[BHTT][Cương Hảo Dụ Kiến Ny] TÌNH THÂM PHÙNG THỜI (Cover)
121-125
CHƯƠNG 121 Sáng hôm đó Tằng Khả Ny dậy sớm, cô lặng lẽ nhìn gương mặt đang say ngủ của Dụ Ngôn, cũng không biết nhìn bao lâu, chỉ an tĩnh nhìn nàng như vậy. Mãi cho đến khi hàng mi dài của Dụ Ngôn run lên, Tằng Khả Ny mới dán vào tai nàng cười nói, "Tằng phu nhân, sinh nhật vui vẻ." Dụ Ngôn sững sờ một lúc mới từ mơ hồ đi ra, hé đôi mắt buồn ngủ, vươn đôi tay trắng nõn ôm lấy cổ Tằng Khả Ny, thanh âm ngậm chút lười biếng: "Tằng Uy Mãnh, Tằng đại luật sư, sinh nhật vui vẻ, thế là già rồi, để ta xem có nếp nhăn không.”Nàng nghiêm túc sờ lên khóe mắt Tằng Khả Ny, "Ân... không có nếp nhăn, rất trẻ trung, rất xinh đẹp, đi ra ngoài có thể mê hoặc nam nhân nữ nhân a." Tằng Khả Ny cười hỏi: "Có thể mê hoặc ngươi không?" “Đương nhiên, đã sớm mê hoặc ta rồi, sớm hơn hôm nay rất rất nhiều ngày.” Dụ Ngôn mỉm cười kéo chăn bông lên đầu, che bớt ánh sáng từ khe rèm, cùng Tằng Khả Ny chui vào trong chăn. Tằng Khả Ny ôm eo nàng, hỏi: "Chúng ta dậy đi? Chúng ta còn phải đi mua đồ ăn, sau đó đi lấy bánh gato, ta còn có thứ muốn lấy." "Hửm?" Dụ Ngôn hiếu kỳ, "Thứ gì? Là cho ta sao?" “Thứ ta muốn lấy hôm nay đương nhiên là cho ngươi” Khóe môi Tằng Khả Ny ngậm lấy ý cười, Dụ Ngôn chưa kịp mở miệng cô đã lên tiếng: “Nhưng ta không thể nói trước cho ngươi biết là thứ gì, tới ban đêm ngươi liền biết." A, Tằng cán bộ kỳ cựu bắt đầu có tình thú? Vì khó có được tình thú như vậy, Dụ Ngôn lựa chọn thỏa hiệp. Nàng cắn nhẹ gò má Tằng Khả Ny, ở trong chăn một mảnh đen kịt, âm cuối có chút kéo dài, có một cỗ mê hoặc không rõ: "Ân, vậy liền chờ tới đêm nay, nhưng cũng đừng để người ta chờ lâu a." “Được, rời giường đi, gần trưa rồi.” Tằng Khả Ny sờ sờ mái tóc của Dụ Ngôn. Ăn sáng xong, hai người đi ra ngoài dưới ánh mắt mập mờ của Chung a di, đến siêu thị mua nguyên liệu đêm nay cần. Hai người đều chưa từng nhắc ngày mai mới thực sự là sinh nhật, ăn ý coi ngày này là ngày mai. Khi còn bé chưa tự lập, Dụ gia cùng các trưởng bối Tằng gia luôn đem hai người tụ họp cùng một chỗ trong ngày sinh nhật. Khi đó, Dụ Ngôn vẫn rất thích trêu chọc Tằng Khả Ny, nhưng Tằng Khả Ny từ nhỏ đã sống nội tâm, hiếm khi biết cách đáp lại chủ động của Dụ Ngôn. Sau này lớn lên một chút, hai người có bằng hữu của riêng mình, bằng hữu xung quanh Dụ Ngôn thậm chí còn nhiều hơn. Thời gian dần trôi qua, Tằng Khả Ny chỉ đến bên nàng khi nàng ở một mình, ở độ tuổi đó hai người cũng hiếm khi ở bên nhau trong ngày sinh nhật. Lúc đang chọn bia, Dụ Ngôn đột nhiên khởi ý, quay đầu lại hỏi Tằng Khả Ny đang đẩy xe: "Khả Ny, ta nhớ từ sơ trung chúng ta không cùng nhau đón sinh nhật nữa. Qua nhiều năm sinh nhật như vậy, ngươi trải qua như thế nào?" Tằng Khả Ny nghiêm túc suy nghĩ, nói: "Đại khái là ở nhà cùng ba mẹ, ăn cơm xong liền làm bài tập." Dụ Ngôn đặt chai bia đã chọn vào xe hàng rồi câu lấy cánh tay của cô, trong lòng cảm thấy có chút chua xót, "Vậy sao ngươi không cùng đồng học ra ngoài đi chơi? Ta nhớ lúc đó có rất nhiều đồng học muốn kết giao với ngươi a." Tằng Khả Ny lắc đầu, "Ta không thích những người đó, cũng không thích cách kết giao như vậy, hơn nữa bọ họ cũng rất hư." Dụ Ngôn vừa buồn cười vừa trêu chọc cô: "Vậy ta hư sao?" Nhắc đến tuổi thơ, Tằng Khả Ny mỉm cười, "Đương nhiên không, ngươi từ nhỏ đến lớn đều rất ngoan." "Ta rất thích đáp án này, đêm nay sẽ thưởng cho ngươi." Dụ Ngôn buông tay sờ sờ đầu cô, dặn dò: "Nhưng ngươi không thể uống bia ta vừa chọn, qua một đoạn thời gian lại uống." Tằng Khả Ny đáp ứng, "Ân, đi mua chút đồ ăn vặt, ban đêm vừa xem TV vừa ăn." Dụ Ngôn không che không đậy, thu hút rất nhiều khách hàng dừng chân. Tình cảnh này của hai người vốn là chuyện thường ngày, ký tặng mấy người hâm mộ cũng không còn chuyện gì nữa. Lúc hai người đang chọn khoai tây chiên, một cô bé cầm bút ký chạy đến, lộp bộp chạy tới kéo kéo áo Dụ Ngôn, thấp giọng nói: "Dụ Ngôn tỷ tỷ, ngươi có thể ký tên cho ta không?" “Được a, ngươi chờ một chút.” Dụ Ngôn nở nụ cười thân thiện, cúi xuống lấy sổ cùng bút của cô bé. Nàng mở sổ tay, ký tên xong liền trả lại. Không ngờ cô bé ngượng ngùng lắc đầu, lại đi tới kéo áo của Tằng Khả Ny, "Ta cũng muốn tỷ tỷ này..." "Ân? Cũng muốn chữ ký của ta sao?" Tằng Khả Ny lần đầu tiên được yêu cầu ký tên, hiển nhiên là sửng sốt một chút. Dụ Ngôn nắm tay cô, "Ký đi, không sao đâu." Tằng Khả Ny đi tới tiếp nhận cuốn sổ, ký bên cạnh tên của Dụ Ngôn. Một bên nước chảy mây trôi, một bên khí tức mạnh mẽ, cô bỗng nhiên nhớ tới lúc hai người nhận chứng nhận cùng nhau ký tên. Hai người trả lại cuốn sổ cho cô bé, cô bé cười toe toét nói, "Cám ơn, Dụ Ngôn tỷ tỷ thích ta cũng thích, Khối Băng tỷ thật đẹp." Sau đó, cô bé ôm sổ chạy đi. Còn lại Dụ Ngôn cùng Tằng Khả Ny đứng tại chỗ, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi. Cuối cùng, Tằng Khả Ny bất đắc dĩ nói: "Biệt hiệu A Hiểu đặt cho ta sợ là đã trở thành kiến thức thiết yếu trong lòng người hâm mộ của ngươi nha." Dụ Ngôn nhướng mày nói: "Làm sao a, như vậy không tốt sao?" Nàng nghiêm túc gật đầu vỗ vai Tằng Khả Ny nói: "Như vậy mọi người đều biết trong nhà ta có một Khối Băng tỷ. Ai định tới cửa ngồi chờ, cẩn thận bị lạnh chết a." “Được, vậy ta sẽ tận chức trách đóng băng fan cho ngươi.” Tằng Khả Ny câu môi dắt nàng, “Đi thôi, Dụ Ngôn tỷ tỷ, tiếp tục đi mua đồ ăn vặt.” Hai người mua rất nhiều đồ ăn vặt về nhà, nhưng Dụ Ngôn lại để Tằng Khả Ny bồi bổ thân thể, không được ăn vặt, đảo mắt lại đều mua nhiều như vậy. Theo quan điểm của Tằng Khả Ny, đoán chừng có lẽ Dụ Ngôn đã chiếu cố cô đến nghiện, hoặc coi cô là người yếu ớt, lúc này mới luôn dặn dò như vậy. Nhưng hiện tại cô không còn gì để chiếu cố, thân thể đang hồi phục rất tốt, cũng có thể nâng nóc phòng. Buổi chiều, Dụ Ngôn đi lấy bánh, Tằng Khả Ny đi lấy quà, Dụ Ngôn không được phép đi theo, nói là vì để cho thần bí. Đã như vậy, hai người liền chia ra, Tằng Khả Ny để Dụ Ngôn lái xe đến đó, còn mình thì bắt taxi đi, để Chung a di ở nhà nấu cơm. Buổi tối, Dụ Ngôn lấy bánh trở về trước, Chung a di cũng đã làm xong cơm tối, nàng liền đưa Chung a di ra ngoài, thuận tiện nhìn xem Tằng Khả Ny đã về chưa. Dì Chung rất nhiệt tình, một mực dặn dò Dụ Ngôn: "Dụ Ngôn, ban đêm các ngươi nhớ tắt đèn đóng cửa dưới lầu, đừng quên." Dụ Ngôn cong môi, tâm tình vui vẻ, "Ta biết, Chung a di đừng lo lắng, chỉ cần một đêm mà thôi, ngày mai ta liền giao lại cho ngươi." Dì Chung ý vị sâu xa nói: "Ta chỉ sợ các ngươi vui quá liền quên, không dặn dò ta không yên lòng." “Sẽ không, ta nhất định nhớ kỹ. Cho dù ta không nhớ, cán bộ kỳ cựu như Khả Ny cũng sẽ không quên.” Dụ Ngôn trấn an. Nàng biết rõ hơn bất cứ ai là Tằng Khả Ny cao hứng vừa đến, ngay cả họ mình là gì đều có thể quên mất. Chung a di lắc đầu cười nói: "Vậy ta về trước, hai đứa đừng cao hứng đến quá muộn." Dụ Ngôn đưa Chung a di ra khỏi cổng, nhìn đường dẫn đến lối vào khu biệt thự không một bóng người, cũng không có bóng xe hơi. Nàng đang định đóng cửa trở về, dư quang đột nhiên nhìn thấy một bóng người dưới bóng cây, theo bản năng không phản ứng kịp, nàng lại nhìn về phía đó. Mái tóc dài màu hạt dẻ của người dưới tán cây tung bay trong gió, vẻ mặt không khác gì tình cờ gặp ở lần họp lớp cách đây không lâu, chỉ là hàng lông mày mang theo ẩn nhẫn hơn bảy năm trước.Từ hào quang rực rỡ năm đó đến đa mưu của hiện tại, trong bảy năm qua, nhiều thứ có thể không thay đổi, nhưng thời gian đã trôi qua không bao giờ có thể quay trở lại, cũng không cách nào lặp lại. Hai người tự mình trưởng thành, giữa hai người cũng không gặp lại nhau. Ít nhất là cho đến bây giờ, sẽ không còn gì nữa. Tử Thiến bước tới, cách nàng chỉ vài bước, trong thanh âm không còn rõ ràng vẻ phiền muộn như lúc trước, vẻ mặt rất thoải mái, "Dụ Ngôn, ta tới để từ biệt."Dụ Ngôn im lặng không nói. Tử Thiến lại cười nói: "Ngày mai là sinh nhật của ngươi, cho nên nói chúc mừng sinh nhật trước. Bởi vì, sáng mai ta sẽ lên máy bay, ngày mai không cách nào nói được," Cô dừng lại một chút, thấp giọng nói: "Hơn nữa, cũng không thể nói." Dụ Ngôn "ừm" một tiếng, mỉm cười đáp lại: "Mong sự nghiệp của ngươi không ngừng phát triển, thực hiện được tất cả ước mơ của ngươi." Hai người nhất thời không nói gì, cũng không có lời nào để nói. Dụ Ngôn lui về sau, lại nhìn ra bên ngoài, trong lòng nói một câu, làm sao vẫn chưa về? Tử Thiến cắn cắn môi, chăm chú nhìn Dụ Ngôn, thấp giọng nói: "Ngươi có thể nghe ta kể một câu chuyện không? Không dài, rất nhanh liền xong." Dụ Ngôn cau mày, "Nhất định phải nói sao?" Tử Thiến cay đắng cười, "Ta sợ hiện tại không nói ra, về sau sẽ không có cơ hội nói nữa. Có thể sẽ không trở về nữa, để cho ta hoàn thành điểm dừng đi." Bảy năm trước cô chủ động bắt đầu, bảy năm sau cũng là cô vẽ ra điểm dừng. Cho dù đối với nhau, khoảng thời gian đó đã trôi qua từ lâu. Đối với Dụ Ngôn cũng đã kết thúc, nhưng đối với cô, đó vẫn còn thiếu một điểm dừng trọn vẹn. Dụ Ngôn không nói, hai tay nắm chặt thành quyền, bộ dáng phục tùng không nói. Tử Thiến quay lưng về phía Dụ Ngôn, không nhìn nàng, miễn cưỡng duy trì thanh âm bình ổn nói: "Ta biết một cô gái, bảy năm trước, nàng vừa vào đại học, mong muốn lớn nhất của nàng lúc đó là trở thành một nữ luật sư, một luật sư chính trực. Nàng chăm chỉ học tập, không bao giờ lười biếng cho đến khi gặp một cô gái khác. Trái tim bé bỏng của nàng liền có rất nhiều cảm xúc, kể từ ngày đó đều không liên quan đến học tập. Nàng muốn làm quen với cô gái kia, thậm chí ban đêm đi ngủ còn mơ thấy cô gái kia. Nàng không biết phải làm sao nên đành phải dùng cách vụng về nhất để làm quen, điều khiến nàng hạnh phúc là cô gái chói mắt như ánh mặt trời kia đã chấp nhận nàng." Hàng mi dài của Dụ Ngôn khẽ run, nàng vẫn không nói gì, hiện tại ngoại trừ thở dài ra thì cái gì cũng không có.Tử Thiến như hiểu được tâm tình của nàng, cười nói tiếp: "Hai người ở cùng một chỗ rất hạnh phúc, mỗi ngày nàng đều nghĩ, nên làm thế nào mới có thể đem những điều tốt đẹp nhất trên đời cho cô gái kia. Nàng còn nghĩ, một ngày nào đó, nàng sẽ mang cô gái kia về nhà, nói với ba mẹ rằng hai người muốn kết hôn, muốn bên nhau trọn đời. Đáng tiếc thời gian êm đềm kéo dài không được bao lâu, trong nhà nàng xảy ra chuyện. Công việc kinh doanh của cha nàng thất bại, người đòi nợ đuổi tới trong nhà, người cha kính yêu của nàng thế mà ở trên thương trường gặp dịp thì chơi với nữ nhân khác, ném vợ ở nhà một mình đối mặt với tình huống trong nhà." Dụ Ngôn mở to mắt, nàng không nói được lời nào, giống như bị nghẹn ở cổ họng. Tử Thiến cười nhạt nói: "Khi đó, một người bạn của mẹ nàng nguyện ý giúp đỡ. Cái giá của việc này là mẹ nàng phải ly hôn rồi tái hôn với hắn, nàng tiếp tục đi học, nhất định phải theo cha dượng rời đi. Nàng hoảng loạn rất nhiều ngày, không muốn để cho cô gái kia lo lắng, sau đó liền bị tổn thương vì chính mình. Cho nên nàng đã nói dối, bí mật rời trường, rời đi quốc gia này. Bây giờ nghĩ lại, có lẽ còn có rất nhiều cách. Nàng có thể vừa làm công vừa đi học, hoặc có thể thỉnh cầu những người khoanh tay đứng nhìn, chỉ cần có thể ở lại bên cô gái kia, nàng có thể làm tất cả. Về sau nàng nói với ta, nàng hối hận, lúc đó không nên lựa chọn như vậy, bởi vì bản thân nàng đã từ bỏ người mình yêu nhất." Cô ngừng nói, Dụ Ngôn liền nhẹ nhàng nói: "Đều đã qua." “Đúng vậy, đều đã