[BHTT][Cương Hảo Dụ Kiến Ny] NGƯỜI CŨ CÒN THƯƠNG (cover)

Chương 10. Tặng quà



Bữa chiều rất phong phú, Dụ Ngôn cùng Tôn Nhuế không phải là lần đầu tiên đến, Hồ Tiểu Tĩnh cũng biết rõ khẩu vị của hai cô, lại không nghĩ Tăng Khả Ny và Lư Tiểu Vĩ cũng tới, nên làm tạm thêm vài món, nhưng chủ đạo vẫn là đồ cay.

Đang chọn chỗ ngồi, Dụ Ngôn bị Tôn Nhuế giữ chặt lôi sang bên mình, tựa như sợ cô sẽ nhào về phía Tăng Khả Ny, Dụ Ngôn thấy tư thế như phòng cướp của bạn mình có chút buồn cười, cũng có chút cảm động, lúc dùng bữa luôn gắp đồ ăn cho cô ấy.

"Ăn nhiều một chút."

Tôn Nhuế rất phối hợp: "Ôi bạn yêu, cảm ơn cậu nhiều."

"Cậu cũng ăn đi, món cậu thích nhất này, nếm thử xem."

Mấy người trên bàn ăn nhao nhao muốn hộc máu, chỉ có Tăng Khả Ny thần sắc vẫn không dao động ăn cơm, động tác từ tốn ưu nhã, không bị ảnh hưởng chút nào, dáng vẻ lạnh nhạt trước sau như một.

Dụ Ngôn thấy cô ấy như vậy, bất chợt nhớ đến lần trường học mất điện, lớp ồn ào náo động, các bạn học nhốn nháo ầm ĩ, chỉ có duy nhất cô ấy, thần thanh cốt tú, tư thái nhàn nhã.

Giống như bây giờ.

Tựa như cái gì cũng chưa thay đổi, rồi trong nháy mắt, lại như mọi thứ đều đã thay đổi.

Dụ Ngôn cúi đầu, Lư Tiểu Vĩ ngồi đối diện không nhịn được hỏi: "Hai cậu ở bên nhau sao?"

Cậu ta tất nhiên cũng biết chuyện Dụ Ngôn công khai thích con gái, các bạn học trong nhóm chat đã thảo luận rất nhiều, còn có vài bạn nam kêu gào thất tình, người đẹp như Dụ Ngôn vậy mà lại là đồng tính, lẽ trời ở đâu chứ, vậy nên khi Lư Tiểu Vĩ biết chuyện Dụ Ngôn thích con gái, hơn nữa cô ấy và Tôn Nhuế còn là bạn tốt nhiều năm, vừa nãy còn có cử chỉ thân mật, nên lập tức liên tưởng đến.

Tôn Nhuế tỏ vẻ ngoài cười trong không cười nhìn cậu ta, sảng khoái lắc đầu: "Đương nhiên không phải."

"Là tôi đơn phương tương tư mà thôi."

"Cậu cũng biết mà, người thích Dụ Ngôn nhiều lắm, tôi đâu là gì."

Lời nói chân thành, vẻ mặt tự cảm động, Dụ Ngôn bị chán ghét nổi hết da gà, cười: "Đừng đùa, ăn không vào nữa rồi."

Hồ Tiểu Tĩnh ho khẽ, nói: "Đúng rồi Tiểu Vĩ, lần trước tôi nghe Cố Hạc nói cậu đã tiếp nhận công việc của bố cậu, bây giờ là Lư tổng rồi nhỉ, lúc nào mới mời mọi người ăn mừng một bữa đây?"

Cô nửa đùa nửa thật chuyển chủ đề, Lư Tiểu Vĩ thấy ánh mắt mọi người đều dừng ở mình, vội khiêm tốn nói: "Lư tổng gì chứ, chỉ là một công ty nhỏ thôi, nếu không phải bố tôi cho vào, tôi còn không có hứng vào đâu."

"Đừng nói tôi nữa, nói về các cậu đi, dạo này thế nào?"

Cậu ta ngoài miệng ghét bỏ nói, trên mặt lại mang theo vẻ cao hứng.

Dụ Ngôn bĩu môi, cái tên này không có khả năng diễn tốt hơn sao? Nhìn thật dở hơi.

Không biết có phải vì trước kia có thành kiến, cô rất không thích Lư Tiểu Vĩ, thời đi học cậu ta đã biết cách lợi dụng quan hệ nắm được chức lớp trưởng, việc thì không làm đủ, cả ngày chỉ chạy đến văn phòng mách lẻo, ngoài chuyện này, còn luôn thích bám lấy Tăng Khả Ny.

