[BHTT][Cương Hảo Dụ Kiến Ny] TÌNH THÂM PHÙNG THỜI (Cover)

36-40



CHƯƠNG 36

Từ chiều đến tối Tằng Khả Ny đều rất yên tĩnh, thỉnh thoảng có cameraman vào ghi hình thì cô đang đọc sách. Cơm tối là do hài tử canh giữ kia mang vào. Đến thời điểm đó người chủ trì cũng lắc lư đi vào, tán gẫu vài câu rồi mang cameraman sang phòng khác.

Sau khi quan sát từ chiều đến tối, cô nhớ kỹ thời gian hài tử kia cần ăn, còn có thời gian rời đi. Không sớm cũng không muộn, hẳn là do ekip quy định.

Sáng sớm thức dậy, Tằng Khả Ny khẽ mở cửa, liếc nhìn bên ngoài cửa, phát hiện chỉ có cameraman mới yên tâm một chút. Đúng lúc này, cô nghe thấy bên cạnh mơ hồ có tiếng mở cửa.

"Dụ Ngôn?"

“Ân, là ta.” Thanh âm Dụ Ngôn từ cửa phòng bên cạnh nhẹ nhàng truyền đến.

Khóe môi Tằng Khả Ny đột nhiên nhếch lên, âm thầm nở nụ cười. Không thể nhìn thấy mặt Dụ Ngôn, không thể nắm tay Dụ Ngôn, nhưng chỉ có vài chữ như vậy đã khiến cô quên đi tâm tình trong lòng mình, cô chỉ muốn nói thêm nhiều lời hơn.

"Tối qua ngủ có ngon không?"

“Cũng được, chỉ là quá tẻ nhạt.” Dụ Ngôn thở dài một hơi, sau đó đột nhiên hỏi: “Đúng rồi Khả Ny, ngươi nói giao cho ngươi, vậy ngươi đã có cách rồi sao?"

Tằng Khả Ny lắc lắc đầu, tựa trán vào hàng rào sắt, hai tay ôm ngực trầm tư: "Ta nghĩ lần này chúng ta dùng tiền cũng sẽ không có tác dụng. Cách trực tiếp như vậy ekip hẳn đã nghĩ tới, bọn họ nhất định đã đề phòng trước rồi. Chúng ta có thể hứa sẽ tăng gấp đôi số tiền mà ekip cung cấp cho, nhưng tất cả quyền lợi trao đổi trong quá trình ghi hình sẽ bị coi là không hợp lệ, phải giao nộp."

Cho nên hôm qua Tần Vọng nghĩ quá đơn giản, đúng là dùng cách nào cũng có thể, nhưng không thể ngờ đội ngũ chương trình đã có sẵn biện pháp đối phó. Có vài thứ chắc hẳn đã được an bài từ lâu.

Tằng Khả Ny vừa dứt lời, Dụ Ngôn liền nói tiếp: "Hơn nữa, người canh giữ là một đứa trẻ, không phải người trưởng thành nên không thể đối phó bằng phương pháp của người trưởng thành".

"Ân, đúng vậy."

Dụ Ngôn dựa vào hàng rào sắt, hai tay ôm ngực, hướng về phía phòng của Tằng Khả Ny. Thanh âm nhàn nhạt truyền đến từ bên cạnh, vẫn trầm ổn như trước, nhưng sau đêm hôm qua, nàng nghe có chút ôn hòa hơn.

Nàng đột nhiên muốn nhìn thấy Tằng Khả Ny, chỉ có thể nghe thấy thanh âm nhưng không thấy người, thật sự có chút không thoải mái.

Thấy nàng im lặng, Tằng Khả Ny thăm dò gọi: "Dụ Ngôn?"

“A?” Dụ Ngôn bị gọi liền phục hồi tinh thần, lắc lắc đầu, bỏ đi ý nghĩ vừa rồi, “Ta ở đây, chỉ là đang nghĩ vài chuyện mà thôi".

Tằng Khả Ny nói: "Đứa nhỏ đó giao cho ta. Nếu như muốn tìm ta, lúc đứa nhỏ đi ăn cơm thì mở cửa."

Lúc cô nói những lời sau, ngữ khí lãnh đạm thường ngày của cô ôn nhu hơn một chút. Nhưng ở khoảng cách xa, đối với Dụ Ngôn thì khó mà phân biệt.

Vì lẽ đó mà khi nghe ai đó nói chuyên, tốt nhất ta nên nhìn vào mắt nàng. Ở khoảng cách gần liền có thể nghe được thanh âm của nàng. Như vậy mới để không bỏ sót từng tia tâm tình trong ánh mắt, mà trong mỗi lời nói càng hiện mấy phần tình cảm hơn.

“Được.” Dụ Ngôn nhẹ nhàng đáp ứng, nói xong lập tức phản ứng không biết Tằng Khả Ny có nghe thấy không, lại cao giọng nói: “Ta biết rồi".

Có thanh âm hài tử đang ngân nga nhạc thiếu nhi truyền đến từ phía xa, còn có tiếng bước chân của hài tử kia. Qua nhưng lời hát, Dụ Ngôn nghe thấy thanh âm Tằng Khả Ny truyền đến: "Dụ Ngôn, đứa nhỏ trở về rồi, mau đóng cửa lại đi."

Dụ Ngôn khẽ "ừm" một tiếng, nàng đem cửa gỗ đóng lại nhưng không nghe thấy tiếng đóng cửa của Tằng Khả Ny. Tất cả các giác quan có thể cảm nhận được sự hiện diện của Tằng Khả Ny lúc này giống như mất hết, tựa như một con tàu trên biển mất đi la bàn liền không biết phương hướng.

Nàng đóng cửa lại, nhiệt độ trong mắt cùng độ cong khóe môi cũng biến mất. Nàng nhắm chặt tay nắm cửa, cố gắng bình phục tia bất an vô cớ này. Nhưng sau khi nhắm mắt lại, thế giới trước mặt nàng vốn hoàn toàn tối đen lại xuất hiện vẻ mặt ôn nhu của Tằng Khả Ny.

Tằng Khả Ny không đóng cửa, cô chờ hài tử đi tới. Thời điểm hài tử quay về lại ra dáng người canh gác khiển trách cô, cô cúi người xuống, mấy sợi tóc đen dài trượt xuống má, che đi một chút lạnh nhạt, lộ ra nụ cười: "Bạn nhỏ, nơi này thực tẻ nhạt, chúng ta nói chuyện một chút được không?"

“Ngươi… ngươi muốn làm gì?” ngươi bé có chút líu lưỡi, mở mắt ra nhìn Tằng Khả Ny sau cánh cổng sắt, chỉ cảm thấy tỷ tỷ xinh đẹp bên trong nhìn rất nguy hiểm.

"Ta sẽ không ra ngoài, ngươi sợ cái gì? Ta cũng sẽ không để cho ngươi bị bạn nhỏ khác đánh bại" Trong mắt Tằng Khả Ny lướt qua một tia thăm dò, chăm chú nhìn hài tử, quan sát từng chi tiết biểu hiện trên mặt ngươi.

Nghe đến đây, hài tử thở phào nhẹ nhõm. ngươi kéo cửa rào sắt ra thì thấy rất vững chắc, quả nhiên như thúc thúc a di kia đã nói, chỉ cần không chủ động rút chìa khóa ra mở cửa thì tỷ tỷ bên trong nhất định sẽ không thể ra ngoài được.

Tằng Khả Ny kéo ra ghế ngồi ở bên cạnh cửa, "Thế nào, hiện tại yên tâm chưa?"

Hài tử nhìn xung quanh, cuối cùng ngồi trên mặt đất, chỉ cách Tằng Khả Ny một hàng rào sắt. ngươi ngẩng đầu nhìn Tằng Khả Ny hỏi: "Vậy ngươi muốn nói cái gì? Ta cái gì cũng không biết, ta chỉ là tới trông chừng ngươi mà thôi."

Hai tay Tằng Khả Ny đặt trên đầu gối, mỉm cười, cố gắng không làm cho mình trông quá khó tiếp cận, "Ngươi học mấy lớp?"
“Lớp bốn, học kỳ sau sẽ lên lớp năm, ta học ở trường tiểu học trong thị trấn.” Hài tử ngoan ngoãn trả lời, ôm đầu gối nhìn Tằng Khả Ny. Vừa rồi sau khi kéo cửa sắt còn sót lại chút đề phòng đều bởi vì dáng vẻ ôn hòa của Tằng Khả Ny mà dần biến mất.

Tằng Khả Ny gật đầu hỏi: "Vậy thì ngươi giỏi môn học nào nhất? Khi còn bé ta ghét nhất môn toán, còn ngươi thì sao?"

"Ta không thích toán, ta thích ngữ văn cơ. Thành tích môn ngữ văn của ta rất tốt a!" Hài tử nói, thanh âm trở nên phấn khích. Nhưng một lúc sau ngươi lại phiền muộn, tâm tình bỗng nhiên rơi xuống đáy cốc, "Nhưng mỗi lần như vậy ta muốn đưa cho baba xem. Ta nghe mẹ ta nói là baba rất giỏi toán, nhưng lần nào baba cũng không muốn xem, còn có lúc dùng gậy đánh ta..."

Hài tử đem cằm đặt trên đầu gối, tâm tình hài tử luôn đến rất nhanh mà không cần phải ngụy trang. Giây trước còn cùng Tằng Khả Ny tán gẫu môn học yêu thích, nhưng giây sau nghĩ đến chuyện phiền muộn liền nhanh chóng u sầu. Giống như thời tiết đang quang đãng trong nháy mắt bỗng mây đen đầy trời.

Tằng Khả Ny nhíu mày, cô chậm rãi đưa tay ra, hài tử không để ý, cô dừng lại một chút rồi xoa xoa đầu ngươi. Hài tử ngạc nhiên nhìn lên, cô cười hỏi: "Tại sao baba lại đánh ngươi? Là do ngươi hỏi ông ấy sao?"

Câu nói tiếp theo của hài tử khiến cho Tằng Khả Ny kinh ngạc.

"Baba không chỉ đánh ta, mà đôi khi còn đánh mẹ ta nữa."
Tằng Khả Ny kinh ngạc theo bản năng mà nhìn về hướng cameraman. Đây là ekip an bài hay là thật vậy? Nếu là thật thì thử thách đặt ra trước mắt cô lẽ nào là để cô giúp đỡ đứa nhỏ này sao?

Cô cẩn thận suy nghĩ, kéo một sợi dây từ những ký ức phức tạp trong tâm trí, tất cả tin tức về "In and Out" lại vụt qua mắt cô. Ngay sau đó, một tia sáng nhanh chóng lóe lên, Tằng Khả Ny hơi híp mắt lại.

