[BHTT] Trời Se Duyên Ấy (Tên Khác: Chỉ Muốn Ở Bên Nàng Trọn Kiếp)
Chương 1: Gặp Gỡ
Tường là tên của một đất nước, nơi mà ai ai cũng một lòng hướng đạo, khát vọng tu tiên. Thế nhưng, kẻ thực sự có may mắn bước vào môn phái tu luyện lại hiếm như sao buổi sớm, bởi các môn phái chỉ thu nhận kẻ xuất chúng nhất vào cửa.Huyền Cung là môn phái cường đại bậc nhất trong thiên hạ. Tên gọi ấy là do người trong phái cho rằng bản thân họ chỉ kém tiên nhân một bậc mà thôi. Họ có chung một vị lão tổ – Hãn Hải Uyển Nhi, có thể nói Huyền Cung vốn là một đại gia tộc kéo dài truyền thừa xuống dưới.Từ vị lão tổ ấy, dòng dõi kéo dài đến nay đã trải qua bảy mươi hai đời, tổng cộng hơn bốn trăm người, phần nhiều đều còn sống đến nay. Trong số ấy, có không ít người đã tu thành chánh quả, đắc đạo thành tiên, thành Phật, thậm chí có người đắc đạo thành Thần. Tuy nhiên, duy nhất có một người thành Thần – đó là tỷ tỷ ruột của lão tổ, Hãn Hải Khinh Nhi. Ngoài ra, có bốn mươi ba người thành Phật, một trăm bốn mươi hai người thành tiên.Chắc người đời sẽ thắc mắc: tại sao lão tổ Hãn Hải Uyển Nhi lại chưa thành tiên? Kỳ thực chẳng phải nàng không đủ tu vi, mà là bởi Tiên giới cảm ứng được nàng là người có mệnh Thần vị. Nếu thu nhận nàng vào, đến khi nàng đắc đạo thành Thần, địa vị sẽ vô cùng lúng túng. Vì lẽ đó, nàng đã sống gần hai ngàn năm mà vẫn chưa đắc đạo thành Thần.Một lần ngoài ý muốn, Uyển Nhi đành từ bỏ phi kiếm, cưỡi ngựa gấp rút thoát thân. Tuy nhiên, thân thể nàng đã trọng thương, nàng gần như không chống đỡ nổi. Chỉ có niềm tin trong lòng nàng giữ cho nàng không ngã xuống.Ngày ấy, Đậu Đậu như thường lệ lên núi săn bắn. Bắt được vài con thỏ rừng, nàng nghĩ có thể về nhà nấu một bữa ngon lành. Nào ngờ, trên đường về, phía trước đột nhiên xuất hiện một nữ tử cưỡi ngựa, sau lưng trúng tên, máu đã thấm đỏ cả tấm áo.Là một thợ săn, thính giác của Đậu Đậu cực kỳ nhạy cảm. Nàng nghe rõ tiếng vó ngựa đang truy đuổi phía sau. Không hiểu vì sao, Đậu Đậu bất giác nhảy phốc lên lưng ngựa, tay trái vòng qua ôm eo nữ tử kia, tay phải ghì chặt dây cương. Một tiếng "hí" thúc ngựa lao đi vun vút. Nữ tử trong lòng nàng rút dao kề cổ nàng, lạnh giọng hăm dọa: "Ngươi muốn làm gì?"Đậu Đậu vội vàng giải thích mình muốn cứu nàng, lại cũng nói thân phận của mình là nữ tử. Thấy đối phương dần buông lỏng cảnh giác, nữ tử nọ ngã đầu vào lòng Đậu Đậu, bất tỉnh."Cô nương, ta muốn dùng dao cắt mũi tên đi, bởi mũi tên quá lộ liễu, dễ bị phát hiện." Đậu Đậu nhìn nàng gật đầu, bèn lấy con dao đi săn bên người, nhẹ nhàng chặt đứt thân tên, để lại phần mũi vẫn còn cắm nơi lưng nàng.Đậu Đậu ôm lấy nữ tử ấy, cưỡi ngựa phi nhanh vào thành. Nàng dùng thân mình che vết thương sau lưng cho nàng kia, tuy nhiên đây không phải kế sách lâu dài.Thế là Đậu Đậu thúc ngựa đến một y quán nhỏ nằm khuất trong thành. Vừa đến nơi, nàng ôm lấy nữ tử nọ xông thẳng vào nội đường. Đại phu nơi đây là một lão nhân lớn tuổi, thấy nữ tử bị thương nặng thì lập tức ra tay cứu chữa, giúp nàng lấy mũi tên ra.Nhưng mũi tên có độc. Lão xem xét kỹ, thở dài phán rằng: "Không cứu được." Chỉ đơn giản xử lý vết thương rồi bảo Đậu Đậu đưa người đi. Việc này, lão dính vào chẳng có lợi gì cho lão.