BHTT - Tự viết | Xuyên qua ngàn năm chi Hồ Yêu - Phong Tịch Nhiên

Chương 2 : Bi Kịch



Trên đường lớn, tứ mã huyết sắc kéo theo xa giá băng băng hướng về phía hoàng cung. Long Trạch nâng niu ôm tiểu hài tử còn chưa mở mắt, thất thần nhìn những bông tuyết bay đầy trời, khuôn mặt ẩn ẩn nét đau thương khó giấu.

Hắn biết cả cuộc đời này vĩnh viễn không thể có được nàng, càng không có cơ hội cướp lại nàng từ tay kẻ kia. Bạch Yến Linh - người con gái duy nhất hắn yêu... nay đã không còn cách nào gặp lại...

Xe ngựa đột nhiên thắng gấp, bên ngoài vang lên thanh âm đứt quãng của Lưu thái y.

- Hoàng thượng vạn tuế... vạn vạn tuế...

- Miễn lễ. Khanh vào đây hẳn tấu.

Xa trướng bị vén lên, gió tuyết lập tức ập vào, mang theo một cỗ huyết tinh nhàn nhạt.

Long Trạch khẽ thiêu mi, vòng tay ôm tiểu hài tử thêm phần cẩn trọng, sợ nó bị đánh thức.

- Xảy ra chuyện gì?

- Khởi bẩm hoàng thượng! Hoàng hậu nương nương động thai khí, mạch tượng vô cùng suy yếu. Hạ thần bất tài vô năng, sợ rằng không thể cùng lúc bảo toàn sinh mệnh của nương nương và tiểu điện hạ. Thời gian cấp bách, xin hoàng thượng định đoạt!

Lưu Thiên Đức run rẩy cúi thấp đầu, không dám ngẩng mặt đối diện với long nhan. Trong giây phút vô tình ấy, hắn đã không kịp nhìn ra một tia vui mừng xen lẫn mất mát thoáng qua nơi đáy mắt hoàng thượng.

- Trẫm... cần... hoàng hậu...

Long Trạch trong lòng hỗn loạn, bàn tay đang ôm hài tử cũng nhè nhẹ run lên như chứng tỏ tâm tình hắn hiện tại. 

Vừa rồi vẫn phải lo nghĩ nên dùng phương thức nào lý giải thân phận Ngân Nhi, giờ đã có một cơ hội ngay trước mắt. Thế nhưng, thâm tâm hắn lại có chút kháng cự.

Mặc dù đối với hoàng hậu không có tình cảm, nhưng nàng xưa nay luôn một lòng một dạ hướng về hắn, biết thân thể chính mình mang bệnh vẫn cố chấp hoài long thai vì hắn. Long Trạch có nhẫn tâm thế nào cũng không muốn làm tổn thương đến nàng. Chưa kể đứa trẻ kia còn là huyết mạch thân sinh của hắn, làm sao hắn có thể không đau lòng.

Cắn răng mắng thầm một tiếng "Khốn kiếp!", hắn phi thân lao ra khỏi mã xa, một đường bay thẳng hướng Phượng Nghi cung, bất chấp cơn bão tuyết phong thành.

................


Trong hậu cung đèn đuốc sáng choang, tất cả cung nữ, thái giám đều tề tựu canh giữ bên ngoài, không khí im ắng đến quỷ dị, ngay cả một hơi thở cũng có thể nghe thấy.

Long Trạch lướt nhanh qua dãy hành lang, bỏ mặc tiếng hô vạn tuế phía sau lưng, mau chóng tiến vào tẩm phòng. 

Bên trong không gian lạnh lẽo xen lẫn vị huyết tinh nồng đượm. Trên giường, khuất sau rèm sa, hé lộ một phần gương mặt mỹ nhân tuyệt sắc, tuy xanh xao, tái nhợt nhưng vẫn diễm lệ động lòng người. Nàng - một thân lý y mỏng manh nhuộm đầy huyết sắc, mang theo dáng vẻ thê lương khiến hắn không dám đối mặt, chỉ có thể yên lặng ngắm nhìn.

Nhẹ nhàng đặt tiểu hài nhi trong lòng sang bên cạnh, hắn vươn tay muốn cầm lấy tay nàng, nhưng rồi bỗng khựng lại giữa không trung, khẽ lắc đầu. Hắn không có tư cách để chạm vào nàng, càng không dám trông mong nàng tha thứ.

