[BHTT] Tương Tư Gửi Lại Quân - Trần Lệ Quân , Lý Vân Tiêu
Phần Cuối
Long phụng vốn luôn là một cặp trời sinh, trên trời dưới đất không ai không biết. Long tộc và Phượng tộc từ lâu đã có mối kết giao, khắng khít không thể tách rời. Trần Lệ Quân là ứng long tu luyện đã gần vạn năm, cùng với thượng thần hoả phượng Lý Vân Tiêu là hai cây cột lớn trong dòng tộc. Tiếc rằng sau một trận chiến thần ma khuynh thiên đảo địa, Trần Lệ Quân rơi vào trầm luân, dưới chân núi Côn Luân rơi vào giấc ngủ mấy ngàn năm, Lục giới chỉ còn nghe mỗi danh Lý Vân Tiêu.Thế nhưng hóa ra ngàn năm trước trong trận chiến thần ma đó, Lý Vân Tiêu chẳng hề đơn giản ngủ liền một trăm năm rồi tỉnh dậy, mà là bị Ma tôn gieo phong ấn trong người rơi xuống nhân gian trở thành con gái của các chủ tu tiên của Hỏa Phượng Tinh Các.Công chúa điện hạ của một chốn, thập đại môn phái hận không thể kết thân, cái gì mà mối thù diệt môn, bị ái nhân lường gạt tình cảm, đó căn bản là Lý Vân Tiêu- khi ấy vẫn vô tri.Hóa ra tình kiếp mới là lý do để nàng được phi thăng lên làm Thượng thần, Mà Trần Lệ Quân hết lần này đến lần khác bảo vệ nàng, đầu tiên là ở đại chiến thần ma, sau lại để chính bản thân mình trở thành tình kiếp của nàng thay vì Mạt Tích, đổi lại một chưởng của nàng khiến trái tim máu thịt đầm đìa, tan xương nát thịt.Lý Vân Tiêu nàng vốn dĩ là thiên chi kiêu tử, là viên minh châu độc nhất vô nhị của Phượng tộc, luận pháp thuật luận nhan sắc đều là cực bắc có một, cực nam cũng không có hai. Có điều nàng trời sinh lãnh túc khép kín, không thích tiếp xúc với người khác, tuy rằng thái độ luôn là ôn hoà dịu dàng, nhưng vì thân phận quá cao quý, miệng nói quá ít lời, vì thế cũng không mấy người dám ôm lòng tơ tưởng, chỉ có thể đứng xa xa mà ngưỡng mộ.Thân cận được với nàng cũng chỉ có đường tỷ Mạt Tích đã cùng nhau lớn lên, sau này bên cạnh xuất hiện một bóng dáng hiếm hoi nữa, là ứng long Trần Lệ Quân.Thế nhưng không ngờ Mạt Tích trở thành cánh tay đắc lực của Ma tôn, Trần Lệ Quân lại vì bảo hộ nàng vì thế linh khí hao tổn nặng nề, không cách nào tỉnh lại.Sau khi thức tỉnh, Lý Vân Tiêu cai quản toàn bộ Côn Luân, lập nên kết giới bất khả chiến bại, mấy ngàn năm tìm cách khôi phục lại thần thức cho y.Ngày lành tháng tốt, Lý Vân Tiêu bế quan niết bàn, thanh thế che trời lấp đất, chân thân vậy mà hồi sinh ở núi Côn Luân. Ứng long dường như ngủ đã đủ giấc, mở mắt hợp ứng với linh khí dữ dội của Phượng hoàng, trở mình làm sập cả nửa ngọn núi, đất đá rào rạt đổ xuống, nước suối trong rừng sâu sôi sục, hơi nước bốc lên mờ mịt.Cảnh tượng quả thật gây sửng sốt, chúng tiên nhân trước giờ vẫn chưa từng được thấy.