[BHTT] Yêu Đến Điên [End phần 1]
Chương 3. Lí Do
Khi mưa bắt đầu nhẹ đi, hạt mưa cũng thưa thớt dần.Tịnh Lam nhận được cuộc gọi từ mẹ, vẻ mặt bất ngờ sau đó cười tươi, nụ cười khiến Hạ Vy đứng đó bất giác tim nàng đập mạnh, nụ cười đó rất đẹp.Tịnh Lam chạy khỏi tiệm sách không để ý đến Hạ Vy đang đứng đó. Cô chạy thẳng về nhà. Nàng có chút bất ngờ định kêu với theo nhưng lại thôi. Nàng nhìn ra ngoài trời bắt đầu tối, nàng cầm ngọn chiếc ô trong tay đi bộ về nhà.
___Tại nhà Hạ Vy - buổi tốiTiếng cửa mở khẽ vang lên. Nàng bước vào nhà, nước mưa đã khô, nhưng quần áo vẫn còn ẩm, mùi lạnh bốc lên trong không khí.- Vy! - Giọng mẹ nàng cất lên ngay khi nàng vừa đặt chân vào phòng khách. -
Con đi đâu vậy? Sao không gọi về? Mưa to vậy mà...Ba nàng cũng bước ra từ phòng bếp, ánh mắt lo lắng không giấu được.- Con có biết mẹ suýt nữa định báo công an không? Con gái giờ này còn lang thang ngoài đường...Vy cúi đầu, giọng nhỏ nhẹ:- Con xin lỗi... Con chỉ... đi mua đồ học thôi.Mẹ nàng tiến tới, định gắt thêm thì ánh mắt chợt dừng lại nơi cánh tay nàng. Phần tay áo đồng phục bị ướt và dính chặt, vệt máu nhạt vẫn thấm ra miếng băng keo cá nhân.- Trời đất... Cái tay con làm sao vậy?Vy khựng lại, bàn tay rụt về theo bản năng.- Không sao đâu mẹ, chỉ là... bị trầy nhẹ thôi.- Nhẹ gì mà chảy máu thế kia? - Ba nàng chau mày.Từ cầu thang, một giọng trầm vang lên:- Ai khiến em bị thương?Lâm Chí Trung - anh trai của Hạ Vy - từ trên lầu bước xuống, áo sơ mi trắng còn đang xắn tay.Anh bước tới gần, nắm lấy tay em gái, ánh mắt lướt nhanh qua vết máu rồi dừng lại nơi ánh nhìn né tránh của Vy.- Là ai? - Trung nhấn mạnh giọng, không giận nhưng nghiêm.Vy mím môi một chút rồi lắc đầu:- Không ai cả... do em bất cẩn thôi.Trung nhìn vào mắt em mình, biết rõ Vy đang nói dối. Không phải vì vụ trầy xước, mà là vì... cách Vy bảo vệ ai đó.Anh buông tay, mắt tối lại, lặng lẽ lặp lại trong đầu:"Rốt cuộc con Lam đó có gì... khiến con bé phải cam tâm che chở đến vậy?!?"---Tại nhà Tịnh Lam - cùng lúcTiếng kéo vali và tiếng giày cao gót vang vọng khắp phòng khách.- Chị hai! - Tịnh Lam gọi lớn, ôm chầm lấy người con gái vừa bước vào - là Ngô Thanh Vân, chị ruột của cô, vừa từ Pháp trở về sau nhiều năm xa nhà.Vân xoa đầu em gái, nhướng mày:- Vẫn như xưa, nghịch ngợm không lớn nổi ha?Mẹ Lam bật cười, lấy ly nước đặt trước mặt Vân.- Còn hơn cả nghịch đó con- bà thở dài. - Cái tính con bé... hôm nay lại bị thầy giáo gọi điện phản ánh.- Vì cái cô bé tên Vy gì đó hả? - Vân liếc mắt - Em cứ bắt nạt người ta mãi vậy?Lam hừ mũi:- Em ghét nó... nó cứ bám em, nhìn giả tạo, em thấy ngứa mắt.