[BHTT][EDIT] Cảm Hoá Ngược Văn Nữ Chủ Thất Bại
Chương 13 - Xâu kẹo hồ lô
Cung Đông Lăng vội vã bước vào trong tiệm, mắt chỉ nhìn thấy bóng dáng người mặc áo xám kia. Nhưng đến gần mới phát hiện người đó căn bản không phải Tạ Du, thậm chí còn là một nam đệ tử.Cũng khó trách được, dù sao đạo bào màu xám đen này là trang phục đệ tử của Bất Chu Sơn, rất nhiều người đều có, xuất hiện trên đường cũng không có gì kỳ lạ.Niềm vui hóa thất vọng càng khiến người ta phiền muộn. Đúng lúc nàng muốn rời đi thì người đệ tử kia không biết lúc nào quay lại, nhìn thấy nàng, ánh mắt sáng lên, kinh hỉ kêu lớn: "Cung sư tỷ!"Đã bị người ta gọi lại, Cung Đông Lăng không còn cách nào khác chỉ có thể ở lại hàn huyên vài câu. Chỉ là thực sự không nhận ra đệ tử này là ai, nàng ngẩng đầu cười nói: "À, là sư đệ của Bất Chu Sơn.""Thật không ngờ xuống núi mua đan dược cũng có thể tình cờ gặp sư tỷ, ta trước đây ở trong môn phái còn khó gặp được," hắn da dẻ khỏe mạnh màu vàng nhạt, nhưng hàm răng trắng rất sáng, trông đúng là một thiếu niên to lớn, "Sư tỷ đến chợ cũng là chuẩn bị mua đan dược sao?"Cung Đông Lăng suy nghĩ một chút, vẫn không đem mục đích tìm người của mình nói ra, chỉ lắc đầu: "Không phải, ta tới hỏi về giá thị trường đan dược."Chưa kịp để tiểu đệ tử nói chuyện, chưởng quỹ đã tùy tiện chen vào: "Ai, hôm nay sao nhiều người đến hỏi về giá đan dược thế này, tiên tử là giúp người khác hỏi hay là chính mình muốn bán?""Ta giúp người khác hỏi," Cung Đông Lăng bỗng có linh cảm, không biết trong đám người chưởng quỹ nói có phải có Tạ Du không, liền hỏi, "Chưởng quỹ, trong những người lúc nãy tới hỏi, có ai mặc trang phục tương tự như chúng ta không? Ta cùng với nàng là đồng môn, không biết nàng đã từng hỏi ở chỗ các ngươi chưa."Chưởng quỹ nhấc mắt lên, cũng không cần nhìn nam đệ tử kia: "Có chứ, này chẳng phải là trang phục Bất Chu Sơn sao, ta sao không nhận ra. Nàng với tiên tử dung mạo thật sự giống nhau đến mấy phần, nhưng nàng đến từ buổi sáng, đến giờ có thể đã ra đi một lúc rồi, cũng không biết đi đâu."Chỉ nghe chưởng quỹ miêu tả như vậy, Cung Đông Lăng trong lòng liền yên tâm không ít, ít nhất cũng đoán đúng vị trí, không có uổng công.Chờ nàng cùng chưởng quỹ và đệ tử hai người từ biệt, đi trở về trước sạp bán kẹo hồ lô kia thì bước chân đột nhiên dừng lại.Tạ Du đúng lúc đứng ở một bên, chậm rãi không tiến lên phía trước, chỉ yên lặng nhìn từng xâu kẹo hồ lô trên giá, trong ánh mắt có chút mong mỏi cùng cô độc.Cung Đông Lăng đứng tại chỗ chưa kịp đi đến chỗ Tạ Du thì lão bá đã cầm hai xâu kẹo hồ lô đi tới, nhét vào tay nàng, sau đó ánh mắt cũng đặt lên người Tạ Du:"Tiên tử mua hai chuỗi là muốn chia cho nàng sao? Nàng mỗi lần đi qua sạp hàng của ta, đều đứng ngẩn ra nhìn, buổi sáng nay cũng cô độc rời đi. Có lần