[BHTT] Trời Không Tác Hợp [Cover][Lichaeng]

Chương 22: Thiên vị rõ ràng



Mưa giông bão giật, ánh đèn đường vàng lờ mờ chiếu xuống trong hơi nước, thái độ của Lạp Lệ Sa rất tự nhiên, đứng bên cửa xe, nghiêng ô, mở ra một khoảng trời bình yên cho Phác Thái Anh. Nước mưa chảy thành dòng, không thể đọng lại trên ô nên chảy xuống, rơi xuống sau lưng Lạp Lệ Sa, nở thành hoa. Phác Thái Anh cảm nhận được trong trái tim mình, dường như có một đóa hoa đang trồi lên khỏi mặt đất, thò đầu ra.

Gạt đi một buổi tối nặng nề.

Khóe môi của Phác Thái Anh cong lên một độ cong, sau đó lại kìm nén mím lại. Trong không gian Lạp Lệ Sa giữ lại cho mình, Phác Thái Anh đặt chân xuống trước mặt cô ấy, xuống xe.

Lạp Lệ Sa bảo vệ Phác Thái Anh, che chắn cho cô dưới tán ô, giúp cô đóng cửa xe lại.

Mùi nước hoa tươi mát, ngọt ngào quấn quanh đầu mũi. Phác Thái Anh nghe thấy Lạp Lệ Sa nói: "Không thấy ô của cô, nên chỉ mang một chiếc xuống."

"Không sao." Phác Thái Anh lặng lẽ giãn khoảng cách với Lạp Lệ Sa, chuyển thành tư thế sánh vai với cô ấy.

Không tìm được là bình thường, vì, lúc trưa ra ngoài đã Phác Thái Anh đã mang ô đi. Chỉ là, buổi tối lúc về, cô đã không còn tâm tư nhớ phải mang ô về nữa.

"Sao cô biết?" Cô hỏi Lạp Lệ Sa.

Biết cái gì, không nói cũng rõ.

Lạp Lệ Sa nghiêng chiếc ô, đáp: "Sơ Dương nói với tôi."

Quả nhiên. Trong lòng Phác Thái Anh có chút ấm áp, sau đó lại sinh ra chút u ám khó lòng phân biệt. Lạp Lệ Sa nghiêng đầu, thấp thoáng cảm nhận được tâm trạng của Phác Thái Anh không tốt.

"Thời tiết Ninh Thành dễ thay đổi ghê." Lạp Lệ Sa cố ý cảm khái.

Phác Thái Anh được Lạp Lệ Sa tìm về cho chút tâm tư.

Con đường lớn thênh thang, ngoài tiếng mưa rơi lộp bộp, chỉ còn một khoảng vắng lặng. Đây là lần đầu tiên hai người có khoảng thời gian ở riêng thân thiết hòa bình như thế.

Phác Thái Anh nhìn chiếc bóng hòa tan vào nhau có chút khó quan sát của hai người trên mặt đất, hỏi: "Thời tiết ở nước G không hay thay đổi à?"

Lạp Lệ Sa nhớ lại: "Cũng tạm. Khoảng tháng Tư tháng Năm, thời tiết tương đối thất thường, những lúc khác cũng coi như ổn định."

"Có không thích ứng không?"

"Không."

"Vậy tại sao đột nhiên lại muốn về đây làm giáo viên?" Phác Thái Anh giả vờ như tùy tiện hỏi.

Lạp Lệ Sa nghiêng đầu nhìn cô, không trả lời, vẻ nghiền ngẫm nơi đáy mắt chầm chậm lan tràn.

Phác Thái Anh tưởng rằng Lạp Lệ Sa lại muốn nói cũng câu trêu đùa đại loại như "Lời trong lòng phải nói với người trong lòng", không ngờ Lạp Lệ Sa hỏi: "Tôi trả lời cô rồi, cô cũng sẽ trả lời tôi chứ?"

"Trả lời cái gì?"

"Trả lời chuyện tại sao cô lại làm giáo viên."

Phác Thái Anh ngẩn ra.

Lạp Lệ Sa không cho cô cơ hội từ chối, nhanh chóng nói ra đáp án của bản thân: "Tôi ấy à, đương nhiên là vì muốn làm một người có cống hiến cho xã hội này."

Phác Thái Anh: "..."

Có quỷ mới tin chị. Cô không nhịn được, cúi đầu phì cười.

Lạp Lệ Sa dùng cán ô gõ nhẹ lên đầu Phác Thái Anh: "Cô có ý gì hả?"

