[BHTT] Tinh Vân Huyết Vũ - Trần Lệ Quân, Lý Vân Tiêu
14. Phiên ngoại 1
Kiếp trướcMùa đông tại Kim Liên đình năm nay so những năm trước đặc biệt lạnh, tuyết rơi chưa từng đứt đoạn. Trần Lệ Quân lẻ loi đứng đó, một đầu bạch phát so với tuyết thêm phần mờ ảo.Trần Lệ Quân đứng ngoài cửa thật lâu, cuối cùng vẫn là nhịn không được bước vào. Lý Vân Tiêu gương mặt tái nhợt, suy yếu nằm trên giường, hai mắt ảm đạm vô thần vừa nhìn thấy mặt y liền trở nên ác liệt, miệng không ngừng ho khan.Trần Lệ Quân vội chạy đến cạnh giường, định đưa tay đỡ lấy nàng lại sợ hãi thu tay- Tiêu nhi, Tiêu nhi nàng lại không uống thuốc sao.- Thuốc có máu của ngươi, làm ta thấy ghê tởm. Chết không phải sẽ tốt hơn sao, ta có thể gặp lại cha mẹ, gặp lại biểu huynh.Lý Vân Tiêu vừa nói dứt lời một ngụm máu tươi liền ọc ra tới. Trần Lệ Quân ngửi thấy mùi máu hoảng loạn đưa tay bắt lấy người nàng. Bên dưới mảnh lụa trắng, đôi mắt y lại càng đau nhức. Lý Vân Tiêu quỷ dị cười ra tiếng- Trần Lệ Quân, mắt ngươi thật sự không nhìn thấy rồi sao, Trần Lệ Quân đây là xứng đáng! Là ngươi giết cha mẹ ta, là ngươi giết biểu huynh của ta, là ngươi hại ta tan nhà nát cửa. Trần Lệ Quân ngươi là ác ma, ngươi xứng đáng ở địa ngục! Trần Lệ Quân lại làm như không nghe thấy những lời cay độc từ miệng nàng, giương tay ôn nhu khẽ vuốt lấy gương mặt ấy. Dung nhan kia đã khắc sâu vào xương tủy, nhưng y lại luyến tiếc, luyến tiếc không còn cơ hội để chạm vào nó. Tai của y, mắt của y lại bắt đầu đổ máu.Phía trước là vực sâu không đáy, Trần Lệ Quân một mình đứng đó, bờ vai nhỏ hẹp, vòng eo thon thành một bó, một bàn tay người cũng có thể dễ dàng ôm trọn càng khiến dáng vẻ ấy hiện lên sự cô độc đến đáng thương. Y yêu nàng đã từ rất lâu, khi cha mẹ nàng còn là cận thần của tiên đế. Nhưng trong mắt nàng khi ấy toàn bộ đặt ở biểu huynh, nhận ra điều ấy khiến trái tim y vô cùng đau đớn, nhưng y lựa chọn chúc phúc, đứng từ xa nhìn nàng. Cho đến khi mẫu hậu của y đột ngột qua đời, phụ hoàng vì quá đau buồn cũng lâm bệnh mất sau ấy một năm, vận mệnh cuộc đời y liền thay đổi. Y làm sao có thể nói với nàng, cha mẹ mà nàng kính yêu kỳ thật một lòng phản loạn, hạ cổ trùng lên người mẫu hậu y, từng bước ép chết người. Y làm sao nói với nàng, thân thể nàng yếu kém từ nhỏ chính là vì cha mẹ nàng dùng nàng để nuôi cổ. Y làm sao có thể nói với nàng biểu huynh mà nàng yêu thương kỳ thật là hậu duệ tiền triều, là người mà cha mẹ nàng hết lòng phò tá. Y không dám cũng không thể nói, chỉ cần một điều được nói ra đều biến thành lý do giết chết nàng. Y để nàng hận, hận đến độ muốn y chết đi. Như vậy thật tốt không phải sao? Nàng chỉ hận một mình y, hận một người mà nàng chưa từng có tình cảm.- Tiêu nhi, ta biết nàng rất hận ta, muốn ta lập tức biến mất. Xin lỗi vì đã bắt nàng đợi lâu đến thế. Tiêu nhi, ta yêu nàng, từ năm 10 tuổi ta đã liền yêu nàng. Nhưng giữa chúng ta định sẵn chỉ có một người có thể sống, Tiêu nhi, khi nàng tỉnh lại sẽ quên hết mọi chuyện, sẽ có người đưa nàng rời khỏi hoàng cung, rời khỏi nơi địa ngục tăm tối này. Nàng sẽ bắt đầu lại một cuộc sống vô ưu vô lo. Tiêu nhi...Lời còn chưa dứt, cả người Trần Lệ Quân mềm ngoặt té ngã trên mặt đất, đau đớn khiến cả người y run lên bần bật. Hai tay cào lên mặt đất đến tứa máu gắng gượng đứng dậy. Bạch y trên người không biết tự lúc nào đã nhuộm thành màu đỏ của máu. Từ lúc y dùng máu để giải cổ trên người Lý Vân Tiêu, lại đem độc trùng từ người nàng chuyển sang mình, y liền biết có ngày hôm nay, cơ thể y đã đến cực hạn.Trần Lệ Quân cười rộ lên, nụ cười của y vốn có thể tươi sáng ấm áp như ánh mặt trời, nay lại vì máu tươi từ miệng và đau đớn làm cho nhăn nhó đến khó coi. Y quay người, tháo bỏ mảnh vải lụa che mắt, nó liền bị gió cuốn đi không chút dấu vết. Bạch y nhuộm máu rời rạt mà giải khai hiện lên xương quai xanh, một đầu bạch phát rối loạn tung theo chiều gió, khung cảnh yêu mị lại tan thương. Thiên hạ rộng lớn lại không có chỗ cho một Trần Lệ Quân, vực sâu vạn trượng lại trở thành nơi trở về sau cùng- Tiêu nhi, yêu nàng ta chưa từng hối hận. Nàng vẫn là sự chờ đợi không hề thay đổi. Tiêu nhi, nếu có kiếp sau, có thể hay không, bớt hận ta một chút.