[BHTT] Tinh Vân Huyết Vũ - Trần Lệ Quân, Lý Vân Tiêu

13. Đại kết cục




Quả nhiên qua hơn tháng sau, Quân vương ban chiếu chỉ sắc phong Lý Vân Tiêu làm đương kim Hoàng hậu, đối với chuyện sủng ái chỉ có thêm chứ không thuyên giảm. Quần thần phản đối một lần, cho rằng người có khuyết điểm như thế không thể xứng với ngôi vị cao quý kia, Quân vương không nói lời nào, sau thêm hai tháng có thánh chỉ triệu bá quan văn võ vào ngày lành tháng tốt phải chuẩn bị thật tốt, nhập cung nghênh đón Hoàng hậu. Đến lúc này không ai có thể nói thêm lời nào, cũng không dám nhắc đến phản đối nữa.

Ngày phong hậu Vân Tiêu vận y phục đỏ dát kim phụng, dù uy nghiêm tại thượng nhưng cũng muôn phần thanh cao thoát tục. Mão rũ nhẹ che khuất đôi mắt, chỉ hé lộ sóng mũi thanh thoát cùng cánh môi anh đào đỏ thắm, càng làm nước da trắng tuyết mong manh nổi bật, cũng không ai biết nàng không thể thấy được. Cả người nàng toát lên mị khí, mỗi bước chân đều để lại lưu luyến, nhưng đồng thời cũng để lại sự lạnh lùng cao quý, không ai chạm đến được. Quần thần đều cuối đầu trước nàng, không nhìn ra được rốt cuộc nàng có khiếm khuyết gì, chỉ thấy Hoàng hậu đẹp đến chấn động lòng người, đến nhìn cũng không dám nhìn lâu vì sợ sẽ bị mị hoặc. Quân vương vận hoàng bào mang sắc đỏ, uy nghiêm không sao tả hết, dùng ánh mắt ôn nhu như mê luyến mà bao trùm lấy nàng. Một bước rời khỏi ngai vàng, nhẹ nhàng nắm lấy tay nàng, thế gian như không còn ai, thời khắc này thấm nhuần câu khắc cốt ghi tâm, mọi thứ dù có chết cả cũng không thể đánh mất ái tình này.

- Hoàng đế vạn tuế, vạn vạn tuế. Hoàng hậu nương nương thiên tuế, thiên thiên tuế.

Vân Tiêu ngồi ở ngai vàng cạnh Quân vương, trong lòng vẫn còn xôn xao, không nghĩ lại được bước lên ngôi vị mẫu nghi thiên hạ. Nàng tuy không nhìn thấy, nhưng mọi thứ vẫn rất rõ ràng trong đầu nàng. Đêm hôm trước Quân vương ôm nàng mà ấp ủ, đem từng chi tiết của đại lễ mà nói với nàng, chạm tay nàng vào từng đường nét trên lễ phục. Hôm nay Người uy nghiêm thế nào, long nhan thổn thức lòng người thế nào nàng đều có thể nhìn ra. Một cái nắm tay không nặng không nhẹ nhưng hàm chứa bao nhiêu điều, làm Vân Tiêu quên cả ngạc nhiên, quên cả lo lắng. Ngôi vị này có là gì, nàng có thể bỏ đi tất cả, đời này kiếp này nàng chỉ cần mỗi Quân vương.

Đêm đó trăng rằm sáng hơn cả ngọn long đăng, ánh trăng phủ lên người Vân Tiêu như nước, làm nàng càng thêm như thoát khỏi chốn phàm trần, đồng thời cũng muôn phần yêu mị. Quân vương đem nàng ngự vào lòng, ngắm nhìn không thôi, nàng tuy không thấy được, nhưng ánh nhìn đó làm mặt nàng bất giác phiếm hồng.

- Thật hận không thể đem nàng ăn vào bụng - Quân vương vuốt mặt nàng, thanh âm trầm ổn buông ra một câu.

Vân Tiêu mặt càng thêm đỏ, nhưng ái tình trong lòng dạt dào, nàng không kìm được mà nắm lấy tay Người áp vào mặt, khoan khoái mà tận hưởng giây phút êm đềm. Đã lâu lắm rồi cả hai người không được bình yên thế này, bỏ qua tất cả nước mắt, tất cả đau thương, tất cả thương cảm với Tô Lam Uyển, lúc này nàng ích kỉ chỉ muốn Hoàng đế là của riêng mình, ích kỉ mà hưởng thụ.

Quân vương khẽ cướp lấy môi nàng, thuận tay buông xuống trướng rũ, nhẹ nhàng đẩy nàng xuống giường, đem nàng chế trụ bên dưới, một lần nữa đem môi nàng ra dày vò. Y phục trên người không biết tự lúc nào đã được cởi bỏ, dáng người mềm mại mong manh ấy như ẩn như hiện trước mắt Quân vương. Mặt Vân Tiêu hiện giờ đỏ rực, hai mắt vô thần ướt lệ, tóc cũng xõa ra tùy tiện trên gối, cả người như được phủ một tầng sương ma mị.