Khi cô cùng Tăng Khả Ny còn ở bên nhau, không biết thế giới hai người đã bị cậu ta quấy rầy bao nhiêu lần.

Vậy nên dù đã chia tay nhiều năm, trong lòng Dụ Ngôn vẫn mâu thuẫn với người này.

Dụ Ngôn không thích Lư Tiểu Vĩ, Tôn Nhuế cũng không, trước kia đi học cậu ta mách chuyện của cô với giáo viên không ít, nên cậu ta nói gì Dụ Ngôn và Tôn Nhuế cũng đều không tiếp.

Tăng Khả Ny lại càng không có hy vọng chủ động tiếp chuyện người khác, trừ khi bị chỉ đích danh. Ba người đều không trả lời khiến bầu không khí trên bàn ăn lúng túng một lúc, Cố Hạc thở dài: "Còn có thể thế nào, chỉ có như vậy, có bạn học nào được bằng cậu đâu."

Lư Tiểu Vĩ nghe vậy nở nụ cười, nâng ly cạn chén cùng bạn tốt Cố Hạc.

Bữa cơm ăn hết một tiếng đồng hồ, lúc Dụ Ngôn rời bàn, Lư Tiểu Vĩ cùng Cố Hạc vẫn đang uống rượu, Hồ Tiểu Tĩnh đã đi trước vào phòng trông em bé.

Tôn Nhuế ngồi trên sô pha xem TV, Dụ Ngôn đến bên cạnh, dùng chân đá vào chân cô ấy: "Vào xem không?"

Khi hai cô đến, em bé còn đang ngủ, Dụ Ngôn sợ làm bạn nhỏ giật mình, nên cố nhịn đến bây giờ mới vào thăm, Tôn Nhuế gật đầu: "Đi thôi."

Cô đứng dậy, Tăng Khả Ny nhìn động tác của hai người, hơi mím môi, cũng đứng lên, đi theo sau Dụ Ngôn.

Ba người cùng đi vào phòng.

Em bé đã tỉnh, đang trợn đôi mắt to tròn, mới được sinh ra mấy ngày, làn da trên người còn có mấy nếp nhăn, chưa hoàn toàn nảy nở, nhưng lại rất mịn, tròn tròn mềm mềm, trắng trắng hồng hồng, Hồ Tiểu Tĩnh đang thay tã cho con, nghe được phía sau có tiếng mở cửa liền nhìn sang, lập tức cười: "Tiểu Nhạc, mẹ nuôi không lương tâm của con đến rồi kìa."

Dụ Ngôn ho nhẹ: "Không lương tâm đâu ra."

Cô nói xong tiến lên hai bước, ngồi ở bên giường, lấy quà tặng ra, là vòng tay bằng bạc, không phải rất quý, nhưng tạo hình độc đáo, là Dụ Ngôn đặc biệt mời người làm theo yêu cầu.

Hồ Tiểu Tĩnh nhìn liền thích, đeo vào cho bạn nhỏ.

Tôn Nhuế trước đó đã đến một lần, quà cũng đã tặng, nên sau Dụ Ngôn, Tăng Khả Ny cũng thuận thế mang hộp quà của mình đến, đưa cho Hồ Tiểu Tĩnh.

Hồ Tiểu Tĩnh thoáng sửng sốt, ngẩng đầu nhìn cô mấy lần.

Dù sao cô và Tăng Khả Ny cũng không có tình cảm gì, trước kia đi học quen biết Tăng Khả Ny cũng là vì Dụ Ngôn, sau khi hai cô yêu nhau, bốn người cũng từng tụ họp, chẳng qua không có nhiều cơ hội, vậy nên nghiêm túc mà nói, cô và Tăng Khả Ny không thân đến mức có thể tặng quà cho con gái mới sinh.

Hơn nữa sau khi Dụ Ngôn và Tăng Khả Ny chia tay, cô đã nghiến răng mắng Tăng Khả Ny không biết bao nhiêu lần.

Giờ đây đột nhiên được nhận quà, ít nhiều cũng có chút ngại ngùng.

Tôn Nhuế cùng Dụ Ngôn đang cúi đầu trêu đùa em bé, Hồ Tiểu Tĩnh nhận lấy hộp quà, mở ra, bên trong là một chiếc khóa trường mệnh.

Thế nào là tay hung không đánh mặt cười, giờ đây Tăng Khả Ny tặng quà cho con mình, Hồ Tiểu Tĩnh thở dài nói: "Cảm ơn."

Giọng điệu cứng nhắc.

Tăng Khả Ny chỉ khẽ cúi đầu cười.

