[BHTT][Cương Hảo Dụ Kiến Ny] NGƯỜI CŨ CÒN THƯƠNG (cover)

Chương 35. Liên lạc



Đã rất lâu Dụ Ngôn không liên lạc cùng người trong nhà, khi còn học cao trung giữa cô và gia đình đã xuất hiện khoảng cách, khi vào đại học thì ở trong trường cả tuần, căn bản không về nhà, sau này muốn vào giới nghệ sĩ liền bị ông nội ra lệnh cưỡng chế quay về, quỳ ở từ đường hết nửa đêm, rốt cuộc vẫn kiên trì theo nghiệp diễn, ông nội tức giận cầm gậy đập vào lưng cô, nói cô cả đời này đừng quay lại, cũng không cần nói mình là người nhà họ Dụ nữa.

Ông nội nói, cô không có tư cách làm người nhà họ Dụ.

Ai cũng biết ông lão chỉ mượn chuyện để nói, nhưng từ trước đến nay ở nhà họ Dụ, ông ta chỉ nói một không nói hai, không ai dám phản bác.

Sau ngày đó Dụ Ngôn cũng bí mật chuyển đi, rốt cuộc không quay lại nhà cũ, mấy năm trước ăn Tết cùng cha mẹ cũng đều là lén lút, sợ ông lão phát hiện sẽ tức đến phát bệnh.

Có một lần, Dụ Ngôn dự tiệc rượu gặp phải ông lão, ông ta cũng chỉ liếc cô một cái rồi xoay người rời đi, không có chút biểu cảm dư thừa nào.

Người ngoài đều đồn đãi, cô có thể thuận buồm xuôi gió ở giới giải trí như vậy, hoàn toàn là nhờ nhà họ Dụ chống lưng. Nhưng họ không biết sự thật rằng, cô và nhà họ Dụ, đã sớm không còn liên quan đến nhau.

Nhưng hiện giờ --- Dụ Ngôn cúi đầu nhìn cái tên trên màn hình di động, ánh mắt trống rỗng.

"Ngôn Ngôn!" Bạch Vũ Đường chạy vào bệnh viện, nhìn thấy Dụ Ngôn ở cửa phòng cấp cứu, vội hoảng hốt xem cô từ trên xuống dưới: "Chuyện gì xảy ra thế? Em không sao chứ?"

Chung Thần đứng bên cạnh Dụ Ngôn, sắc mặt hai người rất khó coi, Chung Thần thấy Bạch Vũ Đường chưa kịp thở, giải thích: "Lúc tối đạo diễn Triệu mời cơm, bọn em đụng phải La tổng."

Bạch Vũ Đường nhíu mày: "La tổng?"

Nghe được câu đụng phải hắn đã thấy không tốt, quả nhiên Chung Thần gật đầu: "Hắn kéo Dụ Ngôn vào phòng riêng. Còn bắt nạt Dụ Ngôn."

Bạch Vũ Đường ấn cái đầu đau nhức: "Vậy Tăng tổng thì sao?"

Vì sao trên đường cô lại nghe được Tăng Khả Ny mới là người được đưa vào phòng cấp cứu?

Chung Thần liếc nhìn Dụ Ngôn, sắc mặt chuyển trắng, thì thào: "Xảy ra chuyện ngoài ý muốn."

Bạch Vũ Đường còn chưa kịp hỏi xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì, cửa phòng cấp cứu liền mở ra, mấy người bác sĩ lần lượt ra ngoài, Dụ Ngôn lập tức đứng dậy đến trước mặt bác sĩ, muốn hỏi lại phát hiện không nói nên lời, vẫn là Bạch Vũ Đường lên tiếng: "Bác sĩ, thế nào rồi?"

Dụ Ngôn không tự giác nắm chặt tay, thân mình run rẩy, mặt trắng bệch, ù tai trong chốc lát.

Bác sĩ cúi đầu nói chuyện với người bên cạnh rồi quay sang Bạch Vũ Đường: "Ai là người nhà bệnh nhân?"

Chung Thần vô thức nhìn về phía Dụ Ngôn, Bạch Vũ Đường tiến lên một bước, che chắn Dụ Ngôn sau lưng mình: "Bệnh nhân là cấp trên của tôi, xin hỏi hiện giờ cô ấy thế nào?"

Bác sĩ nhìn cô: "Bệnh nhân không có trở ngại gì, sau đầu khâu năm mũi, không phát hiện xuất huyết hay chấn động não, nhưng yêu cầu phải nằm viện quan sát hai ngày. Phiền cô nhanh chóng liên lạc với người nhà bệnh nhân."

Bạch Vũ Đường thở phào nhẹ nhõm: "May mà ---"

Bác sĩ tức giận liếc cô: "Quả thật rất may, cái chai kia hẳn là đã bị vỡ từ trước rồi, nếu không bây giờ mấy người còn không được nghe di ngôn đâu."

