[BHTT] Trời Không Tác Hợp [Cover][Lichaeng]

Chương 3: Độ dài?



Sắc đêm vô biên, tiếng ve sầu ếch nhái dưới nhà lúc này kêu vang không ngớt, Phác Thái Anh ngủ không quá yên ổn.

Lâu ngày không gặp, cô lại mơ thấy Lạp Lệ Sa.

Phác Thái Anh mơ thấy buổi tối mùa đông lạnh lẽo, trong bóng cây tối tăm bên cạnh tòa nhà giảng đường cấp ba, Lạp Lệ Sa mặc bộ đồng phục trắng xanh đã được chỉnh sửa, dựa lên thân cây, cúi đầu xuống, lặng lẽ hút thuốc. Cả đất trời, dường như chỉ còn hai người, cô không khống chế được muốn tới gần cô ấy, nhưng cảnh tượng đột nhiên biến đổi, Phác Thái Anh tới bên cửa sổ, nơi mà bản thân đã đi qua cả trăm lần. Trong ráng chiều màu cam giữa hạ, Lạp Lệ Sa bò ra bàn học, đang ngủ rất say. Lạp Lệ Sa đang ngủ, ấn đường không ngang bướng, không còn vẻ âm u như lúc tỉnh, mà mang theo vẻ vô hại cùng vô tội tới bất ngờ. Phác Thái Anh đưa tay ra giống như bị mê hoặc, muốn chạm vào khuôn mặt như họa của Lạp Lệ Sa qua lớp kính, nhưng cảnh tượng lại thay đổi. Tay Phác Thái Anh không chạm vào lớp kính, mà đè lên mu bàn tay đang đè lên gương của Lạp Lệ Sa. Trong nhà tắm hơi nước ẩm ướt, Lạp Lệ Sa bị cô vây hãm giữa bản thân và gương, cô ấy quay đầu lại, đột nhiên cười với cô một cái, mê hoặc hồn phách.

Phác Thái Anh nhích lại gần Lạp Lệ Sa, hơi thở phả ra từ đầu mũi, giống như ngọn lửa muốn thiêu đốt con người.

Phác Thái Anh giật mình tỉnh lại.

Ánh mặt trời ngoài cửa đã chói chang, tiếng chim muông vang lên không dứt. Phác Thái Anh nhìn lên trần nhà, đầu đau như búa bổ. Nằm bất động mấy phút, cô làm như không có chuyện gì xảy ra, xuống giường lấy đồ thể thao, chuẩn bị đánh răng rửa mặt xong ra ngoài chạy bộ như mọi ngày.

Bất ngờ thay, khi Phác Thái Anh đánh răng rửa mặt xong, ra khỏi nhà vệ sinh, phát hiện Lạp Lệ Sa cũng đã dậy.

Lạp Lệ Sa vẫn chưa thay quần áo, vẫn mặc chiếc váy hai dây bằng lụa thật, đứng trước cửa sổ chạm sàn ngoài phòng khách, ngược sáng, trên tay cầm cốc sứ, dường như đang mất hồn.

Gợi cảm lại thanh lịch.

Nghe thấy tiếng bước chân, Lạp Lệ Sa quay đầu nhìn về phía Phác Thái Anh, không hề để ý tới ba quy định được đề ra tối qua, khẽ cong môi cười với cô: "Cô Phác, dậy sớm thế."

Phác Thái Anh bỗng nhiên nhìn thấy nhân vật chính trong giấc mơ hoang đường đêm qua, có mấy phần mất tự nhiên. Cô khống chế kích động của bản thân, quay mặt đi, gật đầu một cái, đáp lại lời chào hỏi của Lạp Lệ Sa: "Cô Lạp cũng sớm không kém."

Lạp Lệ Sa bất lực thở dài một tiếng, đi tới bên sô-pha, ngồi xuống, nói: "Tám giờ sáng tôi phải đi trông thi."

Phác Thái Anh nhìn thấy, hai ngón tay thon dài của Lạp Lệ Sa cầm chiếc thìa khuấy nho nhỏ, đầu ngón tay, móng tay được thiết kế tỉ mỉ đang lấp lánh ánh sáng rực rỡ.

Cô nghĩ tới một chuyện đứng đắn: "Cô Lạp."

"Ừm?" Lạp Lệ Sa khẽ quay người, dây áo từ chiếc váy hai dây khẽ trượt xuống theo động tác của cô ấy.

Phác Thái Anh nói ra những lời nên nói: "Trường học của chúng ta không cấm giáo viên làm móng tay, nhưng tốt nhất đừng làm kiểu móng quá khoa trương."

Lạp Lệ Sa hơi sửng sốt, nhíu mày, dường như có chút khó hiểu.

