[BHTT][Cương Hảo Dụ Kiến Ny] TÌNH THÂM PHÙNG THỜI (Cover)
101-105
CHƯƠNG 101 Tằng Khả Ny tỉnh dậy vì tiếng xì xào bên tai, thi thoảng cọ xát sau lưng. Không biết từ lúc nào trong giấc ngủ, cô trở mình quay lưng về phía Dụ Ngôn. Lúc này Dụ Ngôn từ phía sau dán chặt vào thân thể cô, một tay dựng điện thoại trên thân thể cô, ngón cái nhấn vào màn hình, thỉnh thoảng nghe thấy thanh âm bên tai. "Thời tiết càng ngày càng lạnh, xem ra không thích hợp..." Đột nhiên lại tới một câu, Tằng Khả Ny híp híp mắt, hơi liếc nhìn màn hình điện thoại để ở bên cạnh trước mặt, phía trên là lịch, sau đó Dụ Ngôn chuyển sang giao diện. "Vậy thì sớm nhất sẽ tới mùa xuân..." Dụ Ngôn khẽ ai thán, suy nghĩ của Tằng Khả Ny nhanh chóng thoát khỏi cơn buồn ngủ, tỉnh táo lại, cô lập tức hiểu được Dụ Ngôn đang ai thán cái gì. Cô động thân thể, lại thêm mấy lần tiếp xúc với thân thể Dụ Ngôn, cảm giác trần trụi tập kích não cô, cảm giác mãnh liệt đêm qua giống như thủy triều không cách nào kháng cự nhanh chóng được cô nhớ lại. Cô nhàn nhạt thở dài, chống đỡ thân thể đau nhức trở mình, Dụ Ngôn đặt điện thoại xuống ôm eo cô, quan tâm hỏi: "Khả Ny, âm thanh lớn quá làm ngươi tỉnh giấc sao?" "Không có." Cô lại nhắm mắt, thanh âm trầm thấp yếu ớt, nghe vào tai lại thêm mấy phần lười biếng "Vừa rồi ngươi xem cái gì vậy? Ta nghe thấy ngươi nói chuyện." Dụ Ngôn sờ vào lông mày của Tằng Khả Ny, trượt ngón tay xuống từng tất, rơi lên trên môi câu người đêm qua, "Ta đang xem lịch chọn ngày cưới. Hiện tại nhiệt độ đang hạ, thời tiết ngày càng lạnh, nên tổ chức đám cưới vào mùa xuân với mùa hè tương đối tốt. Ta muốn tận dụng thời gian đó qua hôn lễ, chúng ta sẽ đi một chuyến xa nhà, mùa đông quá lạnh ta không muốn động." Ra là vậy. Tằng Khả Ny cong môi, lông mày lạnh lùng nhất thời có chút động lòng người, giống như sương tuyết tan đầu mùa đông, nụ cười trên môi cũng ngon say như rượu xưa, cô nhẹ giọng nói: "Cũng tốt, thời tiết lạnh, đúng là có nhiều chuyện bất tiện. Hơn nữa, ta cũng thích hai mùa xuân hè như ngươi." Dụ Ngôn cười ngọt ngào, đưa tay ra cùng Tằng Khả Ny mười ngón đan xen, nhìn chằm chằm Tằng Khả Ny không chớp mắt. Nàng thích nhiệt tình mà Tằng Khả Ny hiếm thấy khi động tình, mỗi ánh mắt cùng mỗi hơi thở đều đủ khiến nàng phát nghiện. Cho dù đêm qua bị nàng "khuất phục" như vậy, có thể thấy Tằng Khả Ny rất bao dung cùng nuông chiều nàng, tất cả đều xuất phát từ tình yêu dưới đáy mắt. Nghĩ đến đây, nàng liền muốn trêu chọc, buông lỏng tay sờ eo Tằng Khả Ny, cố ý mập mờ nói: "Tằng đại luật sư, đêm qua là tư thế truyền thống a, ngươi hài lòng chưa?" Tằng Khả Ny cười nhạt: "Hài lòng, ta rất thích. Nhưng nói tới, ta nhớ lần trước là tư thế truyền thống, còn chưa có thời gian hỏi Tằng phu nhân cảm thấy thế nào." Về khả năng tán tỉnh, Dụ Ngôn không có cơ hội thắng trước Tằng Khả Ny, cùng hoàn cảnh, Tằng Khả Ny che giấu rất giỏi, lúc này vành tai đỏ bừng vẫn có thể bình tĩnh tự nhiên. Dụ Ngôn thì khác, khuôn mặt nàng liền đỏ tới tận cổ. "Ta..." Dụ Ngôn nói không nên lời, nhìn đáy mắt Tằng Khả Ny tràn đầy trêu tức, nàng tức giận cắn bả vai Tằng Khả Ny một cái, oán giận nói: "Ngươi chỉ biết khi dễ ta, mỗi lần đều như vậy."
“Không dám a.” Tằng Khả Ny đảo khách thành chủ ôm chặt Dụ Ngôn, hôn lên môi Dụ Ngôn, nhẹ giọng thì thầm vào tai nàng: “Dụ Ngôn, ngươi không biết ta thích cùng ngươi không có bất cứ rào cản thế nào đâu, cảm giác giống như trái tim đều tựa vào nhau, cùng nhịp đập, thậm chí là nhịp thở cùng đồng bộ. Ta thích như vậy..."Dụ Ngôn không biết còn có ai biểu đem tình cảm biểu đạt đến nhu tình mật ý như vậy, tóm lại cho đến hiện tại, nàng chỉ biết có Tằng Khả Ny. Những lời gây xấu hổ như vậy, Tằng Khả Ny đều mềm mại như nước truyền đạt cho nàng khiến nàng không cách nào kháng cự. Nhưng hết lần này tới lần khác, nàng thực sự cảm thấy cực kỳ dễ nghe. Nàng ôm mặt Tằng Khả Ny, đôi mắt đẹp ẩn tình đối mặt với Tằng Khả Ny, khẽ nói: "Tằng đại luật sư, ngươi tuyệt đối là lưu manh có học thức nhất mà ta từng thấy. Địa vị của ngươi trong lĩnh vực lưu manh, không thua gì địa vị của ngươi trong ngành luật cả." "Phải không?" Tằng Khả Ny nhướng mày, thân thể bị đè ép liền áp Dụ Ngôn xuống giường, chịu đựng thân thể khó chịu mà hôn nàng, nghe nàng khẽ cười, mặc kệ có chút không có khí lực, để cho tất cả thanh âm dịu dàng đều chôn vùi giữa môi và răng. Lúc ý loạn tình mê, Dụ Ngôn nghe thấy Tằng Khả Ny thì thầm bên tai: "Vậy ta cũng không cô phụ kỳ vọng của ngươi."Những ngày cuối tuần dù là ở đâu, lưu lượng người cũng đông hơn ngày thường, lượng người ra vào buổi tối càng đông hơn. Qua mấy ngày trời cuối cùng cũng tạnh mưa, Đới Manh ăn cơm xong ra khỏi nhà lang thang không mục đích. Hầu như tất cả những người đi qua cùng những người đi bộ ở phía xa đều đi thành cặp, rất ít người đi một mình như nàng, nhìn kỹ cũng không thể tìm thấy. Tất cả đều là cặp tình nhân trẻ tuổi hoặc các cặp vợ chồng trung niên, nam nam nữ nữ, già trẻ lớn bé, các cặp khác giới cùng đồng giới, còn có một số có con nhỏ. Nhìn giống như nàng là người duy nhất không có người nói chuyện. Bạn bè của nàng có thể chia sẻ vui sướng cùng buồn phiền không nhiều, coi như chỉ có Tằng Khả Ny là bạn thân nhất, còn Dụ Ngôn và Tạ Tuyết là bạn học bình thường, tốt hơn so với các bạn học cùng lớp khác. Nhìn thế này, hiện tại có thể cùng nàng tán gẫu, tìm một chỗ uống chút gì đó chỉ có Tằng Khả Ny. Nàng lấy điện thoại ra, gửi wechat cho Tằng Khả Ny vị trí, sau đó là câu: "Ra ngoài một chút không?" Tằng Khả Ny nhanh chóng đáp lại: "Không, bồi người nhà xem TV." Bồi người nhà xem TV? Bồi lão bà xem thì cứ nói thẳng.Đới Manh cau mày hờn dỗi nhét điện thoại lại vào túi, thật chẳng lẽ muốn làm bạn với rượu thịt sao? Nhưng nghĩ đến việc khiến người khó chịu đó, ngón tay Đới Manh đang định rút điện thoại lại dừng lại. Còn ai có thể đi cùng nàng không? Còn một người, nhưng giống như nàng không tìm được lý do đi hẹn. Xảy ra nhiều xích mích như vậy, giống như khoảng cách giữa hai người đột nhiên được mở ra, thậm chí còn xa hơn so với trước khi người kia đến làm việc ở sở sư vụ. Tâm lý muốn thay đổi còn mạnh mẽ hơn lúc đó. Lúc đó nàng muốn thay đổi trạng thái luôn lôi kéo, nhưng bây giờ nàng muốn thay đổi trạng thái tránh né này. Một là phân rõ ranh giới, hai là phá bỏ hiện trạng. "Hiện tại ngươi đuổi kịp, chúng ta còn có thể làm thông gia, Dụ Ngôn không có ý kiến." Lời nói của Tằng Khả Ny hôm qua còn văng vẳng bên tai nàng. Dựa vào tính cách của Tằng Khả Ny, sẽ không nên vô cớ nói những lời này với nàng. Hơn nữa còn nói có cùng Hứa Giai Kỳ nói chuyện ở tầng dưới một lúc, hai người họ nói cái gì đây? Đầu óc Đới Manh rối tung cả lên, không muốn về nhà cũng không biết phải làm sao. Nàng mua vài lon bia ở cửa hàng ven đường, đi bộ đến công viên Giang Tân tìm một cái ghế dài ngồi xuống, uống xong một lon bia, nàng mở điện thoại vào WeChat, ánh mắt lưu luyến nhìn tên Hứa Giai Kỳ. Tìm hay không tìm đây? Nàng chưa kịp nghĩ ra lý do thì Hứa Giai Kỳ đã gửi tới một tin nhắn, Đới Manh bị dọa sợ đến mức tay run run, vội vàng bấm vào, đó là một câu rất bình thản: "Học tỷ, hôm nay là thứ bảy khá nhàm chán, ra ngoài một chút không?" Nàng vội vàng đặt bia sang một bên, hai tay cầm điện thoại, ngón cái để trống trên màn hình, gõ vài chữ rồi xóa, nàng lo lắng đến mức không biết phải trả lời thế nào. Nàng sợ Hứa Giai Kỳ sốt ruột chờ, đành phải ra vẻ trấn định rồi gửi vị trí cho cô, sau đó trả lời: "Ta đang ở công viên Giang Tân, ngươi qua đây đi." Ừm, rất tỉnh táo, không có vấn đề. Nàng thở phào nhẹ nhõm, nhét lại điện thoại vào túi rồi bình tĩnh tiếp tục uống bia, nhưng bản thân nàng cũng không để ý tay đang cầm lon có chút run rẩy. Hứa Giai Kỳ bắt taxi đi dọc theo con đường mòn của công viên Giang Tân, nhìn từng cái ghế một. Từ một gia đình ba người hạnh phúc, nhìn thấy tình nhân trẻ tuổi, không biết đã đi bộ bao lâu, cách đường chính bao xa. Chỉ khi đó dưới ngọn đèn đường, cô nhìn thấy Đới Manh đang uống bia một mình. Công viên Giang Tân ngày cuối tuần náo nhiệt như vậy, ngay cả một lối đi nhỏ cũng náo nhiệt, chỉ có Đới Manh tựa như cách biệt với hỗn loạn của thế giới bên ngoài, một mình một người. Cô nhìn ở trong mắt, không hiểu sao trái tim lại đau nhói. Đới Manh uống cạn, tiện tay đặt lon rỗng sang một bên, lại muốn mở lon khác. Hứa Giai Kỳ hít mũi một cái, bước nhanh tới nắm lấy cổ tay nàng, thấp giọng nói: "Đừng uống nữa." Đới Manh sửng sốt một chút, vẻ mặt có chút kinh ngạc cùng mất tự nhiên, đầu ngón tay véo cái lon, khẽ đáp: "Đây là bia, không sao, đối với ta không có vấn đề..." Nàng cúi đầu xuống, không tránh tay Hứa Giai Kỳ, hai người giằng co ở nơi đó. Cuối cùng, Hứa Giai Kỳ bị đánh bại, buông tay nàng ra, lẳng lặng ngồi ở bên cạnh nơi nàng đặt bia, giữa hai người có khoảng cách nhất định. "Lần trước, cảm ơn ngươi đưa ta về nhà. Mẹ ta nói cho ta biết, còn không có thời gian cảm ơn ngươi." Nàng thấp giọng nói, ngón tay kéo nắp lon, sau đó siết chặt vỏ lon uống một ngụm lớn. “Vâng, không cần khách khí, chúng ta sống gần, nên làm như vậy.” Hứa Giai Kỳ vén tóc, khóe miệng cười nhạt. Là a di nói cho nàng biết, như vậy có phải đã chứng thực lời Tằng Khả Ny đã nói không. Đới Manh lúc say sẽ không hiểu người khác nói gì, nàng cũng không nhớ đã xảy ra chuyện gì. Có lẽ đêm đó, nàng không hiểu câu hỏi kia. "Cái kia…""Học tỷ..." Hai người đồng thời nhìn nhau, đồng thời lên tiếng, đồng thời ngậm miệng không nói, im lặng vài giây rồi cùng nhau cười rộ lên. Không khí khẩn trương liền dịu lại một chút. Hứa Giai Kỳ khẽ nói: "Học tỷ nói trước đi, ta nghe." Đới Manh cúi đầu nhìn cái lon trong tay, nàng nhẹ lắc lư trái phải, góc độ thay đổi giúp nàng có thể nhìn thấy bia bên trong, theo động tác của nàng có chút dao động, giống như suy nghĩ hiện tại của nàng, không cách nào giải quyết ổn thỏa. Nàng lại nhấp một ngụm lớn, ngón tay dùng sức bóp cái lon. Âm thanh vẫn trầm thấp, giống như có chút xấu hổ, "Thực ra, ta không biết phải nói thế nào. Khoảng thời gian này trở thành như vậy, ta có trách nhiệm rất lớn. Nhưng ta không có cách nào, ta không thể hòa thuận với ngươi như lúc ba mẹ vắng nhà, như vậy thật không đúng." Nàng dừng một chút, càng nói càng không mạch lạc: "Ta không muốn giống như Khả Ny, như vậy không tốt. Nhưng bây giờ lại như vậy, ta rất không thoải mái, là lỗi của ta..." Nàng ngừng một chút, thanh âm thấp xuống, còn có chút mơ hồ không rõ, lẩm bẩm nói: "ta cảm thấy ta đối xử với ngươi không tốt... nhưng lúc đầu chúng ta đều không muốn như vậy... Cho nên, nếu ngươi muốn rời đi, ta có thể giới thiệu Luật sở khác cho ngươi, thực xin lỗi..."Mặt Đới Manh nóng bừng, giống như đã uống quá nhiều, nói xong cả người choáng váng, thấy bên cạnh không có động tĩnh gì, nàng cũng không dám ngẩng đầu lên, kìm nén một bụng ủy khuất lại muốn uống bia. Không chờ nàng giơ tay lên, đất trống được đèn đường chiếu sáng phía trước xuất hiện một đôi chân, sau đó hô hấp ấm áp đến gần, sau lại là thanh âm êm tai mang theo chút dịu dàng của Hứa Giai Kỳ truyền tới: "Học tỷ, ngươi có thích ta không?" Âm thanh này giống như cứu rỗi lại giống như một bàn tay đẩy nàng ra khỏi vách đá, hô hấp của nàng ngừng lại một lúc, chân tay luống cuống. Nàng cảm thấy bí mật của mình tựa như đột nhiên bị phơi bày dưới ánh nắng mặt trời, bại lộ trước công chúng. Hứa Giai Kỳ nghe được, lời kia có chút do dự lại ủy khuất "Ta cảm thấy ta đối xử với ngươi không tốt..." câu được câu mất, cùng Đới Manh ngày thường dạy cô đạo lý tựa như là hai người. Đới Manh như vậy rất giống ốc sên, động một chút lại muốn rụt về. Cô cúi người nâng mặt Đới Manh lên, mặc dù mặt mình cũng đỏ nhưng vẫn kiên nhẫn cười hỏi: "Hửm? Ngươi có thích ta không?" Cả người Đới Manh đều ngẩn ra, lúc này người bên cạnh lại phát hiện ra hai người khác thường, che miệng cười nhìn hai người, Hứa Giai Kỳ cũng phát giác được, tạm thời gác lại suy nghĩ muốn nói sâu, ôn nhu nói: "Ta không muốn đi, cũng không cố ý trốn tránh ngươi, nhưng nơi này có quá nhiều người, cũng có chút lạnh, chúng ta qua nơi khác nói đi." Chuyển qua nơi khác, trong nhà khẳng định không được, hay quán cà phê? Tình huống này có thể gây lúng túng, hay quầy đồ nướng? Không phù hợp. Càng nghi, Đới Manh liếm liếm môi, thanh âm như muỗi kêu: "Trời có chút lạnh, ta... ta có nhà riêng, có thể đến đó, đừng về nhà..." “Được, vậy đi thôi, ta cảm thấy bên ngoài có chút lạnh a.” Hứa Giai Kỳ mỉm cười lấy lon trong tay Đới Manh đặt lên băng ghế, sau đó kéo nàng lên. Hai người cùng dọc theo đường trở về, trên đường đều là Hứa Giai Kỳ lôi kéo Đới Manh đi. Đới Manh không lái xe đến, cho nên đành bắt taxi rời đi. Nàng miễn cưỡng bình tĩnh báo điểm đến của mình, hai tay chống đầu gối, thỉnh thoảng khẩn trương nắm chặt, mà Hứa Giai Kỳ ở bên cạnh trong mắt đã sớm ngậm lấy ý cười. Đới Manh rất ít khi về ở trong căn hộ đã mua, đi xã giao muộn sẽ đến ở lại qua đêm, thỉnh thoảng lại gọi cho a di quét dọn đến xử lý vệ sinh. Nàng đóng cửa lại, hai tay khẩn trương chà xát túi quần, ngượng ngùng nói: "Giai Kỳ, ngươi muốn uống nước không? Ta đi nấu, uống nước nóng ủ ấm thân thể tương đối tốt." Hứa Giai Kỳ đến gần nàng, cố nén sự xấu hổ trong lòng, nghênh tiếp ánh mắt của nàng nói: "Hiện tại không muốn uống, chúng ta tiếp tục đề tài vừa rồi đi." Đối mặt với tình cảnh của Đới Manh lúc này, tuyệt đối không thể thuận nàng, nếu không hiểu lầm giữa hai người vĩnh viễn sẽ không thông. Muốn Đới Manh chủ động thừa nhận thích cô còn khó hơn để nàng thua kiện. Vẻ mặt của Đới Manh ngưng trệ, lúc Hứa Giai Kỳ đến gần, nàng liền lùi lại từng bước, làm sao cũng không thể trả lời câu hỏi kia. Tiếng tim đập cùng tiếng giày cao gót của Hứa Giai Kỳ lần lượt đập trong tâm trí nàng. Hiện tại tình huống này đã rõ ràng rồi phải không? "Ta... cái kia... vừa rồi..." Đới Manh nhanh chóng rút lui, "rầm" một tiếng, nàng chớp mắt mấy cái. Xong rồi, đụng tới cửa rồi, không còn đường lui nữa. Hứa Giai Kỳ quả thật chỉ hận rèn sắt không thành thép, này còn cân nhắc cái gì nữa? Nếu cô không có ý tứ gì với Đới Manh, nơi nào còn cần chuyển qua nơi khác tiếp tục nói làm cái gì? Hơn nữa, nếu Đới Manh không thích cô thì mấy khí thế kia đều bay đi đâu hết rồi? Đới Manh nghiến răng nhìn thẳng vào mắt Hứa Giai Kỳ, thanh âm của nàng có chút run rẩy: "Ngươi có hiểu những gì ta vừa nói không? Nếu ngươi muốn rời đi, ta có thể giới thiệu Luật sở khác cho ngươi. Trong thời gian này là ta sai, chúng ta..." “Ngươi say sao?” Hứa Giai Kỳ đột ngột ngắt lời nàng, đứng vững ở trước mặt nàng, ánh mắt tràn đầy nhu tình. “Đương nhiên là không, trình độ của ta, bia kia làm sao có thể làm ta uống say được?” Đới Manh không chút nghĩ ngợi liền trả lời. “Đã không say, ngươi làm sao lại ngốc như vậy?” Hứa Giai Kỳ xấu hổ đỏ mặt, buồn cười tiến lại gần nàng. Hô hấp gần kề, Đới Manh đều nói không nên lời, mắt mở to không biết phải làm gì. Môi cô bị cắn, thân thể bị ép vào cửa, lần này Hứa Giai Kỳ rất tỉnh táo. Hứa Giai Kỳ không cho nàng phản kháng mà giữ lấy thân thể của nàng, ánh mắt luôn thanh tỉnh của cô lúc này trở nên mềm mại.Tim Đới Manh đập kịch liệt, hô hấp cực kỳ nóng, trong lòng có thanh âm khiến nàng ôm lấy Hứa Giai Kỳ, hô hấp cùng thân thể đều quấn lấy nhau, giống như một liều thuốc tốt chữa khỏi mất mát cùng cô đơn mấy ngày này. Cửa phòng mở ra, hai người ôm nhau từng bước lùi lại, khi Hứa Giai Kỳ hôn lên đôi mắt nhắm nghiền của Đới Manh, Đới Manh liền nghe thấy cô nỉ non nói: "Ta cũng giống như ngươi, ta thích ngươi, giống như ngươi thích ta vậy." CHƯƠNG 102 Đới Manh tỉnh dậy là vì lúc trở mình va phải một người. Đúng vậy, là một người. Mắt nàng đều không mở ra, nàng cau mày, mím chặt môi, một tay sờ vào vật thể trước mặt. Rất lớn, rất mịn, sờ rất thích... Trong đầu nàng một mảnh hỗn loạn, cũng không nghĩ nhiều, sau khi ôm vào ngực liền muốn ngủ tiếp. Ai biết bên tai đột nhiên nóng lên, thanh âm ngọt ngào êm ái chui vào trong tai: "Đới Manh, ngươi đang sờ cái gì vậy?" Bàn tay sờ soạng chốc lát dừng lại, vẻ mặt lười biếng lập tức cứng đờ. Sao lại có tiếng người? Hơn nữa còn quen thuộc như vậy? Nàng không kìm được lập tức mở mắt ra, một màn trước mắt có lẽ là đáng sợ nhất nàng sống trong nhiều năm qua. Cô gái trước mặt mỉm cười nhìn nàng, trên má có vệt màu hoa anh đào, có chút ngượng ngùng cùng mong đợi thẳng tắp nhìn nàng. Quan trọng nhất là khi ánh mắt của nàng đi xuống, không thấy quần áo, nhưng chăn bông che gần hết bộ ngực mềm mại, lộ ra bên ngoài cũng đủ khiến người ta miên man bất định. Nàng nuốt một ngụm nước bọt, "Ngươi... sao ngươi không mặc quần áo..." Hứa Giai Kỳ có chút buồn cười, cắn cắn môi, hỏi ngược lại: "Chẳng lẽ ngươi có mặc sao?"