- Nhưng chị thấy con bé đâu có phản kháng gì. Còn nói đỡ cho em nữa, nghe mẹ kể mà chị còn thấy lạ - Vân nhún vai - Em có chắc là mình đang bắt nạt, hay là... người ta để cho em bắt nạt?Lam chau mày, lắc đầu:- Chị đừng nói linh tinh...- Vậy thì em nên cẩn thận - Thanh Vân mỉm cười nhẹ, nhưng ánh mắt sâu không thấy đáy. - Có những người... im lặng không phải vì yếu đuối, mà là vì họ đã chọn nhìn em... như một điều gì đó quý giá.Lam ngớ người một chút, rồi quay mặt đi, không đáp. Cô không hiểu Vy, nhưng trong lòng lại lướt qua một cảm giác rất nhỏ, không gọi tên được.Đến tối cả gia đình ăn tối trò chuyện vui vẻ với nhau, Tịnh Lam hí hửng châm chọc chị hai, bữa ăn tràn đầy vui vẻ.____Tịnh Lam xin nghỉ để đi về ngoại cùng chị hai. 3 ngày trôi qua, từ quê ngoại quay lại thành phố.Tịnh Lam buổi sáng sớm đã thức dậy thay đồ để lên trường. Tịnh Lam tự hỏi hôm nay có trò gì vui để chơi.Vừa bước vào sân trường, Lam đã nghe thấy tiếng gọi í ới từ nhóm bạn cùng lớp. Không khí buổi sáng có chút lành lạnh, khiến cô khẽ rùng mình nhưng miệng lại cong cong, không hiểu vì sao tâm trạng lại nhẹ nhàng đến thế.Vy không đứng đợi ở cổng như mọi khi.Lam cau mày. Một cảm giác thiếu vắng rất khẽ len vào trong lồng ngực, không rõ ràng nhưng cũng đủ để cô dừng bước, đảo mắt nhìn quanh.- Ủa, hôm nay không bám theo à? - Lam lẩm bẩm một mình, nửa như đùa cợt, nửa như... đang chờ đợi điều gì đó.Cô bước vào lớp. Bàn học vẫn vậy, ánh sáng buổi sáng chiếu qua ô cửa sổ hắt nhẹ vào vạt áo. Nhưng chỗ ngồi của Vy... trống.Tịnh Lam có chút nhíu mày.Lần đầu tiên, trong vô thức, cô lấy điện thoại ra, mở tin nhắn - rồi đóng lại.- Phiền phức gì đâu, không đến thì thôi... - Lam tự nhủ, nhưng giọng nói trong đầu lại lạc đi đâu mất.Tiết học trôi qua chậm chạp. Lam không còn cười nhiều như lúc sáng nữa. Cô hay nhìn ra cửa, hay liếc sang chỗ trống bên cạnh, thỉnh thoảng lại vẽ nguệch ngoạc hình bông hoa gì đó trong tập.Giờ ra chơi, cô bỗng thấy bản thân lạc lõng trong đám đông quen thuộc.- Cái con nhỏ này... đi đâu vậy trời...Hôm nay, khi không có ai để trêu chọc Tịnh Lam khó ăn khó ở hơn cả bình thường......Tịnh Lam ngồi ở bậc thềm sau lớp, nơi ít người lui tới. Ánh nắng xiên qua từng kẽ lá, rơi lên mái tóc đen nhánh của cô. Tay chống cằm, cô nhìn đăm đăm xuống nền gạch cũ, nơi một vết nứt nhỏ loằng ngoằng chạy dài như một đường chỉ tay trên đất.Tiếng bước chân chậm rãi vọng đến. Không phải Vy. Vẫn không phải Vy.Tịnh Lam khẽ thở ra, chống tay đứng dậy, nhưng chưa kịp quay người đi thì một tin nhắn được gửi đến.Từ Chí Trung."Vy không đến trường, con bé..không khỏe."Tim Lam chùng xuống. Đôi chân tưởng chừng như rời đi lại quay ngược trở lại. Cô không biết tại sao mình lại chạy đến phòng y tế, dù trong lòng biết chắc Vy không ở đó.Không có ai.Tịnh Lam dựa lưng vào bức tường trắng nhạt, ánh mắt trôi đi vô định.Hạ Vy không khỏe... là kiểu "không khỏe" như thế nào?Không ăn, không ngủ, không đến lớp. Là đau đầu, hay là gì khác?