[BHTT] Xa Gần Cao Thấp (P2) - Bán Thổ Vân
Ngoại truyện 13: Hoài Phong Niên - Túc Hải
Đã khỏi bệnh chưa?
......
Về vấn đề hợp rồi lại tan, tan rồi lại hợp, Phong Niên hạ quyết tâm biến cơm sống thành cơm sượng, sau vài ngày liên tục dạy kèm môn toán cho Thiệu Quân Hàm, cậu bé không còn muốn đến lớp học thêm nữa: "Một lớp học 10-20 học sinh, cô giáo làm gì để ý tới em?"Bây giờ đổi thành Mao Tín Hà ngày nào cũng è cổ ra cắt tóc, thấy phó giáo sư nghiêm túc quá cũng không dám làm phiền. Cả cái Bách Châu này chắc chắn không thiếu giáo viên dạy thêm Toán giỏi hơn Hoài Phong Niên, nhưng cô không tìm được, chỉ biết tức giận quay sang nạt giám đốc Gloria: "Đừng tưởng mẹ không biết hai đứa muốn gạo nấu thành cơm." Nói là vậy, nhưng vẫn để Thiệu Quân Hàm dẫn gia sư tiến sĩ lên tầng ăn nghỉ ngơi cho yên tĩnh.Cô gái lớn bối rối: "Gạo gì? Mẹ hiểu nhầm thôi, bọn con chia tay rồi mà. Nếu mẹ không thích thì đuổi chị ấy ra ngoài, con không ý kiến.""Vớ vẩn." Mao Tín Hà bụng nghĩ, đuổi người ta? Chân trước đuổi cô ta ra ngoài, chân sau sẽ phát rồ lên đập đồ đập kính tan tành ngay. Nhưng nhìn Túc Hải ngày nào cũng làm việc về nhà bình thường, chỉ đi làm rồi lại về nhà rất đều đặn, quả thực không có động thái thắp lại trái tim đã thành tro.Khi không quá bận, cô sẽ nghiêm túc nhìn màn hình máy tính phía sau quầy tính tiền, Mao Tín Hà nghiêng người qua, phát hiện trong đó dày đặc các loại dữ liệu, có thể thấy rõ tổng số khách hàng, số lượng khách chỉ định, số lượng khách hàng di động, tỷ lệ chuyển thẻ và hạn mức giao dịch, v.v, đều là những dữ liệu quan trọng đặc thù trong nghề, nhưng cô nhìn thấy Gloria vẫn đang làm các dữ liệu khác: tỷ lệ số lần khách gội, sấy chuyển sang gội, dưỡng, tỷ lệ gia hạn thẻ, tỷ lệ khách mới đăng ký thẻ, v.v., ngay cả dân kỳ cựu trong ngành như Mao Tín Hà cũng phải hoa mắt chóng mặt.Cô gái lớn giỏi cắt gội sấy tóc, nhưng làm báo cáo thì tay chân lúng túng, copy xong một cột số liệu thì lại sai một dòng, cô dụi mắt, thầm thở dài rồi làm lại, không để ý Phong Niên đã đứng cạnh mình từ lúc nào: "Ồ, tổng doanh số hai tháng qua có tăng lên, nhưng tỷ suất lợi nhuận giảm khá nhiều." Mắt Phong Niên tinh, lập tức gãi được chỗ ngứa của cô gái lớn.Những năm qua Phong Niên trực tiếp chứng kiến Túc Hải không ngừng mở rộng cửa tiệm và lĩnh vực phục vụ, cũng biết chút ít về ngành làm đẹp và làm tóc. Tiền thuê nhà, điện, nước, nhân công chiếm phần lớn vô cùng tốn kém, nhưng ngưỡng đầu vào không cao nên nhiều người vừa học vài món nghề đã muốn ra ngoài tự kinh doanh kiếm nhiều tiền hơn. Không dưới 5-6 thợ làm tóc ở "Hải Phái" ra làm ăn riêng, còn có hai người mở tiệm mới trên cùng một con phố với cô gái lớn, lại còn phát tờ rơi đối diện tiệm của Túc Hải. Để từ một cô gái thích tạo kiểu tóc trở thành đối thủ cạnh tranh đạt đủ tiêu chuẩn trong ngành, Túc Hải không chỉ phải học cách mở rộng nguồn khách hàng và quản lý tiệm, mà còn phải học cách điều chỉnh tâm lý.Túc Hải liếc Phong Niên: "Cần trả lương cao hơn cho nhân viên và thợ cắt tóc giỏi tay nghề mới giữ chân được họ. Nhưng ở đây..." cô chỉ vào tiền thuê nhà: "Năm nay tăng 10%, hết cách, em chỉ đành chịu chứ sao giờ, không thể dễ dàng chuyển đi." Phong Niên cúi đầu nhìn cô gái lớn sở hữu hàng lông mi như búp bê, trên mặt không nét gì làm phiền muộn hay lo lắng mà chỉ đang vắt óc tính cách. Điều mà Phong Niên ngưỡng mộ nhất ở Túc Hải từ khi còn nhỏ là cách giải quyết vấn đề không lòng vòng, tuy vậy vẫn còn đó đôi điều phiền não. Các cô gái cùng trang lứa với Túc Hải vừa đến tuổi tốt nghiệp đại học, trong khi cô đã ngụp lặn ngoài xã hội 7 năm, chưa một lần than khổ kể cả khi còn học nghề, ngủ lang ngủ chạ nửa năm trong tiệm cắt tóc nơi Bắc Kinh xa xôi cũng chẳng sao hết, chỉ biết phải tiết kiệm từng đồng vì mục tiêu mở tiệm.Phong Niên tự thẹn vì không kiên cường bằng Túc Hải, phí phạm lợi thế lớn hơn 8 tuổi, chật vật sống chừng ấy năm còn bị cô gái lớn nói "chia tay". Phong Niên lại đặt trà sữa cạnh tay cô gái lớn, Túc Hải liếc qua: "Giảm cân, không uống." Phong Niên cười: "Em có cách gì nữa?"Cô gái lớn cau mày, sau đó giãn ra: "Em phải hỏi chị Du Nhậm và chị Ấn Tú. Đầu óc kinh doanh của họ linh hoạt hơn nhiều, biết đâu sẽ có cách hay.""Nếu muốn phân tích dữ liệu và tạo hệ thống dữ liệu phù hợp cho tiệm của em, thà tìm chị còn hơn tìm họ." Phong Niên nói, ngày xưa hệ thống dữ liệu của chị đã hỗ trợ cho việc kinh doanh quần áo của chị Tiểu Anh: "Đã nhiều năm trôi qua nhưng kỹ năng của chị vẫn bén lắm." Phong Niên tự xung phong: "Cho chị thử xem nhé?"Cô gái lớn bán tín bán nghi, phó giáo sư đã ngồi xuống bắt đầu làm biểu đồ so sánh trực quan, chưa đầy một tiếng sau, một biểu đồ đẹp mắt đã được trình diện ngay trước mắt Túc Hải. Hai người dò từ trên xuống dưới, cuối cùng thấy tỷ suất lợi nhuận nửa đầu năm nay đã giảm 28%, đều không nói nên lời."Chủ nhà này thấy em làm ăn ổn định, năm nào cũng giữ giá, không chịu ký hợp đồng dài hạn với em, hơn nữa các cửa tiệm trên con đường gần trường đại học này đều không được dài lâu, trừ khi... đập tiền trả 10 năm, 8 năm ngay trong một lần, như thế mới yên tâm." Khi là thợ cắt tóc, Gloria tập trung và vui vẻ, nhưng khi là người quản lý, Túc Hải đau đầu về chuyện chi phí. Phong Niên không ngờ Túc Hải giấu áp lực lớn như vậy, chưa bao giờ kể khổ với cô. Hai người đang không mấy vui vẻ đều im lặng một lúc, Phong Niên nói, chúng ta ra ngoài ăn đi, nhân tiện... nói chuyện