Bị quở trách gay gắt, Bạch Vũ Đường cúi đầu cười gượng, bác sĩ ký hai nét lên giấy, nói: "Đi làm thủ tục nhập viện đi."

Bạch Vũ Đường: "Vâng."

"Bệnh nhân hiện giờ đang ở phòng theo dõi, nếu không có vấn đề gì thì một tiếng sau có thể ra ngoài."

Bạch Vũ Đường đáp ứng: "Tôi đã biết, làm phiền ngài."

Dụ Ngôn một mực đứng sau lưng Bạch Vũ Đường, đầu cúi xuống, tóc dài che khuất nửa khuôn mặt, đợi đến khi bác sĩ rời đi, cô lùi về sau vài bước, đặt mông ngã xuống ghế dài.

Chung Thần đến gần, hỏi: "Ngôn Ngôn, chị không sao chứ?"

Sắc mặt Dụ Ngôn trắng nhợt, lắc đầu: "Không sao."

Đạo diễn Triệu từ cuối hành lang đi tới, hỏi: "Tăng tổng vẫn chưa được ra sao?"

Sau khi đến bệnh viện mấy người họ liền chia ra, Dụ Ngôn cùng Chung Thần chờ Tăng Khả Ny, đạo diễn chờ La Khải Hào, cũng may người nhà họ La vừa đến, ông mới có thể chạy sang đây.

"Tăng tổng đang ở phòng theo dõi, lát nữa sẽ được ra ngoài." Bạch Vũ Đường quay sang Chung Thần: "Em đi làm thủ tục nhập viện đi."

Chung Thần đứng dậy: "Vâng."

Đợi đến khi Chung Thần đi khỏi, Bạch Vũ Đường thấy sắc mặt Dụ Ngôn vẫn tái nhợt như cũ, cô hít sâu một hơi, nói với đạo diễn Triệu: "Đạo diễn Triệu, tìm chỗ nào nói chuyện được không?"

Sự việc hôm nay sợ là không thể kết thúc dễ dàng như vậy, không nói Tăng tổng còn chưa được ra ngoài, bên phía La Khải Hào, Dụ Ngôn cũng làm người ta bị thương, cũng may cô có lý do chính đáng, chỉ là chuyện này nếu bị truyền ra, sẽ chẳng khác gì vũ khí hạt nhân đối với Dụ Ngôn.

Hiện tại bên ngoài đang đồn đãi về cô thế nào, mọi người đều hiểu rõ, nếu như chuyện này bị phơi bày, các cô không có khả năng gánh vác hậu quả.

Vậy nên nhất định phải xử lý kín.

Dụ Ngôn cũng biết Bạch Vũ Đường e ngại chuyện gì, lý trí đã trở lại từ lúc nghe được Tăng Khả Ny không sao, cô đứng dậy nói với Bạch Vũ Đường: "Bạch tỷ, đạo diễn Triệu, hai người cứ nói chuyện, em đến phòng vệ sinh."

"Cần chị đi cùng không?" Bạch Vũ Đường hỏi.

Dụ Ngôn lắc đầu: "Không cần, em sẽ quay lại ngay."

Bạch Vũ Đường căn dặn: "Đừng để người khác nhìn thấy."

Dụ Ngôn miễn cưỡng cười lên: "Em biết rồi."

Giờ này bệnh viện không còn nhiều người, hành lang vắng vẻ, trong phòng vệ sinh cũng chỉ còn ngọn đèn chiếu sáng, Dụ Ngôn đứng trước gương, giữa ngón tay còn vết máu đã chuyển màu nâu, tản ra mùi khiến người ta buồn nôn, cô vô thức nhớ lại cảnh tượng Tăng Khả Ny đẩy mình ra, ngũ quan người ấy từ từ hiện rõ trước mặt, trong đôi mắt còn có hình ảnh của mình, dường như có ý cười yếu ớt, dường như có thở phào nhẹ nhõm.

Dụ Ngôn hung hăng nhắm mắt lại, đầu như muốn nứt ra, trái tim đau đớn khiến cô suýt không thể đứng thẳng.

Cô dựa vào bồn rửa tay, ngẩng đầu, nhìn vào chính mình trong gương, gương mặt trắng bệch, khóe mắt ửng đỏ, tư thế yếu ớt, giờ phút này còn đâu vẻ ngoài bình tĩnh, chỉ còn lại một đứa trẻ hoảng loạn đang không biết làm gì mà thôi.

Cửa phòng vệ sinh mở ra, theo sau là tiếng lải nhải của cô lao công, Dụ Ngôn cúi đầu mở nước ấm, rửa hai tay thật sạch.