Đới Manh chớp chớp mắt vài cái, tim đập rất nhanh, bàn tay đang đặt ở trên người Hứa Giai Kỳ cũng thu lại sờ vào chính mình, hình như cũng không có mặc... Nàng nghĩ tới xưng hô Hứa Giai Kỳ vừa gọi, hỏi: "Sao ngươi không gọi ta là học tỷ?" Hứa Giai Kỳ bị ngây thơ của nàng chọc cho ý cười đầy mặt, mặt lại đỏ hơn, "Là đêm qua ngươi nói không muốn ta gọi ngươi là học tỷ, là lúc đang cởi quần áo..." “Ngừng… Được rồi, ta hiểu rồi.” Đới Manh vươn tay vỗ nhẹ lên mặt mình, cảm thấy nhiệt độ rõ ràng, hơn nữa vẫn đang không ngừng tăng lên. Chuyện đêm qua lúc này như cơn sóng nhanh chóng che lấp cơn buồn ngủ mông lung của nàng, mạnh mẽ đưa nàng trở lại một màn đêm qua. Hai người ôm hôn triền miên, vừa nói ra hiểu lầm liền chỉ muốn bù đắp xa lánh trong khoảng thời gian này. Hứa Giai Kỳ ngượng ngùng mà dịu dàng, sau khi nhận ra cả hai đều có chung suy nghĩ trong mối quan hệ này, cũng hung hăng đáp lại theo cách tương tự. Vốn dĩ chỉ là triền miên do cảm xúc gây ra, ai biết về sau dần dần lại quên hết tất cả, đã xảy ra liền không thể kiểm soát. Đới Manh nằm ngửa ra, nàng khẽ thở dài, trong lòng cảm thấy thoải mái, nhưng hiện tại lại có chút ngượng ngùng. Hơn nữa, sao lại thấy có chút mệt mỏi... Thấy nàng im lặng, Hứa Giai Kỳ cắn cắn môi, tiến tới ôm eo nàng, cẩn thận hỏi: "Đới Manh, ngươi có hối hận không?" Đới Manh lắc đầu: "Không có, đừng nghĩ nhiều." Nàng nghĩ mình cũng không đến nỗi, nhưng nhất thời không phản ứng kịp, nàng vừa ra ngoài đi dạo phố, làm sao lại đi dạo đến trên giường? Hứa Giai Kỳ nhận được câu trả lời trấn an, cô mỉm cười, ghé vào bên tai Đới Manh trầm thấp trấn an: "Cái kia, là ta làm ngươi đau, ngươi có khó chịu không? Đêm qua ta không biết phải làm gì, không biết nặng nhẹ, nếu thật làm đau ngươi, ta..." Cô ngập ngừng lại không nói được nữa. Đới Manh quay đầu lại cảm thấy để đứa nhỏ dỗ chính mình cũng thật không phù hợp, sau đó lại thở dài một hơi, xoay người cam chịu ôm cô. “Ừm, ta chỉ có chút mệt, cũng không phản ứng kịp mà thôi.” Đới Manh vuốt vuốt tóc cô, kéo cô vào trong ngực.Khi mặt Hứa Giai Kỳ đặt ở trên ngực Đới Manh, Đới Manh vẫn có chút không thích ứng, cảm giác không có ngăn cách vừa xấu hổ, vừa có một loại cảm giác yếu ớt rất thoải mái muốn tiếp tục.Đới Manh cảm thấy mình thích ôm Hứa Giai Kỳ như vậy, nhưng lần đầu tiên ôm trên phương diện lớn như vậy, nàng có chút không chịu nổi. “Vậy ngươi nghỉ ngơi một chút đi, ta nằm cùng ngươi” Hứa Giai Kỳ ôm eo Đới Manh, dụi mặt vào ngực nàng rồi thành thật nép vào. Đới Manh cau mày cúi đầu, thấp giọng nói: "Giai Kỳ, ta cảm thấy chúng ta có nhanh quá không? Người khác yêu đương trước, xác định đối phương có cùng tâm ý với mình, cùng một chỗ một thời gian ngắn, sau đó mới cảm thấy phù hợp mới làm..." Thanh âm của nàng nhỏ một chút, ho nhẹ rồi tiếp tục nói: "Cái gì chúng ta đều không có, trực tiếp làm cái kia... Không phải quá..." Một "cái kia" làm Hứa Giai Kỳ muốn cười. Lúc đầu cô cũng ngượng ngùng, nhưng so với Đới Manh, ngượng ngùng của cô thực sự không là gì cả. Cô không ngờ một luật sư hiểu biết cùng có năng lực như Đới Manh lúc đối mặt với chuyện này lại đáng yêu như vậy. Hứa Giai Kỳ cắn môi, nghĩ đến những lời đêm qua, trong lòng trào ra một dòng nước xiết, ở trong ngực Đới Manh lầm bầm: "Ân, chúng ta không có. Thế nhưng chúng ta chỉ có hiểu lầm mà thôi, chúng ta đều thích đối phương…" Cô ngẩng đầu lên, nhìn thấy Đới Manh bối rối nhìn mình, cô không nhịn được cười, hôn lên trên mặt của Đới Manh, nhẹ giọng hỏi: "Cái kia, Đới Manh, bây giờ chúng ta thử một lần được không? Cùng đi làm, cùng tan sở, cùng làm việc, ban đêm cùng đi dạo, cuối tuần cùng đi chơi, được không?" Hứa Giai Kỳ cảm thấy Đới Manh vẫn luôn không dám đối mặt với cảm xúc thật của nàng, phần lớn liên quan đến tính cách của nàng. Tính cách của nàng mười phần thoải mái, không muốn bị lo lắng của tình cảm trói buộc, bởi vì nàng sợ tình cảm của mình là đơn phương, lúc này mới một mực né tránh. Cho nên, vì để Đới Manh yên tâm, cô cần chủ động rất nhiều chỗ, để Đới Manh cảm thấy tình cảm này đều xuất phát từ hai phía. Thấy cô nghiêm túc hỏi như vậy, vẻ mặt Đới Manh cũng liền nghiêm túc, lông mày cũng nhíu lại, nhàn nhạt nói: "Không đươc." Sắc mặt Hứa Giai Kỳ lập tức thay đổi, cô không biết phải trả lời như thế nào. Nhưng Đới Manh nói thêm một câu: "Ta không muốn thử một lần, ta muốn nghiêm túc, loại hướng tới kết hôn." Hứa Giai Kỳ thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy vừa rồi trái tim mình bị nàng dọa sợ, còn lo lắng không biết có phải nàng tức giận hay không, vậy mới nhất quyết không đồng ý. Không nghĩ tới, suy nghĩ của nàng còn làm cô vui vẻ hơn. Nghĩ đến đây, Hứa Giai Kỳ vui vẻ trả lời: "Đương nhiên, vừa rồi ta sợ ngươi không có ý tứ đồng ý nên đổi thành cách nói uyển chuyển hơn a." Đới Manh xấu hổ đến mức sờ vào khuôn mặt nóng bừng của mình, từ khi nào nàng trở nên xấu hổ như vậy, cái này còn không phải do Hứa Giai Kỳ đêm qua... Nàng suy nghĩ một hồi, đột nhiên nghĩ đến hậu quả của việc hai người cùng một đêm không về, suy nghĩ lập tức xoay chuyển, biểu hiện trên gương mặt cũng khôi phục hơn một chút, nàng cọ xát chân Hứa Giai Kỳ, híp mắt đề nghị: "Giai Kỳ, đừng nói với ba mẹ chuyện của chúng ta, không thể để ba mẹ biết những gì bọn họ muốn đạt được nhanh như vậy. Chúng ta bị làm phiền nhiều năm như vậy." Nếu ba mẹ hai bên biết chuyện này thì vui vẻ đến trần nhà muốn xốc lên. Mặc dù hai người đã cùng một chỗ, nhưng cũng phải tranh thủ thời khắc cuối cùng này để khôi phục một chút “nhân quyền”. “Vậy thì ngươi định làm gì?” Hứa Giai Kỳ hiếu kỳ hỏi. “Chỉ cần giữ bí mật, sau đó nên phối hợp tác với ta như thế nào, ta sẽ tự mình liên hệ riêng với ngươi.” Đới Manh sờ sờ đầu cô, trong lòng có tính toán. Hứa Giai Kỳ cắn cắn môi, nhẹ nhàng đưa tay vuốt ve phía sau Đới Manh, nhẹ giọng hỏi: "Vậy chúng ta bình thường gặp nhau thế nào? Lúc ta muốn ở cùng ngươi, vậy nên làm thế nào..." Cái này thật đúng là vấn đề. Đới Manh nheo mắt lại, nhỏ giọng nói: "Ta... chúng ta có thể tới đây gặp mặt, buổi tối ta có thể không về nhà, chúng ta chỉ cần tìm lý do đi ra là được. Ở đây cũng không cần phải kiêng kỵ gì, có thể nấu ăn, muốn qua đêm cũng không thành vấn đề. Lúc khác, chúng ta sẽ hẹn ở bên ngoài." Tại sao nghe như có chút giống yêu đương vụng trộm a? Đới Manh bị chính ý nghĩ của mình dọa sợ, tới đây chỉ là thuận tiện ở chung mà thôi, đúng vậy, không sai... Khóe môi Hứa Giai Kỳ lộ ra ý cười, tràn đầy đắc ý, trong mắt ngậm lấy chiều theo Đới Manh, nhàn nhạt đáp: "Được, đều theo ngươi." Tối chủ nhật khách quan hơn thứ bảy, lượng người ra ngoài giảm đi đáng kể, có thể là do ngày hôm sau phải đi làm. Dụ Ngôn tắm xong, mở máy tính trong phòng xem trailer phim mới, chủ đề chiến tranh đẫm máu, cả khán phòng thi thoảng lại tràn ngập tiếng hò hét. Tằng Khả Ny từ thư phòng trở về, nhìn thấy nàng ngồi trên ghế, trên bàn đặt một đĩa táo đã cắt, nàng chăm chú nhìn vào máy tính, trên tay cầm một cây tăm để xiên những lát táo. Tằng Khả Ny cầm lấy quần áo muốn thay, vừa cởi cúc áo vừa hỏi: "Dụ Ngôn, ngươi đang xem phim sao?" Dụ Ngôn cắn miếng táo "Ừm" một tiếng rồi trả lời, "Đoạn giới thiệu phim mới của A Vọng được quay trước khi hắn chấm dứt hợp đồng." Tằng Khả Ny thay áo phông cùng quần đùi bước tới, cái ghế tương đối rộng, khi Dụ Ngôn ngồi xuống, một người còn có chút khoảng hở, nhưng hai người ngồi lại quá chật. Dụ Ngôn phản ứng lại, đứng dậy kéo Tằng Khả Ny ngồi xuống, sau đó tự giác ngồi xuống trên đùi cô. Tằng Khả Ny cong môi, ôm eo Dụ Ngôn, há miệng ngậm miếng táo Dụ Ngôn xiên tới. Sau khi ăn xong, cằm cô dụi vào trán Dụ Ngôn, "Gần đây có bộ phim nào mới có thể xem không, chúng ta cùng đi xem đi." Dụ Ngôn cúi đầu suy nghĩ, một ngón tay nâng cằm Tằng Khả Ny lên nhìn nàng "Không có, phim này của A Vọng cũng phải vài tháng nữa mới công chiếu. Nhưng mấy bộ phim gần đây không thích hợp cho chúng ta xem, còn loại phim văn học thanh xuân, vẫn là thôi đi." Tằng Khả Ny kéo tay nàng ra, nửa thật nửa giả hỏi: "Vậy ngươi muốn xem cái gì? Xem phim làm thế nào duy trì quan hệ mẹ chồng nàng dâu sau khi kết hôn sao?" Dụ Ngôn cười một tiếng, sau khi máy tính phát đoạn trailer, nàng tiếp tục chiếu chương trình trò chuyện của Tần Vọng, cúi người ấn phím cách để tạm dừng, sau đó quay lại tiếp tục tựa vào Tằng Khả Ny phản bác: "Loại này ta càng không cần xem, ta cùng mẹ quan hệ rất tốt. Xem làm thế nào để người yêu có chút tình thú còn tạm được, ta suýt nữa bị ngươi đưa trở thành cán bộ già rồi. Ta thế nhưng là nữ thân quốc dân đầy sức sống được chứ?" Tằng Khả Ny im lặng một hồi, nắm tay nàng thật chặt hỏi: "Ta rất không có tình thú sao?" "Ta đùa thôi" Dụ Ngôn dùng ngón tay chọc vào má Tằng Khả Ny, nhẹ giọng nói bên tai cô: "Ngươi rất đáng yêu, như vậy cũng tốt. Loại tình thú này ta có, chúng ta có thể bổ sung cho nhau." Thực tế, Tằng Khả Ny so với những người khác thực sự là một cán bộ già, nhưng cô trông như vậy mới là thu hút Dụ Ngôn nhất. Dụ Ngôn dựa vào vai cô, đầu ngón tay nghịch tóc cô. Nàng đang cùng Tằng Khả Ny tận hưởng khoảnh khắc ôm ấp yên tĩnh này, tựa như sẽ không cảm thấy mỏi, thậm chí có chút lười biếng ngay cả khi nằm trên giường, chỉ muốn nằm trong vòng tay của cô. "Khả Ny." "Ân?" Dụ Ngôn thì thầm vào tai cô: "Tối ngày kia bạn học thời đại học hợp lớp, là lớp của ta, bọn họ gửi tin nhắn cho ta." Tằng Khả Ny hơi quay đầu lại hỏi: "Muốn đi sao? Tối ngày kia ta có xã giao, có thể đón ngươi cùng trở về." Dụ Ngôn cắn môi bóp mặt cô, có chút oán trách: "Ngươi có hiểu ý tứ của ta hay không vậy? Lớp của ta, là lớp của ta a!" Thời đại học, Dụ Ngôn với Tử Thiến học cùng lớp, họp lớp có nghĩa là Tử Thiến rất có thể sẽ ở đó. Tằng Khả Ny làm sao có thể không hiểu việc này? Cô chỉ muốn làm theo ý nàng thôi, thấy nàng nghiêm mặt, không khỏi cười nói, "Ta hiểu ý tứ của ngươi, nhưng ta không muốn vì mấy lời của ta làm ảnh hưởng đến quyết định của ngươi. Hơn nữa, những chuyện kia thực sự đối với chúng ta đã không còn quan trọng, không phải sao?" Dụ Ngôn sững sờ nhìn, sau đó cẩn thận quan sát biểu hiện của Tằng Khả Ny, đạm mạc giữa lông mày của cô đã được một tia ôn nhu thay thế, không có sinh khí hay bất kỳ cảm xúc tiêu cực nào, thậm chí còn có chút nhu tình nhìn mình. Nàng vòng qua cổ Tằng Khả Ny, giơ tay nhéo nhéo vành tai ấm áp, nghiêm túc nói: "Ta không đi, tối ngày kia ta ở nhà chờ ngươi xã giao trở về." Tằng Khả Ny cười lắc đầu, gõ trán nàng, "Ngươi quên ta đã nói gì với ngươi rồi sao?" “Cái gì?” Dụ Ngôn hoang mang nhìn cô. Vẻ mặt Tằng Khả Ny càng thêm nhu hòa, ánh mắt nhìn Dụ Ngôn như đang nhớ lại, cô nắm chặt tay Dụ Ngôn, đem nhiệt độ bàn tay truyền cho nàng, sau đó dùng ngữ khí tự nhiên nói, "Dụ Ngôn, ta đã nói với ngươi, ta không muốn quá khứ của ngươi cùng Tử Thiến ảnh hưởng đến tương lai của ngươi, lời này vẫn còn giá trị như cũ. Trong đời ngươi có ta, nhưng trong đời ngươi không chỉ có tình yêu. Con đường hiện tại ngươi đi càng rộng thì càng đòi hỏi giao thiệp. Nàng đã là quá khứ, đã không thể ảnh hướng đến tình yêu của ngươi, cũng càng không thể ảnh hưởng đến cuộc sống của ngươi. Ngươi không có bất kỳ lý do gì vì nàng mà đứng yên không tiến, cũng không có bất kỳ lý do gì vì nàng mà từ bỏ những gì ngươi muốn làm." “Ta nào có muốn từ bỏ, ta chỉ không muốn lại gặp rắc rối thôi” Dụ Ngôn vừa cảm động vừa buồn cười, trong lòng vô cùng ấm áp. Nghĩ đến lần vừa mới tiến vào đoàn phim <Dữ Quân Tuyệt>, lại đau lòng Tằng Khả Ny, nhịn không được nắm tay cô nói: "Ta không nghĩ nhiều như vậy, chỉ sợ ngươi sẽ không vui." Tằng Khả Ny cười cười, nhẹ giọng nói đùa: "Sợ cái gì? Ngươi đã là lão bà của ta, trên tay ngươi cũng đeo chiếc nhẫn giống ta, như vậy đời này là người của ta. Cùng lắm thì, chờ ngươi trở về ta lại thu thập ngươi." Dụ Ngôn cười không tự chủ được giơ véo eo cô, cắn môi nói: "Ai là người của ngươi? Đều không có nửa điểm xấu hổ a, cả ngày đùa nghịch lưu manh, mau đi tắm đi..." Tằng Khả Ny cong lên khóe môi, thanh âm bởi vì bị véo mà có chút mơ hồ không rõ, cười nói: "Chẳng lẽ không phải sao?" CHƯƠNG 103 Sau khi Dụ Ngôn tốt nghiệp, lớp đã từng tổ chức họp lớp, nhưng Dụ Ngôn không tham gia vì vướng lịch trình. Lần này, nàng được đón nhận nồng nhiệt, hầu như ai cũng muốn có nàng ở đó. Điều nàng quan tâm duy nhất không phải là Tử Thiến, mà là Tằng Khả Ny sẽ vì việc này mà khó chịu, nàng không muốn vì việc này mà hai người xảy ra bất kỳ gợn sóng nào. Cho nên, lúc biết có họp lớp, đầu tiên nàng trả lời là từ chối, sau đó cùng Tằng Khả Ny nói chuyện mới đồng ý. Buổi chiều tụ hợp, Tằng Khả Ny tan sở về nhà đón Dụ Ngôn, lái xe đến ngã tư gần chỗ họp lớp, vì hai người đi hai hướng khác nhau nên Dụ Ngôn để Tạ Tuyết ở chỗ này chờ nàng đi cùng. Xe vừa dừng lại, Tằng Khả Ny nói: "Chuẩn bị xong tiệc thì nhắn tin hoặc gọi điện cho ta, ta đón ngươi cùng về nhà." Mái tóc xoăn đen nhánh của Dụ Ngôn xõa sau lưng, đôi mắt như nước, mím môi cười, quay đầu nhìn Tằng Khả Ny: "Ngoài cái này ra, ngươi không có cái gì khác nói với ta sao?" Hôm nay là buổi họp mặt riêng tư, nàng không ăn mặc lộng lẫy như thường đi dự tiệc. Mặc một chiếc áo sơ mi lụa màu be lần trước đã cùng mua với Tằng Khả Ny, vạt áo được vén vào chiếc quần dài bút chì, bên ngoài khoác một chiếc áo gió dài, khiến nàng mười phần tài trí thành thục. Tằng Khả Ny siết chặt tay lái, lúc Dụ Ngôn mất mát nói một câu "Ta đi đây", cô liền mở dây an toàn, cúi người đè Dụ Ngôn xuống ghế, không nói gì tiến đến hôn nàng. Tiếng cười của Dụ Ngôn truyền ra răng môi, vòng tay qua cổ cô chuyên chú đáp lại. Nụ hôn mang theo nhu tình cùng trêu chọc, thân thể Tằng Khả Ny vì tư thế này mà toàn thân đau nhức, lúc rời đi thậm chí còn có thể cảm thấy lưng mình "cạch" một tiếng. Hai người nhìn nhau mỉm cười, Tằng Khả Ny mím môi ngậm lấy son môi Dụ Ngôn để lại, nhàn nhạt cười nói: “Đi đi, bên ta cũng có rất nhiều người, cũng không quá chính thức, trong lúc nhập tiệc ngươi có thể trực tiếp gọi cho ta." “Vậy ta đi đây, ngươi uống ít rượu một chút.” Dụ Ngôn kéo ống tay áo của cô, nhận được cái gật đầu của người sau, nàng xuống xe, đi tới xe của Tạ Tuyết cách đó không xa. Nhìn xe của Tạ Tuyết từ từ khởi động, Tằng Khả Ny cũng khởi động xe, lái về hướng khác. Đậu xe ở gara của khách sạn nơi tụ hợp, Dụ Ngôn đeo kính che đi dung mạo, Tạ Tuyết khoác vai nàng, lấy ngữ khí ổn thỏa nói: "Yên tâm đi đại minh tinh a, đi theo tỷ tỷ đây, nhất định có thể đưa ngươi vào trong an toàn." Dụ Ngôn bất đắc dĩ mỉm cười: "Bị nhận ra cũng không thành vấn đề, hiện tại ta không có lão bản, ta chính là lão bản a." “Ừ, vừa vặn thời gian nhiều, chúng ta được nhiều thời gian đi hẹn, nếu không thì chờ ngươi mang thai, coi như chúng ta càng khó hẹn.” Tạ Tuyết tiếc rẻ nói, tựa như Dụ Ngôn thực sự đang mang thai. “Sao lại khoa trương như vậy a?” Dụ Ngôn cong môi nhìn bụng cô, “Là ngươi mới đúng, ngươi kết hôn sớm hơn ta nhiều, đúng không? Ta lại quay xong hai bộ phim, không biết có ôm được con trai hay con gái nuôi hay không đây." Tạ Tuyết trợn tròn mắt, "Mẹ chồng ta không vội, lão công của ta cũng không vội, tại sao ta phải vội?" "Vậy ta càng không vội, ngươi kết hôn gần ba năm đều không vội, ta mới hơn nửa năm." Dụ Ngôn giảo hoạt nói. Cả hai vừa đi vừa nói, từ bãi đậu xe đi vào khách sạn, chủ đề chuyển sang hôn nhân của hai người. Tạ Tuyết nhớ lại những lần liên lạc lúc Dụ Ngôn vẫn còn trong đoàn phim. Rẽ vào hành lang tìm phòng, Tạ Tuyết đụng vào cánh tay của Dụ Ngôn, lúc nàng nghiêng người, cô dùng ngữ khí mập mờ hỏi: "Này Dụ Ngôn, vấn đề lần trước ta hỏi, hiện tại có nên nói đáp án không?" “Vấn đề nào?” Dụ Ngôn nhìn xung quanh, suy nghĩ của nàng cùng Tạ Tuyết hoàn toàn không cùng một kênh. Tạ Tuyết ho khan một tiếng, thấy trên hành lang không có ai qua lại, liền nói nhỏ: "Cái kia a, có hay không có? Cái lãnh cảm đó." Dụ Ngôn vừa ngước mắt lên đã nhìn thấy tấm biển ở cuối hành lang, nàng chỉ muốn nói đã tìm thấy, chính vì vấn đề của Tạ Tuyết nên nàng chặn lời