[BHTT] Tinh Vân Huyết Vũ - Trần Lệ Quân, Lý Vân Tiêu

10.2 Bội ước



Vân Tiêu nghe không nổi nữa, vội rời đi, có cảm giác như là tủi thân. Nàng tự trấn an mình, Quân vương chỉ cho mỗi nàng biết Người là nữ nhân, những đêm ân ái luôn thì thầm, nói nàng là ngoại lệ duy nhất, đời này kiếp này không nữ tử nào khác được biết. Nàng dời gót đến Ngự Thư Phòng, thấy quả thật kín cửa, hạ nhân đứng cách khỏi một đoạn, thấy nàng đến định hành lễ, nhưng nàng nhẹ khoát tay. Đối với Vân Tiêu, Hoàng đế từng hạ lệnh không ai được cản bước nàng, nên ai cũng im lặng, theo khoát tay của Vân Tiêu mà dời khỏi cửa sổ. Vân Tiêu nghe tim đập mạnh, như người đang lén lút sợ bị phát hiện, nhẹ nhàng hé cửa sổ, nhìn vào bên trong.

Quân vương rời ngai, nhẹ bước xuống ngồi cạnh Hạ Thanh Thanh, thoáng chần chừ mà nhìn nàng ta một lúc. Vân Tiêu đối với loại ánh nhìn này, trong lòng như dậy sóng, không biết được ý tứ.

-Để trẫm nói cho nàng biết chuyện không mấy ai được biết - Quân vương trầm giọng - Thật ra trẫm là nữ nhân, nàng có chấp nhận được chuyện đó không?

Vân Tiêu tưởng chừng như sắp ngất, chén canh cũng buông rơi từ lúc nào, Tiểu Mai nhanh tay đón lấy, không làm động thánh giá. Hạ Thanh Thanh bên trong kinh ngạc không nói nên lời, Vân Tiêu cũng tai ù mắt hoa, chỉ biết vô lực nương vào người Tiểu Mai, nữ tì không kịp đợi đến hết cuộc đối thoại, liền đưa ngay Vân Tiêu hồi cung.

-Thần... - nửa ngày sau Hạ Thanh Thanh mới có thể cất tiếng - Hoàng đế sao lại đem việc hệ trọng như thế nói ra?

Quân vương kiên định giữ yên lặng, nữ nhân này đầu óc sáng suốt thông tuệ, cũng không cần phải nói nhiều.

-Thần hiểu tâm ý của Người - Hạ Thanh Thanh nhắm mắt hít một hơi sâu, đoạn nét mặt thanh tỉnh, như bay hết mọi ưu phiền - Thần cũng đã hiểu Tiêu Long, Hoàng đế, vạn lần đa tạ Người.

Hạ Thanh Thanh rời ghế, định quỳ ngay xuống, nhưng Quân vương nhẹ đỡ lấy.

-Quân vương cai trị nàng và mọi người là nữ nhân, lại còn có cả ái phi, nàng có thể chấp nhận được, hẳn cũng tường chuyện hai nữ nhân yêu nhâu, thành hôn với nhau là điều có thể. Hãy đi tìm Tiêu Long, hắn ta sắp thành tên dở người vì nàng rồi.

Hạ Thanh Thanh nở nụ cười, đa tạ Quân vương lần nữa, liền rời khỏi mà đi tìm Tiêu Long

Quân vương tự cười mình, khẽ lắc đầu.

"Tiêu Long ơi Tiêu Long, trẫm vì ngươi lại phải phá lệ, phen này tốt hơn ngươi nên đền đáp cho tốt. Trẫm lại phải lựa lời nói với Vân Tiêu, ngươi nợ trẫm quá nhiều rồi đấy."

Thiên thượng lần này lại bắt Vân Tiêu phải đau khổ thêm một phen. Quân vương ngày đêm trông mong đến tìm nàng, nhưng công vụ lại biến trở, đã mấy đêm không không thể rời Ngự Thư Phòng, nàng cũng đã mấy đêm không ngủ, lệ rơi ướt gối. Chỉ là không gặp đã thương tâm thế này, đến lúc không còn yêu... thật sự nàng không dám suy đến, lúc mới bắt đầu yêu, nàng thực đã quá ngây thơ, không nghĩ ái tình lấp đầy đau khổ. Ranh giới giữa thiên đường và địa ngục thật quá mong manh, sảy chân sẽ bị trầm luân, bị giam giữ trong bi thương không lối thoát. Thật đáng sợ. Mắt nàng thật sự rất đau, có cảm giác lại sắp khóc thành huyết lệ, nhưng nàng lo sợ thế này, lại không có Quân vương cạnh bên che chở bảo an, chỉ có lệ rơi mới xoa dịu được nàng. Hạ Thanh Thanh kia rốt cuộc là thế nào, nàng giờ không còn là ngoại lệ duy nhất nữa, có thể nào như lời bọn hạ nhân nói, thế cuộc lại sắp sửa xoay vần.

Công cuộc chạy chữa của thái y hơn hai tháng chỉ trong một tuần đều tan hoang. Vân Tiêu đau buồn quá độ, lại động đến vết thương cũ chưa hồi phục hẳn, rốt cuộc đôi mắt đã vô phương cứu chữa.

Chương trước Chương tiếp
Loading...