Đậu Đậu nghĩ rằng các y quán khác cũng không khá gì hơn, lại nhìn mỹ nhân trong lòng, bèn xin thêm ít thuốc trị thương rồi rời đi.Trong một căn nhà tranh nơi ngoại thành, Đậu Đậu ngồi bên giường, nhìn mỹ nhân đang mê man. Nhớ lời đại phu nói rằng trúng độc không cứu được, nàng thấy tiếc thương thay.Bỗng trong đầu vụt qua hình ảnh thuở nhỏ bị rắn độc cắn khi săn thú, phụ thân từng bảo: "Hút máu độc ra, rồi uống thuốc vào, sẽ ổn thôi." Đậu Đậu cắn môi, hạ quyết tâm: lấy độc trị độc, cứu người như cứu hỏa, chẳng còn cách nào khác, đành liều một phen, may ra cứu được mạng người.!"Nàng nhẹ tay cởi bỏ đai lưng của nữ tử kia, từng lớp xiêm y lần lượt được tháo xuống. Nhìn bờ lưng trắng muốt, tinh khiết không tì vết, tim Đậu Đậu bất giác đập nhanh. Nàng cố ép mình trấn định, nhưng nào ngờ khi xiêm y rút hết, có lẽ vì cảm giác lạnh lẽo lan tỏa, nữ tử kia khẽ rên lên một tiếng "Ưm..." – âm thanh ấy như ngọn gió khơi dậy sóng lòng, khiến cõi lòng vừa lặng yên của Đậu Đậu lại nổi trống từng hồi.Đậu Đậu tự vả mình một cái, cúi đầu áp môi xuống vết thương sau lưng người kia, bắt đầu hút lấy chất độc."Trời ơi! Mình quên rửa sạch thuốc trị thương bôi lúc nãy mất rồi... Chẳng phải ngu xuẩn lắm sao?" Nàng cau mày, đầu lưỡi đã tê rần, miệng tràn ngập vị đắng chát. Vội vã chạy ra ngoài lấy khăn sạch lau hết phần thuốc còn đọng trên lưng nàng kia, rồi lại quay về tiếp tục hành động "hút độc cứu người".Lúc ấy, Hãn Hải Uyển Nhi dần tỉnh lại. Trước mắt nàng là một kẻ tự xưng "nữ cải nam trang" đang cúi người hút độc cho mình, mà tệ hơn cả – thân thể nàng lúc này hoàn toàn trần truồng, không chút che đậy.Tuy rằng đều là nữ tử, song cảm giác bối rối và khó chịu vẫn dâng tràn. Trong lòng Uyển Nhi âm thầm thề rằng: "Đợi vết thương của ta lành lại, nhất định sẽ giết kẻ này."Mà lúc ấy, Đậu Đậu – kẻ chẳng chút ý tứ – vẫn tiếp tục công việc hút độc, môi nàng không ngừng tiếp xúc với làn da mịn màng của Uyển Nhi. Mỗi lần môi chạm, thân thể Uyển Nhi như nóng lên một phần. Kể từ khi phu quân qua đời, nàng chưa từng để ai nhìn thấy thân thể mình, càng chưa từng để ai gần gũi như thế.Từ gương mặt cho đến thân người nàng đều đỏ bừng. Mà Đậu Đậu lại tưởng nàng đang phát tác do trúng độc, liền dứt khoát hất tấm vải mỏng duy nhất che thân nàng xuống. Hành động ấy khiến Uyển Nhi càng thêm xấu hổ, và càng quyết tâm: phải giết chết kẻ này!Đến khi thấy máu đỏ chảy ra, biết chất độc đã được hút hết, Đậu Đậu mới dừng lại. Nàng bắt chước dáng vẻ của đại phu khi nãy, giúp Uyển Nhi băng bó vết thương. Nhưng việc băng bó lại buộc phải vòng tay qua trước ngực. Khi trước là nữ nhi của đại phu giúp, mà Uyển Nhi lúc ấy còn hôn mê, còn bây giờ...Đôi tay Đậu Đậu thô ráp vì năm dài săn bắn làm lụng, lúc vô tình chạm phải hai "trái mơ nhỏ" và khe đồi nơi ngực nàng kia, khiến Uyển Nhi chỉ hận không thể cắn lưỡi mà chết cho rồi. Cảm giác ấy, không khác gì bị trêu ghẹo đến tận xương tủy!Khi Đậu Đậu băng xong, mới phát hiện người kia đã tỉnh. Nhìn mỹ nhân nằm nơi đó, mặt nàng đỏ bừng, tim như sắp vọt ra khỏi lồng ngực.Ngắm kỹ, Uyển Nhi có cặp mày kiếm khí khái, ánh mắt lạnh lẽo như sương, toát ra vẻ cao ngạo khó gần. Chiếc mũi thẳng tắp càng tôn lên đường nét sắc sảo, môi anh đào hé mở vì kiệt sức – toàn thân toát lên phong thái tuyệt trần, độc lập kiêu ngạo như tuyết liên trên đỉnh Thiên