Phác Thái Anh quay đầu sang, nhíu mày lườm cô ấy.

Lạp Lệ Sa không hề chột dạ, chỉ cười tươi nhìn Phác Thái Anh.

Phác Thái Anh và cô ấy nhìn nhau đôi giây, trái tim nóng lên, sau đó di chuyển ánh mắt. Có một chút biến hóa nhỏ, trong lòng hai người rõ như gương.

Tới tòa nhà kí túc xá, Lạp Lệ Sa thu ô lại, hai người cùng nhau vào thang máy. Phác Thái Anh nhìn thấy, trên chiếc áo len mỏng của Lạp Lệ Sa, bên không dựa gần cô, màu sắc có chút sẫm.

Ánh mắt Phác Thái Anh cũng sâu lại theo đó.

Im lặng đôi giây, cô lên tiếng trả lời: "Vì bố tôi cảm thấy tính cách của tôi thích hợp."

Khi mới vào cấp ba, Phác Sĩ Bồi đã hỏi Phác Thái Anh thích ngành nào trong ba ngành quản lý, pháp luật, giáo dục? Cho dù chọn ngành nào, chỉ cần cô chịu khó nỗ lực, ông ấy đều có thể lát đường giúp cô.

Phác Thái Anh không thể, cũng không nên chọn ngành Quản lý  hay Pháp luật, vì đó là con đường Phác Sơ Dương sau này sẽ đi. Mà thứ cô muốn chọn, lại không có trong kỳ vọng của Phác Sĩ Bồi, cô không dám nói.

Cô chọn giáo dục. Phác Sĩ Bồi rất hài lòng. Ông ấy nói từ nhỏ cô không tranh không cướp, không kiêu ngạo không náo loạn, nhã nhặn chín chắn, quả thật rất thích hợp làm giáo viên, sau này tích lũy đủ kinh nghiệm, có thể chuyển sang làm quản lý, tiếp nhận trường học, chăm sóc gia đình. Đối với một cô gái mà nói, có thể yên ổn, bình an trải qua một đời, cũng có thể coi là một loại hạnh phúc.

Phác Thái Anh liền đồng ý.

Trước giờ Phác Thái Anh chưa từng trả lời vấn đề này khi được người ta hỏi. Người trưởng thành, đáp án như thế nghe khó tránh buồn cười. Nhưng tối nay không biết tại sao, cô lại nói ra miệng.

Dường như Lạp Lệ Sa không hề bất ngờ, động tác ấn thang máy không ngừng lại, hỏi Phác Thái Anh: "Cô thì sao? Nếu cho cô tự lựa chọn, cô muốn làm gì?"

Phác Thái Anh nhìn thấy bản thân trên mặt kính trong thang máy, bản thân trong tấm kính kia cũng đang nhìn cô.

Rất lâu sau, cô đáp: "Biên kịch."

Lạp Lệ Sa vẫn không bất ngờ. Đôi môi đỏ của cô ấy cong lên, nói: "Tôi cảm thấy, nghề đó thích hợp với cô hơn."

Phác Thái Anh có chút ngạc nhiên, đáy mắt Lạp Lệ Sa trào lên ý cười, dáng vẻ rất nghiêm chỉnh.

"Có lẽ vậy." Phác Thái Anh không muốn nghiên cứu sâu.

Đời người không có nếu như, cũng không có đường quay đầu.

Nhưng Lạp Lệ Sa lại rất có hứng thú: "Cho nên cô mới mua mấy cuốn kịch bản 'Nghệ Thuật Của Biên Kịch', 'Đại Minh Cung Ty' kia à?"

Phác Thái Anh vô thức gật đầu, sau đó phản ứng lại, quả nhiên hôm đó Lạp Lệ Sa đã nhìn thấy tất cả những cuốn sách trên giá.

"Ánh mắt của cô tốt thật đấy." Phác Thái Anh nghiến răng nghiến lợi, ý ở ngoài lời.

"Một chút chút." Lạp Lệ Sa không có chút hoảng loạn vì đã làm chuyện xấu. Mắt hoa đào của cô ấy chớp một cái, mang theo sóng nước xinh đẹp: "Nếu... có thể nhìn ra nhiều hơn một chút thì tốt."

"Đúng không?"

Ngữ điệu mang theo hàm ý, giống như chứng thực, lại giống như mê hoặc.

Trái tim Phác Thái Anh khẽ rung động.

"Thang máy tới rồi." Cô di chuyển tầm mắt, không trả lời, nhưng khóe môi lại xuất hiện một độ cong nho nhỏ.