ta thực sự không nhịn được liền muốn đưa nàng một chuỗi, nàng cũng lắc đầu rồi đi, hẳn là có chuyện gì thương tâm."Nghe xong lời này, Cung Đông Lăng sững sờ, ngẩng đầu nhìn lão bá, lại được người này gật đầu khích lệ cười cười. Cung Đông Lăng cầm hai xâu kẹo hồ lô, nhẹ nhàng đi tới bên Tạ Du, gọi một tiếng: "Sư muội."Bị âm thanh này làm giật mình, Tạ Du nhìn về phía Cung Đông Lăng, mặt đầy kinh hoảng: "Sư... Sư tỷ, sao ngươi lại ở chỗ này?!""Ta mua kẹo hồ lô cho ngươi!" Ánh mắt nàng cong thành lưỡi liềm, nhanh tay đưa cho Tạ Du một xâu.Tạ Du nhìn xâu kẹo hồ lô trong ta, sắc mặt trầm xuống, cầm lấy với cổ tay hơi run rẩy.Do dự một chút, nàng vẫn học theo dáng Cung Đông Lăng, dùng răng cắn một viên. Chỉ là viên đầu tiên liền khiến sắc mặt nàng hơi đổi, chờ ăn xong một viên, Tạ Du ngẩng đầu buồn bã nói: "Không ngon, đường quá ngọt, trái cây lại quá chua.""Ai đã nói với ngươi rằng nó ngon?" Cung Đông Lăng nghiêng đầu nhìn Tạ Du."Là bà nội ta. Bà nói ông nội ta trước khi qua đời đã mua cho bà một xâu, nói đây là thứ ngọt nhất trên đời, bảo ta có tiền hiếu thảo với bà nhất định phải mua kẹo hồ lô."Tạ Du nhìn chuỗi kẹo trong tay, cuối cùng không ăn viên thứ hai.Nàng từ nhỏ được một lão phụ nhân nuôi nấng lớn lên tại thế gian, đó chính là bà nội của nàng, chỉ là trước khi nàng lên núi thì bà đã qua đời.Cung Đông Lăng nhìn về phía hoàng hôn cuối chân trời, hít sâu một hơi: "Không phải đâu, bà nội không lừa ngươi. Bởi vì là ông nội mua cho bà, nên nó mới trở thành thứ ngọt nhất trên đời. Nếu là bà nội mua đưa cho ngươi, chắc chắn cũng sẽ rất ngọt.""Nhưng giá như bà lúc trước không biết ta muốn ăn kẹo hồ lô thì tốt biết mấy." Tạ Du trong lời nói có nỗi buồn không thể hóa giải.Đó là thứ đã nhiều năm như vậy, vẫn chưa thể tiêu tan được."Thôi không nói những chuyện này nữa. Rõ ràng là việc riêng của ta, nhưng lại khiến sư tỷ cũng cảm thấy không ngon. Ta khi đói bụng thì vỏ cây cũng ăn ngon lành, giờ đối với loại điểm tâm tinh xảo này lại còn chọn ba tính bốn." Tạ Du cười khổ, vẫn cầm xâu kẹo hồ lô trong tay ăn hết.Cung Đông Lăng đăm chiêu, cuối cùng không nói gì nữa. Chỉ có chờ Tạ Du nguyện ý mở rộng cửa lòng với nàng thì những câu trả lời này mới có thể tiết lộ được.Nàng lấy từ trong nhẫn chứa đồ ra hai viên Tích Cốc đan, chia cho Tạ Du một viên: "Tích Cốc đan, ngươi hiện tại ở giai đoạn Trúc Cơ, vẫn cần chú ý một chút."Nhìn Tạ Du ngoan ngoãn nuốt đan dược, Cung Đông Lăng mới kể một cách tỉ mỉ tình cảnh của mình tại Lịch Luyện đường, cũng nói về lời hứa hẹn kia. Tạ Du nghe xong những điều này, vẻ mặt cũng không có gì dao động, tựa hồ đã quen với loại trò khôi hài như vậy, chỉ liếc mắt một cái thu lại tấm ngọc bài, tựa hồ rất hiếm khi thấy Lưu Ảnh thạch.Nhưng đối với việc Cung Đông Lăng trước mặt Chưởng sự