[BHTT][Cương Hảo Dụ Kiến Ny] NGƯỜI CŨ CÒN THƯƠNG (cover)

Chương 14. Ôm



Dụ Ngôn đến công ty sớm mười lăm phút, khi cô cùng Chung Thần đi vào văn phòng của Bạch Vũ Đường, bên trong đã có người. Lưu Lệnh Tư đang ngồi trên sô pha bấm điện thoại, nghe thấy tiếng mở cửa liền ngẩng đầu, lập tức cười: "Dụ Ngôn. Cậu đến rồi."

Giọng nói rất thân thiết, thái độ dịu dàng, không chút nào nhìn ra hai cô đã từng đối chọi gay gắt.

Dụ Ngôn nghĩ, đây hẳn là điểm cô cần học theo, học cách cười như không có chuyện gì trước người mình không thích.

Cô khẽ gật đầu, vẻ mặt lạnh nhạt.

Lưu Lệnh Tư thấy cô nhìn xung quanh, lại mở miệng: "Đang tìm Bạch tỷ sao? Chị ấy vừa ra ngoài, nói lát nữa chúng ta vào trong thay đồ."

Dụ Ngôn rũ mắt: "Ừ."

Chung Thần đứng phía sau nhỏ giọng hỏi: "Ngôn Ngôn, bây giờ em mua cái gì cho chị ăn nhé?"

Từ trưa hôm qua đến giờ chỉ uống chút nước, là người sắt cũng không chịu nổi, Dụ Ngôn lại không có cảm giác đói, cô phất tay: "Đi pha cho chị cốc cà phê."

"Nhưng mà ---" Chung Thần còn muốn khuyên nữa, Dụ Ngôn nhàn nhạt lườm qua, Chung Thần cúi đầu: "Được rồi."

Đợi đến lúc Chung Thần rời khỏi, Lưu Lệnh Tư nhíu mày: "Ngôn Ngôn, cậu chưa ăn sáng sao? Chỗ tôi có bánh mì đây."

Dụ Ngôn nghiêng đầu, giọng điệu trong trẻo lạnh lùng: "Cảm ơn, không cần."

Lưu Lệnh Tư bị ăn bơ, nhìn góc nghiêng của Dụ Ngôn, lại mím môi cúi đầu bấm điện thoại. Dụ Ngôn ngồi không có việc gì, không khí trong phòng trở nên lúng túng, cô cũng cầm điện thoại lên chơi.

Dụ Ngôn đã không lên Weibo mấy ngày, từ lúc bị Bạch Vũ Đường cắt mạng, mấy hôm nay nay còn bận nghiên cứu kịch bản, cũng không quan tâm đến động tĩnh trên mạng, hiện giờ mới có thời gian rảnh rỗi nhìn một cái.

Đề tài Dụ Ngôn là đồng tính đã giảm nhiệt rất nhiều, hai ngày nay hầu như không thấy nghị luận. Dụ Ngôn hiểu, nguyên nhân phần lớn là vì chính mình khoảng thời gian này rất im lặng, không có một chút tin tức nào, hơn nữa Bạch Vũ Đường còn thỉnh thoảng tung vài tin khác, tìm ít thủy quân can thiệp bên trong, vậy nên tin tức về cô chìm xuống rất nhanh.

Nổi tiếng nhất hiện giờ là Liễu Ngọc Dao.

Liễu Ngọc Dao nhận vai trong phim mới của đạo diễn Mai, hôm nay ra thông báo, ảnh chụp của nam nữ chính còn đang được treo trên hot search. Dụ Ngôn ấn vào xem, thoáng trầm trồ, lướt xuống tiếp, thậm chí thấy tên mình cũng xuất hiện.

--- Các ngươi có biết nữ chính bộ này vốn dĩ là Dụ Ngôn không? Có điều cô ấy xảy ra chuyện, mới đổi thành Liễu Ngọc Dao.

--- Ai nói? Chứng cứ đâu? Chỉ biết gõ phím trên mạng, ngươi nói Dụ Ngôn thì chính là Dụ Ngôn à? Ta chỉ biết hiện tại đã định là Dao Dao của chúng ta, xin đừng lôi người khác vào OK? Không muốn cho người khác ké fame!

--- Ké fame? Dụ Ngôn còn cần phải ké fame Liễu Ngọc Dao? Ngươi nói ngược rồi. Người ta tốt xấu gì cũng là Tam Liệu Thị Hậu trẻ nhất trong vòng, dù là giải thưởng hay sức ảnh hưởng đều chuẩn chỉnh, rốt cuộc fans Liễu Ngọc Dao ăn gì đấy? Còn dám nói ké fame? Đầu óc bị đè rồi à?