qua, không thể quay lại được nữa.” Tử Thiến lại đột nhiên cười, thở dài một hơi, quay mặt về phía Dụ Ngôn, lần này rõ ràng là nhẹ nhõm, "Cho nên ta đã nói với nàng, nàng không thua vì cô gái kia, không thua vì bất kỳ kẻ địch nào, cũng không thua bởi thời gian. Mà nàng thua là vì chính mình..." CHƯƠNG 122 “Trời ạ, Tằng Khả Ny, ngươi ngốc sao? Đầu óc ngươi đều nghĩ cái gì vậy!” Đới Manh đặt ly xuống bàn, trừng mắt nhìn Tằng Khả Ny. Tằng Khả Ny sờ cái ly trước mặt, im lặng không nói. Đới Manh tức giận đến mức lông mày đều phát run: "Ngươi như vậy Dụ Ngôn nghĩ thế nào? Vốn dĩ Tử Thiến chỉ từ biệt mà thôi, Dụ Ngôn cũng không phải người đặc biệt nhẫn tâm, cũng không thể đuổi người ta đi. Ngươi không đi lên còn xoay người đi là sao?"Tằng Khả Ny cúi đầu, hồi lâu mới nói: "Ta muốn nàng biết nguyên nhân, chính là nguyên nhân năm đó." “Cái nguyên nhân đó đáng giá để ngươi ném lão bà bỏ chạy sao?” Đới Manh nghiêm mặt trách cứ, “Ta cho ngươi biết Tử Thiến muốn rời đi là muốn ngươi vui vẻ một chút, không phải để ngươi cho nàng đạt được nguyện vọng trước khi rời đi."Tằng Khả Ny làm Đới Manh tức giận đến sắp phát nổ, hai ngày trước nàng nghe được tin tức chính xác từ bạn học là ngày mai Tử Thiến sẽ rời đi, nàng liền nói cho Tằng Khả Ny. Vốn dĩ nghĩ để trấn an Tằng Khả Ny, cuối cùng hệ số rủi ro của quả bom này cũng trở về con số không. Tử Thiến có thể đến gặp Dụ Ngôn, nàng và Tằng Khả Ny đã đoán được, chỉ là không nghĩ tới Tằng Khả Ny thực sự chọn để Tử Thiến nói dứt chuyện với Dụ Ngôn. “Đới Manh.” Tằng Khả Ny thở dài, thanh âm trầm xuống, sắc mặt cũng trầm theo. “Ta chỉ muốn nàng nghe những lời kia, để nàng biết nguyên nhân năm đó Tử Thiến rời đi.” Đới Manh dựa vào trên sô pha, cau mày nói: "Nghe thì làm được cái gì? Hiện tại nói có ý nghĩa sao?" Hứa Giai Kỳ thay quần áo xong từ trong phòng đi ra, thấy sắc mặt của Đới Manh không tốt, cô vội vàng ngồi bên cạnh xoa lưng an ủi: "Đới Manh, cùng Tằng luật sư hảo hảo nói, đừng tức giận." “Làm sao không tức giận?” Đới Manh ngồi thẳng lưng, nắm lấy tay Hứa Giai Kỳ ngồi ngay ngắn, tức giận chỉ vào Tằng Khả Ny “Đêm nay không chỉ có ta tức giận thôi đâu, ta như vậy xem như nhẹ. Đến lúc đó tên gia hỏa ngươi quỳ ván giặt đồ... Không, quỳ trên thủy tinh cũng đừng tìm tới ta cầu cứu! Không cứu được!" Hứa Giai Kỳ phức tạp nhìn Tằng Khả Ny đang im lặng, lại thở dài. Đới Manh đau đầu một hồi, buông Hứa Giai Kỳ ra, thanh âm dịu đi một chút "Giai Kỳ, ngươi về phòng trước đi, ta quan tâm nàng là được rồi." “Được, vậy hai người nói chuyện đi, đừng tức giận.” Hứa Giai Kỳ gật đầu nói với Tằng Khả Ny: “Tằng luật sư, vừa rồi ta có gọi thức ăn ngoài, chờ thêm một chút là được.” Cho dù cô đại khái nhìn ra vấn đề, nhưng mà không thể nói, cũng không tiện ở lại phòng khách. “Được, cám ơn.” Tằng Khả Ny ngẩng đầu cười nói. Đới Manh xoa xoa trán, vẻ mặt giảm nghiêm khắc một chút, hồi lâu sau mới thở dài một hơi, nói "Họ Tằng kia, hiện tại ngươi tính thế nào?" Ánh mắt Tằng Khả Ny đặt trên màn sương bốc lên từ nước nóng trong ly, thanh âm nhàn nhạt nói: "Ta muốn nàng biết nguyên nhân lúc đó. Ta hiểu hiện tại nàng không cần biết nữa. Cho dù ta hỏi nàng, nàng nhất định sẽ quả quyết nói với ta là nàng không cần, trong lòng nàng cũng nghĩ như vậy, ta cũng không bao giờ hoài nghi. Nhưng Đới Manh, luôn có những lúc sẽ vô tình nhớ ra, nút thắt không ai tháo ra, liền cứ một mực ở nơi đó. Trong cuộc sống của nàng sau này, thỉnh thoảng sẽ nghĩ tới, trở thành một lỗ hổng trong cuộc đời nàng." Đới Manh nghẹn lời, đối mặt Tằng Khả Ny đều vì Dụ Ngôn mà lấy tất cả làm đầu tâm tư. Từ trước đến nay nàng chưa bao giờ có thể thuyết phục cô. Nàng không khuyên được Tằng Khả Ny, chỉ cần là chuyện của Dụ Ngôn, nàng nói ngàn vạn lời đều vô ích. Đới Manh lùi lại một bước, đổi câu hỏi: "Vậy ngươi định giải thích với Dụ Ngôn thế nào? Muộn như vậy ngươi không về, nàng nhất định sẽ đoán được ngươi đã về một lần." Tằng Khả Ny vươn tay sờ ly nước, nhiệt độ nóng đến mức đầu ngón tay mất đi tri giác, vẫn cố chấp không bỏ ra, sau đó ôn nhu nói: "Chúng ta sẽ không nói ra chuyện này, chờ muộn một chút ta trở về, chuyện này liền chưa từng xảy ra. Hơn nữa, có thể nàng sẽ không đoán ra." Cô thu tay về sờ hộp nhung trong túi, đồng thời che giấu suy nghĩ trong lòng. Đới Manh lắc đầu cùng cô im lặng, thấy cô lấy điện thoại ra, phát hiện còn không bật lên được, vội vàng gọi Hứa Giai Kỳ: "Giai Kỳ, lấy sạc điện thoại của ta ra đây." Hứa Giai Kỳ đáp lại, điện thoại của Đới Manh vang lên một tiếng, nàng liếc nhìn ID người gọi, nghĩ một chút, vẫn là đứng dậy đi đến cửa sổ. Dụ Ngôn đi thẳng vào vấn đề: "Đới Manh, Khả Ny có đi cùng với ngươi không?" Nàng dừng một chút, nói thêm: "Ngươi trả lời có hoặc không, đừng để nàng biết là ta." “Có.” Đới Manh liếc nhìn Tằng Khả Ny đang uống nước, đỡ trán, có người xong đời rồi. Dụ Ngôn hít một hơi thật sâu, đè nén lửa giận trong lòng, cố gắng bình tĩnh hết mức có thể: "Là nhà bên kia của ngươi đúng không? Bây giờ ta đi tới dưới lầu nhà ngươi, ngươi mượn cớ đi xuống, đừng cho nàng biết ta tới, ta có chuyện muốn hỏi ngươi." “Được, ta xuống ngay.” Đới Manh bình tĩnh trả lời. Cúp điện thoại, Đới Manh nói: "Đồ ăn đến, ta đi lấy. Ngươi tranh thủ sạc điện thoại đi, đừng để một hồi Dụ Ngôn liên lạc không được." “Ân.” Tằng Khả Ny trả lời rồi sạc điện thoại. Dụ Ngôn cúp điện thoại, nàng hít mấy hơi rồi khởi động xe, rời khỏi dưới lầu nhà của Tằng Khả Ny. Tử Thiến không dừng lại lâu, Dụ Ngôn bình tĩnh tiếp nhận kết cục câu chuyện, bình tĩnh tiễn Tử Thiến đi. Điều duy nhất là cần thời gian để tiêu hóa những gì đã xảy ra trong câu chuyện đó, nàng sốc đến nỗi không thể phản ứng gì. Nhưng đó chỉ là thời gian ngắn mà thôi, khi mọi cảm xúc qua đi, nàng lại tiếp tục chờ Tằng Khả Ny về nhà. Chờ tới sắc trời tối sầm, nàng phát hiện có chuyện gì không đúng, vừa lái xe ra ngoài vừa bấm số của Tằng Khả Ny, có nhắc nhở lạnh lùng nói bên kia đã tắt máy. Nàng gọi cho Đới Manh chỉ là suy đoán Tằng Khả Ny sẽ ở đó, nhưng không ngờ nàng lại đoán trúng. Dụ Ngôn theo định vị Đới Manh gửi, vào cộng đồng nơi Đới Manh đang ở, Đới Manh đã chờ sẵn trong hoa viên. Nàng xuống xe bước tới, ánh mắt tàn khốc mà Đới Manh chưa từng thấy qua. Đới Manh lại ôm trán thở dài nói: "Dụ Ngôn, đừng tức giận, ngươi cũng biết nàng..." Ánh mắt Dụ Ngôn lạnh lùng, nói: "Nàng nói cái gì? Từ đầu tới cuối nói cho ta." Đến nước này, Đới Manh không có gì che giấu, nàng liền thú nhận: "Nàng nói, nàng hiểu rõ ngươi không cần biết vì sao năm đó Tử Thiến rời đi. Trong lòng ngươi nhất định cũng nghĩ như vậy, nàng cho tới bây giờ đều không hoài nghi. Nhưng có thể trong cuộc sống sau này ngươi sẽ nghĩ đến chuyện này, nghĩ đến nguyên nhân kia, sẽ như nút thắt luôn ở trong cuộc đời ngươi mà không ai có thể tháo gỡ. Nàng không hy vọng, cuộc sống của ngươi sẽ có một lỗ hỏng như vậy." Dụ Ngôn nghe xong mấy lời này, băng lãnh trong ánh mắt liền mờ đi một chút. Mong muốn nghiêm khắc trừng phạt Tằng Khả Ny cũng giảm bớt một chút. Điện thoại nàng cầm trong tay vang lên, nàng do dự một hồi nhìn hai chữ "Khả Ny" trên màn hình, cuối cùng vẫn tắt âm thanh, không để ý tới. Dụ Ngôn bình tĩnh lại, hỏi: "Vậy tại sao nàng lại tắt máy? Ta gọi nhiều cuộc vẫn là tắt máy." Đới Manh nhanh chóng giải thích: "Điện thoại của nàng hết pin, vừa mới sạc. Lúc nàng đến đây tìm ta còn chưa ăn." Khi nhìn thấy Dụ Ngôn hít mũi một cái, không khỏi nói nhỏ: "Có lẽ, nàng trên đường đến đây luôn nhìn điện thoại." Lúc trên đường nghĩ tới, lúc nào trở về mới thích hợp, nghĩ tới sẽ có cuộc gọi tới hay không, có lẽ còn nghĩ nên gọi điện thoại trở về hay không. Dụ Ngôn cắn răng, tức giận đến mức bên tai ong ong, cơ hồ không nghe thấy giọng nói của chính mình: "Sao nàng lại ngốc như vậy? Làm sao lại không biết nghĩ, một người không liên quan gì đến ta, ta từ đâu có nhiều tâm tư như vậy? Ta đã bao lâu không nhớ tới những chuyện kia? Chẳng lẽ nàng không biết sao?" Đới Manh cười khổ nói: "Nàng chỉ là nghĩ quá nhiều cho ngươi thôi. Đứng theo góc nhìn của ngươi mà nghĩ cho ngươi, nhưng cuối cùng lại mất phương hướng." Dụ Ngôn híp mắt, chợt nhớ đến chiếc gối nơi ở của Tằng Khả Ny cùng cuốn nhật ký mà cô thành thật nói với chính mình. Đới Manh lại nói: "Ngươi nghĩ tình cảm của nàng dành cho ngươi chỉ bắt đầu sau khi kết hôn sao?" Dụ Ngôn khẽ lắc đầu, "Tớ biết, nàng nói cho ta biết là bắt đầu từ mấy năm trước." Nàng hiểu đây là lý do Tằng Khả Ny ở đâu cũng nghĩ đến nàng. Tằng Khả Ny đã thành thói quen, không cách nào thay đổi được. Cũng như tình yêu dành cho nàng, chưa bao giờ nghĩ đến chuyện từ bỏ, bởi nó đã dung nhập vào sinh mệnh cùng hô hấp của cô.Đới Manh lắc đầu, ngẫm nghĩ mãi, nghiêm túc nói với nàng: "Còn có, ngươi cho rằng nàng đã đem hết tâm tư nói cho ngươi sao?" Dụ Ngôn nhìn chằm chằm vào Đới Manh, trong đầu đều loạn. Đới Manh có ý gì? Tằng Khả Ny đến cùng đã che giấu bao lâu? Cô đến cùng đã giấu mình bao nhiêu chuyện? "Dụ Ngôn, ta nói dối, đó là nhật ký của ta. Là ta viết nhật ký nhiều năm, từ đại học đến bây giờ, có khi nhiều ngày không viết, hôm nay đột nhiên muốn ghi lại những sự kiện của chúng ta trong khoảng thời gian này, cho nên..." "Ta không có việc gì giấu giếm ngươi, nhưng cái đó là quá khứ của ta, là tất cả những suy nghĩ của ta khi ngươi ra ngoài làm việc. Cho nên, nếu ngươi đọc được, đừng để cho ta biết."Lời nói của Tằng Khả Ny vang lên bên tai Dụ Ngôn, một đám lửa xông vào mắt nàng, sau đó nhắm mắt lại, vừa mở ra đã nắm tay của Đới Manh, "Đới Manh, đêm nay Khả Ny ngủ lại nhà ngươi được không?" Đới Manh cười nói: "Đương nhiên không có vấn đề." “Được.” Dụ Ngôn mỉm cười cảm kích “Một hồi ta gọi cho nàng, không để cho nàng trở về. Ta cần một đêm làm rõ một chút chuyện. Làm phiền ngươi, giúp ta nhìn nàng ăn cơm, đừng để nàng nhịn đói, nhắc nhở nàng ngủ sớm một chút.”