Phác Thái Anh tập trung tinh thần: "Thời tiết mùa hè nóng nực, cũng không phải không thể mặc mát mẻ một chút, nhưng vẫn phải chú ý tới độ dài cùng ảnh hưởng."

Dường như Lạp Lệ Sa càng thêm nghi hoặc.

"Độ dài?" Cô ấy có chút hứng thú lặp lại một lần, buông tay cầm thìa ra, quay hẳn người lại nhìn về phía Phác Thái Anh, giống như đùa lại giống như thật, hỏi: "Cô Phác là giáo viên môn Giáo dục Công dân à?"

Lạp Lệ Sa thật sự rất khác thời cấp ba, dường như nói tới chuyện gì cũng có thể dùng giọng điệu mang theo ý cười mà cất tiếng, thậm chí Phác Thái Anh luôn không phân biệt được có phải người kia đang không vui hay không.

Cô trả lời Lạp Lệ Sa: "Không phải."

Là tối qua Huỳnh Hồng Thăng nhắn tin Wechat nhờ vả cô.

Ông ấy nói giáo viên có thể chăm chút cho bản thân, nhưng đối mặt với đám trẻ mười bảy mười tám tuổi vừa mới biết yêu, đang trong tuổi dậy thì, vẫn nên chú ý ảnh hưởng. Ông ấy lo lắng về phong cách ăn mặc của Lạp Lệ Sa, hôm nay cô ấy có thể mặc áo sơ mi cổ chữ V khoét sâu tới trình diện, ngày mai sẽ có thể mặc váy ngắn lộ cả đùi đi trông thi, ngày kia có lẽ còn có thể nhuộm mái tóc xoăn sóng thành màu đỏ rực để đi dạy.

Phác Thái Anh cũng cảm thấy không phải không có khả năng này.

Cho nên Huỳnh Hồng Thăng nói, thân là một người đàn ông, ông ấy không tiện nói kĩ chuyện này với Lạp Lệ Sa, không cẩn thận lại giống như đang làm phiền. Phác Thái Anh và Lạp Lệ Sa đều là nữ, sẽ dễ giao tiếp hơn.

Phác Thái Anh không thể không đồng ý.

Lạp Lệ Sa nghe thấy câu trả lời của cô, ý cười trong mắt càng sâu. Ngón tay dài của cô ấy khẽ gẩy gẩy lên thành ghế sô-pha đôi cái, dùng ánh mắt không chút che đậy đánh giá Phác Thái Anh từ trên xuống dưới một lượt, giọng điệu thân thiện hỏi: "Tôi vừa nhậm chức, không biết tiêu chuẩn ăn mặc của giáo viên ở Ngoại ngữ Ninh Thành thế nào, cô Phác có thể chỉ cho tôi không?"

Nếu không phải khóe môi Lạp Lệ Sa rõ ràng đang giễu cợt, có lẽ Phác Thái Anh sẽ tin rằng cô ấy thật sự muốn thỉnh giáo.

"Rộng rãi, thỏa đáng là được." Ngữ điệu của Phác Thái Anh không chút trập trùng đáp lại.

Lạp Lệ Sa không để tâm, cười một tiếng.

Lần này là nụ cười mỉa mai, Phác Thái Anh nghe ra.

Cô khẽ gật đầu với Lạp Lệ Sa, biểu thị tạm biệt, không hề để tâm, quay người đi về phía cửa.

Cũng không phải lần đầu có người biểu thị chất vấn với cách ăn mặc nghiêm chỉnh quá mức của bản thân, Phác Thái Anh đã quen, cũng không để trong lòng. Nhưng tiếng phì cười kia của Lạp Lệ Sa, lại giống như tiếng ốc biển vọng lại, từ đầu tới cuối quẩn quanh bên tai Phác Thái Anh. Mãi tới khi chạy được nửa vòng quanh trường, Phác Thái Anh phát hiện bản thân vẫn để ý.

Để ý ánh mắt Lạp Lệ Sa đánh giá mình.

Bước chân của Phác Thái Anh chầm chậm dừng lại.

Cô rút một tờ giấy ra, phủ lên trên thành bồn hoa, ngồi xuống, nhìn về phía ánh dương Lạp Lệ Sa vừa nhìn rồi mất hồn ban nãy.

Có lẽ, có phải bản thân có thể...

Đột nhiên điện thoại vang lên. Phác Thái Anh mở lên xem, là tin nhắn hỏi thăm của đối tượng xem mắt mà bác Thẩm, bạn của Phác Sĩ Bồi, cũng là bố của Phác Thái Anh, gửi tới cho cô.