trong tiệm.Cô gái lớn nhướng mi, đôi mắt lanh lợi chuyển động: "Cơm thì có thể ăn, nhưng việc trong tiệm... thứ nhất, chị không phải là chủ tiệm, thứ hai, không phải cổ đông, thứ ba, không phải nhân viên, không đến lượt chị lo lắng."Ngồi trong KFC, Túc Hải chỉ màng gặm cánh gà, Phong Niên vét khoai tây nghiền ăn cùng Túc Hải, mấy ngày qua ăn không ngon, sụt cân cũng nhiều, cô gái lớn liếc phó giáo sư, bỏ vào đĩa phó giáo sư một miếng gà nguyên vị: "Ăn đi."Phong Niên ngoan ngoãn ăn: "Tiểu Hải, em có tính mở tiệm ở chỗ khác không?""Có nghĩ đến, chị cũng biết nghề chúng em rất xem trọng khách thường xuyên. Đổi đi đổi lại ở gần đây, tình hình giá thuê chỗ nào cũng gần ngang nhau."Cô gái lớn nói, thời buổi bây giờ kinh doanh cửa hàng thực tế không dễ, nhưng gần trường đại học thì tương đối khả thi, những cửa tiệm xung quanh thích hợp cũng nhìn ra cơ hội. Nhiều khi em muốn tự mua một mặt tiền cho xong, nhưng không dám vứt bỏ số vốn lưu động trong tay.Phong Niên gật đầu: "Tiểu Hải, mặc dù cửa tiệm mở rộng hơn nhiều, nhưng chị thấy em không còn vui vẻ như trước.""Ồ, chị cũng thấy hả?" Túc Hải cười: "Haha, có quá nhiều việc phải lo, em cảm thấy... chuyện này không đơn giản như em nghĩ." Trước đây cô nghĩ Mao Tín Hà mở tiệm quá bảo thủ, không muốn quảng cáo gói thẻ quá cao, không muốn thuê đầy đủ nhân công, không muốn trang trí tiệm sao cho sang trọng, chỉ buôn bán nhỏ lẻ cho hàng xóm láng giềng, đủ tiêu là được, muốn phát tài thì khó. Bây giờ Túc Hải đã có thể tự mở tiệm theo ý muốn, cô nhận ra tiền kiếm khó hơn, có quá nhiều nơi ăn lợi nhuận. "Làm cái nghề này, những người thực sự phát tài đều là những kẻ bất lương hoặc liều lĩnh, dựa vào mở nhiều chi nhánh hoặc kiếm chắc nhờ thanh toán trước, gió mới khẽ bay đã lung lay muốn đổ.""Vậy em định làm gì?" Phong Niên lo lắng hỏi."Chị là ai cơ chứ?" Cô gái lớn nhất mỉm cười hỏi."Thì... chị là..." Phong Niên ngập ngừng, đã không còn là "bạn gái" của nhau nữa: "Chị là chị gái nhiều năm của em." Nghĩ thêm một lúc, Phong Niên lấy tấm thẻ ngân hàng ra từ chiếc túi đeo trên người: "Mật khẩu em biết, trong này là số tiền chị tiết kiệm mấy năm qua dành mua xe. Tiền sửa nhà chị tiêu cũng nhiều, không thì đã có nhiều hơn." Tổng thu nhập một năm của Phong Niên rơi vào khoảng 16-17 vạn tệ, bây giờ gom hết 150.000 đưa cho cô gái lớn: "Với khoản này trong tay, em sẽ không đến nỗi eo hẹp quá.""Hoại Phong Niên, chị đang muốn lấy tiền ra bao nuôi em đấy hả?" Cô gái lớn nhón tấm thẻ bằng hai ngón tay, ngắm đi ngắm lại: "Nếu em thua lỗ, không có tiền trả chị thì sao?""Lỗ thì lỗ, tiền vẫn kiếm lại được." Phong Niên chân thành nói.Cô gái lớn đẩy thẻ trả lại, chống cằm nhìn phó giáo sư: "Không phải hôm nay là ngày đi gặp chị Tống sao?" Túc Hải vẫn còn nhớ nội dung tấm ảnh chụp màn hình Phong Niên gửi, thời gian hẹn gặp chị Tống là hôm nay."Chuyện cũ... có là do cơ hội. Điều quan trọng nhất bây giờ là em." Phó giáo sư trả lời."