Sơn."Ta... ta tên là Đậu Đậu, gọi ta Đậu Đậu là được rồi." Đậu Đậu lắp bắp giới thiệu bản thân, vì xưa nay nàng chưa từng tiếp xúc gần ai mỹ lệ đến nhường ấy."Hãn Hải Uyển Nhi. Phiền ngươi đắp chăn lại cho ta." Giọng nói lạnh như băng, phối hợp với đôi mắt kia, quả thực khiến người ta phải rét run.Nhưng câu ấy cũng khiến ánh mắt Đậu Đậu bất giác lướt xuống – lập tức, khuôn mặt nàng đỏ bừng như máu, lúng túng vội kéo chăn đắp lên người Uyển Nhi, rồi luống cuống chạy ra ngoài tìm việc khác làm để thoát khỏi cảnh ngượng ngùng.Nghĩ đến chuyện mỹ nhân trong phòng còn chưa dùng gì, Đậu Đậu – bụng cũng đang đói – liền muốn nấu chút gì đó ăn chung. Nàng toan vào hỏi thử, nhưng khi nhớ đến cảnh tượng vừa rồi, đột nhiên cảm thấy có dòng máu nóng trào ra nơi mũi. Đưa tay lau, hóa ra... chảy máu mũi!Đậu Đậu vội chạy ra lu nước, cúi mặt rửa sạch, thuận tiện làm mát đầu óc đang rối bời.Còn trong phòng, Hãn Hải Uyển Nhi – với tu vi của mình – sớm đã cảm ứng được từng động tĩnh ngoài kia. Khi Đậu Đậu vừa rời khỏi phòng, nàng liền dùng ý niệm bám theo. Nhìn thấy những gì diễn ra, lửa giận trong lòng Uyển Nhi bùng lên dữ dội, bởi nàng dễ dàng đoán ra Đậu Đậu đang nghĩ gì.Kỳ thực, việc dùng ý niệm thăm dò tâm tư người khác với Uyển Nhi chẳng phải khó khăn gì. Nhưng cảnh tượng nàng thấy được... lại khiến chính nàng muốn vĩnh viễn không bao giờ nhìn thấy nữa thì hơn.Đến khi Đậu Đậu bước vào phòng, bộ dạng dè dặt như chuột thấy mèo, trong lòng Uyển Nhi chỉ muốn một chưởng đánh bay nàng ra ngoài – chỉ tiếc, thân thể vẫn còn yếu, không động đậy nổi!"Vì ngươi đã hút ra hết độc, nhờ vào nội lực của ta, thân thể sẽ dần dần khôi phục."
Hãn Hải Uyển Nhi cất giọng thản nhiên, "Có điều, độc này sau khi xâm nhập ba canh giờ sẽ khiến toàn thân tê liệt, không thể cử động và không thể nói năng trong vòng bảy ngày. Lại thêm ta cưỡi ngựa bỏ trốn suốt quãng đường, khiến độc tính phát tác sớm hơn. Nếu không nhờ ngươi cứu giúp, e rằng ta đã chết từ lâu."Nàng cố ý nhấn mạnh vào hai chữ "chết rồi", sau đó im bặt, chẳng buồn nói thêm với Đậu Đậu lời nào."Ờ... không cần cảm ơn đâu. Gặp chuyện bất bình rút đao tương trợ là chuyện thường mà. Với lại ta cũng đâu thể thấy chết mà không cứu được, đúng không?... À đúng rồi, ta định nấu cơm tối. Ngươi muốn ăn gì không?"Đậu Đậu là người nhiệt tình, nói cho đúng thì là rất nhiều chuyện. Vì ngày nào cũng lên núi săn thú đổi lấy đồ dùng, từ ông lão hốt phân trong thành đến mấy tên địa chủ đều yêu thích nàng, nhất là thích cái cách nàng nói chuyện đến mức nước miếng bay tung tóe.Thế nhưng màn huyên thuyên của Đậu Đậu cuối cùng cũng bị tiếng bụng kêu òng ọc cắt ngang. Nàng ngập ngừng nhìn sang Hãn Hải Uyển Nhi, không thấy nàng đáp lại, liền rón rén lại gần. Chỉ thấy vẻ mặt Uyển Nhi đầy khinh bỉ, khiến Đậu Đậu hơi chùn bước.Kỳ thực, không phải Uyển Nhi không muốn đáp lời, mà là độc tính đã bắt đầu phát tác. Nàng đã không thể cử động, cũng chẳng thể mở miệng. Lại dùng ý niệm dò xét tâm trí Đậu Đậu, không khỏi cảm thấy buồn cười – một người tu luyện bao nhiêu năm như nàng, sao còn cần đến mấy món ăn phàm tục này? Chỉ tiếc bây giờ không thể mở miệng, nên nàng đành tiếp tục ngó lơ nàng kia.Đậu Đậu thấy tình hình như thế, bèn rụt rè hỏi thử: "Phải chăng... độc phát tác rồi?"
