[BHTT][Cương Hảo Dụ Kiến Ny] NGƯỜI CŨ CÒN THƯƠNG (cover)
Chương 168. Trà sữa
Tăng Khả Ny phát hiện Dụ Ngôn dạo này khá dính mình, chăm chỉ nhắn tin gọi điện thoại hơn, còn có thể canh chuẩn lúc mình vừa họp xong, không làm phiền công việc thường ngày, quan trọng nhất là giờ nghỉ trưa sẽ "vô tình" đến thăm, kéo mình ra ngoài ăn trưa, hỏi ít chuyện đi làm. Không phải chuyện công việc của công ty. Mà là chuyện phiếm vụn vặt. Ví dụ như tin đồn trong văn phòng, mỗi lần bị hỏi Tăng Khả Ny đều mờ mịt, lắc đầu: "Không rõ lắm." Dụ Ngôn sẽ im lặng trong giây lát, sau đó đáp lại: "Ồ." Cách cư xử kỳ lạ khiến Tăng Khả Ny không muốn để ý cũng khó. Được rồi, cô thừa nhận mình rất thích cảm giác bị "kiểm tra" như vậy, chỉ là đây không phải vấn đề, vấn đề là --- cô và Dụ Ngôn vẫn chia chăn ngủ. Mỗi tối đều bị trêu chọc đến nóng bừng, miệng lưỡi khô khốc, sau đó Dụ Ngôn hờ hững bỏ lại một câu: "Đêm nay không thoải mái, không có hứng, không muốn làm." Bốn ngày trôi qua, dưới mắt Tăng Khả Ny đã hiện quầng thâm. Thấy Tăng Khả Ny có vẻ phờ phạc, Tiếu Tri Thu quan tâm hỏi: "Tăng tổng, cuộc họp buổi sáng bị hủy, ngài có cần nghỉ ngơi không?" Biết cô ấy muốn hỏi gì, cô nói: "Hôm nay Cô Dụ đã đi quay phim ngắn." Tăng Khả Ny liếc nhìn cô, gật đầu: "Nghỉ ngơi đi." Nằm trong phòng nghỉ lăn qua lăn lại không ngủ được, Tăng Khả Ny ngồi dậy, nhắn tin cho Dụ Ngôn: Kết thúc có muốn chị đến đón em không? Dụ Ngôn đang trang điểm, Chung Thần đưa điện thoại tới nói có tin nhắn, cô liếc nhìn, thấy là Tăng Khả Ny gửi, cô suy nghĩ rồi trả lời: Không cần đâu, em cũng không biết mấy giờ mới kết thúc. Vì có cảnh quay đêm, nên cô cũng không biết mấy giờ sẽ xong. Sau khi trả lời Tăng Khả Ny, cô đưa điện thoại cho Chung Thần, tiếp tục để chuyên viên trang điểm thoa phấn lên mặt mình. Trong phim ngắn, cô vào vai Sở Dương, cô gái yêu nhưng không thừa nhận, tự mình đẩy Hạ Thu đi xa rồi hối hận. Bối cảnh được chọn ở trường trung học, là trường cũ của các cô. Dụ Ngôn lướt qua chuyên viên trang điểm nhìn xung quanh, hình ảnh khi quay phim thần tượng ở nơi đây ba năm trước vẫn rõ mồn một ngay trước mắt, có điều bộ phim ấy đã bị đắp chiếu, về sau cô còn nghe được phong thanh, nói phong thủy của Kính Âu có vấn đề, làm phim xong đều không được chiếu, ngay cả phim thần tượng đã hoàn thành, đã được lên lịch còn bị hạ xuống, thật sự kỳ lạ. Xưa nay cô không tin những thứ lí do lí trấu này, nhưng đôi khi không thể không thừa nhận, mọi thứ đều đã sớm được quyết định trong bóng tối. Trước kia