Ứng long gầm một tiếng vang xa mấy ngàn dặm, tung cánh bay vút lên, quấn quýt đuổi theo thân ảnh rực rỡ của Phượng hoàng. Một lần niết bàn này kinh thiên động địa, long phụng cùng lúc hồi sinh, minh quang toả ra chấn động một phương, từ cổ chí kim trăm vạn năm chỉ mới có một.Lý Vân Tiêu hoá ra hình người, bạch y tầng lớp tung bay trong gió, trong mắt nhiễm đầy ánh sáng như sao băng rơi vào. Nàng nở nụ cười khuynh nước khuynh thành, đứng giữa chín tầng mây đối mặt với Ứng long. Ứng long uốn lượn một vòng, trong nháy mắt đem nàng đặt lên lưng, đạp gió bay đến tận cùng Đông hải.Nơi đây là vùng đất của thần mộc, ngàn vạn hoa lá trải dài suốt trăm dặm, linh khí dồi dào cực đại, là chốn đào viên thế ngoại của Thiên giới. Một vầng sáng chói mắt loé lên, Trần Lệ Quân ôm Lý Vân Tiêu đáp xuống một gốc đào khổng lồ.Y mừng rỡ như điên, tay vuốt ve gương mặt Lý Vân Tiêu, trong đáy mắt phản chiếu hình bóng đối phương. Trần Lệ Quân trời sinh xinh đẹp bất phàm, eo nhỏ chân thon, lại còn cao hơn Lý Vân Tiêu cả nửa cái đầu. Trên người y toả ra hàn khí nhàn nhạt, mắt như hoa đào tháng ba, có điều lông mi vừa dài vừa dày quá đỗi, hoàn toàn che khuất được nét phong tình vạn chủng, khó có thể nhìn mắt đoán tâm tư.Người ngoài cho y là nữ nhân vô tình lạnh lẽo, vừa khinh người vừa nhạt nhẽo, cả đời độc lai độc vãn, dù đẹp nhưng không khiến người yêu mến. Nhưng chỉ có Lý Vân Tiêu biết được người này có bao nhiêu nhiệt tình, trong đáy mắt kia là ánh lửa sôi sục, đem hơi nóng như muốn đem nàng hoá tan.Tóc dài của cả hai cuốn vào nhau quấn quýt, vạt áo hắc bạch đan xen, dưới sắc hoa vô tận quả là cảnh tượng kinh diễm động lòng người.-Ngươi rốt cuộc cũng tỉnh rồi.Trần Lệ Quân cười đến xán lạn, cố nhịn xuống thôi thúc muốn ôm ghì lấy người trước mặt, không để bản thân nghiêng đầu hôn lên môi nàng.-Phải, trong mộng không có nàng, ta cực kì chán ghét.Môi y vẽ lên một đường cong tuyệt đẹp, Lý Vân Tiêu có hơi xuất thần nhìn y, trong lòng vừa ngọt ngào vừa chua xót. Gần một vạn năm, Trần Lệ Quân khép mắt một cái đã qua gần một vạn năm. Nàng giữ trong lòng thiên ngôn vạn ngữ, mong ước khoảnh khắc đoàn tụ đã từ lâu. Thoáng thấy đầu mũi mình đã cay cay, Lý Vân Tiêu cố gắng nói đùa một câu.-Giờ ngươi phải gọi ta tỉ tỉ.Trần Lệ Quân vốn lớn tuổi hơn Lý Vân Tiêu, nhưng cách biệt không nhiều, nên bao nhiêu năm bị y trêu ghẹo gọi nàng là tiểu muội muội nàng đều không cam tâm, nhưng lần này nàng đã sống hơn y một vạn năm, y phải liền xuống một bậc.-Được, Vân Tiêu tỉ tỉ, đều nghe ngươi.Lý Vân Tiêu bật cười thành tiếng, thanh âm trong trẻo như nước suối đầu nguồn, rơi vào tai Trần Lệ Quân như tấu khúc huyền diệu nhất. Y rốt cuộc không cầm lòng được, vươn tay kéo nàng vào một cái ôm thật chặt, để cằm nàng gác lên vai mình.-Lý Vân Tiêu, sau này sẽ không bao giờ để lại nàng một mình!Lệ dâng lên đầy mắt, từng hạt rơi rớt trên y phục đối phương như châu sa. Một vạn năm xa cách, đối với y chỉ là một giấc ngủ, đối với nàng là không biết bao nhiêu ngày đêm nhớ mong. Cuối cùng đã có thể trở về bên nhau, mãi mãi cũng không muốn nếm trải mùi vị chia ly nữa.Hoàn.---------------------
Lịch kiếp hoàn tất!!
Lịch kiếp hoàn tất!!