- Thật là..mới 3 ngày mà con nhỏ này lại kì lạ vậy sao trời - Cô thì thầm khó chịu.Tịnh Lam khẽ nhắm mắt lại, nhớ đến ánh mắt của Vy - ánh mắt luôn nhìn cô như thể ngoài thế giới này không còn ai khác tồn tại.Lúc mở mắt ra, cổ họng Tịnh Lam khô khốc. Cô lấy điện thoại, mở đoạn ghi âm ngày trước Vy từng gửi - một đoạn ngắn thôi, Vy cười và lẩm bẩm: "Tớ đang nghĩ về cậu, lại vẽ cậu nữa rồi..."Tịnh Lam bấm play lại lần nữa. Rồi lại nữa. Âm thanh đó, từng chút, từng chút, khiến cô cảm thấy rất kì lạ. "Vy, cậu đúng là phiền phức..."Nhưng giọng Lam khẽ khàng, có chút khó chịu xen lẫn cảm xúc gì đó khó tả.Khi đang ngồi đột nhiên Tịnh Lam liền nhớ lại lí do mà cô ghét Hạ Vy, ngoại trừ sự giả tạo mà Tịnh Lam đinh ninh, thì còn một lí do nữa.
___3 năm về trước.Tịnh Lam năm đó 15 tuổi đang chuẩn bị thi cuối kỳ để chuyển cấp, cô có thích một tiền bối đó là tiền bối Hạ Anh.Hạ Anh là người duy nhất khiến Tịnh Lam phải ngoan ngoãn nghe lời, có nhiều lần cô hét khắp trường lặp lại câu nói "Tịnh Lam thích Hạ Anh".Cả trường đều đồn lên rằng cô và Hạ Anh đang hẹn hò. Vào cái ngày định mệnh, Tịnh Lam chạy khắp trường kiếm Hạ Anh nhưng không thấy, nhắn tin gọi điện cũng không thấy phản hồi lại.Đến khi Tịnh Lam đi tới gần nhà sách, thì cô thấy Hạ Anh đang đứng gần nhà sách sát lề đường nơi có xe chạy qua lại.Lúc đó cô nhíu mày khi thấy Hạ Anh dường như đang cãi nhau với ai đó, người đó cao có mái tóc dài gương mặt có nét hao hao Hạ Anh có đeo kính.Vì đứng từ xa nên cô chỉ có thể nhìn chứ không nghe được gì, nhưng khi quan sát Tịnh Lam thấy cô gái kia có vẻ rất tức giận với Hạ Anh.Trong giây phút đó, Tịnh Lam thấy cô gái kia xô Hạ Anh ra đường khi ấy Tịnh Lam đã thấy được mặt của cô gái đó, không ai khác là Lâm Hạ Vy!Khi Hạ Anh bị đẩy, Tịnh Lam chạy đến đỡ suýt bị tông, còn cô gái kia - nói đúng hơn là Hạ Vy đã chạy đi.Sau ngày hôm đó, Hạ Anh rút học bạ. Thông báo sẽ ra nước ngoài khi ấy Hạ Anh đi không lời từ biệt, còn không gặp Tịnh Lam lần cuối.Tịnh Lam lúc đó khóc rất nhiều, và cô ghét Hạ Vy, ghét cay ghét đắng Lâm Hạ Vy! Cô tự nói với lòng sẽ khiến Hạ Vy đau đớn sống không được chết không xong! Không bao giờ tha thứ cho Hạ Vy!_____Quay về Hiện tại.Tịnh Lam siết chặt tay khi nhớ đến sự việc đó, cô nhất định sẽ không bỏ qua cho Hạ Vy!
