[BHTT][Cương Hảo Dụ Kiến Ny] NGƯỜI CŨ CÒN THƯƠNG (cover)
Chương 27. Lăng xê
Thời tiết thành phố B thay đổi thất thường, vừa nắng chói chang hai ngày, giờ đây lại có dấu hiệu sắp mưa, chân trời chuyển đen kịt. Vì thời tiết, quay phim cũng không quá thuận lợi, vốn dĩ cốt truyện vườn trường không nhiều lắm, đạo diễn Triệu muốn tranh thủ kỳ nghỉ hè quay xong các cảnh ở trường học, nào biết thời tiết không phối hợp, thấy kỳ nghỉ hè sắp kết thúc, đạo diễn Triệu không khỏi sốt ruột, Dụ Ngôn cùng mọi người đều phải tăng ca. Bốn giờ chiều, toàn bộ phim trường đều bận rộn, Dụ Ngôn đang cúi đầu đọc kịch bản, đạo diễn Triệu gọi: "Dụ Ngôn!" Dụ Ngôn ngẩng đầu, thấy đạo diễn đang vẫy tay với mình, Chung Thần nhận lấy kịch bản cô đưa, Dụ Ngôn chạy nhanh đến chỗ đạo diễn Triệu. "Lát nữa chúng ta quay cảnh chia tay, sau đó sẽ quay lại phân đoạn trước." "Hai người thử diễn chung tìm cảm giác đi." Dụ Ngôn nhíu mày: "Quay cảnh chia tay trước?" Kỷ Lâm Phong đáp lại: "Đạo cụ cho cảnh tiếp theo có chút vấn đề." Đạo diễn Triệu gật đầu: "Ừ, nên chúng ta quay cảnh chia tay trước, không cần nóng vội, hai người cứ chuẩn bị, đạo cụ với bối cảnh đều cần thêm chút thời gian." Dụ Ngôn hít vào: "Vâng." Chờ đến khi đạo diễn rời đi, Kỷ Lâm Phong đi theo Dụ Ngôn: "Ngôn tỷ, chị xem kịch bản trước, lát nữa chúng ta diễn thử?" Dụ Ngôn gật đầu: "Ừ." Vừa dứt lời, Chung Thần đã đi đến bên cạnh, Dụ Ngôn nói: "Vào phòng nghỉ lấy kịch bản cho chị." Chung Thần ngơ ngác một lúc: "Đổi cảnh?" Dụ Ngôn gật đầu: "Ừ, đổi." Chung Thần đáp ứng, quay lại phòng nghỉ, Dụ Ngôn ngồi trên ghế, đang chuẩn bị cúi đầu, bên cạnh chợt có người ngồi xuống. Mạc Ninh Hoan cầm hai chai nước trên tay, bối rối nhìn Dụ Ngôn, thấy cô ấy nhìn sang, mặt cô đỏ lên, lắp bắp: "Nữ, nữ thần, uống nước đi ạ?" Dụ Ngôn nhìn chai nước, là vị mình thích, xem ra Mạc Ninh Hoan tìm hiểu về mình không ít, quả nhiên là fan ruột. Cô nhận lấy, mở nắp, nhấp môi: "Cảm ơn." Mạc Ninh Hoan lập tức lắc đầu, mặt đỏ lên: "Không cần, nữ thần đang đọc kịch bản sao?" Mạc Ninh Hoan vốn không cần tham gia cảnh quay ở trường học, vai diễn của cô là đồng nghiệp của Dụ Ngôn, đến phân đoạn đi làm mới có cảnh, nhưng khoảng thời gian này cô không có thông cáo, dứt khoát nói với người đại diện muốn đến đoàn phim quan sát các tiền bối. Người đại diện biết Dụ Ngôn, tất nhiên rất vui mừng, nếu có thể lăng xê một chút thì càng tốt. Thế nên người đại diện của Mạc Ninh Hoan không chỉ đồng ý, còn tự mình lái xe đưa cô đến đây. Mạc Ninh Hoan đã đến hai ngày, trừ việc nghiên cứu kịch bản thì chính là xem Dụ Ngôn diễn, đôi mắt mê mẩn còn không dám chớp một lần. Đoàn phim có người trêu đùa có người cười nhạo có người châm chọc, cô hoàn toàn không để bụng, chỉ một lòng nhào vào nữ thần của mình, chú ý đưa nước uống đưa đồ ăn, nếu không phải nhát gan, cô còn muốn xoa vai đấm lưng cho Dụ Ngôn nữa. Dụ Ngôn nghe tiếng gọi, mím môi: "Em gọi tôi Dụ Ngôn là được rồi." "Vậy sao được!" Mạc Ninh Hoan lập tức