[BHTT] Tan Rồi Lại Hợp [Cover][Lichaeng]

Chương 90: Mất nước



Dưới ánh mắt thỉnh thoảng nhìn qua của Chung Thần, Lạp Lệ Sa từ tốn ăn hết bữa sáng, sắc mặt như thường, hoàn toàn không thể nhìn ra ý tứ, song lại khiến Chung Thần tự cảm thấy ngượng ngùng.

"Không đến đoàn phim sao?" Đồ ăn đã thấy đáy, Lạp Lệ Sa mới mở miệng. Phác Thái Anh liếc nhìn cô ấy, trạng thái còn bết bát hơn mình, tuy rằng khí sắc không tệ, nhưng quầng thâm dưới mắt rất đậm, lớp trang điểm cũng không che phủ được.

"Đi." Phác Thái Anh nói: "Chờ cậu ăn xong đưa mình đi."

Chung Thần giật mình, đây là ngang nhiên bảo Lạp tổng làm tài xế cho mình, thế mà được ư?

Lạp Lệ Sa cười: "Ừa."

Thật sự là méo thể tin được.

Chung Thần yên lặng ngậm miệng, tận lực giảm bớt cảm giác tồn tại của mình, đến lúc Lạp Lệ Sa về nhà thay quần áo mới nhịn không được gọi: "Thái Anh."

Phác Thái Anh nghiêng đầu nhìn qua: "Sao thế?"

Chung Thần ủ rũ: "Em sợ."

Bảo bà chủ làm tài xế cho cô ấy, khủng bố hơn so với bị cắt mông được không?

Phác Thái Anh bực mình nhìn cô ấy: "Không tiền đồ."

Chung Thần:...

Em cũng muốn có tiền đồ mà, nhưng em đâu phải người yêu của Lạp tổng, sáng ra đã bắt gặp ánh mắt kia chân liền mềm nhũn được không?

Chưa kể trước đấy nói bậy còn bị cô ấy nghe được.

Vẻ mặt Chung Thần không còn gì quyến luyến cuộc đời này.

Còn muốn nói điều gì, Phác Thái Anh đã nhận được điện thoại, nghe ra là chị Bạch gọi đến.

"Em thấy rồi." Phác Thái Anh trả lời: "Tạm thời không xử lý."

Đầu bên kia điện thoại sửng sốt một chút: "Cái gì?"

Sáng dậy không nhận được điện thoại của Phác Thái Anh, Bạch Vũ Đường nhìn thấy cuộc gọi nhỡ mới biết Phác Thái Anh đã gọi cho mình, cô lập tức gọi lại, phải nhận được câu trả lời.

"Em xác định là không xử lý?"

Phác Thái Anh hắng giọng: "Em thấy, tranh cãi trên mạng có lẽ sẽ không liên lụy đến em."

Đúng vậy, Bạch Vũ Đường cũng đã phân tích, những kẻ nhắc đến Phác Thái Anh đều là đυ.c nước béo cò, hay thường được gọi là antifans, hơn nữa là antifans bên nào cũng không xác định, fans của Phác Thái Anh cũng không phải ăn chay, hơn nữa cô có mua thủy quân, không khó để tránh liên lụy.

"Nhưng cứ thế buông tha cho Liễu Ngọc Dao sao?"

Phác Thái Anh nhíu mày: "Nếu cô ta không chủ động trêu chọc em, em cũng không rảnh so đo với cô ta, hai ngày nữa phim đóng máy, em không muốn người khác lại để ý đến việc riêng của em."

Ý tứ là muốn tuyên truyền tác phẩm nhiều hơn, nếu hiện giờ cô giẫm lại một cước thì chắc chắn bị liên lụy, đến lúc đó quả thật sẽ có nhiệt, nhưng phim của cô đóng máy vào hai ngày sau chắc chắn sẽ bị đè xuống, cô không muốn lẫn lộn đầu đuôi.

Cô là diễn viên.

Không phải một nghệ sĩ lăng xê.

Bạch Vũ Đường thở dài: "Được rồi, chị biết phải làm thế nào."

"Chị đã hỏi bên đạo diễn Chu rồi, đầu tháng bắt đầu tuyên truyền, có thể sẽ trùng với lịch ghi hình tập ba của show, cứ giao cho chị đi."

Phác Thái Anh gật đầu: "Cảm ơn chị Bạch."

"Được rồi, khoảng thời gian này em cũng nghỉ ngơi nhiều hơn đi."

