[BHTT] Thơ Tình Bách Hợp
My - Ngọc Ly Kỳ Chuyện
Mối duyên tình kì lạ
"Khoảng Cách Giữa Hai Ta"
Tưởng gần mà xa quáNơi Sài Gòn vội vã
Khác hẳn chốn miền Tây
Kiều My tuổi hăng say
Mười tám, lên đại họcSau năm ngày trằn trọc
Nghe tiếng nhạc du dương
My cảm thấy bất thường
Bực! Sang nhà hàng xómÔi thật là dí dỏm
Không theo lẽ tự nhiên
Hàng xóm chẳng gây phiền
My hoang mang tìm kiếmQua mấy giờ mặc niệm
Chẳng nghiệm được cái gì
Bèn đem chuyện khả nghi
Nhắn tin cho đứa bạnPhương đặng lòng nhất vạn
Hoảng loạn nhắn lời ra
Ớn lạnh, nổi da gà
"My ơi mày gan quá"Là phúc hay là họa
Thì phải đợi mà xem
Buông điện thoại kéo rèm
My đi vào giấc ngủNgày hôm sau như cũ
Trong phòng muốn lật tung
Nhìn hộc tủ hãi hùng
My thấy rồi, lỗ hổng...Đưa tay tra khoảng trống
Tai áp lại gần nơi
"Cái quái gì vậy trời?!"
My thất kinh bật thốtSợ hãi điều không tốt
Nhưng lại tò mò hơn
Tâm trí bỗng chập chờn
My chui vào nơi đóVững tin là chuyện khó
Ngỡ ngàng việc xảy ra
Dò hỏi chung quanh là
Mười sáu năm về trước!!!•••••
Thẩn thờ trong nhịp bước
Nghĩ cũng thấy mà ham
Từ hai không mười tám
Về hai ngàn lẻ haiMột trung tâm thương mại
Thông với cái khoảng không
My rảo bước thong dong
Đây Sài Gòn xưa cũNhư lạc trong giấc ngủ
My lạ lẫm, mịt mờ
Nhưng đổi lại nên thơ
Khí trời dường trong trẻoMy muốn thăm khắp nẻo
Sài Gòn của ngày xưa
Thích thú nói sao vừa
Thời phố thành bình đạmNgười người như thị phạm
Qua lại trước mặt My
My nhìn họ hiếu kì
Họ nhìn My quái dịChuyện đời luôn thú vị
My gặp được một người
Cô gái nhỏ xinh tươi
Tuổi đương thời mười sáuVóc người không cao ráo
Mang nét đẹp tự nhiên
Chân thật lại dịu hiền
Mỹ Ngọc là tên gọi•••••
Đường đời muôn vạn lối
Hữu tình sẽ bên nhau
Trong thế giới muôn màu
Phất cao cờ lục sắc!!!•••••
Gia đình luôn chật vật
Vì cơm áo gạo tiền
Ngọc còn nhỏ mà siêng
Phụ bán kem cùng mẹHai người hai ngã rẽ
Gia cảnh cũng khác nhau
Thương cho cánh hoa đào
My hết lòng giúp đỡCha Ngọc, thời mắc nợ
My tận dụng thời gian
Đổi tiền cũ mua vàng
Bán vàng mua tiền cũĐương thời không máu mủ
Cho mẹ Ngọc mượn tiền
Trả số nợ đầu tiên
Chiếm được lòng tin tưởngMối tình đầu nuôi dưỡng
Chưa ai thốt nên lời
Tuổi nhỏ vẫn ham chơi
Bên người vui phơi phớiMy có thuê nhà mới
Năm hai ngàn lẻ hai
Cùng sắp xếp, bố bày
Ngọc thường sang nghỉ lạiCó hơn phần thoải mái
Ngọc nuôi một con mèo
My cũng hưởng ứng theo
Tên con mèo: LilacNhư một người ẩn dật
My nói cùng với Phương
Ngẫm nghĩ chẳng hiểu tường
Nghĩa của từ ngữ ấyPhương nhất thời nghe thấy
Lí giải bất bình thường
"Loài hoa Tử Đinh Hương
Càng gần càng yêu đó"My tùy cơ ứng phó
Bảo có chuyện rời đi
Qua, lại khoảng không thì
Hai bên liền khác biệtRồi không lâu, được biết
Lời Phương nói chẳng sai
Ngọc cùng My tỏ bày
"Chị My...em yêu chị."My thời không dám nghĩ
Lại sợ Ngọc khổ đau
"Cho chị ba ngày sau
Sẽ cùng em nói rõ..."Ba ngày xa chưa tỏ
My chịu hết nổi rồi
Trở lại gặp người thôi
Nói cho tường lòng dạNgày qua ngày êm ả
Khi không nổi gió to
Cha Ngọc lại giở trò
Mượn tiền: hai mươi triệuBài bạc thời các kiểu
Núi vàng cũng lung lay
Giang hồ đến chặt tay
Mượn tiền, liền trả máuGia môn đương bát nháo
Ngọc không muốn phiền My
Tủi hổ độ xuân thì
Không cùng người yêu nóiSầu tư ôm một khối
Còn chưa biết làm sao
Ngọc đau khổ thét gào
Cảnh cha đem con bánLẽ đời thường ngáo ngán
My rõ đặng nguồn cơn
