[BHTT][Edit] Bạch nguyệt quang nàng hối tiếc không kịp - Đồ Nghê

Chương 57: Đỡ rượu



"Cậu nghĩ cậu uống tốt lắm sao?"

---

Ngày hôm sau, Lộc Miên liên lạc với Đàm Mỹ Lệ hỏi về chuyện nghỉ việc. Kết quả đúng như Lâm Giản nói - cô ấy muốn về quê phát triển. Cô ấy chưa biết nói với cô thế nào, nhưng đã quyết định nghỉ việc rồi.

Lộc Miên thấy hơi lạ. Bởi vì trong ký ức của cô, Đàm Mỹ Lệ từng nói nhà cô ấy trọng nam khinh nữ, lẽ nào lại đột nhiên cho tiền cô ấy mua cửa hàng làm ăn sao?

Nhưng nếu là muốn giữ cô ấy lại bên cạnh để nuôi dưỡng khi về già, thì lại không còn gì lạ nữa.

Lộc Miên tôn trọng quyết định của cô ấy, bảo cô ấy bàn giao công việc cho Lâm Giản. Lâm Giản làm việc vô cùng nghiêm túc, giống như một sinh viên mới vào làm, tràn đầy nhiệt huyết với công việc.

Ồ không, nàng nhiệt huyết với những việc liên quan đến Lộc Miên.

Nàng ngồi trước máy tính rất lâu, gõ phím lách cách để thảo luận với Đàm Mỹ Lệ, thậm chí quên cả giờ cho mèo ăn.

Mèo cam đi vòng quanh hộp thức ăn meo meo kêu. Lộc Miên nghe tiếng đi tới. Con mèo lập tức cọ vào chân cô. Lộc Miên chưa từng cho mèo ăn, không biết phải cho bao nhiêu, suy nghĩ một lúc, cô múc một muỗng lớn cho nó. Con mèo ngẩn ra một chút, rồi ăn uống rất vui vẻ. Lộc Miên đang ngồi trên sofa xem phim. Lâm Giản thảo luận xong với Đàm Mỹ Lệ, đi đến ôm cô như thể đã xa cách lâu ngày. Nàng bề ngoài tự tin tràn đầy, nhưng cũng thì thầm bộc lộ những lo lắng và thiếu tự tin của mình, ngầm muốn cô an ủi.

Nếu cô không muốn mở lời, một nụ hôn cũng được.

Tâm trạng Lộc Miên tự nhiên rất tốt, thoải mái đến mức khó tả. Cô tìm thấy cảm giác tương tự trong sâu thẳm ký ức.

Đó là sự tốt đẹp mà cô cảm nhận được khi Lâm Giản làm bạn cùng bàn và luôn ở bên cạnh cô.

Nhiều năm trước cô đã rất hy vọng Lâm Giản có thể ở bên cô như bây giờ. Điều ước mong đã bị vứt bỏ từ lâu lại bất ngờ trở thành sự thật. Cô hy vọng đây không phải là ảo giác hư vô.

*

Công ty tổ chức tiệc cuối năm. Lâm Giản thực ra không cần đi, nhưng nàng nhất quyết muốn bám theo Lộc Miên, và Lộc Miên cũng không từ chối.

Khi Lộc Miên mặc lễ phục chuẩn bị ra ngoài, Lâm Giản đã trang điểm xong. Hôm nay nàng không mặc váy, mà mặc một bộ vest nữ, trang điểm nhẹ nhàng, trông rất tháo vát và có một vẻ gợi cảm khó tả.

Lộc Miên hơi bất ngờ nhướng mày khi thấy nàng. Cô hiếm khi thấy Lâm Giản như thế này, cảm thấy khá mới lạ.

Làm thế nào để trở thành một trợ lý giỏi? Mấy ngày nay Lâm Giản đã tìm kiếm rất lâu trên mạng. Câu trả lời đại khái là: phải chăm chỉ, tháo vát, ăn mặc gọn gàng, xử lý công việc dứt khoát, phải ngoan ngoãn, phải có mặt ngay khi được gọi, phải hiểu ý sếp, phải đi giao thiệp cùng sếp, phải biết giúp sếp đỡ rượu, vân vân...