--- Các ngươi không thấy lạ sao? Hình như Dụ Ngôn nhiều ngày không có tin gì rồi, không phải bị phong sát rồi chứ?

--- Tôi lại hơi lo chị ấy liệu có thành Tiêu Lệ Thủy tiếp theo không, nói thật, tôi rất thích chị ấy, diễn xuất tốt không làm màu không tai tiếng cũng không thích lăng xê.

--- Tôi cũng thích chị ấy, đặc biệt là đoạn mắng phóng viên, quá đặc sắc!

--- Fans Dụ Ngôn muốn thổ lộ có thể ra chỗ khác không? Không thấy *&^#% à? Nhắc đến người khác dưới Weibo của Dao Dao nhà chúng ta? Bệnh à?

Lại sắp cãi nhau, Chung Thần bưng cà phê đi vào, đưa cho Dụ Ngôn.

Dụ Ngôn đặt điện thoại xuống, nhận cà phê, nhấp miệng.

Hơi đắng.

Mười phút sau, Lưu Lệnh Tư đứng dậy nói với Dụ Ngôn: "Sắp đến giờ rồi, chúng ta vào phòng thay đồ thôi."

Dụ Ngôn đặt cốc xuống, cũng đứng lên.

Lúc vào phòng thay đồ, bên trong đã có người, thử vai hôm nay ngoài nữ chính nữ phụ còn có mấy nhân vật khác, có mấy người Dụ Ngôn biết, mấy người còn lại là lính mới, cô lại không quen.

Trên mạng có câu nói không sai, trong vòng này, ngoại trừ quan hệ, thứ tốt nhất có thể chứng minh thực lực của bản thân chính là giải thưởng.

Dụ Ngôn là Tam Liệu Thị Hậu trẻ nhất trong vòng, mấy giải thưởng nhỏ càng là cầm đến mỏi tay, tuy rằng thời gian này bị tai tiếng quấn thân, nhưng địa vị trong vòng cũng không bị ảnh hưởng, ít nhất mấy người mới kia nhìn thấy cô đôi mắt lập tức sáng lên, như vừa phát hiện ra đại lục mới.

"Vừa rồi là Dụ Ngôn sao?"

"Sao Dụ Ngôn lại ở đây?"

"Chị ấy muốn diễn bộ này sao?"

"Sao trước đấy không nghe tin gì?"

"Đệch, là nữ thần Dụ Ngôn của tôi sao? Tôi không hoa mắt đấy chứ?"

Tiếng xì xào truyền đến, Dụ Ngôn bình thản đi qua mọi người, nhận lấy quần áo Chung Thần đưa, vào phòng thay đồ, Lưu Lệnh Tư không có trợ lý, là nhân viên công ty hỗ trợ mang quần áo đến.

Những người khác cũng phát hiện cô ấy rất nhanh, tiếng xì xào bàn tán càng lớn.

"Đấy không phải Lưu Lệnh Tư sao?"

"Là ai?"

"Lưu Lệnh Tư diễn [Mộng Đêm], nghe nói được đào đến Kính Âu rồi."

"Các cậu không biết sao? Cô ấy với Dụ Ngôn cùng một người đại diện"

"Cái gì!"

Cô gái vừa nói mặc váy liền áo màu đỏ, mặt búp bê, buộc tóc đuôi ngựa, lúc nói chuyện hất đuôi tóc: "Lưu Lệnh Tư lại có thể dùng chung người đại diện với nữ thần của tôi?"

"Kiếp trước thắp hương cầu nguyện sao?"

Những người khác liếc mắt nhìn cô gái nọ, cười: "Đúng đúng, tiếc là cậu không thắp đủ."

Cô gái bị coi nhẹ lại không nhận ra lời trêu chọc, vẻ mặt cực kỳ hâm mộ nhìn về phía hai phòng thay đồ.

Mấy phút sau, Dụ Ngôn từ bên trong đi ra.

Tất cả mọi người đều không tự chủ nhìn về phía cô.

Dụ Ngôn bước trên giày cao gót, mặc đồ công sở màu vàng nhạt, váy nửa người, tóc dài uốn nhẹ xõa sau lưng, dáng người yểu điệu, chỉ cần một bóng hình đã khiến người khác cảm thấy phong tình vô hạn. Nhưng khi cô thoáng ngước lên, ánh mắt nhìn về phía mọi người, loại khí thế cao quý lãnh diễm ập vào trước mặt, làm người khác không tự chủ được cúi đầu.

Có một số người học được kiêu ngạo, lại giống như một giá sách hữu hình nhưng trống rỗng, không thể thu được lòng người.