"Uyển Nhu, trẫm xin lỗi!... Long nhi, phụ hoàng hổ thẹn với con!"

Long Trạch cẩn thận vuốt ve phần bụng nhô cao của hoàng hậu, rồi lớn tiếng cho gọi Trưởng quản Thái y viện cùng sản mụ Diêu Nhị Nương.

Nhìn hai người vừa tiến vào, hắn mang theo thần tình phức tạp ra hiệu chốt chặt then cửa, đem kế hoạch an bài giản lược phân phó. Chỉ thấy cả Lưu thái y lẫn Diêu mụ, trạng thái từ hoang mang chuyển sang thận trọng, liên tục gật đầu.

Ngân châm vừa hạ xuống tại huyệt nhân trung của hoàng hậu, lập tức nghe thấy tiếng rên khe khẽ phát ra từ bờ môi trắng bệch. Nàng chậm rãi mở mắt, phượng mi nhíu chặt dường như rất thống khổ. Nhìn thấy Long Trạch đứng bên cạnh, thần tình nàng bỗng chốc trở nên kích động.

- Hoàng thượng... bảo trụ... hài tử...

Hắn muốn quay đầu tránh đi ánh mắt tha thiết của nàng, nhưng lại không làm được, chỉ có thể cứng ngắc đáp ứng.

- Yên tâm, trẫm ở ngay bên ngoài!

Nói rồi, hắn liếc mắt ra hiệu cho Lưu thái y cùng Diêu mụ, sau đó xoay người rời khỏi.

Long Trạch ở trước tẩm cung chờ đợi suốt cả đêm, đến khi gió tuyết sắp ngừng hẳn thì cánh cửa kia cuối cùng cũng chịu bật mở. Bên trong vang lên tiếng khóc khỏe khoắn đầy tinh lực của tiểu oa nhi. Lưu thái y thần sắc phấn khởi hướng Long Trạch hành lễ.

- Chúc mừng hoàng thượng! Chúc mừng hoàng thượng! Là một tiểu hoàng tử vô cùng kháu khỉnh!

- Tốt lắm! Hoàng hậu hiện tại thế nào?

- Hồi bẩm hoàng thượng! Hoàng hậu nương nương mệt mỏi quá độ, hiện đang nghỉ ngơi. Thần e rằng trong vòng vài ngày mới có thể tỉnh lại.

Hắn thở phào nhẹ nhõm, phất tay ra hiệu cho tất cả lui xuống, một mình trở về tẩm cung chăm sóc Uyển Nhu cùng hài tử.

................


Đã quá nửa đêm, bên ngoài Phượng Nghi cung tuyết phủ tầng tầng trắng xóa, gió thổi từng cơn buốt lạnh khiến nhiệt độ trong phòng càng thêm xuống thấp. 

Dưới ánh nến chập chờn lay động, nữ tử đang hôn mê trên giường mơ hồ lộ ra thần sắc yếu ớt, làn da trắng nhợt gần như trong suốt khiến người ta có cảm giác hư ảo vô thực. 

Mi mắt nàng hơi run lên, chậm rãi hé mở, ánh nhìn mông lung dần dần trở nên hoảng hốt.

"Con ta..."

Nàng cố nâng cánh tay cẩn trọng chạm đến phần bụng đã bằng phẳng của mình.

Trong phút chốc, trái tim tưởng chừng như ngừng đập, lồng ngực một mảnh đau đớn, trống rỗng. Nó từng chút xâm chiếm toàn bộ cơ thể như muốn hút hết tất cả sinh lực của nàng, phá tan phần hy vọng mong manh còn sót lại.

Uyển Nhu khẽ nhắm mắt, đè nén từng tiếc nấc nghẹn đến xé lòng. Chỉ cần không nhìn thấy, nàng có thể tự huyễn hoặc rằng hài tử vẫn còn sống. Bàn tay dịu dàng, ôn nhu vuốt ve bụng mình - nơi mà trước đây từng tồn tại đứa nhỏ của nàng và hắn.

Nước mắt không tự chủ trào dâng nơi khóe mi, vô thanh vô tức rơi xuống phượng loan. Dòng lệ ấm nóng nhưng chẳng thể xua tan cái lạnh buốt giá trong tim nàng.