___Tại nhà Hạ Vy - buổi tốiTiếng cửa mở khẽ vang lên. Nàng bước vào nhà, nước mưa đã khô, nhưng quần áo vẫn còn ẩm, mùi lạnh bốc lên trong không khí.- Vy! - Giọng mẹ nàng cất lên ngay khi nàng vừa đặt chân vào phòng khách. -
Con đi đâu vậy? Sao không gọi về? Mưa to vậy mà...Ba nàng cũng bước ra từ phòng bếp, ánh mắt lo lắng không giấu được.- Con có biết mẹ suýt nữa định báo công an không? Con gái giờ này còn lang thang ngoài đường...Vy cúi đầu, giọng nhỏ nhẹ:- Con xin lỗi... Con chỉ... đi mua đồ học thôi.Mẹ nàng tiến tới, định gắt thêm thì ánh mắt chợt dừng lại nơi cánh tay nàng. Phần tay áo đồng phục bị ướt và dính chặt, vệt máu nhạt vẫn thấm ra miếng băng keo cá nhân.- Trời đất... Cái tay con làm sao vậy?Vy khựng lại, bàn tay rụt về theo bản năng.- Không sao đâu mẹ, chỉ là... bị trầy nhẹ thôi.- Nhẹ gì mà chảy máu thế kia? - Ba nàng chau mày.Từ cầu thang, một giọng trầm vang lên:- Ai khiến em bị thương?Lâm Chí Trung - anh trai của Hạ Vy - từ trên lầu bước xuống, áo sơ mi trắng còn đang xắn tay.Anh bước tới gần, nắm lấy tay em gái, ánh mắt lướt nhanh qua vết máu rồi dừng lại nơi ánh nhìn né tránh của Vy.- Là ai? - Trung nhấn mạnh giọng, không giận nhưng nghiêm.Vy mím môi một chút rồi lắc đầu:- Không ai cả... do em bất cẩn thôi.Trung nhìn vào mắt em mình, biết rõ Vy đang nói dối. Không phải vì vụ trầy xước, mà là vì... cách Vy bảo vệ ai đó.Anh buông tay, mắt tối lại, lặng lẽ lặp lại trong đầu:"Rốt cuộc con Lam đó có gì... khiến con bé phải cam tâm che chở đến vậy?!?"---Tại nhà Tịnh Lam - cùng lúcTiếng kéo vali và tiếng giày cao gót vang vọng khắp phòng khách.- Chị hai! - Tịnh Lam gọi lớn, ôm chầm lấy người con gái vừa bước vào - là Ngô Thanh Vân, chị ruột của cô, vừa từ Pháp trở về sau nhiều năm xa nhà.Vân xoa đầu em gái, nhướng mày:- Vẫn như xưa, nghịch ngợm không lớn nổi ha?Mẹ Lam bật cười, lấy ly nước đặt trước mặt Vân.- Còn hơn cả nghịch đó con- bà thở dài. - Cái tính con bé... hôm nay lại bị thầy giáo gọi điện phản ánh.- Vì cái cô bé tên Vy gì đó hả? - Vân liếc mắt - Em cứ bắt nạt người ta mãi vậy?Lam hừ mũi:- Em ghét nó... nó cứ bám em, nhìn giả tạo, em thấy ngứa mắt.- Nhưng chị thấy con bé đâu có phản kháng gì. Còn nói đỡ cho em nữa, nghe mẹ kể mà chị còn thấy lạ - Vân nhún vai - Em có chắc là mình đang bắt nạt, hay là... người ta để cho em bắt nạt?Lam chau mày, lắc đầu:- Chị đừng nói linh tinh...