“Yên tâm đi.” Đới Manh không hỏi nhiều, ánh mắt của Dụ Ngôn cho nàng biết sự việc sẽ được giải quyết ổn thỏa, nàng cười nói: “Bất quá chúng ta đã ăn rồi, chỉ có thể gọi đồ ăn bên ngoài về cho nàng." Dụ Ngôn nhìn Đới Manh mang thức ăn bên ngoài trở về, nàng quay lại xe ngồi một lúc, nhắm mắt bình tĩnh lại, lúc này mới gọi lại cho Tằng Khả Ny. Bên kia rất nhanh liền nhấc mấy, Dụ Ngôn nhẹ giọng nói: "Tằng Bảo Bảo, vừa rồi ta ở trong bếp nên không nghe cuộc gọi của ngươi. Sao ngươi vẫn chưa về? Ta chờ ngươi rất lâu a, điện thoại của ngươi cũng tắt máy." Thanh âm của Tằng Khả Ny vẫn bình thường như mọi khi, nói chuyện với nàng mang theo chút nhu hòa: "Ta về ngay, lúc lấy đồ có chút xảy ra vấn đề, điện thoại vừa rồi hết pin." Hai người đều có tâm tư riêng, Tằng Khả Ny nghĩ muốn như vậy, cho nên nàng tạm thời thuận theo. Sau đêm nay, tất cả vấn đề nàng sẽ cùng Tằng Khả Ny tính toán rõ ràng cẩn thận. “Nhưng mà, đã muộn như vậy rồi, ta không yên tâm ngươi về một mình, ta ra ngoài đón ngươi.” Dụ Ngôn có chút lo lắng, ánh mắt mất tiêu cự, cũng không biết rơi ở nơi nào, trong lòng nghĩ đến cuốn nhật ký của Tằng Khả Ny.Quả nhiên Tằng Khả Ny không đồng ý: "Ngươi không cần ra ngoài, ta có thể tự mình trở về, cũng không xa lắm. Hơn nữa ta đi cùng Đới Manh, nàng có thể đưa ta về một đoạn." "Không được." Dụ Ngôn đột nhiên nghiêm túc, nhắm mắt dựa vào ghế, nắm lấy quần quan tâm nói: "Ở đây quá hẻo lánh, một mình ngươi thực sự ta không yên lòng." Tằng Khả Ny im lặng, Dụ Ngôn nghe thấy tiếng xe cộ cùng tiếng gió yếu ớt. Dụ Ngôn dỗ dành cô: "Đừng để ta lo lắng, được không? Nếu ngươi không cho ta đi đón, vậy ngươi liền nói với Đới Manh một tiếng, để nàng đưa ngươi về bên kia." Tằng Khả Ny lại trầm mặc vài giây, sau đó nhỏ giọng đáp lại, "Vậy, ta trở về bên kia trước. Ban đêm đi ngủ ngươi nhớ đắp kín chăn, ngày mai đừng dậy sớm. Lái xe chậm một chút, chúng ta trực tiếp đến nhà ba mẹ gặp lại." “Được.” Dụ Ngôn nở nụ cười, lúc này trong mắt nàng rõ ràng hiện lên một tia thương yêu, “Không có ta ở đó, ngươi phải thành thật ngủ sớm một chút, không được phép trò chuyện với khách hàng trên WeChat. Dưỡng tốt tinh thần, ngày mai sinh nhật không cho phép lại xảy ra vấn đề." Tằng Khả Ny nhẹ giọng nói: "Ân, ta cam đoan." Cúp điện thoại, Dụ Ngôn gửi WeChat cho Đới Manh, sau đó nhắm mắt lại, trong tâm trí lặp đi lặp lại hình ảnh Tằng Khả Ny nhìn thấy Tử Thiến đang nói chuyện với mình, bước chân dừng lại, vì chính mình mà tưởng tượng vô số lần, cuối cùng bước chân rời đi. Lông mi Dụ Ngôn khẽ run, mở mắt ra, khởi động xe lái trở về. Trong lòng nàng tràn đầy cuốn nhật ký trong thư phòng, cuốn nhật ký ghi lại tất cả tâm tình của Tằng Khả Ny. Đến tột cùng nàng đã bỏ qua Tằng Khả Ny bao lâu, trong lúc vô tình có làm tổn thương Tằng Khả Ny hay không? Lúc cho rằng mình không còn tiếp nhận tình yêu, Tằng Khả Ny lại đang nghĩ gì? Tằng Khả Ny, đến cùng ngươi đã giấu ta bao nhiêu chuyện? CHƯƠNG 123 Dụ Ngôn lái xe rất nhanh, cũng không biết đã lái bao lâu mới đến nơi, nói tóm lại là đậu xe xong liền chạy vào thư phòng. Nàng không có thời gian thay giày hay quần áo, trong đầu chỉ có cuốn nhật ký. Tằng Khả Ny đã viết nhật ký bảy năm, trong đó có tất cả quá khứ mà Dụ Ngôn muốn biết.Khi Tằng Khả Ny thú nhận về cuốn nhật ký, Dụ Ngôn cũng không định đọc. Bởi vì nàng cảm thấy khi xem quá khứ kia nàng sẽ không nhịn được mà đau lòng, sẽ không nhịn được mà đi nói với Tằng Khả Ny. Nhưng Tằng Khả Ny đã nói, nếu đọc được thì đừng cho cô biết. Dụ Ngôn bây giờ không còn nhớ nữa, chỉ muốn cuộc sống về sau đều dành cho cô tất cả những điều tốt đẹp nhất, bù đắp những quá khứ kia, làm cho cô hạnh phúc, làm cho cô thỏa mãn, làm cho cô vui vẻ. Nhưng hôm nay, Dụ Ngôn muốn biết những quá khứ kia. Sau khi Đới Manh nói ra tâm tư của Tằng Khả Ny, nàng liền muốn biết những quá khứ kia. Nàng muốn biết Tằng Khả Ny đã che giấu bao nhiêu năm, muốn biết tình cảm tích lũy từ lúc nào lại cho phép cô ẩn nhẫn như vậy, cho dù là trái ý mình nhưng đều muốn trước tiên nghĩ cho nàng. Dụ Ngôn tìm thấy cuốn nhật ký trong ngăn kéo, nó không ở vị trí như lúc nàng mới đến, Tằng Khả Ny vẫn giữ thói quen ghi nhật ký. Cuốn nhật ký rất dày, mép sách có chút phồng lên, đây là do sử dụng nhiều năm, nhưng bìa trắng không có vết bẩn, việc này cho thấy Tằng Khả Ny bình thường bảo vệ nó như thế nào. Dụ Ngôn ngồi trên ghế, hít thở sâu ôm lấy cuốn nhật ký. Một lúc sau, nàng mới thận trọng mở trang đầu tiên. Phông chữ quen thuộc của Tằng Khả Ny đập vào mắt, đây là lúc hai người mới vào đại học. Ngày đó chỉ có một câu đơn giản: "Ta thích nàng, ta rất chắc chắn." Dụ Ngôn không khỏi bật cười, thực sự là phong cách cán bộ kỳ cựu, không có tình thú lại trực tiếp như vậy. Tiếp xuống là hai người cách xa nhiều ngày, chỉ là Dụ Ngôn cũng không cười nổi, mũi cũng có chút chua xót. "Bên cạnh nàng có một cô gái, cô gái kia giống như rất thích cười. Khi hai người cùng một chỗ, nàng sẽ vui vẻ một chút, sẽ vui vẻ hơn khi ở cùng ta, như vậy cũng rất tốt. Chuyện ta không làm được, dù sao cũng nên có một người khác thay ta hoàn thành." Trước mắt nàng tựa như xuất hiện bộ dạng Tằng Khả Ny lúc đó, phong khinh vân đạm, tự do đến rồi đi, cũng chưa từng nói nhiều, ánh mắt tựa như chứa đầy một vùng biển rộng, nhìn không thấu, thấy không rõ. Dụ Ngôn không khỏi cắn môi tiếp tục lật xem. "Chúng ta đã nhiều ngày không nói chuyện, ta thực sự muốn nói chuyện với nàng mấy câu, nói về thời tiết mấy ngày nay, nói về ba mẹ ta gần đây nghiện trò chơi máy tính. Nhưng ta giống như không thể tìm thấy cơ hội mở lời, quên đi." Nét chữ cuối câu có chút nhòe, giống như ngòi bút máy dừng lại một lúc, sau đó mới từ từ chấm dấu chấm tròn. Hai chữ "Quên đi" khiến Tằng Khả Ny vốn bản tính lãnh đạm lại do dự như vậy, trong lòng Dụ Ngôn không báo trước mà đau đớn, hai mắt đỏ hoe. Nàng thậm chí còn không nhớ rõ mình làm gì, tóm lại, trong ký ức kia đều không có hình ảnh của Tằng Khả Ny. Trong thời gian đó hai người hiếm khi gặp nhau, dù có gặp nhau cũng chỉ chào hỏi liền rời đi. "Hôm nay nàng hẹn ta đi chơi. Ta biết ta không nên đồng ý, không nên đến gần, nhưng ta muốn gặp nàng, ta không nhịn được. Nàng chính thức giới thiệu cô gái kia với ta, nàng nói "Đây là bạn gái của ta". Khi nàng nói lời này, trong mắt giống như có ánh sáng, bộ dáng này chính là điều ta muốn nhìn thấy nhất. Cho nên, không phải là ta cũng không sao." Mắt Dụ Ngôn bị một tầng sương mù bao phủ, xuyên qua lớp sương mù, nàng nhìn thấy dấu vết ở phần dưới của trang giấy, giống như là một giọt nước mắt rơi xuống, xung quanh có mực đen mờ nhạt như bị lau đi. Trước mắt nàng hiện lên một bức tranh, là lúc nước mắt kia rơi xuống, Tằng Khả Ny vội vàng lau đi, không hề để ý vết mực trên tay. Tay nàng run run, lật từng trang, xem từng trang, Tằng Khả Ny qua mấy ngày hoặc mấy tuần mới viết nhật ký. Nói cách khác, nó là cuốn nhật ký hàng tuần. "Trong cuộc sống của nàng triệt để không cần ta. Cô gái kia đã làm nhiều điều cho nàng mà ta muốn làm lại không cách nào làm được. Nếu như có cơ hội, ta cũng xin được một lần pha sữa cho nàng, cùng nàng nằm trên bãi cỏ trò chuyện, chỉ có hai người chúng ta. Nhưng mà, trên thế giới này không có nếu như." "Ta rất nhớ nàng, ta có thể chịu đựng được, ta biết mình có thể chịu đựng được." "Nàng khóc, lần đầu tiên ta thấy nàng khóc, bởi vì cô gái kia đã rời đi. Ta không hiểu sao người kia lại không cần nàng. Ta muốn an ủi nàng, Ta muốn ôm nàng, ta muốn làm áo giáp bảo vệ nàng. Thế nhưng ta chưa từng ôm nàng, ta không biết an ủi nàng như thế nào, cũng không biết làm sao nói với nàng rằng ta muốn bảo vệ nàng." "Ta muốn thử một lần ôm nàng." Dụ Ngôn đột ngột đóng cuốn nhật ký lại, ôm nó vào lòng, siết chặt bàn tay đang cầm nhật ký, mắt nàng sưng húp, nước mắt chảy dài trên má. Nàng che miệng, nhưng thanh âm nghẹn ngào vẫn phát ra từ kẽ ngón tay: "Tằng Khả Ny, sao ngươi có thể giấu ta lâu như vậy? Vì cái gì ngươi có thể giấu ta lâu như vậy..." Nàng tưởng rằng chuyện bắt đầu từ khi tốt nghiệp, có lẽ là vào một ngày hai người hẹn gặp nhau, hoặc có lẽ vào một ngày hai người về nhà, gặp nhau ở trong nhà, tâm tư của Tằng Khả Ny liền bắt đầu khác so với trước đây. Nhưng nàng làm sao cũng không nghĩ tới, Tằng Khả Ny nhìn nàng cùng Tử Thiến quen biết, nhìn hai người cùng một chỗ, thậm chí nàng còn giới thiệu thân phận của Tử Thiến trước mặt Tằng Khả Ny. Con dao kia là tự tay nàng đâm vào tim Tằng Khả Ny. Nàng ôm chặt cuốn nhật ký, nước mắt lưng tròng, không thể gạt bỏ những gì vừa đọc trước mắt, trang nào cũng là nàng, trang nào cũng là tình cảm của Tằng Khả Ny ẩn dưới vẻ ngoài lãnh đạm. Dụ Ngôn khóc đến mắt phát đau, nước mắt làm sao cũng không ngừng rơi, tiếng nức nở kéo dài trong thư phòng tĩnh mịch. Đầu nàng từng trận đau nhức, không biết đã khóc bao lâu, nàng lấy điện thoại ra bấm số của Tằng Khả Ny. Không ngờ Tằng Khả Ny nhanh chóng tiếp máy, bên kia rất yên tĩnh, thanh âm của cô vô cùng làm người an tâm: "Dụ Ngôn, sao còn chưa ngủ?" Dụ Ngôn hít hít mũi, nước mắt lại rơi, nén tiếng nức nở nói: "Ta không ngủ được, ta rất nhớ ngươi." Bên Tằng Khả Ny đột nhiên có tiếng sột soạt, sau đó cô có thể dễ dàng cảm nhận được cảm xúc của Dụ Ngôn: "Ta lập tức trở về, ngươi chờ ta." Dụ Ngôn nghĩ đến âm thanh vừa rồi giống như từ trên giường đứng dậy, nàng nghẹn ngào ngăn lại: "Ngươi dừng lại cho ta, mau nằm xuống!" Ở bên kia yên tĩnh, sau vài giây, Tằng Khả Ny khẽ nói: "Nằm xong." Dụ Ngôn lại ra lệnh: "Đắp kín chăn!" Tằng Khả Ny nói: "Đã xong." Sau đó ngừng một chút, thấp giọng nói: "Đừng khóc, ta đang ở nhà Đới Manh, ngày mai liền trở về." Hai mắt Dụ Ngôn đẫm lệ, nghe Tằng Khả Ny an ủi liền nín khóc bật cười, "Tằng Bảo Bảo, sao ngươi lại đáng ghét như vậy..." “Nói cho ta biết, tại sao đột nhiên lại khóc?” Lúc này đây là điều Tằng Khả Ny quan tâm nhất. Dụ Ngôn véo cuốn nhật ký, bóp bóp mũi, nửa thật nửa giả nói: "Bởi vì đêm nay ngươi không về nhà đúng giờ, trong mơ nhìn thấy ngươi không cần ta, bỏ lại một mình ta..." “Sẽ không.” Thanh âm của Tằng Khả Ny nặng nề hơn rất nhiều, giống như lại từ trên giường đứng dậy, không biết làm sao trấn an nàng, đành phải lặp lại một lần nữa: “Ngươi tin ta, ta sẽ không." “Ta biết ngươi sẽ không.” Dụ Ngôn lau nước mắt, cảm thấy mắt đau dữ dội, “Ta vừa rồi nằm mơ liền có chút không nhịn được. Không cho phép ngươi nhúc nhích, cứ ngoan ngoãn nằm." Thanh âm dịu dàng của Tằng Khả Ny từ trong điện thoại truyền ra: "Ta không động, ngươi ngủ một giấc, ngày mai liền nhìn thấy ta, ta cùng ngươi ngủ, ngươi ngủ ta mới cúp máy." "Không muốn." Dụ Ngôn chớp mắt xua đi nước mắt, thúc giục cô: "Hiện tại ta buồn ngủ rồi. Chúng ta cùng cúp máy, cùng đi ngủ a." Tằng Khả Ny nhẹ giọng nói: "Được, ngủ ngon." "Ngủ ngon." Cúp điện thoại, Dụ Ngôn vẫn ngồi trên ghế, cuộn mình vào lưng ghế, không nhúc nhích.Nàng vừa rồi viện cớ khóc là sợ làm Tằng Khả Ny đau lòng, cô làm sao có thể không tin, làm sao có thể vì giấc mơ kia mà hoài nghi, tia tình chân ý thiết kia liền bị nàng ôm vào trong ngực. Đêm nay, Dụ Ngôn không hề chợp mắt, cho đến khi trời nhá nhem tối, nàng mệt mỏi đến mức mí mắt nặng như chì. Nàng về phòng tắm rửa, chợp mắt mấy tiếng, cố gắng phục hồi năng lượng. Nhưng khi tỉnh lại, nàng không may phát hiện dưới mắt có một màu xanh đen mờ nhạt, hốc mắt có chút sưng tấy. Nàng kiểm tra thời gian, gọi cho Đới Manh. Lúc này Đới Manh đang ở sân bay, cách người từ biệt khá xa, điện thoại trong túi quần chợt rung lên. “Dụ Ngôn, sinh nhật vui vẻ.” Đới Manh cong mày, thanh âm rất vui vẻ, “Sáng nay ta vừa nói với Khối Băng Tinh, vừa vặn, ta lại nói với ngươi.” Dụ Ngôn thở dài, "Nàng vẫn còn trong nhà ngươi sao?" Đới Manh đáp: "Không có, ta đã đi ra ngoài, đương nhiên nàng sẽ không ở lại. Ta đến sân bay tiễn người, còn nàng đến sở sự vụ kiểm tra công việc, một hồi ta trở về, nàng liền đi tìm ngươi." Dụ Ngôn "Ân" một tiếng, suy nghĩ một lúc rồi hỏi: "Bây giờ ngươi từ sân bay trở về sao? Chúng ta găp một chút đi." Đới Manh liếc nhìn đồng hồ rồi nhìn về phía Tử Thiến, nữ nhân kia vẫn giữ nụ cười vừa vặn, từ biệt các bạn cùng lớp. Đới Manh cười nói: "Được, dù sao ta cũng không có việc gì." Sau đêm qua, Đới Manh biết có thể Dụ Ngôn sẽ có cái gì đó muốn nói, hoặc có thể muốn hỏi. Tóm lại, chắc chắn tất cả đều liên quan đến Tằng Khả Ny. Hai người gặp nhau ở quán cà phê, Dụ Ngôn buộc tóc dài lên, đeo kính, trang điểm cũng không che được vẻ mệt mỏi. Đới Manh nhìn thấy nàng trong góc, cho dù không chói mắt như trên ống kính, nhưng khí chất xuất chúng cùng bộ dáng xinh đẹp của nàng chỉ trong nháy mắt liền dễ dàng nhận ra từ trong đám đông. "Dụ Ngôn, ngươi sao vậy? Mắt ngươi giống như có chút sưng a." Đới Manh cởi cúc áo, ngồi xuống đối diện với nàng. “Không sao, lát nữa trang điểm thêm một chút là tốt rồi.” Dụ Ngôn hơi híp mắt, cảm thấy đáy mắt có chút đau.