Tay đã sạch sẽ, nhưng trong lòng vẫn còn một vết đen.

Dụ Ngôn ra khỏi phòng vệ sinh, nhưng không lập tức quay lại phòng phẫu thuật, cô biết Bạch Vũ Đường và đạo diễn Triệu chắc chắn chưa nói chuyện xong, nếu đã xong, chị ấy đã nhắn tin đến rồi.

Bốn phía vắng vẻ, trên hành lang thỉnh thoảng có người đi qua, Dụ Ngôn không biết Bạch Vũ Đường khi nào mới xong việc, cô đành đi đến phòng nghỉ bên cạnh.

Là phòng nghỉ chung, chẳng qua hiện giờ không có ai, có lẽ để tiết kiệm điện, trong phòng chỉ để đèn một bên, bên kia đen như mực.

Dụ Ngôn sợ tối, tất nhiên muốn ngồi ở dưới đèn, nhưng cô càng sợ bị người khác nhận ra, chỉ đành cúi đầu dùng tóc che lại khuôn mặt.

Năm phút.

Mười phút.

Dụ Ngôn nắm chặt điện thoại, đang chuẩn bị đứng dậy liền nghe thấy ngoài cửa có thanh âm.

"Hồ tổng, tôi vừa đến bệnh viện, còn chưa rõ tình hình như thế nào, nghe nói Tăng tổng vẫn chưa được ra khỏi phòng phẫu thuật."

"La tổng cũng ở bệnh viện này."

"Tôi hiểu ý của ngài, nhưng có lẽ Tăng tổng sẽ không dễ dàng đồng ý."

"..."

Tiếng nói chuyện càng lúc càng xa, Dụ Ngôn suy nghĩ một lát, đứng dậy, lúc ra khỏi phòng nghỉ, trợ lý Tiếu đã cúp điện thoại.

"Trợ lý Tiếu." Dụ Ngôn lên tiếng chào hỏi.

Trợ lý Tiếu quay lại, nhìn thấy Dụ Ngôn liền mỉm cười: "Cô Dụ."

Dụ Ngôn gật đầu: "Cô vừa nói chuyện cùng Hồ tổng sao?"

Thấy cô hỏi thẳng, trợ lý Tiếu cũng không muốn nói dối, gật đầu: "Vâng. Hai tiếng trước, Tăng tổng vừa mới lùi một vụ hợp tác, Hồ tổng gọi cho tôi, còn chưa kịp hỏi nguyên nhân, đã nghe được Tăng tổng có chuyện."

Còn là chuyện có liên quan đến La tổng.

Trợ lý Tiếu chưa nói lời tiếp theo, Dụ Ngôn đã gật đầu, trầm mặc một lát: "Hợp tác rất quan trọng sao?"

Không cần nghĩ cũng biết, mình vừa hỏi thật vô nghĩa.

Nếu không phải hợp tác cực kỳ quan trọng, sao Hồ tổng có thể gọi đến hỏi thăm lúc nửa đêm thế này, trợ lý Tiếu cười không nói gì, Dụ Ngôn cúi đầu: "Đi thôi, Tăng tổng còn chưa được ra ngoài."

Trợ lý Tiếu cúi người, ý mời Dụ Ngôn đi trước.

Hai người đến phòng theo dõi chỉ thấy Bạch Vũ Đường, đạo diễn Triệu không còn ở đây, Dụ Ngôn hỏi: "Đạo diễn Triệu đi rồi?"

Bạch Vũ Đường xóa tin nhắn đang chuẩn bị gửi cho Dụ Ngôn: "Vừa mới đi."

"Trợ lý Tiếu cũng đến à."

Trợ lý Tiếu mỉm cười gật đầu với Bạch Vũ Đường: "Tình hình của Tăng tổng thế nào?"

Bạch Vũ Đường nói lại lời của bác sĩ với trợ lý Tiếu, trợ lý Tiếu thở phào nhẹ nhõm: "Vậy là tốt rồi."

"Đúng rồi, La tổng thì sao?"

Bạch Vũ Đường liếc sang Dụ Ngôn.

Thật ra La Khải Hào không có vấn đề gì quá nghiêm trọng, nhưng bạn của hắn lại không may mắn như vậy, trợ lý Tiếu nhìn sắc mặt hai cô, nói: "Tôi qua bên La tổng hỏi thăm."

Bạch Vũ Đường gật đầu: "Cũng được."

Trợ lý Tiếu vừa đi không bao lâu, Chung Thần đã trở lại, trên tay cầm biên lai: "Xong rồi, mà chúng ta có cần liên lạc với người nhà Tăng tổng không?"

Bạch Vũ Đường lại nhìn Dụ Ngôn.

Người nhà của Tăng Khả Ny.

