[BHTT] [Xuyên Nhanh] Tôi Là Bé Cưng Của Phản Diện
Chương 10: 🍑
Chương 10: 🍑Lâm Châu bên này đã gần như ổn thỏa, thánh thượng long tâm đại duyệt, đã hạ chỉ triệu các nàng hồi kinh. Gia Nghi và Lăng Thập Hàn mấy ngày nay đều đang chuẩn bị cho hành trình trở về.Ngoại trừ thứ sử, những người còn lại ở Lâm Châu đều phải thay hết. Gia Nghi và Lăng Thập Hàn vẫn đang thương lượng xem nên đề cử ai lên thay.Nếu không có quan lại một lòng vì dân chống đỡ nơi đây, Lâm Châu chắc chắn sẽ lại rơi vào vết xe đổ.Lăng Thập Hàn từ phủ thứ sử trở về, Hoa Ngữ giao cho cô hai phong thư, đều đến từ kinh thành. Người đưa thư còn cố tình tránh né tai mắt của công chúa, là gửi riêng cho Lăng Thập Hàn.Đã là gửi riêng cho cô, lại còn tránh mặt Gia Nghi, thì là ai, trong lòng Lăng Thập Hàn đã mơ hồ đoán được. Cô cúi đầu liếc nhìn hai chữ "thân khải" trên phong thư đầu tiên, liền biết là bút tích của ai, thế nhưng cô không vội mở thư ra, mà hỏi:"Thanh Huân đâu?""Trong thư phòng."Quả là mặt trời mọc từ đằng tây rồi. Lăng Thập Hàn nhướn mày, tiếp tục hỏi: "Nàng vào thư phòng làm gì?"Hoa Ngữ lắc đầu: "Nô tỳ cũng không rõ, sáng sớm đã vào, cửa khóa từ bên trong, không ai vào được."Bé đang giở trò gì vậy? Lăng Thập Hàn nổi hứng, vứt hai phong thư sang một bên, nhìn về hướng thư phòng:"Ta đi xem thử."Lăng Thập Hàn đi đến trước cửa thư phòng, giơ tay đẩy thử, quả nhiên không đẩy được, giống như lời Hoa Ngữ nói, cửa đã bị chốt bên trong.Cô gõ hai tiếng, rồi nói: "Thanh Huân, ngươi đang làm gì trong đó?""Ta đâu có làm gì..."Ngay sau đó bên trong truyền ra âm thanh gì đó bị đổ, động tĩnh còn khá lớn. Lăng Thập Hàn lo lắng Thanh Huân bị đập trúng, liền vội hỏi:"Thanh Huân, sao vậy? Ngươi không sao chứ?""Không sao ạ."Dung Thanh Huân mở cửa, tay phải nắm một cục giấy, chỉ là trên đó dính không ít mực, Lăng Thập Hàn như thể đã đoán được bé làm đổ thứ gì.Cô lập tức xắn tay áo, giúp Dung Thanh Huân lau sạch vết mực còn sót trên tay phải, Dung Thanh Huân rụt về phía sau, bị Lăng Thập Hàn liếc một cái, mới ngoan ngoãn đưa tay ra lại.Bé cúi mắt lẩm bẩm:"Ta chỉ là tiếc cái áo thôi mà."Lấy áo để lau mực sao? Hơn nữa bộ y phục mà Lăng Thập Hàn đang mặc hình như là mới đặt may không lâu.Lăng Thập Hàn nghe được hết, cô giơ bàn tay bị lem màu rõ ràng của bé lên hỏi:"Không tiếc tay à?""Tay thì ta rửa được mà.""Áo không thể giặt à?"Dung Thanh Huân không cãi nữa. Lăng Thập Hàn chợt nhớ lần trước bé tình nguyện giặt áo cho cô, cuối cùng lại xé toạc áo làm hai mảnh.Khi nghe tiếng vải bị xé rách, cả Lăng Thập Hàn, Lạc Hồi lẫn Hoa Ngữ đều ngẩn người nhìn bé, không thể tin nổi.Phải biết rằng, ngay cả người thân thủ cao cường như các nàng, cũng chẳng ai giặt đồ đến mức xé toạc nó ra cả.Dung Thanh Huân rõ ràng cũng nhớ lại chuyện đó, bé chột dạ sờ mũi. Có vẻ bé thật sự không giỏi giặt giũ.Lăng Thập Hàn đi đến trước bàn, nhặt lên nghiên mực đã rơi xuống đất vỡ làm đôi, cô cầm một nửa nghiên hỏi Dung Thanh Huân:"Ngươi lén lút trong phòng làm gì vậy?"Cảm giác chột dạ còn chưa tan, lại thêm tội đập vỡ nghiên mực, Dung Thanh Huân cúi đầu thấp hết mức có thể. Lăng Thập Hàn nói:"Nghiên mực không thể bị nứt ra khi đập xuống đất đâu."Dung Thanh Huân: "..."Bé đâu có cố ý đập nó. Bé ngẩng đầu, cười gượng gạo định lấp liếm:"Ta thật sự không làm gì mà, chỉ viết hai chữ thôi."Lăng Thập Hàn liếc qua mặt bàn, rồi hỏi: "Chữ đâu?""À đúng rồi, chữ đâu nhỉ, đâu nhỉ..."Dung Thanh Huân chợt nảy ra sáng kiến, đưa cục giấy trong tay cho Lăng Thập Hàn:"Ở đây này."Lăng Thập Hàn nhướn mày, cũng không vạch trần bé, cô nhận lấy cục giấy, trong lúc mở ra vẫn không quên liếc nhìn Dung Thanh Huân.Dung Thanh Huân trông chờ nhìn sang. Bé nhớ mình hình như mới viết được mấy chữ, đang định vẽ tiểu tượng thì Lăng Thập Hàn đã gõ cửa. Lẽ ra phải hoàn mỹ không sơ hở mới đúng, nhưng bé vẫn hơi bất an, sợ mình nhớ sai.Cục giấy thực chất là một mảnh giấy nhỏ, nét chữ viết theo chiều dọc, dù bị lem mực khá nhiều nhưng vẫn may mắn là không che mất phần chữ. Trên đó viết tên của Lăng Thập Hàn và Dung Thanh Huân, chỉ là... Lăng Thập Hàn thật sự không hiểu nổi cái vòng tròn bên cạnh là cái gì.Cô đưa tờ giấy ra trước mặt Dung Thanh Huân, chỉ vào vòng tròn hỏi:"Cái này là gì?"