Đới Manh không hỏi quá nhiều, nói với nàng: "Ta đã hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ mà ngươi giao, những chuyện khác ta không thể nói. Cái người này, chỉ cần là chuyện liên quan tới ngươi, ai nói cái gì cũng đều không nghe. Cho nên a, ngươi nhìn xem phải làm sao bây giờ." “Ta có thể làm gì?” Dụ Ngôn bật cười, “Ta ngoại trừ muốn mắng nàng một trận, đều không thể nghĩ ra cái gì khác.” Ngoài trừ mắng, nàng cũng muốn cắn. Đêm qua khóc bao lâu liền cắn bấy lâu, cắn cho đến khi cô nhớ thật kỹ, còn có nghĩ xem mình sai ở đâu. Đới Manh chỉ cười không trả lời.
Dụ Ngôn hỏi: "Khi còn học đại học, Khả Ny có thói quen viết nhật ký. Ngươi có biết chuyện này không?"Đới Manh nhún nhún vai, "Xem như biết đi, bởi vì nàng viết mấy thứ này rất cẩn thận, xưa nay chưa từng để người ta tới gần. Ta thỉnh thoảng thấy nàng lén lén lút lút viết, sau đó ta mới đại khái đoán được đó là nhật ký. Cho tới bây giờ nàng chưa từng đề cập qua, hơn nữa cũng giấu rất kỹ."Dụ Ngôn cười nói: "Ngươi chú ý như vậy." “Còn không phải sao?” Đới Manh tỏ ra hào hứng. “Đôi khi ta thấy nàng viết liền muốn quan tâm nàng một chút. Cả ngày đều nhàm chán như vậy, nhàm chán đến sinh tâm bệnh thì làm sao. Ai biết được, ta chuyển thân qua nhìn xem, nàng liền giấu kỹ, hỏi cũng không trả lời, ta thực sự phục nàng rồi" "Ra là vậy…" Dụ Ngôn quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, tựa như nhìn thấy được lúc đó, cô gái có bộ dáng trong trẻo lạnh lùng, lưng thẳng tắp đang viết gì đó. Gian phòng trong ký túc xá ồn ào như vậy, tán gẫu phim ảnh cùng chương trình truyền hình, tán gẫu bát quái đều có, chỉ còn người bên kia, không có ai đến quấy rầy. Tư thái viết chữ của cô có chút không đúng, giống như cô đang bảo vệ vật quý giá không bị thăm dò. Không có ai tới gần cô, không có ai thân cận với cô, cũng không có ai chú ý tới cô. Dù vậy, cô vẫn không thư giãn nửa phần, chỉ là sợ bí mật mà cô giấu sâu trong lòng sẽ bị bại lộ ra ngoài ánh sáng.Ngoài cửa sổ, người đi đường qua lại, tiếng nói cười rôm rả, lá khô rì rào rơi xuống, Dụ Ngôn đột nhiên cảm thấy đau lòng. CHƯƠNG 124 Hai ngày trước sinh nhật của hai người, phụ mẫu Tằng gia và Dụ gia thông báo với Tằng Khả Ny và Dụ Ngôn, vào ngày sinh nhật hai người về nhà ăn tối, bữa tối được định tại Dụ gia. Dụ Ngôn đỗ xe, nhắm mắt nghỉ ngơi trên xe, sau đó lấy điện thoại ra lên WeChat, trong đoạn chat phía trên là đoạn chat của nàng cùng Tằng Khả Ny trước khi ra khỏi nhà. Mới nhất là nàng trả lời Tằng Khả Ny, nói nàng đi công ty một chuyến, liền không cùng cô trở về.Ngón tay cái nàng chạm vào tên Tằng Khả Ny trên màn hình, sau một đêm cùng một buổi sáng, tâm trạng của nàng không còn kéo căng như đêm qua nữa. Tức giận, đau lòng, hối hận cùng nhớ nhung đột nhiên biết rõ quá khứ càng trở nên tệ hơn, giờ phút này tất cả dung nhập vào nhau, biến thành một cảm giác không thể hiểu được. Nàng muốn cùng Tằng Khả Ny nói chuyện, nói tại sao đêm qua vì nàng mà quyết định sai lầm, lại nói tiếp, nàng kỳ thật không có nhiều thời gian đi nghĩ đến những chuyện cũ không đáng nhắc tới. Hiện tại, nghĩ đến những chuyện vụn vặt sau này cùng Tằng Khả Ny nàng cảm thấy còn không đủ. Dụ Ngôn xuống xe, vừa bước vào nhà đã nghe thấy hai mẫu thân đang bàn tán về mấy bộ phim hot gần đây. Đường Tịnh Tuệ cầm máy tính bảng, giới thiệu: "Nữ chính của bộ phim này là Thi Chiêu Ý a, rất thân với Dụ Ngôn."Triệu Uyển Nghi nhìn chằm chằm vào, trầm ngâm nói: "Nhìn bộ dạng này thực sự rất văn tĩnh. Trước đó có quay chung với Dụ Ngôn trong <Dữ Quân Tuyệt>, tạo hình giống nữ thần, rất xinh đẹp a." Đường Tịnh Tuệ đồng ý: "Ta cảm thấy đứa nhỏ đó cũng rất có tính tạo hình, diễn nhân vật nào cũng phù hợp." Triệu Uyển Nghi nở nụ cười: "Nguyên nhân chính là dáng dấp đẹp mắt a." Dụ Ngôn cởi áo khoác, đi tới cười nói: "Mẹ, hai người đang nói cái gì vậy? Hình như ta nghe thấy tên của Chiêu Ý." Đường Tịnh Tuệ vội vàng đặt máy tính bảng xuống, giải thích với nàng: "Là đứa nhỏ đó a, gần đây nó tung ra trailer phim mới, nhìn không tệ." Dụ Ngôn nhìn màn hình tạm dừng video trên máy tính bảng, "Vâng, nàng quay đã lâu rồi, hậu kỳ cũng mất nhiều thời gian, cũng nên công chiếu từ lâu." “Vậy phim của ngươi diễn cùng với nàng khi nào mới công chiếu?” Đường Tịnh Tuệ hỏi kỹ. Dụ Ngôn mỉm cười nói, "Năm sau, cuối năm nay hẳn là có trailer." Nàng nói xong, nhìn quanh không thấy Tằng Khả Ny, "Mẹ, Khả Ny đâu?" Triệu Uyển Nghi cười nói: "Nàng đang ở trong bếp với ba của ngươi a. Nàng nói không có việc gì làm, muốn làm đồ ăn chờ ngươi từ công ty trở về. Mẹ nói hôm nay sinh nhật nàng đừng vào bếp, thế nhưng lại không nghe lời a." “Vậy ta vào bếp xem một chút.” Dụ Ngôn không có ý định ngồi xuống liền đi về phía phòng bếp. Hai phụ thân đều là đau lòng lão bà, ở trong phòng bếp chịu trách nhiệm công việc của riêng mình. Tằng Khả Ny nhíu mày, xắn tay áo hơi cúi người xuống, ngón tay thon dài trắng nõn cầm chiếc đũa xếp thịt sườn vào đĩa. Dụ Ngôn bước vào, không nhìn Tằng Khả Ny, nói, "Ba, ta về rồi, tối nay có gì ngon a?" “Rất nhiều a, đều là món ngươi thích ăn, ngươi cùng Khả Ny đều có.” Dụ Thiên cười nói. “Ân, tối nay ăn cơm sớm một chút, nếu không các ngươi về liền muộn.” Tằng Quang Tuyên vừa rửa rau vừa nói. “Không sao, bây giờ còn sớm a.” Dụ Ngôn bước tới, nắm lấy vai Tằng Khả Ny đang ngồi thẳng, ngửi thịt sườn mà cô gắp, nói, “Ân… thơm quá. Đây là ngươi làm hay là ba làm?" Tằng Khả Ny quay đầu lại nhìn nàng nói: "Là ta làm." Thanh âm của Dụ Ngôn ôn nhuận lại nhu tình: "Ta cảm thấy tối nay muốn ăn no, nhiều món như vậy a." Tằng Quang Tuyên thúc giục: "Hai người các ngươi mau ra ngoài đi, nơi này giao cho chúng ta, đừng làm phiền."Dụ Ngôn thè lưỡi nói: “Nơi nào có làm phiền a?” Sau đó buông thịt sườn trên tay Tằng Khả Ny xuống, vừa lôi kéo cô vừa nói: “Vậy chúng ta về phòng đi, vất vả ba.” Tằng Khả Ny mặc cho Dụ Ngôn lôi kéo, trở về phòng đóng cửa lại, lúc này mới có thể nhìn nhau.Vẻ mặt của Tằng Khả Ny luôn không rõ ràng, không dễ nhìn ra cô có mệt hay không. Nhưng Dụ Ngôn nhớ lời Đới Manh nói sáng nay Tằng Khả Ny có chút thiếu tinh thần. “Đới Manh nói, hình như ngươi ngủ không ngon lắm.” Dụ Ngôn kéo tay áo cô xuống, cài khuy tay áo, “Đêm qua gọi điện cho ngươi, nghe thanh âm của ngươi không giống như vừa mới thức dậy, hơn nửa đêm còn làm gì?" Tằng Khả Ny không trả lời, yên lặng nhìn vào mắt Dụ Ngôn, giống như nhất định phải nhìn thấy cái gì đó. Dụ Ngôn chỉnh lý quần áo cũng không nhìn cô, đột nhiên cô đưa tay lên nhẹ nhàng ấn lòng bàn tay mềm mại lên khóe mắt nàng, "Mắt sưng như vậy, hôm qua khóc bao lâu?" "Không lâu, sau khi tỉnh liền ngừng, mắt ta sưng rõ ràng như vậy sao?" Dụ Ngôn hơi nhắm mắt lại, lông mi khẽ run, ngón tay Tằng Khả Ny khẽ vuốt mi nàng. “Còn tốt, nếu ba mẹ không nhìn kỹ sẽ không nhìn ra” Tằng Khả Ny kéo nàng vào trong ngực, từng câu từng chữ rõ ràng truyền đến tai nàng: “Nhất định không có lần sau, đây là lần duy nhất. Sau này, ta nhất định sẽ sớm trở về, cùng ngươi ăn cơm, cùng ngươi đi ngủ." Tằng Khả Ny giống như chơi chữ hứa hẹn cái gì, nghe giống như an ủi tách rời ngắn ngủi đêm qua. Lựa chọn của hôm qua là để loại bỏ hoàn toàn những điều hối tiếc trong cuộc đời nàng, giải thích những nghi ngờ. Để cuộc sống sau này của nàng sẽ không vô tình nhớ đến, sẽ không tiếp tục giữ nút thắt kia ở trong lòng. Dụ Ngôn vươn hai tay ôm eo Tằng Khả Ny, vùi đầu vào cổ cô, thấp giọng đáp: "Đây là ngươi nói, ngươi phải nhớ kỹ." Tằng Khả Ny gật đầu, thấp giọng nói: "Được, nhớ kỹ, không có lần sau." Hô hấp của cô thổi vào tai Dụ Ngôn, vừa nóng vừa tê dại. Lúc nói chuyện hơi nóng tiến vào tai, khiến Dụ Ngôn cảm giác một nguồn nhiệt khổng lồ, nàng nghĩ đến trước kia Tằng Khả Ny lãnh đạm che giấu tâm sự càng không muốn buông ra. “Nhưng ta vẫn tức giận.” Dụ Ngôn ngẩng đầu, chuyên chú nhìn cô nói, “Tằng Khả Ny, ta tức giận, ta nhẫn nhịn một đêm lại thêm một ngày.”Trong lòng Tằng Khả Ny nhất thời "lộp bộp", sợ Dụ Ngôn đã biết, cũng sợ nàng suy nghĩ lung tung rồi hiểu lầm ý của mình. Nhưng nhìn theo cách này, cảm xúc trong mắt Dụ Ngôn có ủy khuất nhiều hơn, giống như đang oán trách việc cô không về nhà mà thôi. Tằng Khả Ny mềm lòng, ngữ khí cũng nhu hòa đi, sau khi hôn lên khóe môi nàng liền nói: "Ta nhận sai, tối về ta đền bù cho ngươi." “Tại sao ngươi không hỏi lý do khiến ta tức giận?” ngay cả ngữ khí của Dụ Ngôn cũng đều là ủy khuất. Tằng Khả Ny vuốt tóc nàng, "Không phải là do ta không về sao? Đồ ăn nguội, bánh gato cũng không ăn."Dụ Ngôn dừng một chút, khẳng định trả lời: "Không phải." Tằng Khả Ny bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ, đến cùng là còn có cái gì có thể khiến Dụ Ngôn ủy khuất đến mức tức giận như vậy. Cô suy nghĩ từ đầu đến cuối, nhưng không nghĩ ra chuyện gì có thể làm nàng tức giận. Cô mím mím môi, thăm dò