trong yết hầu. Đèn hành lang màu vàng ấm áp, che khuất ửng hồng trên má, trầm thấp cười nói: "Ngươi có thể đừng lấy bộ dáng lo lắng như vậy được không? Ta đều không lo lắng." "Không phải..." Tạ Tuyết ngăn Dụ Ngôn lại, thả chậm bước chân, thần thần bí bí quan tâm nhắc nhở: "Hai chúng ta quen thuộc như vậy, đúng không, chuyện này đâu có gì mà ngươi phải giấu giếm ta? Tất cả đều đến mức này, nếu không có tác dụng, tỷ tỷ đây liền dạy ngươi làm sao tạo ra bầu không khí a." Dưới cái nhìn của Tạ Tuyết, Tằng Khả Ny không giống người có thể chủ động, lần kia Dụ Ngôn lại nói Tằng Khả Ny là tính tình lãnh đạm, như vậy hai người này làm sao củi khô lửa bốc? Va chạm gây gổ hẳn là cũng khó đi? Dụ Ngôn thở dài, mỉm cười, kéo cánh tay Tạ Tuyết về phía trước, ho khan nói: "Ngươi không cần quan tâm, nàng... không lãnh cảm, ta cũng không lãnh cảm, chúng ta rất bình thường..." Khi nói lời này, thanh âm của Dụ Ngôn nhẹ nhàng mềm mại, nghe có vẻ như xấu hổ. Dụ Ngôn nghĩ đến đêm qua trước khi ngủ, trên bàn làm việc thỉnh thoảng nổi lên sóng triều. Cảm giác vô cùng ngại ngùng ban đầu dần dần phai nhạt qua ngày đêm, chỉ còn sót lại từng mảnh từng chút bừng bừng ngọn lửa khát vọng, kèm theo liệt hỏa thiêu đốt cùng một chỗ. Còn có nụ hôn trước khi xuống xe, Tằng Khả Ny nơi nào có lãnh cảm? Ngay từ đầu nàng uống nhầm thuốc gì rồi mới cho rằng Tằng Khả Ny bị lãnh cảm a? Tạ Tuyết ý vị thâm trường phụ họa theo: "Ồ... đều không lãnh cảm... ghê gớm, trần nhà sắp cháy rồi." Dụ Ngôn không khỏi bật cười, vỗ nhẹ vào tay Tạ Tuyết, "Đừng nói hươu nói vượn." Vừa đi tới cửa phòng, chuẩn bị gõ cửa, phía sau truyền đến hai giọng nữ vui vẻ chào hỏi. "Aiz, là phía trước, nhanh lên." "Ể? Đây không phải là Tử Thiến sao? Sao không hẹn chúng ta cùng đến mà lại tự mình đến vậy?" Bàn tay Dụ Ngôn đang giơ lên chợt dừng lại, sau đó quay lại nhìn, Tử Thiến đi theo hai nữ nhân đã đuổi kịp hai người, ở phía sau hai người không xa. Cũng giống như lúc nhìn thấy nàng trong đoàn, trên mặt nở nụ cười hòa nhã, vô hại như bạn thân nhất vậy. Tử Thiến không có nhìn qua, mà là cười nói với hai nữ nhân kia: "Khoảng thời gian này tương đối bận, cho nên không có thời gian liên hệ với mọi người, ta vừa tan họp liền tự mình qua đây." Hành lang trải thảm, lại có tiếng ồn ào mơ hồ truyền đến, căn bản không thể nhận thấy có ai ở phía sau. Tạ Tuyết có chút lo lắng, nhưng Dụ Ngôn khẽ giương khóe môi không quan tâm, gõ cửa, sau đó vặn nắm cửa đi vào. Đã có cả chục người tụ tập bên trong, đột nhiên thấy như căn phòng nhỏ dần. Quan trọng nhất là ngay cả với ba người phía sau, ước tính Dụ Ngôn chỉ có thể nhớ không quá ba cái tên. "Ai nha, đại minh tinh của chúng ta đến rồi. Lần trước nói không có thời gian, lần này ta nói làm sao cũng nên tham gia. Dụ Ngôn, còn nhớ ta không? Ta là Trương Bằng a." "Đúng vậy, lần trước ta chờ ngươi rất lâu, nhưng cuối cùng ngươi nói không đến, còn muốn xin chữ kí của ngươi, chồng ta rất thích phim của ngươi a. Này Dụ Ngôn, ta là Lý Vy, lúc đó ở chung ký túc xá với ngươi, nhớ không?" "Còn có ta, còn có ta..." Vừa bước vào, Dụ Ngôn liền bị một trận âm thanh chào mừng chôn vùi, khó phân thật giả. Nàng nở vụ cười vừa phải, không để lộ một chút sơ hở nào: "Đương nhiên là nhớ. Làm bạn cùng lớp bốn năm làm sao dễ quên như vậy?" Hai nữ nhân phía sau cũng đi theo chào hỏi, phía sau chỉ có Tử Thiến khiến Tạ Tuyết cảm thấy có chút không thoải mái. Cô vỗ tay làm ra vẻ trêu chọc: "Mọi người, ăn trước đi, giờ này nữ thần không thể ăn, còn phải giữ dáng a..." Không biết từ nơi nào truyền đến một giọng nam, nói: "Đúng a, đồ ăn mang lên rồi. Ăn cơm trước rồi tính ban đêm chơi cái gì." Mọi người vừa nói chuyện vừa mỉm cười ngồi xuống, Dụ Ngôn tự nhiên ngồi bên cạnh Tạ Tuyết, Tử Thiến ngồi ở bên kia của Tạ Tuyết, chỉ mỉm cười chào hỏi những người có mặt, không có gì khác thường. Bữa ăn này dài vô cùng, đã bao nhiêu năm trôi qua, nói về cuộc sống hàng ngày, những người trong bàn ăn ít nhiều mang mặt nạ. Chỉ khi nhớ lại bốn năm đại học, nụ cười trên gương mặt của mọi người mới trở nên chân thật. Trong nửa sau bữa ăn, cơ hồ nói rất nhiều, từ sinh viên năm nhất đến năm cuối, từ các sự kiện lớn trong trường cho đến những chuyện bát quái trong ký túc xá. Tạ Tuyết thỉnh thoảng chen vào, Dụ Ngôn thỉnh thoảng đáp lại, Tử Thiến từ đầu đến cuối cảm giác như hiện diện rất thấp. Một lúc sau, Dụ Ngôn lấy điện thoại ra chụp ảnh, Lý Vy mới hỏi: "Dụ Ngôn, ăn một bữa cơm vẫn bị người nhà kiểm tra sao?" Mọi người bật cười, Dụ Ngôn nhấn nút gửi rồi cất điện thoại nói: "Nào có, nàng gửi cho ta trước, ta cũng gửi lại cho nàng một cái, thuận tiện phát Weibo." Lý Vy híp mắt cười: "Nói đến, ta thật không ngờ ngươi với cao tài sinh Tằng Khả Ny cùng một chỗ a. Lúc đó ta nghe nói quan hệ giữa hai người thoạt nhìn rất tốt, từ nhỏ đã cùng nhau lớn lên, hiện tại thậm chí còn kết hôn." Một giọng nam vang lên: "Đúng vậy a, ngươi với Tằng Khả Ny đều đã từng nằm trong danh sách "nữ thần được người ta muốn theo đuổi nhất" của đám nam sinh chúng ta. Nhưng Tằng Khả Ny thực sự quá khó theo đuổi, ai truy nàng đều không được đáp ứng. Việc ta nhớ rõ nhất là lúc năm ba đại học, ngươi đang bận rộn quay phim đi bôn ba khắp nơi nên khẳng định không biết. Lúc đó, một học trưởng theo đuổi nàng suốt mấy tháng trời, từ mùa hè đến mùa đông, mỗi ngày đều chờ đợi dưới ký túc xá. Các loại đồ ăn vặt điểm tâm, dùng mọi cách mời mọc, cũng chưa từng thấy nàng sửng sốt một lần, mỗi lần như vậy đều không để ý tới." Dụ Ngôn sửng sốt một chút, đột nhiên cong mày cười: "Phải không? Thì ra là nàng đối với người khác như vậy. Chờ ta về nhà phải đề ra thật tốt hỏi nàng a." Trước mặt nàng đột nhiên xuất hiện một hình ảnh, học trưởng anh tuấn ngày đêm đợi Tằng Khả Ny dưới lầu ký túc xá, mỗi lần nhìn thấy Tằng Khả Ny xuống lầu đi tới, tâm trạng của hắn liền bắt đầu vui vẻ. Nhưng mà Tằng Khả Ny chỉ mặt không thay đổi lướt qua hắn, nhiều nhất sẽ nói một câu "Cám ơn, ta không cần." Lý Vy cười cười nói tiếp: "Ai nha, ngươi đừng như vậy, chúng ta chỉ thừa dịp nàng không có ở đây mà bát quái một chút thôi. Ngươi cũng vậy a, mỗi lần tan học đều có một đám người bao vây dưới lầu nhìn..." Một tin nhắn thoại của Tằng Khả Ny truyền đến từ điện thoại trên bàn, Dụ Ngôn muốn thoát ra khỏi bầu không khí này, cho nên nàng kiếm cớ đi vệ sinh, ra khỏi phòng. Nàng đi đi lại lại trên hành lang, kề sát điện thoại vào tai, liền nghe thấy thanh âm mềm mại như nước của Tằng Khả Ny: "Bên ta cũng rất nhiều người, ta vào toilet gửi tin nhắn cho ngươi." Dụ Ngôn mỉm cười nắm điện thoại, suy nghĩ một chút rồi nói với Tằng Khả Ny: "Ta vừa nghe một chút bát quái của ngươi, đêm nay về nhà thành thật khai báo. Nếu không khai báo cẩn thận liền không được lên giường." Tin nhắn vừa gửi đi, nàng thấy tên của Tằng Khả Ny hiển thị là cô đang gõ. Một lúc sau, một hồi lại ngừng, chuyển thành tin nhắn thoại: "Ta làm gì có bát quái?"Dụ Ngôn khẽ cười một tiếng, tiếp tục nói: "Làm gì không có? Người ta đã liệt kê ngươi là một trong những nữ thần mà bọn họ muốn theo đuổi nhất kia kìa, nữ thần a." Đột nhiên bên kia không có động tĩnh gì, cũng không có hiển thị trạng thái nhập tin nhắn dưới tên, Dụ Ngôn đang trong tâm trạng vui vẻ, có thể nghĩ đến việc Tằng Khả Ny đang cau mày cầm điện thoại, mặt mày đóng băng. Dụ Ngôn đột nhiên muốn nhìn thấy cô, muốn ôm cô, muốn bóp mặt cô, sau đó hôn lên đôi lông mày đang cau lại của cô. Ý nghĩ này lập tức nảy sinh trong lòng Dụ Ngôn, nàng nhanh chóng gửi tin nhắn cho Tằng Khả Ny là nàng muốn về nhà, sau đó cất điện thoại xoay người trở vào. Bước chân của nàng không thuận lợi di chuyển, bởi vì cách đó không xa Tử Thiến đang yên lặng đứng nhìn nàng, không giống như vừa mới đi ra, mà là đã đứng ở nơi đó rất lâu rồi. Nàng khẽ gật đầu coi như chào hỏi, vừa định rời đi, Tử Thiến đã chậm rãi bước tới, dừng lại trước mặt nàng, nhẹ giọng hỏi: "Dụ Ngôn, khoảng thời gian này ngươi sống có tốt không?" Dụ Ngôn theo phản xạ lùi lại một bước, kéo dài khoảng cách giữa hai người hơn nữa, vẻ mặt xa lánh cùng hờ hững: "Ta sống rất tốt." CHƯƠNG 104 Loại phản ứng như vậy một cái nháy mắt sắc mặt liền lạnh nhạt đi, đây là phản kháng quá rõ ràng.Tử Thiến thầm cười khổ, lúc Dụ Ngôn xoay lại, trong mắt nàng hiện lên ý cười ấm áp, mềm mại làm say lòng người. Những nhu tình ấy, hiện tại chỉ người kia mới có được. “Ta không có ý gì khác, ta chỉ muốn chào hỏi ngươi mà thôi.” Thanh âm Tử Thiến trầm xuống, vẻ mặt không một kẽ hở bỗng trở nên cô đơn. “Chúng ta đã lâu không liên lạc, từ lúc từ đoàn phim trở về là như vậy, ta chỉ nghĩ... có thể làm bạn tốt của ngươi hay không..." Khi đối mặt với Dụ Ngôn, cô giống như trở về bảy năm trước, không còn ngụy trang cùng cố kỵ của hôm nay, còn giống như cô vẫn là một cô gái muốn chia sẻ hỉ nộ ái ố cùng Dụ Ngôn. Nỗi đau của cô ở trước mặt Dụ Ngôn đều không thể che giấu. Dụ Ngôn nhìn Tử Thiến, không né không tránh, bình thản nói: "Ta sống rất tốt. Hiện tại ta phải về, thật có lỗi." Sau đó, nàng cất bước rời đi, khi đi ngang qua, nàng nghe thấy hô hấp của Tử Thiến có chút gấp gáp, sau đó đi theo nàng hỏi: "Chúng ta có thể làm bạn không? Đồng học cũng có thể..." Dụ Ngôn dừng lại, lắc đầu nói, “Không cần như vậy.” Sau đó, cũng không dừng lại. Ánh sáng từ chiếc nhẫn kim cương giữa hai ngón tay nàng khiến mắt Tử Thiến càng ảm đạm hơn.Trở lại phòng, Dụ Ngôn cùng mọi người hàn huyên một lúc, sau đó lần lượt ký tên cho những người xin chữ ký. Lúc nhận tin nhắn Tằng Khả Ny đã đến, nàng liền lấy lý do trở về xử lý công việc của studio rồi cáo từ. Cùng nàng đi còn có Tạ Tuyết và Lý Vi, vừa rồi cũng rất nhiệt tình, ba người cùng nhau đi ra ngoài, vừa tới cửa khách sạn đã nhìn thấy Tằng Khả Ny đứng ở trên bậc thang từ xa. Tằng Khả Ny đối mặt với hướng của Dụ Ngôn, thân thể thẳng tắp, mái tóc đen mềm mại xếp nếp phía sau, vẻ mặt có chút lạnh lùng, ánh mắt trong veo rơi vào trên người Dụ Ngôn càng thêm mấy phần nhu sắc. “Ôi, Tằng Khả Ny còn nhìn đẹp mắt hơn trước kia, nhưng tính tình hẳn là không thay đổi đi.” Lý Vi nắm lấy cánh tay Tạ Tuyết, quay đầu nói với Dụ Ngôn, “Dụ Ngôn, vất vả cho ngươi.” “Không có.” Dụ Ngôn cong mày cười. Ba người đến gần Tằng Khả Ny liền dừng lại mặt đối mặt, Dụ Ngôn xoay người đứng cùng Tằng Khả Ny nói với Tạ Tuyết và Lý Vi: "Được rồi, hai người cũng mau về nhà đi, đã muộn rồi, ban đêm trời rất lạnh." Khóe môi Tằng Khả Ny khẽ cong gật đầu với Lý Vi, thấy bọn họ quen thuộc, Lý Vi cũng tự giác chào hỏi rồi rời đi. Tạ Tuyết che miệng cười, trêu đùa Tằng Khả Ny nói: "Tằng đại luật sư, ngươi không biết vừa rồi lúc ăn cơm, Dụ Ngôn từ không ít người ở đó nghe được bát quái của ngươi a." Tằng Khả Ny nhìn Dụ Ngôn, nói: "Thật sao? Vậy đêm nay khả năng ta được vào phòng rất nhỏ a." Dụ Ngôn xoay người nắm lấy cánh tay cô, đột nhiên nở nụ cười ngọt ngào nói "Ồ... hóa ra Tằng đại luật sư cũng biết mình có lịch sử đen a." Hai người này hiện tại quả thật là muốn ngược chết cẩu độc thân a, ngay cả Tạ Tuyết đã có gia đình cũng cảm thấy chua, tranh thủ thời gian khoát tay cười nói: "Được rồi được rồi, hai người nên về nhà quỳ ván giặt đồ a, ta muốn về nhà tìm lão công của ta, thật chịu không được mà..." Tách khỏi Tạ Tuyết, Dụ Ngôn cùng Tằng Khả Ny về nhà, trên đường đi nàng trả lời mấy cuộc điện thoại, bận cho đến khi vào nhà. Thấy nàng bất tiện, Tằng Khả Ny liền quỳ xuống cởi giày cao gót cho nàng, đổi dép lê. Dụ Ngôn mỉm cười nhìn Tằng Khả Ny, ngữ khí ôn hòa nói với bên kia: "Năng lực của Ngụy tỷ trong vòng ai cũng biết, ta vẫn luôn rất muốn cùng Ngụy tỷ gặp mặt trò chuyện một chút." Tằng Khả Ny giơ tay phải lên, ngón trỏ cùng ngón giữa làm động tác đi lại, sau đó dùng động tác lau người, biểu thị chính mình đi tắm trước. "Đó là đương nhiên, mười giờ sáng mai chúng ta gặp mặt bàn lại." Dụ Ngôn mỉm cười, tay trái làm động tác "ok". Hai người cùng nhau trở về phòng, Dụ Ngôn đang chuyên tâm nghe người bên kia nói chuyện, Tằng Khả Ny lấy áo ngủ ra đi tắm, thỉnh thoảng lại nghe thấy tiếng "Ừm" của Dụ Ngôn. Tằng Khả Ny từ trong phòng tắm đi ra, Dụ Ngôn vừa cúp điện thoại liền cởi áo khoác, Tằng Khả Ny lấy treo lên cho nàng, thản nhiên hỏi: "Dụ Ngôn, vừa rồi là chuyện gì?" "Một người muốn ứng tuyển vào vị trí người đại diện, ta để ngày mai gặp mặt ở công ty." Lúc Dụ Ngôn cởi cúc áo, trên lưng đột nhiên nóng lên, một đôi tay ôm lấy nàng, Dụ Ngôn dừng động tác, quay đầu cười hỏi: "Làm sao vậy?" Tằng Khả Ny xoa xoa mặt nàng, "Đêm nay ăn cơm đều bát quái nói ta cái gì?" Dụ Ngôn híp mắt cười, xoay người vòng tay qua cổ Tằng Khả Ny, dài giọng hỏi: "Ngươi đoán cái gì? Lịch sử của ngươi, ngươi hẳn là rõ ràng nhất." Tằng Khả Ny lắc đầu, trong mắt có chút hoang mang.Dụ Ngôn thở dài, cũng đúng, Tằng Khả Ny luôn chú tâm học hành, tính tình lại không nhiệt tình, trí nhớ tốt, nhưng cũng không cố ý nhớ những chuyện không quan trọng đối với mình. Học trưởng đó, e rằng ở trong trí nhớ của cô đều không thể để lại dấu vết gì. Nghĩ đến đây, Dụ Ngôn cười nói: "Đêm nay có đồng học nói với ta, năm thứ ba ngươi bị học trưởng theo đuổi mấy tháng. Trên cơ bản, mỗi ngày đều chờ ngươi ở dưới lầu ký túc xá. Thế nhưng ngươi một mắt cũng không nhìn người ta." Tằng Khả Ny chớp chớp mắt, nghiêm túc nghĩ lại, tựa hồ có ấn tượng như vậy, vài giây sau mới lắc đầu, "Ta không biết, ta đối với chuyện này cũng không ấn tượng lắm." Dụ Ngôn hài lòng xoa xoa khuôn mặt của cô, hôn lên khóe môi cô, "Ngươi như vậy, những người khác sẽ rất thương tâm a, Tằng nữ thần." Tằng Khả Ny không quan tâm chuyện này, nhẹ giọng nói: "Nếu là ngươi, không cần mấy tháng, một lần ta liền đáp ứng." Cũng không cần một lần, nếu lúc đó Dụ Ngôn không có lịch trình, có lẽ cô đã sớm tiếp cận, chậm rãi, từng chút từng chút để việc đã xảy ra hoàn toàn không ảnh hưởng đến cuộc sống của Dụ Ngôn. Nhưng viên mãn hôm nay khiến cô hài lòng hơn, có thể để hạnh phúc làm nền tảng, cô mới dám thêm một chút tự tin vào những hành động hấp tấp của mình. Hiện tại cô kiên nhẫn cùng có dũng khí hơn so với lúc đó. Dụ Ngôn cong mày cười: "A? Xem ra sức ảnh hưởng của ta so với học trưởng còn lớn hơn nhiều." Tằng Khả Ny mím môi, sờ sờ mái tóc dài của nàng, thấp giọng nói: "Lúc đó ngoài học còn phải tham gia một số hoạt động cùng thi cử, thời gian cũng không nhiều nên không nhớ nổi hắn cũng là điều bình thường. Hơn nữa, ta nhớ rõ rất ít người nói chuyện với ta lâu, ngoại trừ Đới Manh".Bởi vì thời gian ít ỏi, đều dùng để chờ em trở về, nơi nào còn chú ý tới người khác. Tất cả những điều này đều trong dự liệu của Dụ Ngôn, nàng cười nói: "Ân, ta biết. Đúng rồi, không phải đêm nay ngươi đi xã giao sao? Làm sao trở về nhanh như vậy? Ta mới nói với ngươi là muốn về nhà, thế mà ngươi liền tới tìm ta." Tằng Khả Ny nói: "Bởi vì Đới Manh cũng ở đó, hơn nữa đêm nay cũng không chính thức, ta có thể đi trước. Đới Manh cũng nói muốn ở lại, nếu muộn quá thì nàng sẽ nghỉ ngơi ở bên kia, không về nhà." Nói xong, cô liếc nhìn thời gian, lúc buông Dụ Ngôn ra cũng kéo xuống vòng tay đang ôm cổ cô, nói: "Được rồi, mau đi tắm đi." "Vậy ngươi giúp ta xem tin nhắn của Tạ Tuyết một chút, vừa rồi ta mới nhìn đến chưa có thời gian trả lời. Có thể thì giúp ta trả lời a." Dụ Ngôn cười bóp mặt cô rồi cầm quần áo đi tắm. Tằng Khả Ny nhìn điện thoại, tin nhắn WeChat Tạ Tuyết gửi tới một hình ảnh, khi mở ra xem, cô thấy một dòng tiêu đề lớn: Làm sao để bạn tình đối với mình không giảm tình thú. Khóe môi Tằng Khả Ny dần hiện lên ý cười, ngón tay gõ gõ đáp lại, "Cám ơn, nàng đi tắm rồi." Tạ Tuyết: "[Xấu hổ] Được." Cô đặt điện thoại trên đầu giường, nhìn về phía cửa phòng tắm, lớp kính mờ mờ phản chiếu bóng người bên trong, cởi quần áo cùng nội y, tuy không rõ đường nét nhưng cũng đủ mê hoặc lòng người. Tằng Khả Ny mím chặt khóe môi, ép buộc chính mình không nghĩ tới linh tâm rung động vướng bận thân thể Dụ Ngôn, sau đó rời khỏi phòng đi vào thư phòng. Đã nhiều ngày cô không viết nhật ký, cuộc sống bình dị nhưng đầy sức hút mãnh liệt, lôi cuốn Tằng Khả Ny mong chờ từng ngày mai. Cô lấy nhật ký ra, cầm bút viết ngày tháng. Ngón tay thon gầy cầm cây bút, chuẩn bị điền từng dòng chữ vào chỗ trống, cô thích an tĩnh nghĩ về mọi thứ đã xảy ra cùng Dụ Ngôn. Dụ Ngôn sắp cởi sạch sẽ, mới phát hiện mình quên lấy quần lót để thay.