Dụ Ngôn lại khác, có lẽ cũng vì gia cảnh nhà cô, từ nhỏ đã được giáo dục hun đúc, trên người có loại khí chất bẩm sinh, từ trong ra ngoài đều tản ra ưu nhã, trời sinh quý phái kiêu ngạo.

Loại khí chất này không sắc bén, không dọa người, nhưng khiến người ta chùn bước, không dám tùy tiện đến gần.

Hơn nữa địa vị của Dụ Ngôn trong giới càng làm cho người khác kiêng kị.

Tất cả mọi người mấy mặt nhìn nhau, lại không có ai dám tiến lên nói chuyện, ngay cả cô gái mặc váy đỏ vừa mới hào hứng, giờ phút này cũng hơi đỏ mặt, không dám bước lên.

Dụ Ngôn ngồi trước gương đọc kịch bản, bình thản ung dung.

Thử vai hôm nay là cảnh nữ chính lần đầu tiên bộc lộ tài năng, bị nữ phụ, cũng chính là Lưu Lệnh Tư trong vai Trần Nhạc Nhạc, hãm hại bán đứng tin tức nội bộ của công ty, với sự trợ giúp của nam chính, cô ấy đã thu thập chứng cứ chứng minh sự trong sạch của mình.

Nội dung thử vai là cảnh nữ chính giằng co cùng Trần Nhạc Nhạc.

Dụ Ngôn nghiên cứu về tâm trạng nhân vật trong kịch bản, nhân vật Triệu Tiểu Khả của cô là nhân viên mới bị chèn ép, một mực giấu mình, lần này bị hãm hại cũng không có ai nghe giải thích, hết đường chối cãi, cô ấy dù chịu thương chịu khó cũng không tránh khỏi tức giận, nên thời điểm đối đầu sẽ không nhát gan như thường ngày không dám nói lời nào, mà thay vào đó là dựa vào đạo lý để bảo vệ quyền lợi của mình.

Từ lúc mới đi làm vẫn luôn ẩn nhẫn đến lần đầu tiên bùng nổ, đặt trong kịch bản có thể là một khoảng thời gian rất dài, nhưng đây chỉ là thử vai ngắn ngủi mấy phút, trong mấy phút này, tâm trạng sẽ thay đổi liên tục, không có nhiều lời thoại, quả thật rất không dễ dàng.

Đây cũng là lý do đạo diễn Triệu chọn cảnh này để thử vai.

Sau đoạn bùng nổ này, Triệu Tiểu Khả bắt đầu thay đổi, cuối cùng mới sánh vai bên nam chính làm chủ công ty.

Dụ Ngôn không lo lắng về kỹ thuật diễn của mình, vì mấy ngày này cô vẫn luôn luyện tập cảnh này, cô lo lắng về Lưu Lệnh Tư, chỉ sợ cô ấy không có biện pháp nhập vai.

Tự thôi miên bản thân.

Dụ Ngôn lúc mới đi diễn đã dùng cách này, rất có hiệu quả.

Thời điểm cửa phòng nghỉ bị mở ra, một người xuất hiện, trên gương mặt mang theo nụ cười chuyên nghiệp, không nhanh không vội lên tiếng: "Thử vai lập tức bắt đầu, Dụ lão sư, Lưu lão sư, mời sang bên này."

Nói xong nghiêng thân mình, hơi cúi lưng, Dụ Ngôn cầm kịch bản đưa cho Chung Thần, đứng dậy, Lưu Lệnh Tư đi theo sau.

Hai người cùng ra khỏi phòng nghỉ.

Từ phòng nghỉ đến sân khấu thử vai là một đoạn đường, Dụ Ngôn cùng Lưu Lệnh Tư đi song song, nửa đường không nói chuyện. Đến ngã rẽ, Lưu Lệnh Tư cúi đầu gọi: "Ngôn Ngôn."

Dụ Ngôn nghiêng đầu, bình thản nhìn vào mắt cô ấy, cũng không đáp lại, Lưu Lệnh Tư rũ mắt: "Thử vai xong có thời gian không? Tôi muốn nói chuyện với cậu."

Trên mặt vẫn là nụ cười dịu dàng, Dụ Ngôn thu tầm mắt lại: "Thật có lỗi, không rảnh."

"Tôi và Tăng Khả..."

Lời còn chưa nói hết đã nghe thanh âm từ góc rẽ truyền đến.

"Tăng tổng còn trẻ hơn so với tôi tưởng tượng."

Khóe môi Tăng Khả Ny khẽ cong lên: "Đạo diễn Triệu quá khen, ngài thoạt nhìn cũng rất trẻ."

Tiếng cười sang sảng vang lên, Dụ Ngôn ngẩng đầu, phía trước quả nhiên là Tăng Khả Ny cùng đạo diễn Triệu.