đứng lên: "Sao em có thể gọi thẳng tên chị được!" Dụ Ngôn bị động tác khoa trương kia chọc cười, là nụ cười xuất phát từ nội tâm, trái tim nhỏ bé của Mạc Ninh Hoan nhảy bình bịch, khuôn mặt tròn trở nên đỏ hồng, cô vò đầu, có chút ngượng ngùng. "Chọn một đi." "Gọi tôi Dụ Ngôn, hoặc là Ngôn Ngôn." Nội tâm Mạc Ninh Hoan nhảy ra hai chữ, ôi vãiiii. Đầu óc choáng váng, bụng lại như mở cờ, há miệng muốn gọi Dụ Ngôn, lại không biết phải gọi thế nào, cuối cùng cắn răng nói: "Vậy em gọi chị là Dụ lão sư, được không ạ?" Dụ Ngôn thấy cô bé chỉ vì cách xưng hô mà bối rối rất lâu, bỗng chốc nhớ lại trước kia. Khi cô và Tăng Khả Ny ở bên nhau, hai người vẫn gọi thẳng tên thật của đối phương, nhưng làm thế nào cũng không quen miệng được, mỗi lần gọi Khả Ny đều có cảm giác hết sức thẹn thùng. Một lần vào tiết tự học buổi tối, các bạn học đều đã rời đi gần hết, Tăng Khả Ny vẫn còn ôn bài, cô đi qua muốn nhắc phải về phòng, lại bị kéo xuống ngồi bên cạnh. Xung quanh còn mấy bạn học chưa đi đang xì xào thảo luận chuyện bài tập, hai cô dựa đầu vào nhau, Dụ Ngôn nhỏ giọng hỏi: "Sao thế?" Tăng Khả Ny bình thản nhìn cô, cuối cùng mới nói: "Chơi trò em viết chị đoán không?" Dụ Ngôn gật đầu: "Chơi." Tăng Khả Ny đặt tay cô trong tay mình, cúi đầu viết chữ, Dụ Ngôn lúc ấy chỉ mải mê nhìn góc nghiêng xinh đẹp cùng biểu cảm nghiêm túc của cô ấy, hoàn toàn không để ý xem trong lòng bàn tay đang được viết gì, đến khi Tăng Khả Ny viết xong ngẩng đầu, hỏi: "Chữ gì đây?" Cô sửng sốt, nũng nịu: "Chị viết lại đi." Tăng Khả Ny cười, gật đầu viết lại lần nữa. Lần này cô không dám phân tâm, chăm chú nhìn vào động tác của người kia, đầu ngón tay ấm áp lướt trên lòng bàn tay mình, mang đến từng đợt run rẩy, cô nén xúc động muốn nắm chặt tay Tăng Khả Ny, ghi nhớ hai chữ kia. "Khả Ny?" Vừa gọi cái tên này ra, Dụ Ngôn cười một tiếng, Tăng Khả Ny nhìn nụ cười kia, ánh đèn dây tóc chiếu vào đôi mắt, sáng như sao trời. "Nữ thần? Có phải chị không thích cách gọi này?" Mạc Ninh Hoan thấy cô chỉ nhìn mình mà không nói chuyện, ánh mắt tựa như xuyên thấu qua nhìn người khác. Dụ Ngôn hoàn hồn, lắc đầu: "Không phải, tôi rất thích." Mạc Ninh Hoan cười xán lạn: "Vậy em gọi chị là Dụ lão sư nhé." Dụ Ngôn cười, không nói gì nữa. Quyết định cách gọi xong, Mạc Ninh Hoan cúi đầu, cắn môi nói: "Dụ lão sư, có chỗ này em không hiểu lắm, muốn hỏi ý kiến của chị được không ạ?" Dụ Ngôn nghiêng đầu: "Chỗ nào?" Mạc Ninh Hoan thấy cô đột nhiên nghiêng mình đến, bên mũi còn quanh quẩn hương thơm, đầu óc lập tức choáng vàng, cô nuốt nước miếng, nhìn chằm chằm góc nghiêng xinh đẹp của Dụ Ngôn, ngón tay chỉ vào kịch bản hơi run: "Chỗ, chỗ này." Dụ Ngôn nhìn vào kịch bản, cười: "Chỗ này rất đơn giản, em chỉ cần biểu đạt hai loại tâm trạng, tiện nhất là dùng ánh mắt, ngôn ngữ cơ thể không cần quá khoa trương..." Chung Thần ra khỏi phòng nghỉ liền thấy Mạc Ninh Hoan cùng Dụ Ngôn dựa vào nhau nói chuyện, hình ảnh này dường như rất hay xuất hiện suốt