Cô thu lại suy nghĩ, nhìn vào ống tay áo độ dài không phù hợp của hài tử, bàn tay tiếp tục chậm rãi xoa đầu ngươi, ngón cái nhẹ nhàng xoa tóc ngươi: "Vậy bình thường ngươi giải quyết thế nào? Mẹ ngươi nói thế nào?"

Hài tử lắc lắc đầu, đôi mắt to trong suốt có chút long lanh, "Baba có lúc sẽ ôm chúng ta khóc, ôm ta khóc, cũng ôm mẹ khóc. Mẹ nói tha thứ cho baba, bởi vì chân baba không tốt mới tâm tình không tốt, không phải cố ý. Baba hứa lần sau không làm như vậy với chúng ta nữa, nhưng lần sau baba uống say sẽ lại khóc đánh chúng ta..."

“Chân ba ngươi bị làm sao?” Tằng Khả Ny bắt được trọng điểm.

"Baba đang làm việc thì bị ngã gãy chân. Hiện tại đi lại bất tiện, làm việc cũng vậy..." Khi hài tử nói câu này, vẻ mặt khổ sở vừa rồi có chút thay đổi, ngữ khí có phần quan tâm hơn.

Tằng Khả Ny lập tức hỏi câu quan trọng nhất: "Vậy ngươi nghĩ baba có nên được tha thứ không?"

Hài tử giống như đã hết bi thương, vẻ mặt mờ mịt, giống như lần đầu tiên được hỏi câu như vậy. Lúc đầu ngươi khẽ lắc đầu, nhưng sau đó lại gật đầu, "Baba không vui. Baba không phải cố ý đâu. Lúc trước baba rất thương ta, chẳng mấy chốc sẽ sớm trở lại như xưa thôi."

Tay Tằng Khả Ny đột nhiên đông cứng, có lẽ đứa nhỏ này đã nhiều lần bị truyền vào quan điểm tha thứ. Nhưng cái lắc đầu ban đầu lại đại diện cho suy nghĩ chân thật nhất của ngươi, trong lòng ngươi hẳn là không tha thứ cho cha mình.

“Nếu ta nói như vậy là không đúng, ngươi có đồng ý không?” Ngữ khí của Tằng Khả Ny vô cùng nhẹ nhàng, bàn tay cô đang vuốt ve đầu hài tử chậm rãi dọc theo mái tóc của ngươi, vuốt lần này đến lần khác.

"Không phải, ngươi nói bậy! Ngươi nói dối!" Hài tử như bị đụng phải vảy ngược, mạnh mẽ hất tay Tằng Khả Ny ra, bàn tay gầy gò trắng nõn nặng nề ném vào hàng rào sắt.

Thậm chí Tằng Khả Ny còn có thể nghe thấy một tiếng vang giòn, đau đớn đến lông mày cau lại, cô nhìn thấy hài tử vội vàng đứng dậy, chỉ vào cửa hét lớn: "Ngươi không được phép nói chuyện! Đóng cửa lại! Đóng cửa lại! Mau lên!"

Tình huống này không đúng. Cameraman trông có vẻ nghiêm túc muốn đi qua. Tằng Khả Ny liền xua tay ra hiệu không cần lo lắng. Sau đó, cô nhìn sâu vào hài tử đang thở hổn hển, đứng dậy kéo ghế dời đi rồi đóng cửa lại.

Cơn đau ở khớp tay của cô đi cùng bầu không khí nặng nề mà dần dần mất đi, chỉ khi cô khẽ động ngón tay một chút thì cơn đau ập đến khiến cô nhớ đến tia hoảng sợ cùng mang theo bản năng kháng cự trong ánh mắt của hài tử.

Một ngày này trôi qua rất nhanh, Tằng Khả Ny ngoại trừ ứng phó với người chủ trì ngoài cửa một lần, còn lại thì lặng lẽ mở cửa quan sát hài tử kia. Đến tối hài tử rốt cục rời đi, Tằng Khả Ny lúc này mới mở cửa. Ánh trăng bên ngoài rắc một vùng rộng lớn trên hành lang, tay Tằng Khả Ny vươn ra, lòng bàn tay hướng lên trên, ánh trăng từ kẽ ngón tay lộ ra, gió thoảng qua, tựa như nắm giữ ánh trăng vậy.

"Khả Ny, ngươi đang làm gì vậy?"

Thanh âm Dụ Ngôn mang theo ý cười truyền đến, nàng nhìn thấy đầu ngón tay nhỏ gầy của Tằng Khả Ny dưới ánh trăng toát ra một chút lạnh lẽo, ngón tay nhẹ nhàng nắm lại, tựa như muốn bắt lấy ánh sáng.

“Không có gì, chỉ là đang nghĩ vài chuyện mà thôi.” Tằng Khả Ny thở dài, chuyển động tay phải bị thương, nhàn nhạt cười.

Hiếm khi nghe thấy Tằng Khả Ny chủ động thừa nhận mình có tâm sự, trước giờ cô không nói nhiều, có chuyện gì thì lúc nào cũng tự suy tính ở trong lòng. Dụ Ngôn đột nhiên hiếu kỳ, nàng hỏi: "Đang nghĩ gì vậy? Có liên quan đến hiện tại không?"

Bàn tay xòe ra nắm chặt thành quyền, rõ ràng chỉ là bàn tay mảnh khảnh nhưng lại làm cho Dụ Ngôn sinh ra một loại ảo giác. Nàng luôn cảm thấy bàn tay này mang theo một luồn nghị lực cùng niềm tin vững vàng. Bàn tay này muốn bắt được thứ gì, hay có thể lập tức không bắt được thì đó chỉ là vấn đề thời gian. Dụ Ngôn nhếch môi cười, lắc đầu vứt bỏ ý nghĩ vớ vẩn này.

"Dụ Ngôn, thật ra lần này ta không chắc lắm. Đã qua một ngày rồi, ta vẫn chưa nghĩ ra cách làm thế nào để đối phó với đứa nhỏ kia. Nếu lần này chúng ta thua, trong vòng ba ngày chúng ta không thể thoát ra được, ngươi có trách ta không?"

Dụ Ngôn có chút choáng váng, rõ ràng chỉ cách nhau một bức tường, rõ ràng không thể nhìn thấy mặt cô, rõ ràng cô phải duỗi tay ra như vậy nàng mới có thể miễn cưỡng nhìn thấy. Dù cách xa nhau như vậy, Dụ Ngôn cũng không thể giải thích được tiếng thở dài của Tằng Khả Ny là như thế nào.

Từ "Sẽ không" mắc kẹt trong cổ họng nàng, nàng mở miệng muốn nói nhưng vẫn không nói ra được. Nàng không quan tâm đến chuyện thắng thua, nhưng Ôn Thanh Sơn sẽ nghĩ là nàng sẽ để ý. Nàng thấy bàn tay kia lại từ từ duỗi ra, bàn tay nhỏ gầy này hai ngày trước đan xen với bàn tay mình rất lạnh, hiện tại nhìn càng lạnh hơn.

Dụ Ngôn cười nói, "Nếu chúng ta thua cũng có thể lại thắng a. Vẫn còn chưa kết thúc."

Tằng Khả Ny sửng sốt một chút, đột nhiên nở nụ cười, ánh sáng trong mắt còn sáng hơn cả sao trên trời, "Đúng vậy, là có thể lại thắng."

Đến thời điểm nào đó ngươi sẽ hoàn toàn hiểu rằng, thua một lần, cũng có thể lại thắng. Có một người sẽ luôn làm ngươi thua tất cả những bàn chơi, những cũng sẽ luôn có một người giúp ngươi chiến thắng trọn vẹn. Cho ngươi những gì ngươi đã mất, còn có cho ngươi những gì ngươi chưa đạt được.

CHƯƠNG 37

Ngày hôm sau, hài tử kia trông có chút ủ rũ, dáng vẻ không vui, ngay cả khi mang cơm vào cho Tằng Khả Ny và Dụ Ngôn cũng rất im lặng. Nhưng bộ dáng này không lộ rõ vẻ tức giận như hôm qua, ngoài việc giao cơm rồi lấy lại bát đĩa thì sẽ không tiến lại gần cửa nửa bước, việc này khiến Tằng Khả Ny có chút nghi hoặc.

Ăn tối xong, cô đưa bát đĩa cho hài tử, đang định nói nhưng đã thấy ngươi đặt bát đĩa sang một bên, đối mặt với Tằng Khả Ny cúi đầu mà không nói gì.

Đứa nhỏ kia hẳn là muốn nói cái gì, Tằng Khả Ny nghĩ thầm trong lòng. Cô dời ghế ra cửa ngồi xuống, quay lại nhìn câu, cũng không nói thẳng mà chậm rãi nói: "Thực ra phân đoạn này thắng thua đối với ta không quan trọng. Ngươi đến đây khẳng định là vì phần thưởng, chỉ cần kiên trì đến ngày cuối cùng là tốt rồi."

Lời nói của Dụ Ngôn lại văng vẳng bên tai cô, có chút xa xôi, Tằng Khả Ny khẽ kéo khóe môi, đã gần hai ngày không gặp Dụ Ngôn rồi, không biết ngươi ấy bên kia có đối sách gì giải tỏa buồn chán không.

Hài tử vẫn mặc chiếc áo ống tay dài, ngón cái cùng ngón trỏ hai bàn tay đan xen vào nhau đặt ở trước mặt. ngươi lẳng lặng ngồi ở chỗ hôm qua cùng Tằng Khả Ny nói chuyện.

Tằng Khả Ny vừa đi vừa lấy một cuốn sách, đó là một cuốn tiểu thuyết, "Gào thét" của Lỗ Tấn. Không biết có phải là học sinh từng sống ở đây bỏ lại không. Cuốn tiểu thuyết này Tằng Khả Ny đã từng đọc qua, chỉ là mười mấy năm trước rồi. Hôm qua cô mở ra mới nhận ra chính mình hầu như đã không nhớ nội dung trong sách là như thế nào.

"Khi còn đi học, có một bạn học trong lớp ta không nghe giảng bài, hơn nữa còn không nghe lời. Bài tập cũng không chịu làm, chống đối giáo viên, trực nhật cũng không làm, còn thường để cán sự lớp nhắc nhở. Trong lớp ai cũng đối với hắn hận đến nghiến răng, hận không thể mong trong lớp không có hắn."

Tằng Khả Ny dừng một lúc, sau đó hỏi hài tử bên ngoài: "Nếu ngươi cũng ở thời điểm đó, ngươi cũng sẽ nghĩ hắn rất đáng ghét, đúng không?"

Hài tử sững người một lúc, quay lại nhìn cô, sau đó chậm rãi gật đầu "Đúng vậy."