Ách, loại chuyện này... Nàng sờ lên vành tai hơi nóng, mở cửa nói nhỏ: "Khả Ny?" Không một ai? Mới có mấy phút đã chạy đi đâu rồi? Nàng cam chịu mặc áo sơ mi đi ra ngoài, lúc đầu muốn lấy xong rồi tiếp tục đi tắm, dừng một chút, nàng đi tìm Tằng Khả Ny, đêm hôm khuya khoắt mặc như vậy còn chạy đi đâu a? Bên ngoài phòng lạnh như vậy. Cửa thư phòng không đóng, ánh đèn chiếu qua hành lang. Dụ Ngôn cười rạng rỡ, thực sự là tiêu chuẩn cuồng công việc. Nàng nhẹ bước vào, giẫm lên tấm thảm phát ra âm thanh nhàn nhạt. Người kia đang viết ở bàn làm việc, nhìn từ góc độ của nàng, gương mặt cô bị ánh sáng phác họa mà nhu hòa đi, phải nói là cảnh đẹp ý vui. "Khả Ny, ngươi đang viết gì vậy?" Vốn là nói chuyện bình thường, nhưng Tằng Khả Ny trong nháy mắt kinh ngạc ngẩng đầu lên. Dụ Ngôn có thể thấy rõ tia hoảng sợ trong mắt cô, thậm chí còn có thể nghe thấy tiếng cô hít một hơi khí lạnh, sau đó nhanh chóng đóng quyển sổ, mở ngăn kéo, "rầm" một tiếng đóng lại. Cất giấu bấy lâu nay, cho dù cô rất thẳng thắn, cho dù biết không có việc gì không nhìn thấy mặt trời, nhưng thói quen luôn để trong bóng tối khiến cô vô thức từ chối ánh mặt trời. Hai người nhìn nhau, Dụ Ngôn khẽ cười hỏi cô: "Sao vậy? Đó là cái gì?" “Không có gì, lần trước ngươi đã thấy qua, ta tùy tiện viết một ít” Tằng Khả Ny miễn cưỡng trấn định, ánh mắt không khỏi có chút trốn tránh. Nếu là sự thật, Tằng Khả Ny sẽ không lập tức giải thích như vậy. Thời gian dài, Dụ Ngôn phát hiện ra thói quen của Tằng Khả Ny đã dần dần hòa nhập vào cuộc sống của nàng. Bình thường có thể không dễ phát hiện, một khi có cái gì không đúng hay nàng muốn nhớ lại cái gì, tùy tiện liền có thể nhìn thấy hoặc phân biệt được. Giống như nàng đã quen ăn kẹo bông ở Quảng trường Thời Đại, nếu một ngày nàng ăn một cái khác, chúng đều ngọt ngào, nhưng có thể dễ dàng nhận ra cái nào không phải là món mình yêu thích. Nàng cắn cắn môi, kìm nén nghi hoặc cùng cảm giác mất mát, nàng mỉm cười, nhưng thanh âm có chút trầm xuống: "Vậy ta đi tắm, ta quên một ít chuyện cho nên đi ra. Thuận tiện xem làm sao ngươi không ở trong phòng." Lúc Dụ Ngôn xoay người lại, lông mi Tằng Khả Ny khẽ run lên, nhìn Dụ Ngôn cực lực che giấu mất mát, trái tim cô như bị ném vào vực sâu. Dụ Ngôn vẫn đang mặc chiếc áo mà hai người cùng đi mua, đây là lão bà của cô chứ không phải ai khác. Tằng Khả Ny đột nhiên đứng lên, tiến lên vài bước, đưa tay gắt gao kéo tay Dụ Ngôn, cô cúi đầu, thú nhận nói: “Dụ Ngôn, ta nói dối, đó là nhật ký của ta. Là ta viết nhật ký nhiều năm, từ đại học đến bây giờ, có khi nhiều ngày không viết, hôm nay đột nhiên muốn ghi lại những sự kiện của chúng ta trong khoảng thời gian này, cho nên thừa dịp ngươi đi tắm ta liền viết." Dụ Ngôn sửng sốt một hồi, sau đó đặt tay lên mu bàn tay cô, quay đầu lại xoa chóp mũi cô, buồn cười hỏi: "Thế ngươi khẩn trương như vậy làm gì? Ta còn tưởng ngươi có người bên ngoài, cho nên mới sợ ta biết." Tằng Khả Ny trầm mặc một hồi, nghiêm túc nói: "Ta chỉ có ngươi." Dụ Ngôn buông cánh tay cô ra, quay người lại trấn an: "Được rồi, cán bộ già, ta hiểu, vừa rồi là ta nói đùa. Ngươi còn chưa viết xong thì viết tiếp đi, ta đi tắm." Tằng Khả Ny nhìn thấy dịu dàng cùng tin tưởng trong mắt nàng, chậm rãi tới gần nói: “Ta suy tính nhiều rồi, kỳ thật cũng không phải chuyện gì lớn.” Cô dừng lại, nghiêm nghị nhẹ giọng nói: “Ta không có việc gì giấu giếm ngươi, nhưng cái đó là quá khứ của ta, là tất cả những suy nghĩ của ta khi ngươi ra ngoài làm việc. Cho nên, nếu ngươi đọc được, đừng để cho ta biết." Suy nghĩ lúc đó... Dụ Ngôn lập tức cảm thấy đắng chát, nàng không muốn Tằng Khả Ny nghĩ lại chuyện này, cũng không muốn bỏ lỡ quá khứ của Tằng Khả Ny. Cảm giác áy náy cùng hối hận của nàng đều xuất phát từ sơ suất đối với Tằng Khả Ny bấy lâu nay. Nghĩ đến việc Tằng Khả Ny mỗi câu mỗi chữ ghi lại những cảm xúc lúc đó, tim nàng đau đến mức không nói nên lời. “Được” Nàng đáp ứng, nàng không thể cự tuyệt mọi thỉnh cầu của Tằng Khả Ny. Nàng sờ sờ mặt Tằng Khả Ny, quan tâm thổ lộ: “Viết xong sớm về phòng, thư phòng rất lạnh, coi chừng cảm mạo.” “Được, đi tắm đi.” Tằng Khả Ny giương khóe môi cười. Nhìn Dụ Ngôn ra khỏi thư phòng, Tằng Khả Ny trở lại bàn ngồi xuống, trong lòng như tảng đá treo nhiều năm đè nặng lần lượt rơi xuống, thậm chí hô hấp cũng dễ dàng hơn. Cô lấy ra cuốn nhật ký lật đến nơi vừa rồi, cầm bút, cuối cùng viết xuống câu tiếp theo: "Điều ta muốn hoàn thành nhất, chính là cả đời này làm cho ngươi yên lòng." CHƯƠNG 105 Khi chuông báo thức lại vang lên, Dụ Ngôn cuối cùng cũng chậm rãi tỉnh dậy, đưa tay lấy điện thoại ấn tắt rồi lùi về trong chăn. Bên người trống rỗng, chỉ còn lại nhiệt độ mà cả đêm Tằng Khả Ny ôm ấp lấy nàng. Chủ nhân của nhiệt độ đó lúc này đang đứng trước cửa sổ, vươn tay vén mái tóc dài vướng vào áo sơ mi, sau đó cúi đầu cài cúc tay áo. Tằng Khả Ny xoay người, vẻ mặt bình tĩnh cơ trí, ánh mắt lạnh như kiếm. Dụ Ngôn giương lên khóe môi, nhớ tới chuyện đêm qua, tai nàng liền nóng lên. Tay nàng ở trên giường bất giác trượt xuống từ xương quai xanh xuống bụng dưới, ngón tay đi qua chỗ nào đều bị môi Tằng Khả Ny hôn lên. Tằng Khả Ny kiên nhẫn phóng hỏa trên người nàng, mức độ chuyên chú không kém gì nhiệt tình trong công việc, để nàng bội phục hiếm khi lộ ra nhiệt tình, hết lần này tới lần khác đáp lại. Thấy nàng đã tỉnh, Tằng Khả Ny tiến đến cúi người xuống, nàng vươn tay ôm cổ Tằng Khả Ny, chăn bông trượt xuống ngực, lộ ra vết đỏ xen kẽ giữa cũ và mới. “Tằng Uy Mãnh, ngươi đi làm sao? 9 giờ ta muốn đến công ty.” Thanh âm nhẹ nhàng của nàng vang lên bên tai Tằng Khả Ny, mang theo vẻ ỷ lại nồng đậm. “Ân, vậy ta đi chuẩn bị bữa sáng, ngươi ngủ một giấc đi.” Tằng Khả Ny cong môi, vươn tay vào trong chăn ôm lấy nàng. Dụ Ngôn cũng không buông ra, thân mật ở bên tai cô khẽ cười, "Đêm nay chúng ta ra ngoài ăn được không? Ta không muốn ở nhà." “Ngươi muốn ăn gì?” Tằng Khả Ny ôm eo nàng, ngón cái xoa xoa da thịt trơn nhẵn của nàng. "Hmm..." Dụ Ngôn híp mắt nghĩ, "Ăn đồ Nhật, được không? Ta muốn ăn." Tằng Khả Ny hôn lên mắt nàng đáp ứng, "Không thành vấn đề." Nàng giống như càng ngày càng thích làm nũng Tằng Khả Ny, cho dù biết không làm nũng Tằng Khả Ny cũng sẽ thuận theo, nhưng nàng muốn nhìn thấy trong mắt Tằng Khả Ny mang theo ý cười, còn có thuận theo cùng cưng chiều nàng. “Vậy buổi chiều ta đến Luật sở tìm ngươi, chờ ngươi tan sở, ngươi để quầy lễ tân cho ta vào a.” Dụ Ngôn chu môi, thu tay lại điểm chân mày cô. “Ừm.” Khoé môi Tằng Khả Ny buông xuống, cùng Dụ Ngôn mắt chạm mắt, cô bất đắc dĩ nhắc nhở: “Nhưng phải nhớ kỹ, đến đừng gọi Tằng Bảo Bảo.” Cô đứng dậy kéo chăn cho Dụ Ngôn, Dụ Ngôn nín cười, vươn tay từ trong chăn ra kéo ống quần cô, ở sau lưng trêu chọc, "Tằng Bảo Bảo, lái xe chậm một chút a." Tằng Khả Ny khẽ lắc đầu, không quay đầu nhẹ nhàng đóng cửa lại. Dụ Ngôn ôm lấy chăn bông, trở mình nằm ở vị trí của Tằng Khả Ny, để hơi ấm mà cô lưu lại bao trùm toàn bộ bản thân. Đêm qua cô nhiệt tình đến mức làm Dụ Ngôn chống đỡ không nổi, cũng không phải lần này đặc biệt như vậy, nhưng Dụ Ngôn lại cảm nhận được một loại cảm xúc mơ hồ, giống như cô muốn đến gần mình hơn. Nguồn gốc của cảm xúc này có thể là do đánh vỡ nhật ký, có lẽ chính mình đã phát hiện ra hành vi của cô, việc này khiến cô nhớ lại tâm tình lúc trước. Mặt Dụ Ngôn đỏ bừng, cắn cắn môi, vừa muốn cười vừa cảm thấy đau lòng cô. Tằng Khả Ny khẳng định không biết, bộ dáng cô mím môi, ánh mắt cực nóng thâm tình làm người ta yêu thích cỡ nào. Dụ Ngôn ăn xong bữa sáng Tằng Khả Ny chuẩn bị, khoảng chín giờ ra cửa đến công ty. Đến công ty không lâu thì người đại diện mà đêm qua nàng thỏa thuận cũng đã đến. Lúc này, Dụ Ngôn đang sắp xếp hợp đồng mà Tằng Khả Ny đã định ra cho nàng, bản hợp đồng được chuẩn bị đặc biệt cho những người mới đến, nàng dự định sẽ ký hợp đồng với hai sinh viên của Học viện Điện ảnh.Cửa bị gõ vang, Dụ Ngôn không nhìn lên, vừa nhìn văn kiện vừa trả lời: “Mời vào.” Dương Hiểu mở cửa, đưa vào một nữ nhân có vóc dáng trung bình, khuôn mặt nhân hậu, khoảng ba mươi tuổi. Người này đặt trong đám đông có thể sẽ không được chú ý trong nháy mắt, nhưng đôi mắt của cô ấy có ánh sáng sắc sảo, cực kỳ có thần. Dụ Ngôn đứng dậy, ánh mắt ra hiệu cho Dương Hiểu đi ra ngoài, sau đó mỉm cười với nữ nhân kia nói: "Ngụy tỷ, mời ngồi." Ngụy Hạm trong mắt thầm tán thưởng, cười nói với Dụ Ngôn: "Dụ tổng khách khí rồi." “Đúng là như vậy.” Dụ Ngôn đi theo ngồi xuống, đặt tay lên bàn, chân thành nói: “Ngụy tỷ đã mang ra rất nhiều diễn viên thế hệ mới nổi tiếng, một số thậm chí còn được khen ngợi, năng lực được người trong giới nhất trí công nhận. Ngụy tỷ có thể đến nơi nhỏ bé của ta là ta mười phần vinh hạnh a." “Ngươi quá khen” Tuy lời của Ngụy Hạm như vậy, vẻ mặt vẫn không thay đổi, không kiêu ngạo cũng không tự ti. Dương Hiểu bưng một tách trà vào, sau đó lặng lẽ rời đi. Dụ Ngôn lắc đầu cười nói: "Nhưng Ngụy tỷ chọn ta, ta cảm thấy rất kinh ngạc. Ta nhớ sau khi Ngụy tỷ đưa các diễn viên đi đúng hướng đã dừng vai trò làm đại diện, lúc này cũng đã đào tạo ra rất nhiều diễn viên nổi tiếng. Nhưng đối với Ngụy tỷ, ta hẳn không tính là người mới. Không biết vì sao Ngụy tỷ lại chọn đến chỗ ta đây?" “Đương nhiên ngươi không phải là người mới, không những không phải, mà còn là một diễn viên rất ưu tú.” Ngụy Hạm không keo kiệt cảm kích, biểu hiện trên mặt không hề giả tạo, mà là chân thành "Ta chọn ngươi, đơn giản là vì ta rất thích ngươi. Lúc ngươi đóng bộ phim đầu tiên, ta liền tiếc hận vì không đánh dấu ngươi. Qua nhiều năm ta vẫn một mực chú ý đến ngươi, lần này ngươi rời Gia Hội, ta biết ngươi sẽ không phụ thuộc vào công ty nào nữa, cho nên ta dự định phá lệ." Dụ Ngôn cùng cô mặt đối mặt, hai người không có mười phần công thức hóa. Sau vài giây, hai người đồng thời bật cười, bầu không khí cũng hòa hoãn hơn. “Ta còn có thể nói gì a?” Dụ Ngôn liêu chút tóc, cười rạng rỡ, đứng dậy đưa tay ra, “Hoan nghênh Ngụy tỷ gia nhập đội của ta, hy vọng ta sẽ không cô phụ kỳ vọng của ngươi.” Ngụy Hạm đứng dậy bắt tay nàng, "Chuyện này ta rất tin tưởng, nhất định sẽ không." Hai người ngồi vào chỗ, Ngụy Hạm nói: "Dụ Ngôn, ta cần biết kế hoạch hiện tại của ngươi, ta muốn tránh bóng phía sau hậu trường, hay là tiếp tục hoạt động?" Dụ Ngôn tìm văn kiện trên bàn đưa tới, chậm rãi nói: "Sẽ không tránh bóng, nhưng ta định củng cố vị trí của mình trong giới giải trí, mà không cần phải tiếp tục tham gia show như trước nữa." Ngụy Hạm gật đầu, "Ngươi có thể nghĩ rõ ràng ở điểm này cũng rất tốt. Trước khi đến đây ta vẫn đang nghĩ việc thuyết phục ngươi. Việc ngươi cần làm bây giờ là tiếp tục cải thiện, tìm kịch bản hay tạo ra kịch bản là chủ yếu, tạo thành tích ở hiện tại không phải là nhiệm vụ của ngươi nữa." Dụ Ngôn khẽ cười, "Vậy từ nay phiền phức Ngụy tỷ rồi." Hai người trò chuyện đến tận trưa, cùng nhau ăn trưa, ăn xong Dụ Ngôn công bố thông tin liên lạc của Ngụy Hạm, tất cả hoạt đồng cùng các lời mời tham gia sự kiện sau này sẽ do Ngụy Hạm an bài. Buổi chiều, Dụ Ngôn trở về nhà sớm, chợp mắt một chút rồi đến sở sư vụ tìm Tằng Khả Ny. Quầy lễ tân đã sớm được Tằng Khả Ny bàn giao, cũng không có chặn đường. Dụ Ngôn mang theo một túi đồ ăn nhẹ đi vào, tầng một đột nhiên sôi trào, sự chú ý của mọi người đều chuyển sang Dụ Ngôn. “Ôi nữ thần của ta, mau tới đây, ngồi bên này.” Trần Dật kích động nắm tay Dụ Ngôn, cầm lấy đồ ăn nhẹ đặt lên bàn rồi dìu nàng vào chỗ ngồi của mình, giống như nâng đỡ Lão Phật Gia vậy. “Không cần khoa trương như vậy, ta tới chờ Khả Ny tan sở mà thôi.” Dụ Ngôn bất đắc dĩ mỉm cười, không gánh nổi nhiệt tình của Trần Dật, ngồi vào chỗ của hắn. Hứa Giai Kỳ cười với nàng, hỏi: "Dụ Ngôn, sao hôm nay rảnh rỗi tới đây vậy?" Dụ Ngôn không chút giấu giếm nói: "Buổi chiều không có việc gì, hơn nữa buổi tối muốn cùng Khả Ny đi ăn cơm, cho nên ta tới đây chờ nàng." Mạnh Tư Kỳ cùng Liễu Ức liếc nhìn nhau, đều thấy từ trong mắt đối phương có tia hiếu kỳ nồng đậm. Lý Văn Kiêu mở đồ ăn nhẹ Dụ Ngôn mang đến, hắn lấy ra một cốc trà sữa chuẩn bị phân phát cho mọi người. Liễu Ức hai tay chống cằm, chớp mắt hai cái, "Cái kia, nữ thần..." "Hửm? Có chuyện gì vậy?" Vẻ mặt của Dụ Ngôn rất hòa nhã. Liễu Ức nháy mắt với Mạnh Tư Kỳ, Mạnh Tư Kỳ chống cằm nhìn Dụ Ngôn, sau đó do dự hỏi câu hỏi mà mọi người muốn biết: “Nữ thần, chúng ta muốn biết, Tằng lão đại ở nhà có nhàm chán như vậy không?" Cái này cũng là bọn họ biết sau khi Tằng Khả Ny và Dụ Ngôn kết hôn, lần đầu tiên bọn họ tiếp xúc gần gũi với Dụ Ngôn, làm sao có thể không quan tâm đến cuộc sống hôn nhân của hai người họ đây? Hỏi nữ thần như vậy cũng quá đột ngột, không bằng rẽ một cái, hỏi lão bản của bọn họ. Dụ Ngôn nhớ tới chuyện buổi sáng Tằng Khả Ny không để mình đi tới đây lỡ miệng kêu "Tằng Bảo Bảo", không khỏi nở nụ cười, "Không phải a, nàng rất đáng yêu." Mấy người lập tức ta nhìn ngươi ngươi nhìn ta "Ồ..." một tiếng. Vẻ mặt Trần Dậy cứng đờ, cảm thấy máy lạnh hình người đang sụp đổ, chỉ có thể duy trì niềm tin cuối cùng mà truy vấn: "Làm sao... làm sao đáng yêu?" "Đúng a, làm sao đáng yêu? Ngươi nói cho chúng ta nghe một chút đi." Liễu Ức càng hứng thú, vừa định rời khỏi chỗ ngồi, thuận tay chọc Mạnh Tư Kỳ một cái. "A... đúng đúng đúng..." Mạnh Tư Kỳ phản ứng nhanh, ngữ khí thần thần bí bí hỏi: "Ở nhà ngươi với Tằng lão đại là ai hơn ai? Là cái kia a, về phương diện công thụ ấy..." Dụ Ngôn: "..." Tựa hồ mang tai có chút nóng. Nàng liếc nhìn mọi người, tất cả đều là ánh mắt hiếu kỳ, nàng bắt chéo chân, hai tay đặt ở bụng dưới, mím môi suy nghĩ. Đợi vẻ mặt của bọn họ càng lúc càng không chịu được, nàng mỉm cười phun ra mấy chữ: "Đương nhiên là ta công hơn nhiều, đừng nhìn khuôn mặt nàng như khối băng, thực ra lại rất đáng yêu." Hình tượng cao lớn của Tằng Khả Ny giống như phát ra thanh âm rắc rắc trên đỉnh đầu bọn họ, sau đó đập xuống sàn. Trần Dật cười vỗ bàn, "Nhanh nhanh nhanh, vào WeChat phát lì xì, ta thắng rồi, nhanh lên." Khóe môi Dụ Ngôn giật giật nhìn hắn, "Chỉ có ngươi cược ta công sao?" Toàn bộ tầng một đột ngột im lặng đến chết người, Trần Dật kêu lên "Hic" một tiếng. Chưa kịp nói gì thì điện thoại nội bộ trên bàn của Mạnh Tư Kỳ vang lên, cô giơ ngón trỏ "suỵt" một tiếng, sau đó cầm lên, lấy thanh âm chính thống tiếp điện thoại: "Tằng luật sư." "Tư Kỳ, mang lên một ly cà phê." "Được." Mạnh Tư Kỳ cúp điện thoại, sau đó nói với Dụ Ngôn: "Tằng luật sư đang tiếp khách hàng, để ta mang cà phê đi lên." Ngừng một chút, cô nói với mọi người: "Mọi người nói chuyện đi, ta đi một chút sẽ trở lại." Dứt lời liền đứng dậy đi đến phòng giải khát. Trong mắt Dụ Ngôn nhanh chóng lướt qua một tia giảo hoạt, nói với Mạnh Tư Kỳ: "Chờ chút, để ta mang lên đi" Mọi người lại "Ồ..." một tiếng, Mạnh Tư Kỳ che miệng cười, không thể không nghe lệnh của lão bản nương a. Trong văn phòng, Tằng Khả Ny đang mở tài liệu, cúi đầu xem kỹ, ánh mắt thâm trầm: "Ngươi phát hiện chồng mình vượt qua giới hạn từ khi nào?" Nữ nhân ngồi đối diện ăn mặc đẹp đẽ, khuôn mặt khả ái, là hình tượng rất chuẩn mực của một người vợ, nàng cười khổ nói: "Khoảng một năm trước, là tài liệu ghi chép thời gian mà Tằng luật sư đang xem. Vốn tưởng rằng mình có thể nhẫn nhịn, nhưng là ngay từ đầu đã ghi chép lại như vậy, có lẽ trong lòng thật sự chưa bao giờ nhẫn nhịn được." Tằng Khả Ny nắm vuốt lật trang giấy, vẻ mặt bình thản nói "Chồng ngươi không định từ bỏ quyền nuôi con sao?" Nữ nhân gật đầu, tức giận nói: "Đúng vậy, hắn nói tuyệt đối không thể giao con cho ta. Dù có ra tòa, hắn có bao nhiêu tiền cũng sẽ bỏ vào chỉ để thắng vụ kiện này." Tằng Khả Ny gật đầu, không nói nữa. Có tiếng gõ cửa, cô cất giọng nói: "Mời vào." Cửa văn phòng được mở ra, có tiếng giày cao gót từ ngoài cửa bước vào, nhẹ nhàng chậm chạp mà giòn giã. Tằng Khả Ny lướt ngón tay trên tài liệu, từng dòng từng chữ ấn vào mắt cô, mái tóc đen dài như thác nước, tư thế trầm tĩnh, lúc nhìn cô, thời gian tựa như đã ngừng trôi. Nữ nhân vô cùng thưởng thức liền cười nói: "Tằng luật sư, hiện tại sắp tan việc rồi, không biết buổi tối có thể mời ngươi ra ngoài nói chuyện được không. Ta nhớ còn có một bản ghi âm trong máy tính, ngươi nghe xem có hữu dụng không." Tằng Khả Ny không cần suy nghĩ trả lời: "Xin lỗi, ta không nhận cuộc hẹn vào thời gian riêng tư. Ngươi có thể gửi email cho ta, ta nhất định sẽ dành thời gian phản hồi." Trên mặt nữ nhân có chút kinh ngạc, lúng túng giật giật khóe miệng, cũng không nói nữa. Tằng Khả Ny nghe thấy tiếng bước chân đi tới trước bàn, liền bàn giao: "Đưa cà phê cho vị này là được rồi." Dụ Ngôn vừa nghe Tằng Khả Ny lạnh lùng cự tuyệt lời mời liền tràn đầy ý cười, đặt cà phê lên bàn trước mặt nữ nhân kia, sau đó ấm giọng đáp ứng: "Được, Tằng luật sư." Trái tim Tằng Khả Ny nhảy lên, vừa ngẩng đầu liền thấy Dụ Ngôn khẽ chớp đôi mắt, bên trong hoạt bát lộ ra vẻ thành thục nữ tính phong tình. Cô chậm mấy giây mới bình tĩnh nói: "Ngươi ra ngoài đi." Ta ở bên ngoài, Tằng luật sư có cái gì nhắn nhủ liền trực tiếp gọi ta." Dụ Ngôn nở nụ cười đầy hảo ý. Nàng lùi về sau, mắt vẫn dán vào Tằng Khả Ny, nhìn thấy vẻ bất đắc dĩ trong mắt Tằng Khả Ny, nàng cố ý liếm môi, liếc mắt đưa tình một cái. Dụ Ngôn đóng cửa chờ ở cửa hồi lâu, trong lúc đó lấy điện thoại ra nói với Tần Vọng gần đây có kịch bản thích hợp với hắn. Gần đến giờ tan sở, cửa văn phòng của Tằng Khả Ny mới có động tĩnh, Dụ Ngôn vội vàng cất điện thoại, gật đầu cười với nữ nhân đi ra. Nhìn nữ nhân đã đi xuống lầu, nàng quay lại nhìn, Tằng Khả Ny mặt không đổi đứng ở cửa nhìn nàng. Nàng lấy tay che mặt, trong mắt đầy kịch tính, thanh âm ủy khuất từ kẽ ngón tay truyền ra: "Tằng luật sư thật hung dữ a. Người ta đợi ngươi ở cửa lâu như vậy, lại còn hung dữ như thế." Tằng Khả Ny cứ như vậy nhìn Dụ Ngôn, thấy nàng vẫn duy trì bộ dáng đó, cô bỏ tay xuống, giống như muốn thừa nhận mình đã sai, khóe môi liền không khỏi nở nụ cười, sờ sờ tóc nàng, "Thật là..."