hai ngày nay, chỉ cần Dụ Ngôn diễn xong, Mạc Ninh Hoan liền bay đến, Dụ Ngôn bình thường không thay đổi sắc mặt với bất kỳ người nào, lúc này thái độ cũng khác đi, rõ ràng cho phép cô ấy đến gần mình. Nếu không phải vì Mạc Ninh Hoan là nghệ sĩ, Chung Thần thật sự có loại cảm giác khó giữ bát cơm của mình. Không cần đưa nước, không cần che nắng, không cần quạt mát, Chung Thần giống hệt phông nền, như một người không tồn tại, cô cầm kịch bản, vừa mới chuẩn bị đi qua liền nghe thấy có người gọi: "Trợ lý Chung." Cô quay đầu, thấy Lưu Lệnh Tư ngồi cách đó không xa, ngoắc tay với mình: "Pha giúp tôi một cốc cà phê, cảm ơn." Chung Thần vừa định từ chối, liền nhớ đến lời dặn của Bạch tỷ. "Bây giờ chị không rảnh chọn trợ lý cho em ấy, nhờ em vất vả một chút chạy hai bên ở đoàn phim vậy." Chung Thần gật đầu: "Được rồi." Nói xong chạy đến bên Dụ Ngôn đưa kịch bản, rồi mới đi qua chỗ Lưu Lệnh Tư lấy cốc, pha cà phê xong đặt xuống bàn, liền nghe được Lưu Lệnh Tư đang nói chuyện cùng người khác. Chung Thần vốn không có ý định nghe lén người ta nói chuyện, nhưng Lưu Lệnh Tư luôn nhắc đến tên Dụ Ngôn hết lần này đến lần khác. Chắc chắn là lại nói xấu Dụ Ngôn. Chung Thần ôm ý nghĩ này, lượn lờ bên cạnh Lưu Lệnh Tư, không chịu rời đi. Cô gái ngồi cạnh Lưu Lệnh Tư hỏi: "Mấy người có để ý không, Dụ Ngôn với Mạc Ninh Hoan dạo này rất thân nha." "Không phải Mạc Ninh Hoan thích cô ấy sao, người ta muốn được bám đuôi đấy chứ." "Muốn được bám sao?" "Sao không cần? Chính ai đó nói, miếng thịt đến bên miệng, sao có thể không ăn." "À --- hóa ra là có ý này." Mấy người thì thầm nói nhỏ khiến Chung Thần phát cáu, vừa định ho khan liền nghe Lưu Lệnh Tư nói: "Mọi người nghĩ nhiều quá rồi." "Dụ Ngôn không quan tâm đến sắc đẹp cô bé kia đâu." "Nhưng thật ra tôi lại nghe được tin này." Mọi người xúm lại nhìn cô, ngay cả Chung Thần cũng không tự chủ dựng tai lên, Lưu Lệnh Tư cố ý hạ giọng: "Tôi nghe nói, người đại diện của cô ấy muốn cô ấy tiếp cận Dụ Ngôn nhiều hơn, đến khi quay phim sẽ tiện lăng xê." Dù sao Dụ Ngôn vừa mới thừa nhận mình là đồng tính, còn là cái tên lớn, đối với Mạc Ninh Hoan vừa mới xuất đạo mà nói, cô ấy là cái cột lăng xê trăm lợi không một hại. Dù gì cũng là lăng xê, không phải thật lòng, đến lúc nổi tiếng chỉ cần đưa đẩy nói hai người là bạn bè liền được. Đúng là một bước đệm tuyệt vời. Mọi người bừng tỉnh, lập tức có người nói: "Tôi biết ngay mà, bảo sao Mạc Ninh Hoan bám Dụ Ngôn như vậy, hóa ra là muốn lăng xê." "Hôm trước tôi còn thấy có người chụp trộm hai người đấy." "Thật không, hình như tôi cũng nhìn thấy." Nói sao biết vậy, bình thường nếu có chuyện phát sinh, còn chưa tận mắt nhìn thấy, những lời bịa đặt đã xuất hiện trước, cùng lắm về sau nói một câu nhìn nhầm, biến mọi chuyện thành một trò đùa vô hại. Nhưng với một số người, đây lại là dấu vết nặng nề trong lòng. Chung Thần đến bên cạnh Dụ Ngôn ngồi xuống, thấy Dụ Ngôn vẫn đang thảo luận kịch bản cùng Mạc Ninh Hoan, nói: "Ngôn