Dụ Ngôn cùng Tôn Nhuế vẫn đang chơi đùa với bé con, đổi qua đổi lại các món đồ chơi nhỏ, trong phòng tràn đầy âm thanh lanh lảnh, bất chợt ngoài cửa Cố Hạc gọi: "Tiểu Tĩnh!"

"Đến đây!" Một tiếng gọi đánh vỡ không khí lúng túng trong phòng, Hồ Tiểu Tĩnh cười nhạt với Tăng Khả Ny: "Cô ngồi một lát, tôi ra ngoài nhìn xem."

Tăng Khả Ny gật đầu: "Được."

Sau khi Hồ Tiểu Tĩnh rời khỏi, Tôn Nhuế lên tiếng: "Ngôn Ngôn, cậu thấy Tiểu Nhạc giống ai?"

Dụ Ngôn yên lặng nhìn, em bé vừa được sinh ra, đường nét ngũ quan còn chưa hoàn toàn định hình, thật đúng là nhìn không ra giống ai, chỉ có đôi mắt kia, rất có bóng dáng của Hồ Tiểu Tĩnh.

Cô nói: "Tiểu Tĩnh đi."

Tôn Nhuế cười: "Tôi cũng thấy thế, lại là một bạn nhỏ xinh đẹp."

Nói xong chọc chọc gương mặt em bé, ú nu nhiều thịt, tươi cười trên mặt Tôn Nhuế càng đậm: "Tiểu Nhạc à, về sau sẽ càng xinh đẹp, nhưng không thể cậy đẹp mà kiêu đâu nhé, đừng ỷ vào vẻ ngoài xinh xắn của mình mà chà đạp tình cảm của người khác, nghe chưa, làm người quan trọng nhất chính là lương tâm, người không lương tâm không khác gì động vật đâu. Giống mẹ nuôi của con ấy, lúc trẻ gặp nhầm người không tốt, ánh mắt không ổn mới đụng phải thứ cặn bã. Về sau con phải làm người có lương tâm, biết chưa."

Dụ Ngôn nghe bạn tốt chỉ cây dâu mắng cây hòe, ho nhẹ, kéo kéo quần áo cô ấy, Tôn Nhuế trừng cô: "Làm sao? Tôi chỉ đang giáo dục mầm non thôi."

"Cậu đâu phải mầm non, cậu quá tuổi rồi."

Tôn Nhuế hừ lạnh một tiếng.

Dụ Ngôn hỏi: "Lần này xin nghỉ mấy ngày?"

"Một tuần. Đêm nay liền phải quay lại."

Tôn Nhuế vào một viện nghiên cứu sau khi tốt nghiệp, một khi đã làm liền không còn biết ngày đêm, nửa tháng không liên lạc được là chuyện bình thường, dịp lễ ngày tết cũng vậy, không có ngày nghỉ, lần này hiếm khi xin phép một tuần, trở về quê nhà, hôm nay mới gặp được.

Dụ Ngôn nhíu mày: "Nhanh vậy."

Tôn Nhuế gật đầu: "Nên không thể đến chỗ cậu được."

Nói xong nhìn về Tăng Khả Ny đang đứng sau cô ấy, ấn lên huyệt thái dương, nói: "Nhớ đấy, tôi không hy vọng lần sau ra ngoài sẽ lại nghe được tin gì không tốt."

Dụ Ngôn trợn trắng mắt một cái: "Làm như cậu sắp vào lồng sắt không bằng."

Tôn Nhuế trừng cô: "Câm miệng, nói như cậu vào giới giải trí mà còn chưa bị đánh chết, đúng là kỳ tích."

Dụ Ngôn khẽ cười: "Đấy gọi là thực lực."

Hai cô tôi một câu cậu một câu, ánh mắt Tăng Khả Ny rơi trên người Dụ Ngôn, suy nghĩ sâu xa vài giây mới mở to mắt.

Cửa phòng bị mở, Hồ Tiểu Tĩnh bước dép lê vào, nhíu mày: "Không uống được thì uống ít thôi, say thành quỷ rồi."

Tôn Nhuế ngẩng đâu: "Sao vậy? Cố Hạc uống nhiều quá à?"

Hồ Tiểu Tĩnh: "Lư Tiểu Vĩ ấy, uống đến say khướt, tôi để Cố Hạc cõng về rồi."

Dụ Ngôn nghe hai người nói chuyện liền nhìn đồng hồ, đứng lên nói: "Không còn sớm, chúng tôi đi trước được không?"

Tôn Nhuế cũng đứng dậy: "Chắc tôi cũng phải về đây."

Hồ Tiểu Tĩnh nhún vai: "Được rồi, tôi tiễn các cậu nhé?"