Đó là cái đầu của cô, nhưng Dung Thanh Huân chắc chắn không thể nói thật. Bé nghiêm túc giải thích:"Ta viết mệt quá nên vẽ đại một cái vòng thôi."Cũng có lý. Dung Thanh Huân trước nay chẳng bao giờ tập trung. Đừng nói là vẽ vòng, vẽ đầy cả tờ giấy cũng chẳng có gì lạ."Không phải hôm qua Hoa Ngữ mua giấy tuyên về sao, sao không dùng nguyên một tờ?"Bên tay trái của Lăng Thập Hàn là một chồng giấy tuyên còn chưa đụng đến, cô nhìn cỡ giấy của mảnh giấy nhỏ, không rõ nó được cắt ra từ tờ nào.Mà mảnh giấy này... lại hơi quen mắt."Tỷ cũng biết ta viết chữ là hứng lên thì viết, viết không được bao nhiêu, nên ta nghĩ... tiết kiệm giấy một chút."Dung Thanh Huân tự thấy mình thông minh, thầm muốn giơ tay làm dấu "V" trong lòng. Thật sự quá hoàn hảo, không sơ hở chút nào.Nghe thì hợp lý, nhưng Lăng Thập Hàn biết, mọi chuyện không đơn giản như bé nói. Trước kia mỗi lần bé viết được một chữ là kéo cả viện ra xem, còn chờ mong mọi người khen ngợi từng câu một.Nhưng lại không có bằng chứng, Lăng Thập Hàn đành tạm thời bỏ qua. Cô ngồi xuống ghế, vừa mới cử động, tờ giấy đỏ nhét ở mép bàn liền rơi xuống.Dung Thanh Huân: xong rồi.Lăng Thập Hàn nhặt tờ giấy đỏ lên, hứng thú hỏi: "Cái này là gì?"Dung Thanh Huân bắt đầu nói năng linh tinh:"Ta dùng để cắt hoa dán cửa sổ.""Hoa dán cửa sổ?" Nếu cô nhớ không lầm, hoa dán cửa sổ là thứ dùng để dán dịp Tết.Hiện tại thì... chưa đến cuối hạ.Xem ra không giấu nổi rồi, Dung Thanh Huân mặt mếu ngồi vào lòng Lăng Thập Hàn, thú nhận toàn bộ sự thật."Không phải chúng ta sắp đi rồi sao? Bà bà kể ta nghe, ở Lâm Châu có một cây nhân duyên, chỉ cần viết tên hai người, còn vẽ thêm tiểu tượng của một người lên giấy đỏ, rồi treo lên cây, hai người sẽ mãi mãi ở bên nhau."Từ sau khi bị hệ thống ràng buộc, Dung Thanh Huân hơi mê tín, phát hiện ra chuyện thần quỷ vẫn nên tin một chút, cho nên bé mới sợ ma đến vậy.Người ta nói không làm chuyện xấu thì không sợ ma gõ cửa, nhưng lỡ đám ma kia lại muốn tìm người nhát gan thì sao? Thà tin là có còn hơn tin là không!222 tỏ vẻ không phục, chúng là hệ thống trí tuệ nhân tạo, không giống mấy thứ thần thần quỷ quỷ đó.Lăng Thập Hàn nhìn lại cái vòng tròn kia, "...Vậy nên đây là...""Là đầu của tỷ tỷ đó, ta đang định vẽ mặt thì ngươi gõ cửa."Lăng Thập Hàn: "..."Dung Thanh Huân đưa ngón tay vẽ một vòng trên vòng tròn đó, hào hứng hỏi:"Thế nào, có giống không ạ? Đầu tỷ rất tròn, vòng tròn ta vẽ cũng rất tròn."Lăng Thập Hàn: "..."Cái này cứ để đó đã, cô lại hỏi: "Vậy tại sao dùng giấy trắng?"Giấy trắng nghe có vẻ không may mắn lắm."Ta sợ viết sai."Sợ viết sai nên dùng giấy trắng luyện trước, cũng hợp lý. Dung Thanh Huân trông chờ nhìn cô.Lăng Thập Hàn khựng lại, cuối cùng vẫn gật đầu: "Vậy tờ giấy nhỏ đó từ đâu ra?""Lúc ta vào đã thấy trên bàn có mấy tờ, không biết từ đâu ra nữa."Dung Thanh Huân vui vẻ nói: "Đúng lúc dùng được luôn ạ."Chẳng lẽ là phần giấy còn lại từ lần truyền thư bằng chim bồ câu hôm qua? Lăng Thập Hàn đỡ trán."Vậy thì viết tiếp đi, viết xong ta đi treo cùng ngươi."Lăng Thập Hàn tìm một nghiên mực mới, giúp bé mài mực, sau đó đưa bút vào tay Dung Thanh Huân, rồi đứng bên cạnh nhìn bé viết chữ.Dung Thanh Huân căng thẳng đến mức viết sai ngay chữ đầu tiên trong tên của Lăng Thập Hàn. Bé nhìn chằm chằm chữ "Lăng" không thể cứu vãn kia, vẻ mặt đầy khó xử.Lăng Thập Hàn thu lại tờ hồng điều ấy, đổi cho bé tờ giấy mới rồi ngồi xuống ghế đối diện. Dung Thanh Huân lúc này mới thở phào một hơi, bị A Lăng tỷ tỷ nhìn chằm chằm khi viết chữ, thật sự khiến bé hoảng loạn vô cùng.Rảnh rỗi không có việc gì, Lăng Thập Hàn lấy mấy phong thư ra xem, phong đầu tiên là do Nhị hoàng tử gửi đến.Nhị hoàng tử quả thực là kiên trì không bỏ cuộc, bên kia vừa mới đẩy Phùng Sơ ra chịu tội, bên này đã có người đưa thư đến cho cô. Nhị hoàng tử hẳn biết rõ mối quan hệ dây mơ rễ má giữa hắn và Lăng gia, Lăng gia ám sát hắn, hắn cũng bị liên đới, vậy mà vẫn còn dám nghĩ đến việc lôi kéo Lăng Thập Hàn.Chỉ là một tờ giấy, cũng là do chính tay hắn viết. Trong thư, hắn nói mình biết Lăng Thập Hàn thời nhỏ ở Lăng gia phải chịu đủ loại khổ sở, cho nên mới đẩy Phùng Sơ ra, chỉ cần Phùng Sơ chết đi, cũng coi như an ủi được phần nào cho cô.Nếu như Lăng Thập Hàn đồng ý, hắn thậm chí có thể dành ra một vị trí trắc phi cho cô, làm trắc phi của hắn, còn tốt hơn nhiều so với việc theo chân Gia Nghi bấp bênh không chắc.Xem ra những chuyện Gia Nghi làm ở Lâm Châu đã truyền khắp triều đình, chỉ e đã có người bắt đầu nghi ngờ, cho rằng Gia Nghi có ý định tranh quyền rồi.Nhưng nàng chỉ là một công chúa, bên cạnh lại chỉ có Lăng Thập Hàn là người có thể dùng. Chỉ cần Lăng Thập Hàn không đi theo nàng nữa, Gia Nghi tự nhiên sẽ không đánh mà bại.Hắn đưa ra điều kiện hấp dẫn đến vậy, theo lý mà nói, Lăng Thập Hàn phải động lòng mới phải.Lăng Thập Hàn nhếch môi nở nụ cười lạnh, làm trắc phi của hắn? Cái thư này đúng là nhìn thêm một mắt cũng thấy xúi quẩy."Làm gì có kẻ nào vô sỉ đến vậy chứ?" Dung Thanh Huân thò đầu qua, trong mắt đầy nghi hoặc, bây giờ chỉ cần không biết xấu hổ là có thể làm nam chính sao?Rõ ràng từng nói chỉ yêu nữ chính, sống chết không rời, cuối cùng lại để mẹ nữ chính đi chịu tội thay, bây giờ còn muốn A Lăng tỷ tỷ của bé đi làm trắc phi của hắn nữa, trắc phi của hắn là vị trí cao quý lắm sao?Dung Thanh Huân tức đến phồng má, giận dữ giật lấy bức thư, bé hỏi Lăng Thập Hàn: "Ta có thể đốt thư được không ạ?"Không thấy thì không phiền."