Đương nhiên, trong danh sách của nàng còn bao gồm việc dỗ sếp ngủ vào buổi tối, cung cấp dịch vụ đánh thức nhẹ nhàng vào buổi sáng, chuẩn bị bữa sáng cho sếp, phối đồ cho sếp và hôn lên má sếp.

Nếu sếp còn muốn hôn tiếp hoặc có yêu cầu gì khác, thì cũng phải cố gắng đáp ứng.

Dù bây giờ nàng đã ăn diện nghiêm túc như vậy, nhưng nếu sếp muốn, nàng cũng chỉ có thể vô điều kiện làm theo tư thế cô thích, thể hiện biểu cảm cô muốn.

Đó là nguyên tắc làm trợ lý của nàng mà.

"Vậy nên tiệc cuối năm đương nhiên cũng phải đi cùng rồi."

Lâm Giản hôn cô một cái, rồi tự tay giúp cô dặm lại son môi, đôi mắt long lanh nhìn cô.

Cảm giác trong mắt trong lòng chỉ có cô thế này, thật sự không cách nào chống cự được.

*

Đến khách sạn, công ty đã thuê một khu vực lớn. Rất đông người, toàn là những người mẫu ăn mặc thời thượng, nổi bật. Lâm Giản hơi lúng túng, đi theo sau Lộc Miên.

Hôm nay Lộc Miên mặc một chiếc váy dạ hội dài màu đen, thiết kế cổ chữ V khoe trọn xương quai xanh trắng ngần. Tóc xoăn cùng đôi hoa tai sapphire vô cùng thu hút. Cô bước vào một cách bình thản trên đôi giày cao gót, ánh mắt mọi người đều đổ dồn vào cô.

Nhưng ngay sau đó, ánh mắt mọi người lại bị thu hút bởi khuôn mặt xa lạ nhưng xinh đẹp đi theo sau cô.

Khuôn mặt Lâm Giản và Lộc Miên không cùng một kiểu. Lâm Giản thiên về sự dịu dàng, trông có vẻ yếu đuối, như một mỹ nhân vùng Giang Nam.

"A Miên, đây là ai vậy? Sao chưa từng thấy?" Rất nhiều người mẫu đến trò chuyện và chụp ảnh cùng Lộc Miên. Một nữ người mẫu nhìn Lâm Giản với ánh mắt khá hứng thú đánh giá.

Lộc Miên đã đoán trước được phản ứng này: "Trợ lý của tôi."

Nữ người mẫu che miệng kinh ngạc: "Trợ lý? Trợ lý mà xinh đẹp thế này!"

Lâm Giản cười bình tĩnh đáp lại: "Cô cũng rất đẹp."

"Thật không thể tin được. Lộc Miên, cậu tìm đâu ra cô trợ lý xinh đẹp thế này? Tôi cứ tưởng là quản lý cấp cao mới nào của công ty mình chứ."

"Xinh đẹp hơn cả tôi, thật khiến người ta tự ti quá..."

Lộc Miên không nói nhiều, kéo Lâm Giản đi làm việc khác. Nữ người mẫu vẫn nhìn theo bóng họ, cảm thấy khó hiểu: Một khuôn mặt xinh đẹp như vậy, hoàn toàn có thể sống bằng nghề người mẫu, tại sao lại đi làm trợ lý giống như bảo mẫu cho người khác chứ?

Lộc Miên cần phải giao thiệp với rất nhiều người. Lâm Giản đi theo cô khó tránh khỏi bị chú ý. Rất nhiều ánh mắt đổ dồn vào nàng. Có một nam quản lý còn nảy sinh ý định chiêu mộ nàng. Dù sao, ngoại hình như thế này chỉ làm trợ lý thì quá lãng phí.