Đạo diễn Triệu cũng nhìn thấy cô và Lưu Lệnh Tư, vẫy tay: "Dụ Ngôn."

Dụ Ngôn và đạo diễn Triệu đã từng hợp tác một lần, không tính xa lạ, liền đi qua chào hỏi: "Đạo diễn Triệu."

Lưu Lệnh Tư cũng chào hỏi theo: "Chào đạo diễn Triệu."

Đạo diễn Triệu đã gặp Lưu Lệnh Tư một lần, gật đầu.

Mọi người đến nơi thử vai, một người chạy đến, nói với đạo diễn Triệu: "Đạo diễn, biên kịch tìm ngài."

Đạo diễn Triệu gật đầu: "Hai cô cứ đi trước, tôi sẽ lập tức qua."

"Tăng tổng, xin lỗi không thể tiếp cô lâu hơn."

Tăng Khả Ny gật đầu, nhìn đạo diễn Triệu rời đi.

Các cô rất nhanh đã đến nơi thử vai, nhân viên công tác mỉm cười: "Dụ lão sư, Lưu lão sư, thử vai ở bên trong."

Lại cung kính với Tăng Khả Ny: "Tăng tổng, tôi có việc đi trước."

Tăng Khả Ny hắng giọng, nhân viên kia xoay người rời đi.

Bốn người đứng ở cửa ra vào, ai cũng không nói chuyện, Dụ Ngôn không thích bầu không khí kỳ quái thế này, cô vặn nắm cửa chuẩn bị mở, không nghĩ bên trong có người đi ra, cửa bị người bên trong kéo, Dụ Ngôn không kịp thu lực, thân mình nghiêng xuống, cô nhanh chóng buông tay đề phòng bị ngã, nhưng dưới chân là giày cao gót, thân mình vẫn lảo đảo một chút.

Tăng Khả Ny nhanh tay lẹ mắt ôm lấy eo của cô, một tay khác nắm lấy cánh tay cô.

Dụ Ngôn rất gầy, vòng eo tinh tế, trên người có hương thơm nhàn nhạt, không nồng đậm, lại thật say lòng người. Tăng Khả Ny nhớ rõ trước kia cô ấy rất thích ăn đồ ngọt, không có việc gì liên nhai kẹo, mỗi lần hôn môi xong sẽ ôm mặt mình hỏi: "Đoán xem đây là vị gì?"

Mỗi lần cô đều giả vờ suy nghĩ rất lâu, cuối cùng lắc đầu: "Không biết, để chị thử lại lần nữa."

Thẳng đến khi hai người thở gấp, cô mới có thể trả lời Dụ Ngôn, thành thật nói: "Vị ngọt."

Dụ Ngôn cười cô không đứng đắn.

Thật ra cô không nói đùa, đúng là vị ngọt.

Là vị ngọt cô chưa từng được nếm lại từ khi chia tay.

Ôn hương nhuyễn ngọc trong lòng, hương thơm tập kích đến, vòng tay Tăng Khả Ny ôm chặt Dụ Ngôn, Dụ Ngôn nhíu mày, cúi đầu: "Tăng tổng?"

Tăng Khả Ny không phản ứng, Dụ Ngôn giật khỏi tay cô, lùi sang bên cạnh hai bước, đứng thẳng.

Chung Thần lập tức đứng sau lưng Dụ Ngôn, vừa rồi Tăng Khả Ny ra tay quá nhanh, cô còn chưa kịp phản ứng, Ngôn Ngôn đã bị cô ấy ôm, nghĩ đến độ bài xích của Ngôn Ngôn đối với Tăng Khả Ny, Chung Thần tỏ ra ảo não.

Người người lục tục đi ra từ bên kia cánh cửa, Tăng Khả Ny hoàn hồn, bình tĩnh hỏi: "Vừa rồi không bị va phải chứ?"

Dụ Ngôn mím môi: "Không."

Nói xong rũ mắt: "Tôi vào trước."

Hai tay Tăng Khả Ny buông bên người nắm chặt, không lên tiếng. Chung Thần lon ton vào theo Dụ Ngôn, nhưng vẻ mặt vẫn lo lắng, cô hỏi: "Ngôn Ngôn, chị không sao chứ? Có chỗ nào không thoải mái không?"

Dụ Ngôn lắc đầu: "Không có. Đúng rồi, em giúp chị ---"

Chung Thần đáp ứng: "Em biết rồi, mua thuốc khử trùng phải không? Hôm qua em vừa phát hiện ra một nhãn hiệu rất tốt!"

Dụ Ngôn: ...

Tăng Khả Ny và Lưu Lệnh Tư phía sau: ...

Chương trước Chương tiếp
Loading...