Đốt đi."Lăng Thập Hàn thậm chí còn thấy bé nên rửa tay sạch sẽ mới phải. Dung Thanh Huân móc ra hỏa tập, châm lửa rồi bỏ thư vào lư hương, nhìn ngọn lửa liếm lấy từng nét chữ, từng câu từng dòng biến mất, bé mới cảm thấy bớt tức hơn đôi chút."Tiện thể, đốt luôn cái này."Lăng Thập Hàn lại đưa thêm một phong thư nữa cho bé, Dung Thanh Huân không chút do dự vứt thẳng vào lư hương, chỉ chốc lát sau, hai phong thư đã hóa thành tro bụi.Lăng Thập Hàn nghiêng đầu nhìn cái đầu nhỏ đang dán chặt vào lư hương của Dung Thanh Huân, đưa tay chọc chọc vào má bé, dịu giọng hỏi: "Viết xong rồi?""Xong rồi ạ."Dung Thanh Huân đi đến bàn, cầm tờ hồng điều thành quả giơ lên cho Lăng Thập Hàn xem. Hai cái tên được viết rất ngay ngắn, chỉ là cái hình nhỏ kia... thật sự khó mà bình luận.Lăng Thập Hàn nhất thời có vẻ mặt hơi phức tạp. Dung Thanh Huân hỏi cô: "A Lăng tỷ tỷ, ngươi thấy thế nào?""Bà bà có nói hình nhỏ là để làm gì không?"Dung Thanh Huân cố nhớ lại: "Hình như là để Nguyệt lão nhận ra ạ."Ánh mắt Lăng Thập Hàn lại rơi lên hình vẽ kia, khóe môi hơi nhếch lên, nhẹ giọng bảo: "Thanh Huân à, như vậy... có khi Nguyệt lão nhận không ra ta mất."Không chỉ Nguyệt lão, có khi đến chính cô cũng chẳng nhận ra được."Sao có thể chứ," Dung Thanh Huân không tin, "Ta vừa nhìn đã nhận ra rồi đó, Nguyệt lão là thần tiên, chắc chắn nhận ra được."Không thì làm Nguyệt lão làm gì....Cũng đúng."Vậy tiếp theo, có phải đem treo lên cây tơ hồng không?""Tỷ cũng phải vẽ một cái.""Ngươi còn định giấu ta à, đến lúc này rồi thì tính sao đây?""Ta có thể tự vẽ hình mình mà, nhưng giờ tỷ biết rồi thì ta cũng không tiện vẽ thay nữa."Nghĩ kỹ ghê.Dung Thanh Huân đã trải sẵn tờ hồng điều khác, Lăng Thập Hàn hạ bút viết tên, cũng vẽ xong hình nhỏ của Dung Thanh Huân, so sánh hai cái với nhau... thật sự là thảm bại.Dung Thanh Huân cầm lên, chợt hỏi: "Nguyệt lão có khi nào vẫn nhận nhầm không ạ?"Vừa nãy còn khẳng định đấy nhé.Lăng Thập Hàn hỏi lại: "Vậy thêm bát tự vào nhé?"Cô từng nghe người ta nói, cầu phúc hay ước nguyện đều phải có ngày sinh bát tự."Nhỡ đâu, có người trùng bát tự thì sao ạ?""Chẳng phải còn hình nhỏ à?""Chúng ta đều là cục đất nữ Oa nặn ra, có khi rất giống nhau cũng nên."Dung Thanh Huân đối đáp trôi chảy, phá giải hết toàn bộ lý lẽ của Lăng Thập Hàn."Vậy phải làm sao nhỉ?""Nên viết thêm: Dung Thanh Huân và Lăng Thập Hàn trong căn nhà cũ cạnh phủ Thứ sử, như vậy là vạn vô nhất thất* rồi."vạn vô nhất thất: vạn lần không sai sót một chút nàoNếu bát tự trùng, không thể tên cũng trùng; nếu tên trùng, không thể giống nhau đến mức đó; nếu giống đến vậy, thì chắc không trùng luôn chỗ ở bên phủ Thứ sử.Thông tin nhiều đến thế, Nguyệt lão chắc chắn sẽ nhận ra.Lăng Thập Hàn bật cười nghiêng cả người, Dung Thanh Huân ngẩng lên nhìn cô: "A Lăng tỷ tỷ, ngươi cười gì đó?""Ta cảm thấy... Nguyệt lão tuyệt đối không nhận nhầm đâu, nên thấy vui."Dung Thanh Huân cười hì hì: "Ta cũng thấy vậy!"Nguyệt lão: từ trước đến nay chưa từng nhận nhiệm vụ định danh chi tiết đến vậy...Lúc chuẩn bị ra ngoài, Hoa Ngữ bước đến: "Tiểu thư muốn ra ngoài ạ?"Lăng Thập Hàn gật đầu: "Rất nhanh sẽ về."Cô nắm tay Dung Thanh Huân bên trái, tay phải cầm hai tờ hồng điều đã gấp lại."Tiểu thư xem thư rồi chứ? Người đưa thư còn đang chờ hồi âm."Lăng Thập Hàn hơi khựng lại: "Vẫn còn ở Lâm Châu?""Cho nên mới phiền phức đó ạ.""Cả hai đều ở Lâm Châu?""Người của Tứ hoàng tử đã về rồi, giờ ở lại chỉ còn người dưới trướng Nhị hoàng tử, hình như là ảnh vệ."Ảnh vệ khác hẳn những người thường, bọn họ là lưỡi dao sắc bén, quanh người có sát khí và mùi máu, người thường khó mà lại gần. Thấy nhiều sẽ biết, nhìn một cái là nhận ra.Hoa Ngữ liếc qua đã biết ngay kẻ kia là ảnh vệ, có khi còn là do Hoàng thượng ban xuống.Hoàng thượng vốn hiểu rõ tranh đấu hoàng thất, nên hoàng tử hay công chúa đều được ban cho mười ảnh vệ, chỉ riêng Gia Nghi là ngoại lệ — nàng là trưởng công chúa, lúc chào đời Hoàng thượng rất vui, ban cho tận mười hai ảnh vệ.Biết rõ tranh đoạt, lại thả tay mặc cho họ đấu đá, đúng là mâu thuẫn đến cực điểm."Vậy cứ nói với hắn, ta đã nhận được thành ý của Nhị hoàng tử, nhưng thứ ta muốn là mạng của Lăng Cao Đạm, không phải Phùng Sơ.""Nhị hoàng tử có chịu được không?""Hắn tất nhiên là không chịu."Lăng Thập Hàn cười nhạt, đã tỏ rõ sẽ không hợp tác với Nhị hoàng tử. Hắn đẩy Phùng Sơ ra chịu tội, nếu còn giết cả Lăng Cao Đạm, Lăng Xuân Ý nhất định sẽ rời bỏ hắn.