cũng đáng yêu. Kelly tiếp tục khen ngợi: [Cậu khiêm tốn thật đấy. Chờ về, tôi sẽ tổ chức một bữa tiệc mừng cho cậu.]

Tưởng Duy Nhĩ: [Cậu đang châm chọc tôi đúng không!] [dao găm]

Kelly: [Sao có thể. Cậu đi đường cẩn thận nhé, tôi sẽ ra đón.]

Tưởng Duy Nhĩ: [Không cần đâu.]

Kelly không trả lời nữa, Tưởng Duy Nhĩ cũng coi như thở phào nhẹ nhõm một chút. Một tầng mũ đen đã được gỡ xuống. Cứ từng tầng từng tầng gỡ xuống hết, Thẩm Thanh Hòa sẽ có thể ra ngoài.

Ừm, Tưởng Duy Nhĩ tự nhủ với bản thân, Thẩm Thanh Hòa sẽ không sao.

Tân Vĩ Đồng hành động rất nhanh. Sáng nhận được tin nhắn của Thẩm Giáng Niên, tối đã trả lời.

Tân Vĩ Đồng: [Tân Khải Nhiên vẫn chưa hoàn toàn đồng ý, cô ấy hy vọng có thể nói chuyện trực tiếp.]

Chỉ cần có thể bắt được Tân Khải Nhiên, muốn bay lên trời nói chuyện cũng có thể sắp xếp khinh khí cầu, máy bay trực thăng.

Thẩm Giáng Niên: [Vậy làm phiền chị rồi. Chị đang trong kỳ nghỉ mà cũng không yên. Lần sau em sẽ bù đắp cho chị.]

Tân Vĩ Đồng: [Em bù đắp thế nào?]

Thẩm Giáng Niên: [Chị muốn bù đắp ra sao?]

Chưa kịp để Tân Vĩ Đồng gửi câu [Bù đắp bằng cách đi du lịch cùng chị], Thẩm Giáng Niên đã gửi một câu: [Miễn là không phải cách khiến Thẩm Thanh Hòa ghen.]

Thẩm Giáng Niên: [cười nhe răng]

Tân Vĩ Đồng: [Em hiểu chị thật đấy.] [cười gian]

Tân Vĩ Đồng: [Vậy là không có cách nào rồi. Thẩm Thanh Hòa là một hũ giấm chua mà.]

Tân Vĩ Đồng: [Thôi không đùa nữa. Tân Khải Nhiên muốn nói chuyện trực tiếp với hai người, chị và em. Nhưng cô ấy đang ở Hồng Kông. Em đến được không?]

Thẩm Giáng Niên: [Được, nhưng em muốn dẫn theo một người.]

Thẩm Giáng Niên phải mang theo Vô Song. Hai người ở cạnh nhau lâu, giống như cân không rời thúng. Đi đâu Thẩm Giáng Niên cũng muốn mang Vô Song theo. Tân Vĩ Đồng miễn cưỡng đồng ý: [Vậy thì chỉ dẫn theo cô ấy thôi. Tân Khải Nhiên không muốn gặp quá nhiều người. Đến lúc đó đừng để bạn của em có mặt ở đó.]

Lần này Vô Song khôn ngoan hơn, bảo Thẩm Giáng Niên thông báo trước trong nhóm. Trước đây, cô tự mình đưa Thẩm Giáng Niên đi Thượng Hải, nói là thăm ba mẹ, nhưng không qua mắt được Lục Chi Dao và cô đã bị mắng một trận tơi bời. Đừng thấy Lục Chi Dao dịu dàng, nhưng cô ấy phân biệt rõ việc và người. Cô ấy nghiêm khắc là vì quan tâm, Vô Song hiểu và không cãi lại.

Mỗi lần Thẩm Giáng Niên đều không muốn thông báo trước, thật ra không phải vì thích hành động lén lút, mà là hy vọng có kết quả rồi mới báo cáo, tránh việc hành động rầm rộ rồi cuối cùng lại tay trắng.

"Nói đi, lỡ Lục tổng có ý kiến hay hơn thì sao." Vô Song kiên trì, Thẩm Giáng Niên đành phải thông báo trong nhóm.