Bạch Vũ Đường một lòng hy vọng cô sẽ trở lại trong tầm mắt của khán giả qua bộ phim thần tượng kia, không ngờ phim cổ trang mới là cơ hội để gặp lại cộng đồng mạng trước, thế sự khó liệu. Dụ Ngôn còn chưa thu ánh mắt về liền nghe thấy âm thanh ồn ào. Một nhóm học sinh cao trung đang bị bảo vệ chặn ở ngoài, trên tay mỗi bạn đều cầm đồ uống, thấy cô nhìn qua liền không nhịn được vẫy tay: "Ngôn Ngôn!" "Ngôn Ngôn!" "A a a a a a Ngôn Ngôn nhìn tôi kìa! Nhìn tôi kìa! "Vớ vẩn, đang nhìn tôi!" Phim ngắn lấy bối cảnh ở trường cao trung, vậy nên "lấy tư liệu tại chỗ", diễn viên quần chúng chính là các học sinh cao tam trong trường, trong đó có không ít người hâm mộ Dụ Ngôn, nghe tin cô đang ở đây trang điểm liền túm tụm tốp năm tốp ba đến hò hét. Tiếng hò hét rất lớn, bảo vệ suýt nữa không ngăn được, dù sao cũng chỉ là trẻ em, họ cũng không dám cưỡng chế quá mức, cứ vậy xô xô đẩy đẩy. Trang điểm xong, Dụ Ngôn đi qua, đứng trước mặt các nữ sinh, nở nụ cười nhẹ nhàng: "Các bạn về lớp trước đi." Một câu nói còn có tác dụng hơn giáo viên. "Ngôn Ngôn nói thế nào thì chính là thế đấy!" "Lên lớp lên lớp lên lớp học bài!" "Ngôn Ngôn em yêu chị!" "Em cũng yêu chị!" Dụ Ngôn vẫy tay, các nữ sinh lưu luyến không nỡ rời khỏi. Lưu Lệnh Tư đứng sau Dụ Ngôn, thấy cô mặc đồng phục học sinh, gương mặt trang điểm nhẹ nhàng, tóc buộc cao sau đầu, khi vẫy tay khuôn mặt tràn đầy ý vui, nét mặt không chút căng thẳng, trên môi là nụ cười nhẹ nhàng. Hình ảnh trước mắt dần dần hợp lại cùng Dụ Ngôn trong trí nhớ, Lưu Lệnh Tư khẽ nheo mắt. "Lệnh Tư!" Đạo diễn gọi: "Dụ Ngôn, hai em đến đây!" Đầu phim là cảnh hai người gặp nhau lần đầu trên sân trường. Giờ nghỉ trưa, Sở Dương vốn không thích ở trong phòng học ngồi dưới tàng cây, gặp gỡ Hạ Thu đang tìm nơi để chuẩn bị ôn bài. Hai người cứ vậy cùng ngồi dưới một thân cây, một nghiêm túc ôn bài, một tựa vào cây nghỉ ngơi. Gió nhẹ thoảng qua, mang theo hương hoa không biết tên, xung quanh đều yên tĩnh. Không lâu sau, Hạ Thu lặng lẽ quay đầu nhìn Sở Dương, rồi rất nhanh cúi xuống, khóe môi nâng lên thành một nụ cười. Cô biết đây là Sở Dương, cũng cố ý tiếp cận, giờ đây được như ý nguyện ngồi bên cạnh người ấy, cô không thể kìm nén được những tâm tư vui sướng trong lòng. Từ đó hai người bắt đầu quen thuộc, không cần hẹn cũng sẽ đến nơi đây mỗi ngày. "Chuẩn bị xong chưa?" Đạo diễn nhìn Đào Ỷ Đông: "Lát nữa em phải chú ý đến thay đổi trong biểu cảm, cố gắng ngượng ngùng, hiểu chứ?" Lưu Lệnh Tư đã hợp tác với người này nhiều