Những chuyện khác cũng không nhiều lời, Phác Thái Anh cúp điện thoại, Lạp Lệ Sa đã đứng sau mấy phút, thấy cô cúp máy liền hỏi: "Đi được rồi?"

Phác Thái Anh cười: "Được rồi."

Ba người vào thang máy, Chung Thần núp vào nơi hẻo lảnh, nhìn trái nhìn phải nhìn trên nhìn dưới nhưng không nhìn hai người phía trước, thật vất vả đến lúc ra ngoài, cô ấy mới có thể hít thở bình thường trở lại.

Lạp Lệ Sa đưa Phác Thái Anh đến đoàn phim, dừng một lúc rồi đi, Chung Thần lon ton đi theo cô, cùng nhau vào đoàn phim.

Hiện giờ hai người đều bận rộn, Phác Thái Anh gấp rút quay những cảnh cuối cùng, cảnh diễn đêm cũng được bổ sung, Lạp Lệ Sa bận bịu chuyện đầu tư của công ty, chuẩn bị kế hoạch, hận không thể chia thời gian, hai người thỉnh thoảng gặp nhau đều phải tranh thủ lúc Phác Thái Anh nghỉ trưa hay ăn tối, hẹn gặp ở một khách sạn gần công ty.

Quen dần như vậy, hai người vuốt ve an ủi một lát rồi quay lại tập trung làm việc.

Trong phim trường.

"Kỷ Lâm Phong nghiêng đầu thêm một chút, tốt, đúng như vậy!"

"Thái Anh lại gần thêm chút."

"OK."

"Bắt đầu giao tiếp."

Phác Thái Anh nhìn chăm chú vào người con trai trước mặt, đáy mắt cất giấu dịu dàng, vừa sâu vừa cạn, dày đặc quấn lấy Kỷ Lâm Phong, khiến cậu ta vô thức bị cuốn vào.

"Chúng ta thành công."

Cô đến gần Kỷ Lâm Phong, cười: "Thành công."

Kỷ Lâm Phong sững sờ, sau đó ôm cô lên xoay vòng vòng: "Quá tuyệt vời!"

"OK! Qua!"

Thư ký trường quay gõ bảng, cảnh diễn cuối cùng an toàn kết thúc, tất cả mọi người đều thở phào, đạo diễn Triệu đi tới bên cạnh hai người đầu tiên: "Kết thúc rồi."

"Có cảm nghĩ gì không?"

Phác Thái Anh cùng Kỷ Lâm Phong nhìn nhau cười: "Rất tuyệt ạ."

"Quan trọng nhất là, cảm ơn đạo diễn Triệu đã cho em cơ hội." Kỷ Lâm Phong rất chân thành, cậu ta thật sự biết ơn cơ hội này, diễn xuất cùng Phác Thái Anh đã học hỏi được rất nhiều, người ta vẫn nói phối hợp diễn cùng tiền bối là sự hướng dẫn tốt nhất, làm việc cùng Phác Thái Anh, cậu ta mới biết ý nghĩa của câu nói này.

"Nghĩ vậy, cậu ta quay đầu: "Cũng cảm ơn chị Thái Anh."

"Đi đi, đừng cảm ơn cảm tạ suốt nữa, đừng quên tiệc mừng đóng máy, bảy giờ ba mươi hẹn ở khách sạn."

"Mọi người nghe rõ chưa?" Đạo diễn Triệu cất cao giọng, mọi người đáp lại: "Đã rõ!"

Tiếp đó trợ lý đạo diễn Triệu phát thông báo trong nhóm, nói cho mọi người thời gian cùng địa điểm của tiệc mừng đóng máy, địa điểm ở ngay gần đây. Trong nhóm lập tức thảo luận, có người thoái thác không đến được, cũng không giải thích là đi quay phim bên ngoài, đủ loại lý do đều có. Phác Thái Anh nhìn thống kê nhân số, ngoại trừ các nhân viên, diễn viên chính chỉ có cô cùng Kỷ Lâm Phong là rảnh, Đào Ỷ Đồng đang ở nước ngoài không về được, những vai phụ khác đều có việc, trong nhóm rất tẻ nhạt, nghe xong các lý do cũng không ai tình nguyện nói gì.

Phác Thái Anh lấy điện thoại, nhắn tin cho Lạp Lệ Sa, nói với cô ấy về tiệc mừng đóng máy buổi tối, Lạp Lệ Sa trả lời đã biết, đạo diễn Triệu có mời, có điều đến tối cô ấy mới có thể trở lại, hiện giờ đang ở nơi khác. Phác Thái Anh biết cô ấy hai ngày nay bề bộn nhiều việc, vì chuyện hạng mục mà thời gian không đủ dùng, nhắn lại: Mình biết rồi, vậy tối cậu có về nhà không?