- Vậy thì em nên cẩn thận - Thanh Vân mỉm cười nhẹ, nhưng ánh mắt sâu không thấy đáy. - Có những người... im lặng không phải vì yếu đuối, mà là vì họ đã chọn nhìn em... như một điều gì đó quý giá.Lam ngớ người một chút, rồi quay mặt đi, không đáp. Cô không hiểu Vy, nhưng trong lòng lại lướt qua một cảm giác rất nhỏ, không gọi tên được.Đến tối cả gia đình ăn tối trò chuyện vui vẻ với nhau, Tịnh Lam hí hửng châm chọc chị hai, bữa ăn tràn đầy vui vẻ.____Tịnh Lam xin nghỉ để đi về ngoại cùng chị hai. 3 ngày trôi qua, từ quê ngoại quay lại thành phố.Tịnh Lam buổi sáng sớm đã thức dậy thay đồ để lên trường. Tịnh Lam tự hỏi hôm nay có trò gì vui để chơi.Vừa bước vào sân trường, Lam đã nghe thấy tiếng gọi í ới từ nhóm bạn cùng lớp. Không khí buổi sáng có chút lành lạnh, khiến cô khẽ rùng mình nhưng miệng lại cong cong, không hiểu vì sao tâm trạng lại nhẹ nhàng đến thế.Vy không đứng đợi ở cổng như mọi khi.Lam cau mày. Một cảm giác thiếu vắng rất khẽ len vào trong lồng ngực, không rõ ràng nhưng cũng đủ để cô dừng bước, đảo mắt nhìn quanh.- Ủa, hôm nay không bám theo à? - Lam lẩm bẩm một mình, nửa như đùa cợt, nửa như... đang chờ đợi điều gì đó.Cô bước vào lớp. Bàn học vẫn vậy, ánh sáng buổi sáng chiếu qua ô cửa sổ hắt nhẹ vào vạt áo. Nhưng chỗ ngồi của Vy... trống.Tịnh Lam có chút nhíu mày.Lần đầu tiên, trong vô thức, cô lấy điện thoại ra, mở tin nhắn - rồi đóng lại.- Phiền phức gì đâu, không đến thì thôi... - Lam tự nhủ, nhưng giọng nói trong đầu lại lạc đi đâu mất.Tiết học trôi qua chậm chạp. Lam không còn cười nhiều như lúc sáng nữa. Cô hay nhìn ra cửa, hay liếc sang chỗ trống bên cạnh, thỉnh thoảng lại vẽ nguệch ngoạc hình bông hoa gì đó trong tập.Giờ ra chơi, cô bỗng thấy bản thân lạc lõng trong đám đông quen thuộc.- Cái con nhỏ này... đi đâu vậy trời...Hôm nay, khi không có ai để trêu chọc Tịnh Lam khó ăn khó ở hơn cả bình thường......Tịnh Lam ngồi ở bậc thềm sau lớp, nơi ít người lui tới. Ánh nắng xiên qua từng kẽ lá, rơi lên mái tóc đen nhánh của cô. Tay chống cằm, cô nhìn đăm đăm xuống nền gạch cũ, nơi một vết nứt nhỏ loằng ngoằng chạy dài như một đường chỉ tay trên đất.Tiếng bước chân chậm rãi vọng đến. Không phải Vy. Vẫn không phải Vy.Tịnh Lam khẽ thở ra, chống tay đứng dậy, nhưng chưa kịp quay người đi thì một tin nhắn được gửi đến.Từ Chí Trung."Vy không đến trường, con bé..không khỏe."Tim Lam chùng xuống. Đôi chân tưởng chừng như rời đi lại quay ngược trở lại. Cô không biết tại sao mình lại chạy đến phòng y tế, dù trong lòng biết chắc Vy không ở đó.Không có ai.Tịnh Lam dựa lưng vào bức tường trắng nhạt, ánh mắt trôi đi vô định.Hạ Vy không khỏe... là kiểu "không khỏe" như thế nào?Không ăn, không ngủ, không đến lớp. Là đau đầu, hay là gì khác?