hỏi: "Bởi vì điện thoại của ta hết pin, không nhận cuộc gọi của ngươi sao?" Dụ Ngôn lắc đầu, "Không phải."Cô suy nghĩ một chút rồi hỏi: "Là vì ta không gọi cho ngươi trước khi ngủ sao? Ta sợ ngươi ngủ rồi nên không muốn đánh thức ngươi" Cô dừng lại, trầm thấp nói thêm: "Ta có nhớ ngươi."Dụ Ngôn vẫn lắc đầu, "Cũng không phải chuyện này." Xem ra, điểm đáng giận đều bị phủ nhận, Tằng Khả Ny có chút nản lòng, thật sự không nghĩ ra, còn chỗ nào có thể làm cho Dụ Ngôn tức giận chứ? Đáy mắt Dụ Ngôn đều sắp nổi lên một đợt sóng, Tằng Khả Ny thật sự không định nói ra tâm tình của mình, mà là muốn ép chuyện này xuống đáy cốc. Cô nghĩ cái gì, lại vì nàng mà làm cái gì, nhưng một chữ đều không định thẳng thắn. Đã nói là nên thẳng thắn với nhau, đã nói là không được phép giữ lại, cũng không được phép giấu giếm, nhưng Tằng Khả Ny đều ném tới Thái Bình Dương rồi. Nhưng nghĩ lại, điểm xuất phát tất cả là vì bản thân nàng. Dụ Ngôn càng tức giận, hôm nay vô luận thế nào cũng phải giải quyết dứt điểm với cô, nếu không vấn đề sẽ thực sự không giải quyết được. Thấy sắc mặt nàng tối sầm lại, Tằng Khả Ny nghĩ mãi cũng không hiểu nên cúi người hôn lên má nàng lần nữa, dùng ngữ khí có chút dỗ dành: "Đừng tức giận, ta sai rồi, về sau nhất định sẽ không như vậy nữa." Dụ Ngôn dùng sức đẩy Tằng Khả Ny dựa vào ván cửa, tức giận lên án: "Ngươi còn không biết mình sai ở đâu mà xin lỗi cái gì? Ta không chấp nhận." Tằng Khả Ny bị đẩy có chút cúi người, lông mày nhíu lại, khẽ hít mũi, đưa tay ra che phía sau lưng. Dụ Ngôn liền sửng sốt, đều bị dọa đến bảy phần, nàng vội vàng sờ lưng cô, "Khả Ny, thật xin lỗi, có đau không? Ta xin lỗi..." “Không được nói xin lỗi ta” Tằng Khả Ny thuận thế ôm Dụ Ngôn, ép đầu nàng vào trong ngực cô, cúi đầu nhẹ giọng hỏi: “Bớt giận chưa? Nếu không đủ, ta tiếp tục tùy ngươi xử trí." Dụ Ngôn lại đẩy cô ra, lần này nàng cẩn thận hơn lần trước, bởi vì tính đến mức độ nghiêm trọng của vấn đề, nàng nghiêm mặt nói với cô: "Tối nay về nhà lại nói chuyện này, hiện tại không tiện, ba mẹ đều ở đây, hơn nữa sắp đến giờ ăn." “Được.” Tằng Khả Ny nhếch khóe môi, vươn tay bóp lấy khuôn mặt của Dụ Ngôn, sau đó vuốt ve khóe mắt nàng, “Vậy bây giờ tạm thời đừng tức giận, hôm nay là sinh nhật, đừng làm ba mẹ lo lắng. Tối nay về nhà, ngươi nói cái gì ta đều nhận." Dụ Ngôn hít một hơi thật sâu, đè nén tâm tình, cười nói với cô: "Tằng đại luật sư, sinh nhật vui vẻ." Ý cười của Tằng Khả Ny không giảm, nắm tay phải của nàng đặt lên môi mình, hôn lên ngón áp út của nàng, "Tằng phu nhân, sinh nhật vui vẻ. Ta rất vui, bắt đầu từ hôm nay chúng ta có thể cùng một chỗ tổ chức sinh nhật rồi." Đôi mắt trong veo thanh tịnh, thanh âm mát lạnh dễ nghe, không có chỗ nào không khiến người ta rung động. Dụ Ngôn cắn môi cười, nàng trước kia bắt đầu từ khi nào cảm thấy Tằng Khả Ny không hiểu phong tình a? Tằng Khả Ny căn bản cực kỳ chọc người, hoàn toàn không giống với hình ảnh một cán bộ kỳ cựu mà nàng đã từng miêu tả trước mặt công chúng. Bữa tối của hai nhà đương nhiên rất phong phú, lại là sinh nhật của hai người trẻ, càng được chuẩn bị tỉ mỉ hơn.Rượu là không thể thiếu, đêm nay ở gần nhà, trưởng bối hai nhà lại sống gần nhau, cũng sẽ không có khắc chế cái gì. Nhưng hai vợ chồng trẻ Tằng Khả Ny và Dụ Ngôn thì khác, trong sinh nhật đầu tiên sau khi kết hôn, hai người đều nói muốn trở về thế giới hai người, là vì lái xe, một trong hai người không thể uống rượu.Tằng Khả Ny vô thức rót rượu cho mình, rót nước trái cây cho Dụ Ngôn. Sau đó mọi người cùng nhau nâng ly, đồng thanh: "Chúc mừng sinh nhật!"Đường Tịnh Tuệ đầy mặt ý cười nói: "Lại lớn thêm một tuổi, sinh nhật lần này rất viên mãn, chân chân chính chính là người một nhà." Triệu Uyển Nghi ra vẻ nói: "Lời này thật giống như trước kia không phải người nhà vậy. Đây gọi là thân càng thêm thân a. Mọi người nói có đúng không?" “Vâng, vâng, mẹ nói đúng.” Dụ Ngôn mím môi cười nói. Nàng gắp cho Tằng Khả Ny một ít đồ ăn, không quên dặn dò: "Chỉ được phép uống một ly, không thể nhiều, nghe thấy không?" Tằng Khả Ny nhu thuận nói: "Được, liền một ly." Triệu Uyển Nghi cùng Tằng Quang Tuyên nhìn nhau cười, trong lòng không khỏi xúc động nói: "Con gái của chúng ta a, là phải bị Dụ Ngôn thịt chắc. Bên ngoài uy phong lẫm liệt, khi ở cùng Dụ Ngôn liền đứng dậy cũng không nổi a." Dụ Ngôn bất đắc dĩ cười nói: "Mẹ, mẹ nói như ta giống con hổ cái a, nàng nào có nghe lời ta nhiều như vậy?" "Sao không có? Nhìn là biết a..." Tằng Quang Tuyên khó có được trêu chọc. Người một nhà cười cười nói nói, một bữa tối nói chuyện trời đất cùng hồi ức của hai người trẻ.Sau bữa ăn, sắc trời đã tối, Tằng Khả Ny cùng Dụ Ngôn từ biệt trưởng bối hai nhà, Dụ Ngôn lái xe trở về. Nàng bật nhạc nhẹ êm dịu để Tằng Khả Ny nhắm mắt nghỉ ngơi. Khi lái xe vào khu biệt thự, Dụ Ngôn dừng xe, Tằng Khả Ny nhận thấy xe đã dừng lại, mở mắt ra nhìn. Bên ngoài lất phất mưa phùn, cơn mưa mùa thu se lạnh mang theo cái lạnh đầu mùa đông. Tằng Khả Ny mím môi nhìn về phía gò má của nàng, "Dụ Ngôn, sao lại dừng?" Dụ Ngôn rũ mắt xuống, hai tay nắm chặt vô lăng, sau đó quay đầu nhìn Tằng Khả Ny, thấp giọng nói: "Xuống xe, từ đây đi bộ về nhà, trên đường về nhà nghĩ kỹ xem mình sai ở chỗ nào." CHƯƠNG 125 Tằng Khả Ny giật mình, vẻ mặt của Dụ Ngôn giống như không phải đang nói đùa. Dụ Ngôn ấm áp cùng thân thiện tốt bụng trước ống kính lúc này nửa phần cũng không nhìn thấy, càng đừng nói đến dịu dàng cùng thân mật với cô ngày thường. Từ đây đi về phải qua mấy ngã rẽ, đoạn đường dài lái xe mất đến vài phút, ước chừng mất hơn nửa tiếng đồng hồ đi bộ.Tằng Khả Ny lại nhìn nàng, sau đó bộ dáng phục tùng tháo dây an toàn. "Mang ô đi, bên ngoài trời đang mưa." Dụ Ngôn nhịn không được dặn dò, tuy cố ý lãnh đạm, nhưng quan tâm trong lời nói cũng càng không bỏ qua. "Được, ta rất nhanh liền về đến nhà." Tằng Khả Ny trước khi xuống xe cũng không quên buông một câu như vậy. Khi cửa xe đóng lại, Dụ Ngôn bật cười nói nhỏ: "Đồ đại ngốc..." Dụ Ngôn trở về nhà, bật điều hòa làm ấm phòng, sau đó chọn một bộ quần áo ngủ đi tắm. Sau khi nàng tắm xong, Tằng Khả Ny còn chưa về đến nhà, nàng lấy máy tính bảng của , dựa vào tay vịn ghế sô pha, lộ ra đôi chân dài lướt Weibo. Nàng đã lâu không nhìn các tin hot trên Weibo, gần đây toàn là những bát quái không phân biệt thật giả, thật không có gì hấp dẫn. Nàng lướt nhanh ngón tay, vừa định tắt đi thì bị một tin Weibo với mức độ phổ biến trên trung bình thu hút lực chú ý. [CHDKN CP cường thế thể hiện ân ân ái ái! Gần đây có một fan hâm mộ tung tin vào ngày phim ra mắt, họ đã gặp cp trên đường tới rạp chiếu phim, hai người hư hư thực thực đang chơi vui vẻ, ăn mặc tươi tắn, xinh đẹp chẳng khác gì sinh viên đại học. Mà làm người ta kinh ngạc nhất là sau khi phim kết thúc, cả hai ở một nơi hẻo lánh hôn nồng nhiệt, trình độ kích tình khiến fan hâm mộ không khỏi đỏ mặt.]Khóe môi Dụ Ngôn nhịn cười, bấm vào tấm ảnh đính kèm bên dưới. Phải nói rằng góc độ mà người chụp lén vẫn rất vi diệu, một cánh tay Tằng Khả Ny ôm eo nàng, thế nhưng có vẻ như tay của cô đang từ dưới lớp quần áo đi vào.Dụ Ngôn đóng ảnh chụp, lại nhấp vào bình luận. Đối với những thứ như Weibo, các bình luận thường sôi nổi hơn nội dung chính. Đúng như dự đoán, các bình luận phổ biến đã tạo thành. [Tử Thư: Ngôn Ny tuyệt đối là cp ngọt ngào nhất trong cp đáng yêu của ta, cao lạnh cơ trí trung khuyển công x dịu dàng nhỏ yếu vũ mị thụ. Từ chương trình thực tế trước đó, có thể thấy Tằng luật sư không thích nói chuyện, nhưng ánh mắt của nàng luôn dõi theo Dụ Ngôn, trời ạ, ta sắp bị ném bom ngọt ngào chết mất rồi! ! !][Diêm Tuyết Thần: Đánh giá về vị trí hôn này, Tằng luật sư tuyệt đối là công không sai. Thụ bình thường đều sẽ ôm cổ công, sau đó đem thân thể cho công muốn làm gì thì làm... [Ô] [Ô] [Ô][Mèo con vui buồn thất thường: Ta cảm thấy Dụ Ngôn là công, nàng ép Tằng luật sư vào tường, hơn nữa tay còn đặt ở sau đầu Tằng luật sư, rõ ràng là không muốn để Tằng luật sư chạm vào vách tường. Loại tâm lý này rõ ràng là muốn bảo hộ người yêu a, ở một mức độ nào đó, người có tâm lý bảo vệ người yêu như vậy sẽ cường thế hơn.][Sy3327: [Khó hiểu] Tại sao chúng ta phải phân công thụ? Ta nghĩ hai người họ đều là công a, một người vô thức bảo vệ đối phương, một người yên lòng ỷ lại mà tiến vào trạng thái, như vậy rất đáng yêu a, Tằng luật sư lạnh lùng ở trước mặt Dụ Ngôn liền mềm mại, cảm giác thật đáng yêu.][Meo Ấu Thanh: [Không đơn giản] Thật ngây thơ, Dụ Ngôn áp Tằng luật sư, thế nhưng ở phía trên liền nhất định là công sao? Ta sợ là ngoại trừ tư thế truyền thống liền chưa thử qua cái gì khác]Tại sao vì một nụ hôn mà có thể thảo luận nhiều phương diện như vậy a... Dụ Ngôn bất đắc dĩ đóng bình luận, tùy tiện lướt một hồi liền dự định ra ngoài. Lúc này, cửa phát ra tiếng động nhẹ.