Tằng Khả Ny tiếp tục nói: "Thời điểm đó, giáo viên chủ nhiệm lớp chúng ta rất tốt. Ông ấy sẽ đi cùng chúng ta đến sân chơi bóng. Ông ấy cũng sẽ giảng riêng cho từng bạn học gặp phải vấn đề khó, kiên nhẫn nói cho đến khi chúng ta hiểu mới thôi." Cô lại dừng lại một lúc mới hỏi: "Ngươi cũng sẽ nghĩ ông ấy là người giáo viên tốt, đúng không?".

Hài tử gật đầu: "Đúng vậy, chủ nhiệm của ta cũng thế."

Tằng Khả Ny lắc đầu, trong tay cầm quyển "Gào thét", ngón tay cái xoa xoa tựa sách mạ vàng, lông mi cong dài khẽ run lên, ánh hoàng hôn rơi vào trên người, khí tức lãnh đạm giống như có thể nhìn thấu chuyện đời.

"Nhưng có một lần bạn học kia chống đối ống ấy, hơn nữa rất ngông cuồng, tuyên bố muốn dở bỏ tất cả bàn học trong lớp. Thì ngay lúc đó chủ nhiệm liền tát vào đầu hắn một cái." Tằng Khả Ny nói xong, quay lại nhìn hài tử "Nhưng mà bạn học kia không bị thương, phụ huynh cũng đồng tình với cách làm của chủ nhiệm, cho rằng hài tử làm sai nên được dạy dỗ. Nhưng về sau, bạn học kia càng ủ rũ không vui, khi có người giơ tay lên hắn liền vô thức tránh đi, có vẻ ngoan ngoãn hơn rất nhiều."

Hài tử nhìn Tằng Khả Ny không chớp mắt, dấu vết phiền muộn trầm mặc vừa rồi đã biến mất, thay vào đó chính là nghi ngờ những gì Tằng Khả Ny nói. ngươi mở đôi mắt to phản ứng lại, chớp chớp mắt hỏi: "Sao lại như vậy?"

Tằng Khả Ny mở trang tiêu đề của cuốn sách, nhìn ánh hoàng hôn chiếu một tia sáng lên cuốn sách, tâm tình của cô vô cùng bình tĩnh. "Bởi vì hắn sợ hãi, tất cả mọi người đều nghĩ rằng hắn giác ngộ không phải là chuyện xấu, cho dù số ít người cảm thấy không nên làm như vậy, cũng không thể làm được gì. Bởi vì cha mẹ của bạn học kia không có ý kiến, cho nên bạn học kia dần dần thành bộ dáng như vậy."

Hài tử hít hít mũi, vươn tay nắm lấy hàng rào sắt. Lời nói của Tằng Khả Ny giống như những chiếc đinh nhỏ, lúc đầu hoàn toàn không nhận thấy được độ sắc bén của nó, cho đến khi tất cả đinh đóng vào cùng một lúc, cơn đau chuyển từ nhỏ chuyển thành đau dữ dội không thể lường trước được.

"Đôi khi chúng ta rất muốn làm điều gì đó cho những người mình quan tâm, hy vọng có thể tận lực làm được dù chỉ là việc nhỏ nhất. Nhưng một khi chúng ta không có khả năng hay thậm chí không có cách nào để làm chuyện như vậy thì sẽ rất khổ sở, động lực ban đầu liền biến thành phẫn nộ, ý định ban đầu liền bị phá vỡ. Lúc này rõ ràng là nghĩ tốt nhưng lại biến thành một loại thương tổn. Ví dụ như giáo viên chủ nhiệm mà ta đã nói, ông ấy nghĩ vì lợi ích của học sinh, nhưng hành vi như vậy là bạo lực. Xét về tình nghĩa cùng pháp luật, ông ấy đều sai lầm."

Tằng Khả Ny đóng sách lại, quay đầu nhìn hài tử, đôi mắt thâm trầm giống như biển lặng vô bờ, mặt ngoài tĩnh lặng nhưng dưới đáy ẩn giấu sóng gió mãnh liệt. Lại như loại cảm giác mà Tằng Khả Ny dành cho hài tử lúc này, đại dương sâu thẳm chờ đợi thời cơ, đến thời cơ thích hợp thì đợt sóng to lớn như bầu trời nuốt chửng mọi thứ trước mặt.

Cô khẽ mở môi, thanh âm trầm thấp vang lên: "Cũng giống như baba của ngươi."

Tằng Khả Ny đã chuẩn bị tốt cho thất bại lần hai, cô nhìn hài tử, chờ đợi cơn bạo phát như hôm qua, nhưng cuối cùng hài tử vẫn không có phản ứng. Bộ dáng hài tử vẫn không tin, nhưng không phản bác lại như hôm qua, có lẽ điều ngươi không tin chính là lời kể của Tằng Khả Ny.

Hài tử cúi đầu khóc nức nở: "Ta không nên nghe lời mẹ, ta thật sự không thích baba của hiện tại. Tối hôm qua ông ấy lại đánh mẹ. Ta nói baba dừng lại, nhưng baba còn đánh cả ta…"

Tằng Khả Ny do dự một lúc, nhưng là lựa chọn vươn tay sờ đầu hài tử. Bàn tay cô duỗi ra vẫn là bàn tay hôm qua bị đập vào cửa rào sắt, mu bàn tay có màu xanh tím nhàn nhạt, trên mu bàn tay trắng nõn đặc biệt rõ ràng.

Hài tử kéo tay cô xuống kiểm tra, vừa khóc vừa xin lỗi cô: "Tỷ tỷ, thật xin lỗi, hôm qua ta không nên đối với ngươi như vậy."

Tằng Khả Ny nhếch lên khóe môi, "Không sao."

Cô thu tay về, đang muốn bỏ sách lại chợt nghe tiếng hài tử ngoài cửa hỏi: "Tỷ tỷ, ngươi có thể giúp ta đúng không?"

Hài tử bắt đầu có chút tin tưởng Tằng Khả Ny, tình hình hiện tại giống như đã đảo ngược. Vốn dĩ Tằng Khả Ny nhu nhược nằm trong căn phòng khóa kín này, hài tử có chìa khóa mới là cường thế. Chỉ cần ngươi yêu cầu cô đóng cửa lại, cô sẽ không thể nghe thấy hay nhìn thấy gì, nhưng ngươi lại vô tình để Tằng Khả Ny tiến vào bên trong nội tâm.

Tằng Khả Ny đặt sách lại trên giá, xoay người nhìn hài tử, cho dù bây giờ đang ghi hình, cô vẫn phải nói ra câu trả lời chân thật: "Có thể ta không giúp được cho ngươi, giống như câu chuyện vừa rồi ta kể cho ngươi nghe vậy."

Điều kiện tiên quyết để luật sư thụ án là thân chủ nguyện ý mới có thể giúp đỡ. Nhưng căn cứ vào lời nói của hài tử, bởi vì tâm tình của cha ngươi không tốt, mẹ ngươi đều năm lần bảy lượt tha thứ, vậy thì cơ bản đã cắt đứt khả năng cô có thể giúp đỡ.

“Sẽ không, ngươi nói với ta nhiều như vậy, khẳng định là chị muốn giúp ta!” Hài tử đứng lên, hai tay nắm cửa rào sắt, thanh âm non nớt của ngươi nói xong vẫn còn vang dội trong phòng.
Tằng Khả Ny nhìn vẻ mặt của ngươi, cho dù đã đối mặt với nhiều vụ án lớn, cô cũng không khỏi cảm thấy có chút thương hại. Người trưởng thành ít nhiều tự chủ hơn hài tử, cảm xúc đều không thể buông bỏ, nhưng ở hài tử, cảm xúc lại nhân lên gấp bội.

"Xin lỗi, ta không giúp được gì."
Tằng Khả Ny vốn đang phân vân thắng thua trong thử thách này, hoàn toàn không muốn dựa vào lợi thế bất ngờ kia. Cô bước đến bên giường ngồi xuống, không biết lúc này cameraman còn đang làm việc hay không. Cô khẽ thở dài, tâm tư đã trôi dạt đến thị trấn hai ngày sau sẽ đến.

Động tĩnh của hài tử quá lớn, tự nhiên cũng kinh động đến Dụ Ngôn bên cạnh. Dụ Ngôn mở cửa ra, nhìn thấy cameraman đang vát máy nhắm vào cửa bên cạnh, nàng nhíu nhíu mày, vì Tằng Khả Ny không lên tiếng cho nên nàng cũng quyết định xem chuyện gì đang xảy ra.

Hài tử đang dùng tâm tình kích động nói chuyện, hơi đâu đi chú ý Dụ Ngôn? Hơn nữa, bây giờ ngươi cảm thấy người duy nhất có thể giúp ngươi là Tằng Khả Ny. ngươi lay động cửa rào sắt, trong tiềm thức muốn đi vào, liền nhớ tới Tằng Khả Ny vẫn còn đang bị giam, cho dù muốn giúp cũng không giúp được.

"Có phải ngươi ra ngoài liền có thể giúp ta không? Vậy ta cho ngươi ra ngoài! Ta mở cửa cho ngươi!"

Dụ Ngôn thích thú dựa vào cửa, đến thời điểm này nàng chưa hề mở cửa, thậm chí còn không biết chuyện gì đang xảy ra. Nhưng hiện tại xem ra Tằng Khả Ny đã nắm được thế chủ động trong tay, đứa nhỏ này rõ ràng nắm giữ chìa khóa trong tay lại trở thành thế bị động.

Nàng vốn tưởng Tằng Khả Ny sẽ đáp ứng, nhưng không ngờ tới thời điểm đứa nhỏ lấy chìa khóa ra, thanh âm của Tằng Khả Ny từ xa truyền đến, vẫn thản nhiên nói: "Ta không có ý đó. Cho dù ta ra ngoài cũng không thể giúp được ngươi. Ngươi không cần phải…"

"Ta không tin!"

Vẻ mặt hài tử kiên định, lại cúi đầu tìm kiếm chìa khóa, cuối cùng chọn ra một chiếc chìa khóa màu trắng bạc. "Cạch" một tiếng, cửa rào sắt trước mặt Tằng Khả Ny được mở ra.

Ngoài cameraman ở phòng, ekip cũng rất chú ý đến tình huống bên này. Động tĩnh vừa rồi cũng đã thông báo cho người chủ trì. Vừa mở khóa cửa, người chủ trì mỉm cười bước tới, một nhân viên tiến lên mang hài tử đi, trước khi đi còn quay lại nhìn Tằng Khả Ny, trong mắt hiện lên tia cố chấp cùng tin tưởng.