Ngôn, anh Lý nhờ em bảo chị qua thử trang một lát." Dụ Ngôn nhíu mày: "Thử trang?" Ngay sau cô đó hiểu ra, có thể vì cảnh diễn tiếp theo khác trước, cô đứng dậy nói với Mạc Ninh Hoan: "Lát nữa tôi quay lại, em tự xem trước đi." Mạc Ninh Hoan gật đầu: "Vâng, Dụ lão sư." Thái độ một mực cung kính, bình thường Chung Thần thích dáng vẻ lễ phép này, tuy rằng cướp nhiều việc của mình, nhưng cô biết Mạc Ninh Hoan vẫn là người hâm mộ của Dụ Ngôn, lại đối xử với Dụ Ngôn vô cùng chân thành, cô mới dung túng cô ấy ở cạnh Dụ Ngôn, không nghĩ, người này lại chỉ muốn lăng xê bản thân. Vẻ mặt Chung Thần rất không vui.
Dụ Ngôn đi đến phòng trang điểm, lúc vào cửa đụng phải anh Lý, cô chào hỏi: "Anh Lý, anh gọi em sao?" Anh Lý ngạc nhiên: "Đâu có." Dụ Ngôn quay đầu, nhìn về phía Chung Thần: "Chuyện gì thế?" Chung Thần gãi đầu, tỏ ra vô tội: "Chắc là em nghe nhầm." Dụ Ngôn vòng tay trước ngực, vẫn cầm kịch bản, cười như không cười: "Nói rõ ràng." Đôi mắt sáng như lửa không có ý cười, cằm kéo căng, sống lưng thẳng tắp, khí thế đột nhiên hạ xuống, Chung Thần im lặng vài giây, ngẩng đầu: "Ngôn Ngôn, Mạc Ninh Hoan cố ý tiếp cận chị." "Cô ta muốn bám theo chị để lăng xê cho mình." "Chị đừng đến gần cô ta nữa." Dụ Ngôn nhìn đôi mắt lo lắng của cô ấy, lông mày hiện lên sắc bén, cười bất đắc dĩ: "Lại nghe chuyện linh tinh ở đâu?" Với tính cách của Chung Thần, em ấy sẽ không nghĩ xấu về người khác như vậy, cũng sẽ không vô duyên vô cớ đột nhiên thế này. Chung Thần hít sâu, cúi đầu: "Nghe được trong đoàn phim." Dụ Ngôn: "Yên tâm, chị có chừng mực." Nhưng Chung Thần nói đúng, cô quả thật quá thân thiết với Mạc Ninh Hoan, câu nói kia coi như một lời nhắc nhở, Chung Thần nghe vậy thở phào: "Vậy chị nhớ không được tiếp xúc quá nhiều với cô ta đấy." Dụ Ngôn cười: "Biết rồi." Chung Thần nhẹ lòng, đi theo Dụ Ngôn trở lại. Mạc Ninh Hoan đang đọc kịch bản chờ cô quay lại, nhìn thấy Dụ Ngôn lập tức cong môi cười: "Dụ lão sư, chị về rồi." Chung Thần đứng sau Dụ Ngôn nín thở, chờ Dụ Ngôn nói em đi đi, tôi muốn đọc kịch bản, không ngờ, Dụ Ngôn lại cười nói: "Ừ, chúng ta đang nói đến đâu rồi? Tiếp tục thôi." Mạc Ninh Hoan hớn hở chỉ vào kịch bản: "Đây ạ." Chung Thần: ... Đã nói không nên tiếp xúc quá nhiều mà? Cô bĩu môi đứng cạnh Dụ Ngôn, không chú ý dưới tàng cây kia có người đang đứng, ánh mắt sáng rực nhìn về phía mình, đôi mày thỉnh thoảng nhăn lại. Trợ lý Tăng Khả Ny hỏi: "Tăng tổng, có vấn đề gì ạ?" Tăng Khả Ny nhìn hai người kề sát cạnh nhau, đầu trái tim như bị kim đâm vào, đau đến nỗi khiến sắc mặt trắng bệch, bàn tay cô từ từ nắm chặt, trầm giọng nói: "Không có gì." Trợ lý thấy cô vẫn nhìn về phía trước không chớp mắt, nhỏ tiếng nhắc nhở: "Tăng tổng, sắp đến giờ họp." Tăng Khả Ny trầm mặc một lúc, gật đầu: "Ừ." Ánh mắt vẫn nhìn về phía Dụ Ngôn không rời. Dụ Ngôn phát hiện phía sau có ánh mắt khác thường, quay đầu lại, chỉ nhìn thấy dưới tàng cây trống không, gió thổi qua tán lá, nhấc lên lay động thật nhỏ.
