[BHTT] Tinh Vân Huyết Vũ - Trần Lệ Quân, Lý Vân Tiêu

1. Độc sủng



Đại Lệ năm 328, Thái tử Trần Lệ Quân chính thức đăng cơ trở thành vị hoàng đế trẻ nhất trong lịch sử vương triều. Lúc hắn chào đời, thiên tượng dị thường, Kim long xuất thế, bay lượn ở nóc điện Phượng Dương nơi mẫu hậu hắn sinh sống. Đến tuổi thiếu niên, Trần Lệ Quân dung nhan bất phàm, mày rồng mắt phượng, khí thế bức người, tư chất lại không có vị hoàng tử nào theo kịp, càng làm tiên đế nhất mực tin tưởng hắn chính là trữ quân được trời cao lựa chọn, bèn hạ ban thánh chỉ đích chọn làm đông cung thái tử.

Trần Lệ Quân lên ngôi năm thứ ba. Sau khi đăng cơ đến nay chưa hề có động tĩnh về việc lập hậu dù Thái hậu ngày đêm đốc thúc. Đột nhiên một ngày đông chí xuất hiện mỹ nhân khuynh thành, sắc đẹp ma mị say đắm lòng người, được Quân vương hết mực sủng ái. Nữ nhân thân phận bất minh, không ai biết nàng từ đâu mà tới, thế nên có không ít lời đồn đại, nói nàng là yêu hồ xuất hiện bên cạnh đế vương để gây ra thiên kiếp. Hậu cung bấy lâu nay yên ắng như tờ, đột nhiên ngấm ngầm nổi trận phong ba.

Thái hậu nhiều phen lao tâm tìm cách trừ khử nữ nhân kia, nhưng Quân vương ngày đêm kề cận, trân quý như viên minh châu, làm bà không cách nào ra tay. Tuy nữ tử Vân Tiêu hiền lương thục đức, Hoàng đế cũng chưa từng bỏ bê triều chính, nhưng việc Hoàng đế chưa từng sủng hạnh qua mỹ nữ nào mà lại mê đắm nàng ta làm Thái hậu phật ý, vì trong đám cung tần mỹ nữ kia có cháu gái họ quý báu của bà.

Lại nói thêm thái hậu vốn không phải mẹ ruột của Hoàng đế, năm Hoàng đế 15 tuổi, Đức Nhan hoàng hậu bệnh nặng qua đời, hai năm sau Tiên đế lập Huệ Ân quý phi làm hậu. Huệ Ân tư cách bất phàm, hiềm nỗi ba lần hạ sinh đều là công chúa, vốn dĩ không có cơ hội đến gần hoàng vị. Bà nhận Trần Lệ Quân làm con, hết lòng yêu thương, phò tá lên ngôi, vì Trần Lệ Quân là hoàng tử có tố chất và được lòng Tiên đế nhất. Quả nhiên năm 23 tuổi được truyền ngôi hoàng đế, Huệ Ân một bước tiến lên ngôi vị cao nhất - Hoàng thái hậu. Hoàng tử, hoàng tôn trong cung rất nhiều, nhưng những ai có nguy cơ đe dọa ngôi báu đều bị Huệ Ân tìm mọi cách tiêu diệt, đến cuối cùng chỉ còn lại vài vị vương gia an phận là sống sót. Vốn là người phụ nữ tham vọng, Thái hậu nào chỉ muốn là thái hậu đơn thuần, bà ra sức củng cố dòng họ của mình, ý định một khi cháu gái mang long chủng sẽ hết lòng phò tá, thiên hạ chẳng mấy chốc đã nằm gọn trong tay Tô gia.

Từ ngày cháu gái Tô Lam Uyển nhập cung đến nay đã hơn hai năm, Hoàng đế tuy cũng thường xuyên trò chuyện, trao đổi thơ văn nhưng chưa bao giờ sủng hạnh, điều này không khỏi khiến Thái hậu và nàng ta sầu não.

Tô Lam Uyển dung nhan diễm lệ, lời nói ngọt ngào cầm kỳ thi họa không món nào là không thông, Quân vương vốn trọng người tài không ít lần khen ngợi, ban thưởng cho nàng. Trong thư phòng Người có treo một bức họa do Tô Lam Uyển hạ bút, nàng ta thấy thế làm vui , nghĩ rằng từng chút một sẽ có chỗ đứng trong lòng Hoàng đế. Nhưng kể từ khi Vân Tiêu xuất hiện, mọi hi vọng trong nàng dường như vụt tắt, Quân vương đã xa nay lại thêm diệu vợi, nàng một bước tiến, Người trăm bước lùi.