Đồng thời, hắn cũng sẽ mất đi sự ủng hộ của Lăng gia. Nhị hoàng tử là người thông minh, hắn biết nên chọn thế nào."Vậy...""Vậy thì cứ để hắn khó xử đi." Dung Thanh Huân xen vào, kéo kéo tay Lăng Thập Hàn, bé chỉ cần nghe đến cái tên Nhị hoàng tử là thấy ghét.Ghét đến chết luôn.Không biết trong thư hắn viết gì mà khiến cả tiểu thư lẫn Dung Thanh Huân đều bực mình, muốn lôi kéo tiểu thư, e là không bao giờ có khả năng nữa."Ta sẽ nói rõ ràng với hắn."Cây tơ hồng nằm trước miếu Nguyệt lão ngoài thành, Lăng Thập Hàn và Dung Thanh Huân ra đến cửa thì thấy Hoa Ngữ đã sai người chuẩn bị xe ngựa chờ sẵn.Dung Thanh Huân lên xe trước, Lăng Thập Hàn suy nghĩ một chút, rồi quay sang dặn Hoa Ngữ:"Chuyện thư của Nhị hoàng tử và Tứ hoàng tử hôm nay, báo lại cho công chúa.""Vâng.""Nếu công chúa có hỏi, thì bảo ta đã đốt rồi."Hoa Ngữ ngẩng lên nhìn Lăng Thập Hàn: "Tiểu thư có gì muốn giấu công chúa sao?""Không có, ta thật sự đốt rồi, vì nó xúi quẩy."Nếu không đốt thư đi, Lăng Thập Hàn thấy cái xúi quẩy kia sẽ bám theo cô mãi. Đã khiến tiểu thư cảm thấy đen đủi đến mức ấy, Hoa Ngữ cũng bắt đầu tò mò, rốt cuộc trong thư Nhị hoàng tử viết những gì.Không phải là muốn cùng tiểu thư thề non hẹn biển, rồi để tiểu thư làm trắc phi của hắn đấy chứ?Với cái kiểu kiêu ngạo của Nhị hoàng tử, chuyện này cũng chẳng phải không thể xảy ra. Hắn tự nhận mình tình thâm, chỉ yêu Lăng Xuân Ý, còn phần còn lại chỉ có thể là trắc phi thôi. Bất giác, Hoa Ngữ cũng thấy xúi quẩy vô cùng."Người đâu, đem lư hương trong thư phòng của tiểu thư đi vứt đi."Tránh cho cái xui rủi ấy còn bám vào lư hương nữa.Trước miếu Nguyệt lão có không ít người, đều là các đôi tình nhân. Lăng Thập Hàn và Dung Thanh Huân vừa bước vào, liền lướt qua một đôi nam nữ đang sóng vai cười nói, trông như sắp thành thân đến nơi."Họ chắc sắp thành thân rồi nhỉ, tỷ tỷ"Nghe Dung Thanh Huân nói vậy, Lăng Thập Hàn khẽ siết tay bé, hỏi: "Vậy ta và ngươi là gì nha?"Bé tựa vào lòng cô, cười nhẹ: "Giống như đã thành thân từ lâu rồi.""Nhanh miệng lắm."Lăng Thập Hàn siết chặt lấy bé, hai người cùng nhau đi đến sân sau của miếu Nguyệt Lão. Trước cây nhân duyên có đặt một chiếc bàn nhỏ. Những đôi tình nhân muốn treo giấy đỏ lên cây sẽ đến lấy một chiếc túi gấm, sau đó bỏ giấy đỏ vào trong, rồi ném túi gấm lên cây.Nghe nói, ném càng cao, Nguyệt Lão càng dễ thấy.Thì ra là hai tờ giấy đỏ đều phải để chung vào một túi gấm, chẳng phải là bị "trói chung một chỗ" rồi sao? Dung Thanh Huân nghĩ, thế thì mấy cái lo lắng trước đó của mình đúng là thừa rồi.Trước bàn có một tiểu hòa thượng. Cô và bé đang chọn túi gấm, chọn xong một cái, bé liền hỏi:
"Cái này có linh không ạ?""A di đà Phật, bần tăng không dám nói bừa, nhưng hai vị thí chủ nhìn rất xứng đôi, nhất định sẽ bên nhau trọn đời."Tiểu hòa thượng mặt mày thanh tú, lời nói lại êm tai, mà người xuất gia vốn không nói dối, chắc hẳn sẽ không lừa người.Bé và Lăng Thập Hàn, đúng là xứng đôi nhất.Nghĩ đến đây, lòng Dung Thanh Huân ngọt như mật, nhẹ nhàng nói:"Cảm ơn sư phụ."Lăng Thập Hàn mở túi gấm ra, bé nhét giấy đỏ vào trong, hai người đứng dưới cây nhân duyên ngẩng lên nhìn. Trên cây đã treo đầy túi gấm.Dung Thanh Huân khoác tay cô, nói nhỏ: "A Lăng tỷ tỷ, nhất định phải ném cao lên đó."Nghĩ nghĩ một lúc, bé tìm một mốc so sánh:"Phải cao như lần đó Lạc Hồi phi thân lên cây ấy."Có lẽ là vì thua Lạc Hồi, bé vẫn canh cánh trong lòng.Lăng Thập Hàn mím môi, tung người bay thẳng lên ngọn cây, buộc túi gấm thật chắc rồi đáp xuống, động tác dứt khoát liền mạch.Bé chạy lại gần, vỗ tay hai cái, ánh mắt cong cong:"A Lăng tỷ tỷ giỏi thật."Ném cao như vậy, Nguyệt Lão chắc chắn sẽ thấy cô và bé đầu tiên.Lăng Thập Hàn ôm bé vào lòng, cúi đầu hỏi: "Lần sau nhìn thấy cây, ngươi sẽ nhớ đến gì?"Dung Thanh Huân giơ ngón tay ra đếm, khi có nhiều việc, bé quen đếm ngón tay để nhớ:"Tỷ bắt ta hái lê trên cây, bắt ta đan bướm trên cây, còn vừa nãy tỷ phi thân lên cây, cao hơn cả Lạc Hồi."Lăng Thập Hàn nghe mà vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ. Sao cô lại có cảm giác Dung Thanh Huân như đang "ghi sổ nợ" thế này.Vào đến miếu Nguyệt Lão thì không thể không lạy. Sau khi lạy xong, họ thấy gần đó có bàn để xin quẻ. Sau khi rút quẻ, sư phụ trụ trì sẽ giải tại chỗ.Dung Thanh Huân lắc ống xăm, nhanh chóng rớt ra một que.Sư phụ đưa tay ra, bé đưa quẻ cho ông, nhưng để ý thấy sư phụ nhìn mình có phần kỳ lạ, còn đưa mắt đầy thâm ý. Bé chẳng hiểu gì về quẻ, văn trên quẻ cũng chẳng hiểu.Chẳng lẽ là quẻ xấu? Dung Thanh Huân thấy lo lắng, hỏi:"Sư phụ... quẻ này... không tốt sao ạ?"Quẻ này là về nhân duyên của cô và bé cơ mà.Lăng Thập Hàn cũng nhìn sư phụ, siết nhẹ tay bé, điều quan trọng không phải quẻ tốt hay xấu, mà là sợ bé thật sự tin.Cô định kéo bé đi, thì sư phụ lên tiếng, chắp tay:"A di đà Phật, e rằng thần thái của bần tăng khiến thí chủ hiểu lầm. Quẻ này quả thật rất đặc biệt, trong số bao nhiêu người đến, chỉ có thí chủ là rút ra được."