giúp nàng biện giải, không còn mâu thuẫn như ban đầu: "Sư tỷ cảm ơn ngươi đã giúp ta làm những việc này, mặc dù có vẻ rất khó có gì thay đổi.""Sao lại không thay đổi? Lần sau Chưởng sự chắc chắn không dám không viết tên ngươi," Cung Đông Lăng nói tiếp, "Từ việc được tẩy thoát tội danh, đến biết được chân tướng việc kia, đến đột phá tu vi, có điểm nào lại không đang chầm chậm tốt dần lên?""Những người kia chèn ép ngươi, cũng không có nghĩa ngươi đáng phải như vậy. Ngươi sẽ có bất mãn trong lòng, nhưng tại sao không biểu hiện ra?"Nàng nhìn kỹ vẻ mặt Tạ Du, híp mắt lại, trong mắt loé lên một tia lo lắng. Bởi vì trong nguyên tác, đối với việc đồng môn bình thường làm khó dễ, nàng lúc nào cũng im lặng ẩn nhẫn, nhưng khi thực sự không thể chịu đựng thì sẽ bùng phát, chính là lúc nhập ma.Chỉ có thay đổi một chút quan điểm tính cách của nàng như vậy, mới có thể bồi dưỡng nàng thành một sư muội tốt, tránh xa hắc hóa."Ta từng thử... nhưng chưa từng thành công." Tạ Du muốn diễn đạt việc bản thân đa số lựa chọn ẩn nhẫn, âm thanh càng lúc càng yếu đi."Ngươi trước kia thất bại, chỉ là bởi vì lúc đó chưa đủ mạnh mà thôi. Giờ đã trưởng thành, lẽ nào sẽ có kết quả như trước? Ngươi căn bản không dám thử."Tạ Du ngơ ngác nhìn nàng, há miệng nhưng nói không ra lời, chỉ cảm thấy trong đầu, một loại ý niệm hình thành từ trước đang dần tan rã.Cung Đông Lăng bẻ gẫy cây kẹo hồ lô thành mấy khúc."Ta cũng kể cho ngươi nghe chuyện xưa.Lúc ta nhỏ, thân thể không được khỏe, không thể vận động dữ dội. Các đồng môn nhìn thấy liền nhất định phải lấy đồ của ta, ngươi ném cho ta, ta ném cho hắn, đồ vật bay khắp trong lớp học, chính là ta không cách nào lấy lại được. Tìm thầy giáo cũng vô dụng, dù sao bọn họ chỉ đang đùa nghịch thôi. Đoán xem ta làm thế nào?"Trong ấn tượng của Tạ Du, sư tỷ lúc nào cũng được mọi người vây quanh bảo vệ, làm sao có thể có chuyện như vậy, nàng lắc đầu.Chỉ nghe nàng cười khẽ: "Ta nói với bọn họ rằng ai bắt được đồ của ta trả lại, ta liền mua cho người đó món đồ chơi mới nhất. Kết quả, bọn họ vì đều muốn món đồ chơi đó nên đánh thành một đoàn, cuối cùng vẫn là thầy giáo phải tách bọn họ ra, trả lại đồ của ta.""Ta yếu hơn bọn họ nhiều như vậy, chẳng phải cũng thành công đạt được mục đích?"Thật lâu sau, Tạ Du mới nhẹ nhàng nói: "Sư tỷ, ta biết rồi. Sau này ta sẽ không trốn tránh nữa.""Yên tâm, ta cũng sẽ giúp ngươi. Nói đi nói lại, chính ngươi chạy đi mà không nói trước cho ta biết!" Cung Đông Lăng đột nhiên nhớ tới chuyện này, huyệt Thái Dương giật giật, "Nếu không phải ta phản ứng nhanh, chúng ta đã trực tiếp sa vào bẫy của tên hồ ly Cầu Ngôn rồi!"Tạ Du oan ức: "Ta trước khi lên đường có đi chỗ ở của sư tỷ, kết quả không thấy sư tỷ mà..."Bị đôi mắt to tròn nhìn như vậy, Cung Đông Lăng tức đến mức đi nhanh