“Không dám a.” Tằng Khả Ny đảo khách thành chủ ôm chặt Dụ Ngôn, hôn lên môi Dụ Ngôn, nhẹ giọng thì thầm vào tai nàng: “Dụ Ngôn, ngươi không biết ta thích cùng ngươi không có bất cứ rào cản thế nào đâu, cảm giác giống như trái tim đều tựa vào nhau, cùng nhịp đập, thậm chí là nhịp thở cùng đồng bộ. Ta thích như vậy..."Dụ Ngôn không biết còn có ai biểu đem tình cảm biểu đạt đến nhu tình mật ý như vậy, tóm lại cho đến hiện tại, nàng chỉ biết có Tằng Khả Ny. Những lời gây xấu hổ như vậy, Tằng Khả Ny đều mềm mại như nước truyền đạt cho nàng khiến nàng không cách nào kháng cự. Nhưng hết lần này tới lần khác, nàng thực sự cảm thấy cực kỳ dễ nghe. Nàng ôm mặt Tằng Khả Ny, đôi mắt đẹp ẩn tình đối mặt với Tằng Khả Ny, khẽ nói: "Tằng đại luật sư, ngươi tuyệt đối là lưu manh có học thức nhất mà ta từng thấy. Địa vị của ngươi trong lĩnh vực lưu manh, không thua gì địa vị của ngươi trong ngành luật cả." "Phải không?" Tằng Khả Ny nhướng mày, thân thể bị đè ép liền áp Dụ Ngôn xuống giường, chịu đựng thân thể khó chịu mà hôn nàng, nghe nàng khẽ cười, mặc kệ có chút không có khí lực, để cho tất cả thanh âm dịu dàng đều chôn vùi giữa môi và răng. Lúc ý loạn tình mê, Dụ Ngôn nghe thấy Tằng Khả Ny thì thầm bên tai: "Vậy ta cũng không cô phụ kỳ vọng của ngươi."Những ngày cuối tuần dù là ở đâu, lưu lượng người cũng đông hơn ngày thường, lượng người ra vào buổi tối càng đông hơn. Qua mấy ngày trời cuối cùng cũng tạnh mưa, Đới Manh ăn cơm xong ra khỏi nhà lang thang không mục đích. Hầu như tất cả những người đi qua cùng những người đi bộ ở phía xa đều đi thành cặp, rất ít người đi một mình như nàng, nhìn kỹ cũng không thể tìm thấy. Tất cả đều là cặp tình nhân trẻ tuổi hoặc các cặp vợ chồng trung niên, nam nam nữ nữ, già trẻ lớn bé, các cặp khác giới cùng đồng giới, còn có một số có con nhỏ. Nhìn giống như nàng là người duy nhất không có người nói chuyện. Bạn bè của nàng có thể chia sẻ vui sướng cùng buồn phiền không nhiều, coi như chỉ có Tằng Khả Ny là bạn thân nhất, còn Dụ Ngôn và Tạ Tuyết là bạn học bình thường, tốt hơn so với các bạn học cùng lớp khác. Nhìn thế này, hiện tại có thể cùng nàng tán gẫu, tìm một chỗ uống chút gì đó chỉ có Tằng Khả Ny. Nàng lấy điện thoại ra, gửi wechat cho Tằng Khả Ny vị trí, sau đó là câu: "Ra ngoài một chút không?" Tằng Khả Ny nhanh chóng đáp lại: "Không, bồi người nhà xem TV." Bồi người nhà xem TV? Bồi lão bà xem thì cứ nói thẳng.Đới Manh cau mày hờn dỗi nhét điện thoại lại vào túi, thật chẳng lẽ muốn làm bạn với rượu thịt sao? Nhưng nghĩ đến việc khiến người khó chịu đó, ngón tay Đới Manh đang định rút điện thoại lại dừng lại. Còn ai có thể đi cùng nàng không? Còn một người, nhưng giống như nàng không tìm được lý do đi hẹn. Xảy ra nhiều xích mích như vậy, giống như khoảng cách giữa hai người đột nhiên được mở ra, thậm chí còn xa hơn so với trước khi người kia đến làm việc ở sở sư vụ. Tâm lý muốn thay đổi còn mạnh mẽ hơn lúc đó. Lúc đó nàng muốn thay đổi trạng thái luôn lôi kéo, nhưng bây giờ nàng muốn thay đổi trạng thái tránh né này. Một là phân rõ ranh giới, hai là phá bỏ hiện trạng. "Hiện tại ngươi đuổi kịp, chúng ta còn có thể làm thông gia, Dụ Ngôn không có ý kiến." Lời nói của Tằng Khả Ny hôm qua còn văng vẳng bên tai nàng. Dựa vào tính cách của Tằng Khả Ny, sẽ không nên vô cớ nói những lời này với nàng. Hơn nữa còn nói có cùng Hứa Giai Kỳ nói chuyện ở tầng dưới một lúc, hai người họ nói cái gì đây? Đầu óc Đới Manh rối tung cả lên, không muốn về nhà cũng không biết phải làm sao. Nàng mua vài lon bia ở cửa hàng ven đường, đi bộ đến công viên Giang Tân tìm một cái ghế dài ngồi xuống, uống xong một lon bia, nàng mở điện thoại vào WeChat, ánh mắt lưu luyến nhìn tên Hứa Giai Kỳ. Tìm hay không tìm đây? Nàng chưa kịp nghĩ ra lý do thì Hứa Giai Kỳ đã gửi tới một tin nhắn, Đới Manh bị dọa sợ đến mức tay run run, vội vàng bấm vào, đó là một câu rất bình thản: "Học tỷ, hôm nay là thứ bảy khá nhàm chán, ra ngoài một chút không?" Nàng vội vàng đặt bia sang một bên, hai tay cầm điện thoại, ngón cái để trống trên màn hình, gõ vài chữ rồi xóa, nàng lo lắng đến mức không biết phải trả lời thế nào. Nàng sợ Hứa Giai Kỳ sốt ruột chờ, đành phải ra vẻ trấn định rồi gửi vị trí cho cô, sau đó trả lời: "Ta đang ở công viên Giang Tân, ngươi qua đây đi." Ừm, rất tỉnh táo, không có vấn đề. Nàng thở phào nhẹ nhõm, nhét lại điện thoại vào túi rồi bình tĩnh tiếp tục uống bia, nhưng bản thân nàng cũng không để ý tay đang cầm lon có chút run rẩy. Hứa Giai Kỳ bắt taxi đi dọc theo con đường mòn của công viên Giang Tân, nhìn từng cái ghế một. Từ một gia đình ba người hạnh phúc, nhìn thấy tình nhân trẻ tuổi, không biết đã đi bộ bao lâu, cách đường chính bao xa. Chỉ khi đó dưới ngọn đèn đường, cô nhìn thấy Đới Manh đang uống bia một mình. Công viên Giang Tân ngày cuối tuần náo nhiệt như vậy, ngay cả một lối đi nhỏ cũng náo nhiệt, chỉ có Đới Manh tựa như cách biệt với hỗn loạn của thế giới bên ngoài, một mình một người. Cô nhìn ở trong mắt, không hiểu sao trái tim lại đau nhói. Đới Manh uống cạn, tiện tay đặt lon rỗng sang một bên, lại muốn mở lon khác. Hứa Giai Kỳ hít mũi một cái, bước nhanh tới nắm lấy cổ tay nàng, thấp giọng nói: "Đừng uống nữa." Đới Manh sửng sốt một chút, vẻ mặt có chút kinh ngạc cùng mất tự nhiên, đầu ngón tay véo cái lon, khẽ đáp: "Đây là bia, không sao, đối với ta không có vấn đề..." Nàng cúi đầu xuống, không tránh tay Hứa Giai Kỳ, hai người giằng co ở nơi đó. Cuối cùng, Hứa Giai Kỳ bị đánh bại, buông tay nàng ra, lẳng lặng ngồi ở bên cạnh nơi nàng đặt bia, giữa hai người có khoảng cách nhất định. "Lần trước, cảm ơn ngươi đưa ta về nhà. Mẹ ta nói cho ta biết, còn không có thời gian cảm ơn ngươi." Nàng thấp giọng nói, ngón tay kéo nắp lon, sau đó siết chặt vỏ lon uống một ngụm lớn. “Vâng, không cần khách khí, chúng ta sống gần, nên làm như vậy.” Hứa Giai Kỳ vén tóc, khóe miệng cười nhạt. Là a di nói cho nàng biết, như vậy có phải đã chứng thực lời Tằng Khả Ny đã nói không. Đới Manh lúc say sẽ không hiểu người khác nói gì, nàng cũng không nhớ đã xảy ra chuyện gì. Có lẽ đêm đó, nàng không hiểu câu hỏi kia. "Cái kia…""Học tỷ..." Hai người đồng thời nhìn nhau, đồng thời lên tiếng, đồng thời ngậm miệng không nói, im lặng vài giây rồi cùng nhau cười rộ lên. Không khí khẩn trương liền dịu lại một chút. Hứa Giai Kỳ khẽ nói: "Học tỷ nói trước đi, ta nghe." Đới Manh cúi đầu nhìn cái lon trong tay, nàng nhẹ lắc lư trái phải, góc độ thay đổi giúp nàng có thể nhìn thấy bia bên trong, theo động tác của nàng có chút dao động, giống như suy nghĩ hiện tại của nàng, không cách nào giải quyết ổn thỏa. Nàng lại nhấp một ngụm lớn, ngón tay dùng sức bóp cái lon. Âm thanh vẫn trầm thấp, giống như có chút xấu hổ, "Thực ra, ta không biết phải nói thế nào. Khoảng thời gian này trở thành như vậy, ta có trách nhiệm rất lớn. Nhưng ta không có cách nào, ta không thể hòa thuận với ngươi như lúc ba mẹ vắng nhà, như vậy thật không đúng." Nàng dừng một chút, càng nói càng không mạch lạc: "Ta không muốn giống như Khả Ny, như vậy không tốt. Nhưng bây giờ lại như vậy, ta rất không thoải mái, là lỗi của ta..." Nàng ngừng một chút, thanh âm thấp xuống, còn có chút mơ hồ không rõ, lẩm bẩm nói: "ta cảm thấy ta đối xử với ngươi không tốt... nhưng lúc đầu chúng ta đều không muốn như vậy... Cho nên, nếu ngươi muốn rời đi, ta có thể giới thiệu Luật sở khác cho ngươi, thực xin lỗi..."Mặt Đới Manh nóng bừng, giống như đã uống quá nhiều, nói xong cả người choáng váng, thấy bên cạnh không có động tĩnh gì, nàng cũng không dám ngẩng đầu lên, kìm nén một bụng ủy khuất lại muốn uống bia. Không chờ nàng giơ tay lên, đất trống được đèn đường chiếu sáng phía trước xuất hiện một đôi chân, sau đó hô hấp ấm áp đến gần, sau lại là thanh âm êm tai mang theo chút dịu dàng của Hứa Giai Kỳ truyền tới: "Học tỷ, ngươi có thích ta không?" Âm thanh này giống như cứu rỗi lại giống như một bàn tay đẩy nàng ra khỏi vách đá, hô hấp của nàng ngừng lại một lúc, chân tay luống cuống. Nàng cảm thấy bí mật của mình tựa như đột nhiên bị phơi bày dưới ánh nắng mặt trời, bại lộ trước công chúng. Hứa Giai Kỳ nghe được, lời kia có chút do dự lại ủy khuất "Ta cảm thấy ta đối xử với ngươi không tốt..." câu được câu mất, cùng Đới Manh ngày thường dạy cô đạo lý tựa như là hai người. Đới Manh như vậy rất giống ốc sên, động một chút lại muốn rụt về. Cô cúi người nâng mặt Đới Manh lên, mặc dù mặt mình cũng đỏ nhưng vẫn kiên nhẫn cười hỏi: "Hửm? Ngươi có thích ta không?" Cả người Đới Manh đều ngẩn ra, lúc này người bên cạnh lại phát hiện ra hai người khác thường, che miệng cười nhìn hai người, Hứa Giai Kỳ cũng phát giác được, tạm thời gác lại suy nghĩ muốn nói sâu, ôn nhu nói: "Ta không muốn đi, cũng không cố ý trốn tránh ngươi, nhưng nơi này có quá nhiều người, cũng có chút lạnh, chúng ta qua nơi khác nói đi." Chuyển qua nơi khác, trong nhà khẳng định không được, hay quán cà phê? Tình huống này có thể gây lúng túng, hay quầy đồ nướng? Không phù hợp. Càng nghi, Đới Manh liếm liếm môi, thanh âm như muỗi kêu: "Trời có chút lạnh, ta... ta có nhà riêng, có thể đến đó, đừng về nhà..." “Được, vậy đi thôi, ta cảm thấy bên ngoài có chút lạnh a.” Hứa Giai Kỳ mỉm cười lấy lon trong tay Đới Manh đặt lên băng ghế, sau đó kéo nàng lên. Hai người cùng dọc theo đường trở về, trên đường đều là Hứa Giai Kỳ lôi kéo Đới Manh đi. Đới Manh không lái xe đến, cho nên đành bắt taxi rời đi. Nàng miễn cưỡng bình tĩnh báo điểm đến của mình, hai tay chống đầu gối, thỉnh thoảng khẩn trương nắm chặt, mà Hứa Giai Kỳ ở bên cạnh trong mắt đã sớm ngậm lấy ý cười. Đới Manh rất ít khi về ở trong căn hộ đã mua, đi xã giao muộn sẽ đến ở lại qua đêm, thỉnh thoảng lại gọi cho a di quét dọn đến xử lý vệ sinh. Nàng đóng cửa lại, hai tay khẩn trương chà xát túi quần, ngượng ngùng nói: "Giai Kỳ, ngươi muốn uống nước không? Ta đi nấu, uống nước nóng ủ ấm thân thể tương đối tốt." Hứa Giai Kỳ đến gần nàng, cố nén sự xấu hổ trong lòng, nghênh tiếp ánh mắt của nàng nói: "Hiện tại không muốn uống, chúng ta tiếp tục đề tài vừa rồi đi." Đối mặt với tình cảnh của Đới Manh lúc này, tuyệt đối không thể thuận nàng, nếu không hiểu lầm giữa hai người vĩnh viễn sẽ không thông. Muốn Đới Manh chủ động thừa nhận thích cô còn khó hơn để nàng thua kiện. Vẻ mặt của Đới Manh ngưng trệ, lúc Hứa Giai Kỳ đến gần, nàng liền lùi lại từng bước, làm sao cũng không thể trả lời câu hỏi kia. Tiếng tim đập cùng tiếng giày cao gót của Hứa Giai Kỳ lần lượt đập trong tâm trí nàng. Hiện tại tình huống này đã rõ ràng rồi phải không? "Ta... cái kia... vừa rồi..." Đới Manh nhanh chóng rút lui, "rầm" một tiếng, nàng chớp mắt mấy cái. Xong rồi, đụng tới cửa rồi, không còn đường lui nữa. Hứa Giai Kỳ quả thật chỉ hận rèn sắt không thành thép, này còn cân nhắc cái gì nữa? Nếu cô không có ý tứ gì với Đới Manh, nơi nào còn cần chuyển qua nơi khác tiếp tục nói làm cái gì? Hơn nữa, nếu Đới Manh không thích cô thì mấy khí thế kia đều bay đi đâu hết rồi? Đới Manh nghiến răng nhìn thẳng vào mắt Hứa Giai Kỳ, thanh âm của nàng có chút run rẩy: "Ngươi có hiểu những gì ta vừa nói không? Nếu ngươi muốn rời đi, ta có thể giới thiệu Luật sở khác cho ngươi. Trong thời gian này là ta sai, chúng ta..." “Ngươi say sao?” Hứa Giai Kỳ đột ngột ngắt lời nàng, đứng vững ở trước mặt nàng, ánh mắt tràn đầy nhu tình. “Đương nhiên là không, trình độ của ta, bia kia làm sao có thể làm ta uống say được?” Đới Manh không chút nghĩ ngợi liền trả lời. “Đã không say, ngươi làm sao lại ngốc như vậy?” Hứa Giai Kỳ xấu hổ đỏ mặt, buồn cười tiến lại gần nàng. Hô hấp gần kề, Đới Manh đều nói không nên lời, mắt mở to không biết phải làm gì. Môi cô bị cắn, thân thể bị ép vào cửa, lần này Hứa Giai Kỳ rất tỉnh táo. Hứa Giai Kỳ không cho nàng phản kháng mà giữ lấy thân thể của nàng, ánh mắt luôn thanh tỉnh của cô lúc này trở nên mềm mại.Tim Đới Manh đập kịch liệt, hô hấp cực kỳ nóng, trong lòng có thanh âm khiến nàng ôm lấy Hứa Giai Kỳ, hô hấp cùng thân thể đều quấn lấy nhau, giống như một liều thuốc tốt chữa khỏi mất mát cùng cô đơn mấy ngày này. Cửa phòng mở ra, hai người ôm nhau từng bước lùi lại, khi Hứa Giai Kỳ hôn lên đôi mắt nhắm nghiền của Đới Manh, Đới Manh liền nghe thấy cô nỉ non nói: "Ta cũng giống như ngươi, ta thích ngươi, giống như ngươi thích ta vậy." CHƯƠNG 102 Đới Manh tỉnh dậy là vì lúc trở mình va phải một người. Đúng vậy, là một người. Mắt nàng đều không mở ra, nàng cau mày, mím chặt môi, một tay sờ vào vật thể trước mặt. Rất lớn, rất mịn, sờ rất thích... Trong đầu nàng một mảnh hỗn loạn, cũng không nghĩ nhiều, sau khi ôm vào ngực liền muốn ngủ tiếp. Ai biết bên tai đột nhiên nóng lên, thanh âm ngọt ngào êm ái chui vào trong tai: "Đới Manh, ngươi đang sờ cái gì vậy?" Bàn tay sờ soạng chốc lát dừng lại, vẻ mặt lười biếng lập tức cứng đờ. Sao lại có tiếng người? Hơn nữa còn quen thuộc như vậy? Nàng không kìm được lập tức mở mắt ra, một màn trước mắt có lẽ là đáng sợ nhất nàng sống trong nhiều năm qua. Cô gái trước mặt mỉm cười nhìn nàng, trên má có vệt màu hoa anh đào, có chút ngượng ngùng cùng mong đợi thẳng tắp nhìn nàng. Quan trọng nhất là khi ánh mắt của nàng đi xuống, không thấy quần áo, nhưng chăn bông che gần hết bộ ngực mềm mại, lộ ra bên ngoài cũng đủ khiến người ta miên man bất định. Nàng nuốt một ngụm nước bọt, "Ngươi... sao ngươi không mặc quần áo..." Hứa Giai Kỳ có chút buồn cười, cắn cắn môi, hỏi ngược lại: "Chẳng lẽ ngươi có mặc sao?"Đới Manh chớp chớp mắt vài cái, tim đập rất nhanh, bàn tay đang đặt ở trên người Hứa Giai Kỳ cũng thu lại sờ vào chính mình, hình như cũng không có mặc... Nàng nghĩ tới xưng hô Hứa Giai Kỳ vừa gọi, hỏi: "Sao ngươi không gọi ta là học tỷ?" Hứa Giai Kỳ bị ngây thơ của nàng chọc cho ý cười đầy mặt, mặt lại đỏ hơn, "Là đêm qua ngươi nói không muốn ta gọi ngươi là học tỷ, là lúc đang cởi quần áo..." “Ngừng… Được rồi, ta hiểu rồi.” Đới Manh vươn tay vỗ nhẹ lên mặt mình, cảm thấy nhiệt độ rõ ràng, hơn nữa vẫn đang không ngừng tăng lên. Chuyện đêm qua lúc này như cơn sóng nhanh chóng che lấp cơn buồn ngủ mông lung của nàng, mạnh mẽ đưa nàng trở lại một màn đêm qua. Hai người ôm hôn triền miên, vừa nói ra hiểu lầm liền chỉ muốn bù đắp xa lánh trong khoảng thời gian này. Hứa Giai Kỳ ngượng ngùng mà dịu dàng, sau khi nhận ra cả hai đều có chung suy nghĩ trong mối quan hệ này, cũng hung hăng đáp lại theo cách tương tự. Vốn dĩ chỉ là triền miên do cảm xúc gây ra, ai biết về sau dần dần lại quên hết tất cả, đã xảy ra liền không thể kiểm soát. Đới Manh nằm ngửa ra, nàng khẽ thở dài, trong lòng cảm thấy thoải mái, nhưng hiện tại lại có chút ngượng ngùng. Hơn nữa, sao lại thấy có chút mệt mỏi... Thấy nàng im lặng, Hứa Giai Kỳ cắn cắn môi, tiến tới ôm eo nàng, cẩn thận hỏi: "Đới Manh, ngươi có hối hận không?" Đới Manh lắc đầu: "Không có, đừng nghĩ nhiều." Nàng nghĩ mình cũng không đến nỗi, nhưng nhất thời không phản ứng kịp, nàng vừa ra ngoài đi dạo phố, làm sao lại đi dạo đến trên giường? Hứa Giai Kỳ nhận được câu trả lời trấn an, cô mỉm cười, ghé vào bên tai Đới Manh trầm thấp trấn an: "Cái kia, là ta làm ngươi đau, ngươi có khó chịu không? Đêm qua ta không biết phải làm gì, không biết nặng nhẹ, nếu thật làm đau ngươi, ta..." Cô ngập ngừng lại không nói được nữa. Đới Manh quay đầu lại cảm thấy để đứa nhỏ dỗ chính mình cũng thật không phù hợp, sau đó lại thở dài một hơi, xoay người cam chịu ôm cô. “Ừm, ta chỉ có chút mệt, cũng không phản ứng kịp mà thôi.” Đới Manh vuốt vuốt tóc cô, kéo cô vào trong ngực.Khi mặt Hứa Giai Kỳ đặt ở trên ngực Đới Manh, Đới Manh vẫn có chút không thích ứng, cảm giác không có ngăn cách vừa xấu hổ, vừa có một loại cảm giác yếu ớt rất thoải mái muốn tiếp tục.