Tưởng Duy Nhĩ trên máy bay nên không có động tĩnh, ba người còn lại trả lời rất nhanh.

Tưởng Tiêu Phỉ: [Chú ý an toàn.]

Kelly: [Cố lên!]

Lục Chi Dao: [Tôi đi cùng em.]

Thẩm Giáng Niên từ chối không được, tính nói trước cho Tân Vĩ Đồng. Vô Song vẫy tay: "Em nói bây giờ, cô ấy chắc chắn sẽ từ chối. Cứ làm thế này đi."

Thế là, tối hôm đó, Thẩm Giáng Niên, Lục Chi Dao và Vô Song ba người cùng bay đến Hồng Kông. Tân Vĩ Đồng đã đến đón từ sớm. Vừa nhìn thấy Lục Chi Dao, cô ấy đầy vẻ khó hiểu nhìn Thẩm Giáng Niên.

"Ngẫu nhiên gặp được." Thẩm Giáng Niên nghiêm trang nói dối. Vô Song đã dặn dò: "Cô cứ nói là ngẫu nhiên gặp được, Tân Vĩ Đồng sẽ không có cách nào trách cô vì không thông báo trước. Nếu Tân Vĩ Đồng truy hỏi, cô đừng trả lời. Lục tổng chắc chắn sẽ không đành lòng thấy em gặp khó mà không giải." Ý ngoài lời là, khi gặp vấn đề, Thẩm Giáng Niên cứ giả vờ đáng thương là mọi chuyện sẽ ổn.

"Nếu là ngẫu nhiên gặp được, vậy Lục tổng có việc thì cứ đi đi. Tôi sẽ đưa Giáng Niên đi gặp bạn." Lời nói của Tân Vĩ Đồng nghe thì rất chu đáo. Các người không đi cùng nhau, vậy Lục Chi Dao chắc có lịch trình riêng. "Khi xong việc, tôi sẽ đưa Giáng Niên về khách sạn."

Thẩm Giáng Niên chớp chớp mắt, vẻ mặt vô tội nhìn Lục Chi Dao. Ý là: Củ khoai nóng bỏng tay đây, cho nè.

Lục Chi Dao cười dịu dàng nói: "Tôi không phải là phụ huynh thích quản con cháu, nhưng trong thời kỳ đặc biệt này, tôi rất không yên tâm để Tiểu Niên một mình."

Tân Vĩ Đồng nghi ngờ nhìn Thẩm Giáng Niên, ý là: "Có ý gì? Phụ huynh? Con cháu? Tình huống gì đây?"

"Vậy thế này đi, tôi luôn rất dân chủ. Tiểu Niên, nếu em hy vọng tôi đi cùng, tôi sẽ đi. Nếu em không hy vọng tôi đi, tôi sẽ không đi." Lục Chi Dao tỏ thái độ dễ nói chuyện, hỏi Thẩm Giáng Niên: "Em nói đi, em có hy vọng tôi đi không?"

Thẩm Giáng Niên âm thầm trừng mắt nhìn Vô Song. Không phải nói cô cứ giả vờ đáng thương là được sao? Sao bây giờ vấn đề lại xoay quanh cô thế này? Chuyến đi này của Lục Chi Dao là để cùng cô gặp Tân Khải Nhiên. "Hy vọng cô đi."

"Ai?"

"Ngài..."

"Tôi không có tên, hay tôi không xứng đáng có một xưng hô?" Lục Chi Dao mỉm cười, lạnh nhạt nói: "Hy vọng ai đi, nói rõ ra mới tốt. Tôi thấy Tân tổng cũng không muốn người ngoài đi cùng đâu."

"Lục tổng không phải người ngoài." Thẩm Giáng Niên nghẹn một lúc.

"... Em nói vậy, tôi là người nhà à?" Lục Chi Dao nghiêm túc hỏi.

"Lục tổng là..." Mặt Thẩm Giáng Niên đỏ bừng vì nghẹn. "Em..." A a a, Thẩm Giáng Niên không thể nói ra được. Cô không muốn gọi bạn gái cũ của Thẩm Thanh Hòa là dì nhỏ đâu!

Chương trước Chương tiếp
Loading...