[BHTT] Tan Rồi Lại Hợp [Cover][Lichaeng]

Chương 29: Mất điện



Gió đêm phơ phất, Phác Thái Anh ngồi trong xe, điều hòa mở thấp, không mặc áo khoác cũng không cảm thấy lạnh, Chung Thần thỉnh thoảng quay đầu lại nhìn, chỉ thấy sắc mặt cô hơi ngưng trọng, đôi khi rũ mắt xuống, không biết đang nghĩ gì.

Từ sau khi gọi cho Lạp tổng, cô vẫn im lặng, nửa câu cũng không nói.

Chung Thần thấy đã sắp đến chung cư, rốt cuộc nhịn không được, hỏi: "Thái Anh, chị sao thế?"

Phác Thái Anh hoàn hồn, mở miệng: "Không có gì."

Cô tựa lưng vào ghế: "Bao giờ đến."

Chung Thần nhìn phía trước: "Còn mấy phút nữa, nếu chị mệt cứ nghỉ một lát đi, lúc nào đến em gọi."

Phác Thái Anh gật đầu nhẹ đến không thể nhận ra, trong bóng tối trên xe, Chung Thần chỉ có thể miễn cưỡng nhìn hình dáng ngũ quan của cô, hai mắt đã khép lại, đầu nghiêng sang một bên, mái tóc dài che khuất nửa khuôn mặt, không biết đang ngủ hay đang thức.

Trong xe nhất thời yên tĩnh, chỉ có thể nghe được tiếng còi thỉnh thoảng vang lên bên ngoài.

Phác Thái Anh không ngủ, cô đang suy nghĩ về lời thầy Trình nói, còn có khoảng thời gian Lạp Lệ Sa thay đổi, còn chưa sắp xếp manh mối đã nghe được tiếng gọi của Chung Thần: "Thái Anh, đến rồi."

Đèn trong xe mở lên, Phác Thái Anh ngồi thẳng dậy, mở cửa xe bước xuống.

Chung Thần muốn xuống cùng, Phác Thái Anh quay đầu: "Về sớm chút đi. Sáng mai đến đón chị."

Chung Thần ngồi trong xe: "Chị lên một mình được không?"

Phác Thái Anh cười: "Yên tâm đi, không sao đâu."

Chung Thần đành gật đầu: "Em đi đây, chị nhớ nghỉ sớm."

Phác Thái Anh cười nhạt: "Nói nhiều."

Chung Thần bĩu môi ngồi lại trên xe, Phác Thái Anh nhìn chiếc xe rời khỏi mới xách túi đi vào đại sảnh, cô đứng trước thang máy nhìn số tầng giảm dần, bỗng chốc nhớ lại lần trước đi thang máy cùng Lạp Lệ Sa, người nọ che chở cho mình, Phác Thái Anh rũ mắt, thở dài bước vào trong.

Thang máy dừng lại ở tầng mười bảy, Phác Thái Anh bước giày cao gót ra ngoài, tiếng lộp cộp vọng trên hành lang, cô không về nhà mình, ngược lại đứng trước cửa nhà Lạp Lệ Sa, đưa tay muốn gõ cửa, một lúc sau lại buông xuống.

Hít sâu mấy lần, ngón tay còn chưa chạm vào cửa liền nghe thấy tiếng động, cô lập tức dịch sang bên cạnh hai bước, làm ra vẻ như vừa về nhà.

Lạp Lệ Sa mở cửa, đối diện với ánh mắt nhìn sang của Phác Thái Anh.

Bốn mắt nhìn nhau, ai cũng không mở miệng, Phác Thái Anh ho khẽ, vừa mới chuẩn bị nói chuyện liền nghe thấy thanh âm truyền đến từ sau lưng Lạp Lệ Sa.

"Lệ Sa, đứng đây làm gì?"

Đào Ỷ Đồng xuất hiện từ phía sau Lạp Lệ Sa, cô mặc quần áo thoải mái, tóc dài tùy ý buộc sau gáy, mặt mộc không trang điểm, trên gương mặt vẫn là nụ cười dịu dàng: "Thái Anh?"