Đặc biệt? Quẻ thì chỉ có tốt xấu bình thường, sao lại đặc biệt? Bé càng căng thẳng, nắm chặt tay cô hơn.Lăng Thập Hàn hỏi: "Sư phụ nói vậy là có ý gì?""Quẻ này không phải là quẻ của thí chủ... mà là vận mệnh của người có liên quan mật thiết đến thí chủ – người định mệnh của thí chủ."Trừ phi hai người có mối nhân duyên sâu đậm qua nhiều kiếp, nếu không tuyệt đối không thể rút được quẻ này."Là... ta?"Lăng Thập Hàn chẳng nghi ngờ gì, Dung Thanh Huân không thể có người định mệnh khác ngoài cô.Sư phụ gật đầu, rồi đọc quẻ:"Thí chủ vốn dĩ tiền đồ mờ mịt, chẳng thấy đường đi cũng chẳng thấy lối về, cô độc lang thang giữa đất trời, thậm chí chết bởi tai kiếp. Nhưng vì người này xuất hiện, tựa như một tia sáng xuyên qua bóng tối, hạ hạ quẻ cũng hóa thành thượng thượng quẻ."Một tia sáng trong đêm tối, biến quẻ xấu thành quẻ tốt. Đúng là hiếm thấy. Lăng Thập Hàn không khỏi quay sang nhìn Dung Thanh Huân.Bé gãi đầu, ngượng ngùng nói: "Thật ra ta cũng chẳng lợi hại gì, chỉ nghĩ, nếu có một chút thích thôi, cũng đủ làm người khác vui lên rồi.""Thí chủ nói chí phải. Chỉ cần còn có người hy vọng ở một người nào đó, thì người đó vẫn sẽ tiếp tục kiên cường mà sống.""Sư phụ xin chúc hai vị bạch đầu giai lão."Lăng Thập Hàn gật đầu, xoay người rồi lại quay lại, mắt nhìn chằm chằm vào quẻ trong tay sư phụ, hỏi:"Sư phụ... có thể cho ta quẻ này không?""Các quẻ trong miếu đều không thể thiếu."Lăng Thập Hàn nghĩ cũng đúng, vừa nãy bị lời sư phụ nói làm cho choáng váng mất rồi.Sư phụ lại nói: "Nhưng chùa ta có nhiều trúc, muốn thì vẫn có thể."Ông mở chiếc hộp trên bàn, lấy ra một quẻ y hệt và đưa cho cô:"Chỉ cần ba mươi văn, thí chủ có thể mang đi."Sư phụ bói đúng thật, như thể biết nội tình. Nhưng lúc này, Dung Thanh Huân lại thấy ông có hơi giống lừa đảo.Quả nhiên, thời xưa hay thời nay, chiêu trò vẫn giống nhau.Lăng Thập Hàn trả tiền, cẩn thận cất quẻ vào ngực. Trên xe ngựa, Dung Thanh Huân cố tình sờ quẻ, hỏi cô: "Quẻ này... quan trọng vậy sao ạ?""Quan trọng không phải là quẻ này, mà là ngươi."Lăng Thập Hàn ngước mắt nhìn bé.Tay bé run lên một chút. Biết vậy đã chẳng trêu cô làm gì, giờ thì tự chuốc họa rồi. Bé muốn rút tay về nhưng bị cô giữ lại, giọng cô dịu dàng:"Ngươi chính là thượng thượng quẻ của ta."Không chỉ tay run, mà tim bé cũng run theo.Cô là thượng thượng quẻ của bé, và thật ra bé cũng là thượng thượng quẻ của cô.Bé không phải như cô, có người chiếu sáng qua bóng tối. Thế giới của bé vốn đã sáng sủa, không thiếu điều gì, mà cũng như thiếu tất cả. Không ai cần bé, cũng chẳng ai yêu chiều bé.Nhưng khi gặp Lăng Thập Hàn, bé biết có người cần mình, sẽ luôn yêu thương mình.Yêu là hai người cùng hướng về nhau, vượt núi vượt sông.Bé bỗng nói: "Biết vậy ta cũng xin một quẻ."Sư phụ ấy kiếm tiền bằng cách này, hẳn còn rất nhiều quẻ giống nhau, bé có chút tiếc nuối."Một quẻ ba mươi văn, Dung Thanh Huân, ngươi có tiền không?""Sao ta lại không có tiền, ta..."Giọng càng lúc càng nhỏ, mặt càng lúc càng đỏ. Số tiền lần trước Lăng Thập Hàn hôn bé để cho, vẫn chưa xài hết, chỉ là quên mang theo."Nếu ngươi muốn quẻ này, thì hôn ta ba cái nhé." Cô cầm hai quẻ.Cô vốn xin sư phụ hai quẻ, chỉ là lúc đó ghép lại nên bé không biết.Bé đẩy tay cô ra, dỗi: "Ta không cần nữa."Cô ghé sát, hỏi dò: "Vậy để ta hôn ba cái nhé?"Bé lập tức che mặt: "Không cho."Không ai nói gì nữa. Bé hé một khe nhỏ từ tay để nhìn ra..."Ể?"Lăng Thập Hàn đâu rồi? Bé buông tay, liền bị hôn một cái, thì ra cô đang ngồi bên phải.Bé lập tức che mặt lại, giận thật rồi! Phải cho cô một bài học."Thanh Huân, hôn thêm hai cái nữa là được lấy quẻ rồi." Cô dụ dỗ, "Nếu không, vừa nãy chẳng phải bị hôn uổng rồi sao?""Ngẫm lại... đúng là thiệt."222: Não thế này không bị phản diện ăn thịt mới lạ."Vậy... vậy... chỉ hai cái thôi đó!" Bé thả tay xuống nhưng vẫn cảnh giác nhìn cô."Hai cái thôi, ta đâu có lừa người.""Ha, tỷ mà không lừa người, ai lừa được chứ?" Bé lắp bắp, không còn lý trí.Lăng Thập Hàn nâng mặt bé hôn xuống, bé ngẩng nhẹ đầu, cô đưa tay đỡ sau gáy, giữ bé trong vòng tay.Bé "ưm" hai tiếng, trong lòng thầm mắng: đúng là đại lừa đảo!Sau hai lần hôn, cô đưa quẻ cho bé, nháy mắt: "Ta nói rồi, ta không lừa.""Tỷ... tỷ...""Ta làm sao?"Cô nghiêng về phía bé, bé lập tức lùi ra xa. Cô làm bộ ngây thơ: "Ta chỉ hôn hai cái thôi mà."Hai cái gì chứ! Bé chỉ vào môi mình. Cứu mạng! Sắp sưng lên rồi.