lần, gật đầu: "Em hiểu rồi." Đạo diễn hô: "Quay một lần tìm cảm giác trước." Tất cả đã chuẩn bị sẵn sàng, đạo diễn hô bắt đầu, ống kính hướng về phía trước. Dụ Ngôn ngồi trên băng ghế, sau lưng là một cây tùng. Đã nhiều năm trôi qua, trên thân cây chằng chịt vết nứt. Đang chuẩn bị nghỉ trưa, cô chợt nghe thấy có người gọi mình: "Bạn học, chỗ này có ai ngồi chưa?" Dụ Ngôn mở mắt, thấy Lưu Lệnh Tư đang nhìn mình, cô thu chân về: "Không có ai." Lưu Lệnh Tư ngồi xuống bên cạnh cô, giải thích: "Hôm nay trời nắng quá." Chỉ có bàn ghế dưới cái cây này là râm mát, Dụ Ngôn nhìn xung quanh, không nhẹ không nhạt hắng giọng. Lưu Lệnh Tư ngồi bên cạnh bắt đầu ôn bài. Dụ Ngôn nhắm mắt tựa vào thân cây ngủ. Đạo diễn chăm chú nhìn Lưu Lệnh Tư, thấy động tác cầm bút của cô khẽ ngừng lại, lơ đãng ngước mắt nhìn Dụ Ngôn, mặc dù cúi đầu cụp mi, nhưng vẫn có thể thấp thoáng bắt được nụ cười và khoảnh khắc vui vẻ vào ống kính, tựa như đối với cô, chỉ cần ngồi bên cạnh người ấy đã là điều hạnh phúc nhất. Đây không phải lần đầu tiên đạo diễn hợp tác với Lưu Lệnh Tư, nhưng là lần đầu tiên thấy cô thể hiện một vai diễn hoàn hảo như vậy. "OK! Cảnh tiếp theo!" Tiếng hô của đạo diễn làm Lưu Lệnh Tư hoàn hồn. Chuyên viên trang điểm lập tức đến bổ trang cho hai cô. Mấy cảnh quay liên tiếp hoàn thành, sau đó là đến lượt các cảnh quay góc. Buổi chiều sẽ quay cảnh trong lớp học. Sở Dương và Hạ Thu không học cùng lớp, nhưng phòng học ở cạnh nhau, vì thế mỗi lần hết giờ Sở Dương luôn đi qua lớp của Hạ Thu. Thường xuyên gặp nhau giờ nghỉ trưa, cô không khỏi để ý đến Hạ Thu hơn, mỗi lần đi qua cửa sổ đều sẽ nhìn Hạ Thu. Đôi khi chạm phải ánh mắt của Hạ Thu, hai người đều không hẹn mà cùng nở nụ cười, tựa như cùng cất giữ một bí mật không thể nói ra. Những cảm xúc khó hiểu cứ thế sinh sôi, cuối cùng lên men trong một cơn mưa lớn. Hiện tại đã quay đến cảnh lên men này, buổi tối quay cảnh đêm, trong hôm nay sẽ tranh thủ hoàn thành phân cảnh ở trường cao trung, ngày mai đến trường đại học lấy cảnh. Thời gian rất vội, lúc ăn trưa Dụ Ngôn nhận được thông báo của đạo diễn, tốt nhất là buổi tối sau khi quay xong sẽ đến thẳng khách sạn ở gần trường đại học, phòng đã được đặt, năm giờ sáng mai đã phải quay, đêm nay đoán chừng đến mười hai giờ mới kết thúc, khoảng cách cũng chỉ có năm tiếng, chưa kể thời gian đi đường. Vì thế ăn trưa xong, cô liền gọi cho Tăng Khả Ny nói tối nay mình không về nhà. "Không về?" Tăng Khả Ny ngồi dậy từ trên giường: "Phải quay đến rất muộn sao?" Dụ Ngôn mặc đồng phục, đứng tựa lưng sau gốc cây, khẽ cười: "Muộn lắm, ngày mai còn phải dậy sớm." Tăng Khả Ny: "Muốn chị đến với em không?" Dụ Ngôn từ chối: "Không cần." Vừa nói xong liền nhìn thấy trợ lý đạo diễn đang tìm mình, cô nói: "Được rồi em cúp đây, đạo diễn gọi em." Tăng Khả Ny chưa nói hết lời đã bị cúp máy, cô nhìn chằm chằm màn hình, nhớ lại khoảng thời gian này Dụ Ngôn có gì đó không đúng, đôi mi thanh tú khép lại. Một lúc lâu sau cô mới đứng dậy ra khỏi phòng nghỉ, cũng không bắt đầu làm việc, mà đi đến phòng trà. Đang trong giờ nghỉ trưa, văn phòng yên tĩnh, có mấy người đang nghỉ ngơi. Tăng Khả Ny đi qua mọi người đến trước cửa phòng trà, đúng như dự đoán, nghe được bên trong có tiếng trò chuyện. "Mấy người nói xem, rốt cuộc cô gái trong văn phòng của Tăng tổng là ai?" "Không biết, nghe nói là thiên kim nhà họ Hạ? Không phải khoảng thời gian trước cô này thường xuyên đến công ty nói chuyện đầu tư sao?" "Vớ vẩn, cái cô họ Hạ kia siêu ngang ngược, nếu thật sự ở bên Tăng tổng, chắc chắn đã làm banh nóc công ty từ lâu rồi." "Cũng đúng, cơ mà nghe nói dáng người rất đẹp." "Không phải chứ, tôi nói này, sao mấy người có hứng thú với bạn gái của Tăng tổng vậy? Đồng tính đó!" "Đồng tính thì sao? Tình yêu còn phân biệt giới tính? Tỉnh tỉnh, nhìn xem bây giờ là năm nào rồi được không? Nước ngoài còn được kết hôn đồng giới rồi, cổ hủ!" "Đúng đấy, cô không thấy hai ngày nay ở văn phòng có mấy người chưng diện trang điểm xinh đẹp, xịt nước hoa đến mười mét còn ngửi thấy, còn không phải là muốn Tăng tổng chú ý đến mình sao?" Tăng Khả Ny càng nghe, mặt càng trầm xuống. Cô chắp hai tay sau lưng, quay đầu trở về văn phòng, suy nghĩ thật lâu mới ấn nút gọi nội tuyến: "Trợ lý Tiếu, vào đây một chuyến." ...... Dụ Ngôn quay xong đã là mười một rưỡi, kết thúc sớm hơn một chút so với dự kiến, chỉ là cả ngày quay phim với cường độ cao, còn có "cảnh mưa", đối với người đã nghỉ ngơi lâu như cô thật sự rất mệt. Rời ống kính tẩy trang thay quần áo xong, Lưu Lệnh Tư hỏi cô có muốn ăn đêm không. Dụ Ngôn thầm nghĩ chỉ muốn về ôm gối ngủ, không có hứng ăn đêm, lắc đầu: "Thôi." Thấy cô mệt rã rời, Lưu Lệnh Tư gật đầu: "Vậy chúng ta về." Thấy Dụ Ngôn nhìn, cô nói: "Tôi và cậu đi cùng xe." Dụ Ngôn không có ý kiến. Sau khi lên xe, Chung Thần ngồi ghế phụ lái, Lưu Lệnh Tư và Dụ Ngôn ngồi hàng ghế sau. Từ nơi này đến khách sạn mất khoảng hai mươi phút chạy xe, đường không dài, Dụ Ngôn cũng không ngủ gật, ôm điện thoại trong tay muốn tìm Tăng Khả Ny, kết