"Sao cậu lại ở đây?"

"Tìm Lệ Sa sao?"

Rồi quay lại nói với Lạp Lệ Sa: "Hai cậu nói chuyện đi, tôi vào trước."

Phác Thái Anh nhìn thấy Đào Ỷ Đồng, tay nắm chặt túi xách, móng tay bấm vào lòng bàn tay, thân mình căng thẳng, cười có chút miễn cưỡng: "Không có chuyện gì để nói."

Mọi suy nghĩ dưới lầu đều biến mất trong nháy mắt khi nhìn thấy Đào Ỷ Đồng, tâm trạng bức thiết muốn xác thực cũng gần như không còn, nực cười, coi như những suy đoán kia đều đúng, vậy thì thế nào, đối với cô bây giờ, đây chẳng qua chỉ là sự thật đến muộn mà thôi.

Có thể chứng minh được gì chứ?

Lạp Lệ Sa trước đây đã đưa ra lựa chọn, mà lựa chọn của cô ấy là không cần cô nữa, vậy nên mỗi người đều nên trở về vị trí của chính mình đi thôi.

Sắc mặt Phác Thái Anh thoáng khôi phục bình tĩnh, khi mở miệng lần nữa, giọng nói đã hơi thấp: "Thầy Trình nhờ tôi nói với cậu một tiếng, cuối tuần nếu rảnh thì đến nhà thầy dùng bữa."

Nói xong lại bổ sung một cậu: "Chúc hai người buổi tối vui vẻ."

Phác Thái Anh cúi đầu, cơn đau thật nhỏ trong lòng bỗng chốc phóng đại khi quay lưng đi, cảm giác đau đớn bay thẳng lên đầu, thân mình căng chặt, sống lưng thẳng tắp, khóe môi nhếch lên, vẻ mặt hờ hững.

Lạp Lệ Sa nhìn người kia cầm chìa khóa mở cửa, bóng hình sắp đi vào bên trong, cô ấy bước nhanh đến, cánh tay vươn ra giữa khe hở, ngăn động tác đóng cửa của Phác Thái Anh.

Phác Thái Anh ngẩng đầu, vẻ mặt lãnh đạm, lời nói lạnh lẽo: "Lạp tổng, còn có việc?"

Lạp Lệ Sa nhìn ánh mắt không chút độ ấm của cô, thân mình cứng đờ vài giây, cuối cùng mới nói: "Ỷ Đồng đến đây để lấy đồ."

"Cậu ấy vừa đến, lập tức liền ---"

Phác Thái Anh ngước mắt, ngắt lời cô ấy: "Liên quan gì đến tôi?"

Giọng điệu không quá hung hăng, như hỏi chuyện bình thường, lại khiến Lạp Lệ Sa ngây ngẩn cả người, Phác Thái Anh mở cửa, đứng trước mặt cô ấy, thần thái kiêu ngạo, cười như không cười: "Lạp tổng, ngài và cô Đào có quan hệ gì."

"Sẽ phát sinh chuyện gì."

"Hình như không cần phải báo cáo với tôi."

Lạp Lệ Sa bị lời nói của cô chặn lại, từ từ thu tay về, cúi đầu: "Mình chỉ là sợ cậu hiểu lầm."

"Hiểu lầm?" Phác Thái Anh nhếch môi, đáy mắt không hề vui vẻ: "Tại sao tôi phải hiểu lầm?"

"Tôi và hai người rất thân sao?"

Lạp Lệ Sa mím môi, không nói gì, bình tĩnh nhìn Phác Thái Anh.

Phác Thái Anh tựa bên cửa, hai tay ôm trước ngực, khí thế khinh người: "Không có vấn đề gì chứ?"

"Không có."

Phác Thái Anh lùi về sau một bước, nhỏ giọng nói: "Ngủ ngon."

Nói xong cạch một tiếng đóng cửa lại, Lạp Lệ Sa nhìn cánh cửa đóng chặt, trầm mặc thật lâu, thẳng đến khi Đào Ỷ Đồng đứng phía sau hỏi: "Thái Anh ở cạnh nhà cậu?"