Người đàn ông này, sau khi kết bạn Wechat, bọn họ chỉ nói chuyện một lần, gặp mặt một lần, tới ngày hôm sau Phác Thái Anh nói với người đó rằng hai người không hợp, không cần lãng phí thời gian đôi bên. Nhưng dường như anh ta không nghe hiểu, tới giờ vẫn cho rằng tình cảm có thể bồi đắp, có thể không nên kết luận nhanh như thế, cho dù Phác Thái Anh không trả lời anh ta, anh ta vẫn liên tục chúc ngủ ngon chào buổi sáng mỗi ngày.

Cảm xúc vừa dao động của Phác Thái Anh nhanh chóng bình tĩnh lại.

Mặt không cảm xúc xóa bạn bè với đối phương, sau đó đứng dậy, chiếc quần dài cùng áo ngắn tay thể thao mặc trên người không thể nghiêm túc hơn, quay lưng với ánh dương, càng đi càng xa.

Ba giờ chiều, Ngoại ngữ Ninh Thành mở cuộc họp cho giáo viên chủ nhiệm trước khi học kì mới như thường lệ, hiệu phó Huỳnh Hồng Thăng, người chủ trì hội nghị vẫn chưa tới, mấy giáo viên tới sớm ngồi quanh bàn hội nghị, tám chuyện thường ngày.

Giáo viên chủ nhiệm ban 6, Trần Hiểu Tĩnh ngồi cạnh Phác Thái Anh, nhích lại gần nghe ngóng tin tức từ cô: "Nghe nói thầy Huỳnh tìm bạn cùng phòng cho cô à?"

Phác Thái Anh đáp: "Ừm."

Trần Hiểu Tĩnh hóng hớt: "Buổi chiều tôi nhìn thấy lớp tôi kháo nhau, nói là buổi sáng giáo viên mới đi coi thi, họ Lạp, vẻ ngoài sánh ngang cô, vô cùng xinh đẹp, ăn mặc cũng rất đẹp, thậm chí bọn trẻ bị phân tâm khi làm bài thi, viết xong hai chữ là muốn ngẩng đầu lên nhìn cô giáo đôi cái, có khoa trương quá không thế?"

Đáy mắt Phác Thái Anh hiện lên ý cười không hề hay biết: "Đúng là rất xinh đẹp."

Trần Hiểu Tĩnh nhìn trái nhìn phải, nhích gần thêm chút nữa, nhỏ tiếng hỏi thăm: "Nghe nói là đi cửa sau với hiệu trưởng Viên, giáo án lúc phỏng vấn vô cùng hỗn loạn, có tình huống gì à?'

Tuy trong lòng Phác Thái Anh cũng đặt dấu hỏi với năng lực dạy học của Lạp Lệ Sa, nhưng nghe người khác suy đoán về cô ấy như thế, vô duyên vô cớ cảm thấy không thoải mái.

Giọng điệu của Phác Thái Anh nhạt đi, thiết diện vô tư đáp: "Hiệu trưởng Viên là người công bằng, lựa chọn tuyển dụng cô ấy, có lẽ là vì cô ấy có điểm vượt trội hơn người khác."

Trần Hiểu Tĩnh không tin tưởng, há miệng còn muốn nói gì đó, nhưng bất cẩn phát hiện vẻ mặt của Phác Thái Anh nhạt đi rất nhiều, nghĩ tới một tầng thân phận ít người biết tới khác của Phác Thái Anh, nhiều thêm đôi phần kiêng dè, vội vàng cuộn đầu lưỡi lại.

"Đúng đúng, tôi nghĩ cũng đúng." Cô giáo Trần qua loa phụ họa.

Trong lòng Phác Thái Anh thoải mái hơn chút ít. Tuy là nói cho người khác nghe, nhưng thật kì lạ, dường như trong lòng cô cũng sinh ra một chút mong chờ mà bản thân không muốn thừa nhận.

Sau khi tan họp, Phác Thái Anh cố ý ở lại, gọi Huỳnh Hồng Thăng lại, chính diện tìm kiếm đáp án từ ông ấy.

Huỳnh Hồng Thăng chủ trì cuộc họp hơn nửa tiếng đồng hồ, khô cổ bỏng họng, vừa khom lưng trước máy nước nóng lạnh vừa trả lời: "Tuy Tiểu Lạp được đặc cách tuyển dụng, nhưng em ấy vẫn có năng lực, chỉ là thiếu kinh nghiệm dạy học thực tiễn, mới đầu khó tránh bỡ ngỡ."

Phác Thái Anh lo lắng: "Cô ấy có chứng chỉ sư phạm không ạ?"

Huỳnh Hồng Thăng hứng nước xong, đứng thẳng lưng nhìn cô, cười nói: "Có chứ, trường chúng ta rất tuân thủ quy định đấy. Chủ tịch Phác và phụ huynh đã giao học sinh cho chúng ta, chúng ta phải có trách nhiệm, không thể làm bậy."