“Chúc mừng đội một, Dụ Ngôn và Tằng luật sư đã được thả sau khi chấp hành xong bản án!” Người chủ trì bước tới, mở lòng bàn tay đặt một chiếc chìa khóa lên, đó là chìa khóa phòng của Dụ Ngôn.

Tằng Khả Ny tạm thời gác lại ý nghĩ về hài tử kia, lấy chìa khóa từ tay người chủ trì bước đến phòng bên cạnh. Khi cánh cửa mở ra, Dụ Ngôn và cô cuối cùng đã có thể nhìn thấy nhau mà không có bất kỳ rào cản nào. Hai ngày không gặp nhau, tựa như có một loại cảm xúc mờ nhạt tuôn trào.

Hai ngày nay, Dụ Ngôn nói chuyện với Tằng Khả Ny vẫn có thể tưởng tượng ra vẻ mặt của cô. Nhưng lúc này nhìn thấy cô, ngũ quan của cô giống như rõ ràng hơn. Mắt, mũi, môi, biểu cảm vẫn lạnh lùng như vậy, so với trước đây còn rõ ràng hơn.

“Dụ Ngôn, để ngươi chờ lâu.” Tằng Khả Ny đưa tay ra, môi khẽ cong lên.

Nụ cười này cắt qua hơi thở lạnh lẽo bao trùm lấy nàng, giống như một cơn gió đầu xuân, xua đi mùa đông lạnh giá.

“Không lâu, ta nghĩ thời gian còn lại đã đủ cho chúng ta làm lại lần nữa.” Dụ Ngôn đưa tay cho Tằng Khả Ny, bước ra đứng bên cạnh cô đối mặt với máy quay, hai tay nắm chặt lấy nhau.

“Chúc mừng, hai người là đội đầu tiên thành công để người canh giữ mở cửa.” Người chủ trì phấn khởi tuyên bố.

Vừa dứt lời, thông báo đội Dụ Ngôn đứng nhất vang lên, vang vọng trong khuôn viên trống trải này.

Tằng Khả Ny hỏi: "Đứa nhỏ kia sẽ bị đuổi đi sao?".

Người chủ trì nói: "Không có. Tuy đứa nhỏ kia không kiên trì đến cùng, nhưng vẫn có phần thưởng."

Tằng Khả Ny gật đầu hỏi: "Ta có thể gặp hắn không? Còn có ta muốn lấy lại hành lý với điện thoại, ta cần dùng một chút."

Người chủ trì dùng sức vỗ tay, ánh mắt lóe lên ý hiểu rõ, cười nói: "Đương nhiên là được. Hai người đã ra ngoài rồi, như vậy sẽ không ở trong thử thách. Đi thay quần áo trước đi, ta sẽ an bài cho ba người phòng khác. Gặp lại ở đó a. "

CHƯƠNG 38

Người chủ trì thoải mái đồng ý, Tằng Khả Ny siết chặt tay Dụ Ngôn, quay đầu nhìn nàng, nói: "Dụ Ngôn, đi với ta. Gia đình đứa nhỏ kia có chuyện. Ta muốn giúp hắn."

Ngữ khí Tằng Khả Ny không chút chất vấn, thời điểm nói ra thanh âm có chút nhẹ nhàng. Không biết vì sao, Dụ Ngôn cảm thấy Tằng Khả Ny giống như càng ngày càng nhẫn nại, hơn nữa thanh âm của cô cũng càng ngày càng ôn hòa. Cảm giác này tựa như đến bất chợt, từng chút từng chút xâm nhập vào ý thức của nàng, đến hôm nay mới dần dần lộ ra.

Dụ Ngôn thu lại ánh mắt có phần mất tự nhiên, cười nói: "Được."

Sau khi hai người thay quần áo xong, Tằng Khả Ny đi lấy vali, lục giấy bút, cầm điện thoại cùng Dụ Ngôn và người chủ trì dẫn đường xuống phòng mới. Người chủ trì ở ngoài cửa dặn dò: "Ta sẽ đợi ở cửa, hai người cứ an tâm nói chuyện. Nội dung nào nên phát ra ngoài, trên đó đều có giải thích."

Tằng Khả Ny liếc nhìn cameraman đang đi theo mình. Sau đó nhìn người chủ trì đang xoay người, khẽ gật đầu đáp: "Ta đã biết."

Hai người mở cửa đi vào, hài tử đang do dự chờ ở bên trong. Tằng Khả Ny vừa đi vào liền nhảy dựng lên, kích động chạy tới: "Tỷ tỷ! Ta biết ngươi nhất định sẽ tới! Ngươi sẽ giúp ta đúng không?"

Tằng Khả Ny buông tay Dụ Ngôn ra, sờ sờ đầu hài tử "Ngươi ngồi xuống trước đi, ta có vấn đề muốn hỏi ngươi."

Hài tử lập tức chạy đến trên giường ngồi xuống, thành thật nhìn Tằng Khả Ny chờ cô hỏi chuyện.

Tằng Khả Ny cùng Dụ Ngôn ngồi lên giường đối diện với hài tử, lại vỗ nhẹ vào tay Dụ Ngôn, dùng ánh mắt ra hiệu nàng bình tĩnh đừng nóng vội. Sau đó, cô đối mặt với hài tử, nói: "Chuyện gia đình ngươi, ta đại khái đã hiểu, nhưng từ những gì ngươi nói, ta nghĩ vẫn có thể cứu vãn. Cho nên bây giờ ta có hai phương án. Trước khi nói cho ngươi biết, ta hy vọng có thể tiếp tục nghe nguoie nói lại toàn bộ một lần. Ngươi hiểu ta đang nói gì không?"

Đôi mắt hài tử có chút mê man nhưng vẫn kiên định gật đầu: “Trên trấn rất nhiều thúc thúc a di biết chuyện này, nhưng mỗi lần ta muốn nhờ bọn họ đến giúp hai mẹ con ta thì bọn họ đều nói đây là việc của gia đình ta, bọn họ không thể xen vào. Hơn nữa mẹ cũng nói, baba sẽ tốt lên, còn để ta nghĩ về công việc khó khăn của ba, không nên để bạn học cùng lớp thấy ta bị thương..."

"Khả Ny, chuyện này..." Dụ Ngôn muốn nói lại thôi nhìn Tằng Khả Ny, trong lời nói có chút do dự.

Nàng không ngờ lần này lại gặp phải chuyện như vậy, rõ ràng là bạo lực gia đình, đồng thời cũng đã kéo dài rất lâu. Nghe những gì đứa nhỏ này nói, bởi vì gia đình mang những tiềm ẩn, mà những tổn thương mà đứa nhỏ phải chịu đựng lâu nay vẫn chưa được xử lý dứt điểm, thậm chí hiện tại đến mức độ này.

Tằng Khả Ny lắc lắc đầu, vươn tay hướng về phía hài tử: "Đưa tay ra cho ta xem."

Hài tử có chút rụt rè, nhưng thấy Tằng Khả Ny chưa từng mang vẻ mặt nghiêm túc như vậy, vẫn là lấy hết can đảm đưa tay phải ra.

Tằng Khả Ny một tay nắm quả đấm nhỏ, nhẹ nhàng kéo ống tay áo của hài tử lên, nhìn thấy trên cánh tay hầu như tất cả đều là dấu vết bầm tím, có sâu có cạn. Hẳn là do vết thương cũ chưa lành lại thêm vết thương mới.

"Bình thường có ai giúp hai mẹ con ngươi không? Những người đó nói thế nào?" Tằng Khả Ny kéo ống tay áo xuống, ý bảo hài tử rút tay về.

Hài tử gật đầu, trong mắt có ánh sáng lóe lên: “Tiểu di cùng dượng thường xuyên đến nhà.” Vừa nói xong lời này, ánh mắt của ngươi tối sầm lại: “Tiểu di sẽ cùng mẹ xin ta tha thứ cho baba, nhưng rõ ràng ta thấy tiểu di ôm mẹ lau nước mắt, vì mỗi lần baba nhận sai, sau không quá mấy ngày lại đánh chúng ta."

Hài tử không tự nhiên nắm ống tay áo mình, vô thức không để vết thương của mình lộ ra. Trong hai ngày qua, động tác này là lần đầu tiên Tằng Khả Ny nhìn thấy, có lẽ là do có vết thương mới.

Tằng Khả Ny hỏi: "Ngươi cảm thấy baba ngươi có thật sự biết mình sai không?"

Hài tử chớp chớp mắt, hai tay đặt trên đầu gối, lòng bàn tay nhỏ nhéo nhéo đùi, Tằng Khả Ny thấy ánh mắt ngươi chuyển từ nghi ngờ thành khẳng định, cuối cùng gật đầu: "Ta nghĩ baba biết không nên làm như vậy với mẹ con ta, ta cảm thấy baba cũng thực sự khổ sở như ta với mẹ vậy..."

Có một số người cũng cảm thấy khổ sở khi làm tổn thương người mà họ quan tâm, nhưng cho dù nạn nhân sẵn sàng chịu đựng, thậm chí không một lời oán hận mà tha thứ, này trước sau không thể làm cái cớ để làm tổn thương. Bởi vì bản chất của tổn thương người khác không thay đổi, cho dù có muôn vàn lý do, tổn thương vẫn là tổn thương, tội lỗi vẫn là tội lỗi.

Tằng Khả Ny gật đầu, suy tư một chút nói: "Hiện tại ta nói cho ngươi hai chuyện. Ngươi phải nhớ rõ, một bước cũng không được quên. Có thể làm được không?"

“Ta có thể.” Hài tử gật đầu, ngồi thẳng người nhìn Tằng Khả Ny.

Tằng Khả Ny tìm một cái tên trong danh bạ điện thoại, sau đó lấy giấy bút viết ra địa điểm cụ thể của bệnh viện ở thành phố B. Cuối cùng sao chép tên và số điện thoại đưa cho ngươi: "Chuyện thứ nhất, đưa địa chỉ này cho mẹ với tiểu di của ngươi, yêu cầu họ đến bệnh viện tìm bác sĩ này. Nếu bọn họ hỏi địa chỉ này đến từ đâu, ngươi liền nói là do lúc ngươi tham gia hoạt động sự kiện đã hỏi ca ca tỷ tỷ ở chỗ này."

Cô dừng lại một chút, hài tử nghiêm túc gật đầu. Cuối cùng cô viết tên và số điện thoại của mình và Đới Manh lên, còn có địa chỉ của sở sư vụ vào tờ giấy khác rồi đưa cho ngươi.

Cô chỉ vào tên mình: "Đây là tên ta, bên cạnh là tỷ tỷ giống như ta".

Hài tử bỗng nhiên nở nụ cười, nụ cười hồn nhiên cắt đi buồn tẻ vừa rồi, "Tên của ngươi thực hay a."