- Thật là..mới 3 ngày mà con nhỏ này lại kì lạ vậy sao trời - Cô thì thầm khó chịu.Tịnh Lam khẽ nhắm mắt lại, nhớ đến ánh mắt của Vy - ánh mắt luôn nhìn cô như thể ngoài thế giới này không còn ai khác tồn tại.Lúc mở mắt ra, cổ họng Tịnh Lam khô khốc. Cô lấy điện thoại, mở đoạn ghi âm ngày trước Vy từng gửi - một đoạn ngắn thôi, Vy cười và lẩm bẩm: "Tớ đang nghĩ về cậu, lại vẽ cậu nữa rồi..."Tịnh Lam bấm play lại lần nữa. Rồi lại nữa. Âm thanh đó, từng chút, từng chút, khiến cô cảm thấy rất kì lạ. "Vy, cậu đúng là phiền phức..."Nhưng giọng Lam khẽ khàng, có chút khó chịu xen lẫn cảm xúc gì đó khó tả.Khi đang ngồi đột nhiên Tịnh Lam liền nhớ lại lí do mà cô ghét Hạ Vy, ngoại trừ sự giả tạo mà Tịnh Lam đinh ninh, thì còn một lí do nữa.
___3 năm về trước.Tịnh Lam năm đó 15 tuổi đang chuẩn bị thi cuối kỳ để chuyển cấp, cô có thích một tiền bối đó là tiền bối Hạ Anh.Hạ Anh là người duy nhất khiến Tịnh Lam phải ngoan ngoãn nghe lời, có nhiều lần cô hét khắp trường lặp lại câu nói "Tịnh Lam thích Hạ Anh".Cả trường đều đồn lên rằng cô và Hạ Anh đang hẹn hò. Vào cái ngày định mệnh, Tịnh Lam chạy khắp trường kiếm Hạ Anh nhưng không thấy, nhắn tin gọi điện cũng không thấy phản hồi lại.Đến khi Tịnh Lam đi tới gần nhà sách, thì cô thấy Hạ Anh đang đứng gần nhà sách sát lề đường nơi có xe chạy qua lại.Lúc đó cô nhíu mày khi thấy Hạ Anh dường như đang cãi nhau với ai đó, người đó cao có mái tóc dài gương mặt có nét hao hao Hạ Anh có đeo kính.Vì đứng từ xa nên cô chỉ có thể nhìn chứ không nghe được gì, nhưng khi quan sát Tịnh Lam thấy cô gái kia có vẻ rất tức giận với Hạ Anh.Trong giây phút đó, Tịnh Lam thấy cô gái kia xô Hạ Anh ra đường khi ấy Tịnh Lam đã thấy được mặt của cô gái đó, không ai khác là Lâm Hạ Vy!Khi Hạ Anh bị đẩy, Tịnh Lam chạy đến đỡ suýt bị tông, còn cô gái kia - nói đúng hơn là Hạ Vy đã chạy đi.Sau ngày hôm đó, Hạ Anh rút học bạ. Thông báo sẽ ra nước ngoài khi ấy Hạ Anh đi không lời từ biệt, còn không gặp Tịnh Lam lần cuối.Tịnh Lam lúc đó khóc rất nhiều, và cô ghét Hạ Vy, ghét cay ghét đắng Lâm Hạ Vy! Cô tự nói với lòng sẽ khiến Hạ Vy đau đớn sống không được chết không xong! Không bao giờ tha thứ cho Hạ Vy!_____Quay về Hiện tại.Tịnh Lam siết chặt tay khi nhớ đến sự việc đó, cô nhất định sẽ không bỏ qua cho Hạ Vy!