Vì chênh lệch thời gian, từ đêm hôm đó hai cô cũng không ở bên nhau, gặp nhau cũng là ở nhà hàng gần công ty, cơm nước xong xuôi liền vội vàng tạm biệt, buổi tối cô về, Lạp Lệ Sa hoặc là ở công ty hoặc là đi công tác ở nơi khác, cô nghe Lạp Lệ Sa nói bởi vì đề án đã định, bên đầu tư nối tiếp nhau mà đến, nên mấy hôm nay mới khá bận, Phác Thái Anh cũng bận, hoàn toàn có thể hiểu được.

Điện thoại kêu một tiếng: Không rõ, nhưng mình sẽ cố gắng về sớm một chút.

Phác Thái Anh: Không sao, cũng không có chuyện gì quan trọng, hết bận rồi về.

Lạp Lệ Sa nhìn tin nhắn trả lời, mím môi cười: Ừa.

Cất điện thoại, trợ lý Tiếu nói: "Lạp tổng, Tề tổng vẫn chưa đến, chúng ta đợi thêm một lát."

Lạp Lệ Sa gật đầu: "Ừ."

Chuyện đầu tư dễ dàng hơn nhiều so với Lạp Lệ Sa tưởng, trước đó bị Thịnh Nhàn chèn ép, trong giới không ai dám cho cô ấy tài nguyên, cũng không ai dám đứng về phía cô ấy, nhưng đề án lần này có chú Trần giúp đỡ, danh tiếng lập tức không còn giống trước, tình thế chuyển biến tốt đẹp hơn, hai bên đều là người không thể đắc tội, nhưng bọn họ vẫn có thể thỏa mãn chút yêu cầu của Lạp Lệ Sa, nên tình hình mới có thể trôi chảy như vậy.

Đủ loại tình huống đã tưởng tượng trước đó đều không xảy ra, Hồ tổng cũng hết sức hài lòng với việc cô ấy xử lý sự tình lần này, gọi hai cuộc điện thoại đến đều là khen ngợi, Lạp Lệ Sa nghe xong chỉ rũ mắt cười, không để trong lòng.

Vừa suy nghĩ một lúc, có người đi đến.

Tề tổng dẫn theo thư ký thẳng bước đi tới, thấy Lạp Lệ Sa liền chủ động đưa tay nói mấy lời áy náy.

"Tắc đường, thật có lỗi với Lạp tổng."

"Đoạn đường này quả thật dễ bị tắc, có điều lần sau Tề tổng đi sớm thì tốt hơn."

Lạp Lệ Sa thản nhiên đứng dậy, rót một chén trà cho Tề tổng, giọng nói trong trẻo trực tiếp đánh vào lòng người: "Dù sao cơ hội này cũng không giống như tắc đường, không thể bỏ lỡ."

Lạp Lệ Sa nói xong liền cười, ngũ quan trong trẻo lạnh lùng giãn ra, khóe môi nâng lên một đường cong, tuy chỉ cười nhạt, lại khiến người ta cảm thấy khí thế ập vào mặt.

Tề tổng nghe Lạp Lệ Sa nói một câu hai nghĩa, lập tức cười: "Lạp tổng nói đúng lắm."

Trước khi đến anh ta còn suy nghĩ rốt cuộc có nên bỏ qua Lạp Lệ Sa hay không, dù sao không ai không kiêng kỵ Tài chính Toàn cầu, nhưng nhìn dáng vẻ của Lạp Lệ Sa như vậy, chỉ sợ phía sau cũng có người nên mới có niềm tin, nghe nói là liên quan đến ông Trần ở nước ngoài, Thịnh Nhàn và ông Trần, hai người này anh ta đều không muốn trêu chọc, vậy nên chỉ có thể mở một con mắt nhắm một con mắt.

Trợ lý Tiếu nhìn sắc mặt Tề tổng thay đổi, vốn là lo lắng, sau đó mới từ từ cười, chiêu này của Lạp tổng thật sáng suốt, hiện giờ trong giới đều đồn đại phía sau Lạp Lệ Sa là ông Trần, nhưng vẫn có rất nhiều người giữ thái độ muốn quan sát, giờ đây khí thế của cô ấy cứng rắn thế này, không nói rõ phía sau có người, nhưng cũng khiến người ta có ảo giác như vậy, không dám tiếp tục càn rỡ.