-----Xuống xe, bé lén lút chạy về phòng. Hoa Ngữ nhìn theo, hỏi: "Sao thế nhỉ?"Lạc Hồi đi ngang: "Không biết, có cần hỏi không?"Hoa Ngữ kéo Lạc Hồi lại: "Không thấy nàng ấy đang ở ngay sau sao?"Ý là, muốn hỏi gì thì cô ấy sẽ tự hỏi."Ờ..." Lạc Hồi gật gù không hiểu.Lăng Thập Hàn hỏi Hoa Ngữ: "Sao rồi?""Tên ảnh vệ đã về rồi, nhưng công chúa có vẻ nghi ngờ, vì ngươi đã đốt thư."Công chúa có thể nghi ngờ Lăng Thập Hàn đang giấu điều gì đó, nên mới đốt thư để không còn chứng cứ.Lăng Thập Hàn trầm ngâm: "Ta sẽ đích thân đến phủ Thứ sử, giải thích với công chúa.""Vậy... còn bên này thì sao?" Hoa Ngữ nhìn phòng hai người ở, không thể mặc kệ được."Đem chút đồ ăn cho Thanh Huân đi.""Chỉ vậy thôi sao?""Chỉ vậy thôi."Chỉ là... hơi ngại một chút thôi, không phải giận dỗi gì.-----Phủ Thứ Sử."Trắc phi?" – Sắc mặt Gia Nghi thay đổi, không ngờ nhị hoàng huynh lại ra điều kiện như vậy. Nhưng nghĩ lại cũng hợp lý. Nhị hoàng tử xưa nay luôn xem lời mình là ân điển ban xuống.Một vị trí trắc phi? Đối với hắn mà nói đã là "trọng thưởng" rồi. Nhưng hắn lại không hiểu, không biết rằng – nếu đã chạm vào quyền lực – ai lại cam lòng cả đời tranh đấu trong nội trạch?"Phải, nếu ta quy thuận nhị hoàng tử, hắn sẽ phong ta làm trắc phi." – Lăng Thập Hàn nói mà chẳng buồn biểu cảm, như thể đang kể chuyện cười của người khác."Khó trách... ngươi đốt cả thư." – Gia Nghi gật đầu thấu hiểu. Nếu là nàng, e rằng còn giết luôn cả người đưa thư rồi mới hả giận."Thế còn tứ ca?""Ta cũng không đọc. Đốt luôn. Nhị hoàng tử thì là trắc phi, tứ hoàng tử chắc muốn ta làm chính phi." – Lăng Thập Hàn khẽ nhếch môi.Tứ hoàng tử khác với nhị hoàng tử. Hắn chưa yêu ai, có thể hứa vị trí chính phi cho Lăng Thập Hàn. Có lẽ hắn cho rằng, như vậy là đã hơn nhị hoàng tử một bậc.Trắc phi cũng chỉ là thiếp. Làm sao so được với chính phi – vợ cả.Nhưng trắc phi hay chính phi, đều là thứ mà bọn họ cho rằng là ân huệ ban cho. Chỉ tiếc, nội trạch nhỏ bé không chứa nổi dã tâm của Lăng Thập Hàn và Gia Nghi.-----Khi Lăng Thập Hàn quay về, Dung Thanh Huân đã rời khỏi phòng, đang ngồi ở bàn đá trong sân cùng Hoa Ngữ và Lạc Hồi, nói cười vui vẻ.Lăng Thập Hàn lỡ mất câu chuyện gì đó khiến ai cũng cười nghiêng ngả. Cô bước tới gần, Dung Thanh Huân vẫn chưa phát hiện, còn đang cao hứng khoe:"Ah~ A Lăng tỷ tỷ cũng thấy bức tiểu họa này đẹp đúng không!"Tiểu họa? – Lăng Thập Hàn khựng lại. Cô nhìn về phía bàn đá. Qủa nhiên, trên bàn là bức tiểu họa mà Dung Thanh Huân vẽ cô.So với bức trước... còn xấu hơn.Lăng Thập Hàn: "..."Hoa Ngữ và Lạc Hồi cười đến ngã ngửa, nhưng không ngờ lại chạm phải ánh mắt đầy sát khí của Lăng Thập Hàn. Cả hai lập tức im bặt, nghiêm túc.Dung Thanh Huân còn cầm bức tranh, dúi vào tay cô, đổ thêm dầu vào lửa:"A Lăng tỷ tỷ, ngươi thấy đẹp không?"Lăng Thập Hàn nghiến răng:"Dung Thanh Huân, ngươi là cố ý.""Không... ta không phải... ta không có..." – Dung Thanh Huân chối, nhưng chẳng chút thuyết phục. Quả thực là bé cố tình vẽ xấu. Để... trả thù vụ ba mươi văn tiền kia."Dung! Thanh! Huân!"Xong đời rồi. Dung Thanh Huân ném tranh, định bỏ chạy. Nhưng không nhanh bằng tay Lăng Thập Hàn.Lăng Thập Hàn nhẹ giọng: "Thanh Huân."Ôi không. Giọng dịu dàng này còn đáng sợ hơn cả lúc nổi giận.Dung Thanh Huân rụt cổ lại.Hoa Ngữ và Lạc Hồi đã biến mất không còn tăm hơi. Từ nay trở đi, trong lòng Hoa Ngữ, người gan lớn nhất không phải Lăng Thập Hàn, mà là... Dung Thanh Huân.
"Cái này có linh không ạ?""A di đà Phật, bần tăng không dám nói bừa, nhưng hai vị thí chủ nhìn rất xứng đôi, nhất định sẽ bên nhau trọn đời."Tiểu hòa thượng mặt mày thanh tú, lời nói lại êm tai, mà người xuất gia vốn không nói dối, chắc hẳn sẽ không lừa người.Bé và Lăng Thập Hàn, đúng là xứng đôi nhất.Nghĩ đến đây, lòng Dung Thanh Huân ngọt như mật, nhẹ nhàng nói:"Cảm ơn sư phụ."Lăng Thập Hàn mở túi gấm ra, bé nhét giấy đỏ vào trong, hai người đứng dưới cây nhân duyên ngẩng lên nhìn. Trên cây đã treo đầy túi gấm.Dung Thanh Huân khoác tay cô, nói nhỏ: "A Lăng tỷ tỷ, nhất định phải ném cao lên đó."Nghĩ nghĩ một lúc, bé tìm một mốc so sánh:"Phải cao như lần đó Lạc Hồi phi thân lên cây ấy."Có lẽ là vì thua Lạc Hồi, bé vẫn canh cánh trong lòng.Lăng Thập Hàn mím môi, tung người bay thẳng lên ngọn cây, buộc túi gấm thật chắc rồi đáp xuống, động tác