Ồ, chỉ cần bao nuôi em, là chị có thể đi ôn lại chuyện cũ." Túc Hải cười, nhìn vẻ mặt bất lực của Phong Niên, cũng ngồi thẳng dậy nghiêm túc nói: "Hoại Phong Niên, lúc chị đồng ý ở bên em, có phải vì... em ép chị không?" Bên cạnh nỗi lo về kinh doanh, dạo gần đây ngày nào Túc Hải cũng suy nghĩ về mối quan hệ trước đây và hiện tại giữa mình và phó giáo sư.Túc Hải nghĩ, mình đã có cảm giác chiếm hữu khác biệt đối với Phong Niên trong giai đoạn sau của thời gian học nghề ở Tả Gia Trang. Khi Phong Niên về Bách Châu, Túc Hải mừng như được mùa, tranh thủ vây quân kín thành khi biết trái tim mình rung động, ép Phong Niên buông kiếm đầu hàng. Chắc là Phong Niên thích mình, Túc Hải biết, tình yêu này khi bắt đầu trộn lẫn ít nhiều tình cảm của một người chị dành cho một người em, nhưng liệu có nhiêu phần là rung động đối với một cô gái? Túc Hải không biết. Tuy nhiên, đã yêu nhau 2-3 năm, cũng đã ăn nằm với nhau lâu như vậy, cô tin chắc một điều: Phong Niên muốn tiếp tục lâu dài với mình.Nhưng có một số chuyện cô không biết làm gì hơn, cô không phải người học cao, không hiểu học thuật, chỉ có thể chờ cơ hội - nếu Phong Niên come out thuận lợi, cô sẽ không cần lo lắng bị ai bắt cưới xin, cũng có thể ngửa bài với Mao Tín Hà. Tiểu Liễu và chị Du Nhậm tâm đầu hợp ý, Ấn Tú và Bạch Mão Sinh trải đủ thăng trầm, còn cô và Phong Niên chỉ có thể chậm rãi tiến về phía trước, lắng đọng và tô điểm cuộc sống bằng tình yêu, và nếu có thể, họ sẽ hạnh phúc hòa quyện cuộc sống và tình yêu lại với nhau...Nhưng Phong Niên muốn trốn tránh, ngay cả khi bản thân chị cũng không biết trốn đi đâu. Túc Hải nghĩ đi nghĩ lại, Phong Niên chỉ có vài lựa chọn ít ỏi: Tìm chị Tống, đổi việc, rời khỏi Bách Châu. Khi Túc Hải nói với Phong Niên những gì mình nghĩ, phó giáo sư đã khóc nhiều đến mức dùng hết khăn giấy trên đĩa: "Không phải em ép chị, là chị đã rung động với em:"Cô gái lớn bắt chéo chân, không muốn nhắc lại chuyện cũ nữa mà quay sang nói về công việc: "Thật ra... ý định của em là sẽ không mở tiệm nữa khi hợp đồng thuê nhà theo năm hết hạn. Ngày xưa khi còn bé, em luôn xông pha không cần suy nghĩ vì cho rằng con đường phía trước nào cũng bằng phẳng. Bây giờ em đã hiểu, bất kể là về công việc hay tình cảm, em đều phải học cách phanh xe và quay đầu nhìn lại."Kế hoạch của cô là làm một studio trong căn hộ để trống của mình. Sau khi đăng ký thuế công thương, cô sẽ mở cơ sở kinh doanh với những khách hàng thường xuyên tại nhà với những đồ nghề có