Nàng biết Tằng Khả Ny đã trở về, sắc mặt liền lạnh nhạt một chút, rời khỏi Weibo, lơ đễnh vào phần mềm video. Tằng Khả Ny thấy Dụ Ngôn đã tắm xong, sợ chính mình đem hơi lạnh bên ngoài vào nên trước tiên cởi áo khoác, sau đó thả nhẹ bước chân đến ngồi bên cạnh nàng. "Dụ Ngôn, ngươi muốn ăn táo không? ta gọt cho ngươi." Tằng Khả Ny thật lâu mới nói câu này. "Không ăn, ta đánh răng rồi." Dụ Ngôn cười cười, quay đầu nhìn cô thật sâu, "Ta đã cho ngươi thời gian suy nghĩ, Tằng đại luật sư, ngươi biết sai ở chỗ nào chưa?" Tằng Khả Ny gật đầu, Dụ Ngôn yên lặng nhướng mày, chờ đợi lời nói tiếp theo của cô. "Có phải là do đêm qua ta gọi điện cho ta, ta không lập tức trở về..." Tằng Khả Ny cúi đầu, dưới mắt tạo nên lông mi cong cong xinh đẹp, "Ta cũng không nghĩ nhiều, bởi vì ngươi một mực bảo ta nằm xuống..." "Tằng Khả Ny, trong lòng ngươi ta là người như vậy sao?" Dụ Ngôn ném máy tính bảng đi, tức giận đến không biết phát tiết vào đâu, chống đỡ thân thể nói với cô "Ta nói ngươi đi ngủ liền để cho ngươi đi ngủ, ta đã bao giờ như vậy chưa?" Tằng Khả Ny nhướng mi, "Nhưng là ngoài chuyện này, ta thật không nghĩ ra." Khí tức trong bụng Dụ Ngôn thực sự đã lên đến đỉnh yết hầu, Tằng Khả Ny muốn che giấu đến cùng, hay nói cách khác, cô im lặng theo thói quen. Dụ Ngôn xỏ dép đứng dậy, trừng mắt nhìn Tằng Khả Ny một cái, thuận miệng nói: "Ta cho ngươi thêm năm phút nữa. Sau năm phút, mặc kệ ngươi có nghĩ tới hay không, ta đều không hy vọng ở giữa chúng ta có bí mật." Tâm Tằng Khả Ny run lên, tất cả suy nghĩ đều hỗn loạn, ngay cả nhìn Dụ Ngôn cũng không dám. Dụ Ngôn đi rót một cốc nước, sau đó lấy điện thoại xoát một vòng bạn bè, dù sao cũng không nhìn cô chằm chằm.Sau một lúc, Tằng Khả Ny thấp giọng nói: "Dụ Ngôn, ngươi biết." Câu trần thuật, không phải câu nghi vấn. Dụ Ngôn ném lại điện thoại lên trên giường, chậm rãi đi tới, dừng ở ghế sô pha, đứng trước mặt Tằng Khả Ny. Tằng Khả Ny không ngẩng đầu lên, hai tay nắm đầu gối thật chặt, căng cứng cực kỳ. "Ngươi cho rằng ta sẽ giống như ngươi, ngầm hiểu lẫn nhau, không đem chuyện hôm qua nói ra. Đúng như ngươi nghĩ như thế, cả đời này của ta sẽ không có bất kỳ hối hận nào, chuyện này lại biến thành bí mật của hai chúng ta. Nói cách khác, ngươi thậm chí sẽ cảm thấy ta không đoán ra ngươi đã từng về nhà, bởi vì ta đột nhiên biết được chuyện cũ mà quên ngươi là người như thế nào. Ngươi ngay cả ăn cơm cũng chờ ta ngồi xuống mới động đũa, ngươi như vậy, sẽ một mực tiêu thụ cho đến khi điện thoại hết pin cũng không gọi cho ta sao?" Hai mắt Dụ Ngôn đỏ hoe, trong lòng vừa ngọt vừa đắng, ngọt là từng giờ từng phút giữa hai người, đắng chính là tình yêu thầm kín bảy năm của Tằng Khả Ny không được nhìn thấy ánh mặt trời. "Tằng Khả Ny, người không liên quan đến ta, ta căn bản không muốn có được. Đồ ăn không ngon thì vứt đi, ta không muốn đi tìm tòi nghiên cứu nó đến cùng là vì cái gì không ngon, ta không cần hoàn mỹ như vậy." Tằng Khả Ny cắn cắn môi, sợi tóc đen nhánh tán loạn che đi khuôn mặt. "Điều duy nhất ta cần chính là ngươi đem ta đặt ở trong lòng." Dụ Ngôn ngồi xổm trước mặt cô, đưa tay ra ôm mặt cô, nghẹn ngào nói: "Ta cần là vào lúc kia hôm qua, ngươi có thể không chút do dự mà đi tới, cùng ta đối mặt, cùng ta về nhà. Ta cần là ngươi có thể hiểu rằng, trừ ngươi ra ta không có hứng thú đi tìm hiểu bất cứ người nào cả." Tằng Khả Ny đã nhẫn nại quá lâu, từ đầu đến cuối chưa từng có việc gì mà nghĩ cho chính mình. Cô muốn Dụ Ngôn được hạnh phúc, cho nên dù không phải cho mình cũng sẽ không có vấn đề gì. Cô muốn ôm Dụ Ngôn, bởi vì muốn cho Dụ Ngôn chỗ dựa cùng bảo hộ. Cô muốn làm cho Dụ Ngôn không còn tiếc nuối, nhưng nhất thời cô không thể nghĩ rằng Dụ Ngôn căn bản sẽ không bao giờ có những suy nghĩ kia. "Thực xin lỗi..." Tằng Khả Ny chống khuỷu tay vào đầu gối, mặt vùi vào lòng bàn tay, hai vai run rẩy, "Chỉ là ta không muốn để những việc kia cố chấp ở trong lòng ngươi, cũng không muốn để cho ngươi nhớ tới sẽ cảm thấy đó là lỗi của mình, cho nên ta mới để ngươi nghe nàng nói hết..." "Ngươi ngốc sao?" Dụ Ngôn ngồi xuống bên cạnh cô, cắn chặt môi, ôm lấy thân thể cô, nâng mặt cô lên, "Ta lấy đâu ra nhiều tinh lực đi nghĩ đến những người không liên quan tới chúng ta? Ta căn bản còn không nghĩ đến những việc đó, lui một vạn bước tới nói, coi như nghĩ tới cũng giống như bình thường ăn cơm uống nước vậy." Tằng Khả Ny cúi đầu, trong mắt có tia nước, dễ dàng đâm vào tim của Dụ Ngôn. Dụ Ngôn đau lòng hôn lên mắt Tằng Khả Ny, yêu thương làm tan oán khí của nàng, có một giọt nước mắt lướt qua gương mặt nàng, nàng có chút nghẹn ngào nói: "Ta không cần ngươi nghĩ cho ta nhiều như vậy, ngươi hiểu một chút có được không? Ta là lão bà của ngươi, với ta mà nói, ngươi là quan trọng nhất, chỉ cần có ngươi là đủ rồi." "Dụ Ngôn, ta ..." Hai mắt Tằng Khả Ny vừa ấm vừa lạnh, mi mắt ẩm ướt, môi mấp máy muốn nói xin lỗi. Dụ Ngôn cùng cô đụng trán, thấp giọng hỏi cô: "Ngươi chịu đựng nhiều năm như vậy còn chưa đủ sao?" Toàn thân Tằng Khả Ny đều run lên, ngước mắt lên nhìn Dụ Ngôn, ăn ý bấy lâu nay để cô thấy trong mắt Dụ Ngôn có chút ám chỉ. Cô tận lực giấu đi quá khứ, khoảng thời gian mờ mịt đó, còn có những tâm tình ẩn sâu đó. Dụ Ngôn đã biết, tất cả đều biết. "Ta không cố ý muốn giấu ngươi..." Tằng Khả Ny cắn môi, lông mi dài run rẩy, trong mắt như chứ đựng một vũng thanh tuyền, "Không cần nói trước kia nữa. Hôm qua, ta thừa nhận là ta nghĩ quá nhiều. Ta đi lấy quà cho ngươi, muốn tạo bất ngờ cho ngươi, cho ngươi một sinh nhật tuyệt vời nhất. Thế nhưng khi nhìn thấy nàng, vô luận thế nào ta cũng không dám cược..." Cô chăm chú nhìn Dụ Ngôn, trong mắt có thủy quang nổi lên, "Ta sợ ngươi sẽ thực sự nghĩ tới, ta sợ nếu như bỏ qua lần này, liền sẽ vĩnh viễn trở thành hối tiếc của ngươi. Dụ Ngôn, nhân sinh chỉ có một lần, ta không muốn..."Chính là bởi vì nhân sinh chỉ có một lần, mỗi một bước của cô mới cẩn thận như vậy, mọi quyết định đều được suy tính kỹ, suy nghĩ lại nhiều lần. Nhưng lại phạm phải một sai lầm không dễ phát hiện, chính là bởi vì Dụ Ngôn, cô nơi nào có thể dùng lý trí đi phân tích suy nghĩ của nàng đây? Giống như Dụ Ngôn đã nói, nàng không có thời gian đi nghĩ đến những chuyện vụn vặt kia, cho dù có nghĩ đến cũng sẽ không nghĩ sâu, huống chi trở thành một nút thắt trong lòng. Những gì nàng không quan tâm liền tự nhiên ngay cả một hạt bụi cũng không bằng. Khổ sở trong lòng Dụ Ngôn biến thành chua xót, cùng với ngọt ngào trước đó, thanh âm của nàng ôn nhu một chút: "Cho nên, Tằng Bảo Bảo, bây giờ ngươi biết sai chưa?" Hai mắt Tằng Khả Ny ướt át, không khỏi gật gật đầu nhìn nàng, biên độ tăng từ nhỏ đến lớn, "Biết sai rồi..." "Vậy quà của ta đâu?" Dụ Ngôn cười, lau nước mắt cho cô. Tằng đại luật sư cao lãnh, làm sao vừa đến nơi này không phải biến thành ngốc cũng liền là đáng thương. Tằng Khả Ny ngơ ngác một chút, sau đó lau mắt, từ trên sô pha đứng dậy bước nhanh đi tìm áo khoác, lấy trong túi áo ra một cái hộp nhung mang về. Mặt mày Dụ Ngôn nhiễm lên ý cười, nàng đứng dậy xích lại gần cô, "Đây là cái gì?" Ánh mắt Tằng Khả Ny rơi vào xương quai xanh lộ ra của Dụ Ngôn, ánh mắt mềm mại vừa rồi mang theo chút áy náy, "Là dây chuyền, ta đeo vào cho ngươi." Sợi dây chuyền được Tằng Khả Ny nhẹ nhàng đeo cho Dụ Ngôn, cô thì thào nói: "Soi gương thử xem có thích không." Hai tay Dụ Ngôn chắp sau lưng, chân bất động, đôi mắt long lanh nhìn cô: "Ngươi không có gì muốn nói với ta sao? Vừa rồi ta nói với ngươi nhiều như vậy, ngươi đều không có lời nào nói với ta sao? Chỉ là nhận sai thôi sao?" Làm sao lại không có chứ? Tằng Khả Ny nhớ tới ám chỉ trong mắt Dụ Ngôn vừa rồi, cũng như câu nói mơ hồ kia. Dụ Ngôn đang chờ, cô cũng đang chờ, chỉ là cô chờ đã lâu, thậm chí chưa bao giờ nghĩ tới một ngày nào đó mình có thể hoàn toàn nói ra. Môi cô mở lại đóng, mấy lần đều không nói nên lời. Dụ Ngôn mỉm cười kiên nhẫn chờ cô. "Có..." Tằng Khả Ny tràn đầy dịu dàng, tựa như có một đợt dũng khí vô hạn đột nhiên tràn vào trong lòng, cuối cùng vươn tay nâng mặt Dụ Ngôn lên, ngón tay cái vuốt lên lông mày cùng mắt của nàng, thấp nhu đáp lại: "Ta yêu ngươi, từ rất lâu trước kia đã bắt đầu yêu ngươi."-Hoàn-
Đới Manh không hỏi quá nhiều, nói với nàng: "Ta đã hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ mà ngươi giao, những chuyện khác ta không thể nói. Cái người này, chỉ cần là chuyện liên quan tới ngươi, ai nói cái gì cũng đều không nghe. Cho nên a, ngươi nhìn xem phải làm sao bây giờ." “Ta có thể làm gì?” Dụ Ngôn bật cười, “Ta ngoại trừ muốn mắng nàng một trận, đều không thể nghĩ ra cái gì khác.” Ngoài trừ mắng, nàng cũng muốn cắn. Đêm qua khóc bao lâu liền cắn bấy lâu, cắn cho đến khi cô nhớ thật kỹ, còn có nghĩ xem mình sai ở đâu. Đới Manh chỉ cười không trả lời.
Dụ Ngôn hỏi: "Khi còn học đại học, Khả Ny có thói quen viết nhật ký. Ngươi có biết chuyện này không?"Đới Manh nhún nhún vai, "Xem như biết đi, bởi vì nàng viết mấy thứ này rất cẩn thận, xưa nay chưa từng để người ta tới gần. Ta thỉnh thoảng thấy nàng lén lén lút lút viết, sau đó ta mới đại khái đoán được đó là nhật ký. Cho tới bây giờ nàng chưa từng đề cập qua, hơn nữa cũng giấu rất kỹ."Dụ Ngôn cười nói: "Ngươi chú ý như vậy." “Còn không phải sao?” Đới Manh tỏ ra hào hứng. “Đôi khi ta thấy nàng viết liền muốn quan tâm nàng một chút. Cả ngày đều nhàm chán như vậy, nhàm chán đến sinh tâm bệnh thì làm sao. Ai biết được, ta chuyển thân qua nhìn xem, nàng liền giấu kỹ, hỏi cũng không trả lời, ta thực sự phục nàng rồi" "Ra là vậy…" Dụ Ngôn quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, tựa như nhìn thấy được lúc đó, cô gái có bộ dáng trong trẻo lạnh lùng, lưng thẳng tắp đang viết gì đó. Gian phòng trong ký túc xá ồn ào như vậy, tán gẫu phim ảnh cùng chương trình truyền hình, tán gẫu bát quái đều có, chỉ còn người bên kia, không có ai đến quấy rầy. Tư thái viết chữ của cô có chút không đúng, giống như cô đang bảo vệ vật quý giá không bị thăm dò. Không có ai tới gần cô, không có ai thân cận với cô, cũng không có ai chú ý tới cô. Dù vậy, cô vẫn không thư giãn nửa phần, chỉ là sợ bí mật mà cô giấu sâu trong lòng sẽ bị bại lộ ra ngoài ánh sáng.Ngoài cửa sổ, người đi đường qua lại, tiếng nói cười rôm rả, lá khô rì rào rơi xuống, Dụ Ngôn đột nhiên cảm thấy đau lòng. CHƯƠNG 124 Hai ngày trước sinh nhật của hai người, phụ mẫu Tằng gia và Dụ gia thông báo với Tằng Khả Ny và Dụ Ngôn, vào ngày sinh nhật hai người về nhà ăn tối, bữa tối được định tại Dụ gia. Dụ Ngôn đỗ xe, nhắm mắt nghỉ ngơi trên xe, sau đó lấy điện thoại ra lên WeChat, trong đoạn chat phía trên là đoạn chat của nàng cùng Tằng Khả Ny trước khi ra khỏi nhà. Mới nhất là nàng trả lời Tằng Khả Ny, nói nàng đi công ty một chuyến, liền không cùng cô trở về.Ngón tay cái nàng chạm vào tên Tằng Khả Ny trên màn hình, sau một đêm cùng một buổi sáng, tâm trạng của nàng không còn kéo căng như đêm qua nữa. Tức giận, đau lòng, hối hận cùng nhớ nhung đột nhiên biết rõ quá khứ càng trở nên tệ hơn, giờ phút này tất cả dung nhập vào nhau, biến thành một cảm giác không thể hiểu được. Nàng muốn cùng Tằng Khả Ny nói chuyện, nói tại sao đêm qua vì nàng mà quyết định sai lầm, lại nói tiếp, nàng kỳ thật không có nhiều thời gian đi nghĩ đến những chuyện cũ không đáng nhắc tới. Hiện tại, nghĩ đến những chuyện vụn vặt sau này cùng Tằng Khả Ny nàng cảm thấy còn không đủ. Dụ Ngôn xuống xe, vừa bước vào nhà đã nghe thấy hai mẫu thân đang bàn tán về mấy bộ phim hot gần đây. Đường Tịnh Tuệ cầm máy tính bảng, giới thiệu: "Nữ chính của bộ phim này là Thi Chiêu Ý a, rất thân với Dụ Ngôn."Triệu Uyển Nghi nhìn chằm chằm vào, trầm ngâm nói: "Nhìn bộ dạng này thực sự rất văn tĩnh. Trước đó có quay chung với Dụ Ngôn trong <Dữ Quân Tuyệt>, tạo hình giống nữ thần, rất xinh đẹp a." Đường Tịnh Tuệ đồng ý: "Ta cảm thấy đứa nhỏ đó cũng rất có tính tạo hình, diễn nhân vật nào cũng phù hợp." Triệu Uyển Nghi nở nụ cười: "Nguyên nhân chính là dáng dấp đẹp mắt a." Dụ Ngôn cởi áo khoác, đi tới cười nói: "Mẹ, hai người đang nói cái gì vậy? Hình như ta nghe thấy tên của Chiêu Ý." Đường Tịnh Tuệ vội vàng đặt máy tính bảng xuống, giải thích với nàng: "Là đứa nhỏ đó a, gần đây nó tung ra trailer phim mới, nhìn không tệ." Dụ Ngôn nhìn màn hình tạm dừng video trên máy tính bảng, "Vâng, nàng quay đã lâu rồi, hậu kỳ cũng mất nhiều thời gian, cũng nên công chiếu từ lâu." “Vậy phim của ngươi diễn cùng với nàng khi nào mới công chiếu?” Đường Tịnh Tuệ hỏi kỹ. Dụ Ngôn mỉm cười nói, "Năm sau, cuối năm nay hẳn là có trailer." Nàng nói xong, nhìn quanh không thấy Tằng Khả Ny, "Mẹ, Khả Ny đâu?" Triệu Uyển Nghi cười nói: "Nàng đang ở trong bếp với ba của ngươi a. Nàng nói không có việc gì làm, muốn làm đồ ăn chờ ngươi từ công ty trở về. Mẹ nói hôm nay sinh nhật nàng đừng vào bếp, thế nhưng lại không nghe lời a." “Vậy ta vào bếp xem một chút.” Dụ Ngôn không có ý định ngồi xuống liền đi