Đới Manh cảm thấy mình thích ôm Hứa Giai Kỳ như vậy, nhưng lần đầu tiên ôm trên phương diện lớn như vậy, nàng có chút không chịu nổi. “Vậy ngươi nghỉ ngơi một chút đi, ta nằm cùng ngươi” Hứa Giai Kỳ ôm eo Đới Manh, dụi mặt vào ngực nàng rồi thành thật nép vào. Đới Manh cau mày cúi đầu, thấp giọng nói: "Giai Kỳ, ta cảm thấy chúng ta có nhanh quá không? Người khác yêu đương trước, xác định đối phương có cùng tâm ý với mình, cùng một chỗ một thời gian ngắn, sau đó mới cảm thấy phù hợp mới làm..." Thanh âm của nàng nhỏ một chút, ho nhẹ rồi tiếp tục nói: "Cái gì chúng ta đều không có, trực tiếp làm cái kia... Không phải quá..." Một "cái kia" làm Hứa Giai Kỳ muốn cười. Lúc đầu cô cũng ngượng ngùng, nhưng so với Đới Manh, ngượng ngùng của cô thực sự không là gì cả. Cô không ngờ một luật sư hiểu biết cùng có năng lực như Đới Manh lúc đối mặt với chuyện này lại đáng yêu như vậy. Hứa Giai Kỳ cắn môi, nghĩ đến những lời đêm qua, trong lòng trào ra một dòng nước xiết, ở trong ngực Đới Manh lầm bầm: "Ân, chúng ta không có. Thế nhưng chúng ta chỉ có hiểu lầm mà thôi, chúng ta đều thích đối phương…" Cô ngẩng đầu lên, nhìn thấy Đới Manh bối rối nhìn mình, cô không nhịn được cười, hôn lên trên mặt của Đới Manh, nhẹ giọng hỏi: "Cái kia, Đới Manh, bây giờ chúng ta thử một lần được không? Cùng đi làm, cùng tan sở, cùng làm việc, ban đêm cùng đi dạo, cuối tuần cùng đi chơi, được không?" Hứa Giai Kỳ cảm thấy Đới Manh vẫn luôn không dám đối mặt với cảm xúc thật của nàng, phần lớn liên quan đến tính cách của nàng. Tính cách của nàng mười phần thoải mái, không muốn bị lo lắng của tình cảm trói buộc, bởi vì nàng sợ tình cảm của mình là đơn phương, lúc này mới một mực né tránh. Cho nên, vì để Đới Manh yên tâm, cô cần chủ động rất nhiều chỗ, để Đới Manh cảm thấy tình cảm này đều xuất phát từ hai phía. Thấy cô nghiêm túc hỏi như vậy, vẻ mặt Đới Manh cũng liền nghiêm túc, lông mày cũng nhíu lại, nhàn nhạt nói: "Không đươc." Sắc mặt Hứa Giai Kỳ lập tức thay đổi, cô không biết phải trả lời như thế nào. Nhưng Đới Manh nói thêm một câu: "Ta không muốn thử một lần, ta muốn nghiêm túc, loại hướng tới kết hôn." Hứa Giai Kỳ thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy vừa rồi trái tim mình bị nàng dọa sợ, còn lo lắng không biết có phải nàng tức giận hay không, vậy mới nhất quyết không đồng ý. Không nghĩ tới, suy nghĩ của nàng còn làm cô vui vẻ hơn. Nghĩ đến đây, Hứa Giai Kỳ vui vẻ trả lời: "Đương nhiên, vừa rồi ta sợ ngươi không có ý tứ đồng ý nên đổi thành cách nói uyển chuyển hơn a." Đới Manh xấu hổ đến mức sờ vào khuôn mặt nóng bừng của mình, từ khi nào nàng trở nên xấu hổ như vậy, cái này còn không phải do Hứa Giai Kỳ đêm qua... Nàng suy nghĩ một hồi, đột nhiên nghĩ đến hậu quả của việc hai người cùng một đêm không về, suy nghĩ lập tức xoay chuyển, biểu hiện trên gương mặt cũng khôi phục hơn một chút, nàng cọ xát chân Hứa Giai Kỳ, híp mắt đề nghị: "Giai Kỳ, đừng nói với ba mẹ chuyện của chúng ta, không thể để ba mẹ biết những gì bọn họ muốn đạt được nhanh như vậy. Chúng ta bị làm phiền nhiều năm như vậy." Nếu ba mẹ hai bên biết chuyện này thì vui vẻ đến trần nhà muốn xốc lên. Mặc dù hai người đã cùng một chỗ, nhưng cũng phải tranh thủ thời khắc cuối cùng này để khôi phục một chút “nhân quyền”. “Vậy thì ngươi định làm gì?” Hứa Giai Kỳ hiếu kỳ hỏi. “Chỉ cần giữ bí mật, sau đó nên phối hợp tác với ta như thế nào, ta sẽ tự mình liên hệ riêng với ngươi.” Đới Manh sờ sờ đầu cô, trong lòng có tính toán. Hứa Giai Kỳ cắn cắn môi, nhẹ nhàng đưa tay vuốt ve phía sau Đới Manh, nhẹ giọng hỏi: "Vậy chúng ta bình thường gặp nhau thế nào? Lúc ta muốn ở cùng ngươi, vậy nên làm thế nào..." Cái này thật đúng là vấn đề. Đới Manh nheo mắt lại, nhỏ giọng nói: "Ta... chúng ta có thể tới đây gặp mặt, buổi tối ta có thể không về nhà, chúng ta chỉ cần tìm lý do đi ra là được. Ở đây cũng không cần phải kiêng kỵ gì, có thể nấu ăn, muốn qua đêm cũng không thành vấn đề. Lúc khác, chúng ta sẽ hẹn ở bên ngoài." Tại sao nghe như có chút giống yêu đương vụng trộm a? Đới Manh bị chính ý nghĩ của mình dọa sợ, tới đây chỉ là thuận tiện ở chung mà thôi, đúng vậy, không sai... Khóe môi Hứa Giai Kỳ lộ ra ý cười, tràn đầy đắc ý, trong mắt ngậm lấy chiều theo Đới Manh, nhàn nhạt đáp: "Được, đều theo ngươi." Tối chủ nhật khách quan hơn thứ bảy, lượng người ra ngoài giảm đi đáng kể, có thể là do ngày hôm sau phải đi làm. Dụ Ngôn tắm xong, mở máy tính trong phòng xem trailer phim mới, chủ đề chiến tranh đẫm máu, cả khán phòng thi thoảng lại tràn ngập tiếng hò hét. Tằng Khả Ny từ thư phòng trở về, nhìn thấy nàng ngồi trên ghế, trên bàn đặt một đĩa táo đã cắt, nàng chăm chú nhìn vào máy tính, trên tay cầm một cây tăm để xiên những lát táo. Tằng Khả Ny cầm lấy quần áo muốn thay, vừa cởi cúc áo vừa hỏi: "Dụ Ngôn, ngươi đang xem phim sao?" Dụ Ngôn cắn miếng táo "Ừm" một tiếng rồi trả lời, "Đoạn giới thiệu phim mới của A Vọng được quay trước khi hắn chấm dứt hợp đồng." Tằng Khả Ny thay áo phông cùng quần đùi bước tới, cái ghế tương đối rộng, khi Dụ Ngôn ngồi xuống, một người còn có chút khoảng hở, nhưng hai người ngồi lại quá chật. Dụ Ngôn phản ứng lại, đứng dậy kéo Tằng Khả Ny ngồi xuống, sau đó tự giác ngồi xuống trên đùi cô. Tằng Khả Ny cong môi, ôm eo Dụ Ngôn, há miệng ngậm miếng táo Dụ Ngôn xiên tới. Sau khi ăn xong, cằm cô dụi vào trán Dụ Ngôn, "Gần đây có bộ phim nào mới có thể xem không, chúng ta cùng đi xem đi." Dụ Ngôn cúi đầu suy nghĩ, một ngón tay nâng cằm Tằng Khả Ny lên nhìn nàng "Không có, phim này của A Vọng cũng phải vài tháng nữa mới công chiếu. Nhưng mấy bộ phim gần đây không thích hợp cho chúng ta xem, còn loại phim văn học thanh xuân, vẫn là thôi đi." Tằng Khả Ny kéo tay nàng ra, nửa thật nửa giả hỏi: "Vậy ngươi muốn xem cái gì? Xem phim làm thế nào duy trì quan hệ mẹ chồng nàng dâu sau khi kết hôn sao?" Dụ Ngôn cười một tiếng, sau khi máy tính phát đoạn trailer, nàng tiếp tục chiếu chương trình trò chuyện của Tần Vọng, cúi người ấn phím cách để tạm dừng, sau đó quay lại tiếp tục tựa vào Tằng Khả Ny phản bác: "Loại này ta càng không cần xem, ta cùng mẹ quan hệ rất tốt. Xem làm thế nào để người yêu có chút tình thú còn tạm được, ta suýt nữa bị ngươi đưa trở thành cán bộ già rồi. Ta thế nhưng là nữ thân quốc dân đầy sức sống được chứ?" Tằng Khả Ny im lặng một hồi, nắm tay nàng thật chặt hỏi: "Ta rất không có tình thú sao?" "Ta đùa thôi" Dụ Ngôn dùng ngón tay chọc vào má Tằng Khả Ny, nhẹ giọng nói bên tai cô: "Ngươi rất đáng yêu, như vậy cũng tốt. Loại tình thú này ta có, chúng ta có thể bổ sung cho nhau." Thực tế, Tằng Khả Ny so với những người khác thực sự là một cán bộ già, nhưng cô trông như vậy mới là thu hút Dụ Ngôn nhất. Dụ Ngôn dựa vào vai cô, đầu ngón tay nghịch tóc cô. Nàng đang cùng Tằng Khả Ny tận hưởng khoảnh khắc ôm ấp yên tĩnh này, tựa như sẽ không cảm thấy mỏi, thậm chí có chút lười biếng ngay cả khi nằm trên giường, chỉ muốn nằm trong vòng tay của cô. "Khả Ny." "Ân?" Dụ Ngôn thì thầm vào tai cô: "Tối ngày kia bạn học thời đại học hợp lớp, là lớp của ta, bọn họ gửi tin nhắn cho ta." Tằng Khả Ny hơi quay đầu lại hỏi: "Muốn đi sao? Tối ngày kia ta có xã giao, có thể đón ngươi cùng trở về." Dụ Ngôn cắn môi bóp mặt cô, có chút oán trách: "Ngươi có hiểu ý tứ của ta hay không vậy? Lớp của ta, là lớp của ta a!" Thời đại học, Dụ Ngôn với Tử Thiến học cùng lớp, họp lớp có nghĩa là Tử Thiến rất có thể sẽ ở đó. Tằng Khả Ny làm sao có thể không hiểu việc này? Cô chỉ muốn làm theo ý nàng thôi, thấy nàng nghiêm mặt, không khỏi cười nói, "Ta hiểu ý tứ của ngươi, nhưng ta không muốn vì mấy lời của ta làm ảnh hưởng đến quyết định của ngươi. Hơn nữa, những chuyện kia thực sự đối với chúng ta đã không còn quan trọng, không phải sao?" Dụ Ngôn sững sờ nhìn, sau đó cẩn thận quan sát biểu hiện của Tằng Khả Ny, đạm mạc giữa lông mày của cô đã được một tia ôn nhu thay thế, không có sinh khí hay bất kỳ cảm xúc tiêu cực nào, thậm chí còn có chút nhu tình nhìn mình. Nàng vòng qua cổ Tằng Khả Ny, giơ tay nhéo nhéo vành tai ấm áp, nghiêm túc nói: "Ta không đi, tối ngày kia ta ở nhà chờ ngươi xã giao trở về." Tằng Khả Ny cười lắc đầu, gõ trán nàng, "Ngươi quên ta đã nói gì với ngươi rồi sao?" “Cái gì?” Dụ Ngôn hoang mang nhìn cô. Vẻ mặt Tằng Khả Ny càng thêm nhu hòa, ánh mắt nhìn Dụ Ngôn như đang nhớ lại, cô nắm chặt tay Dụ Ngôn, đem nhiệt độ bàn tay truyền cho nàng, sau đó dùng ngữ khí tự nhiên nói, "Dụ Ngôn, ta đã nói với ngươi, ta không muốn quá khứ của ngươi cùng Tử Thiến ảnh hưởng đến tương lai của ngươi, lời này vẫn còn giá trị như cũ. Trong đời ngươi có ta, nhưng trong đời ngươi không chỉ có tình yêu. Con đường hiện tại ngươi đi càng rộng thì càng đòi hỏi giao thiệp. Nàng đã là quá khứ, đã không thể ảnh hướng đến tình yêu của ngươi, cũng càng không thể ảnh hưởng đến cuộc sống của ngươi. Ngươi không có bất kỳ lý do gì vì nàng mà đứng yên không tiến, cũng không có bất kỳ lý do gì vì nàng mà từ bỏ những gì ngươi muốn làm." “Ta nào có muốn từ bỏ, ta chỉ không muốn lại gặp rắc rối thôi” Dụ Ngôn vừa cảm động vừa buồn cười, trong lòng vô cùng ấm áp. Nghĩ đến lần vừa mới tiến vào đoàn phim <Dữ Quân Tuyệt>, lại đau lòng Tằng Khả Ny, nhịn không được nắm tay cô nói: "Ta không nghĩ nhiều như vậy, chỉ sợ ngươi sẽ không vui." Tằng Khả Ny cười cười, nhẹ giọng nói đùa: "Sợ cái gì? Ngươi đã là lão bà của ta, trên tay ngươi cũng đeo chiếc nhẫn giống ta, như vậy đời này là người của ta. Cùng lắm thì, chờ ngươi trở về ta lại thu thập ngươi." Dụ Ngôn cười không tự chủ được giơ véo eo cô, cắn môi nói: "Ai là người của ngươi? Đều không có nửa điểm xấu hổ a, cả ngày đùa nghịch lưu manh, mau đi tắm đi..." Tằng Khả Ny cong lên khóe môi, thanh âm bởi vì bị véo mà có chút mơ hồ không rõ, cười nói: "Chẳng lẽ không phải sao?" CHƯƠNG 103 Sau khi Dụ Ngôn tốt nghiệp, lớp đã từng tổ chức họp lớp, nhưng Dụ Ngôn không tham gia vì vướng lịch trình. Lần này, nàng được đón nhận nồng nhiệt, hầu như ai cũng muốn có nàng ở đó. Điều nàng quan tâm duy nhất không phải là Tử Thiến, mà là Tằng Khả Ny sẽ vì việc này mà khó chịu, nàng không muốn vì việc này mà hai người xảy ra bất kỳ gợn sóng nào. Cho nên, lúc biết có họp lớp, đầu tiên nàng trả lời là từ chối, sau đó cùng Tằng Khả Ny nói chuyện mới đồng ý. Buổi chiều tụ hợp, Tằng Khả Ny tan sở về nhà đón Dụ Ngôn, lái xe đến ngã tư gần chỗ họp lớp, vì hai người đi hai hướng khác nhau nên Dụ Ngôn để Tạ Tuyết ở chỗ này chờ nàng đi cùng. Xe vừa dừng lại, Tằng Khả Ny nói: "Chuẩn bị xong tiệc thì nhắn tin hoặc gọi điện cho ta, ta đón ngươi cùng về nhà." Mái tóc xoăn đen nhánh của Dụ Ngôn xõa sau lưng, đôi mắt như nước, mím môi cười, quay đầu nhìn Tằng Khả Ny: "Ngoài cái này ra, ngươi không có cái gì khác nói với ta sao?" Hôm nay là buổi họp mặt riêng tư, nàng không ăn mặc lộng lẫy như thường đi dự tiệc. Mặc một chiếc áo sơ mi lụa màu be lần trước đã cùng mua với Tằng Khả Ny, vạt áo được vén vào chiếc quần dài bút chì, bên ngoài khoác một chiếc áo gió dài, khiến nàng mười phần tài trí thành thục. Tằng Khả Ny siết chặt tay lái, lúc Dụ Ngôn mất mát nói một câu "Ta đi đây", cô liền mở dây an toàn, cúi người đè Dụ Ngôn xuống ghế, không nói gì tiến đến hôn nàng. Tiếng cười của Dụ Ngôn truyền ra răng môi, vòng tay qua cổ cô chuyên chú đáp lại. Nụ hôn mang theo nhu tình cùng trêu chọc, thân thể Tằng Khả Ny vì tư thế này mà toàn thân đau nhức, lúc rời đi thậm chí còn có thể cảm thấy lưng mình "cạch" một tiếng. Hai người nhìn nhau mỉm cười, Tằng Khả Ny mím môi ngậm lấy son môi Dụ Ngôn để lại, nhàn nhạt cười nói: “Đi đi, bên ta cũng có rất nhiều người, cũng không quá chính thức, trong lúc nhập tiệc ngươi có thể trực tiếp gọi cho ta." “Vậy ta đi đây, ngươi uống ít rượu một chút.” Dụ Ngôn kéo ống tay áo của cô, nhận được cái gật đầu của người sau, nàng xuống xe, đi tới xe của Tạ Tuyết cách đó không xa. Nhìn xe của Tạ Tuyết từ từ khởi động, Tằng Khả Ny cũng khởi động xe, lái về hướng khác. Đậu xe ở gara của khách sạn nơi tụ hợp, Dụ Ngôn đeo kính che đi dung mạo, Tạ Tuyết khoác vai nàng, lấy ngữ khí ổn thỏa nói: "Yên tâm đi đại minh tinh a, đi theo tỷ tỷ đây, nhất định có thể đưa ngươi vào trong an toàn." Dụ Ngôn bất đắc dĩ mỉm cười: "Bị nhận ra cũng không thành vấn đề, hiện tại ta không có lão bản, ta chính là lão bản a." “Ừ, vừa vặn thời gian nhiều, chúng ta được nhiều thời gian đi hẹn, nếu không thì chờ ngươi mang thai, coi như chúng ta càng khó hẹn.” Tạ Tuyết tiếc rẻ nói, tựa như Dụ Ngôn thực sự đang mang thai. “Sao lại khoa trương như vậy a?” Dụ Ngôn cong môi nhìn bụng cô, “Là ngươi mới đúng, ngươi kết hôn sớm hơn ta nhiều, đúng không? Ta lại quay xong hai bộ phim, không biết có ôm được con trai hay con gái nuôi hay không đây." Tạ Tuyết trợn tròn mắt, "Mẹ chồng ta không vội, lão công của ta cũng không vội, tại sao ta phải vội?" "Vậy ta càng không vội, ngươi kết hôn gần ba năm đều không vội, ta mới hơn nửa năm." Dụ Ngôn giảo hoạt nói. Cả hai vừa đi vừa nói, từ bãi đậu xe đi vào khách sạn, chủ đề chuyển sang hôn nhân của hai người. Tạ Tuyết nhớ lại những lần liên lạc lúc Dụ Ngôn vẫn còn trong đoàn phim. Rẽ vào hành lang tìm phòng, Tạ Tuyết đụng vào cánh tay của Dụ Ngôn, lúc nàng nghiêng người, cô dùng ngữ khí mập mờ hỏi: "Này Dụ Ngôn, vấn đề lần trước ta hỏi, hiện tại có nên nói đáp án không?" “Vấn đề nào?” Dụ Ngôn nhìn xung quanh, suy nghĩ của nàng cùng Tạ Tuyết hoàn toàn không cùng một kênh. Tạ Tuyết ho khan một tiếng, thấy trên hành lang không có ai qua lại, liền nói nhỏ: "Cái kia a, có hay không có? Cái lãnh cảm đó." Dụ Ngôn vừa ngước mắt lên đã nhìn thấy tấm biển ở cuối hành lang, nàng chỉ muốn nói đã tìm thấy, chính vì vấn đề của Tạ Tuyết nên nàng chặn lời trong yết hầu. Đèn hành lang màu vàng ấm áp, che khuất ửng hồng trên má, trầm thấp cười nói: "Ngươi có thể đừng lấy bộ dáng lo lắng như vậy được không? Ta đều không lo lắng." "Không phải..." Tạ Tuyết ngăn Dụ Ngôn lại, thả chậm bước chân, thần thần bí bí quan tâm nhắc nhở: "Hai chúng ta quen thuộc như vậy, đúng không, chuyện này đâu có gì mà ngươi phải giấu giếm ta? Tất cả đều đến mức này, nếu không có tác dụng, tỷ tỷ đây liền dạy ngươi làm sao tạo ra bầu không khí a." Dưới cái nhìn của Tạ Tuyết, Tằng Khả Ny không giống người có thể chủ động, lần kia Dụ Ngôn lại nói Tằng Khả Ny là tính tình lãnh đạm, như vậy hai người này làm sao củi khô lửa bốc? Va chạm gây gổ hẳn là cũng khó đi? Dụ Ngôn thở dài, mỉm cười, kéo cánh tay Tạ Tuyết về phía trước, ho khan nói: "Ngươi không cần quan tâm, nàng... không lãnh cảm, ta cũng không lãnh cảm, chúng ta rất bình thường..." Khi nói lời này, thanh âm của Dụ Ngôn nhẹ nhàng mềm mại, nghe có vẻ như xấu hổ. Dụ Ngôn nghĩ đến đêm qua trước khi ngủ, trên bàn làm việc thỉnh thoảng nổi lên sóng triều. Cảm giác vô cùng ngại ngùng ban đầu dần dần phai nhạt qua ngày đêm, chỉ còn sót lại từng mảnh từng chút bừng bừng ngọn lửa khát vọng, kèm theo liệt hỏa thiêu đốt cùng một chỗ. Còn có nụ hôn trước khi xuống xe, Tằng Khả Ny nơi nào có lãnh cảm? Ngay từ đầu nàng uống nhầm thuốc gì rồi mới cho rằng Tằng Khả Ny bị lãnh cảm a? Tạ Tuyết ý vị thâm trường phụ họa theo: "Ồ... đều không lãnh cảm... ghê gớm, trần nhà sắp cháy rồi." Dụ Ngôn không khỏi bật cười, vỗ nhẹ vào tay Tạ Tuyết, "Đừng nói hươu nói vượn." Vừa đi tới cửa phòng, chuẩn