Dụ Ngôn ở một bên khẽ mỉm cười, Tằng Khả Ny nhàn nhạt nhìn ngươi bé một chút, nói tiếp: "Nghe cho rõ, chuyện thứ hai. Nếu như sau khi gặp bác sĩ này, tình hình gia đình ngươi không có gì thay đổi thì ngươi liền để tiểu di đưa mẹ ngươi đến nơi này tìm ta. Nếu ta không có ở nơi này, ngươi liền tìm Đới tỷ tỷ bên cạnh, nói với nàng là ta để ngươi đến."

Thanh âm của cô trầm đi rất nhiều, ánh mắt thâm thúy không lường được, cất giấu một tia xa cách, còn có một tia nguy hiểm: "Còn nữa, ngươi để tiểu di đưa hai mẹ con ngươi đi bệnh viện kiểm tra vết thương, đem kết quả kiểm tra cất kỹ. Đến khi tìm ta thì mang theo những thứ này.  Nhớ rõ sao?"

Hài tử dừng lại một chút, ánh mắt chuyển từ tờ giấy trên tay sang khuôn mặt của Tằng Khả Ny, gật đầu lia lịa, cuối cùng nắm lấy tay Tằng Khả Ny cười nói: "Ta biết là ngươi có thể giúp ta mà. Ta nhớ được, tất cả đều nhớ a. Tỷ tỷ, sau này ta có thể gặp ngươi nữa không? Đến nơi đó ta sẽ gặp được ngươi sao?"

Khi tiểu di của ngươi nhìn thấy tên của sở sư vụ, nhất định liền biết mình nên làm gì. Nhìn thấy bản thân trong hoàn cảnh này có lẽ không phải là chuyện tốt đẹp gì, ít nhất là đối với gia đình.

Tằng Khả Ny chịu đựng đau đớn khi bị hài tử vô tình ấn vào mu bàn tay, cô thu tay lại sờ sờ đầu của ngươi: "Ừm, ngươi nhớ kỹ những lời ta nói."

Cô nở nụ cười thực dịu dàng, tự nghĩ tốt hơn hết không cần họ đến tìm mình, vì đến lúc đó sẽ thật sự không thể cứu vãn.

Hài tử đã bị đưa đi, Tằng Khả Ny cùng Dụ Ngôn bước ra khỏi ký túc xá, cameraman đã đi mất, chỉ còn lại người chủ trì.

"Có phải tất cả những đứa trẻ được lựa chọn cho thử thách này đều giống với đứa nhỏ kia không?"

Tằng Khả Ny nhìn bóng lưng hài tử, hỏi người chủ trì bên cạnh.

"Không, lần này chỉ có một người, tình cờ gặp được ngươi. Chỉ là đứa nhỏ đó may mắn mới đụng phải ngươi." Người chủ trì thay đổi dáng vẻ tăng động ghi hình mấy ngày nay, trong lời nói có chút phiền muộn, hắn nhìn về phía Tằng Khả Ny và Dụ Ngôn, thở dài nói: "Đêm nay nghỉ ngơi thật tốt đi, chờ mấy đội kia đều ra ngoài, chúng ta liền đến phân đoạn cuối cùng."

Hai người gật đầu nhìn người chủ trì vẫy tay rời đi. Tằng Khả Ny hỏi Dụ Ngôn: "Dụ Ngôn, vẫn còn sớm, có muốn ra ngoài tản bộ một chút không?"

Dụ Ngôn nhìn cô, cười nói: "Được."

Khu vực các nàng đang ở là trường trung học đang được sửa chữa lại, học sinh đều đang ở khuôn viên khác. Ôn Khinh Han cùng Dụ Ngôn bước chậm trong sân, ve sầu kêu liên hồi, gió đêm mùa hè lướt qua, tâm tình bình tĩnh của hai người cũng không cảm thấy oi bức.

Bóng hai người bị ánh đèn đường phía trước kéo dài ra phía sau, Dụ Ngôn chạm vào tay Tằng Khả Ny, nhẹ giọng hỏi: "Khả Ny, đứa nhỏ vừa rồi đến cùng là xảy ra chuyện gì?"

Tằng Khả Ny im lặng một hồi, nhìn về phía xa, nhàn nhạt nói: "Là bạo lực gia đình. Trong lúc vô tình ta nghe hắn nhắc tới, hỏi xong mới biết đại khái cha của hắn vì lý do thân thể mà tâm tình không tốt, sau đó trút giận lên người trong nhà. Hơn nữa, dựa theo những gì hắn nói, vì như vậy mà đã hình thành thói quen bạo lực gia đình. Ngươi biết đấy, thói quen bạo lực gia đình theo chủ yếu do hai nguyên nhân, một là do nạn nhân nhiều lần nhu nhược, hai là sự thờ ơ của những người thân cùng người xung quanh. Đứa nhỏ kia đã chiếm cả hai điểm này, mẹ hắn không chỉ chịu đựng mà còn thuyết phục con trai mình giữ im lặng, việc này ảnh hưởng nghiêm trọng đến việc giải quyết vấn đề."

Tằng Khả Ny dừng lại ngồi ở trên ghế đá bên cạnh sân, Dụ Ngôn cũng ngồi xuống, nàng nhìn Tằng Khả Ny nói: "Vừa rồi ta nghe hắn nói ba của hắn mỗi lần như vậy đều sẽ xin lỗi, sẽ nhận sai, nghe như mang thái độ tốt thừa nhận sai lầm. Dù sao đây cũng là địa phương nhỏ, nhiều người còn ôm thái độ không liên quan, huống chi là người trong cuộc. Một người muốn đánh, một người chịu đựng, cho nên sự việc mới kéo dài lâu như vậy".

“Đúng vậy.” Tằng Khả Ny gật đầu, “Nhưng ta nghĩ chúng ta gặp phải chuyện này hẳn là có sắp xếp.”

"Bởi vì thái độ vừa rồi của chủ trì sao?"

Tằng Khả Ny mím môi "Ừm, nếu chỉ là trùng hợp, hắn không cần tạo chỗ cho chúng ta gặp đứa nhỏ, thậm chí còn là người canh giữ. Hơn nữa, vừa rồi hắn nói với ta nội dung nào nên phát ra ngoài, trên đó đều có giải thích."

Đứa nhỏ này giống như giấy thông hành vậy, sau khi thử thách kết thúc vẫn có thể ở lại gặp mặt diễn viên cùng đối tác, hiển nhiên là có sắp xếp đặc biệt. Nhưng đây là vì cái gì? Trong đầu Dụ Ngôn giống như có điều gì đó động đậy, nhưng lập tức lại không hiểu được rõ ràng.

Nàng quay đầu lại nhìn Tằng Khả Ny, chỉ thấy khóe môi của người này tựa như đang nín cười, nàng tức giận vỗ vỗ tay phải của cô, "Ngươi cười cái gì? Mau nói cho ta biết ngươi đang nghĩ cái gì a."

Nàng vỗ không nặng mà chỉ nhẹ nhàng lướt qua thôi, nhưng Tằng Khả Ny lập tức cau mày, tay phải vì đau mà run lên.

“Khả Ny, ngươi sao vậy?” Dụ Ngôn vội vàng nắm lấy cổ tay Tằng Khả Ny, cẩn thận xem tay cô rốt cuộc là làm sao.
Tằng Khả Ny chỉ khẽ lắc đầu, nắm tay Dụ Ngôn, đem tay nàng đặt trên đùi mình, "Không sao, không quan trọng lắm."

Dụ Ngôn nơi nào sẽ tin? Nàng nhìn mu bàn tay Tằng Khả Ny, chỉ thấy mu bàn tay vốn không tỳ vết của cô có một vết tím xanh, rõ ràng là bị va chạm mạnh mà thành. Dấu vết rõ ràng như vậy mà hiện tại nàng mới nhìn thấy.

"Đây là không sao hả? Sao ngươi không nói?" Dụ Ngôn kéo tay cô đến trước mặt mình, ánh mắt tràn đầy lo lắng nhìn Tằng Khả Ny, "Bị thương lúc nào?"

“Hôm qua, không có vấn đề gì lớn.” Tằng Khả Ny cong mặt mày, môi có chút mím lại, khi nhìn xuống Dụ Ngôn, cô đột nhiên nhẹ giọng nói: “Nhưng nếu ngươi thổi một chút, vết thương sẽ nhanh lành hơn."

CHƯƠNG 39

Tiếng ve sầu xung quanh giống như lập tức biến mất, toàn bộ sân yên tĩnh không có một tiếng động, yên tĩnh đến nỗi chỉ nghe được tiếng tim của Dụ Ngôn đập rất nhanh.

Vẻ mặt lo lắng của nàng rốt cục biến mất, cười nói: "Nào có hiệu nghiệm như vậy a? Cho dù có hiệu nghiệm như vậy thì cũng là do ngươi. Không phải lúc trước ngươi nói ngươi là thần tiên sao?"

Tằng Khả Ny không thu tay lại, mặc cho Dụ Ngôn nắm lấy, ánh mắt nhàn nhạt nói, "Vậy thì ta không thể tự mình làm được. Từ y không thể chữa trị cho chính mình. Vậy ta bị đau thì làm sao chữa trị cho chính mình đây?"

Dụ Ngôn oán thầm, quả nhiên không thể tranh luận với luật sư, tuy nàng cũng học khoa luật, nhưng sao có thể làm đối thủ của Tằng Khả Ny?

Thấy nàng nghẹn lời, mặt Tằng Khả Ny vẫn ôn hòa, thấp giọng nói: "Ngược lại cũng là như vậy. Nếu như là ngươi đau, vậy thì ta nên chữa trị."

Dụ Ngôn cười một tiếng, càng nói chuyện này thì càng không thu lại được, tay trái nàng nắm lấy tay phải của Tằng Khả Ny nói: "Chuyện này ta không phản bác lại ngươi. Chút nữa trở về ta hỏi xem có thuốc không. Bôi một chút thuốc sẽ nhanh lành hơn."

“Được.” Tằng Khả Ny gật đầu, có chừng mực là mức độ hiện tại cô phải nắm vững, hậu quả của quá mức sốt ruột là vượt quá khả năng chịu đựng của cô.

"Ngươi vẫn chưa nói cho ta biết ngươi nghĩ gì."

“Kỳ thực cũng không có gì, không phải chuyện gì xấu.” Tằng Khả Ny hít sâu một hơi, đem hai tay đang nắm hướng bên người, nhàn nhạt nói: "Không lâu trước kia “In and Out“ có quay một tập, đó là trong một nhà hàng. Một diễn viên đang tiến hành nhiệm vụ nào đó đã vô tình bước vào nơi không nên vào, cuối cùng phát hiện nhân viên nhà hàng đó giấu một lượng dầu ăn bẩn để tái sử dụng. Ngươi nhớ chuyện này không?"

