[BHTT] Vòng Xoáy Hận Thù

Chương 9: Mưa Lạnh



Buổi tối, trời lại đổ mưa.

Cơn mưa rả rích kéo dài từ chiều đến tận khuya, phủ lên thành phố một lớp sương mờ lạnh lẽo. Đoàn phim tạm nghỉ một ngày do thời tiết xấu, ai cũng tranh thủ thời gian để nghỉ ngơi. Nhưng với Lâm Kỳ và An Nhiên, chẳng có gì gọi là "nghỉ ngơi" cả.

Trong khi Lâm Kỳ ngồi một mình trong phòng khách sạn, ngắm nhìn ly rượu vang trên tay, thì An Nhiên lại lặng lẽ ngồi bên cửa sổ, ngón tay vân vê tách trà nóng nhưng ánh mắt thì lạc lõng.

---

Bên phía Lâm Kỳ

Tiếng gõ cửa vang lên.

Lâm Kỳ không quay đầu lại, chỉ lười biếng lên tiếng:

“Vào đi.”

Cánh cửa mở ra, Đinh Tường bước vào, tay cầm một túi thuốc.

“Chị Kỳ, để em thay băng cho chị.”

Lâm Kỳ không từ chối, chỉ khẽ nhắm mắt, để mặc cho Đinh Tường nhẹ nhàng chườm thuốc lên gò má đã bớt sưng.

“Vẫn còn đau không?” Đinh Tường hỏi nhỏ.

Lâm Kỳ khẽ cười, giọng nói mang theo chút giễu cợt:

“Còn đau chứ.”

“… Vì cái tát của An Nhiên hay vì chuyện khác?”

Lâm Kỳ mở mắt, nhìn thẳng vào cô trợ lý.

Một lúc sau, cô đặt ly rượu xuống bàn, chậm rãi nói:

“Cô nghĩ sao?”

Đinh Tường im lặng, không trả lời. Cô ấy biết Lâm Kỳ không cần một câu trả lời—hoặc có lẽ, bản thân chị ấy cũng đã tự có câu trả lời rồi.

Cuối cùng, Đinh Tường thở dài.

“Chị định tiếp tục như thế này bao lâu nữa?”

Lâm Kỳ nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi những giọt mưa vẫn đang rơi tí tách trên kính.

“Chừng nào cô ấy còn hận tôi.”

“Chừng nào?”

Lâm Kỳ cười nhạt.

“Có lẽ là cả đời.”

---

Bên phía An Nhiên

An Nhiên ngồi trên ghế, nhìn điện thoại trên bàn.

Màn hình vẫn sáng, hiển thị tin nhắn cũ từ ba năm trước.

Nàng không biết vì sao mình lại giữ nó.

Có lẽ là để nhắc nhở bản thân rằng mình đã từng ngu ngốc như thế nào.

Bỗng nhiên, điện thoại rung lên.

Một tin nhắn mới từ Trần Hân:

[Chị đã suy nghĩ kỹ chưa? Nếu muốn, em có thể giúp chị…]

An Nhiên nhìn chằm chằm vào màn hình, ngón tay do dự một chút, rồi gõ một dòng tin nhắn ngắn gọn:

[Tiếp tục kế hoạch.]

Nàng đặt điện thoại xuống bàn, nhắm mắt lại.

Mưa vẫn rơi.

Ngoài trời, cơn bão trong lòng nàng cũng chưa từng ngừng lại.

---

Cảnh trong quá khứ – Ba năm trước

Đêm khuya, trời cũng mưa như thế này.

Lâm Kỳ vội vã lao ra khỏi xe, chạy vào khu chung cư.

Cô không quan tâm đến việc bản thân đã ướt sũng, cũng không màng đến ánh mắt của những người xung quanh.

Cô chỉ biết rằng mình phải gặp An Nhiên.

Khi đứng trước cửa phòng, cô ngập ngừng trong giây lát rồi giơ tay gõ mạnh.

Bên trong không có tiếng trả lời.

Lâm Kỳ cắn răng, lấy chìa khóa dự phòng mở cửa.

Cửa vừa bật ra, cô nhìn thấy An Nhiên đang đứng giữa phòng khách, tay cầm một xấp tài liệu.

Những tờ giấy rơi xuống sàn, lộ ra những dòng chữ in đậm.

Hợp đồng.

Lâm Kỳ cảm thấy một cơn lạnh chạy dọc sống lưng.

“… Đây là gì?”

An Nhiên nhìn cô, ánh mắt trống rỗng.

“Chị xem đi.”

Lâm Kỳ bước tới, nhặt một tờ giấy lên.

Chỉ một giây sau, cô đã hiểu mọi chuyện.

Cô nhìn lên, đôi mắt đầy sự kinh hoàng.

“An Nhiên, em…”

An Nhiên cười lạnh.

“Lâm Kỳ, chị nghĩ tôi là gì? Một con ngốc sao?”

Lâm Kỳ lắc đầu, giọng cô khàn đặc:

“Không phải như em nghĩ… Em nghe chị nói đã.”

Nhưng An Nhiên không muốn nghe nữa.

Nàng cầm xấp tài liệu trên tay, xé toạc chúng thành từng mảnh, rồi thả xuống sàn.

“Chị cút đi.”

Lâm Kỳ vẫn đứng đó, ánh mắt đầy đau đớn.

“An Nhiên…”

“Tôi bảo chị cút đi!”

Giọng nàng vỡ òa.

Nàng đã tin tưởng Lâm Kỳ.

Nàng đã yêu Lâm Kỳ.

Nhưng người mà nàng yêu thương nhất, lại là người khiến nàng tổn thương nhất.

Lâm Kỳ siết chặt bàn tay.

Cô muốn giải thích.

Nhưng nhìn vào đôi mắt đầy tổn thương của An Nhiên, cô biết—lúc này, mọi lời nói đều trở nên vô nghĩa.

Cuối cùng, cô chỉ có thể quay người rời đi.

Cánh cửa đóng lại.

Và từ đêm đó, mọi thứ đã không thể quay lại như trước nữa.

---

Trở lại hiện tại

An Nhiên mở mắt, cảm giác ẩm ướt nơi khóe mi.

Nàng bật cười—một nụ cười đầy mỉa mai.

Tại sao nàng lại nhớ về chuyện đó?

Nàng đã thề sẽ không bao giờ để bản thân mềm lòng nữa.

Nàng đã thề sẽ khiến Lâm Kỳ phải trả giá.

Nhưng tại sao, mỗi lần nghĩ đến đêm mưa ba năm trước, trái tim nàng vẫn đau như vậy?

---

Phòng của Lâm Kỳ

Lâm Kỳ nhìn vào màn đêm, lòng cô trống rỗng.

Ba năm trước, cô rời đi vì nghĩ rằng đó là cách tốt nhất.

Ba năm sau, cô quay lại để bảo vệ An Nhiên, dù người đó giờ đây chỉ muốn hủy hoại cô.

Cô khẽ nhắm mắt.

Nếu như… nếu như cô có thể quay ngược thời gian.

Liệu cô có thể thay đổi mọi thứ không?

Mưa ngoài trời vẫn rơi.

Giống như ba năm trước.

Giống như những giọt nước mắt mà cả hai đã giấu đi trong lòng.

Chương trước Chương tiếp
Loading...