Thấy nàng chớp mắt nhẹ nhàng, liền hiểu là xác nhận. Đậu Đậu lập tức quyết định tự mình lo liệu tất cả.Ra tới sân, nàng nhìn đám rau dại hái được, chỉ còn một con gà mái là ra hồn – là con gà nàng mới đổi về mấy hôm trước để nuôi lấy trứng. Nhìn con gà lòng thấy rối bời. Mỗi ngày đi săn, lúc trúng lúc không. Có khi không kiếm được gì, lại phải ăn thịt khô dự trữ. Giết con gà này rồi, thì biết đến bao giờ mới có lại?Nhưng nghĩ đến Uyển Nhi trong phòng, nàng cắn răng, quyết tâm giết gà.Sau khi hầm canh xong, nàng bưng vào cho Uyển Nhi, chợt nhớ ra nàng không thể nhúc nhích. Bèn đỡ nàng ngồi dậy, cho tựa vào lòng mình, rồi múc từng muỗng đút tận miệng.Uyển Nhi vốn định từ chối, nhưng canh đã sát mép môi, từ chối cũng thật khó xử, đành nhắm mắt nhận lấy.Cho nàng uống xong canh, Đậu Đậu lại quay ra dùng dao vừa giết gà khi nãy cắt nhỏ thịt gà, toan đem vào đút tiếp. Mà tất cả những hành động và suy nghĩ ấy đều bị Uyển Nhi nhìn rõ qua ý niệm.Ban đầu, trong lòng nàng còn hơi cảm động. Nhưng khi thấy Đậu Đậu dùng chính con dao giết gà để thái thịt đút mình ăn, nàng lập tức quyết định: "Không thể nào tiếp nhận được!"Dẫu vậy, nhờ lúc nãy uống canh cùng nhau, hai người đã dần có chút ăn ý. Chỉ cần Uyển Nhi dùng ánh mắt nhìn về phía món nào rồi chớp mắt, là đồng ý. Nếu nhắm mắt lại thì có nghĩa là từ chối.Đậu Đậu thấy nàng khép mắt không chịu ăn thịt, liền nghĩ thầm: "Phải chăng nàng không nhai được? Hay ta... nhai trước rồi đút cho nàng?" Nghĩ đến đó, suýt chút nữa ói ra tại chỗ.Mà mấy ý nghĩ ấy, làm sao thoát khỏi ý niệm của Uyển Nhi. Nhìn thấy những hình ảnh đó, nàng chỉ muốn lập tức bật dậy rút kiếm giết người!Đậu Đậu bèn đoán: "Có lẽ nàng muốn ăn cháo..." – Vì lúc nàng bệnh, cha nàng cũng thường nấu cháo cá cho ăn. Vậy là nàng đứng dậy, xách giỏ, đi ra bờ sông chuẩn bị bắt cá nấu cháo.