Dụ Ngôn cau mày, "Không có nhiều ấn tượng, nhưng ta đã nghe nói qua rồi."

Tằng Khả Ny gật gật đầu, nói tiếp: "Ngươi không có nhiều ấn tượng, có thể hiểu được. Bởi vì sau khi sự tình này bị phanh phui, rất nhanh liền bị người ta đào lên, cũng rất nhiều mối liên hệ phía sau đều bị đào lên. Sức nóng hoàn toàn lấn át chương trình giải trí "In and Out". Cho đến tận sau này, không ai còn nhắc đến nhờ chương trình mà phát hiện những khối u ác tính đó nữa."

Dụ Ngôn tự nhiên hiểu ra, nói, "Cho nên, không thể loại trừ việc có người đứng sau hậu trường sắp xếp cho những việc này bị phơi bày ra ánh sáng."

"Ừm, nhưng ta vẫn chưa dám khẳng định. Dù sao thì sau khoảng thời gian dài như vậy nó mới xuất hiện trở lại. Chỉ là hiện tại có rất nhiều người theo dõi các chương trình giải trí, cho nên nhân cơ hội này để vạch trần vài thứ cũng không phải là chuyện xấu."

Dụ Ngôn hiểu rõ gật đầu, hai người nói chuyện phiếm một lúc. Thấy sắc trời đã tối, Tằng Khả Ny đề nghị trở về nghỉ ngơi. Thời điểm trở về ký túc xá, Dụ Ngôn trở nên hứng thú, sau khi được ekip đồng ý, nàng cùng Tằng Khả Ny đi đến bên Tần Vọng xem một chút.

Vừa qua chỗ rẽ liền nhìn thấy hai tay Tần Vọng duỗi ra ngoài nói chuyện với Quý Lam cách vách, giống như hai ngày nay Tằng Khả Ny cùng Dụ Ngôn như vậy. Người canh gác không có ở đây, hẳn đã đến lúc phải nghỉ ngơi.

"Lam Lam, ngươi nghĩ xem chúng ta nên đi nước ngoài chơi một chút thời gian, được không? ta đi làm đã lâu, ngươi cũng không có nghỉ ngơi a". Thanh âm của Tần Vọng có chút nóng lòng muốn thử, nghe tới xác thực là rất muốn đi thư giãn.

"Nếu có thời gian thì đương nhiên là có thể, chỉ sợ lão bản sẽ không đồng ý. Ai bảo hiện tại ngươi nổi tiếng như vậy làm gì?" Quý Lam cười nói.

“A Vọng, Tiểu Lam.” Dụ Ngôn cách đó vài bước gọi hai người một tiếng.

Hai người kia đều ngẩn ra, Tần Vọng đáp: “Dụ Ngôn?” Hắn dừng một lúc liền mắng: “Oa, ngươi còn không biết xấu hổ mà còn đến gặp ta! ngươi cùng lão bà nhà ngươi lại là đội ra ngoài trước nhất, ở ta còn phiền toái lắm a, đứa nhỏ kia thật khó chơi."

Dụ Ngôn cười một tiếng, lôi kéo Tằng Khả Ny rồi dừng lại "Ngươi chưa tìm ra biện pháp thu phục người canh gác sao? Là con trai hay con gái?".

“Là con trai, hơn nữa còn khá bướng bỉnh, A Vọng đều không có biện pháp nào.” Quý Lam bất đắc dĩ nói, cô thực sự không thể đối phó với những đứa trẻ bướng bỉnh như vậy, chỉ có thể dựa vào Tần Vọng.

Tần Vọng lay động cửa rào sắt, quái gở lại có chút oan ức nói: "Đúng vậy, hai người các ngươi mỗi ngày có thể ân ân ái ái, làm việc không mệt, không cần tránh khỏi hiềm nghi. Không giống như ta với Lam Lam a, ai, một lời khó nói hết..."

Bây giờ độ nổi tiếng của Tằng Khả Ny đang lên như tên lửa, đừng nói không bị fan của Dụ Ngôn chán ghét, trái lại còn có fan. May mà Weibo của Tằng Khả Ny chưa bị lộ, nếu không lượng người hâm mộ chắc chắn sẽ tăng vọt.

Tằng Khả Ny liếc nhìn Tần Vọng, thanh âm nhàn nhạt nói: "Thật ra lúc đó ta cũng không có biện pháp gì. Phân đoạn nay nói khó cũng khó, nói dễ cũng dễ. Trẻ con đến cùng cũng không thể so với người trưởng thành, có nhiều thứ chúng ta cũng không thể dùng suy nghĩ của người trưởng thành mà nghĩ. Thỉnh thoảng ngươi tâm sự với hắn, không chừng hắn liền muốn mở cửa cho ngươi."

Đối với phân đoạn này, Tằng Khả Ny cũng thật sự đang cho Tần Vọng gợi ý. Nếu không phải cô vừa vặn đụng phải gia đình hài tử có sự tình, có lẽ cô sẽ không ra ngoài ra được.

“Lão công của Dụ Ngôn, ngươi không có gợi ý nào hay hơn sao?” Vẻ mặt Tần Vọng khổ sở, hai tay nắm lấy cửa rào sắt nhìn Tằng Khả Ny đầy vẻ đáng thương.

Tằng Khả Ny nhàn nhạt cong lên khóe môi, lắc lắc đầu.

Tần Vọng thở dài một hơi, hướng Tằng Khả Ny nói: "Ngươi có thể thử không cần tiếp xúc với đứa nhỏ kia cũng có thể ra ngoài. Cứ để tự nhiên, có thể kết quả sẽ không làm cho ngươi thất vọng."

Hy vọng càng nhiều thì thất vọng càng nhiều, dùng tâm tình bình thường mà đối đãi, không nên coi thành công hay thất bại quá quan trọng, vì ngược lại sẽ có kết quả bất ngờ. Tằng Khả Ny dùng thời gian rảnh rỗi để nhìn Dụ Ngôn, như vậy là tâm tình bình thường, có lẽ cô cũng không có biện pháp nào cả.

"Chậc chậc chậc..." Tần Vọng liếc mắt một cái, giơ ngón tay cái lên. "Thật không hổ là luật sư, không đi đường tầm thường. Cao, thật sự rất cao a."

Dụ Ngôn quay đầu nhìn Tằng Khả Ny, sau đó nhìn về phía Tần Vọng: "Được rồi, ngươi với Tiểu Lam nghỉ ngơi sớm một chút, chúng ta cũng phải trở về rồi, cố lên."

“Được, ngủ ngon.” Quý Lam mỉm cười chào tạm biệt.

"Oa, hai người các ngươi, thế giới của hai người..."

Tần Vọng than khóc phía sau, Dụ Ngôn cùng Tằng Khả Ny đi lại trên con đường trở về. Hai người đã thắng ở phân đoạn này rồi, nên đương nhiên sẽ không ở ký túc xá nơi hai ngày nay hai người ở, nhóm chương trình đã sắp xếp một ký túc xá khác để hai người nghỉ ngơi.

Sau khi trở về, Tằng Khả Ny đi tắm trước, Dụ Ngôn vẫn còn đang suy nghĩ đến vết thương trên tay Tằng Khả Ny, liền đi hỏi có thuốc hay không. Lúc quay lại, Tằng Khả Ny đã nằm trên giường xem điện thoại, Dụ Ngôn đặt thuốc xuống, định đi tắm xong rồi mới bôi thuốc cho Tằng Khả Ny.

Tằng Khả Ny đang xem tin đứng đầu trên Weibo, có vài tin tức về cô và Dụ Ngôn. Tuy không hot như trước, nhưng độ hot cũng không thấp. Tất cả đều là ảnh của cô và Dụ Ngôn trong mấy ngày nay.

Cô xem, thỉnh thoảng mím chặt môi, sau đó khóe môi có chút cong lên, cuối cùng nhấn thích một cái Weibo.

[#<In and Out> mới nhất của Reuters #Cp CHDKN có thể được gọi là một hộ gia đình có cẩu lương chất lượng cao, chuyên nhìn trộm, thể hiện sức mạnh ân ân ái ái.]

CP CHDKN sao? Tằng Khả Ny ôn hòa cười, giống như một đóa hoa nở rộ trong băng tuyết cực địa.

“Khả Ny, xem cái gì mà cười vậy?” Dụ Ngôn quan tâm hỏi, đưa tay lau tóc, rất hứng thú hỏi.

Hiếm khi thấy Tằng Khả Ny nhìn điện thoại mà cười như vậy, dù sao thì điểm cười của người này quá cao. Người bình thường rất dễ bị kích động ý cười nhưng Tằng Khả Ny thì không. Dụ Ngôn hiếu kỳ cũng không có gì lạ.

“Không có gì, chỉ xem Weibo thôi.” Tằng Khả Ny thu lại ý cười, đặt điện thoại lên gối, ngẩng đầu nhìn thấy Dụ Ngôn đang lau tóc, tâm khẽ động hỏi: “Dụ Ngôn, có muốn ta giúp lau tóc một chút không?"

"Được, vừa lúc ta không tiện lau đuôi tóc."

Dụ Ngôn đi tới ngồi ở mép giường, Tằng Khả Ny ngồi thẳng người cầm lấy khăn nàng đưa cho cô, đặt phần đuôi tóc ướt vào giữa khăn, nhẹ nhàng lau.

Trong lòng Dụ Ngôn không nghĩ bất cứ chuyện gì, một lúc sau mới nghe thấy bên tai có thanh âm trầm thấp truyền đến: "Dụ Ngôn, sau này trở về, ngươi còn đi diễn mấy tháng nữa sao?"

“Ân, đạo diễn kia tương đối nghiêm khắc, ta không thể rời khỏi nơi quay phim được.” Thời Thanh Thy thấp giọng nói.

Tay Tằng Khả Ny đang lau tóc bỗng dừng lại một chút, nặng nề "ừm" một tiếng.

Nhắc tới chuyện này Dụ Ngôn càng nghĩ càng nhiều, nàng nghiêng đầu nói với Tằng Khả Ny: "Đến lúc đó, ba mẹ ta vẫn phiền ngươi nhìn một chút. Qua khoảng thời gian đó ta có thể thoải mái nghỉ ngơi rồi."

Tằng Khả Ny lại dừng tay, ngước mắt lên nhìn khuôn mặt hơi nghiêng của Dụ Ngôn. Hô hấp của cô cách tai Dụ Ngôn rất gần, gần đến mức cô có thể nhìn thấy rõ vành tai nàng có màu hồng nhạt, còn có tóc dài vén ra sau vành tai thanh tú.