sẵn, tiết kiệm một khoản tiền lớn, cùng lắm chỉ cần thuê 1-2 nhân viên là đủ.Túc Hải nghĩ, nếu có một thứ hoàn toàn nhấn chìm cô và khiến cô không còn thời gian hay sức lực để "sống", thì cần phải thay đổi thứ này: "Ngày trước em nghĩ mở tiệm chính là đang sống, nhưng em sai rồi. Hoại Phong Niên, có một điều em muốn cảm ơn chị, ít nhiều chị đã dạy em cách phân biệt hai thứ này." Đợi khi mở studio và có thể kiểm soát chi phí, thời gian cô dành ra sẽ có thể kiểm soát: "Một tháng em sẽ nghỉ ít nhất 7-8 ngày.""Nghỉ ngơi... lâu như vậy, em định làm gì?" Dưới mũi Phong Niên đỏ bừng một mảng."Thì đi hẹn hò, đi mua sắm, mua quần áo, hoặc đi Bắc Kinh, Thượng Hải học hỏi từ nhiều đồng nghiệp khác..." Cô gái lớn nói, em không có hứng thu học hành sách vở, nhưng đi học hỏi tay nghề em thích lắm.Nghe đến "đi hẹn hò", nước mắt Phong Niên lại trào ra. Cô cảm thấy mình đã chưa dành nhiều điều bất ngờ trong tình yêu cho Túc Hải suốt bao nhiêu năm qua, họ quá bình bình, quá quy luật, quy luật đến nỗi cô càng ngày càng lo sợ, thậm chí còn nghi ngờ không biết cuộc sống như vậy có thể khiến một cô gái trẻ mới chớm đôi mươi hài lòng?"Vậy... nghỉ đông và nghỉ hè em đi học hỏi, chị sẽ đi cùng em nhé." Phong Niên tháo kính ra, lau nước mắt bằng mu bàn tay. Túc Hải lấy giấy cho cô, tiến tới nhìn phó giáo sư: "Hoại Phong Niên, chị lớn hơn em 8 tuổi, em còn chưa khóc, chị khóc cái gì?" Phong Niên xấu hổ quay mặt đi: "Chị không khóc, do nhãn áp cao thôi." Nửa tháng vừa qua cứ như một tấn hài kịch hiếm có khó tìm, cũng thật kỳ lạ, nhờ vậy mà những điều này mới xảy ra: Đã come out, hai đứa có thể bình yên ngồi xuống trò chuyện chân thành. Phong Niên cảm thấy đôi khi Túc Hải mới là người lớn hơn 8 tuổi, em ấy không bị động như mình, mà rất giỏi tìm ra biện pháp đối phó, chứ không bị nhấn chìm bởi thực tế và bị nỗi lo dập tắt ý chí như mình.Chìm trong sách đã hàng chục năm, Phong Niên dần nhận ra thực ra mình không hiểu cuộc sống, cô chỉ là một người theo chủ nghĩa lý tưởng, muốn giữ khư khư tất cả không buông, sống trong môi trường chân không vô lo vô sợ. Cô đi từ Tượng Nga ra đến Bách Châu, rồi từ Bách Châu đến Bắc Kinh. Năm tuổi đọc sách, đến 26 tuổi lấy bằng, rồi lại chui đầu vào tháp ngà làm việc.Vì "ổn định" mà sẵn sàng học lại một năm để đổi lấy 100.000 tệ. Vì "ổn định" mà sẵn sàng gặp chị Tống vẻn vẹn vài ngày mỗi năm, vì "ổn định" mà từ bỏ thế giới bên ngoài mà về làm trong biên chế Đại học Bách Châu, luôn nôn nóng thuyết phục bản thân tìm ra nột nơi bén rẽ yên thân gửi thận. Sống gần 30 năm, Phong Niên vẫn chưa can đảm, cùng lắm chỉ mạnh miệng được một lần với Ấn Tú trong kỳ nghỉ hè năm đó: "Em rất can đảm."Nhận thức bản thân là một người hèn nhát, một