So với thẳng thắn còn có tác dụng hơn, quả nhiên khí thế của Tề tổng đột nhiên yếu đi mấy phần.

"Dùng bữa trước đi." Tề tổng cười: "Bữa ăn này xem như tôi chuộc lỗi với Lạp tổng."

Lạp Lệ Sa không khách sáo: "Được."

Sau khi ăn xong, hai người quyết định chuyện đôi bên, trợ lý Tiếu cùng Lạp Lệ Sa đi phía sau lên xe, nói: "Lạp tổng, đêm nay ngài trở về nghỉ sớm một chút, sáng mai chúng ta đến thăm ông Ngô."

Lạp Lệ Sa nghe được lời này nghiêng đầu: "Cho tôi túi."

Trợ lý Tiếu đưa túi cho cô ấy, Lạp Lệ Sa mở túi lấy máy tính bảng, bật màn hình trước ánh mắt nghi hoặc của trợ lý Tiếu, nhìn thấy tin tức đầu đề.

--- Phim mới của Phác Thái Anh đóng máy.

Nhiệt độ không cao không thấp, kẹt ở vị trí thứ năm, hai vị trí phía trước đều có liên quan đến Liễu Ngọc Dao, scandal của cô ta đã qua vài ngày, nhưng vẫn chiếm giữ những vị trí đầu trên hot search.

Lạp Lệ Sa suy nghĩ, nói: "Tối nay về trước đi, ngày mai lại đến."

Trợ lý Tiếu gật đầu: "Vâng."

Lên xe, Lạp Lệ Sa nhắn tin cho Phác Thái Anh: Kết thúc rồi à?

Phác Thái Anh vừa kết thúc buổi liên hoan, không biết có phải vì có mấy diễn viên chính không đến, tâm trạng của đạo diễn Triệu không tốt, lôi kéo cô và Kỷ Lâm Phong uống mấy ly, cô không say, nhưng có chút lâng lâng, cảm giác trên mặt nóng bừng, nhìn thấy tin nhắn của Lạp Lệ Sa liền đóng Weibo trả lời: Kết thúc rồi, sắp về đến nhà, cậu thì sao?

Tin nhắn không có hồi âm, Phác Thái Anh tưởng rằng người kia lại bắt đầu làm việc liền cất điện thoại vào túi, về nhà, Đồng Hồ Báo Thức muốn đưa cô lên, Phác Thái Anh xua tay: "Không cần."

Chung Thần đành đưa cô đến cửa thang máy. Phác Thái Anh vào thang máy, nhớ lại tin về bộ phim mới trên Weibo, đầu mũi đau xót, cô hít sâu hai cái, chớp mắt, treo nụ cười nhẹ trên mặt ra khỏi thang máy.

Vừa ra ngoài, nụ cười liền cứng đờ trên mặt, cách đó mấy bước chân, Lạp Lệ Sa đang đứng, tay cầm cặp văn kiện, phong trần mệt mỏi, lại vẫn cười với mình.

"Sao cậu lại về rồi." Phác Thái Anh nói xong mới nhận ra giọng mình nghẹn lại, cô cắn môi, Lạp Lệ Sa đi đến, dùng sức ôm cô thật chặt.

"Không về." Giọng nói Lạp Lệ Sa trầm ổn, mang theo tác dụng yên lòng khó hiểu: "Mình sợ cậu ở một mình sẽ lén lút khóc."

Trong mắt Phác Thái Anh vẫn còn ướŧ áŧ, cô nở nụ cười: "Đâu ra."

Lạp Lệ Sa gật đầu: "Mình biết mà."

Phác Thái Anh ngước lên, đối diện với ánh mắt Lạp Lệ Sa đang nhìn mình, dịu dàng lưu luyến, xen lẫn vô số tình cảm yêu thương.

"Mình sẽ đau lòng."

Phác Thái Anh trầm mặc thật lâu, mở miệng: "Tối nay nhà cậu có mất nước không?"

Lạp Lệ Sa không cần suy nghĩ: "Đã sớm mất."

Phác Thái Anh bỗng nhiên nở nụ cười.

- -------

Tác giả có lời muốn nói:

Phác Thái Anh: Nước mình nói hình như không giống như cậu hiểu?

Lạp Lệ Sa: Không sao, đều có thể uống.

Phác Thái Anh:...

Chương trước Chương tiếp
Loading...