bị gõ cửa, phía sau truyền đến hai giọng nữ vui vẻ chào hỏi. "Aiz, là phía trước, nhanh lên." "Ể? Đây không phải là Tử Thiến sao? Sao không hẹn chúng ta cùng đến mà lại tự mình đến vậy?" Bàn tay Dụ Ngôn đang giơ lên chợt dừng lại, sau đó quay lại nhìn, Tử Thiến đi theo hai nữ nhân đã đuổi kịp hai người, ở phía sau hai người không xa. Cũng giống như lúc nhìn thấy nàng trong đoàn, trên mặt nở nụ cười hòa nhã, vô hại như bạn thân nhất vậy. Tử Thiến không có nhìn qua, mà là cười nói với hai nữ nhân kia: "Khoảng thời gian này tương đối bận, cho nên không có thời gian liên hệ với mọi người, ta vừa tan họp liền tự mình qua đây." Hành lang trải thảm, lại có tiếng ồn ào mơ hồ truyền đến, căn bản không thể nhận thấy có ai ở phía sau. Tạ Tuyết có chút lo lắng, nhưng Dụ Ngôn khẽ giương khóe môi không quan tâm, gõ cửa, sau đó vặn nắm cửa đi vào. Đã có cả chục người tụ tập bên trong, đột nhiên thấy như căn phòng nhỏ dần. Quan trọng nhất là ngay cả với ba người phía sau, ước tính Dụ Ngôn chỉ có thể nhớ không quá ba cái tên. "Ai nha, đại minh tinh của chúng ta đến rồi. Lần trước nói không có thời gian, lần này ta nói làm sao cũng nên tham gia. Dụ Ngôn, còn nhớ ta không? Ta là Trương Bằng a." "Đúng vậy, lần trước ta chờ ngươi rất lâu, nhưng cuối cùng ngươi nói không đến, còn muốn xin chữ kí của ngươi, chồng ta rất thích phim của ngươi a. Này Dụ Ngôn, ta là Lý Vy, lúc đó ở chung ký túc xá với ngươi, nhớ không?" "Còn có ta, còn có ta..." Vừa bước vào, Dụ Ngôn liền bị một trận âm thanh chào mừng chôn vùi, khó phân thật giả. Nàng nở vụ cười vừa phải, không để lộ một chút sơ hở nào: "Đương nhiên là nhớ. Làm bạn cùng lớp bốn năm làm sao dễ quên như vậy?" Hai nữ nhân phía sau cũng đi theo chào hỏi, phía sau chỉ có Tử Thiến khiến Tạ Tuyết cảm thấy có chút không thoải mái. Cô vỗ tay làm ra vẻ trêu chọc: "Mọi người, ăn trước đi, giờ này nữ thần không thể ăn, còn phải giữ dáng a..." Không biết từ nơi nào truyền đến một giọng nam, nói: "Đúng a, đồ ăn mang lên rồi. Ăn cơm trước rồi tính ban đêm chơi cái gì." Mọi người vừa nói chuyện vừa mỉm cười ngồi xuống, Dụ Ngôn tự nhiên ngồi bên cạnh Tạ Tuyết, Tử Thiến ngồi ở bên kia của Tạ Tuyết, chỉ mỉm cười chào hỏi những người có mặt, không có gì khác thường. Bữa ăn này dài vô cùng, đã bao nhiêu năm trôi qua, nói về cuộc sống hàng ngày, những người trong bàn ăn ít nhiều mang mặt nạ. Chỉ khi nhớ lại bốn năm đại học, nụ cười trên gương mặt của mọi người mới trở nên chân thật. Trong nửa sau bữa ăn, cơ hồ nói rất nhiều, từ sinh viên năm nhất đến năm cuối, từ các sự kiện lớn trong trường cho đến những chuyện bát quái trong ký túc xá. Tạ Tuyết thỉnh thoảng chen vào, Dụ Ngôn thỉnh thoảng đáp lại, Tử Thiến từ đầu đến cuối cảm giác như hiện diện rất thấp. Một lúc sau, Dụ Ngôn lấy điện thoại ra chụp ảnh, Lý Vy mới hỏi: "Dụ Ngôn, ăn một bữa cơm vẫn bị người nhà kiểm tra sao?" Mọi người bật cười, Dụ Ngôn nhấn nút gửi rồi cất điện thoại nói: "Nào có, nàng gửi cho ta trước, ta cũng gửi lại cho nàng một cái, thuận tiện phát Weibo." Lý Vy híp mắt cười: "Nói đến, ta thật không ngờ ngươi với cao tài sinh Tằng Khả Ny cùng một chỗ a. Lúc đó ta nghe nói quan hệ giữa hai người thoạt nhìn rất tốt, từ nhỏ đã cùng nhau lớn lên, hiện tại thậm chí còn kết hôn." Một giọng nam vang lên: "Đúng vậy a, ngươi với Tằng Khả Ny đều đã từng nằm trong danh sách "nữ thần được người ta muốn theo đuổi nhất" của đám nam sinh chúng ta. Nhưng Tằng Khả Ny thực sự quá khó theo đuổi, ai truy nàng đều không được đáp ứng. Việc ta nhớ rõ nhất là lúc năm ba đại học, ngươi đang bận rộn quay phim đi bôn ba khắp nơi nên khẳng định không biết. Lúc đó, một học trưởng theo đuổi nàng suốt mấy tháng trời, từ mùa hè đến mùa đông, mỗi ngày đều chờ đợi dưới ký túc xá. Các loại đồ ăn vặt điểm tâm, dùng mọi cách mời mọc, cũng chưa từng thấy nàng sửng sốt một lần, mỗi lần như vậy đều không để ý tới." Dụ Ngôn sửng sốt một chút, đột nhiên cong mày cười: "Phải không? Thì ra là nàng đối với người khác như vậy. Chờ ta về nhà phải đề ra thật tốt hỏi nàng a." Trước mặt nàng đột nhiên xuất hiện một hình ảnh, học trưởng anh tuấn ngày đêm đợi Tằng Khả Ny dưới lầu ký túc xá, mỗi lần nhìn thấy Tằng Khả Ny xuống lầu đi tới, tâm trạng của hắn liền bắt đầu vui vẻ. Nhưng mà Tằng Khả Ny chỉ mặt không thay đổi lướt qua hắn, nhiều nhất sẽ nói một câu "Cám ơn, ta không cần." Lý Vy cười cười nói tiếp: "Ai nha, ngươi đừng như vậy, chúng ta chỉ thừa dịp nàng không có ở đây mà bát quái một chút thôi. Ngươi cũng vậy a, mỗi lần tan học đều có một đám người bao vây dưới lầu nhìn..." Một tin nhắn thoại của Tằng Khả Ny truyền đến từ điện thoại trên bàn, Dụ Ngôn muốn thoát ra khỏi bầu không khí này, cho nên nàng kiếm cớ đi vệ sinh, ra khỏi phòng. Nàng đi đi lại lại trên hành lang, kề sát điện thoại vào tai, liền nghe thấy thanh âm mềm mại như nước của Tằng Khả Ny: "Bên ta cũng rất nhiều người, ta vào toilet gửi tin nhắn cho ngươi." Dụ Ngôn mỉm cười nắm điện thoại, suy nghĩ một chút rồi nói với Tằng Khả Ny: "Ta vừa nghe một chút bát quái của ngươi, đêm nay về nhà thành thật khai báo. Nếu không khai báo cẩn thận liền không được lên giường." Tin nhắn vừa gửi đi, nàng thấy tên của Tằng Khả Ny hiển thị là cô đang gõ. Một lúc sau, một hồi lại ngừng, chuyển thành tin nhắn thoại: "Ta làm gì có bát quái?"Dụ Ngôn khẽ cười một tiếng, tiếp tục nói: "Làm gì không có? Người ta đã liệt kê ngươi là một trong những nữ thần mà bọn họ muốn theo đuổi nhất kia kìa, nữ thần a." Đột nhiên bên kia không có động tĩnh gì, cũng không có hiển thị trạng thái nhập tin nhắn dưới tên, Dụ Ngôn đang trong tâm trạng vui vẻ, có thể nghĩ đến việc Tằng Khả Ny đang cau mày cầm điện thoại, mặt mày đóng băng. Dụ Ngôn đột nhiên muốn nhìn thấy cô, muốn ôm cô, muốn bóp mặt cô, sau đó hôn lên đôi lông mày đang cau lại của cô. Ý nghĩ này lập tức nảy sinh trong lòng Dụ Ngôn, nàng nhanh chóng gửi tin nhắn cho Tằng Khả Ny là nàng muốn về nhà, sau đó cất điện thoại xoay người trở vào. Bước chân của nàng không thuận lợi di chuyển, bởi vì cách đó không xa Tử Thiến đang yên lặng đứng nhìn nàng, không giống như vừa mới đi ra, mà là đã đứng ở nơi đó rất lâu rồi. Nàng khẽ gật đầu coi như chào hỏi, vừa định rời đi, Tử Thiến đã chậm rãi bước tới, dừng lại trước mặt nàng, nhẹ giọng hỏi: "Dụ Ngôn, khoảng thời gian này ngươi sống có tốt không?" Dụ Ngôn theo phản xạ lùi lại một bước, kéo dài khoảng cách giữa hai người hơn nữa, vẻ mặt xa lánh cùng hờ hững: "Ta sống rất tốt." CHƯƠNG 104 Loại phản ứng như vậy một cái nháy mắt sắc mặt liền lạnh nhạt đi, đây là phản kháng quá rõ ràng.Tử Thiến thầm cười khổ, lúc Dụ Ngôn xoay lại, trong mắt nàng hiện lên ý cười ấm áp, mềm mại làm say lòng người. Những nhu tình ấy, hiện tại chỉ người kia mới có được. “Ta không có ý gì khác, ta chỉ muốn chào hỏi ngươi mà thôi.” Thanh âm Tử Thiến trầm xuống, vẻ mặt không một kẽ hở bỗng trở nên cô đơn. “Chúng ta đã lâu không liên lạc, từ lúc từ đoàn phim trở về là như vậy, ta chỉ nghĩ... có thể làm bạn tốt của ngươi hay không..." Khi đối mặt với Dụ Ngôn, cô giống như trở về bảy năm trước, không còn ngụy trang cùng cố kỵ của hôm nay, còn giống như cô vẫn là một cô gái muốn chia sẻ hỉ nộ ái ố cùng Dụ Ngôn. Nỗi đau của cô ở trước mặt Dụ Ngôn đều không thể che giấu. Dụ Ngôn nhìn Tử Thiến, không né không tránh, bình thản nói: "Ta sống rất tốt. Hiện tại ta phải về, thật có lỗi." Sau đó, nàng cất bước rời đi, khi đi ngang qua, nàng nghe thấy hô hấp của Tử Thiến có chút gấp gáp, sau đó đi theo nàng hỏi: "Chúng ta có thể làm bạn không? Đồng học cũng có thể..." Dụ Ngôn dừng lại, lắc đầu nói, “Không cần như vậy.” Sau đó, cũng không dừng lại. Ánh sáng từ chiếc nhẫn kim cương giữa hai ngón tay nàng khiến mắt Tử Thiến càng ảm đạm hơn.Trở lại phòng, Dụ Ngôn cùng mọi người hàn huyên một lúc, sau đó lần lượt ký tên cho những người xin chữ ký. Lúc nhận tin nhắn Tằng Khả Ny đã đến, nàng liền lấy lý do trở về xử lý công việc của studio rồi cáo từ. Cùng nàng đi còn có Tạ Tuyết và Lý Vi, vừa rồi cũng rất nhiệt tình, ba người cùng nhau đi ra ngoài, vừa tới cửa khách sạn đã nhìn thấy Tằng Khả Ny đứng ở trên bậc thang từ xa. Tằng Khả Ny đối mặt với hướng của Dụ Ngôn, thân thể thẳng tắp, mái tóc đen mềm mại xếp nếp phía sau, vẻ mặt có chút lạnh lùng, ánh mắt trong veo rơi vào trên người Dụ Ngôn càng thêm mấy phần nhu sắc. “Ôi, Tằng Khả Ny còn nhìn đẹp mắt hơn trước kia, nhưng tính tình hẳn là không thay đổi đi.” Lý Vi nắm lấy cánh tay Tạ Tuyết, quay đầu nói với Dụ Ngôn, “Dụ Ngôn, vất vả cho ngươi.” “Không có.” Dụ Ngôn cong mày cười. Ba người đến gần Tằng Khả Ny liền dừng lại mặt đối mặt, Dụ Ngôn xoay người đứng cùng Tằng Khả Ny nói với Tạ Tuyết và Lý Vi: "Được rồi, hai người cũng mau về nhà đi, đã muộn rồi, ban đêm trời rất lạnh." Khóe môi Tằng Khả Ny khẽ cong gật đầu với Lý Vi, thấy bọn họ quen thuộc, Lý Vi cũng tự giác chào hỏi rồi rời đi. Tạ Tuyết che miệng cười, trêu đùa Tằng Khả Ny nói: "Tằng đại luật sư, ngươi không biết vừa rồi lúc ăn cơm, Dụ Ngôn từ không ít người ở đó nghe được bát quái của ngươi a." Tằng Khả Ny nhìn Dụ Ngôn, nói: "Thật sao? Vậy đêm nay khả năng ta được vào phòng rất nhỏ a." Dụ Ngôn xoay người nắm lấy cánh tay cô, đột nhiên nở nụ cười ngọt ngào nói "Ồ... hóa ra Tằng đại luật sư cũng biết mình có lịch sử đen a." Hai người này hiện tại quả thật là muốn ngược chết cẩu độc thân a, ngay cả Tạ Tuyết đã có gia đình cũng cảm thấy chua, tranh thủ thời gian khoát tay cười nói: "Được rồi được rồi, hai người nên về nhà quỳ ván giặt đồ a, ta muốn về nhà tìm lão công của ta, thật chịu không được mà..." Tách khỏi Tạ Tuyết, Dụ Ngôn cùng Tằng Khả Ny về nhà, trên đường đi nàng trả lời mấy cuộc điện thoại, bận cho đến khi vào nhà. Thấy nàng bất tiện, Tằng Khả Ny liền quỳ xuống cởi giày cao gót cho nàng, đổi dép lê. Dụ Ngôn mỉm cười nhìn Tằng Khả Ny, ngữ khí ôn hòa nói với bên kia: "Năng lực của Ngụy tỷ trong vòng ai cũng biết, ta vẫn luôn rất muốn cùng Ngụy tỷ gặp mặt trò chuyện một chút." Tằng Khả Ny giơ tay phải lên, ngón trỏ cùng ngón giữa làm động tác đi lại, sau đó dùng động tác lau người, biểu thị chính mình đi tắm trước. "Đó là đương nhiên, mười giờ sáng mai chúng ta gặp mặt bàn lại." Dụ Ngôn mỉm cười, tay trái làm động tác "ok". Hai người cùng nhau trở về phòng, Dụ Ngôn đang chuyên tâm nghe người bên kia nói chuyện, Tằng Khả Ny lấy áo ngủ ra đi tắm, thỉnh thoảng lại nghe thấy tiếng "Ừm" của Dụ Ngôn. Tằng Khả Ny từ trong phòng tắm đi ra, Dụ Ngôn vừa cúp điện thoại liền cởi áo khoác, Tằng Khả Ny lấy treo lên cho nàng, thản nhiên hỏi: "Dụ Ngôn, vừa rồi là chuyện gì?" "Một người muốn ứng tuyển vào vị trí người đại diện, ta để ngày mai gặp mặt ở công ty." Lúc Dụ Ngôn cởi cúc áo, trên lưng đột nhiên nóng lên, một đôi tay ôm lấy nàng, Dụ Ngôn dừng động tác, quay đầu cười hỏi: "Làm sao vậy?" Tằng Khả Ny xoa xoa mặt nàng, "Đêm nay ăn cơm đều bát quái nói ta cái gì?" Dụ Ngôn híp mắt cười, xoay người vòng tay qua cổ Tằng Khả Ny, dài giọng hỏi: "Ngươi đoán cái gì? Lịch sử của ngươi, ngươi hẳn là rõ ràng nhất." Tằng Khả Ny lắc đầu, trong mắt có chút hoang mang.Dụ Ngôn thở dài, cũng đúng, Tằng Khả Ny luôn chú tâm học hành, tính tình lại không nhiệt tình, trí nhớ tốt, nhưng cũng không cố ý nhớ những chuyện không quan trọng đối với mình. Học trưởng đó, e rằng ở trong trí nhớ của cô đều không thể để lại dấu vết gì. Nghĩ đến đây, Dụ Ngôn cười nói: "Đêm nay có đồng học nói với ta, năm thứ ba ngươi bị học trưởng theo đuổi mấy tháng. Trên cơ bản, mỗi ngày đều chờ ngươi ở dưới lầu ký túc xá. Thế nhưng ngươi một mắt cũng không nhìn người ta." Tằng Khả Ny chớp chớp mắt, nghiêm túc nghĩ lại, tựa hồ có ấn tượng như vậy, vài giây sau mới lắc đầu, "Ta không biết, ta đối với chuyện này cũng không ấn tượng lắm." Dụ Ngôn hài lòng xoa xoa khuôn mặt của cô, hôn lên khóe môi cô, "Ngươi như vậy, những người khác sẽ rất thương tâm a, Tằng nữ thần." Tằng Khả Ny không quan tâm chuyện này, nhẹ giọng nói: "Nếu là ngươi, không cần mấy tháng, một lần ta liền đáp ứng." Cũng không cần một lần, nếu lúc đó Dụ Ngôn không có lịch trình, có lẽ cô đã sớm tiếp cận, chậm rãi, từng chút từng chút để việc đã xảy ra hoàn toàn không ảnh hưởng đến cuộc sống của Dụ Ngôn. Nhưng viên mãn hôm nay khiến cô hài lòng hơn, có thể để hạnh phúc làm nền tảng, cô mới dám thêm một chút tự tin vào những hành động hấp tấp của mình. Hiện tại cô kiên nhẫn cùng có dũng khí hơn so với lúc đó. Dụ Ngôn cong mày cười: "A? Xem ra sức ảnh hưởng của ta so với học trưởng còn lớn hơn nhiều." Tằng Khả Ny mím môi, sờ sờ mái tóc dài của nàng, thấp giọng nói: "Lúc đó ngoài học còn phải tham gia một số hoạt động cùng thi cử, thời gian cũng không nhiều nên không nhớ nổi hắn cũng là điều bình thường. Hơn nữa, ta nhớ rõ rất ít người nói chuyện với ta lâu, ngoại trừ Đới Manh".Bởi vì thời gian ít ỏi, đều dùng để chờ em trở về, nơi nào còn chú ý tới người khác. Tất cả những điều này đều trong dự liệu của Dụ Ngôn, nàng cười nói: "Ân, ta biết. Đúng rồi, không phải đêm nay ngươi đi xã giao sao? Làm sao trở về nhanh như vậy? Ta mới nói với ngươi là muốn về nhà, thế mà ngươi liền tới tìm ta." Tằng Khả Ny nói: "Bởi vì Đới Manh cũng ở đó, hơn nữa đêm nay cũng không chính thức, ta có thể đi trước. Đới Manh cũng nói muốn ở lại, nếu muộn quá thì nàng sẽ nghỉ ngơi ở bên kia, không về nhà." Nói xong, cô liếc nhìn thời gian, lúc buông Dụ Ngôn ra cũng kéo xuống vòng tay đang ôm cổ cô, nói: "Được rồi, mau đi tắm đi." "Vậy ngươi giúp ta xem tin nhắn của Tạ Tuyết một chút, vừa rồi ta mới nhìn đến chưa có thời gian trả lời. Có thể thì giúp ta trả lời a." Dụ Ngôn cười bóp mặt cô rồi cầm quần áo đi tắm. Tằng Khả Ny nhìn điện thoại, tin nhắn WeChat Tạ Tuyết gửi tới một hình ảnh, khi mở ra xem, cô thấy một dòng tiêu đề lớn: Làm sao để bạn tình đối với mình không giảm tình thú. Khóe môi Tằng Khả Ny dần hiện lên ý cười, ngón tay gõ gõ đáp lại, "Cám ơn, nàng đi tắm rồi." Tạ Tuyết: "[Xấu hổ] Được." Cô đặt điện thoại trên đầu giường, nhìn về phía cửa phòng tắm, lớp kính mờ mờ phản chiếu bóng người bên trong, cởi quần áo cùng nội y, tuy không rõ đường nét nhưng cũng đủ mê hoặc lòng người. Tằng Khả Ny mím chặt khóe môi, ép buộc chính mình không nghĩ tới linh tâm rung động vướng bận thân thể Dụ Ngôn, sau đó rời khỏi phòng đi vào thư phòng. Đã nhiều ngày cô không viết nhật ký, cuộc sống bình dị nhưng đầy sức hút mãnh liệt, lôi cuốn Tằng Khả Ny mong chờ từng ngày mai. Cô lấy nhật ký ra, cầm bút viết ngày tháng. Ngón tay thon gầy cầm cây bút, chuẩn bị điền từng dòng chữ vào chỗ trống, cô thích an tĩnh nghĩ về mọi thứ đã xảy ra cùng Dụ Ngôn. Dụ Ngôn sắp cởi sạch sẽ, mới phát hiện mình quên lấy quần lót để thay.