dứt khoát liền mạch.Bé chạy lại gần, vỗ tay hai cái, ánh mắt cong cong:"A Lăng tỷ tỷ giỏi thật."Ném cao như vậy, Nguyệt Lão chắc chắn sẽ thấy cô và bé đầu tiên.Lăng Thập Hàn ôm bé vào lòng, cúi đầu hỏi: "Lần sau nhìn thấy cây, ngươi sẽ nhớ đến gì?"Dung Thanh Huân giơ ngón tay ra đếm, khi có nhiều việc, bé quen đếm ngón tay để nhớ:"Tỷ bắt ta hái lê trên cây, bắt ta đan bướm trên cây, còn vừa nãy tỷ phi thân lên cây, cao hơn cả Lạc Hồi."Lăng Thập Hàn nghe mà vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ. Sao cô lại có cảm giác Dung Thanh Huân như đang "ghi sổ nợ" thế này.Vào đến miếu Nguyệt Lão thì không thể không lạy. Sau khi lạy xong, họ thấy gần đó có bàn để xin quẻ. Sau khi rút quẻ, sư phụ trụ trì sẽ giải tại chỗ.Dung Thanh Huân lắc ống xăm, nhanh chóng rớt ra một que.Sư phụ đưa tay ra, bé đưa quẻ cho ông, nhưng để ý thấy sư phụ nhìn mình có phần kỳ lạ, còn đưa mắt đầy thâm ý. Bé chẳng hiểu gì về quẻ, văn trên quẻ cũng chẳng hiểu.Chẳng lẽ là quẻ xấu? Dung Thanh Huân thấy lo lắng, hỏi:"Sư phụ... quẻ này... không tốt sao ạ?"Quẻ này là về nhân duyên của cô và bé cơ mà.Lăng Thập Hàn cũng nhìn sư phụ, siết nhẹ tay bé, điều quan trọng không phải quẻ tốt hay xấu, mà là sợ bé thật sự tin.Cô định kéo bé đi, thì sư phụ lên tiếng, chắp tay:"A di đà Phật, e rằng thần thái của bần tăng khiến thí chủ hiểu lầm. Quẻ này quả thật rất đặc biệt, trong số bao nhiêu người đến, chỉ có thí chủ là rút ra được."Đặc biệt? Quẻ thì chỉ có tốt xấu bình thường, sao lại đặc biệt? Bé càng căng thẳng, nắm chặt tay cô hơn.Lăng Thập Hàn hỏi: "Sư phụ nói vậy là có ý gì?""Quẻ này không phải là quẻ của thí chủ... mà là vận mệnh của người có liên quan mật thiết đến thí chủ – người định mệnh của thí chủ."Trừ phi hai người có mối nhân duyên sâu đậm qua nhiều kiếp, nếu không tuyệt đối không thể rút được quẻ này."Là... ta?"Lăng Thập Hàn chẳng nghi ngờ gì, Dung Thanh Huân không thể có người định mệnh khác ngoài cô.Sư phụ gật đầu, rồi đọc quẻ:"Thí chủ vốn dĩ tiền đồ mờ mịt, chẳng thấy đường đi cũng chẳng thấy lối về, cô độc lang thang giữa đất trời, thậm chí chết bởi tai kiếp. Nhưng vì người này xuất hiện, tựa như một tia sáng xuyên qua bóng tối, hạ hạ quẻ cũng hóa thành thượng thượng quẻ."Một tia sáng trong đêm tối, biến quẻ xấu thành quẻ tốt. Đúng là hiếm thấy. Lăng Thập Hàn không khỏi quay sang nhìn Dung Thanh Huân.Bé gãi đầu, ngượng ngùng nói: "Thật ra ta cũng chẳng lợi hại gì, chỉ nghĩ, nếu có một chút thích thôi, cũng đủ làm người khác vui lên rồi.""Thí chủ nói chí phải. Chỉ cần còn có người hy vọng ở một người nào đó, thì người đó vẫn sẽ tiếp tục kiên cường mà sống.""Sư phụ xin chúc hai vị bạch đầu giai lão."Lăng Thập Hàn gật đầu, xoay người rồi lại quay lại, mắt nhìn chằm chằm vào quẻ trong tay sư phụ, hỏi:"Sư phụ... có thể cho ta quẻ này không?""Các quẻ trong miếu đều không thể thiếu."Lăng Thập Hàn nghĩ cũng đúng, vừa nãy bị lời sư phụ nói làm cho choáng váng mất rồi.Sư phụ lại nói: "Nhưng chùa ta có nhiều trúc, muốn thì vẫn có thể."Ông mở chiếc hộp trên bàn, lấy ra một quẻ y hệt và đưa cho cô:"Chỉ cần ba mươi văn, thí chủ có thể mang đi."Sư phụ bói đúng thật, như thể biết nội tình. Nhưng lúc này, Dung Thanh Huân lại thấy ông có hơi giống lừa đảo.Quả nhiên, thời xưa hay thời nay, chiêu trò vẫn giống nhau.Lăng Thập Hàn trả tiền, cẩn thận cất quẻ vào ngực. Trên xe ngựa, Dung Thanh Huân cố tình sờ quẻ, hỏi cô: "Quẻ này... quan trọng vậy sao ạ?""Quan trọng không phải là quẻ này, mà là ngươi."Lăng Thập Hàn ngước mắt nhìn bé.Tay bé run lên một chút. Biết vậy đã chẳng trêu cô làm gì, giờ thì tự chuốc họa rồi. Bé muốn rút tay về nhưng bị cô giữ lại, giọng cô dịu dàng:"Ngươi chính là thượng thượng quẻ của ta."Không chỉ tay run, mà tim bé cũng run theo.Cô là thượng thượng quẻ của bé, và thật ra bé cũng là thượng thượng quẻ của cô.Bé không phải như cô, có người chiếu sáng qua bóng tối. Thế giới của bé vốn đã sáng sủa, không thiếu điều gì, mà cũng như thiếu tất cả. Không ai cần bé, cũng chẳng ai yêu chiều bé.Nhưng khi gặp Lăng Thập Hàn, bé biết có người cần mình, sẽ luôn yêu thương mình.Yêu là hai người cùng hướng về nhau, vượt núi vượt sông.Bé bỗng nói: "Biết vậy ta cũng xin một quẻ."Sư phụ ấy kiếm tiền bằng cách này, hẳn còn rất nhiều quẻ giống nhau, bé có chút tiếc nuối."Một quẻ ba mươi văn, Dung Thanh Huân, ngươi có tiền không?""Sao ta lại không có tiền, ta..."Giọng càng lúc càng nhỏ, mặt càng lúc càng đỏ. Số tiền lần trước Lăng Thập Hàn hôn bé để cho, vẫn chưa xài hết, chỉ là quên mang theo."Nếu ngươi muốn quẻ này, thì hôn ta ba cái nhé." Cô cầm hai quẻ.Cô vốn xin sư phụ hai quẻ, chỉ là lúc đó ghép lại nên bé không biết.Bé đẩy tay cô ra, dỗi: "Ta không cần nữa."Cô ghé sát, hỏi dò: "Vậy để ta hôn ba cái nhé?"Bé lập tức che mặt: "Không cho."Không ai nói gì nữa. Bé hé một khe nhỏ từ tay để nhìn ra..."