[BHTT] Vòng Xoáy Hận Thù

Chương 6: Vết Nứt Đầu Tiên



Màn đêm buông xuống thành phố hoa lệ. Trong căn hộ cao cấp của mình, An Nhiên ngồi trước bàn làm việc, mắt chăm chú nhìn màn hình laptop. Trên đó là một loạt tin tức về Lâm Kỳ, cả những bài báo gần đây và những tin tức cũ đã bị vùi lấp bởi thời gian.

Trần Hân đứng bên cạnh, nhìn lướt qua màn hình, giọng có chút do dự:

“Chị thực sự muốn đào bới chuyện ba năm trước sao?”

An Nhiên không rời mắt khỏi màn hình, ngón tay lướt nhẹ trên bàn phím, mở một tệp tài liệu. Cô lặng lẽ đọc, đôi mắt dần trở nên lạnh lùng hơn.

“Không phải chị muốn. Mà là chị cần.”

Trần Hân thở dài, kéo ghế ngồi xuống.

“Nhưng nếu sự thật không như chị nghĩ thì sao?”

An Nhiên ngừng lại một chút, nhưng không đáp.

Ba năm trước, nàng mất tất cả. Bị truyền thông bôi nhọ, bị công ty hủy hợp đồng, bị những người từng thân thiết quay lưng. Lý do duy nhất khiến nàng có thể trở lại là vì nàng đã chuẩn bị kỹ lưỡng và lần này, nàng sẽ không để mình rơi xuống vực thẳm một lần nữa.

Nàng nhấp một ngụm cà phê, ánh mắt thoáng qua một tấm ảnh cũ trên bàn một tấm ảnh chụp chung của nàng và Lâm Kỳ, ngày còn tươi cười bên nhau.

An Nhiên khẽ cười, nhưng nụ cười ấy đầy cay đắng.

---

Sáng hôm sau – Trường quay

Ngày đầu tiên của bộ phim mới chính thức bắt đầu. Đoàn làm phim tấp nập chuẩn bị, các diễn viên phụ đã có mặt đầy đủ, đạo diễn đứng từ xa chỉ đạo mọi thứ.

Lâm Kỳ bước vào phim trường, trên người khoác một chiếc áo trench coat màu beige, mái tóc dài gợn sóng được buộc gọn gàng, vẻ ngoài vẫn toát lên sự thanh lịch và mạnh mẽ.

Mọi ánh mắt đều đổ dồn về cô.

Dù giới giải trí có bao nhiêu diễn viên trẻ nổi lên, vị trí của Lâm Kỳ vẫn chưa bao giờ lung lay. Cô là “nữ hoàng phòng vé”, là biểu tượng của sự hoàn hảo.

Nhưng hôm nay, có một người khác cũng thu hút không kém.

An Nhiên.

Cô xuất hiện trong bộ váy dài đơn giản, mái tóc xõa tự nhiên, nhưng gương mặt lại toát lên thần thái lạnh lùng, cuốn hút đến lạ.

Hai người họ—từng là bạn thân, giờ đứng đối diện nhau như hai kẻ xa lạ.

Không ai nói gì, nhưng bầu không khí xung quanh họ căng thẳng đến mức tất cả nhân viên trong đoàn phim đều cảm nhận được.

Đạo diễn Trần Chính vỗ tay, phá vỡ sự im lặng.

“Hôm nay chúng ta sẽ quay cảnh đầu tiên giữa hai nhân vật chính. Chuẩn bị vào vị trí!”

An Nhiên và Lâm Kỳ đều gật đầu, mỗi người bước về vị trí của mình.

Cảnh quay đầu tiên là một phân cảnh nặng về tâm lý: Hai nhân vật gặp lại sau nhiều năm xa cách, mang theo những tổn thương trong quá khứ.

Một cảnh phim… quá giống với thực tế.

Lâm Kỳ nhìn An Nhiên, ánh mắt cô ấy không có chút do dự nào.