hơn, liền gõ nhẹ đầu Tạ Du: "Tiểu nha đầu ngốc! Chúng ta kết nối Lưu Ảnh thạch với nhau, sau này tiện liên lạc. Thật là! Nếu không phải ta hiểu ngươi, biết ngươi đi đâu mà tìm?""Ta... ta không có Lưu Ảnh thạch." Vốn đã thất thần, Tạ Du giờ quả thực như mèo con bị đuổi, thảm hại vô cùng.Kiếm tu vốn là loại tu sĩ nghèo nhất, bởi vì ngoài ủy thác trừ yêu, họ không có con đường kiếm tiền nào khác, đại thể đều dựa vào sự trợ giúp và tài nguyên của Tông Môn.Tạ Du chính là người nghèo rớt mùng tơi, Hứa Nhược Chân chưa bao giờ phát trợ giúp cho nàng, cũng không biết là quên hay bị ai đó nuốt mất. Chỉ có đi làm việc vặt cho Các chủ Tàng Thư Các, đem chiến lợi phẩm trong lúc rèn luyện mang ra chợ bán mới kiếm được chút tiền trang trải.Lưu Ảnh thạch tuy lưu hành trong giới tu sĩ, nhưng giá cả tuyệt không rẻ, Tạ Du đương nhiên không có.Cung Đông Lăng sững sờ, lúc này mới nhớ ra viên Lưu Ảnh thạch đầu tiên của Tạ Du vẫn là do nam chủ sau này tặng cho.Lúc này máu lên đầu: "Sư tỷ mua cho ngươi."Phàm là nội dung liên quan đến nam chủ đều phải bóp nát ngay từ đầu! Đừng hòng chạm đến rau cải trắng nhà ta!"Không không không, làm sao có thể cái gì cũng dựa vào sự hỗ trợ của sư tỷ, ta có tiền sẽ tự mua." Tạ Du cắn răng từ chối, nàng nợ Cung Đông Lăng càng ngày càng nhiều, biết mình không nên tiếp tục yên tâm nhận lòng tốt của đối phương như vậy.Cung Đông Lăng mỉm cười: "Ngươi không phải giúp ta điều tra giá thị trường đan dược sao, coi như ta trả công cho ngươi. Đương nhiên lần này chắc chắn không đủ, vì thế sau này còn phải phiền ngươi tiếp tục hỏi thăm."Nói đến chỗ này, Tạ Du nghĩ đến một việc, vội vã từ trong túi áo lấy ra mấy tờ giấy, đưa cho Cung Đông Lăng: "Đây là ta hôm nay điều tra tất cả các cửa hàng, giá thị trường hiện nay của những đan dược đó. Ta đã đánh dấu những cửa hàng có mức giá thu vào tương đối cao hoặc có thể hợp tác lâu dài, sư tỷ có thể xem."Nói xong, nàng đứng tại chỗ, trong mắt vẫn chứa chút mong chờ.Cung Đông Lăng lướt qua, phát hiện số liệu này thậm chí chi tiết đến từng loại đan dược mình từng luyện, dày dặn mấy chục trang, có thể thấy được tâm huyết của Tạ Du."Nhiều đan dược như vậy, ngươi làm sao nhớ hết được?" Nếu không nhìn sách đan dược, Cung Đông Lăng bây giờ căn bản nói không được mấy loại, nàng trợn mắt nhìn Tạ Du.Tạ Du dưới ánh mắt của Cung Đông Lăng, hai tay che khuôn mặt ửng đỏ, trong mắt không giấu được sự hài lòng: "Chỉ... chỉ vô tình nhớ thôi."Nếu như ta có trí nhớ này, xuyên sách trực tiếp đọc thuộc lòng toàn văn rồi im lặng viết tiểu thuyết. Lúc trước thấy mình cùng tên với nữ phụ thì vội vã thoát ngay! Bất cẩn quá! Cung Đông Lăng trong lòng hối hận.Ghi chú tác giả: Mọi người thấy mình cùng tên với nhân vật thì nhớ đọc thuộc lòng toàn văn viết chính tả nhé (không phải đâu)