Ách, loại chuyện này... Nàng sờ lên vành tai hơi nóng, mở cửa nói nhỏ: "Khả Ny?" Không một ai? Mới có mấy phút đã chạy đi đâu rồi? Nàng cam chịu mặc áo sơ mi đi ra ngoài, lúc đầu muốn lấy xong rồi tiếp tục đi tắm, dừng một chút, nàng đi tìm Tằng Khả Ny, đêm hôm khuya khoắt mặc như vậy còn chạy đi đâu a? Bên ngoài phòng lạnh như vậy. Cửa thư phòng không đóng, ánh đèn chiếu qua hành lang. Dụ Ngôn cười rạng rỡ, thực sự là tiêu chuẩn cuồng công việc. Nàng nhẹ bước vào, giẫm lên tấm thảm phát ra âm thanh nhàn nhạt. Người kia đang viết ở bàn làm việc, nhìn từ góc độ của nàng, gương mặt cô bị ánh sáng phác họa mà nhu hòa đi, phải nói là cảnh đẹp ý vui. "Khả Ny, ngươi đang viết gì vậy?" Vốn là nói chuyện bình thường, nhưng Tằng Khả Ny trong nháy mắt kinh ngạc ngẩng đầu lên. Dụ Ngôn có thể thấy rõ tia hoảng sợ trong mắt cô, thậm chí còn có thể nghe thấy tiếng cô hít một hơi khí lạnh, sau đó nhanh chóng đóng quyển sổ, mở ngăn kéo, "rầm" một tiếng đóng lại. Cất giấu bấy lâu nay, cho dù cô rất thẳng thắn, cho dù biết không có việc gì không nhìn thấy mặt trời, nhưng thói quen luôn để trong bóng tối khiến cô vô thức từ chối ánh mặt trời. Hai người nhìn nhau, Dụ Ngôn khẽ cười hỏi cô: "Sao vậy? Đó là cái gì?" “Không có gì, lần trước ngươi đã thấy qua, ta tùy tiện viết một ít” Tằng Khả Ny miễn cưỡng trấn định, ánh mắt không khỏi có chút trốn tránh. Nếu là sự thật, Tằng Khả Ny sẽ không lập tức giải thích như vậy. Thời gian dài, Dụ Ngôn phát hiện ra thói quen của Tằng Khả Ny đã dần dần hòa nhập vào cuộc sống của nàng. Bình thường có thể không dễ phát hiện, một khi có cái gì không đúng hay nàng muốn nhớ lại cái gì, tùy tiện liền có thể nhìn thấy hoặc phân biệt được. Giống như nàng đã quen ăn kẹo bông ở Quảng trường Thời Đại, nếu một ngày nàng ăn một cái khác, chúng đều ngọt ngào, nhưng có thể dễ dàng nhận ra cái nào không phải là món mình yêu thích. Nàng cắn cắn môi, kìm nén nghi hoặc cùng cảm giác mất mát, nàng mỉm cười, nhưng thanh âm có chút trầm xuống: "Vậy ta đi tắm, ta quên một ít chuyện cho nên đi ra. Thuận tiện xem làm sao ngươi không ở trong phòng." Lúc Dụ Ngôn xoay người lại, lông mi Tằng Khả Ny khẽ run lên, nhìn Dụ Ngôn cực lực che giấu mất mát, trái tim cô như bị ném vào vực sâu. Dụ Ngôn vẫn đang mặc chiếc áo mà hai người cùng đi mua, đây là lão bà của cô chứ không phải ai khác. Tằng Khả Ny đột nhiên đứng lên, tiến lên vài bước, đưa tay gắt gao kéo tay Dụ Ngôn, cô cúi đầu, thú nhận nói: “Dụ Ngôn, ta nói dối, đó là nhật ký của ta. Là ta viết nhật ký nhiều năm, từ đại học đến bây giờ, có khi nhiều ngày không viết, hôm nay đột nhiên muốn ghi lại những sự kiện của chúng ta trong khoảng thời gian này, cho nên thừa dịp ngươi đi tắm ta liền viết." Dụ Ngôn sửng sốt một hồi, sau đó đặt tay lên mu bàn tay cô, quay đầu lại xoa chóp mũi cô, buồn cười hỏi: "Thế ngươi khẩn trương như vậy làm gì? Ta còn tưởng ngươi có người bên ngoài, cho nên mới sợ ta biết." Tằng Khả Ny trầm mặc một hồi, nghiêm túc nói: "Ta chỉ có ngươi." Dụ Ngôn buông cánh tay cô ra, quay người lại trấn an: "Được rồi, cán bộ già, ta hiểu, vừa rồi là ta nói đùa. Ngươi còn chưa viết xong thì viết tiếp đi, ta đi tắm." Tằng Khả Ny nhìn thấy dịu dàng cùng tin tưởng trong mắt nàng, chậm rãi tới gần nói: “Ta suy tính nhiều rồi, kỳ thật cũng không phải chuyện gì lớn.” Cô dừng lại, nghiêm nghị nhẹ giọng nói: “Ta không có việc gì giấu giếm ngươi, nhưng cái đó là quá khứ của ta, là tất cả những suy nghĩ của ta khi ngươi ra ngoài làm việc. Cho nên, nếu ngươi đọc được, đừng để cho ta biết." Suy nghĩ lúc đó... Dụ Ngôn lập tức cảm thấy đắng chát, nàng không muốn Tằng Khả Ny nghĩ lại chuyện này, cũng không muốn bỏ lỡ quá khứ của Tằng Khả Ny. Cảm giác áy náy cùng hối hận của nàng đều xuất phát từ sơ suất đối với Tằng Khả Ny bấy lâu nay. Nghĩ đến việc Tằng Khả Ny mỗi câu mỗi chữ ghi lại những cảm xúc lúc đó, tim nàng đau đến mức không nói nên lời. “Được” Nàng đáp ứng, nàng không thể cự tuyệt mọi thỉnh cầu của Tằng Khả Ny. Nàng sờ sờ mặt Tằng Khả Ny, quan tâm thổ lộ: “Viết xong sớm về phòng, thư phòng rất lạnh, coi chừng cảm mạo.” “Được, đi tắm đi.” Tằng Khả Ny giương khóe môi cười. Nhìn Dụ Ngôn ra khỏi thư phòng, Tằng Khả Ny trở lại bàn ngồi xuống, trong lòng như tảng đá treo nhiều năm đè nặng lần lượt rơi xuống, thậm chí hô hấp cũng dễ dàng hơn. Cô lấy ra cuốn nhật ký lật đến nơi vừa rồi, cầm bút, cuối cùng viết xuống câu tiếp theo: "Điều ta muốn hoàn thành nhất, chính là cả đời này làm cho ngươi yên lòng." CHƯƠNG 105 Khi chuông báo thức lại vang lên, Dụ Ngôn cuối cùng cũng chậm rãi tỉnh dậy, đưa tay lấy điện thoại ấn tắt rồi lùi về trong chăn. Bên người trống rỗng, chỉ còn lại nhiệt độ mà cả đêm Tằng Khả Ny ôm ấp lấy nàng. Chủ nhân của nhiệt độ đó lúc này đang đứng trước cửa sổ, vươn tay vén mái tóc dài vướng vào áo sơ mi, sau đó cúi đầu cài cúc tay áo. Tằng Khả Ny xoay người, vẻ mặt bình tĩnh cơ trí, ánh mắt lạnh như kiếm. Dụ Ngôn giương lên khóe môi, nhớ tới chuyện đêm qua, tai nàng liền nóng lên. Tay nàng ở trên giường bất giác trượt xuống từ xương quai xanh xuống bụng dưới, ngón tay đi qua chỗ nào đều bị môi Tằng Khả Ny hôn lên. Tằng Khả Ny kiên nhẫn phóng hỏa trên người nàng, mức độ chuyên chú không kém gì nhiệt tình trong công việc, để nàng bội phục hiếm khi lộ ra nhiệt tình, hết lần này tới lần khác đáp lại. Thấy nàng đã tỉnh, Tằng Khả Ny tiến đến cúi người xuống, nàng vươn tay ôm cổ Tằng Khả Ny, chăn bông trượt xuống ngực, lộ ra vết đỏ xen kẽ giữa cũ và mới. “Tằng Uy Mãnh, ngươi đi làm sao? 9 giờ ta muốn đến công ty.” Thanh âm nhẹ nhàng của nàng vang lên bên tai Tằng Khả Ny, mang theo vẻ ỷ lại nồng đậm. “Ân, vậy ta đi chuẩn bị bữa sáng, ngươi ngủ một giấc đi.” Tằng Khả Ny cong môi, vươn tay vào trong chăn ôm lấy nàng. Dụ Ngôn cũng không buông ra, thân mật ở bên tai cô khẽ cười, "Đêm nay chúng ta ra ngoài ăn được không? Ta không muốn ở nhà." “Ngươi muốn ăn gì?” Tằng Khả Ny ôm eo nàng, ngón cái xoa xoa da thịt trơn nhẵn của nàng. "Hmm..." Dụ Ngôn híp mắt nghĩ, "Ăn đồ Nhật, được không? Ta muốn ăn." Tằng Khả Ny hôn lên mắt nàng đáp ứng, "Không thành vấn đề." Nàng giống như càng ngày càng thích làm nũng Tằng Khả Ny, cho dù biết không làm nũng Tằng Khả Ny cũng sẽ thuận theo, nhưng nàng muốn nhìn thấy trong mắt Tằng Khả Ny mang theo ý cười, còn có thuận theo cùng cưng chiều nàng. “Vậy buổi chiều ta đến Luật sở tìm ngươi, chờ ngươi tan sở, ngươi để quầy lễ tân cho ta vào a.” Dụ Ngôn chu môi, thu tay lại điểm chân mày cô. “Ừm.” Khoé môi Tằng Khả Ny buông xuống, cùng Dụ Ngôn mắt chạm mắt, cô bất đắc dĩ nhắc nhở: “Nhưng phải nhớ kỹ, đến đừng gọi Tằng Bảo Bảo.” Cô đứng dậy kéo chăn cho Dụ Ngôn, Dụ Ngôn nín cười, vươn tay từ trong chăn ra kéo ống quần cô, ở sau lưng trêu chọc, "Tằng Bảo Bảo, lái xe chậm một chút a." Tằng Khả Ny khẽ lắc đầu, không quay đầu nhẹ nhàng đóng cửa lại. Dụ Ngôn ôm lấy chăn bông, trở mình nằm ở vị trí của Tằng Khả Ny, để hơi ấm mà cô lưu lại bao trùm toàn bộ bản thân. Đêm qua cô nhiệt tình đến mức làm Dụ Ngôn chống đỡ không nổi, cũng không phải lần này đặc biệt như vậy, nhưng Dụ Ngôn lại cảm nhận được một loại cảm xúc mơ hồ, giống như cô muốn đến gần mình hơn. Nguồn gốc của cảm xúc này có thể là do đánh vỡ nhật ký, có lẽ chính mình đã phát hiện ra hành vi của cô, việc này khiến cô nhớ lại tâm tình lúc trước. Mặt Dụ Ngôn đỏ bừng, cắn cắn môi, vừa muốn cười vừa cảm thấy đau lòng cô. Tằng Khả Ny khẳng định không biết, bộ dáng cô mím môi, ánh mắt cực nóng thâm tình làm người ta yêu thích cỡ nào. Dụ Ngôn ăn xong bữa sáng Tằng Khả Ny chuẩn bị, khoảng chín giờ ra cửa đến công ty. Đến công ty không lâu thì người đại diện mà đêm qua nàng thỏa thuận cũng đã đến. Lúc này, Dụ Ngôn đang sắp xếp hợp đồng mà Tằng Khả Ny đã định ra cho nàng, bản hợp đồng được chuẩn bị đặc biệt cho những người mới đến, nàng dự định sẽ ký hợp đồng với hai sinh viên của Học viện Điện ảnh.Cửa bị gõ vang, Dụ Ngôn không nhìn lên, vừa nhìn văn kiện vừa trả lời: “Mời vào.” Dương Hiểu mở cửa, đưa vào một nữ nhân có vóc dáng trung bình, khuôn mặt nhân hậu, khoảng ba mươi tuổi. Người này đặt trong đám đông có thể sẽ không được chú ý trong nháy mắt, nhưng đôi mắt của cô ấy có ánh sáng sắc sảo, cực kỳ có thần. Dụ Ngôn đứng dậy, ánh mắt ra hiệu cho Dương Hiểu đi ra ngoài, sau đó mỉm cười với nữ nhân kia nói: "Ngụy tỷ, mời ngồi." Ngụy Hạm trong mắt thầm tán thưởng, cười nói với Dụ Ngôn: "Dụ tổng khách khí rồi." “Đúng là như vậy.” Dụ Ngôn đi theo ngồi xuống, đặt tay lên bàn, chân thành nói: “Ngụy tỷ đã mang ra rất nhiều diễn viên thế hệ mới nổi tiếng, một số thậm chí còn được khen ngợi, năng lực được người trong giới nhất trí công nhận. Ngụy tỷ có thể đến nơi nhỏ bé của ta là ta mười phần vinh hạnh a." “Ngươi quá khen” Tuy lời của Ngụy Hạm như vậy, vẻ mặt vẫn không thay đổi, không kiêu ngạo cũng không tự ti. Dương Hiểu bưng một tách trà vào, sau đó lặng lẽ rời đi. Dụ Ngôn lắc đầu cười nói: "Nhưng Ngụy tỷ chọn ta, ta cảm thấy rất kinh ngạc. Ta nhớ sau khi Ngụy tỷ đưa các diễn viên đi đúng hướng đã dừng vai trò làm đại diện, lúc này cũng đã đào tạo ra rất nhiều diễn viên nổi tiếng. Nhưng đối với Ngụy tỷ, ta hẳn không tính là người mới. Không biết vì sao Ngụy tỷ lại chọn đến chỗ ta đây?" “Đương nhiên ngươi không phải là người mới, không những không phải, mà còn là một diễn viên rất ưu tú.” Ngụy Hạm không keo kiệt cảm kích, biểu hiện trên mặt không hề giả tạo, mà là chân thành "Ta chọn ngươi, đơn giản là vì ta rất thích ngươi. Lúc ngươi đóng bộ phim đầu tiên, ta liền tiếc hận vì không đánh dấu ngươi. Qua nhiều năm ta vẫn một mực chú ý đến ngươi, lần này ngươi rời Gia Hội, ta biết ngươi sẽ không phụ thuộc vào công ty nào nữa, cho nên ta dự định phá lệ." Dụ Ngôn cùng cô mặt đối mặt, hai người không có mười phần công thức hóa. Sau vài giây, hai người đồng thời bật cười, bầu không khí cũng hòa hoãn hơn. “Ta còn có thể nói gì a?” Dụ Ngôn liêu chút tóc, cười rạng rỡ, đứng dậy đưa tay ra, “Hoan nghênh Ngụy tỷ gia nhập đội của ta, hy vọng ta sẽ không cô phụ kỳ vọng của ngươi.” Ngụy Hạm đứng dậy bắt tay nàng, "Chuyện này ta rất tin tưởng, nhất định sẽ không." Hai người ngồi vào chỗ, Ngụy Hạm nói: "Dụ Ngôn, ta cần biết kế hoạch hiện tại của ngươi, ta muốn tránh bóng phía sau hậu trường, hay là tiếp tục hoạt động?" Dụ Ngôn tìm văn kiện trên bàn đưa tới, chậm rãi nói: "Sẽ không tránh bóng, nhưng ta định củng cố vị trí của mình trong giới giải trí, mà không cần phải tiếp tục tham gia show như trước nữa." Ngụy Hạm gật đầu, "Ngươi có thể nghĩ rõ ràng ở điểm này cũng rất tốt. Trước khi đến đây ta vẫn đang nghĩ việc thuyết phục ngươi. Việc ngươi cần làm bây giờ là tiếp tục cải thiện, tìm kịch bản hay tạo ra kịch bản là chủ yếu, tạo thành tích ở hiện tại không phải là nhiệm vụ của ngươi nữa." Dụ Ngôn khẽ cười, "Vậy từ nay phiền phức Ngụy tỷ rồi." Hai người trò chuyện đến tận trưa, cùng nhau ăn trưa, ăn xong Dụ Ngôn công bố thông tin liên lạc của Ngụy Hạm, tất cả hoạt đồng cùng các lời mời tham gia sự kiện sau này sẽ do Ngụy Hạm an bài. Buổi chiều, Dụ Ngôn trở về nhà sớm, chợp mắt một chút rồi đến sở sư vụ tìm Tằng Khả Ny. Quầy lễ tân đã sớm được Tằng Khả Ny bàn giao, cũng không có chặn đường. Dụ Ngôn mang theo một túi đồ ăn nhẹ đi vào, tầng một đột nhiên sôi trào, sự chú ý của mọi người đều chuyển sang Dụ Ngôn. “Ôi nữ thần của ta, mau tới đây, ngồi bên này.” Trần Dật kích động nắm tay Dụ Ngôn, cầm lấy đồ ăn nhẹ đặt lên bàn rồi dìu nàng vào chỗ ngồi của mình, giống như nâng đỡ Lão Phật Gia vậy. “Không cần khoa trương như vậy, ta tới chờ Khả Ny tan sở mà thôi.” Dụ Ngôn bất đắc dĩ mỉm cười, không gánh nổi nhiệt tình của Trần Dật, ngồi vào chỗ của hắn. Hứa Giai Kỳ cười với nàng, hỏi: "Dụ Ngôn, sao hôm nay rảnh rỗi tới đây vậy?" Dụ Ngôn không chút giấu giếm nói: "Buổi chiều không có việc gì, hơn nữa buổi tối muốn cùng Khả Ny đi ăn cơm, cho nên ta tới đây chờ nàng." Mạnh Tư Kỳ cùng Liễu Ức liếc nhìn nhau, đều thấy từ trong mắt đối phương có tia hiếu kỳ nồng đậm. Lý Văn Kiêu mở đồ ăn nhẹ Dụ Ngôn mang đến, hắn lấy ra một cốc trà sữa chuẩn bị phân phát cho mọi người. Liễu Ức hai tay chống cằm, chớp mắt hai cái, "Cái kia, nữ thần..." "Hửm? Có chuyện gì vậy?" Vẻ mặt của Dụ Ngôn rất hòa nhã. Liễu Ức nháy mắt với Mạnh Tư Kỳ, Mạnh Tư Kỳ chống cằm nhìn Dụ Ngôn, sau đó do dự hỏi câu hỏi mà mọi người muốn biết: “Nữ thần, chúng ta muốn biết, Tằng lão đại ở nhà có nhàm chán như vậy không?" Cái này cũng là bọn họ biết sau khi Tằng Khả Ny và Dụ Ngôn kết hôn, lần đầu tiên bọn họ tiếp xúc gần gũi với Dụ Ngôn, làm sao có thể không quan tâm đến cuộc sống hôn nhân của hai người họ đây? Hỏi nữ thần như vậy cũng quá đột ngột, không bằng rẽ một cái, hỏi lão bản của bọn họ. Dụ Ngôn nhớ tới chuyện buổi sáng Tằng Khả Ny không để mình đi tới đây lỡ miệng kêu "Tằng Bảo Bảo", không khỏi nở nụ cười, "Không phải a, nàng rất đáng yêu." Mấy người lập tức ta nhìn ngươi ngươi nhìn ta "Ồ..." một tiếng. Vẻ mặt Trần Dậy cứng đờ, cảm thấy máy lạnh hình người đang sụp đổ, chỉ có thể duy trì niềm tin cuối cùng mà truy vấn: "Làm sao... làm sao đáng yêu?" "Đúng a, làm sao đáng yêu? Ngươi nói cho chúng ta nghe một chút đi." Liễu Ức càng hứng thú, vừa định rời khỏi chỗ ngồi, thuận tay chọc Mạnh Tư Kỳ một cái. "A... đúng đúng đúng..." Mạnh Tư Kỳ phản ứng nhanh, ngữ khí thần thần bí bí hỏi: "Ở nhà ngươi với Tằng lão đại là ai hơn ai? Là cái kia a, về phương diện công thụ ấy..." Dụ Ngôn: "..." Tựa hồ mang tai có chút nóng. Nàng liếc nhìn mọi người, tất cả đều là ánh mắt hiếu kỳ, nàng bắt chéo chân, hai tay đặt ở bụng dưới, mím môi suy nghĩ. Đợi vẻ mặt của bọn họ càng lúc càng không chịu được, nàng mỉm cười phun ra mấy chữ: "Đương nhiên là ta công hơn nhiều, đừng nhìn khuôn mặt nàng như khối băng, thực ra lại rất đáng yêu." Hình tượng cao lớn của Tằng Khả Ny giống như phát ra thanh âm rắc rắc trên đỉnh đầu bọn họ, sau đó đập xuống sàn. Trần Dật cười vỗ bàn, "Nhanh nhanh nhanh, vào WeChat phát lì xì, ta thắng rồi, nhanh lên." Khóe môi Dụ Ngôn giật giật nhìn hắn, "Chỉ có ngươi cược ta công sao?" Toàn bộ tầng một đột ngột im lặng đến chết người, Trần Dật kêu lên "Hic" một tiếng. Chưa kịp nói gì thì điện thoại nội bộ trên bàn của Mạnh Tư Kỳ vang lên, cô giơ ngón trỏ "suỵt" một tiếng, sau đó cầm lên, lấy thanh âm chính thống tiếp điện thoại: "Tằng luật sư." "Tư Kỳ, mang lên một ly cà phê." "Được." Mạnh Tư Kỳ cúp điện thoại, sau đó nói với Dụ Ngôn: "Tằng luật sư đang tiếp khách hàng, để ta mang cà phê đi lên." Ngừng một chút, cô nói với mọi người: "Mọi người nói chuyện đi, ta đi một chút sẽ trở lại." Dứt lời liền đứng dậy đi đến phòng giải khát. Trong mắt Dụ Ngôn nhanh chóng lướt qua một tia giảo hoạt, nói với Mạnh Tư Kỳ: "Chờ chút, để ta mang lên đi" Mọi người lại "Ồ..." một tiếng, Mạnh Tư Kỳ che miệng cười, không thể không nghe lệnh của lão bản nương a. Trong văn phòng, Tằng Khả Ny đang mở tài liệu, cúi đầu xem kỹ, ánh mắt thâm trầm: "Ngươi phát hiện chồng mình vượt qua giới hạn từ khi nào?" Nữ nhân ngồi đối diện ăn mặc đẹp đẽ, khuôn mặt khả ái, là hình tượng rất chuẩn mực của một người vợ, nàng cười khổ nói: "Khoảng một năm trước, là tài liệu ghi chép thời gian mà Tằng luật sư đang xem. Vốn tưởng rằng mình có thể nhẫn nhịn, nhưng là ngay từ đầu đã ghi chép lại như vậy, có lẽ trong lòng thật sự chưa bao giờ nhẫn nhịn được." Tằng Khả Ny nắm vuốt lật trang giấy, vẻ mặt bình thản nói "Chồng ngươi không định từ bỏ quyền nuôi con sao?" Nữ nhân gật đầu, tức giận nói: "Đúng vậy, hắn nói tuyệt đối không thể giao con cho ta. Dù có ra tòa, hắn có bao nhiêu tiền cũng sẽ bỏ vào chỉ để thắng vụ kiện này." Tằng Khả Ny gật đầu, không nói nữa. Có tiếng gõ cửa, cô cất giọng nói: "Mời vào." Cửa văn phòng được mở ra, có tiếng giày cao gót từ ngoài cửa bước vào, nhẹ nhàng chậm chạp mà giòn giã. Tằng Khả Ny lướt ngón tay trên tài liệu, từng dòng từng chữ ấn vào mắt cô, mái tóc đen dài như thác nước, tư thế trầm tĩnh, lúc nhìn cô, thời gian tựa như đã ngừng trôi. Nữ nhân vô cùng thưởng thức liền cười nói: "Tằng luật sư, hiện tại sắp tan việc rồi, không biết buổi tối có thể mời ngươi ra ngoài nói chuyện được không. Ta nhớ còn có một bản ghi âm trong máy tính, ngươi nghe xem có hữu dụng không." Tằng Khả Ny không cần suy nghĩ trả lời: "Xin lỗi, ta không nhận cuộc hẹn vào thời gian riêng tư. Ngươi có thể gửi email cho ta, ta nhất định sẽ dành thời gian phản hồi." Trên mặt nữ nhân có chút kinh ngạc, lúng túng giật giật khóe miệng, cũng không nói nữa. Tằng Khả Ny nghe thấy tiếng bước chân đi tới trước bàn, liền bàn giao: "Đưa cà phê cho vị này là được rồi." Dụ Ngôn vừa nghe Tằng Khả Ny lạnh lùng cự tuyệt lời mời liền tràn đầy ý cười, đặt cà phê lên bàn trước mặt nữ nhân kia, sau đó ấm giọng đáp ứng: "Được, Tằng luật sư." Trái tim Tằng Khả Ny nhảy lên, vừa ngẩng đầu liền thấy Dụ Ngôn khẽ chớp đôi mắt, bên trong hoạt bát lộ ra vẻ thành thục nữ tính phong tình. Cô chậm mấy giây mới bình tĩnh nói: "Ngươi ra ngoài đi." Ta ở bên ngoài, Tằng luật sư có cái gì nhắn nhủ liền trực tiếp gọi ta." Dụ Ngôn nở nụ cười đầy hảo ý. Nàng lùi về sau, mắt vẫn dán vào Tằng Khả Ny, nhìn thấy vẻ bất đắc dĩ trong mắt Tằng Khả Ny, nàng cố ý liếm môi, liếc mắt đưa tình một cái. Dụ Ngôn đóng cửa chờ ở cửa hồi lâu, trong lúc đó lấy điện thoại ra nói với Tần Vọng gần đây có kịch bản thích hợp với hắn. Gần đến giờ tan sở, cửa văn phòng của Tằng Khả Ny mới có động tĩnh, Dụ Ngôn vội vàng cất điện thoại, gật đầu cười với nữ nhân đi ra. Nhìn nữ nhân đã đi xuống lầu, nàng quay lại nhìn, Tằng Khả Ny mặt không đổi đứng ở cửa nhìn nàng. Nàng lấy tay che mặt, trong mắt đầy kịch tính, thanh âm ủy khuất từ kẽ ngón tay truyền ra: "Tằng luật sư thật hung dữ a. Người ta đợi ngươi ở cửa lâu như vậy, lại còn hung dữ như thế." Tằng Khả Ny cứ như vậy nhìn Dụ Ngôn, thấy nàng vẫn duy trì bộ dáng đó, cô bỏ tay xuống, giống như muốn thừa nhận mình đã sai, khóe môi liền không khỏi nở nụ cười, sờ sờ tóc nàng, "Thật là..."