quả là gửi tin nhắn mấy phút cũng không được trả lời, vì thế cô đành nhàm chán lướt tin tức. Đến cửa khách sạn, Chung Thần xuống mở cửa xe cho hai cô. Dụ Ngôn xuống xe trước. Lưu Lệnh Tư ở phía sau gọi: "Dụ Ngôn." Dụ Ngôn quay đầu: "Hả?" Lưu Lệnh Tư ẩn cùng bóng tối, giọng nói vẫn dịu dàng như mọi khi: "Cảm ơn cậu. Cảm ơn cậu đã đồng ý quay bộ phim ngắn này." Thái độ chân thành làm Dụ Ngôn không biết phải đáp lại ra sao. Chung Thần đứng bên cạnh vẫn luôn nhìn. Dụ Ngôn đưa túi cho cô ấy, nói: "Vào trước lấy khóa đi." Chung Thần nhìn cô rồi nhìn Lưu Lệnh Tư, đi vào khách sạn. Bên cạnh không còn ai, Dụ Ngôn mới trả lời: "Không có gì." Lưu Lệnh Tư tiến lên một bước, vẻ mặt thoải mái không chỉ có nét dịu dàng như mọi khi, mà còn trở nên nhẹ nhõm: "Quay xong bộ phim này, tôi sẽ giải nghệ." "Cái gì?" Dụ Ngôn nhất thời tưởng mình nghe lầm, cô hỏi lại: "Cậu nói cái gì?" Lưu Lệnh Tư bắt được dấu vết tương tự quan tâm trên khuôn mặt trong trẻo lạnh lùng của người kia, cô rũ mắt, vô tư nói: "Tôi nói, quay bộ phim này xong, về sau tôi sẽ không đóng phim nữa." Dụ Ngôn buông hai tay bên người, từ từ nắm chặt, thấp giọng hỏi: "Vì sao?" Lưu Lệnh Tư lắc đầu: "Chỉ là không muốn đóng phim, mệt mỏi, hơn nữa nghề này, cũng không hợp với tôi." Cô đi đến bên cạnh Dụ Ngôn: "Vào nghỉ ngơi sớm một chút, tôi sang cửa hàng bên cạnh mua cốc cà phê." Cô ngẩng đầu: "Có muốn tôi mang cho cậu một cốc trà sữa không?" Ánh mắt Dụ Ngôn trầm xuống, con ngươi đen láy nhìn chằm chằm Lưu Lệnh Tư, không trả lời mà hỏi lại: "Cậu khi đấy, vì sao lại vào ngành này?" Lưu Lệnh Tư ngẩn người, rồi cười: "Nào có nhiều vì sao như vậy, chỉ đơn thuần là có lòng hư vinh, muốn kiếm tiền, muốn được người khác ngưỡng mộ. Được rồi, còn chậm trễ cửa hàng nghỉ mất, cậu vào đi." "Ngủ ngon." Dụ Ngôn khe khẽ trả lời: "Ngủ ngon." Nói xong, cô quay người, đi vào trong khách sạn. Lưu Lệnh Tư ở lại phía sau, nhìn theo bóng lưng thon thả của cô, mỉm cười đi về phía cửa hàng cà phê. Cậu khi đấy, vì sao lại vào ngành này? Vì cô muốn cách người nào đó gần hơn một chút mà thôi. Đứng trước cửa hàng cà phê, bên tai Lưu Lệnh Tư vang lên một đoạn đối thoại. "Dụ Ngôn, sao cậu lại thích trà sữa như vậy?" "Vì ngọt, cậu không cảm thấy trà sữa rất giống cảm giác khi yêu sao? Cực kì ngọt! Cậu thì sao, thích uống gì?" Lưu Lệnh Tư đi vào cửa hàng. Chuông gió vang lên, người phục vụ ngẩng đầu, nở nụ cười chuyên nghiệp. Lưu Lệnh Tư đứng trước quầy thu ngân, nói: "Cảm phiền cho tôi một cốc cà phê đen, không đường."