Lòng bất giác căm hờn
Quay về thâu tiền cũCó hiện kim làm chủ
Đề ra bản hợp đồng
"Hai lăm triệu đưa ông
Không được tìm Ngọc nữa"Bằng tình My chan chứa
Ngọc đặt trọn tin yêu
Như ấm áp nắng chiều
Như biển xanh dào dạtSuy nghĩ trong chốc lát
My mua lại căn nhà
Cũng không đứng tên qua
Mẹ Ngọc, người sở hữuNgọc mang lòng ấp ủ
Ngày sinh nhật bên My
Trao người yêu tiếc gì
Cái ngàn vàng con gáiNhưng sự đời ngang trái
Con tạo vốn lá lay
Phải chịu cảnh nạn tai
Mảnh tình chia hai nửaBắt đầu bằng ngọn lửa
Đương bùng cháy tràn lan
Khiến người ta bàng hoàng
Ngay trung tâm thương mạiNgọc hoảng hồn, sợ hãi
My bên cạnh trấn an
Đưa người thoát nguy nan
Tử sanh đồng chung cảnhChân cháy to một mảnh
My cố gắng gồng mình
Dùng hết sức bình sinh
Dắt dìu người yêu dấuGiằng co cùng chiến đấu
Ngọc đuối sức mệt nhoài
Bảo My hãy đi ngay
Nhưng sao mà đi đượcĐem mạng mình đánh cược
My như phát lời thề
Còn sống, phải cận kề
Có chết thì cùng chết!••••
Tuy chưa là hồi kết
Nhưng cũng lắm éo le
Xin gác chuyện "vỉa hè"
Chỉ kể My và Ngọc•••••
Bước chân My khó nhọc
Cương mủ đến dị thường
Thoạt nhìn rất thảm thương
Phải trở về điều trịMy kề bên thủ thỉ
Rằng muốn đi nước ngoài
Ngọc liền đáp ứng ngay
Nào biết tường sự thậtAi biết đâu khoảnh khắc
Trong ngọn lửa hôm nào
My thản nhiên vướng vào
Cứu mệnh người tử kiếp•••••
Cuộc sống thời lỗi nhịp
Ba mẹ đến chăm nom
Sự việc lại om sòm
Do đem tường lấp lạiTâm trạng My tệ hại
Khoảng không đã còn đâu
Ba mẹ đến phát rầu
Không biết căn nguyên lỗiMy buồn chẳng muốn nói
Bảo họ trở về quê
Lòng đau đớn, tái tê
Đi làm thêm quần quậtBa mẹ My tất bật
Khuyên My chẳng chịu nghe
Cưng con lại e dè
Ngày đêm lòng lo lắngPhương càng thêm sốt sắng
Khuyên nhủ bạn âm thầm
Mưa dầm lâu cũng thấm
My tinh thần đi lênChuyện là tình chẳng quên
My vừa làm, vừa học
Mục đích tìm gặp Ngọc
Tiền... thuê thám tử tưCó khả năng liền thử
Nhưng cũng chỉ hoài công
Luôn bặt bóng tin hồng
Chẳng như lòng mong đợiQua ba, bốn tháng trời
My được nghe tin tức
Liền có thêm động lực
Quyết định làm part timeKhổ cực gì cho cam
Nhớ thương dâng đầy ấp
Thời gian trôi thẳng tấp
My không nản phút giâyẤy thế mà vừa hay
Ngọc từ Sin trở lại
Tình đã nghĩ buông tay
Nhưng trời cao dẫn lốiBao tháng ngày trôi nổi
Nơi viễn xứ tha hương
Trong mười sáu năm trường
Lúc nào quên thương tưởng...•••••
Trời gieo rắc tai ương
Hẳn chỉ là thử thách
Mối tình đầu xa cách
Giờ khắc lại tương giaoThật trùng hợp làm sao
Ngọc về làm giám đốc
My nhất thời phát ngốc
Hai người... cùng công tyTừ cái thuở chia ly
Hôm nay vừa gặp lại
Mối tình đầy chướng ngại
Bỗng chốc, Ngọc ngơ raMười sáu năm ròng rã
Cố gắng gượng đi qua
Thời gian đâu hóa đá
Người kia chẳng chịu già..."Cô...có phải không là
Người tôi từng thương nhớ?!"
Cứ ngỡ một giấc mơ
Đúng là điều quái gởMy nghẹn ngào, nức nở
"Phải... " là thật không sai
Như một câu chuyện hài
Ngọc thấy mình thất bạiMười sáu năm khắc khoải
Vừa hận lại vừa thương
Mang theo nỗi chán chường
Nay giận càng hăng hái"Mười sáu năm đổ lại...
Cô rốt cuộc đi đâu...?"
Cả hai vốn đau sầu
Nhưng Ngọc thời thảm quáMy mang theo tất cả
Nỗi nhớ lẫn tin yêu
Chỉ có Ngọc sớm chiều
Đem tình kia đè nénQua rồi thời bẽn lẽn
Ngọc nay đã ba hai
Hơn mười sáu năm dài
My...vẫn còn mười tám!!!••••
Tình men theo xúc cảm
Mười tám với ba hai
Bên nhau hãy còn dài
Để hạ hồi phân giải!!! ^^