Dụ Ngôn lắc đầu: "Không cần, cậu ở lại trông con đi."

Từ đầu đến cuối, Tăng Khả Ny đều tựa như phông nền, như một người vô hình, cuối cùng lúc đi mới gật đầu với Hồ Tiểu Tĩnh: "Gặp lại."

Hồ Tiểu Tĩnh giật khóe miệng: "Gặp lại."

Ba người cùng vào thang máy.

Tôn Nhuế xuống tầng một, thang máy rất nhanh chỉ còn lại Dụ Ngôn và Tăng Khả Ny.

Thẳng đến hầm để xe, hai người cũng không nói gì, Dụ Ngôn võ trang hạng nặng, chỉ lộ ra đôi mắt, lên xe mới giật khẩu trang, nghe được Tăng Khả Ny hỏi: "Em với Tôn Nhuế, quan hệ vẫn tốt như vậy."

Xe hơi màu đen từ từ khởi động, ra khỏi tầng hầm, đèn đường bên ngoài chiếu vào trong, Dụ Ngôn ngồi ở ghế phụ, vẻ mặt như thường: "Xem như không tệ."

Cô tỏ vẻ không muốn nói gì, Tăng Khả Ny mím môi tiếp tục lái xe.

Trong xe rất yên tĩnh, trong không khí trôi nổi thoang thoảng mùi nước hoa, còn có âm nhạc nhẹ nhàng, Dụ Ngôn suýt chút nữa đã ngủ, Tăng Khả Ny dừng xe xong, nghiêng đầu: "Đến rồi."

Dụ Ngôn lười biếng ừ một tiếng, một lúc sau mới ngồi thẳng thân mình, lắc lư vài cái chuẩn bị xuống xe, sau lưng truyền đến thanh âm: "Dụ Ngôn."

Là giọng nói của Tăng Khả Ny.

Dụ Ngôn quay đầu, nhìn thấy Tăng Khả Ny lấy một chiếc hộp từ trong túi bên cạnh: "Nhìn thấy lúc đang chọn quà cho em bé, cảm thấy rất hợp với cậu."

Là một chiếc hộp màu đỏ, không có đóng gói dư thừa, Dụ Ngôn nhìn vào mắt cô, yên lặng vài giây mới nhận lấy, mở hộp ra, thấy một sợi dây chuyền bên trong, mặt dây là hình khỉ nhỏ.

Dụ Ngôn bỗng chốc nhớ lại, trước kia có lần ồn ào với Tăng Khả Ny, vì cô không vui khi thấy Lư Tiểu Vĩ ngày nào cũng lẽo đẽo theo sau bạn gái mình, nên tranh thủ lúc nghỉ trưa tóm cô ấy ra ngoài, hai người ngồi cạnh bồn hoa, cô tức giận nói: "Chị còn dám bảo không có gì, chị xem ánh mắt của cậu ta kìa!"

Tăng Khả Ny ngơ ngác nhìn cô: "Ánh mắt gì?"

Cô nhìn đôi mắt mờ mịt kia, càng buồn bực: "Ánh mắt như muốn chị sinh khỉ con cho cậu ta đấy!"

Tăng Khả Ny ngừng vài giây cười khẽ, gương mặt trong trẻo lạnh lùng rốt cuộc có biểu cảm khác, khóe môi nhẹ nâng lên, biến thành độ cong vui vẻ, thanh âm cũng mang theo ý cười: "Dụ Ngôn, chị sẽ chỉ sinh khỉ con cho một mình em thôi."

Vốn dĩ chỉ là một lời nói đùa, nhưng cô lại cho là thật, mỗi ngày đều đắc chí với Tôn Nhuế cùng Hồ Tiểu Tĩnh, Tăng Khả Ny nhà tôi nói sẽ sinh khỉ con cho tôi đấy!

Giờ đây hồi tưởng lại.

Dụ Ngôn chớp mắt vài cái.

Đều là những ký ức đen tối.

Cô đóng hộp lại, ngẩng đầu nói với Tăng Khả Ny: "Cảm giác của Tăng tổng sai rồi. Dây chuyền này không hợp với tôi. Tôi lại thấy rất hợp với Lưu Lệnh Tư đấy. Đêm nay cảm ơn ngài, gặp lại."

Nói xong đặt chiếc hộp vào tay Tăng Khả Ny, bước giày cao gót xuống xe, vẫn võ trang đầy đủ như trước, lại khó giấu đi dáng người nổi bật. Tăng Khả Ny ngồi trên xe, mím môi nắm chặt chiếc hộp, một lúc sau mới thả lại vào trong túi.

Chương trước Chương tiếp
Loading...