về phía phòng bếp. Hai phụ thân đều là đau lòng lão bà, ở trong phòng bếp chịu trách nhiệm công việc của riêng mình. Tằng Khả Ny nhíu mày, xắn tay áo hơi cúi người xuống, ngón tay thon dài trắng nõn cầm chiếc đũa xếp thịt sườn vào đĩa. Dụ Ngôn bước vào, không nhìn Tằng Khả Ny, nói, "Ba, ta về rồi, tối nay có gì ngon a?" “Rất nhiều a, đều là món ngươi thích ăn, ngươi cùng Khả Ny đều có.” Dụ Thiên cười nói. “Ân, tối nay ăn cơm sớm một chút, nếu không các ngươi về liền muộn.” Tằng Quang Tuyên vừa rửa rau vừa nói. “Không sao, bây giờ còn sớm a.” Dụ Ngôn bước tới, nắm lấy vai Tằng Khả Ny đang ngồi thẳng, ngửi thịt sườn mà cô gắp, nói, “Ân… thơm quá. Đây là ngươi làm hay là ba làm?" Tằng Khả Ny quay đầu lại nhìn nàng nói: "Là ta làm." Thanh âm của Dụ Ngôn ôn nhuận lại nhu tình: "Ta cảm thấy tối nay muốn ăn no, nhiều món như vậy a." Tằng Quang Tuyên thúc giục: "Hai người các ngươi mau ra ngoài đi, nơi này giao cho chúng ta, đừng làm phiền."Dụ Ngôn thè lưỡi nói: “Nơi nào có làm phiền a?” Sau đó buông thịt sườn trên tay Tằng Khả Ny xuống, vừa lôi kéo cô vừa nói: “Vậy chúng ta về phòng đi, vất vả ba.” Tằng Khả Ny mặc cho Dụ Ngôn lôi kéo, trở về phòng đóng cửa lại, lúc này mới có thể nhìn nhau.Vẻ mặt của Tằng Khả Ny luôn không rõ ràng, không dễ nhìn ra cô có mệt hay không. Nhưng Dụ Ngôn nhớ lời Đới Manh nói sáng nay Tằng Khả Ny có chút thiếu tinh thần. “Đới Manh nói, hình như ngươi ngủ không ngon lắm.” Dụ Ngôn kéo tay áo cô xuống, cài khuy tay áo, “Đêm qua gọi điện cho ngươi, nghe thanh âm của ngươi không giống như vừa mới thức dậy, hơn nửa đêm còn làm gì?" Tằng Khả Ny không trả lời, yên lặng nhìn vào mắt Dụ Ngôn, giống như nhất định phải nhìn thấy cái gì đó. Dụ Ngôn chỉnh lý quần áo cũng không nhìn cô, đột nhiên cô đưa tay lên nhẹ nhàng ấn lòng bàn tay mềm mại lên khóe mắt nàng, "Mắt sưng như vậy, hôm qua khóc bao lâu?" "Không lâu, sau khi tỉnh liền ngừng, mắt ta sưng rõ ràng như vậy sao?" Dụ Ngôn hơi nhắm mắt lại, lông mi khẽ run, ngón tay Tằng Khả Ny khẽ vuốt mi nàng. “Còn tốt, nếu ba mẹ không nhìn kỹ sẽ không nhìn ra” Tằng Khả Ny kéo nàng vào trong ngực, từng câu từng chữ rõ ràng truyền đến tai nàng: “Nhất định không có lần sau, đây là lần duy nhất. Sau này, ta nhất định sẽ sớm trở về, cùng ngươi ăn cơm, cùng ngươi đi ngủ." Tằng Khả Ny giống như chơi chữ hứa hẹn cái gì, nghe giống như an ủi tách rời ngắn ngủi đêm qua. Lựa chọn của hôm qua là để loại bỏ hoàn toàn những điều hối tiếc trong cuộc đời nàng, giải thích những nghi ngờ. Để cuộc sống sau này của nàng sẽ không vô tình nhớ đến, sẽ không tiếp tục giữ nút thắt kia ở trong lòng. Dụ Ngôn vươn hai tay ôm eo Tằng Khả Ny, vùi đầu vào cổ cô, thấp giọng đáp: "Đây là ngươi nói, ngươi phải nhớ kỹ." Tằng Khả Ny gật đầu, thấp giọng nói: "Được, nhớ kỹ, không có lần sau." Hô hấp của cô thổi vào tai Dụ Ngôn, vừa nóng vừa tê dại. Lúc nói chuyện hơi nóng tiến vào tai, khiến Dụ Ngôn cảm giác một nguồn nhiệt khổng lồ, nàng nghĩ đến trước kia Tằng Khả Ny lãnh đạm che giấu tâm sự càng không muốn buông ra. “Nhưng ta vẫn tức giận.” Dụ Ngôn ngẩng đầu, chuyên chú nhìn cô nói, “Tằng Khả Ny, ta tức giận, ta nhẫn nhịn một đêm lại thêm một ngày.”Trong lòng Tằng Khả Ny nhất thời "lộp bộp", sợ Dụ Ngôn đã biết, cũng sợ nàng suy nghĩ lung tung rồi hiểu lầm ý của mình. Nhưng nhìn theo cách này, cảm xúc trong mắt Dụ Ngôn có ủy khuất nhiều hơn, giống như đang oán trách việc cô không về nhà mà thôi. Tằng Khả Ny mềm lòng, ngữ khí cũng nhu hòa đi, sau khi hôn lên khóe môi nàng liền nói: "Ta nhận sai, tối về ta đền bù cho ngươi." “Tại sao ngươi không hỏi lý do khiến ta tức giận?” ngay cả ngữ khí của Dụ Ngôn cũng đều là ủy khuất. Tằng Khả Ny vuốt tóc nàng, "Không phải là do ta không về sao? Đồ ăn nguội, bánh gato cũng không ăn."Dụ Ngôn dừng một chút, khẳng định trả lời: "Không phải." Tằng Khả Ny bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ, đến cùng là còn có cái gì có thể khiến Dụ Ngôn ủy khuất đến mức tức giận như vậy. Cô suy nghĩ từ đầu đến cuối, nhưng không nghĩ ra chuyện gì có thể làm nàng tức giận. Cô mím mím môi, thăm dò hỏi: "Bởi vì điện thoại của ta hết pin, không nhận cuộc gọi của ngươi sao?" Dụ Ngôn lắc đầu, "Không phải."Cô suy nghĩ một chút rồi hỏi: "Là vì ta không gọi cho ngươi trước khi ngủ sao? Ta sợ ngươi ngủ rồi nên không muốn đánh thức ngươi" Cô dừng lại, trầm thấp nói thêm: "Ta có nhớ ngươi."Dụ Ngôn vẫn lắc đầu, "Cũng không phải chuyện này." Xem ra, điểm đáng giận đều bị phủ nhận, Tằng Khả Ny có chút nản lòng, thật sự không nghĩ ra, còn chỗ nào có thể làm cho Dụ Ngôn tức giận chứ? Đáy mắt Dụ Ngôn đều sắp nổi lên một đợt sóng, Tằng Khả Ny thật sự không định nói ra tâm tình của mình, mà là muốn ép chuyện này xuống đáy cốc. Cô nghĩ cái gì, lại vì nàng mà làm cái gì, nhưng một chữ đều không định thẳng thắn. Đã nói là nên thẳng thắn với nhau, đã nói là không được phép giữ lại, cũng không được phép giấu giếm, nhưng Tằng Khả Ny đều ném tới Thái Bình Dương rồi. Nhưng nghĩ lại, điểm xuất phát tất cả là vì bản thân nàng. Dụ Ngôn càng tức giận, hôm nay vô luận thế nào cũng phải giải quyết dứt điểm với cô, nếu không vấn đề sẽ thực sự không giải quyết được. Thấy sắc mặt nàng tối sầm lại, Tằng Khả Ny nghĩ mãi cũng không hiểu nên cúi người hôn lên má nàng lần nữa, dùng ngữ khí có chút dỗ dành: "Đừng tức giận, ta sai rồi, về sau nhất định sẽ không như vậy nữa." Dụ Ngôn dùng sức đẩy Tằng Khả Ny dựa vào ván cửa, tức giận lên án: "Ngươi còn không biết mình sai ở đâu mà xin lỗi cái gì? Ta không chấp nhận." Tằng Khả Ny bị đẩy có chút cúi người, lông mày nhíu lại, khẽ hít mũi, đưa tay ra che phía sau lưng. Dụ Ngôn liền sửng sốt, đều bị dọa đến bảy phần, nàng vội vàng sờ lưng cô, "Khả Ny, thật xin lỗi, có đau không? Ta xin lỗi..." “Không được nói xin lỗi ta” Tằng Khả Ny thuận thế ôm Dụ Ngôn, ép đầu nàng vào trong ngực cô, cúi đầu nhẹ giọng hỏi: “Bớt giận chưa? Nếu không đủ, ta tiếp tục tùy ngươi xử trí." Dụ Ngôn lại đẩy cô ra, lần này nàng cẩn thận hơn lần trước, bởi vì tính đến mức độ nghiêm trọng của vấn đề, nàng nghiêm mặt nói với cô: "Tối nay về nhà lại nói chuyện này, hiện tại không tiện, ba mẹ đều ở đây, hơn nữa sắp đến giờ ăn." “Được.” Tằng Khả Ny nhếch khóe môi, vươn tay bóp lấy khuôn mặt của Dụ Ngôn, sau đó vuốt ve khóe mắt nàng, “Vậy bây giờ tạm thời đừng tức giận, hôm nay là sinh nhật, đừng làm ba mẹ lo lắng. Tối nay về nhà, ngươi nói cái gì ta đều nhận." Dụ Ngôn hít một hơi thật sâu, đè nén tâm tình, cười nói với cô: "Tằng đại luật sư, sinh nhật vui vẻ." Ý cười của Tằng Khả Ny không giảm, nắm tay phải của nàng đặt lên môi mình, hôn lên ngón áp út của nàng, "Tằng phu nhân, sinh nhật vui vẻ. Ta rất vui, bắt đầu từ hôm nay chúng ta có thể cùng một chỗ tổ chức sinh nhật rồi." Đôi mắt trong veo thanh tịnh, thanh âm mát lạnh dễ nghe, không có chỗ nào không khiến người ta rung động. Dụ Ngôn cắn môi cười, nàng trước kia bắt đầu từ khi nào cảm thấy Tằng Khả Ny không hiểu phong tình a? Tằng Khả Ny căn bản cực kỳ chọc người, hoàn toàn không giống với hình ảnh một cán bộ kỳ cựu mà nàng đã từng miêu tả trước mặt công chúng. Bữa tối của hai nhà đương nhiên rất phong phú, lại là sinh nhật của hai người trẻ, càng được chuẩn bị tỉ mỉ hơn.Rượu là không thể thiếu, đêm nay ở gần nhà, trưởng bối hai nhà lại sống gần nhau, cũng sẽ không có khắc chế cái gì. Nhưng hai vợ chồng trẻ Tằng Khả Ny và Dụ Ngôn thì khác, trong sinh nhật đầu tiên sau khi kết hôn, hai người đều nói muốn trở về thế giới hai người, là vì lái xe, một trong hai người không thể uống rượu.Tằng Khả Ny vô thức rót rượu cho mình, rót nước trái cây cho Dụ Ngôn. Sau đó mọi người cùng nhau nâng ly, đồng thanh: "Chúc mừng sinh nhật!"Đường Tịnh Tuệ đầy mặt ý cười nói: "Lại lớn thêm một tuổi, sinh nhật lần này rất viên mãn, chân chân chính chính là người một nhà." Triệu Uyển Nghi ra vẻ nói: "Lời này thật giống như trước kia không phải người nhà vậy. Đây gọi là thân càng thêm thân a. Mọi người nói có đúng không?" “Vâng, vâng, mẹ nói đúng.” Dụ Ngôn mím môi cười nói. Nàng gắp cho Tằng Khả Ny một ít đồ ăn, không quên dặn dò: "Chỉ được phép uống một ly, không thể nhiều, nghe thấy không?" Tằng Khả Ny nhu thuận nói: "Được, liền một ly." Triệu Uyển Nghi cùng Tằng Quang Tuyên nhìn nhau cười, trong lòng không khỏi xúc động nói: "Con gái của chúng ta a, là phải bị Dụ Ngôn thịt chắc. Bên ngoài uy phong lẫm liệt, khi ở cùng Dụ Ngôn liền đứng dậy cũng không nổi a." Dụ Ngôn bất đắc dĩ cười nói: "Mẹ, mẹ nói như ta giống con hổ cái a, nàng nào có nghe lời ta nhiều như vậy?" "Sao không có? Nhìn là biết a..." Tằng Quang Tuyên khó có được trêu chọc. Người một nhà cười cười nói nói, một bữa tối nói chuyện trời đất cùng hồi ức của hai người trẻ.Sau bữa ăn, sắc trời đã tối, Tằng Khả Ny cùng Dụ Ngôn từ biệt trưởng bối hai nhà, Dụ Ngôn lái xe trở về. Nàng bật nhạc nhẹ êm dịu để Tằng Khả Ny nhắm mắt nghỉ ngơi. Khi lái xe vào khu biệt thự, Dụ Ngôn dừng xe, Tằng Khả Ny nhận thấy xe đã dừng lại, mở mắt ra nhìn. Bên ngoài lất phất mưa phùn, cơn mưa mùa thu se lạnh mang theo cái lạnh đầu mùa đông. Tằng Khả Ny mím môi nhìn về phía gò má của nàng, "Dụ Ngôn, sao lại dừng?" Dụ Ngôn rũ mắt xuống, hai tay nắm chặt vô lăng, sau đó quay đầu nhìn Tằng Khả Ny, thấp giọng nói: "Xuống xe, từ đây đi bộ về nhà, trên đường về nhà nghĩ kỹ xem mình sai ở chỗ nào." CHƯƠNG 125 Tằng Khả Ny giật mình, vẻ mặt của Dụ Ngôn giống như không phải đang nói đùa. Dụ Ngôn ấm áp cùng thân thiện tốt bụng trước ống kính lúc này nửa phần cũng không nhìn thấy, càng đừng nói đến dịu dàng cùng thân mật với cô ngày thường. Từ đây đi về phải qua mấy ngã rẽ, đoạn đường dài lái xe mất đến vài phút, ước chừng mất hơn nửa tiếng đồng hồ đi bộ.Tằng Khả Ny lại nhìn nàng, sau đó bộ dáng phục tùng tháo dây an toàn. "Mang ô đi, bên ngoài trời đang mưa." Dụ Ngôn nhịn không được dặn dò, tuy cố ý lãnh đạm, nhưng quan tâm trong lời nói cũng càng không bỏ qua. "Được, ta rất nhanh liền về đến nhà." Tằng Khả Ny trước khi xuống xe cũng không quên buông một câu như vậy. Khi cửa xe đóng lại, Dụ Ngôn bật cười nói nhỏ: "Đồ đại ngốc..." Dụ Ngôn trở về nhà, bật điều hòa làm ấm phòng, sau đó chọn một bộ quần áo ngủ đi tắm. Sau khi nàng tắm xong, Tằng Khả Ny còn chưa về đến nhà, nàng lấy máy tính bảng của , dựa vào tay vịn ghế sô pha, lộ ra đôi chân dài lướt Weibo. Nàng đã lâu không nhìn các tin hot trên Weibo, gần đây toàn là những bát quái không phân biệt thật giả, thật không có gì hấp dẫn. Nàng lướt nhanh ngón tay, vừa định tắt đi thì bị một tin Weibo với mức độ phổ biến trên trung bình thu hút lực chú ý. [CHDKN CP cường thế thể hiện ân ân ái ái! Gần đây có một fan hâm mộ tung tin vào ngày phim ra mắt, họ đã gặp cp trên đường tới rạp chiếu phim, hai người hư hư thực thực đang chơi vui vẻ, ăn mặc tươi tắn, xinh đẹp chẳng khác gì sinh viên đại học. Mà làm người ta kinh ngạc nhất là sau khi phim kết thúc, cả hai ở một nơi hẻo lánh hôn nồng nhiệt, trình độ kích tình khiến fan hâm mộ không khỏi đỏ mặt.]Khóe môi Dụ Ngôn nhịn cười, bấm vào tấm ảnh đính kèm bên dưới. Phải nói rằng góc độ mà người chụp lén vẫn rất vi diệu, một cánh tay Tằng Khả Ny ôm eo nàng, thế nhưng có vẻ như tay của cô đang từ dưới lớp quần áo đi vào.Dụ Ngôn đóng ảnh chụp, lại nhấp vào bình luận. Đối với những thứ như Weibo, các bình luận thường sôi nổi hơn nội dung chính. Đúng như dự đoán, các bình luận phổ biến đã tạo thành. [Tử Thư: Ngôn Ny tuyệt đối là cp ngọt ngào nhất trong cp đáng yêu của ta, cao lạnh cơ trí trung khuyển công x dịu dàng nhỏ yếu vũ mị thụ. Từ chương trình thực tế trước đó, có thể thấy Tằng luật sư không thích nói chuyện, nhưng ánh mắt của nàng luôn dõi theo Dụ Ngôn, trời ạ, ta sắp bị ném bom ngọt ngào chết mất rồi! ! !][Diêm Tuyết Thần: Đánh giá về vị trí hôn này, Tằng luật sư tuyệt đối là công không sai. Thụ bình thường đều sẽ ôm cổ công, sau đó đem thân thể cho công muốn làm gì thì làm... [Ô] [Ô] [Ô][Mèo con vui buồn thất thường: Ta cảm thấy Dụ Ngôn là công, nàng ép Tằng luật sư vào tường, hơn nữa tay còn đặt ở sau đầu Tằng luật sư, rõ ràng là không muốn để Tằng luật sư chạm vào vách tường. Loại tâm lý này rõ ràng là muốn bảo hộ người yêu a, ở một mức độ nào đó, người có tâm lý bảo vệ người yêu như vậy sẽ cường thế hơn.][Sy3327: [Khó hiểu] Tại sao chúng ta phải phân công thụ? Ta nghĩ hai người họ đều là công a, một người vô thức bảo vệ đối phương, một người yên lòng ỷ lại mà tiến vào trạng thái, như vậy rất đáng yêu a, Tằng luật sư lạnh lùng ở trước mặt Dụ Ngôn liền mềm mại, cảm giác thật đáng yêu.][Meo Ấu Thanh: [Không đơn giản] Thật ngây thơ, Dụ Ngôn áp Tằng luật sư, thế nhưng ở phía trên liền nhất định là công sao? Ta sợ là ngoại trừ tư thế truyền thống liền chưa thử qua cái gì khác]Tại sao vì một nụ hôn mà có thể thảo luận nhiều phương diện như vậy a... Dụ Ngôn bất đắc dĩ đóng bình luận, tùy tiện lướt một hồi liền dự định ra ngoài. Lúc này, cửa phát ra tiếng động nhẹ.