Trong tư thế này, chỉ cần Tằng Khả Ny tiến lại gần hơn nữa, đưa tay ra liền có thể ôm lấy eo của Dụ Ngôn, nhưng cô chỉ ôn hòa cười như trước, tiếp tục lau tóc cho Dụ Ngôn: "Hiện tại sao còn phân là ba mẹ ngươi? Ba mẹ ngươi cũng chính là ba mẹ ta."

Dụ Ngôn ngẩn ra, sau đó mới nhớ ra, khẽ cười nói: “Tự dưng ta quên mất, lần sau không như vậy nữa.” Nàng nói, tầm mắt chuyển tới chai thuốc trên bàn, vội vàng vươn tay vỗ vỗ chân Tằng Khả Ny: “Hẳn đã khô rồi, đưa tay để ta bôi thuốc cho ngươi."

Tằng Khả Ny chưa kịp nói gì, Dụ Ngôn đã mang dép lê đi tới lấy chai thuốc, tóc nàng tuột ra khỏi khăn trên tay Tằng Khả Ny.

May mà Tằng Khả Ny không nắm chặt, cô khẽ cong môi.

"Cũng may tổ chương trình có chuẩn bị sẵn hộp thuốc, nếu không ta thật sự không biết tìm thuốc ở đâu, thời điểm đến đây cũng không thấy gần đây có tiệm thuốc a."

Dụ Ngôn lấy tăm bông nhúng vào lọ thuốc, vừa lẩm bẩm vừa bôi lên vết bầm trên mu bàn tay phải của Tằng Khả Ny. Tằng Khả Ny thoải mái mặc cho Dụ Ngôn nắm lấy tay, ngón tay lạnh lẽo vì được Dụ Ngôn nắm lấy mà dần dần ấm lên.

“Kỳ thật không cần bôi thuốc cũng không sao. Hai ngày nữa hẳn là khỏi rồi.” Tằng Khả Ny ôn hòa nhìn Dụ Ngôn đang cúi đầu chuyên tâm bôi thuốc cho mình.

Thời điểm tóc của Dụ Ngôn mang theo mùi dầu gội bay tới, lẫn vào nhiệt độ trên tay, mắt Tằng Khả Ny càng ngày càng nóng lên.

"Được rồi, mùi nghe không được tốt lắm. Một lúc nữa đi ngủ tuyệt đối không được để chăn chạm vào. Khả Ny, ngươi..." Dụ Ngôn đóng nắp chai thuốc lại, vừa nói vừa ngẩng đầu lên.

Dung nhan của nàng sáng như trăng thu, da thịt trơn bóng như ngọc, môi đỏ hơi hé mở vô cùng mê người.

Bức họa này phản chiếu vào trong mắt Tằng Khả Ny, đó là mê hoặc không thể chống lại được, làm nổi lên tình yêu sâu đậm của cô.

Khi tầm mắt của Dụ Ngôn bắt gặp ánh mắt sáng như sao của Tằng Khả Ny, nàng đột nhiên không nói nên lời.

Hô hấp giao hòa vào nhau, Dụ Ngôn lại nghe thấy nhịp tim của chính mình, không có tiếng ve sầu kêu ngoài cửa sổ, không có tiếng hít thở của nàng hay Tằng Khả Ny, chỉ có nhịp tim đang đập của nàng.

Trong nháy mắt, một tia hoảng loạn cùng sợ hải không tên tập kích trái tim của Dụ Ngôn, như là đánh thức nàng đang say một hồi chuông cảnh tỉnh.

Giây tiếp theo, nàng ngay ở trước mặt Tằng Khả Ny mà hoảng loạn lùi về phía sau, giống như người trước mặt là mãnh thú, là tử thần có thể cắt đứt đường số mệnh của nàng. Nàng cúi đầu thở hổn hển, chỉ một động tác lui về sau giống như đã tiêu hao hết sức lực của nàng.

Tằng Khả Ny trầm mặc không nói, bàn tay phải vốn đã sưng tấy của cô vì người trước mặt nắm lại càng đau đớn. Cô kinh ngạc nhìn Dụ Ngôn, cuối cùng buông lỏng tay ra, cố nặn ra một nụ cười yếu ớt, nắm lấy cổ tay của Dụ Ngôn: "Dụ Ngôn, ngươi sao vậy? Đã muộn như vậy rồi, ngủ đi."

Cô mẫn cảm nhận thấy tay của Dụ Ngôn run lên một chút, lúc này mới ngẩng đầu lên nhìn mình.

Bốn mắt nhìn nhau, mắt Tằng Khả Ny vẫn không có một tia gợn sóng, Dụ Ngôn lập tức tỉnh táo lại, yên lặng đặt chai thuốc lên đầu giường, trên môi nở nụ cười gượng ép: “Ân, ngủ đi, ngủ ngon."

Nàng nằm xuống trước, quay lưng lại với Tằng Khả Ny, không còn nhìn cô, cố gắng xua đuổi toàn bộ tia hoảng loạn ra khỏi cơ thể.

Tằng Khả Ny mở chăn đắp lên hai người, đối mặt với bóng lưng của Dụ Ngôn, không có biểu hiện gì, viền mắt thế nhưng dần dần đỏ lên.

CHƯƠNG 40

Từ khi Hứa Giai Kỳ vào sở sư vụ Ức Hàm làm việc, Đới Manh đúng là không nghe nghe ba mẹ nhắc đến cô nữa, ngay cả tình hình công việc của cô ra sao cũng không hỏi thăm, bộ dáng có vẻ rất an tâm Đới Manh có thể chiếu cố tốt Hứa Giai Kỳ.

Nhưng không ở trước mặt Đới Manh nhắc tới cũng không có nghĩa là không lén lút dùng một chút phương án nhỏ. Ba gã thợ giày hơn một ông Gia Cát, càng không nói đến ba mẹ Đới Manh cùng ba mẹ Hứa Giai Kỳ liên hợp lại.

Không biết là ai đề nghị đi nướng thịt, nói chung là hai nhà đều đồng ý. Đới Manh nghĩ đề nghị này có lẽ là do hai vị trưởng bối không sợ thiên hạ không loạn mà đưa ra. Đặc biệt là mẹ nàng, bởi vì Giản Chí Bình luôn phụ họa theo chứ không bao giờ đi đầu làm loạn.

Theo yêu cầu mãnh liệt của Hàn Vũ San, Đới Manh muốn phụ trách mua vài nguyên liệu cùng nước sốt thịt nướng. Cho nên nàng tan tầm sớm một chút đi siêu thị mua nguyên liệu.

"Đới Manh a, ngươi xem muốn ăn gì thì mua thêm. Có nhiều người như vậy." Hàn Vũ San qua điện thoại căn dặn mấy lần.

"Vâng, ta đã biết, vậy ba mẹ muốn ăn cái gì không?" Đới Manh bất đắc dĩ vừa trả lời vừa nhìn vào màn hình máy tính, tay khác gõ bàn phím.

"Ai nha, cái này không cần ngươi quan tâm, mẹ với ba ngươi muốn ăn cái gì đều nói với Giai Kỳ rồi. Đứa nhỏ nói ngươi bận rộn công việc nên muốn chia sẻ với ngươi một chút, còn không muốn mẹ nói với ngươi a." Nói đến Hứa Giai Kỳ, Hàn Vũ San liền rất vui vẻ, giống như Hứa Giai Kỳ là con gái ruột của bà vậy.

Đới Manh càng nghe càng bất đắc dĩ, "Mẹ, vậy mẹ còn bàn giao cho ta nhiều như vậy làm gì? Mẹ với ba đều đã giải quyết xong rồi, còn muốn ta tới có ích lợi gì?"

"Đứa nhỏ này, ngươi với Giai Kỳ cùng làm một chỗ. Ngươi không xấu hổ để người ta phụ trách nhiều việc nhà chúng ta như vậy sao? Đương nhiên ngươi phải giúp một tay rồi đúng không?"

Đúng vậy, minh tu sạn đạo ám độ trần thương*, Đới Manh xem như rõ ràng. Nhưng đây là hai nhà tụ hợp, nàng không thể đưa ra ý kiến gì, dù sao cũng chỉ là nhờ nàng giúp một chuyện, quả thực không có tác hợp.

(*)Thành ngữ Trung Quốc, ý chỉ đem ý đồ chân thực giấu sau hành động, đem hành động phô bày trước mặt đối phương khiến đối phương coi nhẹ ý đồ của mình, từ đó đánh úp bất ngờ giành thắng lợi.

"Được rồi ta biết rồi, lát nữa ta sẽ cùng Giai Kỳ đi mua, mẹ còn có việc gì không?" Đới Manh lạnh nhạt nói, tâm tình của nàng được kiểm soát rất tốt, nàng liền biết vì thế mà ba mẹ nàng nhất định sẽ lợi dụng sơ hở.

"Không có việc gì nữa, ngươi để ở trong lòng là được rồi."

Đới Manh cúp điện thoại, tựa lưng vào ghế thở dài, nhìn chằm chằm máy tính hồi lâu. Cuối cùng thì tắt máy, thu dọn văn kiện rồi xách túi đi đến kho lưu trữ.

Nàng gõ cửa phòng lưu trữ nói: "Giai Kỳ, ta lái xe đến giao lộ chờ ngươi. Lát nữa tan tầm ngươi trực tiếp tìm ta, chúng ta đi siêu thị mua đồ một chút."

"A?" Hứa Giai Kỳ đang xem hồ sơ thì Đới Manh đột nhiên xuất hiện làm cho nàng giật mình. Sau đó ổn định lại tâm tình rồi gật đầu: "Được, ta hiểu rồi".

Tầm mắt Đới Manh rơi vào trên mặt cô, cuối cùng mỉm cười mới xoay người rời đi.

Việc hai nhà tính kế tác hợp, nói cho cùng cũng không liên quan đến Hứa Giai Kỳ. Mặc dù Đới Manh rất bất đắc dĩ cùng có chút phiền lòng, nhưng nàng không thể đem những chuyện này đổ hết cho Hứa Giai Kỳ được. Nói một cách dễ hiểu, chính Hứa Giai Kỳ cũng là "nạn nhân".

Để tránh bị nghi ngờ, Đới Manh liền rời văn phòng sớm, ở giao lộ chờ Hứa Giai Kỳ. Khoảng hai mươi phút sau Hứa Giai Kỳ mới đến gần, mở cửa ghế phó lái rồi lên xe.

Xe chậm rãi chạy đi, ngón trỏ Đới Manh khẽ động, gõ nhẹ trên tay lái, liếc nhìn Hứa Giai Kỳ, nói: "Giai Kỳ, mấy ngày nay ngươi gần xem hết hồ sơ rồi. Tuần sau ta có vụ kiện mở phiên tòa, ngươi đi theo ta bàng thính*."

