[BHTT] Tôi yêu một nữ phù thuỷ

Tôi yêu một nữ phù thuỷ




Vào thế kỷ 17, tại một vương quốc rộng lớn mênh mông nhưng không kém phần đen tối, đất nước đó có tên là Marja.

Nơi mà những binh sĩ sử dụng năng lực của mình chiến đấu với tà mà hắc ám. Họ được xem là anh hùng của cả dân tộc và luôn luôn được trọng dụng và tôn sùng.

Vì lẽ đó mà người dân sẽ phải gánh chịu cảnh hậu chiến tranh nặng nề, phải nộp xu thóc nhiều hơn và đôi khi phải cung phụng những người mang danh "anh hùng" đó.

Lòng dạ con người luôn tham lam, chỉ muốn thêm chứ không bớt. Có những kẻ "anh hùng" còn đê tiện dùng uy thế để bắt nạt các dân thường, ép họ gã con gái cho mình.

Về phần những người có sức mạnh bóng tối, ban đầu họ là những thế lực tàn ác và mất khống chế. Liên tục gây hại cho người dân như triệu hồi rồng lửa hoặc gieo tai hoạ như sóng bão và thuỷ triều. Những loại năng lực đó đều có chung một điểm đó là màu đen tuyền.

Nhưng rồi cũng sinh ra vài người có dòng suy nghĩ khác thời tiền bối, họ muốn yên bình và sợ làm tổn thương người khác.

Khi chiến tranh kết thúc, phe ánh sáng hoàn toàn áp đảo khiến những người có năng lực bóng tối phải trốn chui trốn nhủi, họ phải ẩn mình để tránh bị truy bắt và giết chết. Người ta gọi họ là phù thuỷ.

2 năm sau, khi mọi thứ đã bị coi là quá khứ. Nhưng những vị anh hùng từng trừ gian diệt ác lại trở nên sa đoạ.

Ở ngôi làng Thanh Sương cũng có, anh ta là Đại Bảo. Ban đầu cũng có suy nghĩ chỉ muốn giúp đỡ nhữnh người yếu đuối không có khả năng chống trả. Nhưng sau khi trải qua sinh tử ở các trận chiến, Đại Bảo cũng thay đổi.

"Tại sao ta phải liều mạng để cứu những người vô dụng này chứ ?"
"Nếu đã bán sống bán chết để cứu cả quốc gia, thì phục tùng ta phải là nhiệm vụ các người đúng chứ ?"

Hôm nay anh ta đến nhà một gia đình nọ, hai vợ chồng khá lớn tuổi và một cháu gái chỉ vừa mới mười hai tuổi.

"Tôi đã nói biết bao nhiêu lần rồi, hai người còn chưa chịu gả con gái ! Cưới được tôi không phải là sung sướng hết phần đời còn lại, không phải lo cơm ăn áo mặc sao ?"

Hắn ta vẫn đắc ý, nghĩ quyền lực của mình là tuyệt đối. Luôn không xem người khác ra gì.

"Xin cậu tha cho con gái chúng tôi, nó còn quá nhỏ để.."

Người cha chưa kịp dứt câu thì nghe một tiếng xẹt ngang qua, vết máu dính trên lưỡi kiếm của Đại Bảo, nhưng giọt li ti cũng rớt trên khuôn mặt A Mẫn, con của họ.

Người cha ngã xuống trên vũng máu, tiếp đó một giây sao mẹ của A Mẫn cũng theo đó mà mất mạng.

"Cha ?! Mẹ ?" A Mẫn khóc lớn gọi họ, nhưng chẳng một ai đáp trả.
Cô lay mạnh hết mức có thể, nhưng họ cũng không thể sống dậy.

"Tôi mệt khi phải nghe những lời cầu xin đó rồi, dọn dẹp những kẻ cản đường là xong. Người đâu, lôi con bé về."

Một dàn binh lính hùng hổ bước đến, giữ hai tay A Mẫn nâng lên mặc cho cô vùng vẫy.

Người dân xung quanh cũng thấy cũng biết, nhưng không ai dám hó hé vì sợ hãi.
Có người muốn bước lên để giúp đỡ thì bị những người xung quanh ngăn lại. Vì ra đó chỉ có một con đường chết.

"Tội nghiệp con bé quá, mới tuổi này !"
"Bà im lặng đi, hắn nhắm đến người thân chúng ta bây giờ. Để hắn đi đi."

Nhưng lời xôn xao không ngớt của người dân vây quanh đó.

Cứ thế A Mẫn bị lôi đi một đoạn dài, đến mức chiếc dép cũng rơi rớt ở đâu đó, chỉ còn lại đôi chân trần chà sát xuống mặt đất. Không còn chút sức lực để chống cự, đau khổ đến ập đến đã khiến cô quá mệt mỏi với cuộc sống này.

Cô muốn chết đi.

Chương trước Chương tiếp
Loading...