Ể?"Lăng Thập Hàn đâu rồi? Bé buông tay, liền bị hôn một cái, thì ra cô đang ngồi bên phải.Bé lập tức che mặt lại, giận thật rồi! Phải cho cô một bài học."Thanh Huân, hôn thêm hai cái nữa là được lấy quẻ rồi." Cô dụ dỗ, "Nếu không, vừa nãy chẳng phải bị hôn uổng rồi sao?""Ngẫm lại... đúng là thiệt."222: Não thế này không bị phản diện ăn thịt mới lạ."Vậy... vậy... chỉ hai cái thôi đó!" Bé thả tay xuống nhưng vẫn cảnh giác nhìn cô."Hai cái thôi, ta đâu có lừa người.""Ha, tỷ mà không lừa người, ai lừa được chứ?" Bé lắp bắp, không còn lý trí.Lăng Thập Hàn nâng mặt bé hôn xuống, bé ngẩng nhẹ đầu, cô đưa tay đỡ sau gáy, giữ bé trong vòng tay.Bé "ưm" hai tiếng, trong lòng thầm mắng: đúng là đại lừa đảo!Sau hai lần hôn, cô đưa quẻ cho bé, nháy mắt: "Ta nói rồi, ta không lừa.""Tỷ... tỷ...""Ta làm sao?"Cô nghiêng về phía bé, bé lập tức lùi ra xa. Cô làm bộ ngây thơ: "Ta chỉ hôn hai cái thôi mà."Hai cái gì chứ! Bé chỉ vào môi mình. Cứu mạng! Sắp sưng lên rồi.-----Xuống xe, bé lén lút chạy về phòng. Hoa Ngữ nhìn theo, hỏi: "Sao thế nhỉ?"Lạc Hồi đi ngang: "Không biết, có cần hỏi không?"Hoa Ngữ kéo Lạc Hồi lại: "Không thấy nàng ấy đang ở ngay sau sao?"Ý là, muốn hỏi gì thì cô ấy sẽ tự hỏi."Ờ..." Lạc Hồi gật gù không hiểu.Lăng Thập Hàn hỏi Hoa Ngữ: "Sao rồi?""Tên ảnh vệ đã về rồi, nhưng công chúa có vẻ nghi ngờ, vì ngươi đã đốt thư."Công chúa có thể nghi ngờ Lăng Thập Hàn đang giấu điều gì đó, nên mới đốt thư để không còn chứng cứ.Lăng Thập Hàn trầm ngâm: "Ta sẽ đích thân đến phủ Thứ sử, giải thích với công chúa.""Vậy... còn bên này thì sao?" Hoa Ngữ nhìn phòng hai người ở, không thể mặc kệ được."Đem chút đồ ăn cho Thanh Huân đi.""Chỉ vậy thôi sao?""Chỉ vậy thôi."Chỉ là... hơi ngại một chút thôi, không phải giận dỗi gì.-----Phủ Thứ Sử."Trắc phi?" – Sắc mặt Gia Nghi thay đổi, không ngờ nhị hoàng huynh lại ra điều kiện như vậy. Nhưng nghĩ lại cũng hợp lý. Nhị hoàng tử xưa nay luôn xem lời mình là ân điển ban xuống.Một vị trí trắc phi? Đối với hắn mà nói đã là "trọng thưởng" rồi. Nhưng hắn lại không hiểu, không biết rằng – nếu đã chạm vào quyền lực – ai lại cam lòng cả đời tranh đấu trong nội trạch?"Phải, nếu ta quy thuận nhị hoàng tử, hắn sẽ phong ta làm trắc phi." – Lăng Thập Hàn nói mà chẳng buồn biểu cảm, như thể đang kể chuyện cười của người khác."Khó trách... ngươi đốt cả thư." – Gia Nghi gật đầu thấu hiểu. Nếu là nàng, e rằng còn giết luôn cả người đưa thư rồi mới hả giận."Thế còn tứ ca?""Ta cũng không đọc. Đốt luôn. Nhị hoàng tử thì là trắc phi, tứ hoàng tử chắc muốn ta làm chính phi." – Lăng Thập Hàn khẽ nhếch môi.Tứ hoàng tử khác với nhị hoàng tử. Hắn chưa yêu ai, có thể hứa vị trí chính phi cho Lăng Thập Hàn. Có lẽ hắn cho rằng, như vậy là đã hơn nhị hoàng tử một bậc.Trắc phi cũng chỉ là thiếp. Làm sao so được với chính phi – vợ cả.Nhưng trắc phi hay chính phi, đều là thứ mà bọn họ cho rằng là ân huệ ban cho. Chỉ tiếc, nội trạch nhỏ bé không chứa nổi dã tâm của Lăng Thập Hàn và Gia Nghi.-----Khi Lăng Thập Hàn quay về, Dung Thanh Huân đã rời khỏi phòng, đang ngồi ở bàn đá trong sân cùng Hoa Ngữ và Lạc Hồi, nói cười vui vẻ.Lăng Thập Hàn lỡ mất câu chuyện gì đó khiến ai cũng cười nghiêng ngả. Cô bước tới gần, Dung Thanh Huân vẫn chưa phát hiện, còn đang cao hứng khoe:"Ah~ A Lăng tỷ tỷ cũng thấy bức tiểu họa này đẹp đúng không!"Tiểu họa? – Lăng Thập Hàn khựng lại. Cô nhìn về phía bàn đá. Qủa nhiên, trên bàn là bức tiểu họa mà Dung Thanh Huân vẽ cô.So với bức trước... còn xấu hơn.Lăng Thập Hàn: "..."Hoa Ngữ và Lạc Hồi cười đến ngã ngửa, nhưng không ngờ lại chạm phải ánh mắt đầy sát khí của Lăng Thập Hàn. Cả hai lập tức im bặt, nghiêm túc.Dung Thanh Huân còn cầm bức tranh, dúi vào tay cô, đổ thêm dầu vào lửa:"A Lăng tỷ tỷ, ngươi thấy đẹp không?"Lăng Thập Hàn nghiến răng:"Dung Thanh Huân, ngươi là cố ý.""Không... ta không phải... ta không có..." – Dung Thanh Huân chối, nhưng chẳng chút thuyết phục. Quả thực là bé cố tình vẽ xấu. Để... trả thù vụ ba mươi văn tiền kia."Dung! Thanh! Huân!"Xong đời rồi. Dung Thanh Huân ném tranh, định bỏ chạy. Nhưng không nhanh bằng tay Lăng Thập Hàn.Lăng Thập Hàn nhẹ giọng: "Thanh Huân."Ôi không. Giọng dịu dàng này còn đáng sợ hơn cả lúc nổi giận.Dung Thanh Huân rụt cổ lại.Hoa Ngữ và Lạc Hồi đã biến mất không còn tăm hơi. Từ nay trở đi, trong lòng Hoa Ngữ, người gan lớn nhất không phải Lăng Thập Hàn, mà là... Dung Thanh Huân.