(*)Ngồi một bên mà nghe. không được góp ý kiến, không được nhìn nhận là chánh thức.

Hứa Giai Kỳ nắm chặt dây an toàn, nhìn về phía Đới Manh, nói: "Vâng."
Đới Manh nghĩ nghĩ một lúc, lại nói, "Ngày mai ta sẽ nhờ người đặt một cái bàn trong văn phòng của ta. Trước hết ngươi làm việc trong văn phòng của ta đi."

Hứa Giai Kỳ ngừng một chút, ánh mắt thẳng tắp rơi vào sườn mặt của Đới Manh "Trong văn phòng của ngươi?"

"Ừm, không phải thời gian này ngươi đi theo ta sao? Có lúc ta muốn nói với ngươi vài chuyện, không cùng một chỗ cũng khá phiền phức. Qua một thời gian nữa, ta lại nhờ người kê thêm bàn làm việc ở tầng một cho ngươi." Đới Manh ôn thanh giải thích, nàng lại nhìn Hứa Giai Kỳ: "Sao vậy? Có vấn đề gì sao?"

"Không có."

Đới Manh gật đầu một cái, hai người đều không nói gì nữa.

Nguyên liệu thịt nướng có nhiều loại, Đới Manh thường ngày ăn ít, lần này gặp tiệc, nàng cơ bản là lấy một ít nguyên liệu mà mình nhớ được vào giỏ hàng. Hứa Giai Kỳ nhớ đến Đới Chí Bình và Hàn Vũ San thích ăn gì, mỗi món liền chọn thêm một chút.

Đới Manh nhìn lướt qua mấy thứ Hứa Giai Kỳ để trong giỏ hàng, nhướng mày cười nói: "Ba mẹ ta thật sự để ngươi mua sao? Hơn nữa ngươi lại còn nhớ hết."

Hứa Giai Kỳ đang chọn ngô, vừa chọn vừa trả lời Đới Manh: "Những món thúc thúc a di thích không nhiều, rất dễ nhớ." Cô xoay người cầm ngô hỏi: "Cái này, ngươi thích ăn không?"

Đới Manh hướng cô liếc mắt một cái: "Sao cũng được, ta cũng không kén ăn."

Đới Manh có chút không cao hứng, Hứa Giai Kỳ liền nhìn ra nàng chỉ lễ phép trả lời mà thôi. Có lẽ cuộc gặp gỡ không phải xuất phát từ nguyện ý của bản thân, nên trong lòng nàng cảm thấy có chút mâu thuẫn. Nhận thức như vậy khiến tâm tình Hứa Giai Kỳ mạc danh hạ xuống.

Kỳ thực, cũng không phải là hạ xuống, chỉ là vì sau khi biết được Đới Manh đồng ý đi cùng nàng liền rất vui mừng. Hiện tại đột nhiên cảm thấy Đới Manh đối với chuyện này có chút lạnh nhạt, tâm tình của cô cũng liền hạ xuống.

"Học tỷ, có cái gì chị đặc biệt thích ăn không? Có thể nói cho ta biết được không?" Hứa Giai Kỳ mỉm cười quay trở lại phía sau xe mua hàng, sánh bước cùng Đới Manh.

Cô thấp hơn Đới Manh một chút, nghiêng đầu lại hơi ngẩng lên, thấy khóe môi Đới Manh câu lên, từ tốn nói: "Không có, ta cảm thấy ngon là được."

Đới Manh đẩy xe hàng, xem qua nguyên liệu bên kệ, chọn một ít bỏ vào giỏ hàng rồi thản nhiên hỏi: "Còn ngươi? ta cũng không thấy ngươi chọn món ngươi thích."

Hứa Giai Kỳ đang suy nghĩ gì đó, nghe được Đới Manh hỏi vậy cô liền trả lời: "Những gì ta thích ăn cũng giống với thúc thúc a di, cho nên ta chọn rất nhiều a."

Đới Manh quay đầu lại nhìn, nàng lặng lẽ nở nụ cười.

Sau khi dạo một vòng trong khu rau quả, lúc chuẩn bị rời đi thì Hứa Giai Kỳ lấy hết dũng khí ra hỏi: "Học tỷ, sau này ta có thể hẹn ngươi cùng đi ra ngoài không?"

"Đương nhiên là có thể, tại sao lại hỏi vậy?" Đới Manh bật thốt lên, nghi hoặc nhìn cô.

Hứa Giai Kỳ suy nghĩ một lúc, đè nén xấu hổ trong lòng, thấp giọng nói: "Vậy ngươi có thể coi đây là lần hẹn đầu tiên của ta với ngươi được không? Như vậy sẽ thoải mái hơn một chút."

Bước chân của Đới Manh liền như thế mà dừng lại, ánh mắt lưu luyến nhìn cô gái mang khuôn mặt ửng đỏ bên cạnh. Nàng phải thừa nhận trong lòng mình còn sót lại một chút không vui, đây là một loại không muốn bị chi phối cùng không cam lòng. Nhưng sau lời nói của Hứa Giai Kỳ cùng nhìn thấy đôi mắt trong veo trước mặt, những cảm xúc đó liền biến mất.

Cách đánh lạc hướng sự chú ý này thực sự rất đặc biệt, lần hẹn đầu tiên sao?

Đới Manh ngước mắt lên nhìn xung quanh, thấy không có người, nàng do dự một lúc, trong mắt mang theo ý cười, đưa tay lên xoa nhẹ lên má Hứa Giai Kỳ, nhiệt độ ấm áp trên đầu ngón tay khiến tâm tình nàng tốt hơn một chút.

"Ngươi đỏ mặt cái gì? Hẹn ta như vậy, bình thường hẳn là sẽ không thành công." Đới Manh nửa thật nửa đùa nói.

Quả nhiên, Hứa Giai Kỳ kinh ngạc ngẩng đầu lên, Đới Manh buồn cười búng trán cô một cái: "Ta đùa thôi, đi thôi, kiểm tra hóa đơn rồi về nhà ăn tối."

"Vâng..."

Hứa Giai Kỳ sờ soạng mặt mình một hồi, rồi nhớ lại nhiệt độ mát lạnh của đầu ngón tay vừa rồi khiến má cô càng thêm nóng. Cô lắc lắc đầu, nhanh chóng đuổi theo bước chân của Đới Manh, lần này cô quay đầu lại nhìn, nụ cười trên môi Đới Manh vẫn còn.

Sắc trời dần tối, nhiều phòng ký túc xá nơi <In and Out> đóng quân vẫn còn sáng đèn. Lúc Dụ Ngôn từ chỗ đạo diễn trở về thì nghe thấy đoạn phát thanh đội Tần Vọng thành công vượt ngục vang lên, nàng không dừng lại mà quay trở lại ký túc xá nơi Tằng Khả Ny ở.

Vừa mở cửa đi vào đã thấy Tằng Khả Ny đứng trước cửa sổ, một tay ôm ngực, tay kia cầm điện thoại. Dụ Ngôn không quấy rầy cô, lẳng lặng cầm lấy đồ ngủ đi tắm.

Không lâu sau, khi Dụ Ngôn bước ra, nàng nhìn thấy Tằng Khả Ny ngồi bên cạnh giường, trên mặt có ý cười nhàn nhạt, nói qua điện thoại: "Nghiêm tiên sinh nói đùa rồi. Ta cũng rất ít khi nghỉ ngơi. Nếu Đới Manh bên kia không có vấn đề gì thì ta yên tâm rồi."

Sau đó là "Ừm" hai tiếng rồi cúp máy. Dụ Ngôn cầm chai thuốc bước tới ngồi cạnh cô, mở nắp chai thuốc nói: "Khả Ny, đưa tay cho ta, bôi thuốc rồi đi ngủ."

Tằng Khả Ny im lặng, vươn tay tới để Dụ Ngôn bôi thuốc cho mình. Một lúc lâu sau mới khẽ nói: "Sắp lành rồi, không cần bôi cũng không sao, vốn cũng không nghiêm trọng".

Dụ Ngôn không nhìn lên, giống như vô thức tránh đi cái gì, chỉ tiếp tục bôi thuốc lên tay Tằng Khả Ny, cúi đầu thổi nhẹ lên mu bàn tay cô.

Tia kỳ quái trong nháy mắt vào đêm qua tựa hồ chỉ là tình tiết không đáng kể. Cũng không vì diễn biến giữa hai người lúc đó mà trở thành hậu quả nghiêm trọng.

Thế nhưng Tằng Khả Ny nhận ra được Dụ Ngôn có thể không cảm thấy gì, nhưng thân thể cùng tâm trí của nàng đang theo bản năng mà kháng cự.
Kháng cự những người hoặc những thứ có thể gần gũi với trái tim nàng, nàng chưa cảm nhận được, nhưng ý thức của nàng đã sớm phản ứng.

"Vậy sao được? Là vì đã bôi thuốc, không phải là không có." Dụ Ngôn cúi đầu thổi nhẹ, sau đó cẩn thận đặt tay Tằng Khả Ny trở lại đầu gối cô, vặn nắp chai nói: "Được rồi, ngày mai đến trạm cuối cùng, đêm nay nghỉ ngơi sớm một chút đi."

Tằng Khả Ny nắm lấy góc áo của Dụ Ngôn, đối diện với ánh mắt nghi hoặc của nàng, khóe môi hơi nhếch lên, nói: "Dụ Ngôn, ngươi thổi một lúc nữa được không? Thuốc còn chưa khô, như vậy cũng không thoải mái."

Như sợ Dụ Ngôn không tin, cô đưa tay lên lắc nhẹ, để nàng có thể nhìn thấy thuốc trên mu bàn tay vẫn còn chưa khô.

Dụ Ngôn không khỏi nở nụ cười: "Ngươi không tự thổi được sao?" Tuy nói như vậy nhưng nàng vẫn nắm tay Tằng Khả Ny lại, hơi cúi đầu xuống nhẹ nhàng thổi.

Tằng Khả Ny nhìn bộ dạng tập trung của Dụ Ngôn, nghiêm túc nói: "Dáng vẻ tự thổi có chút hủy hình tượng, hơn nữa ngươi đã thổi một nửa rồi, cũng không thể bỏ dở giữa chừng."

Cái này tuyệt đối là ngụy biện. Đã bao nhiêu lần nhấn mạnh muốn duy trì tượng rồi? Hơn nữa chỉ có hai người trong căn phòng này, chẳng lẽ còn có người cười cô sao?

Dụ Ngôn tưởng tượng Tằng Khả Ny đang thổi mu bàn tay của chính mình, khóe miệng không khỏi nhếch lên, còn giống như có chút đáng yêu ...

Chương trước Chương tiếp
Loading...