Lạp Lệ Sa thu tầm mắt về, gật đầu: "Ừ."

"Lấy được đồ chưa?"

Đào Ỷ Đồng cười: "Lấy rồi."

Lạp Lệ Sa quay lại: "Tôi tiễn cậu."

Đào Ỷ Đồng vẫn nhẹ nhàng: "Miễn đi, cậu xem bản thân cậu dạo này bận thành cái dạng gì rồi, mẹ nói gọi cho cậu cậu đều đang làm việc, thật không biết cậu liều mạng như vậy làm gì."

Nói xong nhìn căn phòng bên cạnh, nở nụ cười: "Lệ Sa, có phải cậu còn chưa hết hy vọng?"

Lạp Lệ Sa đứng tại chỗ, không mở miệng.

Đào Ỷ Đồng gật đầu, nói tiếp: "Đừng nói tôi không nhắc nhở cậu."

"Hai cậu không hợp nhau."

Lạp Lệ Sa căng hàm: "Được rồi."

"Cậu về đi."

Đào Ỷ Đồng nhìn bộ dạng chấp mê bất ngộ của cô ấy, còn muốn nói gì, nhưng lại im lặng khi nhìn đôi mắt kia, Lạp Lệ Sa đã trải qua những năm này thế nào, cô rõ hơn ai hết, chỉ hít sâu rồi nói: "Được rồi, dù sao tôi nói gì cậu cũng không nghe vào, một hai phải đầu rơi máu chảy mới được."

"Tuỳ cậu vậy."

Nói xong ấn nút thang máy, trực tiếp đi vào, Lạp Lệ Sa nhìn cửa thang máy từ từ khép lại, bờ môi vẫn mím chặt.

Thật lâu sau, cô ấy mới quay về nhà của mình.

Phòng khách nhà bên sáng đèn, lại không có tiếng động nào, Lạp Lệ Sa dựa trên ban công, nghĩ không biết Phác Thái Anh có phải đang nằm lười biếng trên sô pha, hay đang nghiến răng nghiến lợi mắng mình có bao nhiêu cặn bã với Hàn Nghi Tư.

Dường như nghĩ đến biểu tình sinh động của Phác Thái Anh, vẻ mặt căng thẳng của Lạp Lệ Sa hơi thả lỏng, nhưng nhớ lại vẻ mặt cùng lời nói lạnh như băng của Phác Thái Anh khi nãy, bờ môi lại thẳng tắp.

Cách một bức tường, Phác Thái Anh đang tắm.

Dòng nước ấm áp tràn xuống dọc theo dáng người mỹ lệ, toàn bộ thân mình đứng dưới vòi hoa sen, tóc dài ướt đẫm xõa sau lưng, trước mắt hiện lên cảnh tượng vừa thấy.

Đào Ỷ Đồng mặc quần áo thoải mái, đứng phía sau Lạp Lệ Sa cười dịu dàng, hai người tự nhiên mà thân mật, dù Lạp Lệ Sa đã giải thích Đào Ỷ Đồng chỉ là em gái, lại cùng chung một sổ hộ khẩu.

Nhưng vậy thì sao.

Hai người họ rốt cuộc không có quan hệ huyết thống, Đào Ỷ Đồng rõ ràng không coi người kia là chị mình, ngược lại khắp nơi mập mờ, Đào Ỷ Đồng còn có ý với Lạp Lệ Sa, vậy nên, cũng không phải không có khả năng giữa hai người đã xảy ra chuyện gì.

Phác Thái Anh ngẩng đầu, nước ấm đổ xuống gương mặt, thẩm thấu vào da thịt, bình thường cảm giác thoải mái như vậy có thể làm cô quên đi một ngày mệt mỏi, nhưng hiện giờ lại mất đi hiệu quả, cô vẫn buồn bực như cũ, Phác Thái Anh tắt vòi hoa sen, vừa mới chuẩn bị ra ngoài, toàn bộ phòng vệ sinh bỗng tối om!