kẻ ngốc được voi đòi tiên nhưng khó lòng nhích nổi bước chân, Phong Niên khóc lóc thảm thiết với cô gái lớn: "Tiểu Hải... chị không dũng cảm, hồi nhỏ chị thiếu tiền, thiếu tình thương, lớn lên không thiếu những thứ đó, nhưng chị sợ chị không đỡ nổi chúng... Tiểu Hải, người như chị không xứng đáng với tình cảm của em, bản thân chị cũng không biết tại sao chị lại trở nên như thế này."Túc Hải sụt sịt, lau nước mắt, ôm Phong Niên vào lòng: "Trở nên thế này thì làm sao? Đừng sợ, không đỡ nổi đâu, sớm muộn gì cũng vỡ." Làm gì có ai cắt tóc xuyên ngày xuyên đêm mà không cần nghỉ ngơi? Thấy có người đang nhìn mình, cô gái lớn kéo Phong Niên ra ngoài ngồi lên xe điện: "Đi, em đi tìm chỗ nào đó khóc với chị."Trên đầu là ánh nắng mặt trời nóng nhu hun, đầu Phong Niên vã mồ hôi dưới mũ bảo hiểm, mặt cô áp lên lưng cô gái lớn, nghe tiếng bánh xe đơn điệu vang lên. Cô gái lớn vững vàng lái: "Hoại Phong Niên, chị học nhiều năm như vậy, tại sao lại không hiểu rõ bản thân?" Phong Niên nói chị không biết, hiểu một cuốn sách thì dễ, chỉ cần dựa vào lẽ thường, kinh nghiệm và kỹ năng học thuật là được. Hiểu rõ chính mình mới khó, nhất là khi con người đã quen với một nhịp điệu đều đặn nhất định, họ sẽ dễ dàng mất đi giác quan nhạy bén, như luộc một con ếch trong nước ấm vậy.Túc Hải lại cười "hahaha", rút tay ra vỗ nhẹ vào cánh tay Phong Niên: "Vậy nên cần phải 'làm' một tí đúng không?""Hoại Phong Niên, chị phải nghĩ cách đi chứ, đừng sợ cuộc sống mà chị muốn có." Muốn tiến thì tiến, muốn lùi thì cứ lùi. Chị kẹp bản thân vào rãnh khe hẹp mà không cảm thấy khó thở sao? Nói xong, Túc Hải cảm thấy Phong Niên ôm mình càng chặt hơn.Qua một lúc sau, "Chị muốn quay lại với em." Phó giáo sư nói."Cái gì?" Túc Hải đang bận nhìn đèn giao thông, không nghe rõ."Chị muốn quay lại!" Phong Niên hét lên: "Túc Hải, chị yêu em!"Cô gái lớn xấu hổ nhìn xung quanh, may mà hôm nay trời nắng nóng, ít người qua lại, không ai chú ý Hoại Phong Niên đang dở chứng thần kinh. "Yêu gì mà yêu? Bảo cái gì mà không đỡ nổi cơ mà?"Không đỡ nổi thì chị cõng, cõng không được thì chị vác, vác khó quá thì chị đặt xuống một lúc... Phong Niên nói, Tiểu Hải, hay là thế này đi, em chở chị, chị chở em. Chị nói với mẹ chị rồi, mẹ em cũng biết chị muốn ở bên em, cùng sống một cuộc đời bình yên, không sợ hãi và âu lo."Em đọc không hiểu sách của chị, không thể hoà làm một với tâm hồn của chị." Túc Hải dừng xe dưới gốc cây, quay đầu nhìn Phong Niên."Tâm hồn không nằm trong sách, mà là dũng khí trong cuộc sống của chúng ta." Phong Niên cười, nhưng cô gái lớn lại khóc: "Bố tổ nhà chị, xoay em mòng mòng chết mất." Miệng thì chửi, tay thì ôm chặt Phong Niên: "Chị đã khỏi bệnh đúng không?"......