Ngay lúc ấy, cửa phòng tẩm cung đột nhiên bị đẩy ra, Long Trạch một thân cẩm bào hắc sắc bế theo tiểu hài tử được quấn kỹ trong bọc gấm từng bước tiến về phía nàng.

- Hoàng hậu tỉnh lại rồi? Thân thể có điểm nào không thoải mái? Để trẫm gọi thái y đến xem!

Nàng ngẩng mặt nhìn hắn và đứa trẻ trên tay hồi lâu, như chợt hiểu ra điều gì, khẽ lắc đầu, nở nụ cười đến khuynh quốc khuynh thành che giấu đi thần sắc bi thương, thống hận xẹt qua nơi đáy mắt.

- Tạ ơn hoàng thượng. Thần thiếp rất tốt.

Nghe nàng xác định, hắn cũng yên tâm đặt tiểu hài tử xuống bên cạnh.

- Nàng mau nhìn xem một chút... con... của chúng ta...

- Ân... thật đáng yêu!

Nàng gắng gượng đè nén thanh âm có phần nghẹn ngào, run rẩy, cố nuốt từng giọt nước mắt ngược vào trong, cảm nhận nỗi đau đớn tột cùng như có trăm ngàn lưỡi dao xuyên thấu qua lồng ngực, đến hô hấp cũng trở thành điều thật khó khăn.

Hắn chăm chú nhìn nàng như muốn tìm thấy cảm xúc khác lạ nào đó toát ra từ những đường nét tinh xảo trên khuôn mặt, đáng tiếc tất cả chỉ là một mảnh trong trẻo, tĩnh lặng. Hắn cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm như vừa trút được gánh nặng.

Long Trạch cảm thấy may mắn vì nàng không hề hoài nghi gì về đứa trẻ, nhưng không hiểu tại sao trong lòng hắn lại có chút thất vọng xen lẫn mất mát.

- Trễ rồi, nàng mau nghỉ ngơi đi. Đêm nay trẫm ở lại đây cùng nàng.

Hắn cẩn thận đem tiểu Bạch Ngân đặt vào trong góc, rồi nằm xuống bên cạnh nàng, vòng tay ôm lấy hai mẫu tử nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Đây là lần đầu tiên Long Trạch chủ động ôm lấy nàng, trong lòng Uyển Nhu không khỏi cười khổ. 

Nàng cam tâm tình nguyện đơn phương yêu hắn hơn mười năm. Vì hắn, nàng có thể bất chấp mọi thứ, buông bỏ tất cả để ở bên hắn, chờ đợi hắn một lần quay đầu nhìn lại. Nàng chỉ hy vọng đến khi đó, mình sẽ là người đầu tiên hắn trông thấy.

Nàng đặt cược cả tính mạng và phần đời còn lại vào tay hắn, kết quả lần này nàng thật sự đã thua tới chẳng còn lại gì. Nhưng điều khiến Uyển Nhu đau đớn nhất chính là hắn lại rắp tâm lừa dối nàng, lợi dụng cả hài tử chưa kịp chào đời đã yểu mệnh của bọn họ.

Tại sao hắn có thể tàn nhẫn với nàng như vậy? Mất đi hài tử, nàng đã đủ khổ sở biết dường nào, thế nhưng hắn còn đem con của Bạch Yến Linh đến tráo đổi, giúp người hắn yêu nhất nuôi dưỡng cốt nhục của nàng ta cùng kẻ khác!

Nhìn tiểu hài tử vô tư ngủ say bên cạnh, dưới đuôi mắt trái - một khỏa lệ chí tím sẫm dị thường, trong lòng nàng ngũ vị tạp trần, không biết nên dùng phương thức nào đối diện với nó.

Dù sao đây cũng chỉ là một đứa trẻ vô tri đâu có tội tình gì mà nàng phải oán hận, nhưng muốn yêu thương nó như những hài tử bình thường khác, nàng lại không làm được.

Quay sang nhìn mỹ nam tử đang nằm ôm lấy mình, Uyển Nhu khẽ thở dài. Phượng mâu ngập tràn lệ quang ẩn ẩn tuyệt vọng cùng quẫn bách. Nàng hận hắn... lại càng yêu hắn... yêu đến tan nát cõi lòng...

****************

Chương trước Chương tiếp
Loading...