Dụ Ngôn nghĩ đến Lưu Lệnh Tư, hé môi: "Chờ cô ta tỉnh lại rồi nói."

Vừa dứt lời, cửa phòng mở ra, Dụ Ngôn cùng Bạch Vũ Đường lập tức đứng dậy, thấy y tá đẩy giường bệnh ra ngoài, Tăng Khả Ny vẫn chưa tỉnh, Bạch Vũ Đường hỏi: "Y tá, đây là..."

Y tá ngẩng lên, tốt bụng giải thích: "Tác dụng của thuốc gây mê thôi, một tiếng nữa có thể tỉnh, đêm nay mọi người chú ý một chút, lúc mới tỉnh vết thương chắc sẽ rất đau, nếu không chịu được thì đến quầy lấy thuốc giảm đau."

Bạch Vũ Đường liên tục đáp ứng: "Vâng."

Ba người giúp y tá đẩy giường vào phòng, Bạch Vũ Đường nói: "Tối nay để chị ở đây, Chung Thần đưa Dụ Ngôn về trước đi."

Nói xong đứng trước Dụ Ngôn: "Đừng nghĩ quá nhiều, bên La tổng giao cho chị."

Dụ Ngôn lắc đầu: "Hai người về đi. Đêm nay em sẽ ở đây."

Bạch Vũ Đường nhíu mày: "Ngôn Ngôn."

Dụ Ngôn rũ mắt: "Bạch tỷ, cô ấy vì em mới bị thương."

Chung Thần cũng kéo áo Bạch Vũ Đường: "Bạch tỷ, để Dụ Ngôn ở lại đây đi, còn có trợ lý Tiếu nữa mà, sáng mai em sẽ đến đón chị ấy."

"Nhưng mà ---" Dù gì bây giờ đã là đêm khuya, ngoài kia không có ai, nhưng sáng mai sẽ không may mắn như vậy, nhỡ đâu có người nhận ra Dụ Ngôn đến bệnh viện thì thật sự không tốt chút nào.

Dụ Ngôn biết cô băn khoăn gì, nói với Chung Thần: "Sáng mai khi nào tới mang đồ đến cho chị."

Chung Thần gật đầu lia lịa: "Vâng."

Bạch Vũ Đường biết không thể thuyết phục được cô, đành thở dài: "Được rồi, bọn chị về trước, em phải để ý đấy."

Dụ Ngôn miễn cưỡng mỉm cười: "Bạch tỷ yên tâm, em biết rồi."

Bạch Vũ Đường sao có thể yên tâm, nhưng biết tính nết cô ấy, bất đắc dĩ gật đầu: "Cứ vậy đi, Chung Thần, chúng ta đi trước, để Tăng tổng nghỉ ngơi."

Nói xong nhìn Dụ Ngôn: "Ngày mai còn phải quay phim, tranh thủ nghỉ một lát đi."

Dụ Ngôn rũ mắt: "Vâng."

Chờ sau khi hai người đi, phòng bệnh trở lại yên tĩnh, trên mu bàn tay Tăng Khả Ny cắm kim, dịch chống viêm nhỏ xuống từng giọt, Dụ Ngôn ngồi xuống bên giường.

Mái tóc dài của Tăng Khả Ny bị giấu hết trong lưới, vầng trán trắng nõn lộ ra, đôi mắt sắc bén mọi khi giờ phút này lại nhắm chặt, lông mi thỉnh thoảng run nhẹ, không còn khí thế lạnh nhạt dọa người, ngược lại thêm vài phần điềm đạm đáng yêu.

Dụ Ngôn đã nhìn thấy dáng vẻ khi ngủ của Tăng Khả Ny nhiều lần, nhất là ở trong lớp, khi nghỉ trưa, cô ấy gối đầu lên cánh tay, nhắm mắt lại, có làn gió thổi nhẹ, tóc rơi trên trán phất lên, để lộ ra ngũ quan trong trẻo mà lạnh lùng.

Lúc cô ấy ngủ nông, khí chất đều lộ ra cao nhã, không giống bây giờ, chỉ còn lại yếu ớt.

Dụ Ngôn nhìn mấy lần, thu hồi tầm mắt, lấy điện thoại ra, lẳng lặng nhìn dãy số cùng cái tên quen thuộc chưa kịp bấm gọi trên màn hình.

Vừa chuẩn bị đứng dậy gọi điện, tay bị nhẹ nhàng nắm lấy, Dụ Ngôn quay đầu, nghe được khóe môi người đang hôn mê tràn ra hai chữ: "Dụ Ngôn."

Dụ Ngôn cúi đầu, trầm mặc, gạt tay Tăng Khả Ny đặt xuống giường bệnh, xoay người rời đi.

Chương trước Chương tiếp
Loading...