Tiệc cuối năm đang diễn ra. Lộc Miên là hình ảnh đại diện nên phải lên sân khấu nhận giải và chụp ảnh. Nam quản lý theo dõi một lúc lâu, cuối cùng cũng nắm được thời cơ ở riêng với nàng. Anh ta tiến đến trước mặt nàng, trước tiên khách sáo vài câu, rồi hỏi tuổi tác, chiều cao... Hỏi nàng có cân nhắc làm người mẫu không, khen ngoại hình nàng rất phù hợp, chắc chắn sẽ được đào tạo trọng điểm, đưa ra một loạt điều kiện, lương bổng hậu hĩnh thế nào...

Vừa mở lời đã là những điều kiện hấp dẫn như vậy, người bình thường đều sẽ xiêu lòng. Nhưng Lâm Giản không hề do dự mà từ chối, còn vội vã muốn rời đi.

Nam quản lý thật sự không cam tâm, chặn nàng lại: "Cô nghĩ kỹ xem? Cô thật sự rất hợp. Làm trợ lý quá uổng phí tài năng rồi. Công ty chúng tôi rất cần người tài như cô. Đừng từ chối vội, phải tự tin vào mình một chút."

"Xin lỗi, tôi không hợp đâu. Thưa ngài, tôi có việc rồi." Lâm Giản không biết đã nói câu này bao nhiêu lần.

"Không thử sao biết mình không hợp?" Người đàn ông dai dẳng, lấy danh thiếp từ trong túi ra nhét vào tay nàng: "Đừng vội từ chối. Tôi gửi danh thiếp cho cô. Sau này cô nhớ liên lạc với tôi."

Anh ta nhét quá mạnh, Lâm Giản không có cơ hội từ chối, chỉ có thể cầm danh thiếp bỏ đi.

Nhìn bóng nàng rời đi, người đàn ông chống tay lên hông, nở nụ cười mong đợi. Anh ta thấy nàng vội vã đi về phía Lộc Miên, đắp chiếc áo khoác nàng đang ôm lên vai Lộc Miên, giúp cô giữ ấm, rồi đưa tấm danh thiếp anh ta nhét cho cô cho Lộc Miên, thì thầm điều gì đó. Giọng điệu có vẻ uất ức, dáng vẻ vô cùng nhỏ bé và dễ thương.

Người đàn ông còn chưa kịp phản ứng, Lộc Miên đã cầm danh thiếp nhìn một cái, rồi ngước mắt nhìn anh ta. Ánh mắt cô sắc bén như dao. Khi chạm mắt với cô, tim người đàn ông đột nhiên hoảng hốt. Anh ta có một cảm giác tội lỗi khó tả, ánh mắt không ngừng né tránh.

Ngay sau đó, tấm danh thiếp bị Lộc Miên ném vào thùng rác.

Người đàn ông vẫn không cam tâm, nhưng càng quan sát anh ta càng nhận ra người phụ nữ đó không phải là người có thể chiêu mộ bằng tiền.

Lộc Miên đi đến đâu, người phụ nữ kia đi theo đến đó. Nàng luôn sẵn sàng giúp chụp ảnh, dặm lại trang điểm, sửa tóc, đưa nước, hỏi han ân cần.

Tất cả đều rất bình thường, đúng là việc trợ lý nên làm. Nhưng giữa hai người lại có một cảm giác khó tả. Nàng còn đút hoa quả, đút đồ ngọt cho Lộc Miên. Lộc Miên chấp nhận một cách rất tự nhiên, thỉnh thoảng nghiêng đầu nhìn nàng. Ánh mắt đó hoàn toàn không phải là ánh mắt hờ hững, thờ ơ mà người mẫu thường dành cho trợ lý. Tuy vẫn kiêu ngạo, nhưng... người đàn ông nghĩ đến một từ: sự chiếm hữu.

Người phụ nữ đối với Lộc Miên thì có một cảm giác bám dính, ánh mắt đều quấn quýt, ngoan ngoãn tuyệt đối.

Không chỉ nam quản lý, những người khác có mặt cũng quan sát được điều đó.

"Xem ra trợ lý mới của Lộc Miên không phải là trợ lý bình thường rồi. Chắc là người tình được bao nuôi thôi?"

"Cứ thấy cô gái đó như không có xương ấy. Có trợ lý nào lại cứ dựa dẫm vào người mẫu như thế đâu. Không ngờ Lộc Miên thích kiểu này."