Nàng biết Tằng Khả Ny đã trở về, sắc mặt liền lạnh nhạt một chút, rời khỏi Weibo, lơ đễnh vào phần mềm video. Tằng Khả Ny thấy Dụ Ngôn đã tắm xong, sợ chính mình đem hơi lạnh bên ngoài vào nên trước tiên cởi áo khoác, sau đó thả nhẹ bước chân đến ngồi bên cạnh nàng. "Dụ Ngôn, ngươi muốn ăn táo không? ta gọt cho ngươi." Tằng Khả Ny thật lâu mới nói câu này. "Không ăn, ta đánh răng rồi." Dụ Ngôn cười cười, quay đầu nhìn cô thật sâu, "Ta đã cho ngươi thời gian suy nghĩ, Tằng đại luật sư, ngươi biết sai ở chỗ nào chưa?" Tằng Khả Ny gật đầu, Dụ Ngôn yên lặng nhướng mày, chờ đợi lời nói tiếp theo của cô. "Có phải là do đêm qua ta gọi điện cho ta, ta không lập tức trở về..." Tằng Khả Ny cúi đầu, dưới mắt tạo nên lông mi cong cong xinh đẹp, "Ta cũng không nghĩ nhiều, bởi vì ngươi một mực bảo ta nằm xuống..." "Tằng Khả Ny, trong lòng ngươi ta là người như vậy sao?" Dụ Ngôn ném máy tính bảng đi, tức giận đến không biết phát tiết vào đâu, chống đỡ thân thể nói với cô "Ta nói ngươi đi ngủ liền để cho ngươi đi ngủ, ta đã bao giờ như vậy chưa?" Tằng Khả Ny nhướng mi, "Nhưng là ngoài chuyện này, ta thật không nghĩ ra." Khí tức trong bụng Dụ Ngôn thực sự đã lên đến đỉnh yết hầu, Tằng Khả Ny muốn che giấu đến cùng, hay nói cách khác, cô im lặng theo thói quen. Dụ Ngôn xỏ dép đứng dậy, trừng mắt nhìn Tằng Khả Ny một cái, thuận miệng nói: "Ta cho ngươi thêm năm phút nữa. Sau năm phút, mặc kệ ngươi có nghĩ tới hay không, ta đều không hy vọng ở giữa chúng ta có bí mật." Tâm Tằng Khả Ny run lên, tất cả suy nghĩ đều hỗn loạn, ngay cả nhìn Dụ Ngôn cũng không dám. Dụ Ngôn đi rót một cốc nước, sau đó lấy điện thoại xoát một vòng bạn bè, dù sao cũng không nhìn cô chằm chằm.Sau một lúc, Tằng Khả Ny thấp giọng nói: "Dụ Ngôn, ngươi biết." Câu trần thuật, không phải câu nghi vấn. Dụ Ngôn ném lại điện thoại lên trên giường, chậm rãi đi tới, dừng ở ghế sô pha, đứng trước mặt Tằng Khả Ny. Tằng Khả Ny không ngẩng đầu lên, hai tay nắm đầu gối thật chặt, căng cứng cực kỳ. "Ngươi cho rằng ta sẽ giống như ngươi, ngầm hiểu lẫn nhau, không đem chuyện hôm qua nói ra. Đúng như ngươi nghĩ như thế, cả đời này của ta sẽ không có bất kỳ hối hận nào, chuyện này lại biến thành bí mật của hai chúng ta. Nói cách khác, ngươi thậm chí sẽ cảm thấy ta không đoán ra ngươi đã từng về nhà, bởi vì ta đột nhiên biết được chuyện cũ mà quên ngươi là người như thế nào. Ngươi ngay cả ăn cơm cũng chờ ta ngồi xuống mới động đũa, ngươi như vậy, sẽ một mực tiêu thụ cho đến khi điện thoại hết pin cũng không gọi cho ta sao?" Hai mắt Dụ Ngôn đỏ hoe, trong lòng vừa ngọt vừa đắng, ngọt là từng giờ từng phút giữa hai người, đắng chính là tình yêu thầm kín bảy năm của Tằng Khả Ny không được nhìn thấy ánh mặt trời. "Tằng Khả Ny, người không liên quan đến ta, ta căn bản không muốn có được. Đồ ăn không ngon thì vứt đi, ta không muốn đi tìm tòi nghiên cứu nó đến cùng là vì cái gì không ngon, ta không cần hoàn mỹ như vậy." Tằng Khả Ny cắn cắn môi, sợi tóc đen nhánh tán loạn che đi khuôn mặt. "Điều duy nhất ta cần chính là ngươi đem ta đặt ở trong lòng." Dụ Ngôn ngồi xổm trước mặt cô, đưa tay ra ôm mặt cô, nghẹn ngào nói: "Ta cần là vào lúc kia hôm qua, ngươi có thể không chút do dự mà đi tới, cùng ta đối mặt, cùng ta về nhà. Ta cần là ngươi có thể hiểu rằng, trừ ngươi ra ta không có hứng thú đi tìm hiểu bất cứ người nào cả." Tằng Khả Ny đã nhẫn nại quá lâu, từ đầu đến cuối chưa từng có việc gì mà nghĩ cho chính mình. Cô muốn Dụ Ngôn được hạnh phúc, cho nên dù không phải cho mình cũng sẽ không có vấn đề gì. Cô muốn ôm Dụ Ngôn, bởi vì muốn cho Dụ Ngôn chỗ dựa cùng bảo hộ. Cô muốn làm cho Dụ Ngôn không còn tiếc nuối, nhưng nhất thời cô không thể nghĩ rằng Dụ Ngôn căn bản sẽ không bao giờ có những suy nghĩ kia. "Thực xin lỗi..." Tằng Khả Ny chống khuỷu tay vào đầu gối, mặt vùi vào lòng bàn tay, hai vai run rẩy, "Chỉ là ta không muốn để những việc kia cố chấp ở trong lòng ngươi, cũng không muốn để cho ngươi nhớ tới sẽ cảm thấy đó là lỗi của mình, cho nên ta mới để ngươi nghe nàng nói hết..." "Ngươi ngốc sao?" Dụ Ngôn ngồi xuống bên cạnh cô, cắn chặt môi, ôm lấy thân thể cô, nâng mặt cô lên, "Ta lấy đâu ra nhiều tinh lực đi nghĩ đến những người không liên quan tới chúng ta? Ta căn bản còn không nghĩ đến những việc đó, lui một vạn bước tới nói, coi như nghĩ tới cũng giống như bình thường ăn cơm uống nước vậy." Tằng Khả Ny cúi đầu, trong mắt có tia nước, dễ dàng đâm vào tim của Dụ Ngôn. Dụ Ngôn đau lòng hôn lên mắt Tằng Khả Ny, yêu thương làm tan oán khí của nàng, có một giọt nước mắt lướt qua gương mặt nàng, nàng có chút nghẹn ngào nói: "Ta không cần ngươi nghĩ cho ta nhiều như vậy, ngươi hiểu một chút có được không? Ta là lão bà của ngươi, với ta mà nói, ngươi là quan trọng nhất, chỉ cần có ngươi là đủ rồi." "Dụ Ngôn, ta ..." Hai mắt Tằng Khả Ny vừa ấm vừa lạnh, mi mắt ẩm ướt, môi mấp máy muốn nói xin lỗi. Dụ Ngôn cùng cô đụng trán, thấp giọng hỏi cô: "Ngươi chịu đựng nhiều năm như vậy còn chưa đủ sao?" Toàn thân Tằng Khả Ny đều run lên, ngước mắt lên nhìn Dụ Ngôn, ăn ý bấy lâu nay để cô thấy trong mắt Dụ Ngôn có chút ám chỉ. Cô tận lực giấu đi quá khứ, khoảng thời gian mờ mịt đó, còn có những tâm tình ẩn sâu đó. Dụ Ngôn đã biết, tất cả đều biết. "Ta không cố ý muốn giấu ngươi..." Tằng Khả Ny cắn môi, lông mi dài run rẩy, trong mắt như chứ đựng một vũng thanh tuyền, "Không cần nói trước kia nữa. Hôm qua, ta thừa nhận là ta nghĩ quá nhiều. Ta đi lấy quà cho ngươi, muốn tạo bất ngờ cho ngươi, cho ngươi một sinh nhật tuyệt vời nhất. Thế nhưng khi nhìn thấy nàng, vô luận thế nào ta cũng không dám cược..." Cô chăm chú nhìn Dụ Ngôn, trong mắt có thủy quang nổi lên, "Ta sợ ngươi sẽ thực sự nghĩ tới, ta sợ nếu như bỏ qua lần này, liền sẽ vĩnh viễn trở thành hối tiếc của ngươi. Dụ Ngôn, nhân sinh chỉ có một lần, ta không muốn..."Chính là bởi vì nhân sinh chỉ có một lần, mỗi một bước của cô mới cẩn thận như vậy, mọi quyết định đều được suy tính kỹ, suy nghĩ lại nhiều lần. Nhưng lại phạm phải một sai lầm không dễ phát hiện, chính là bởi vì Dụ Ngôn, cô nơi nào có thể dùng lý trí đi phân tích suy nghĩ của nàng đây? Giống như Dụ Ngôn đã nói, nàng không có thời gian đi nghĩ đến những chuyện vụn vặt kia, cho dù có nghĩ đến cũng sẽ không nghĩ sâu, huống chi trở thành một nút thắt trong lòng. Những gì nàng không quan tâm liền tự nhiên ngay cả một hạt bụi cũng không bằng. Khổ sở trong lòng Dụ Ngôn biến thành chua xót, cùng với ngọt ngào trước đó, thanh âm của nàng ôn nhu một chút: "Cho nên, Tằng Bảo Bảo, bây giờ ngươi biết sai chưa?" Hai mắt Tằng Khả Ny ướt át, không khỏi gật gật đầu nhìn nàng, biên độ tăng từ nhỏ đến lớn, "Biết sai rồi..." "Vậy quà của ta đâu?" Dụ Ngôn cười, lau nước mắt cho cô. Tằng đại luật sư cao lãnh, làm sao vừa đến nơi này không phải biến thành ngốc cũng liền là đáng thương. Tằng Khả Ny ngơ ngác một chút, sau đó lau mắt, từ trên sô pha đứng dậy bước nhanh đi tìm áo khoác, lấy trong túi áo ra một cái hộp nhung mang về. Mặt mày Dụ Ngôn nhiễm lên ý cười, nàng đứng dậy xích lại gần cô, "Đây là cái gì?" Ánh mắt Tằng Khả Ny rơi vào xương quai xanh lộ ra của Dụ Ngôn, ánh mắt mềm mại vừa rồi mang theo chút áy náy, "Là dây chuyền, ta đeo vào cho ngươi." Sợi dây chuyền được Tằng Khả Ny nhẹ nhàng đeo cho Dụ Ngôn, cô thì thào nói: "Soi gương thử xem có thích không." Hai tay Dụ Ngôn chắp sau lưng, chân bất động, đôi mắt long lanh nhìn cô: "Ngươi không có gì muốn nói với ta sao? Vừa rồi ta nói với ngươi nhiều như vậy, ngươi đều không có lời nào nói với ta sao? Chỉ là nhận sai thôi sao?" Làm sao lại không có chứ? Tằng Khả Ny nhớ tới ám chỉ trong mắt Dụ Ngôn vừa rồi, cũng như câu nói mơ hồ kia. Dụ Ngôn đang chờ, cô cũng đang chờ, chỉ là cô chờ đã lâu, thậm chí chưa bao giờ nghĩ tới một ngày nào đó mình có thể hoàn toàn nói ra. Môi cô mở lại đóng, mấy lần đều không nói nên lời. Dụ Ngôn mỉm cười kiên nhẫn chờ cô. "Có..." Tằng Khả Ny tràn đầy dịu dàng, tựa như có một đợt dũng khí vô hạn đột nhiên tràn vào trong lòng, cuối cùng vươn tay nâng mặt Dụ Ngôn lên, ngón tay cái vuốt lên lông mày cùng mắt của nàng, thấp nhu đáp lại: "Ta yêu ngươi, từ rất lâu trước kia đã bắt đầu yêu ngươi."-Hoàn-