Ngày chớm đông lạnh lẽo, Tô Lam Uyển cùng vài nữ tì đi dạo hồ sen. Mãi ngắm mặt nước mơ hồ, lúc ngẩng lên thì thấy Vân Tiêu ở xa. Bạch y một bước nhẹ nhàng lướt qua, cây cỏ như cũng say đắm. Suối tóc buông dài chẳng trâm cài lược vắt cầu kì, chỉ có chiếc Kim Phụng Bách Sắc do Hoàng đế ngự ban điểm hờ hững. Vòng bạch ngọc lách cách vui tai, nhưng cũng không trong bằng đôi mắt diễm lệ câu hồn đoạt phách. Đôi vai mỏng manh chưa kịp run lên vì lạnh, đã thấy Quân vương ngự bước đến choàng bào lên. Ánh mắt nhìn nhau sâu thẳm không thể đoán được, chỉ biết tình ý tràn đầy như sóng vỗ bờ.

- Tuyệt tác, thật là tuyệt tác.

Tô Lam Uyển thơ thẫn nói thầm, đáy mắt như phủ sương, đoạn nhẹ nhàng quay đầu bước đi để tránh kinh động thánh giá. Tối đó nàng về thức suốt đêm để họa cảnh, sáng hôm sau sai người đến biếu Vân Tiêu.

Vân Tiêu nhìn bức họa đồ, tâm trạng mông lung không rõ, tranh họa cảnh nàng và Hoàng đế ở Kim Liên đình. Không lời nào hơn ngoài tấm tắc khen ngợi, dung mạo trong tranh giống nàng đến bảy, tám phần. Chỉ có điều Quân vương chỉ thấy được lưng, long bào đen điểm vàng đầy uy nghi nhưng cũng đầy xa cách. Liễu xanh như úa, hoa rộ như tàn, phong vân lãnh đạm, cả bức tranh toát lên màu lạnh lẽo, đẹp mà buồn.

" Nếu thứ nuối tiếc chỉ là Người, thà là Người, không phải tình

Nếu thứ có được chỉ là tình, thà là tình, không phải là Người"

Nàng gấp nhẹ bức tranh, cẩn thận xếp vào rương, cả buổi trưa thơ thẩn như người mất hồn, không buồn đến cả dùng bữa. Tối đó Quân vương ghé qua, nghe cung nữ thuật lại thì rất không vừa ý, vừa gặp đã trách.

- Ta nghe cung nữ nói nàng bỏ bữa, có chuyện gì?

- Tô Lam Uyển...

Vân Tiêu quên cả kính cẩn, buộc miệng nói ra hai từ. Quân vương nghe thế nhíu mày, chặn ngay lời nói.

- Nàng ta thế nào? Có gì phiền lòng nàng?

Vân Tiêu biết mình lỡ lời, định yên lặng để cho qua chuyện, nhưng Trần Lệ Quân sớm đã đoán biết lòng nàng.

- Lại nghĩ đến hoàn cảnh của nàng ta à?- Trần Lệ Quân nhẹ giọng

Không cần nhìn cũng biết Vân Tiêu gật đầu. Tính nàng đa sầu đa cảm, dễ nghĩ đến cảm xúc của người khác.

- Thần thiếp biết Tô Lam Uyển một lòng một dạ với Người.

- Nàng cũng biết ta và nàng ta là không thể.

Trần Lệ Quân ôm lấy má Vân Tiêu, nhẹ nhàng bảo:

- Chuyện đó chỉ có ta, Tiêu Long và nàng biết, mãi mãi sẽ không bao giờ có kẻ thứ tư. Lòng ta vốn cũng không còn chỗ trống cho ai.

Lời nói tuy đơn giản nhưng cũng đủ làm Vân Tiêu mỉm cười.

" Dù thế nào cũng là kết quả này, ta tuy để tâm, nhưng đành phải ích kỉ để bảo vệ Hoàng đế. Thật có lỗi, Tô Lam Uyển!"

Trần Lệ Quân là nữ nhân. Điều này chỉ có tiên hoàng hậu, vị ngự y thân tín, Vương Tiêu Long và Vân Tiêu biết. Mỹ nữ ba nghìn người chưa từng sủng hạnh ai, Trần Lệ Quân còn định mãi giấu chuyện này, không ngờ lại gặp Vân Tiêu. Nàng ta là ngoại lệ duy nhất.

Chương trước Chương tiếp
Loading...