Bóng tối trước mắt khiến Phác Thái Anh có ảo giác như bị mù, cô vội đi đến nơi treo áo tắm, khoác lên người, tay có chút run rẩy, chưa buộc chặt dây lưng đã đi ra ngoài.

Phòng khách cũng tối đen, bốn phía im ắng, Phác Thái Anh đi dọc theo vách tường, sờ soạng đến vị trí bàn trà, sờ đến di động, gần như lập tức gọi cho Chung Thần.

Còn chưa kịp gọi đi, tiếng chuông vang lên, Phác Thái Anh giật mình, suýt nữa ném điện thoại.

Lạp Lệ Sa đi qua đi lại trước cửa nhà Phác Thái Anh, cuộc gọi không được nhận, cô ấy vừa định gõ cửa liền nghe được bên kia điện thoại có tiếng nói: "A lô."

Giọng nói rất bình tĩnh.

Lạp Lệ Sa thở phào: "Cậu có ổn không?"

Phác Thái Anh ngồi trên sô pha, cả người co thành một vòng: "Tôi không sao."

"Không có việc gì tôi cúp đây."

"Thái Anh."

Điện thoại không bị cắt đứt, Lạp Lệ Sa im lặng vài giây, nói: "Bị mất điện."

"Nếu cậu sợ thì giữ cửa mở."

"Cậu yên tâm, mình sẽ không vào, mình ở ngoài cửa với cậu."

Phác Thái Anh run rẩy, cắn môi, trong giọng nói nghe không ra hoảng loạn, nhỏ tiếng: "Lạp tổng."

"Tôi đã sớm không sợ tối rồi."

Điện thoại đột nhiên im bặt, bị cúp.

Phác Thái Anh bật đèn flash điện thoại, cả người cuộn tròn lại, ánh sáng chiếu thân ảnh cô lên tường, có chút loang lổ, cô nhìn cái bóng của mình, bỗng chốc nhớ đến lần mất điện hồi cao trung.

Đèn flash không ngừng lập lòe trong lớp, cô đứng lên, suýt chút nữa vì sợ hãi mà hét lớn, cho đến khi nhìn thấy Lạp Lệ Sa.

Góc nghiêng trầm tĩnh không dao động, không bị mất điện làm ảnh hưởng chút nào, thân mình ngồi thẳng tắp như cũ, tư thế bình tĩnh, nhịp tim hỗn loạn của Phác Thái Anh từ từ khôi phục lại bình thường.

Rồi Lạp Lệ Sa quay đầu nhìn cô.

Chỉ một cái nhìn lướt qua, cô dường như đã tìm được người giữ trái tim mình, không khỏi cười rộ lên.

Lạp Lệ Sa thấy cô cười với mình, cũng lễ phép giơ khóe môi.

Tiếng chuông điện thoại đánh gãy dòng suy nghĩ, Phác Thái Anh cúi đầu nhìn dãy số, im lặng một lát, bấm nhận: "A lô."

Lạp Lệ Sa vẫn đứng ngoài cửa, nhỏ giọng nói: "Thái Anh, cậu mở cửa được không?"

Phác Thái Anh nhíu mày: "Sao vậy?"

Lạp Lệ Sa suy nghĩ rất lâu mới tìm được một lý do.

Cô ấy do dự nói: "Mình bây giờ sợ tối."

Phác Thái Anh:...

Quỷ mới tin cậu.

Phác Thái Anh cúp điện thoại.

Không đến vài phút lại có cuộc gọi đến, Phác Thái Anh nổi giận: "Lạp tổng rốt cuộc còn có chuyện gì?"

Hàn Nghi Tư lập tức hỏi: "Lạp tổng?

"Lạp Lệ Sa? Cậu ta lại quấy rầy cậu?"

Phác Thái Anh nghe ba chữ lại quấy rầy, bĩu môi: "Không."

Hàn Nghi Tư không tin: "Vậy vừa rồi cậu có ý gì?"

Phác Thái Anh hơi hé miệng: "Không có gì, sao cậu lại rảnh gọi cho tôi đây?"

Hàn Nghi Tư thì thầm: "Sợ cậu bị sói cắp đi."