Máy quay lăn bánh.

Cảnh quay bắt đầu.

---

Cảnh trong phim:

Nữ chính A (do Lâm Kỳ đóng) bước vào quán cà phê, ánh mắt bất ngờ khi thấy nữ chính B (do An Nhiên đóng) đang ngồi ở góc quán. Cả hai đối diện nhau sau nhiều năm, mang theo những cảm xúc đè nén.

Lâm Kỳ đặt kịch bản xuống, nhập tâm vào vai diễn.

“… Đã lâu không gặp.”

Giọng cô trầm ổn, nhưng trong ánh mắt lại lộ ra một tia dao động.

An Nhiên đặt tách cà phê xuống bàn, mỉm cười nhạt.

“Đúng vậy, lâu lắm rồi.”

Lâm Kỳ khẽ siết chặt tay. Nhìn vào đôi mắt An Nhiên, cô không thể phân biệt được liệu đây là cảm xúc của nhân vật hay là cảm xúc thật của họ.

“Cô sống tốt chứ?”

An Nhiên cười nhẹ, ánh mắt bỗng trở nên sắc bén.

“Sống tốt hay không… có quan trọng với cô sao?”

Lâm Kỳ khựng lại.

Trong kịch bản, câu thoại này vốn dĩ chỉ là một lời trách móc nhẹ nhàng, nhưng giọng điệu của An Nhiên lại mang theo sự giận dữ ẩn sâu.

Không phải nhân vật đang nói, mà chính là An Nhiên đang nói.

Lâm Kỳ bỗng cảm thấy lồng ngực siết chặt.

Máy quay vẫn đang chạy. Đạo diễn không cắt, bởi vì cảnh quay này… quá thật.

Cô hít một hơi, tiếp tục lời thoại.

“Tôi không có ý đó…”

An Nhiên nhìn cô, trong mắt thoáng hiện lên sự giễu cợt.

“Thật sao? Nếu cô không có ý đó, vậy ba năm trước… cô đã ở đâu?”

Lâm Kỳ chấn động.

Câu thoại này… không có trong kịch bản.

Nhưng An Nhiên đã nói ra, ngay trước mặt tất cả mọi người.

Cô nín thở.

Cả đoàn phim im lặng.

Đạo diễn cũng không lên tiếng cắt cảnh. Ông ta biết rõ, nhưng không ai muốn bỏ lỡ một màn diễn xuất chân thật đến mức này.

Lâm Kỳ nhìn thẳng vào mắt An Nhiên, cố gắng giữ bình tĩnh.

“Cắt!”

Cuối cùng, đạo diễn cũng lên tiếng.

Nhưng bầu không khí vẫn còn căng thẳng.

An Nhiên thu lại cảm xúc, đứng dậy. Không ai biết cô đang nghĩ gì.

Lâm Kỳ cũng không nói gì thêm.

Một vết nứt đã xuất hiện.

---

Sau cảnh quay

Lâm Kỳ đi vào phòng hóa trang, Đinh Tường đã chờ sẵn, vẻ mặt đầy lo lắng.

“Chị Kỳ, chị có ổn không?”

Lâm Kỳ không trả lời ngay. Cô tháo trang sức, soi mình trong gương.

Ánh mắt của An Nhiên khi nãy cứ lặp đi lặp lại trong đầu cô.

Cô ấy hận cô đến vậy sao?

---

Cùng lúc đó, ở phòng nghỉ

An Nhiên tháo chiếc vòng trên tay, đặt lên bàn.

Trần Hân đứng bên cạnh, lắc đầu.

“Chị làm vậy có đáng không?”

An Nhiên dựa lưng vào ghế, nhắm mắt.

“Đáng hay không, không quan trọng.”

Cô mở mắt, giọng nói khẽ vang lên.

“Quan trọng là... tôi muốn Lâm Kỳ nhớ lại.”

Chương trước Chương tiếp
Loading...