Dụ Ngôn đi đến phòng trang điểm, lúc vào cửa đụng phải anh Lý, cô chào hỏi: "Anh Lý, anh gọi em sao?" Anh Lý ngạc nhiên: "Đâu có." Dụ Ngôn quay đầu, nhìn về phía Chung Thần: "Chuyện gì thế?" Chung Thần gãi đầu, tỏ ra vô tội: "Chắc là em nghe nhầm." Dụ Ngôn vòng tay trước ngực, vẫn cầm kịch bản, cười như không cười: "Nói rõ ràng." Đôi mắt sáng như lửa không có ý cười, cằm kéo căng, sống lưng thẳng tắp, khí thế đột nhiên hạ xuống, Chung Thần im lặng vài giây, ngẩng đầu: "Ngôn Ngôn, Mạc Ninh Hoan cố ý tiếp cận chị." "Cô ta muốn bám theo chị để lăng xê cho mình." "Chị đừng đến gần cô ta nữa." Dụ Ngôn nhìn đôi mắt lo lắng của cô ấy, lông mày hiện lên sắc bén, cười bất đắc dĩ: "Lại nghe chuyện linh tinh ở đâu?" Với tính cách của Chung Thần, em ấy sẽ không nghĩ xấu về người khác như vậy, cũng sẽ không vô duyên vô cớ đột nhiên thế này. Chung Thần hít sâu, cúi đầu: "Nghe được trong đoàn phim." Dụ Ngôn: "Yên tâm, chị có chừng mực." Nhưng Chung Thần nói đúng, cô quả thật quá thân thiết với Mạc Ninh Hoan, câu nói kia coi như một lời nhắc nhở, Chung Thần nghe vậy thở phào: "Vậy chị nhớ không được tiếp xúc quá nhiều với cô ta đấy." Dụ Ngôn cười: "Biết rồi." Chung Thần nhẹ lòng, đi theo Dụ Ngôn trở lại. Mạc Ninh Hoan đang đọc kịch bản chờ cô quay lại, nhìn thấy Dụ Ngôn lập tức cong môi cười: "Dụ lão sư, chị về rồi." Chung Thần đứng sau Dụ Ngôn nín thở, chờ Dụ Ngôn nói em đi đi, tôi muốn đọc kịch bản, không ngờ, Dụ Ngôn lại cười nói: "Ừ, chúng ta đang nói đến đâu rồi? Tiếp tục thôi." Mạc Ninh Hoan hớn hở chỉ vào kịch bản: "Đây ạ." Chung Thần: ... Đã nói không nên tiếp xúc quá nhiều mà? Cô bĩu môi đứng cạnh Dụ Ngôn, không chú ý dưới tàng cây kia có người đang đứng, ánh mắt sáng rực nhìn về phía mình, đôi mày thỉnh thoảng nhăn lại. Trợ lý Tăng Khả Ny hỏi: "Tăng tổng, có vấn đề gì ạ?" Tăng Khả Ny nhìn hai người kề sát cạnh nhau, đầu trái tim như bị kim đâm vào, đau đến nỗi khiến sắc mặt trắng bệch, bàn tay cô từ từ nắm chặt, trầm giọng nói: "Không có gì." Trợ lý thấy cô vẫn nhìn về phía trước không chớp mắt, nhỏ tiếng nhắc nhở: "Tăng tổng, sắp đến giờ họp." Tăng Khả Ny trầm mặc một lúc, gật đầu: "Ừ." Ánh mắt vẫn nhìn về phía Dụ Ngôn không rời. Dụ Ngôn phát hiện phía sau có ánh mắt khác thường, quay đầu lại, chỉ nhìn thấy dưới tàng cây trống không, gió thổi qua tán lá, nhấc lên lay động thật nhỏ.