Vừa qua cuối tuần, đi dạy lại là bước vào tuần thi giữa học kì. Mỗi khóa của trường Trung học Ngoại ngữ Ninh Thành đều có mười sáu lớp, tuy hai ban 5 ban 6 do Phác Thái Anh và Lạp Lệ Sa quản lý không tính là lớp yếu, nhưng thường ngày ngoài môn Ngữ văn do Phác Thái Anh đứng lớp, trình độ những môn khác đều từ trung bình tới thấp. Cho nên lần thi này, không có ai ôm ấp quá nhiều hi vọng với hai lớp này. Không ngờ, Lạp Lệ Sa lại có thể khiến thành tích Tiếng Anh của hai lớp trong top 6 từ dưới đếm lên xông thẳng lên top 4, thật khiến người ta sửng sốt, dùng thành tích chặn đứng chất vấn về năng lực dạy học của Lạp Lệ Sa từ khi cô ấy tới nhậm chức tới giờ của những giáo viên khác.

Ngoại ngữ Ninh Thành là trường tư, đãi ngộ cũng coi là top 1 top 2 trong những trường cấp ba ở Ninh Thành, nhưng hiệu suất và giải thưởng của giáo viên và thành tích của giáo viên trực tiếp gắn liền với nhau.

Sau khi chấm bài thi, là cuộc họp phân tích chất lượng giảng dạy đầu năm, hiệu trưởng Viên đích thân chủ trì, thưởng phạt phân minh, khó giấu những lời khen ngợi dành cho những giáo viên có thành tích dạy học vượt bậc, đặc biệt càng xem trọng Lạp Lệ Sa, nói cô ấy là hậu sinh khả úy, khiến không ít giáo viên khác tắt nắng trên mặt.

Tám rưỡi, hiệu trưởng Viên phát biểu xong rời khỏi hậu trường, Huỳnh Hồng Thăng tiếp tục chủ trì, bảo mọi người tiến hành hỏi đáp tự do theo bộ môn giảng dạy, giao lưu kinh nghiệm.

Khi tới lượt bộ môn Tiếng Anh, Lý Duyệt, cũng là một giáo viên Tiếng Anh mới tới trường giảng dạy hỏi Lạp Lệ Sa: "Tôi muốn hỏi cô làm cách nào để khiến các em học sinh tự động học thuộc từ đơn? Tôi đã xem phân tích bài thi của lớp các cô, điểm số phần điền từ đơn vào chỗ trống xếp top đầu trong khóa."

Lạp Lệ Sa còn chưa trả lời, giáo viên bộ môn Toán, Hạ Hiểu Văn đã cười một tiếng, u ám nói: "Cái này thì tôi biết."

Mọi người nhìn về phía cô ta theo bản năng.

Hạ Hiểu Văn nói: "Dựa vào khen thưởng đúng không? Chỉ có cô Tiểu Lạp mới có thể khen thưởng kiểu đó. Tôi không chỉ một lần nghe thấy học sinh khen tranh của cô Tiểu Lạp rất thú vị, cũng không chỉ một lần nhìn thấy cho dù là buổi đọc văn đầu giờ, cũng có học sinh đang học thuộc từ đơn tiếng Anh."

Những lời lỗ mãng này nghe giống như khen ngợi, nhưng nghe kỹ lại mới thấy giống như oán thán, mỉa mai trào phúng.

Phác Thái Anh nhíu mày.

Nụ cười của Lạp Lệ Sa không đổi, đáp: "Không phải, ít nhất không đơn giản như là vậy. Phần thưởng chỉ là một thủ đoạn, bồi dưỡng được hứng thú học tập và thói quen học thuộc từ đơn của học sinh mới là nền móng."

Ngữ điệu của Lạp Lệ Sa rất nhàn nhạt, nhắc nhở: "Giáo viên không thể đặt nhầm động cơ, rất dễ dẫn dắt học trò đi sai hướng."

Sắc mặt Hạ Hiểu Văn đột nhiên không dễ nhìn.

Lý Duyệt đang thành tâm xin chỉ giáo, ngửi được mùi thuốc súng, lập tức phanh xe, muốn đợi sau này hỏi riêng sẽ tốt hơn.

Bên này Lý Duyệt vừa ngừng, giáo viên Tiếng Anh ban 3 lại đột nhiên lên tiếng: "Tôi tương đối hiếu kỳ về việc cô Lạp đoán được đề, có lẽ bình thường hay lựa chọn bài tập ở kho đề nào đúng không? Tôi nghe học sinh lớp tôi nói, học sinh ban 5 ban 6 thi xong ra khỏi phòng liền nói có mấy bài đề đọc hiểu, hai ngày trước các em ấy mới làm đề giống y hệt."