Quân vương bị dáng vẻ của nàng làm cho ngứa ngáy, bên tai còn nghe thấy tiếng thở dốc như mời gọi của Vân Tiêu. Quân Vương trìu mến khẽ vuốt ve một lượt thân thể nàng, tiện tay còn lướt qua chỗ tư mật của nàng khiến Vân Tiêu run rẩy không thôi. Hai mắt không nhìn thấy lại làm các giác quan và từng bộ phận trên người nàng nhạy cảm hơn bình thường. Quân vương hôn nhẹ lên mắt nàng, một tay đỡ lấy sau đầu, một tay như con rắn nhỏ không ngừng trêu đùa hạ thân của nàng.

-  Vân Tiêu, ta sẽ là đôi mắt của nàng.

Giọng nói trầm ấm của Quân vương, như làn suối dịu nhẹ chảy dọc khắp cơ thể Vân Tiêu khiến nàng cảm thấy mọi đau thương trước đó phút chốc hóa vào hư không.

Quân vương ấn nhẹ ngón tay vào giữa hai chân Vân Tiêu khiến suy nghĩ trong nàng lập tức đứt đoạn, nhịn không được mà phát ra tiếng kêu như mèo nhỏ. Quân vương chuyển nụ hôn từ cổ nàng xuống đôi gò bồng, đem lưỡi nhẹ nhàng liếm ướt, Vân Tiêu lúc này thần trí nửa tỉnh nửa mê , ôm chặt lấy lưng Quân vương mà thổn thức

- Quân ~ .... đừng ~

Ngay lúc thân thể Vân Tiêu chìm đắm trong cơn mê say, một lát sau nàng cảm nhận được Quân vương chậm rãi đem ngón tay thon dài của mình đưa vào bên trong, đau đớn làm nàng phút chốc tỉnh táo, khẽ rên một tiếng. Quân vương không dám chuyển động, ánh mắt tràn đầy yêu thương cũng như đau lòng dành cho nàng, cất tiếng dỗ dành, đến khi cả người Vân tiêu thẹn thùng nâng lên vòng eo, Quân vương mới mỉm cười đưa ngón tay thứ hai vào bên trong tiếp tục động tác. Vân Tiêu như từ trên mặt đất rớt xuống đáy vực, rồi lại như từ đáy vực được kéo lên tầng mây. Nhẹ nhàng đưa hai ngón tay từ trong cơ thể Vân Tiêu ra ngoài, đầu ngón tay của Quân vương nhiễm lấy một tầng óng ánh mị hoặc. Quân vương vừa hạnh phúc vừa đau lòng, khẽ hôn lên đôi môi nàng, tay còn lại dịu dàng vướt ve bụng dưới của nàng mà vỗ về.

Đêm trăng vẫn còn dài, ái tình cũng như nước mà lai láng, thật rung động lòng người. Long đăng sớm đã tắt từ lâu, đêm tưởng như thanh tĩnh, nhưng cũng thật là không như thế.

Không lâu sau đó Thái sư Vương Tiêu Long và Tể tướng phủ Đại tiểu thư Hạ Thanh Thanh cũng nên duyên, hoan hỉ tràn lan khắp lối.

Tô Lam Uyển không ai nghe đến nữa, qua một thời gian chịu đựng cũng lặng lẽ mà rời khỏi thế gian, cũng không biết nàng ta chết từ lúc nào. Kim Dương từ đó hoàn toàn cô tịch, Vân Tiêu trong lòng thương cảm không thôi, cho người chôn cất Tô Lam Uyển tử tế, sửa sang lại Kim Dương cung, làm gian thờ nàng ta.

Đông chí lại về, mọi chuyện cũng đã qua được gần năm. Kim Liên đình lại đón tiếp đôi uyên ương, nhưng không còn đôi mắt Tô Lam Uyển dõi theo đầy bi khuất. Vân Tiêu ngự trong lòng Quân vương, từ lúc đó đến nay vẫn luôn như thế, ngắm nhìn tuyết lơ đãng rơi trên mặt hồ. Tiếng đàn tranh của Hạ Thanh Thanh ở cách đó không xa, nhẹ nhàng gieo xúc cảm vào lòng người, lại thêm tiếng sáo ngọc của Tiêu Long, réo rắt tràn đầy hỉ lạc rất đỗi dịu dàng, từng chút dệt nên bức tranh mỹ lệ.

Trần Lệ Quân biết thân thể Vân Tiêu từ sau khi trải qua hàng loạt hành hạ tra tấn đã không còn tốt như trước, mặc kệ bao nhiêu dược liệu trân quý, phương pháp tịnh dưỡng, sức khỏe của Vân Tiêu cũng ngày một suy yếu. Trong suốt 2 năm sau đó, hai người đều trân trọng từng giây phút bên nhau, hoàng đế tuổi trẻ anh minh nhưng thường để Vương thái sư thay mình giám quốc.

Đại Lệ năm 308, hoàng hậu Lý Vân Tiêu hoăng thệ, hưởng niên 25 tuổi. Hoàng hậu mất là một đả kích lớn đến Hoàng đế, ra lệnh cả nước đều phải để tang. Hoàng đế ở trước mộ Hoàng hậu một mình rót rượu, nước mắt quân vương cứ thế rơi không ngừng.

Chương trước Chương tiếp
Loading...