"Lộc Miên mê muội đến mức này sao? Trực tiếp để người ta làm trợ lý ở bên cạnh mình luôn."

Lộc Miên ngồi cùng bàn với Phong Ánh, xung quanh là các quản lý cấp cao của công ty. Phong Tuệ vốn dĩ cũng ở đó, nhưng thấy hai người họ thì lập tức biến mất, cũng biết mình không còn mặt mũi gặp mặt.

Lâm Giản ngồi bên cạnh Lộc Miên với tư cách trợ lý, nàng nhất quyết muốn giúp cô đỡ rượu. Lộc Miên đã ngầm ngăn cản nàng nhiều lần nhưng nàng vẫn không nghe lời, rất cứng đầu. Cứ như thể không cho nàng đỡ rượu là không công nhận thân phận trợ lý của nàng vậy.

Lộc Miên không còn cách nào khác, đành mặc kệ nàng thay mình đỡ rượu. Nhưng cô dường như quên mất, Lâm Giản như thế rất dễ bị người khác thèm muốn.

Uống một lúc, vài nam quản lý cấp cao hãm hại đã uống cạn mấy ly, thấy nàng xinh đẹp thì nhắm vào nàng mà chuốc rượu. Họ rót hết ly này đến ly khác, hoàn toàn không xem Lộc Miên ra gì.

Lộc Miên phát hiện không ổn, sau khi ngăn cản hai lần không thành, cô trực tiếp kéo Lâm Giản rời khỏi bàn tiệc.

Lâm Giản bị Lộc Miên nắm tay dẫn đi. Có lẽ cảm nhận được Lộc Miên đang không vui, nàng ngoan ngoãn bất thường trên suốt quãng đường. Chỉ thỉnh thoảng, khi Lộc Miên bước nhanh quá khiến nàng không theo kịp, nàng sẽ khẽ gọi tên cô, yêu cầu cô đi chậm lại.

Cơn giận của Lộc Miên đã tan đi phân nửa trong những tiếng "Miên Miên" nhẹ nhàng và ngoan ngoãn đó.

Đi được một đoạn, Lâm Giản nói hơi buồn nôn. Lộc Miên vội vàng đưa nàng vào nhà vệ sinh.

Cô đỡ nàng trước bồn cầu. Lâm Giản nôn khan ho khan mấy tiếng, nhưng không nôn ra được. Mặt nàng đỏ bừng, khó chịu, uất ức muốn ôm cô.

Bộ dạng này khiến cơn giận của Lộc Miên tan biến hết. Cô rút khăn giấy, nhẹ nhàng lau khóe miệng nàng: "Nhất định phải đỡ rượu sao?"

Ánh mắt Lâm Giản nhìn Lộc Miên gần như mê mẩn, nồng nhiệt đến mức có thể đốt cháy lòng cô.

"Ừm..."

"Cậu nghĩ cậu uống tốt lắm sao?"

"Có."

Uống tốt sao? Nhưng mới mấy ly đã say đến mức này.

Lộc Miên chợt nhớ ra điều gì đó, cô lật lại chuyện cũ với nàng: "Vậy trước đây cậu đã từng đi bán rượu ở Dạ Sắc sao?"

Hồi đó cô không có tình cảm với Lâm Giản nên thấy không sao. Bây giờ nhớ lại thì thấy rất khó chịu.

"Dạ Sắc?"

Lâm Giản cười một chút. Vẻ say xỉn rõ ràng trên mặt. Mắt nàng cong cong như vầng trăng khuyết, giơ tay vuốt ve má Lộc Miên, nhẹ nhàng chạm vào hoa tai cô, phát ra tiếng va chạm nhỏ.

"Đến Dạ Sắc không phải vì tửu lượng tốt, mà vì Miên Miên thường xuyên đến đó." Giọng nàng mềm mại, âm cuối kéo dài.

Nàng nhìn Lộc Miên nói: "Mình đã tìm hiểu hết rồi. Ở đó có thể nhìn thấy Miên Miên mà."

Chương trước Chương tiếp
Loading...