Lời này vừa cất lên, phòng hội nghị đột nhiên im lặng như tờ, ngay cả Huỳnh Hồng Thăng cũng có chút ngạc nhiên.

Chuyện cầm đề thi trước, sau đó tiết lộ cho học sinh, không ít giáo viên trường tư vì muốn có thành tích tốt, cũng không phải chưa từng làm.

Nụ cười trên mặt Lạp Lệ Sa nhạt bớt, cô ấy đóng nắp bút máy lại, vừa định lên tiếng, âm thanh của Phác Thái Anh lại vang lên trước một bước: "Có mấy đề à? Không phải một đề sao?"

Âm thanh của Phác Thái Anh lạnh lùng, vượt qua hơn nửa bàn hội nghị nhìn về phía Lạp Lệ Sa: "'Học Giả Kinh Tế' hay là 'Newday'? Tôi quên rồi."

Như thể trước kia hai người từng thảo luận với nhau.

Lạp Lệ Sa nhìn vào mắt Phác Thái Anh, đáy mắt chầm chậm trào lên vẻ dịu dàng. Cô ấy im lặng, đáp: "Là 'Học Giả Kinh Tế' và được xuất bản vào tuần đầu tiên của tháng trước, hai ngày trước khi tôi bố trí bài tập đọc hiểu ngắn trong năm phút cho học sinh, vừa hay chọn đúng nó."

Huỳnh Hồng Thăng lặng lẽ thở phào một hơi, những giáo viên khác cũng như tỉnh ngộ khỏi cơn hoang mang.

Lạp Lệ Sa nhìn về phía giáo viên ban 3, nói: "Kho đề luôn có hạn. Học sinh cần đọc hiểu ở phương diện rộng lớn, giáo viên cũng như thế. Tăng cường tích lũy, nâng cao cảm giác ngôn ngữ, mới là điều quan trọng để lý giải phần đọc hiểu."

Vốn dĩ phía sau còn có một số lời không đau không ngứa muốn "nhắc nhở" Lạp Lệ Sa, nhưng lúc này tâm trạng cô ấy rất tốt, nhìn sang khuôn mặt nhã nhặn của Phác Thái Anh, liền không muốn tính toán.

Sau khi tan họp, Lạp Lệ Sa tự nhiên làm chậm tiết tấu thu dọn, đợi Phác Thái Anh đi chung. Phác Thái Anh nhìn thấy, nhưng không vạch trần, từ chối lời mời cùng về kí túc xá của mấy giáo viên khác, đợi cùng ra khỏi phòng hội nghị với Lạp Lệ Sa cuối cùng.

"Sao cô biết?" Lần này tới lượt Lạp Lệ Sa hỏi vấn đề này.

Bộ môn giảng dạy của hai người khác nhau, trước giờ Lạp Lệ Sa và Phác Thái Anh chưa từng giao lưu phương diện này.

Phác Thái Anh nhìn vạt váy tung bay theo gió của Lạp Lệ Sa, hờ hững nói: "Nhìn thấy cô soạn bài trong văn phòng."

Lạp Lệ Sa "ừm" một tiếng, ngữ điệu trêu đùa.

Phác Thái Anh giả vờ như không hiểu.

Lạp Lệ Sa cũng hết cách với Phác Thái Anh. Rất muốn tháo bỏ từng lớp từng lớp mặt nạ của Phác Thái Anh, để nhìn ngắm chân thành dịu dàng trong lòng giống như ban nãy. Cô ấy mời: "Tôi mời cô ăn cơm nhé!"

Bước chân của Phác Thái Anh không dừng: "Tại sao?"

"Vì hành động bênh vực lẽ phải ban nãy của cô."

Phác Thái Anh không gợn sóng: "Hủy hoại người khác cũng không thể nâng cao bản thân. Một câu nói gạt phăng công sức của người khác, đổi lại là ai tôi cũng sẽ lên tiếng."

Lạp Lệ Sa cười rất khẽ. Cô ấy dừng chân lại, kéo lấy cổ tay Phác Thái Anh, muốn cô quay đầu.

Phác Thái Anh nghi hoặc.

Lạp Lệ Sa nói: "Nếu đổi lại là người khác, tôi sẽ không mời."

Trong sắc đêm vắng lặng, sự thiên vị của Lạp Lệ Sa vô cùng rõ ràng.

Dường như còn rất nghiêm túc.

Chương trước Chương tiếp
Loading...