Hãn Hải Uyển Nhi cất giọng thản nhiên, "Có điều, độc này sau khi xâm nhập ba canh giờ sẽ khiến toàn thân tê liệt, không thể cử động và không thể nói năng trong vòng bảy ngày. Lại thêm ta cưỡi ngựa bỏ trốn suốt quãng đường, khiến độc tính phát tác sớm hơn. Nếu không nhờ ngươi cứu giúp, e rằng ta đã chết từ lâu."Nàng cố ý nhấn mạnh vào hai chữ "chết rồi", sau đó im bặt, chẳng buồn nói thêm với Đậu Đậu lời nào."Ờ... không cần cảm ơn đâu. Gặp chuyện bất bình rút đao tương trợ là chuyện thường mà. Với lại ta cũng đâu thể thấy chết mà không cứu được, đúng không?... À đúng rồi, ta định nấu cơm tối. Ngươi muốn ăn gì không?"Đậu Đậu là người nhiệt tình, nói cho đúng thì là rất nhiều chuyện. Vì ngày nào cũng lên núi săn thú đổi lấy đồ dùng, từ ông lão hốt phân trong thành đến mấy tên địa chủ đều yêu thích nàng, nhất là thích cái cách nàng nói chuyện đến mức nước miếng bay tung tóe.Thế nhưng màn huyên thuyên của Đậu Đậu cuối cùng cũng bị tiếng bụng kêu òng ọc cắt ngang. Nàng ngập ngừng nhìn sang Hãn Hải Uyển Nhi, không thấy nàng đáp lại, liền rón rén lại gần. Chỉ thấy vẻ mặt Uyển Nhi đầy khinh bỉ, khiến Đậu Đậu hơi chùn bước.Kỳ thực, không phải Uyển Nhi không muốn đáp lời, mà là độc tính đã bắt đầu phát tác. Nàng đã không thể cử động, cũng chẳng thể mở miệng. Lại dùng ý niệm dò xét tâm trí Đậu Đậu, không khỏi cảm thấy buồn cười – một người tu luyện bao nhiêu năm như nàng, sao còn cần đến mấy món ăn phàm tục này? Chỉ tiếc bây giờ không thể mở miệng, nên nàng đành tiếp tục ngó lơ nàng kia.Đậu Đậu thấy tình hình như thế, bèn rụt rè hỏi thử: "Phải chăng... độc phát tác rồi?"
Thấy nàng chớp mắt nhẹ nhàng, liền hiểu là xác nhận. Đậu Đậu lập tức quyết định tự mình lo liệu tất cả.Ra tới sân, nàng nhìn đám rau dại hái được, chỉ còn một con gà mái là ra hồn – là con gà nàng mới đổi về mấy hôm trước để nuôi lấy trứng. Nhìn con gà lòng thấy rối bời. Mỗi ngày đi săn, lúc trúng lúc không. Có khi không kiếm được gì, lại phải ăn thịt khô dự trữ. Giết con gà này rồi, thì biết đến bao giờ mới có lại?Nhưng nghĩ đến Uyển Nhi trong phòng, nàng cắn răng, quyết tâm giết gà.Sau khi hầm canh xong, nàng bưng vào cho Uyển Nhi, chợt nhớ ra nàng không thể nhúc nhích. Bèn đỡ nàng ngồi dậy, cho tựa vào lòng mình, rồi múc từng muỗng đút tận miệng.Uyển Nhi vốn định từ chối, nhưng canh đã sát mép môi, từ chối cũng thật khó xử, đành nhắm mắt nhận lấy.Cho nàng uống xong canh, Đậu Đậu lại quay ra dùng dao vừa giết gà khi nãy cắt nhỏ thịt gà, toan đem vào đút tiếp. Mà tất cả những hành động và suy nghĩ ấy đều bị Uyển Nhi nhìn rõ qua ý niệm.Ban đầu, trong lòng nàng còn hơi cảm động. Nhưng khi thấy Đậu Đậu dùng chính con dao giết gà để thái thịt đút mình ăn, nàng lập tức quyết định: "Không thể nào tiếp nhận được!"Dẫu vậy, nhờ lúc nãy uống canh cùng nhau, hai người đã dần có chút ăn ý. Chỉ cần Uyển Nhi dùng ánh mắt nhìn về phía món nào rồi chớp mắt, là đồng ý. Nếu nhắm mắt lại thì có nghĩa là từ chối.Đậu Đậu thấy nàng khép mắt không chịu ăn thịt, liền nghĩ thầm: "Phải chăng nàng không nhai được? Hay ta... nhai trước rồi đút cho nàng?" Nghĩ đến đó, suýt chút nữa ói ra tại chỗ.Mà mấy ý nghĩ ấy, làm sao thoát khỏi ý niệm của Uyển Nhi. Nhìn thấy những hình ảnh đó, nàng chỉ muốn lập tức bật dậy rút kiếm giết người!Đậu Đậu bèn đoán: "Có lẽ nàng muốn ăn cháo..." – Vì lúc nàng bệnh, cha nàng cũng thường nấu cháo cá cho ăn. Vậy là nàng đứng dậy, xách giỏ, đi ra bờ sông chuẩn bị bắt cá nấu cháo.