Phác Thái Anh:...

Vì sợ tối, Phác Thái Anh muốn tìm người nói chuyện, liền ngồi nghe Hàn Nghi Tư lải nhải, qua nửa tiếng, di động vang lên âm thanh nhắc nhở sắp hết pin, Phác Thái Anh sợ trước khi ngủ không có đèn, lập tức nói: "Không nói nữa, tôi muốn ngủ, mai còn phải quay phim đây."

Hàn Nghi Tư cũng không nói tiếp, chỉ dặn dò thêm một lần: "Tôi nói gì đã nghe lọt chưa?"

Phác Thái Anh xoa vành tai nóng lên: "Nghe lọt."

Hàn Nghi Tư hài lòng: "Tôi cúp đây."

Nói xong cô liền tắt điện thoại, trong phòng lập tức trở lại yên tĩnh, Phác Thái Anh lúc nói chuyện đã đổi tư thế, giờ đây tay chân lại từ từ thu về, một lần nữa cuộn tròn thân mình, nghe âm thanh nhắc nhở lần thứ hai từ điện thoại mới chuẩn bị nhanh chân chạy về phòng.

Chạy được nửa đường lại đột nhiên nhớ đến lời Lạp Lệ Sa nói, cô mở di động, nhìn thấy trong lúc nói chuyện với Hàn Nghi Tư có hai cuộc gọi nhỡ và một tin nhắn.

Đều từ Lạp Lệ Sa.

--- Phác Thái Anh, mình vừa mới gọi cho Cục cung cấp điện, họ nói một giờ sau sẽ có điện, nếu cậu sợ thì cứ mở cửa.

Phác Thái Anh đọc được tin nhắn này, bước chân dừng tại chỗ, rồi đi ra phía ngoài, tay đặt trên then cửa, nhẹ nhàng ấn xuống, cạch một tiếng, cửa mở ra, bên cạnh có người đang dựa vào.

Lạp Lệ Sa ngồi dưới đất, đầu dựa vào cạnh cửa, trên tay cầm điện thoại.

Tóc dài được buộc lên, đầu hơi cúi thấp, Phác Thái Anh nhìn thấy cần cổ thon dài của cô ấy, còn có bóng hình mảnh mai, trong bóng tối lại cho người ta cảm giác an toàn một cách kỳ lạ.

Một lúc sau, Phác Thái Anh mới lên tiếng: "Sao cậu còn ở đây?"

Lạp Lệ Sa nghe thấy tiếng cửa mở liền quay lại nhìn Phác Thái Anh, thấy cô vẫn bình thường mới thở phào nhẹ nhõm. Lạp Lệ Sa dựa vào cạnh cửa, từ từ đứng lên, ngẩng đầu, đôi mắt vẫn thường sắc bén giờ đây lại chứa đầy dịu dàng, thanh âm trầm ổn: "Cậu sợ tối."

Phác Thái Anh khẽ cười: "Lạp tổng, tôi nói rồi, tôi đã sớm không sợ tối ---"

Lời còn chưa nói xong, điện thoại hết sạch pin, bốn phía tối om, Phác Thái Anh ngây người tại chỗ, lập tức dịch đến gần Lạp Lệ Sa, ho nhẹ, cố nén tiếng hét đã đến bên miệng, giọng nói có chút run rẩy: "Tôi muốn đi ngủ.

Lạp Lệ Sa cúi đầu: "Mình đưa cậu vào."

Lần này Phác Thái Anh không từ chối, dùng im lặng tỏ ý chấp nhận, cô vào trong nhà hai bước, nhưng Lạp Lệ Sa vẫn không nhúc nhích, cô lại nhịn không được lui về, đứng bên cạnh Lạp Lệ Sa, hỏi: "Không đưa tôi vào sao? Đang làm gì đấy?"

Lạp Lệ Sa thoáng lộ ra vẻ xấu hổ, cũng may trong bóng tối không thể nhìn thấy, khuôn mặt hơi nóng lên, nói: "Mình tê chân."

Phác Thái Anh:...

Chương trước Chương tiếp
Loading...