Phác Thái Anh giải thích: "Em không có ý này."

Huỳnh Hồng Thăng không để tâm, cười nói: "Vậy em cảm thấy cô giáo Lạp dường như không thể làm giáo viên đúng không?"

Phác Thái Anh bị vạch trần, cũng không phủ nhận.

Đáy mắt Huỳnh Hồng Thăng nổi lên một tia trêu chọc, nói thẳng: "Vậy em xem thường Tiểu Lạp rồi." Ông thổi lớp lá nổi trên mặt nước trong cốc giữ nhiệt, uống một ngụm nước, lòng vòng đủ rồi mới nói: "Tiểu Lạp tốt nghiệp đại học H, học chuyên ngành Cầu Đường át chủ bài của đại học H, sau khi tốt nghiệp ra nước G đào tạo chuyên sâu, có bằng tiến sĩ." Người ngoài ngành đều biết, chuyên ngành Cầu Đường của đại học H thuộc hàng top trong các trường đại học.

Phác Thái Anh ngẩn ra.

Sao có thể?

Năm đó sau khi thi đại học xong, trường học đăng bảng vàng, lần đầu tiên Phác Thái Anh dùng thân phận con gái của chủ tịch hội đồng quản trị trường học yêu cầu một bảng danh sách tốt nghiệp cấp ba Ngoại ngữ Ninh Thành từ phòng thư kí.

Phác Thái Anh tìm trong danh sách một lượt, không tìm thấy tên Lạp Lệ Sa, rõ ràng cũng không phải là chuyện ngạc nhiên gì, nhưng cô tìm hết lần này tới lần khác, cuối cùng mới nản lòng, tin rằng Lạp Lệ Sa không đỗ đại học.

Nhưng hiện tại Huỳnh Hồng Thăng lại nói, Lạp Lệ Sa tốt nghiệp đại học H?

Huỳnh Hồng Thăng cảm khái: "Ngạc nhiên lắm đúng không? Thành thật mà nói tôi cũng ngạc nhiên lắm." Phải hiểu rằng năm đó Lạp Lệ Sa ở Ngoại ngữ Ninh Thành nổi tiếng gần xa, khiến tất cả giáo viên khổ sở đau đầu đối phó.

Phác Thái Anh không tiếp lời, cô vẫn chưa hoàn hồn khỏi đả kích này.

Cô không thể tưởng tượng ra dáng vẻ đội mũ an toàn, mặc đồ bảo hộ cả ngày đi quanh công trường của Lạp Lệ Sa, không tưởng tượng ra sau này Lạp Lệ Sa phải cố gắng thế nào mới có thể thi đỗ đại học H, càng không thể hiểu được, cô ấy vất vả học ngành Cầu Đường, tại sao hiện tại lại từ bỏ không làm nghề kĩ sư, mà từ ngàn dặm xa xôi chạy về Ngoại ngữ Ninh Thành làm giáo viên?

Phác Thái Anh nói tiếp đôi câu đối phó với Huỳnh Hồng Thăng, sau đó rời khỏi văn phòng, cả đường về kí túc xá, tâm tư không tập trung. Ánh mặt trời chiều ngày hạ vẫn thiêu đốt người, cô cầm ô che nắng, nhưng hoàn toàn không nhớ phải mở ô ra.

Đi qua một ngã rẽ, gần tới tòa nhà kí túc xá, bước chân Phác Thái Anh vô thức dừng lại.

Tòa nhà kí túc xá ở rất gần phía trước, ánh nắng chiếu xuống tán cây trên đường đi bộ, có hai người phụ nữ đang đứng dưới ô, mặt đối mặt nói chuyện với nhau. Là Lạp Lệ Sa và người phụ nữ gặp trong quán bar hôm đó.

Hôm nay người phụ nữ kia đổi phong cách, mặc chiếc váy dài qua đầu gối, chân dài eo thon, đoan trang nhã nhặn, đang đưa tay ra đưa thứ gì đó cho Lạp Lệ Sa.

Lạp Lệ Sa nhận lấy, ý cười rực rỡ, tâm trạng tươi đẹp tới nỗi cái nóng nực ngày hè cũng không thể bốc hơi.

Trái tim Phác Thái Anh đột nhiên trầm lắng lại.

Có lẽ, là vì Lạp Lệ Sa chăng?

Phác Thái Anh rũ mắt, sau đó nhấc chân, giống như không nhìn thấy bọn họ, đi thẳng qua hai người kia, vào trong tòa nhà kí túc xá.

Chương trước Chương tiếp
Loading...